Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 57: Dòng X Bí Ẩn

Quanh đi quẩn lại, họ lại trở về điểm xuất phát.

Hướng Tinh mở choàng mắt: "Anh ta đã nói như vậy."

"Lại là câu này à?" Lão Quỷ nghe thấy tám chữ này là đau đầu, "Cái gì mà Kỵ sĩ Khải Huyền, cái bệnh viện Nhật Tiệm Mỹ này cứ như là gia nhập giáo hội ấy."

"Mẹ cháu nói, ngày xưa họ muốn lấy máu của cháu đó." Mễ Đâu nghe đến cái tên này là bực mình, "Nếu họ thật sự muốn chữa trị bệnh nhân Moroate, thì sau khi cháu hồi phục, họ cũng nên tìm đến chứ. Nhưng họ hoàn toàn không tìm cháu nữa, chứng tỏ việc từ chối lúc đó là đúng đắn."

"Với nhân lực và tài chính của họ, có lẽ họ đã bắt đầu thí nghiệm sống trên người tổng hợp gen rồi, đương nhiên không cần tìm đến cháu." Lão Quỷ đoán, những kẻ đó chuyện gì cũng có thể làm, "Nếu có thể tiêu diệt bọn họ thì tốt quá."

"Không thể nào, Nhật Tiệm Mỹ đã trở thành bệnh viện lớn toàn cầu, mỗi khu vực đều có chi nhánh. Nó đã bén rễ quá sâu trên thế giới, chỉ riêng thành phố Thanh Diệu đã có mấy chi nhánh rồi." Hạ Vũ cũng biết họ căn bản không thể lay chuyển Nhật Tiệm Mỹ, "Tinh Vệ, giúp tôi tra xem Nhật Tiệm Mỹ có bao nhiêu chi nhánh ở thành phố Thanh Diệu được không?"

Tinh Vệ: [Đang thống kê. Thống kê xong, tổng cộng 31 chi nhánh, và trong đó có một chi nhánh có tư cách tổng hành dinh, tức là, đại bản doanh của Nhật Tiệm Mỹ nằm ngay tại thành phố Thanh Diệu, ở phố Mỹ Lệ phía đông bắc khu đô thị.]

"Tôi biết con phố đó, cả phố đều là bệnh viện thẩm mỹ." Mễ Đâu nói đến bệnh viện thẩm mỹ không chỉ bao gồm phẫu thuật tạo hình cơ thể mà còn cả thay thế cơ khí. Đối với con người hiện tại, dùng máy móc tinh xảo thay thế phần cơ thể không ưng ý đã trở thành xu hướng thời thượng nhất.

Thật đáng tiếc. Ban đầu Nữ Oa phản bội, con người bất đắc dĩ, vì sinh tồn mới tiến hành cải tạo cơ khí, ca tụng giáo hội toàn năng cơ khí. Chỉ sáu năm, mới sáu năm, con người đã quên mất lý do cải tạo ban đầu, và dưới sự hướng dẫn của giáo hội toàn năng cơ khí, ngày càng nhiều trẻ em tham gia vào làn sóng này.

Tinh Vệ: [Các cậu có muốn đi không? Tôi hiện đã có một phần khả năng của Linh Thạch, có thể chuyển góc nhìn vào khu vực giám sát hợp pháp của Bệnh viện Nhật Tiệm Mỹ.]

"Bây giờ chưa vội, bây giờ dù chúng ta có đi cũng không có bất kỳ bằng chứng nào. Không thể chứng minh những chuyện này đều liên quan đến nó, ngược lại còn đánh rắn động cỏ." Hạ Vũ không ngốc như vậy.

Nếu nói Tàu Triều Tịch sáu năm trước chỉ là một khởi đầu, thì tai nạn Biển Đen lần này là một sự phát triển, báo hiệu nhóm người họ chính thức bước vào một kế hoạch lớn, hoặc một âm mưu lớn. Mặc dù trải qua không nhiều chuyện, nhưng trên thế giới lại có nhiều sự trùng hợp như vậy sao?

Không thể có, chỉ có thể là sự sắp đặt của con người.

Trong đó nhất định có một sợi dây. Hạ Vũ yên lặng suy nghĩ, đôi mắt lộ ra màu "biển" kỳ lạ. Đó thực sự là màu của đại dương, không thể miêu tả được, đẹp tuyệt vời. Nhưng tâm trạng của cậu lại không đẹp như vậy, cậu muốn tìm ra nguyên nhân của mọi chuyện, nguồn gốc của toàn bộ sự việc.

Nguồn gốc có lẽ là... sự phản bội của Nữ Oa?

Hạ Vũ không thể ngừng suy đoán. Nếu họ sớm muộn gì cũng phải đối mặt với sự thật, thì cậu hy vọng mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng hoàn toàn trước ngày đó đến.

Sóng gió trên biển bắt đầu giảm bớt, sau đó họ và Yên Hạ, Mễ Liên liên lạc lại được. Chờ thuyền cập bến, phi thuyền do Yên Hạ sắp xếp trước tiên đón những người trong đội bảo vệ đi, những người còn lại thì đi xe không người lái của Talos đến Nhà máy Điện số Ba.

Tinh Vệ: [Tôi cảm thấy chúng ta lâu rồi không đến đó. Tình hình giao thông phía trước bình thường, nhưng cũng phải chú ý tránh người đi bộ.]

Mặc An vừa tỉnh dậy và Hạ Vũ cách nhau hai người: "Không có việc gì đến đó làm gì... Sao tôi lại ngất đi nữa rồi?"

"Vì nhóc lại trúng độc rồi." Talos trả lời.

Hạ Vũ vô cùng xin lỗi: "Đều tại anh, sau khi về anh sẽ đi kiểm tra sức khỏe."

"Cái này đâu có tại anh... Biết đâu em trúng độc thêm mấy lần thì có kháng độc rồi sao." Mặc An đưa ra một giả thuyết hoàn toàn không thể.

"Nhóc dẹp chuyện đó qua một bên đi, Mạnh Thanh Thanh đã nói rồi, sứa Lam Minh là thiên địch của các cậu. Dựa trên những sự thật chúng ta đang nắm giữ, người bình thường phải ăn thịt máu của Hạ Vũ mới trúng độc, còn các cậu, chủng tộc nhân ngư, chỉ cần tiếp xúc với da, mồ hôi, dịch cơ thể của Hạ Vũ là đã trúng độc rồi." Lão Quỷ liếc hắn một cái.

"Tại sao lại như vậy?" Mặc An kinh ngạc quay sang Hạ Vũ, lẽ nào sau này không thể ôm "xla" nữa sao?

Hy Ban thì rất hiểu: "Mặc An, em tạm thời đừng tiếp xúc với Hạ Vũ, đừng coi thường độc tính. Đây là chất độc thần kinh, trúng độc quá nặng em sẽ bị điên đó."

"Nhưng mà... Thôi được, nhưng tương lai nhất định sẽ có cách giải quyết." Mặc An miễn cưỡng kìm nén sự thôi thúc muốn đến gần Hạ Vũ, "Thật ra tôi còn một câu hỏi. Talos, tại sao chú có thể vào được Nhà máy Điện số 3 vậy?"

Mễ Đâu và Hạ Vũ đồng thời nhìn sang.

Tinh Vệ: [Đúng vậy, tại sao anh cũng có thể vào nhà máy điện? Vấn đề này khiến tôi rất bối rối, trong cơ sở dữ liệu hiện tại của tôi, anh chưa được liệt vào danh sách 'nhân viên có thể đi lại'.]

Vấn đề này Talos đã tránh né sáu năm: "Haha, cái này à, nói ra thì dài dòng lắm. Nhưng tôi có thể nói cho các cháu biết, tại sao tôi cũng không rõ, tôi chỉ là người trông giữ ở đó, tuân theo ý chí của gia tộc tôi."

"Gia tộc của chú rốt cuộc là gì?" Hạ Vũ đoán Talos chắc chắn không tầm thường, "Chú vậy mà có thể nói chuyện với Leviathan. Ở rìa Biển Đen, những người tiếp xúc trực diện với Leviathan đều đã phát điên rồi."

Mặc An nhớ lại con thuyền dựng đứng trên biển, may mà Leviathan không tìm thấy mình.

"Đợi các cháu lớn thêm vài tuổi tôi sẽ nói cho các cháu biết." Talos nháy mắt với họ, đối với trẻ con, biết càng ít càng tốt.

Đã một năm rưỡi trôi qua kể từ lần cuối cùng họ đến nhà máy điện, nhưng bên trong không có gì thay đổi. Vẫn vào từ nắp cống, vị trí này lại nằm ngay dưới Bệnh viện Thẩm mỹ Nhật Tiệm Mỹ, khẩu hiệu quảng cáo "Giúp quý vị ngày một xinh đẹp hơn" suýt chạm vào mép nắp cống.

Hy Ban đã từng đến đây, Hướng Tinh là thành viên mới nên lần này cũng đi theo, tò mò nhìn ngang ngó dọc.

"Tôi cảm nhận được... dấu vết tồn tại của một loại vi khuẩn." Cậu ta đột nhiên nói.

"Cậu nói đúng, chúng tôi ở đây từng bị người nấm mốc tấn công." Hạ Vũ rất kinh ngạc, "Vi khuẩn từ mấy năm trước cậu cũng có thể cảm nhận được sao?"

"Vâng, nếu không có thức ăn, chúng có thể trở thành thức ăn của tôi." Hướng Tinh rõ ràng giỏi hơn, "Các cậu đã thoát khỏi sự tấn công của nấm mốc ư?"

"Haha, lúc đó à, là tôi đã đánh đuổi người nấm mốc đi đó." Mễ Đâu chỉ vào mình.

"Cậu sao?" Hướng Tinh duỗi tay, một sợi nấm chạm vào người Mễ Đâu rồi rụt lại, "Không thể nào, cách lây nhiễm của nấm mốc là nuốt chửng và ô nhiễm, chúng không sợ đau, giống như tôi. Cậu không thể đánh đuổi nó, nhất định là nó đã phát hiện ra điều gì đó bất thường, nên tự nguyện buông Hạ Vũ ra."

"Ồ? Vậy thì lạ thật, lúc đó chúng tôi còn bé tí, Hạ Vũ còn chưa có độc mà." Mễ Đâu tính tuổi, lúc đó họ vẫn còn là trẻ con.

"Vậy thì càng lạ hơn..." Hướng Tinh, với khuôn mặt giống hệt Hạ Vũ, biến đổi hình dạng, trở thành người nấm mốc, "Cái người ký sinh đó có phải như thế này không?"

Hạ Vũ rùng mình: "Đáng sợ quá, giống y hệt."

"Tôi đã gặp vật chủ ký sinh của chúng, chúng tôi xuất phát từ cùng một phòng thí nghiệm, thật trùng hợp, con nấm mốc đó tự chạy trốn, không ngờ nó lại chạy đến thành phố Thanh Diệu." Mặt Hướng Tinh lại trở lại bình thường, "Trước khi nuốt thức ăn, nó sẽ đồng hóa thức ăn thành thể nấm. Nếu không thể lây nhiễm được, nó mới nhả thức ăn ra."

"Đúng, người nấm mốc đúng là đã nhả Hạ Vũ ra." Mễ Đâu vội vàng nói.

Hướng Tinh tiếp tục suy tư, đột nhiên duỗi một sợi nấm ra chọc vào mặt Hạ Vũ: "Tôi hiểu rồi, nó không thể đồng hóa cậu, lúc đó cậu sống sót không phải vì cậu có độc, càng không phải Mễ Đâu đã làm bị thương người nấm mốc, mà là vì cậu bài xích lây nhiễm, cậu là thể thuần khiết."

"Hả?" Hạ Vũ lần đầu tiên nghe thấy khái niệm này, nếu không phải gặp Hướng Tinh, người nấm mốc sẽ trở thành một bí ẩn chưa được giải đáp.

"Máu của người không thể bị ô nhiễm được gọi là thể thuần khiết, cậu tin tôi đi, tôi chắc chắn sẽ không lừa cậu. Tôi tin rằng sợi nấm của tôi cũng không thể phát triển trong máu của cậu, cậu là người mà chúng tôi không thể xâm nhập." Hướng Tinh nói.

"Xem đi, tôi đã nói rồi, dòng X của bọn mi không ai bình thường cả." Lão Quỷ đã sớm cảm thấy dòng X có bí mật.

"Nhưng giáo sư Vương Cầm không hề nói những điều này." Hạ Vũ sờ cánh tay.

"Vương Cầm, cái tên này nghe quen quá... Bà ấy có phải là... một người rất gầy, tóc bạc nửa đầu, búi hết ra sau không?" Hướng Tinh dừng lại.

Hạ Vũ và Mặc An đồng thời nhìn về phía cậu ta. Chỉ thấy khuôn mặt Hướng Tinh lại một lần nữa thay đổi, nhưng tốc độ thay đổi khá chậm, như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó. Mười mấy giây sau, khuôn mặt cậu ta cố định thành những đường nét nữ tính.

"Hạ Vũ." Cậu ta lại lên tiếng, cũng là giọng phụ nữ.

Hạ Vũ ban đầu giật mình, đợi đến khi phản ứng lại, nỗi nhớ nhung sâu đậm đã chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ. Rõ ràng biết người này là Hướng Tinh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đã ngày đêm mong nhớ, thời gian trôi qua không làm phai mờ ấn tượng cô ấy để lại, ngược lại càng sâu sắc hơn.

Đó là khuôn mặt và giọng nói của giáo sư Vương, đúng là bà ấy.

Hạ Vũ chạy hai ba bước về phía Hướng Tinh, ôm chầm lấy người. Cậu chìm đắm trong ảo giác ngắn ngủi mà Hướng Tinh mang lại, mặc sức giải phóng nỗi nhớ này. Nước mắt vô thức chảy xuống, giáo sư Vương ơi, cuối cùng cô cũng trở về rồi, cô nhìn xem, con đã trưởng thành rồi.

"Đây là giọng của giáo sư Vương, tôi biết." Tuy nhiên, Mặc An bình tĩnh hơn nhiều, hắn chưa từng tiếp xúc trực diện với Vương Cầm, chỉ nghe bà ấy nói chuyện.

"Sao cậu lại biết Vương Cầm?" Talos cảm thấy bất an sâu sắc, mọi chuyện dường như ngày càng phức tạp.

Hạ Vũ vẫn còn chìm trong nỗi nhớ, nhưng lý trí đã kéo cậu trở lại. Khi cậu ngẩng đầu lau nước mắt, khuôn mặt Hướng Tinh đã trở lại như cũ: "Vì tôi đã gặp bà ấy, bà ấy đã chạm vào đĩa nuôi cấy của tôi, trong phòng thí nghiệm ở thành phố Ngọc Côn. Bà ấy nói chuyện với người khác, thảo luận về dòng X, chỉ có điều lúc đó tôi bị cách ly trong đĩa nuôi cấy, không nghe rõ hết. Hóa ra dòng X mà bà ấy nói chính là các cậu, trùng hợp thật đấy."

"Giáo sư Vương Cầm đã đến phòng thí nghiệm ở thành phố Ngọc Côn?" Hạ Vũ càng thêm bối rối, Hướng Tinh như một sợi dây, trực tiếp nối liền hai thành phố.

"Tôi đã gặp bà ấy." Hướng Tinh lại một lần nữa khẳng định gật đầu.

Đúng vậy, cậu ta chắc chắn không nói dối, nếu không thì không thể biến ra hình dáng của giáo sư Vương Cầm được. Hạ Vũ sờ mặt Hướng Tinh: "Kỳ lạ thật, trước đây tôi chưa từng biết giáo sư Vương còn đến thành phố Ngọc Côn để nghiên cứu. Nhưng điều đó cũng không sao, nhà khoa học thì phải đi khắp nơi mà."

Sợi nấm của Hướng Tinh lại bắt đầu thăm dò trên người Hạ Vũ, quả nhiên, máu của cậu rất khác biệt, chỉ là tạm thời chưa phân biệt được là loại đặc biệt nào. "Nếu các cậu tin tôi, tôi có thể trở về thành phố Ngọc Côn giúp các cậu điều tra, tôi có thể lẻn vào phòng nghiên cứu..."

"Mạo hiểm quá." Lão Quỷ lập tức ngăn cản, "Thành phố Ngọc Côn sắp loạn thành một nồi cháo rồi, cậu trở về không thể sống sót ra được đâu. Những chuyện này cậu có thể nói chi tiết cho Yên Hạ và Ngân Nha nghe, bây giờ chúng ta trước hết để Mặc An làm việc chính đã."

Tinh Vệ: [Tạ Đảng nói đúng, nghe Tạ Đảng đi.]

"Câm miệng đi." Lão Quỷ nổi giận mắng.

Trong lúc họ nói chuyện đã đi qua cánh cửa lớn đó, cảnh tượng trước mắt khiến Hướng Tinh, lần đầu tiên đến đây, vô cùng chấn động. Những tháp tích điện màu đen như rừng cây sừng sững trước mắt, có vài tòa sáng rực, phần lớn đều tối đen.

Mặc An đi đến dưới một trong số đó, đặt tay lên. Màn hình trên vòm trần lại hiện lên, tay hắn có dòng điện chạy qua, nhưng khác với những lần trước. Dòng điện không còn chảy chậm rãi nữa, cảm giác điện giật cực kỳ mạnh, thậm chí có thể thấy tia lửa từ đầu ngón tay lan ra giữa không trung, như thể đã nắm được một tia sét dài nửa mét.

Ánh sáng mạnh đến mức khiến Mặc An không thể mở mắt.

[Tháp tích điện số 233, chuẩn bị nạp năng lượng.]

[Nạp năng lượng hoàn tất, tiến hành đánh thức.]

[Kế hoạch "Lấp Biển" chính thức khởi động.]

Những dòng chữ này không hề xa lạ, lần trước đến cũng vậy. Chỉ có điều, điều xảy ra tiếp theo quá xa lạ, trước mắt như một mặt trời bùng nổ, ánh sáng chói lóa tạm thời cướp đi tầm nhìn của họ, mọi người đều vội vàng lấy tay che mắt.

Ánh sáng xanh lam rực rỡ, các tháp tích điện xoắn ốc im lìm sáng lên từng tòa một, như những dãy núi liên miên bất tận, dốc đứng và không thể leo lên, từ trái sang phải, từ vòng ngoài cùng vào vòng trong. Đến khi Mặc An thích nghi với ánh sáng, số lượng tháp tích điện sáng lên vẫn đang tăng.

Dưới đáy biển xanh thẳm giờ đây biến thành một vùng biển điện tử mênh mông.

Đúng lúc Mặc An tưởng rằng mình có thể nhìn thấy tất cả chúng sáng lên, nghi thức thắp sáng này đã kết thúc hoàn toàn.

["Kế hoạch Lấp Biển" bị đình chỉ, tiến độ 23.3%.]

Tiến độ trên vòm trời cũng dừng lại đột ngột, nhưng con số này vẫn là một kỳ tích mà Mặc An chưa từng nghĩ tới. Trước đây, thắp sáng một khu vực đã tốn rất nhiều công sức, vậy mà lần này trực tiếp kéo tiến độ lên một phần năm của toàn bộ kế hoạch lớn? Cú sốc này còn lớn hơn cả dư âm của nghi thức thắp sáng, điều này chứng tỏ hành động 002, kế hoạch Lấp Biển, không phải là không thể hoàn thành.

"Trời ơi, sao lại tiến bộ nhiều thế?" Lão Quỷ vô cùng phấn khích, phấn khích hơn bất kỳ ai có mặt ở đó, "Mặc An, rốt cuộc nhóc đã chạm vào con chip nào vậy?"

Mặc An cũng không hiểu, quay đầu hỏi Hướng Tinh: "Tại sao con chip của người đó lại lợi hại đến vậy?"

"Tôi không biết." Hướng Tinh cũng mơ hồ.

Tinh Vệ: [Những con chip có khả năng gây ra sự ăn mòn điện tử có cấp độ điện năng khác nhau, có vẻ như lần này Mặc An đã tiếp xúc với một con chip cao cấp. Tháp tích điện của nhà máy điện số ba chỉ có thể được thắp sáng bằng điện sinh thái, Mặc An, cố lên.]

"Tôi cố gắng cái gì? Tôi còn không biết đây là nơi làm gì..." Mặc An vẫn thờ ơ với cái gọi là lấp biển, trong lòng hắn, mức độ nghiêm trọng của chuyện này còn kém xa độc tính của Hạ Vũ.

Tuy nhiên, dù sao đi nữa, hành động lần này chắc chắn đã thu hoạch bội thu. Hạ Vũ có linh cảm rằng họ đang ngày càng tiến gần đến bí mật sự thật, và tất cả những điều này lại chỉ về nguồn gốc của chính cậu - Giáo sư Vương Cầm. Mặc dù bà đã không còn nữa, nhưng bà lại hoạt động theo một cách khác trước mặt Hạ Vũ, và khao khát sự thật của bà cũng "di truyền" sang Hạ Vũ.

Rốt cuộc tất cả những chuyện này là sao? Dòng X là gì? Thể thuần khiết dùng để làm gì?

Khi họ trở về tầng giữa, Hạ Vũ và Hướng Tinh được đưa ngay vào phòng kiểm tra. Mễ Liên đến đón con trai, cô đã xử lý xong hậu sự cho những người hi sinh trong lần này, tâm trạng rất buồn bã. Yên Hạ cử Ngân Nha đích thân tiếp đãi Hướng Tinh, Mặc An và Hy Ban ở lại bên ngoài phòng kiểm tra, chờ đợi kết quả kiểm tra của Hạ Vũ.

Một giờ sau, Hạ Vũ cùng Lão Quỷ bước ra, trên tay cầm báo cáo khám sức khỏe của mình.

"Thế nào rồi?" Hy Ban nắm chặt cổ tay Mặc An, ngăn hắn lại ôm lấy Hạ Vũ một cách bất ngờ.

"Độc đã phát, nhưng độc tính hiện tại không mạnh, thuộc mức trung bình. Tuyến độc nằm sau dây thanh quản, cậu ấy đã trải qua giai đoạn vỡ giọng, sau khi dây thanh quản phát triển hoàn chỉnh thì sẽ đến lượt tuyến độc." Lão Quỷ cười khổ, "Hơn nữa, phạm vi độc tính của cậu ấy rất rộng, đối với người thường chỉ cần dính máu thịt là sẽ trúng độc, còn đối với các cậu..."

"Dịch cơ thể? Cả mồ hôi cũng không được sao?" Hy Ban tuyệt vọng, quả nhiên đoán gần đúng.

"E rằng là vậy, hơn nữa khi độc tính của cậu ấy ngày càng mạnh, đối với các cậu... sẽ ngày càng chí mạng." Lão Quỷ hiểu rõ tình cảm giữa Hạ Vũ và Mặc An, vì vậy việc này thốt ra từ miệng ông lại càng tàn nhẫn vô cùng, "Sau này các cháu... đừng thân mật như vậy nữa."

Mặc An nghe rõ từng chữ, mỗi chữ đều rõ ràng và xoay tròn trong đầu hắn vài vòng.

Báo cáo trên tay Hạ Vũ đã bị cậu nắm đến nhăn nhúm, cậu đã nghĩ ra rất nhiều lời an ủi, cuối cùng chỉ có thể khô khan nói: "Xin lỗi."

Lời tiên tri của Mạnh Thanh Thanh năm đó đã thành sự thật, cậu sớm muộn gì cũng mang độc. Khi cậu mang độc, có lẽ là lúc Mặc An rời xa cậu, trở về biển sâu. Bây giờ cậu và em trai ngay cả chạm nhẹ cũng nguy hiểm. Mỗi inch da thịt của cậu, đối với Mặc An mà nói đều là liều thuốc độc nhỏ.

-------------------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 57------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com