chương 1
Trong con hẻm nhỏ hẹp, cũ nát và bẩn thỉu, hai người đàn ông mặc vest lộ vẻ mặt ghê tởm, khi liếc thấy những vũng nước bẩn thỉu trên mặt đất, họ không kìm được mà đưa tay bịt mũi.
Họ băng qua con hẻm, đập vào mắt là những người dân thường sống ở đây, khuôn mặt lấm lem bùn đất, quần áo rách rưới, hai bên tường đổ nát chực chờ sụp xuống.
Những người gần đó nhìn họ với ánh mắt vừa tò mò vừa sợ hãi, nhưng hai người đàn ông không hề để ý, họ đi theo chỉ dẫn trên màn hình hiển thị của quang não để tới điểm đến lần này.
Cuối cùng cũng đến nơi, một trong hai người đưa tay gõ cửa, nhưng không ngờ, cánh cửa vừa bị chạm nhẹ đã đổ ập về phía sau, cảnh hoang tàn bên trong căn nhà ngay lập tức hiện ra trước mắt hai người.
Trong căn phòng thô sơ không có bất kỳ trang trí nào, chỉ có một chiếc giường ván gỗ và một cái ghế đẩu. Trên giường là một thiếu niên đang ôm một con cáo trắng.
Thiếu niên có dáng người gầy, làn da trắng đến phát sáng, đối lập hoàn toàn với chiếc áo khoác cũ kỹ, màu xám mà cậu đang mặc. Tuy nhiên, đôi mắt xinh đẹp của cậu lại trống rỗng và vô hồn, giống như một con búp bê xinh đẹp không có linh hồn.
Vẻ đẹp đó bất ngờ thu hút sự chú ý.
Người đàn ông vừa gõ cửa lên tiếng hỏi: "Cậu là Mộ Lâm Tuân?"
Mi mắt Mộ Lâm Tuân khẽ động, ánh mắt từ từ chuyển sang hai người trước cửa, nhẹ nhàng gật đầu.
Con cáo trắng trong lòng cậu khẽ kêu một tiếng, chiếc lưỡi hồng hào liếm vào lòng bàn tay cậu.
Người đàn ông nói: "Chúng tôi là nhân viên được cấp trên cử đến để đưa cậu đến khu F133. Cậu có người nhà nào cần đưa ra khỏi khu ổ chuột không?"
Đây là một khu ổ chuột nổi tiếng, đã bị cấp trên bỏ rơi, những người ở đây chỉ có thể ra ngoài nếu được cấp trên cho phép.
Mộ Lâm Tuân lắc đầu, giọng nói lạnh lùng: "Không có."
Người đàn ông gật đầu: "Vậy thì tốt, cậu thu dọn đồ đạc nhanh đi, chúng tôi sẽ đưa cậu rời khỏi khu ổ chuột."
Con cáo trắng trong lòng Mộ Lâm Tuân đột nhiên biến mất, cậu bước xuống giường, xỏ đôi giày rách rưới, rồi bước tới trước mặt hai người.
Người đàn ông ngẩn người một lúc, rồi hỏi: "Cậu không thu dọn hành lý sao?"
Mộ Lâm Tuân quay đầu nhìn căn phòng thô sơ gần như không thể ở được, lắc đầu: "Không có."
Nơi này không phải là nhà của cậu, cũng không có đồ đạc gì của cậu.
Ba người đi xuống cầu thang, vừa lúc gặp một người đàn ông trung niên chân đi khập khiễng.
Người đàn ông trung niên hung hăng nhìn chằm chằm vào Mộ Lâm Tuân, vừa nói vừa phun nước bọt: "Cái thằng vô ơn bội nghĩa! Giống hệt bố mày! Đáng đời ông ta bị bạn bè moi sạch!"
Người đàn ông nhíu mày, bước lên một bước, ý muốn che chở cho Mộ Lâm Tuân.
Mộ Lâm Tuân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đáy mắt không hề có chút gợn sóng, như thể không nhìn thấy người đàn ông trung niên đang gây sự.
Người còn lại thấy sự bình tĩnh của cậu, thầm gật đầu.
Trên đường ra ngoài, người đàn ông nhận thấy hầu hết mọi người đều nhìn Mộ Lâm Tuân bằng ánh mắt vừa xấu xa vừa sợ hãi. Một vài đứa trẻ nhỏ thậm chí còn ném đá vào Mộ Lâm Tuân, lớn tiếng mắng mỏ những biệt danh không hay như "đồ xấu xa", "kẻ giết người", "đồ tồi".
Mộ Lâm Tuân từ đầu đến cuối không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khác.
Người đàn ông trừng mắt nhìn những đứa trẻ kia một cách không thiện chí, những người lớn đứng sau bọn trẻ sợ hãi, vội vàng bế con rời đi.
Ba người đi ra khỏi con hẻm nhỏ hẹp, đông đúc. Mộ Lâm Tuân bước lên phi thuyền, suốt quãng đường không hề tỏ ra lưu luyến "quê hương" phía sau.
Có bao nhiêu người đã phát điên muốn trốn thoát khỏi khu ổ chuột này, làm sao có thể luyến tiếc.
"Khu F133 cách đây khá xa, tôi và anh ấy sẽ thay nhau lái, có lẽ sáng mai có thể đến nơi an toàn." Người đàn ông khởi động phi thuyền, hỏi một cách tùy tiện: "Con cáo trắng đó là tinh thần thể của cậu à?"
Mộ Lâm Tuân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ "ừ" một tiếng.
"Hai mươi năm trước, khu F133 có một dẫn đường cấp S cũng có tinh thần thể là một con cáo trắng, anh ấy là dẫn đường mạnh nhất của khu chúng tôi, nhưng tiếc thay số phận trớ trêu, chưa đầy ba mươi tuổi đã chết trong một nhiệm vụ."
"Nói thật, khi mới biết khu ổ chuột này có người phân hóa thành dẫn đường cấp S, tôi hoàn toàn không tin."
"Hiện tại, khu F133 có tổng cộng hai dẫn đường cấp S, bao gồm cả cậu. Dẫn đường kia đã lớn tuổi, làm việc trong ban quản lý và thường ngày không giúp đỡ lính gác nữa, Các lính gác trong khu đều phải dựa vào dẫn đường cấp A, B để giải tỏa tình hình, nhưng đáng tiếc lính gác cấp S không thể nhận được sự xoa dịu thực sự từ họ. Việc cậu phân hóa đã khiến ban quản lý tràn đầy kỳ vọng."
Người đàn ông lải nhải không ngừng suốt cả quãng đường.
Mộ Lâm Tuân thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, đôi mắt trống rỗng, vô hồn nhìn phong cảnh vụt qua bên ngoài cửa sổ.
Giữa chừng, cậu thả thể tinh thần ra một lần, ôm chặt lấy con cáo trắng mềm mại, nửa khuôn mặt vùi vào người cáo trắng, con cáo trắng nhiệt tình liếm vào lòng bàn tay cậu.
Ban đêm, phi thuyền hạ cánh xuống ven đường và dừng lại.
Người đàn ông nhìn màn hình quang não với vẻ mặt nghiêm trọng, nói: "Phía trước có sinh vật ô nhiễm, chúng ta sẽ nghỉ lại đây một đêm, chờ đội 07 đến dọn dẹp. Sau đó chúng ta sẽ nhập bọn với đội 07 và cùng quay về khu F133."
Người đàn ông quay đầu lại nhìn Mộ Lâm Tuân, giải thích: "Đội 07 là đội mạnh nhất của khu F133 chúng tôi, bốn người trong đó đều là lính gác cấp S. Ngoài họ ra, khu F133 còn có nhiều đội xuất sắc khác."
"Dẫn đường cấp S cực kỳ hiếm, là một sự tồn tại rất quý giá. Việc một dẫn đường cấp S phân hóa ở khu ổ chuột đã lan truyền khắp khu, rất nhiều người đang chờ cậu gia nhập khu F133."
Ngón tay Mộ Lâm Tuân khẽ vuốt ve bộ lông của cáo trắng, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào khác.
Người đàn ông lái phi thuyền và người ngồi ghế phụ bí mật nhìn nhau, cả hai đều thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương.
Dẫn đường mới này quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống một người bình thường.
Bên trong phi thuyền lại chìm vào im lặng.
Cáo trắng kêu hai tiếng, đột nhiên lật người, để lộ bụng cho Mộ Lâm Tuân vuốt ve.
Mộ Lâm Tuân xoa xoa chiếc bụng mềm mại của cáo trắng, đầu ngón tay lạnh giá tiếp xúc với chiếc bụng ấm áp, cáo trắng lười biếng nheo mắt.
Đêm khuya.
Người đàn ông ngồi ghế phụ xuống, lấy ra một túi bánh mì trắng khô khốc từ cốp sau, đưa hai cái cho Mộ Lâm Tuân ở ghế sau, "Ăn chút gì đi, đừng để bụng đói."
Mộ Lâm Tuân nhận lấy, cắn từng miếng nhỏ chiếc bánh mì khô cứng khó nhai, mím môi nhai chậm rãi. Mùi bột chín trộn lẫn với chút vị mặn nhẹ, đối với cậu mà nói thì ngon một cách kỳ lạ.
Hay nói đúng hơn, đây là lần đầu tiên cậu được ăn một món ăn sạch sẽ và đậm vị như vậy.
"Dịch dinh dưỡng ở khu F133 chỉ được phép mang theo khi làm nhiệm vụ." Người đàn ông dựa lưng vào phi thuyền, gộp hai chiếc bánh trong tay lại thành một, đưa lên miệng cắn một miếng lớn, nhai một cách khó khăn, "Đường đi xa, không tiện mang theo đồ ăn khác, đành để cậu chịu khổ ăn những thứ này. Đến khu F133, cậu có thể ăn chút gì đó bổ dưỡng hơn."
Mộ Lâm Tuân nuốt thức ăn trong miệng, cúi đầu nhìn chiếc bánh mì bị thiếu một miếng, suy nghĩ một lúc, rồi lại cắn thêm một miếng nữa, không nói gì.
Cáo trắng ngồi bên cạnh cậu, dùng miệng đẩy đẩy lòng bàn tay buông thõng bên hông của cậu.
Cậu vuốt ve đầu cáo trắng, tay kia cầm chiếc bánh mì. Vẻ mặt dường như lạnh lùng, nhưng đó là sự thoải mái hiếm có trong suốt mười tám năm qua của cậu.
Ban đêm, họ ngủ lại trong phi thuyền.
Mộ Lâm Tuân cuộn tròn ở ghế sau, đắp chiếc chăn bông mà người đàn ông đưa cho. Ghế ngồi mềm mại, giấc ngủ này khá ngon, chỉ có điều không thể duỗi chân ra được.
Sáng sớm, cậu thức dậy, ngồi thẳng người nhận chiếc bánh mì trắng mà người đàn ông đưa cho.
"Tình hình sinh vật ô nhiễm thế nào rồi?" Một người trong số họ hỏi.
Người kia kiểm tra quang não, gật đầu nói: "Không còn dấu vết gì nữa, xem ra đã bị đội 07 dọn sạch rồi."
Một lúc sau, người đàn ông nói: "Hiện tại đội 07 đang trên đường đến chỗ chúng ta, bây giờ chúng ta đi tìm họ để hội quân."
Chiếc phi thuyền màu đen rời khỏi mặt đất, bay nhanh về phía trước.
Mộ Lâm Tuân vẫn mặc chiếc áo cũ không rõ màu, trên đường đi cậu nhìn thấy rất nhiều cảnh quan đổ nát, nhưng so với khu ổ chuột nơi cậu sống thì những cảnh này đẹp hơn rất nhiều.
Không biết đã bay bao lâu, người đàn ông phía trước phấn khích reo lên: "Là phi thuyền của đội 07!"
Hai chiếc phi thuyền hội quân, người đàn ông mở cửa bước xuống, trao đổi gì đó với người từ chiếc phi thuyền đối diện.
Năm phút sau, người đàn ông quay lại, vẻ mặt lo lắng nói: "Dẫn đường Mộ, có một thành viên của đội 07 có trạng thái tinh thần không ổn, cần cậu thanh lọc và xoa dịu!"
Mộ Lâm Tuân không nhúc nhích: "Tôi không biết làm.
Cậu vừa mới phân hóa chưa lâu, quả thực là không biết gì cả.
Theo tình hình thông thường, khi cậu đến khu F133 sẽ có người chuyên môn dạy cậu cách thanh tẩy và xoa dịu, nhưng bây giờ rõ ràng là không kịp rồi.
"Rất đơn giản, cậu chỉ cần nắm lấy tay anh ấy." Người đàn ông trầm ngâm một lúc, ấp úng nói: "Những việc sau đó sẽ tự nhiên diễn ra thôi!"
Mộ Lâm Tuân bước xuống, đi theo người đàn ông đến trước chiếc phi thuyền của đội 07.
Ngoài người đàn ông vừa bước xuống, bên trong lại có thêm hai người nữa bước ra. Cả ba người đều cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng. Lông mày họ nhíu chặt, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa một sự cuồng loạn.
Người đàn ông mặc đồ đen nhìn Mộ Lâm Tuân một cái, đáy mắt lóe lên một tia sáng mờ, chỉ vào chiếc phi thuyền nói: "Anh ấy ở bên trong, cậu vào xem đi."
Mộ Lâm Tuân kéo cửa phi thuyền ra, thấy một người đàn ông đang hôn mê bên trong. Làn da của anh ta trắng hơn so với ba người bên ngoài, lông mày nhíu chặt, dưới hai mắt có quầng thâm không thể bỏ qua, cánh tay để trần đầy những vết sẹo.
Cậu bước vào, đóng cửa lại, đưa cánh tay gầy gò, mảnh mai ra. Đầu ngón tay lạnh giá vừa chạm vào trán người đàn ông, đã bị một bàn tay rộng lớn, nóng rực nắm chặt lấy.
Người đàn ông mở mắt, trong mắt hiện lên vài phần cuồng loạn, nhìn chằm chằm vào cậu một cách u ám và lạnh lẽo, như một con quái vật ẩn mình trong góc tối.
Đồng thời, trên cánh tay Mộ Lâm Tuân xuất hiện một con rắn đen lạnh buốt. Con rắn đen lè lưỡi về phía cậu, nhưng không hề có ý định làm hại, ngược lại còn trườn lên dọc cánh tay cậu.
Cho đến khi nó bò lên cổ, thân rắn quấn chặt lấy cổ, chiếc lưỡi chẻ đôi của con rắn đen liếm vào cổ cậu.
Tất cả những điều này xảy ra quá nhanh, không kịp để người khác ngăn cản.
Mộ Lâm Tuân như không cảm nhận được sự tồn tại của con rắn đen, giọng nói nhẹ nhàng và lạnh nhạt: "Họ bảo tôi vào."
Đôi mắt người đàn ông hơi chớp, nhìn cậu đầy u ám và kỳ quái.
Mộ Lâm Tuân cúi mắt xuống, ngồi yên ở đó không động đậy.
Đột nhiên, người đàn ông mạnh mẽ kéo tay cậu, giật mạnh xuống.
Mộ Lâm Tuân không kịp phòng bị ngã vào người đàn ông. Không đợi cậu phản ứng, eo cậu đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, một tay khác ấn đầu cậu, khiến toàn bộ khuôn mặt cậu vùi vào lồng ngực người đàn ông.
Cậu cảm thấy hơi khó thở, không thoải mái nên quay mặt đi. Trên đỉnh đầu, giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên.
"Cậu nhắm mắt lại, thử đi vào thể giới tinh thần của tôi."
Mộ Lâm Tuân nhắm mắt lại, làm theo những gì người đàn ông nói.
Không lâu sau, cậu cảm thấy ý thức tinh thần của mình đi vào một bãi cỏ rộng lớn và ẩm ướt. Xung quanh toàn là dịch nhầy màu xanh nhớp nháp và rác thải, đè lên những chiếc lá cỏ trên mặt đất, khiến chúng không ngóc đầu lên được.
Cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu, muốn dọn dẹp những chất nhầy và rác thải đó. Cứ nghĩ như vậy, chất nhầy đè lên cỏ từ từ biến mất, rác thải dần dần tan biến, chỉ còn lại bãi cỏ vẫn mềm mại và ẩm ướt, thoang thoảng trong mũi một mùi hương khô ráo, trong lành.
Một trong những cửa sổ của phi thuyền đang mở, cảnh hai người ôm nhau bên trong được vài người bên ngoài nhìn thấy rõ mồn một, họ có những biểu cảm khác nhau.
Cho đến khi họ phát hiện vết thương trên cánh tay của đồng đội đang lành lại, đôi lông mày thường xuyên nhíu chặt dần dần giãn ra, đáy mắt tất cả đều lóe lên những suy nghĩ sâu xa mà người khác khó nhận ra.
Người đàn ông đón Mộ Lâm Tuân ra khỏi khu ổ chuột nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi thán phục: "Quả không hổ danh là dẫn đường cấp S, chuyện này không cần học mà vẫn có thể dễ dàng nắm bắt!"
Ánh mắt của ba thành viên còn lại của đội 07 đều dấy lên một luồng sóng ngầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com