chương 95: Bí ẩn dưới đáy biển sâu (7)
Những thứ đó di chuyển thoăn thoắt không giống sinh vật trên Trái Đất, dường như chúng chẳng có trọng lượng. Mễ Đâu đột nhiên cảm thấy muốn nôn, vì chúng quá giống con người!
Cậu bé đã từng nhìn thấy cả loài bọ gớm ghiếc như Dạ Hoài, nên sự kinh tởm và máu me đã không còn là điều gì mới lạ, không thể lay chuyển quyết tâm và ý chí kiên định của cậu bé. Nhưng khi quái vật càng lúc càng giống người, một cảm giác bài xích bản năng trỗi dậy, chỉ muốn chúng cút càng xa càng tốt.
Đây chính là sự kinh hoàng của loài ngụy nhân?
Cánh tay trái của Mễ Đâu siết chặt eo Yên Hạ, trong lúc trượt xuống với tốc độ đều, cậu bé đã sờ thấy khẩu súng của mình.
"Bám chắc vào! Chị sẽ bắt đầu tăng tốc!" Yên Hạ cũng có súng, nhưng lúc này cô lại không dám manh động, vì câu Mễ Đâu vừa nói rất đúng, họ không biết bay. Dây cáp kim loại là sự đảm bảo duy trì sự sống, đừng nói là họ, ngay cả Ngân Nha mà rơi thẳng xuống cũng không thể toàn thây.
Cô chỉ có thể bám chặt vào sợi dây: "Mễ Đâu! Lấy súng của chị đi!"
Những con quái vật phía trên rõ ràng hiểu được mệnh lệnh của con người, ban đầu chỉ tiến đến với tốc độ đều, nhưng sau khi Yên Hạ nói xong, chúng lập tức tăng tốc. Càng đến gần, cảm giác của ngụy nhân càng trở nên rõ ràng hơn, chỉ cách 5 mét, chúng trông như vài người trần truồng đang đuổi theo họ, nhưng động tác và sự linh hoạt trên dây cáp lại không giống con người.
Hơn nữa, vẻ mặt của chúng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt!
"Ha ha, ha ha, hi hi hi." Trong khi đuổi theo con mồi, chúng còn phát ra tiếng cười!
Những đường nét trên khuôn mặt giống như mặt nạ khiến người ta sởn gai ốc, hơi thở chua loét cũng xộc thẳng vào mũi. Mễ Đâu đã chuẩn bị sẵn tinh thần, viện nghiên cứu đã bị phong tỏa nhiều năm, mùi vị chắc chắn không dễ chịu, nhưng cái mùi chua loét này có thể kích hoạt nỗi sợ hãi trong gen của con người, đây là mùi xác thối.
Mùi xác thối của người chết. Chỉ cần ngửi qua một lần thì không thể nào quên được, nó nồng hơn bất kỳ loại thuốc xịt mùi hóa học nào. Mễ Đâu chĩa nòng súng về phía đó, một suy nghĩ thoáng qua, lẽ nào chúng đều là những người đã chết?
"Bắn!" Lão Quỷ đã ra tay trước một bước, bóp cò.
Tiếng cò súng kéo theo tiếng súng nổ, làm rung chuyển giếng thang máy, bụi bay mù mịt, tia lửa bắn tung tóe. Phòng nghiên cứu đã im lìm nhiều năm được nhóm người này vén tấm màn bí mật, tuyên bố rằng họ đã đến. Mễ Đâu cũng không chịu thua, theo bước Lão Quỷ mà mở cuộc tấn công dữ dội, không ai có thể ngăn cản bước chân của họ!
Phải tìm thấy mẫu vật, tổng hợp máu, phải tìm thấy đồng đội, đưa họ trở về!
"Bùm!" Khẩu súng trong tay Mễ Đâu rung lên, một con quái vật bị bắn trúng, sượt qua vai cậu bé rồi rơi xuống.
Nước biển bị ô nhiễm không cho Nixda tiến lên, như thể đã vạch ra một giới hạn cho hắn. Dù ngươi có là nhân ngư hung hãn nhất dưới biển cũng không thể vượt qua, cho dù nước biển là lãnh địa của các ngươi, nhưng chúng ta chỉ cần động ngón tay là các ngươi sẽ chỉ là những sinh vật hạ đẳng sống dưới "sự cho phép" của con người.
Chúng ta thậm chí có thể nghĩ cách để vạch ra phạm vi hoạt động cho các ngươi, các ngươi phải tuân theo, phải quy phục, phải trở thành những con thú cưng ngoan ngoãn, thì trong đại dương mới có một chỗ dung thân cho các ngươi.
Mặc dù vệt sáng đỏ đó không nói một lời, nhưng Nixda đã nghe thấy tất cả. Hắn lại quẫy đuôi, tạo ra một xoáy nước dưới biển, eo thon rắn chắc cũng theo đó mà rung lên, không cam tâm lại tiếp tục tiến tới. Áp lực lên mang cá càng rõ rệt, dù khe mang đã tăng tốc độ lọc nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu, oxy trong nước biển không thể đi vào máu xanh nhạt của nhân ngư một cách thuận lợi.
"Điên rồi, loài người đúng là điên rồi!"
Nixda lại một lần nữa ngậm viên pha lê Aquamarine vào miệng. Thật ra nó chẳng giúp được gì, nhưng chỉ cần nó ở bên cạnh hay trong miệng, trái tim Nixda sẽ trở nên kiên định và bình tĩnh, giúp hắn có thể chiến đấu một trận nữa với thế giới bí ẩn này. Nước biển vẫn tiếp tục tràn vào mang cá của hắn, nhưng càng tràn vào nhiều, lượng oxy của hắn lại càng ít đi.
Ánh sáng đỏ đó rốt cuộc là gì? Và mảnh vỡ đó là gì?
Mang theo vô vàn câu hỏi, Nixda gần như trong trạng thái vật lộn để sống sót bơi đến trước ánh sáng đỏ. Nó được bảo vệ trong một chiếc hộp kim loại, cũng màu bạc. Màu bạc rất đẹp, có thể phản chiếu nhiều loại ánh sáng, và đặc biệt dễ tìm dưới đáy biển, nhưng nó không nên ở đây.
Nó ở đây, chỉ là rác rưởi dưới đáy biển!
Mang cá của Nixda rỉ ra những tia máu đỏ, những móng vuốt sắc nhọn lướt qua phía trên chiếc hộp bạc, dễ dàng và đầy giận dữ cào nát nó. Nó rất mong manh, không quá khó để phá vỡ, nhưng đi kèm với hành động đó, những thứ bên trong cũng trào ra.
Nó vẫn không ngừng phát sáng, như thể sẽ không bao giờ tắt. Nixda nhìn kỹ, quả nhiên là một vật thể kim loại dạng mảnh, rất giống với hình dạng mảnh vỡ mà hắn đã suy đoán. Mảnh vỡ đó xoay vài vòng trong nước biển, rồi lại chuẩn bị rơi xuống lớp cát biển thô ráp, Nixda không muốn cho nó cơ hội đó, trong lúc cấp bách đã vươn tay ra nắm chặt lấy nó!
Lòng bàn tay lập tức cảm nhận được một nhiệt độ nóng bỏng.
Nó vẫn không tắt đi trong nắm tay, ánh sáng đỏ xuyên qua các kẽ ngón tay của Nixda, chiếu sáng màng chân của nhân ngư thành trạng thái nửa trong suốt. Nhưng ngay sau đó nó tắt lịm, như thể toàn bộ năng lượng điện đã bị một thiết bị khác hút đi, không còn sót lại một chút nào. Ánh sáng ở kẽ ngón tay cũng biến mất không dấu vết, như thể nó chưa từng sáng. Nixda kinh ngạc nhìn sự thay đổi trong lòng bàn tay, cảm nhận một luồng nhiệt đi vào cơ thể mình.
Sau khi đi vào cánh tay, hắn không rõ nó đã ẩn náu ở đâu. Hắn lại mở lòng bàn tay ra, mảnh vỡ phát sáng đã biến thành một mảnh kim loại bình thường, xám xịt, không có gì nổi bật. Bỗng nhiên, một luồng nước biển tươi mát tràn vào khe mang của hắn, mang đến cho hắn đủ lượng oxy vào thời điểm quan trọng, cứu lấy trái tim đang quá tải của hắn.
Khe mang và vây tai của nhân ngư cực kỳ nhạy cảm, chỉ khi đã an toàn, Nixda mới duỗi ra lớp vây tai kép.
Cũng giống như cách mà mảnh vỡ này xuất hiện, cách nó mất đi ánh sáng cũng trở thành một hiện tượng mà tất cả nhân ngư có mặt không thể giải thích được. Nhưng chìa khóa của tất cả những điều này rõ ràng là hải yêu nam. Kunia nhìn hắn xách hai thuộc hạ đang bất tỉnh trở về, tâm trạng cũng dần dần trở lại bình tĩnh.
"Bị thương sao? Họ thế nào rồi?" Cho đến lúc này, Ngải Thác Đạt mới dám bơi vào vùng nước ô nhiễm. Mùi kim loại đã tan đi phần lớn, cậu ta đỡ lấy những người bị thương từ tay Nixda, không do dự bơi về phía chị mình.
Ngải Bảo Âm lập tức quấn chiếc đuôi cá màu đen của mình lên, bôi bôi trát trát lên người những kẻ vực sâu đang bất tỉnh, đặc biệt là vị trí mang cá của họ. Kunis bơi đến trước mặt Nixda: "Cảm ơn cậu, nhân ngư lai tạp đổi màu. Làm ơn hãy cho tôi biết tất cả chuyện này là sao được không? Tôi nghĩ, nếu sau này lại xảy ra sự cố như thế này, chúng ta cũng phải học cách đánh bại mảnh vỡ."
"Đây chính là mảnh vỡ," Nixda xòe lòng bàn tay ra, "Sau khi tôi chạm vào nó thì nó đã tắt."
"Tại sao vậy?" Kunis dũng cảm chạm vào mảnh vỡ, với tư cách là người lãnh đạo, cô phải đảm bảo mình có năng lực bảo vệ mọi người.
"Tôi cũng không rõ tại sao, nhưng bản năng mách bảo tôi rằng nó rất nguy hiểm, các người đừng dễ dàng động vào. Mức độ ô nhiễm của nước biển chưa quá nghiêm trọng, ước chừng sau vài ngày pha loãng sẽ trở lại bình thường." Nixda đưa mảnh vỡ cho Kunis: "Cái này nên do cô bảo quản, vì đây là lãnh địa của cô."
Kunis đi xem vết thương của thuộc hạ trước, đợi khi cô bơi trở lại, vẻ mặt kiên nghị như thể đã hạ một quyết tâm rất lớn: "Cậu chắc chắn, thứ này là do con người cố ý ném xuống?"
"Tôi chắc chắn. Con người đang thăm dò giới hạn của chúng ta." Nixda còn lo lắng hơn cô, sự lo lắng đồng hành cùng hắn mỗi phút giây, "Hoặc có lẽ sau khi tôi nhớ lại thì có thể nói cho cô tất cả câu trả lời."
Mảnh vỡ xám xịt nằm trên lòng bàn tay Kunis, dưới làn da xanh nhạt của cô, nó trông thật bình thường. Kunis không thể hiểu nổi, chỉ một thứ nhỏ bé như thế này, suýt chút nữa đã lấy mạng tất cả mọi người.
"Được rồi, vì cậu là chìa khóa của mọi bí ẩn, vậy thì, tôi sẵn sàng đi cùng cậu để gặp Xà Nữ và Hải Tư Nhược La, tôi cũng phải hỏi rõ chuyện này là sao." Kunis tuy lớn hơn Ngải Bảo Âm gần 20 tuổi, nhưng sứ mệnh của họ không khác nhau, vào thời điểm quan trọng phải đứng ra vì đồng bào, "Tôi cũng đi."
"Gì cơ? Chị cũng đi sao?" Ngải Thác Đạt thò đầu ra. Đuôi cá của cậu ta vẫn đang quấn một kẻ vực sâu bị thương, cọ cọ bôi bôi chất nhầy.
"Đúng vậy." Kunis bơi lên trên, hai tay dang rộng buông thõng tự nhiên, "Rõ ràng là thời đại hòa bình giữa con người và nhân ngư đã kết thúc, tiếp theo là thời đại chiến tranh. Chúng ta không thể lên bờ tìm phiền phức với họ, vì vũ khí của họ rất mạnh, chúng ta chỉ có thể bảo vệ gia viên. Nhưng phòng thủ không có nghĩa là ngồi chờ chết, tôi nguyện chiến đấu vì tộc cho đến khi cạn máu."
"Vậy thì tốt, chúng ta lên đường ngay thôi." Nixda là người vui mừng nhất, ước gì ngay lập tức tất cả cùng tăng tốc.
"Không, tôi cần một ngày để sắp xếp. Tôi phải sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong tộc mới có thể lên đường." Nhưng Kunis lại lắc đầu.
"Khoan đã, khoan đã." Ngải Bảo Âm lại đưa ra một điểm yếu chí mạng: "Chị không thể đuổi kịp hải yêu đâu, ngay cả tôi và em trai cũng chỉ miễn cưỡng đuổi kịp, nếu cậu ấy mà bơi thật sự, chị không thể trụ nổi quá một phút đâu."
"Tôi có thể cõng cô ấy," Nixda nói, hắn cũng muốn Kunis đi để hỏi cho ra nhẽ.
"Không, cậu không cần cõng tôi. Các bạn vẫn còn quá trẻ, ôi." Kunis lắc đầu. Trong mắt cô, ba người này đều chỉ là những nhân ngư nhỏ vừa nở, người lớn tuổi nhất là Ngảo Bảo Âm, cũng chỉ là một cô gái nhỏ, "Vì Nixda, cậu đã cứu đồng tộc của tôi, nên tôi sẽ tặng cậu một phần thưởng hậu hĩnh, tôi muốn đền đáp cậu."
"Phần thưởng?" Nixda hơi có chút hứng thú.
Kunis chỉ về một hướng: "Tôi biết cách tìm Minh Thú. Khi chúng hóa thành quái vật, tốc độ bơi của chúng nhanh hơn hải yêu gấp mười mấy lần, vì kích thước của chúng cũng lớn hơn chúng ta gấp mười mấy lần. Dọc theo Vực Sâu là có thể tìm thấy chúng, tôi sẽ nhờ Minh Thú đưa chúng ta đi cùng, nếu không thì cứ theo cách các cậu quẫy đuôi mà bơi, ít nhất phải mất một năm mới tới nơi."
"Minh Thú... Không thể nào, chúng sẽ không nghe lời chị đâu." Ngải Bảo Âm lắc đầu.
"Tôi sẽ giúp các bạn, xin hãy tin tôi." Kunis lại tỏ vẻ chắc chắn, "Với sự giúp đỡ của Minh Thú, hành trình một năm có thể rút ngắn xuống còn một tháng."
"Một tháng? Tuyệt vời quá." Nixda thở phào nhẹ nhõm, như nhìn thấy hy vọng.
Cả ngày hôm sau, Kunis bận rộn trong lãnh địa. Những kẻ vực sâu khác đã trở lại trạng thái trong suốt, chỉ có cô vì trong lòng còn nghi vấn nên vẫn để mọi người nhìn thấy. Hai người lún sâu bị thương được Ngải Bảo Âm và Ngải Thác Đạt chăm sóc, Nixda không có việc gì làm, cũng không thể hối thúc họ, đành phải tuần tra xung quanh lãnh địa của kẻ vực sâu.
Trong lúc bơi, hắn cảm thấy một sự cô đơn và hoang vắng chưa từng có. Nhìn xuống, hắn lại thấy viên pha lê màu xanh biển, chỉ có nó bầu bạn với hắn.
Khi nào thì mình mới nhớ lại được hoàn toàn? Khi nào thì mới tìm thấy người đó? Nixda không có câu trả lời, hắn thậm chí còn nảy sinh một chút nghi ngờ... Liệu có phải mình đã bị đồng đội cũ bỏ rơi rồi không? Họ có đang tìm kiếm mình không?
Mọi người, liệu còn có cơ hội gặp lại không?
"Rầm!"
Kèm theo tiếng động lớn của cú tiếp đất, Ngân Nha và Yên Hạ đã đứng vững trên mặt đất. Chính xác hơn là trên một đống xác quái vật, suốt quãng đường đi, Mễ Đâu và Lão Quỷ đã bắn hạ ít nhất vài trăm con quái vật đó. Những cái xác trắng bệch chất thành đống, Mễ Đâu bịt mũi, còn Lão Quỷ thì cúi gập người bắt đầu nôn mửa.
"Mọi người đừng hoảng, đi qua cánh cửa đó là vào bên trong phòng nghiên cứu rồi." Yên Hạ cũng muốn nôn, người duy nhất không buồn nôn là Ngân Nha vì anh ta đã tạm thời tắt khứu giác, "Đó là lối đi duy nhất!"
"Vậy chúng ta... đi thôi, vào trong rồi tính tiếp," Mễ Đâu loạng choạng, cơ thể nhỏ bé phát ra năng lượng khổng lồ. Cho dù chỉ có một tia hy vọng, cậu bé cũng sẽ không bỏ cuộc. Hạ Vũ, Mặc An, hai người nhất định phải kiên trì đấy!
Cùng lúc đó, dưới rãnh đại dương sâu 7000 mét, nơi đầy ắp đá huỳnh quang xanh lá, một nhóm hải yêu kiệt sức đã tới nơi. Họ là những hải yêu thuần chủng thực sự, xinh đẹp nhưng cũng nguy hiểm, mạnh mẽ và quyết đoán. Mái tóc đen dài của họ xõa ra như một lớp voan trong nước biển, chỉ là họ bơi quá gấp nên vừa đến đây đã không bơi nổi nữa.
"Gì cơ? Cô nhắc lại lần nữa xem? Thật sự đã nhìn thấy một con hải yêu đực ư?" Mạnh Thanh Thanh túm lấy một nàng Hắc Siren, dồn dập mô tả: "Cậu ta có mái tóc bạc, không giống chúng ôia. Cậu ta là hải yêu, có vây khuỷu tay, từ trạng thái của vây lưng có thể thấy là một con cá vừa trưởng thành. Tên cậu ta là Mặc An!"
"Tên của cậu ấy không phải là Mặc An, cậu ấy tên là Nixda, chỉ là đã quên sạch mọi chuyện trước đây rồi." Cô nàng Hắc Siren đó trả lời, "Cậu ấy có lẽ đến từ xã hội loài người, không hiểu chuyện dưới đáy biển."
Hai tay Mạnh Thanh Thanh run rẩy vì quá kích động: "Đúng, tên nhân ngư của cậu ấy là Nixda! Anh ấy thế nào rồi? Cậu ấy bị mất trí nhớ sao? Tại sao?"
"Có lẽ là bị thương quá nặng, cậu ấy là con lai giữa hải yêu và Hắc Siren đúng không? Không giống các cô." Hắc Siren không hiểu tại sao cô lại kích động đến vậy.
"Cậu ấy... khụ khụ... cậu ấy đang ở đâu?" Mạnh Thanh Thanh sặc một ngụm nước, cuối cùng cũng tìm thấy rồi, cuối cùng cũng tìm thấy rồi! Mặc An chưa chết, nó chỉ bị mất trí nhớ nên không thể quay về!
"À? Cậu ấy đã đi rồi." Cô nàng Hắc Siren lắc đầu, "Cậu ấy đã đi cùng với Ngải Bảo Âm và Ngải Thác Đạt của chúng tôi để tìm Hải Tư Nhược La, đã đi được hơn một tháng rồi."
-------------------------
Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả
Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"
------------HẾT CHƯƠNG 95------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com