Chương 14: Chiếc nhẫn cưới 04
"Phu nhân ngay lúc đó quyết định đưa nhị thiếu gia đến bệnh viện kiểm tra, nhưng nhị thiếu gia hoàn toàn không thể giao tiếp được nữa, cậu ấy hoặc là ngồi im lặng đờ đẫn, hoặc là thấy nước thì phát điên - chỉ cần thấy nước, dù là nước trong cốc hay súp gà trên bàn ăn, nhị thiếu gia đều cố gắng nhúng mặt vào. Phu nhân thực sự không còn cách nào, cuối cùng đành phải gọi xe cứu thương đến." Sở Chiếu nói, "Sức lực của nhị thiếu gia cũng trở nên vô cùng lớn, để đưa nhị thiếu gia không hợp tác lên xe cứu thương, ba người hầu nam khỏe mạnh cùng phối hợp với nhân viên cứu thương, cũng gần như không giữ nổi cậu ấy."
Tối đó, Tần phu nhân phải rất vất vả mới đưa được cậu con trai út Tần Triển Phong vào bệnh viện của gia đình. Tuy nhiên, bệnh viện kiểm tra từ đầu đến chân cho Tần Triển Phong nhưng hoàn toàn không tìm ra nguyên nhân đột nhiên khiến cậu ấy phát điên. Lúc Tần Giang Viễn đến bệnh viện nghe vợ kể lại tình hình, ngay lập tức nghĩ đến quẻ bói mà Dương Kỷ Thanh đã xem cho ông ta vào mấy ngày trước. Ông ta tin khoa học suốt nửa đời, nhưng con trai út đột nhiên phát điên đã làm lung lay niềm tin của ông ta.
Sau khi Tần Giang Viễn và vợ đưa Tần Triển Phong về nhà, ông ta lập tức nhờ trợ lý Sở Chiếu đi tìm Dương Kỷ Thanh.
Ban đầu, Sở Chiếu nhờ quan hệ để tìm thông tin về Dương Kỷ Thanh từ Sơn Vị Cư, nhưng phát hiện Dương Kỷ Thanh chỉ là khách đến ngẫu nhiên, không phải là khách quen hay thành viên, Sơn Vị Cư không có thông tin cá nhân của anh.
Việc tìm một người chỉ gặp một lần, không biết tên, chỉ có manh mối duy nhất là người đó từng ăn ở Sơn Vị Cư, khiến Sở Chiếu chỉ còn biết hy vọng người đó sẽ quay lại Sơn Vị Cư, mà anh ta kiên nhẫn chờ đợi ở đó mỗi ngày. Không ngờ rằng sau hai ngày chờ đợi, anh ta thực sự đã gặp lại người đó.
"Đó là do lão tổ tông của tôi tính toán, biết rằng có người tìm anh ở Sơn Vị Cư, nên mới đặc biệt đến đây." Dương Nhất Lạc ngồi ở ghế phụ lái, vẻ mặt tự hào nói.
"Dương tiên sinh thật là thần cơ diệu toán." Sở Chiếu khen ngợi vài câu, rồi ở ngã rẽ, anh ta quay đầu xe, lái vào khu biệt thự nằm ở rìa thành phố.
Quẹt thẻ vào cổng vào khu biệt thự, Sở Chiếu lái xe dọc theo con đường rợp bóng cây, đi vài phút sau đến một biệt thự ba tầng.
"Đến nơi rồi, đây là nhà của Tần tổng." Sở Chiếu lái xe vào sân trước biệt thự, dừng lại trước cửa, rồi xuống xe mở cửa cho Dương Kỷ Thanh.
Sau khi Dương Kỷ Thanh và hai người kia xuống xe, Sở Chiếu dẫn bọn họ vào phòng khách phía đông của tầng một.
Khi bước vào phòng khách, Dương Kỷ Thanh phát hiện trong đó có nhiều người hơn anh tưởng.
Ở trung tâm phòng khách, trên ghế sofa xếp hình chữ L, có bốn người phong cách khác nhau đang ngồi.
Một người đàn ông thân hình cường tráng ngồi một mình một bên sofa, bên cạnh đặt một hộp đan bằng mây vuông vức, kích thước cỡ một túi đeo. Một ông lão mặc áo dài nâu ngồi bên kia sofa, tay cầm một cây gậy gỗ trắc. Một người phụ nữ trung niên mặc váy dài và áo len ngồi cùng bên với ông lão, cách ông một chỗ ngồi, trong tay cầm một hộp gỗ tròn. Trên ghế đơn bên ngoài bộ sofa, ngồi một thanh niên đeo kính viền vàng, áo sơ mi quần tây. Nhìn có vẻ hơn hai mươi tuổi, nhưng ánh mắt mang vẻ sắc bén của người từng trải.
Khi thanh niên thấy Sở Chiếu dẫn Dương Kỷ Thanh và hai người khác vào, ban đầu cậu ta ngạc nhiên, sau đó lập tức đứng dậy chào đón.
Sở Chiếu giới thiệu thanh niên đứng dậy chào đón trước, cậu ta tên là Tần Kiến Tùng, con trai cả của Tần Giang Viễn, tức là đại thiếu gia Tần gia, mới trở về từ tỉnh ngoài ngày hôm qua. Sau đó, Sở Chiếu mới giới thiệu Dương Kỷ Thanh và hai người đi cùng với những người khác trong phòng.
Tần Kiến Tùng trò chuyện đôi câu với Dương Kỷ Thanh và hai người, rồi giới thiệu ba người ngồi trên sofa - người đàn ông họ Trình, ông lão họ Trương, người phụ nữ trung niên họ Lưu, ba người này cũng là những đại sư được Tần Giang Viễn mời đến để xem bệnh cho Tần Triển Phong.
"Trước đây vì không chắc chắn có thể tìm thấy Dương tiên sinh, cha tôi lo lắng cho tình trạng của em trai, nên đã nhờ người mời không ít đại sư, hôm nay tình cờ bọn họ cũng đến." Tần Kiến Tùng sợ Dương Kỷ Thanh bận tâm việc bọn họ mời nhiều đại sư khác, nên giải thích thêm, "Thực sự là tình trạng của em trai rất tệ, em ấy đã ba ngày không ăn uống, nếu cứ kéo dài thêm, cơ thể e là không chịu nổi. Chúng tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể mời nhiều đại sư, hy vọng có thể sớm chữa khỏi cho em trai, mong Dương tiên sinh đừng bận tâm."
"Tôi không bận tâm việc xem cùng nhau." Dương Kỷ Thanh nhìn ba người trên sofa, "Chỉ có điều trong số bọn họ có hai người hình như rất bận tâm? Từ lúc tôi vào, bọn họ đã nhìn bạn của tôi rất chăm chú."
Sau khi Sở Chiếu giới thiệu xong, ông lão và người phụ nữ trung niên trên sofa đã nhìn chằm chằm vào Nhậm Triều Lan.
Nhậm Triều Lan không bận tâm việc bị nhìn, chỉ khi nghe Dương Kỷ Thanh nói, hắn mới ngước mắt nhìn về phía sofa. Chỉ một cái nhìn lạnh lùng đã khiến hai người kia lập tức thu lại ánh mắt.
"Vị này có phải là Nhậm tiên sinh đến từ Nhậm gia, một trong bốn gia tộc lớn?" Ông lão sau khi thu lại ánh mắt, suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy hỏi.
Nghe vậy, Tần Kiến Tùng ngạc nhiên, ánh mắt sáng lên khi nhìn về phía Nhậm Triều Lan.
Hai ngày qua, khi mời các đại sư, bọn họ đã nghe nói về bốn gia tộc lớn trong giới huyền thuật, biết rằng bốn gia tộc này đại diện cho tầng lớp thượng lưu của giới huyền thuật. Ban đầu họn họ cũng muốn mời người từ bốn gia tộc đó, nhưng trước đây bọn họ không tin vào ma quỷ, không hề giao thiệp với người trong giới huyền thuật, lần này là lần đầu tiên mời đại sư, hoàn toàn không biết cách mời người.
Tần Kiến Tùng tràn đầy hy vọng nhìn về phía Nhậm Triều Lan, "Nhậm tiên sinh..."
Nhậm Triều Lan không ngẩng đầu lên, lạnh lùng đáp, "Tôi không phải."
Ngay khi Nhậm Triều Lan nói xong, hai người trên sofa thu lại ánh mắt, Tần Kiến Tùng cũng tỏ vẻ thất vọng.
Dương Kỷ Thanh hừ nhẹ một tiếng.
Nhậm Triều Lan quay sang nhìn Dương Kỷ Thanh, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt phảng phất sắc đỏ của anh, nhẹ giọng nói, "Tôi là người nhà Dương gia."
Dương Kỷ Thanh: "..."
"Xin mời mọi người uống trà." Tần Kiến Tùng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói với Dương Kỷ Thanh và hai người, "Em tôi không thể nhìn thấy nước, đợi mọi người uống trà xong, tôi sẽ dọn trà rồi đưa em ra."
"Không cần, cứ đưa em cậu ra ngay đi." Dương Kỷ Thanh khoát tay, không ngồi xuống, trực tiếp nói.
Tần Kiến Tùng đi sang phòng bên cạnh thông báo, sau đó Tần Giang Viễn và vợ đẩy xe lăn ra. Một thiếu niên cao ráo, chân dài, tóc hơi ướt, mắt đeo bịt mắt, tay phải nắm lấy tay trái, ngồi im lặng trên xe lăn.
"Vì nhị thiếu gia thấy nước sẽ phát bệnh, để ngăn cản cậu ấy nhìn thấy nước, chúng tôi mới đeo bịt mắt cho cậu ấy." Sở Chiếu giải thích với Dương Kỷ Thanh.
"Việc đó có hiệu quả không?" Dương Nhất Lạc nhỏ giọng hỏi.
"Không có tác dụng lớn, nước gần cậu ấy, cậu ấy dường như có thể cảm nhận được. Bịt mắt chỉ làm phản ứng của cậu ấy chậm lại chút." Sở Chiếu nói xong thì thở dài, rồi cùng Tần Kiến Tùng đứng bên cạnh xe lăn canh chừng, đề phòng Tần Triển Phong bất ngờ phát bệnh không kịp ngăn cản.
"Ai xem trước?" Người đàn ông họ Trình lớn tiếng hỏi.
"Để tôi xem trước." Ông lão họ Trương đứng dậy.
"Ưu tiên người già và phụ nữ." Người đàn ông họ Trình nói xong rồi nhìn về phía Dương Kỷ Thanh, "Cậu có muốn được ưu tiên không?"
"Tôi không vội, tôi xem cuối cùng." Dương Kỷ Thanh cười đáp.
Ông Trương và bà Lưu lần lượt kiểm tra tình trạng của Tần Triển Phong, cả hai đều cho rằng cậu ta bị âm khí quấn thân. Hai người lần lượt lấy pháp khí ra làm phép cho Tần Triển Phong, nhưng không có hiệu quả.
"Bây giờ đến lượt tôi!" Người đàn ông họ Trình thấy bà Lưu lui xuống, xắn tay áo lên, cầm lấy hộp nhỏ đan bằng mây bên cạnh tiến đến. Hắn ta đi vòng quanh Tần Triển Phong kiểm tra một lượt, rồi quả quyết nói, "Tôi cho rằng thiếu gia bị quỷ nhập, chỉ cần đuổi quỷ đi là được."
"Có vẻ như đây là hàng giả." Dương Kỷ Thanh nói nhỏ.
"Ừ." Nhậm Triều Lan gật đầu.
"À? Sao anh biết?" Dương Nhất Lạc hỏi với vẻ mặt không hiểu.
"Tất nhiên là vì nhìn thấy." Dương Kỷ Thanh chỉ vào mắt mình.
Dương Nhất Lạc chợt hiểu ra.
Những người có thiên phú cao về huyền thuật có khả năng thấy quỷ bẩm sinh, nghĩa là sau khi qua giai đoạn sơ sinh, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy ma quỷ bằng mắt thường và giao tiếp trực tiếp với chúng. Dương Kỷ Thanh là người như vậy, Nhậm Triều Lan cũng là người như vậy, chỉ có Dương Nhất Lạc là kém cỏi, Dương Nhất Lạc lặng lẽ khóc thầm.
Dương Kỷ Thanh vừa nói xong, liền thấy người đàn ông họ Trình từ hộp đan bằng mây lấy ra một con rắn nước màu nâu xám dài nửa mét.
Tần phu nhân sợ hãi kêu lên, "Anh, anh lấy rắn ra làm gì?"
Người đàn ông họ Trình cầm đầu rắn, cuốn nó quanh cánh tay, "Phu nhân đừng lo, đây là rắn tôi nuôi để trừ quỷ, để nó quấn quanh thiếu gia, phối hợp với pháp thuật của tôi, nhất định có thể trừ quỷ."
Tần phu nhân bán tín bán nghi: "Thật vậy sao?"
Dương Kỷ Thanh nhìn con rắn, cười nói: "Con rắn đó có thể sẽ yêu thiếu gia Tần gia."
Dương Nhất Lạc: "Tại sao?"
Dương Kỷ Thanh nói, "Bởi vì con rắn đó là Bạch Tố Trinh, thiếu gia Tần gia là Hứa Tiên."
Dương Nhất Lạc ngạc nhiên, "Trên đời này thật sự có Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên?!"
Dương Kỷ Thanh búng trán Dương Nhất Lạc, "Chuyện đó mà cậu cũng tin sao?"
Nhậm Triều Lan nói, "Bởi vì đó là rắn nước, rắn nước thích nước."
Dương Kỷ Thanh tiếp lời, "Mà âm khí quấn quanh thiếu gia Tần gia, tỏa ra mùi nước."
Dương Nhất Lạc xoa trán bị búng, khịt khịt mũi ngửi kỹ, trong không khí thực sự có mùi nước ẩm ướt phát ra từ Tần Triển Phong.
_________________
2073 từ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com