Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Ôn Ngôn: Anh Đỡ Hơn Chưa?

"Ai cũng không được bắt nạt Ôn Ngôn." Lương Vọng Hữu đeo tai nghe chống ồn, vẫn đang lải nhải phàn nàn, "Ôn Ngôn là người tốt nhất trên đời, Ôn Ngôn tính tình tốt không tức giận, con là một kẻ nhỏ mọn sẽ tức giận, cuộc thi Taekwondo con nhất định phải giành giải nhất, tức chết Omega đó!"

"Được." Lương Thế Kinh đá vào đôi chân ngắn của cậu bé, ra hiệu khuyến khích.

"Dạy nó như vậy không tốt đâu?" Nghiêng mặt, Ôn Ngôn nhìn Lương Thế Kinh nhỏ giọng nói.

"Tốt lắm!" Lương Vọng Hữu tai thính mắt tinh phản bác, "Ba nói con làm đúng không?"

Lương Thế Kinh gật đầu.

Trực thăng cất cánh lên trong cảm giác mất trọng lượng nhẹ, bãi cỏ bị bỏ lại phía sau, hoàng hôn nhuộm bầu trời thành màu hồng nhạt, Bơ và đứa con của nó, Trân Châu, hóa thành hai chấm trắng một lớn một nhỏ, thong thả đi dạo.

Khi về đến Vịnh Sồi, trời đã tối hẳn, bữa tối ba người ăn cùng nhau, Lương Vọng Hữu ăn được nửa chừng bắt đầu dụi mắt, nhìn Lương Thế Kinh rồi lại nhìn Ôn Ngôn, cuối cùng trèo vào lòng Lương Thế Kinh ngủ thiếp đi.

Ôn Ngôn rất ngưỡng mộ, Lương Thế Kinh rất ghê tởm.

Ở võ đường Taekwondo đã đổ mồ hôi cả buổi sáng, kế đến đua ngựa trong bụi cả buổi chiều, đương nhiên là có hơi bẩn, Ôn Ngôn đặt đũa xuống, khẽ nói, "Tôi ôm nó đi tắm nhé."

"Ăn xong hẵng nói." Lương Thế Kinh đặt Lương Vọng Hữu vào chiếc ghế bên cạnh, cứ nhất định bắt cậu ăn xong mới được đứng dậy.

Sau bữa ăn, hai người cùng vào phòng của Lương Vọng Hữu, người giúp việc đã sớm xả đầy nước vào bồn tắm, Lương Thế Kinh đặt Lương Vọng Hữu vào, cậu bé vẫn không có chút dấu hiệu nào là sẽ tỉnh dậy.

"Có phải giống hệt cậu không?" Alpha vốc một vốc nước tạt vào mặt Omega, Ôn Ngôn không có tâm trí để ý đến trò đùa của anh, tựa vào mép bồn tắm nhìn Lương Vọng Hữu dưới lớp bọt, mặt cậu bé rất nhỏ, hồng hào, lông mi dài nhẹ nhàng rủ xuống mí mắt.

"Còn ngáy nữa." Ôn Ngôn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dù phải nghe kỹ mới thấy.

"Có gì lạ, mệt rồi sẽ như vậy, tin không, dìm xuống nước nó cũng không tỉnh?"

"Dìm anh vào đi."

"Cũng khá hung dữ." Lương Thế Kinh đánh giá, "Hôm nay cũng không bị bắt nạt."

Ôn Ngôn sững người: "Vệ sĩ báo cáo với anh à?"

"Cậu nói xem?" Lương Thế Kinh duỗi đôi chân dài ngồi trên mép bồn tắm, "Với khuôn mặt vô hại, dịu dàng bảo người khác cút đi."

"Tôi không muốn gây chuyện..."

"Gây chuyện thì sao? Tôi chưa chết."

Ôn Ngôn giả vờ không nghe thấy, đỏ mặt tiếp tục nhìn Lương Vọng Hữu trong bồn tắm, "Cứ để nó ngâm như vậy sao? Phải ngâm bao lâu?"

"Ngâm đến sáng mai." Lương Thế Kinh nói.

"Lương Thế Kinh... tại sao anh lúc nào cũng nói chuyện như vậy?" Ôn Ngôn cau mày, không biết má mình đang đỏ ửng, cũng không biết lông mi mình đang ướt át, chống cằm không vui cho lắm nói, "Rõ ràng chúng ta có thể tiết kiệm thời gian nói rất nhiều chuyện chính sự."

Alpha lần nào cũng vậy, không lệch đi đâu được mà chuyển chủ đề, dắt Omega nói rất nhiều chuyện vô bổ...

"Vậy cậu muốn tôi nói thế nào?" Lương Thế Kinh nhìn lại.

"Việc cấp bách là tắm cho Lương Vọng Hữu." Ôn Ngôn nghiêm túc.

"Cậu tắm cho nó, chịu không?" Lương Thế Kinh hỏi.

Ôn Ngôn đương nhiên là chịu, cậu còn chưa tắm cho Lương Vọng Hữu bao giờ, đứng trước bồn tắm suy nghĩ một lúc, nửa ngày cũng không nghĩ ra... thế là ngơ ngác nhìn Lương Thế Kinh, Lương Thế Kinh âm u nói, "Tôi tạm thời không tắm."

"..." Ôn Ngôn nói, "Tôi nên làm gì trước?"

"Khăn." Lương Thế Kinh nói.

"Kế đến?" Ôn Ngôn lấy khăn.

"Làm ướt." Lương Thế Kinh lại nói.

"Sau đó thì?" Ôn Ngôn làm ướt cậu bé.

"Đắp lên mặt nó cho nó không thở được." Lương Thế Kinh nói.

Ôn Ngôn tức giận một hồi, nửa người ngã vào bồn tắm, động tác nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau má Lương Vọng Hữu, từng cái từng cái một, sợ làm rách làn da mỏng manh này, Lương Thế Kinh cụp mắt xuống nhìn, "Cậu định tắm cho nó đến già à?"

"Vậy phải làm sao?" Ôn Ngôn rất khiêm tốn xin chỉ giáo.

"Dùng vòi hoa sen xối thẳng vào đầu, gội đầu trước, sau đó dùng sữa tắm xoa khắp người, ném vào ngâm một lúc, tôi đỡ nó dậy cậu xả sạch cho nó."

Theo quy trình này, hai người phối hợp một cách có trật tự, Lương Thế Kinh không nói gì nữa, mỗi khi thực hiện động tác tiếp theo, Ôn Ngôn đều có thể hiểu ý ngay lập tức, lúc gội đầu cho Lương Vọng Hữu, ngón tay cậu không thể tránh khỏi việc chạm vào mu bàn tay ướt sũng của Lương Thế Kinh, Ôn Ngôn phát hiện nhiệt độ ngón tay của anh khá cao, thế là ngẩng đầu lên nhìn, và đối mặt với Lương Thế Kinh ở khoảng cách rất rất gần, hơi thở ấm áp phả vào trán, ngứa ngáy, mắt của Lương Thế Kinh vừa sâu vừa đen, ánh mắt tập trung trên mặt như một đường thẳng nóng rực... tim bỗng nhiên lỡ nhịp, Ôn Ngôn làm chuyện xấu hổ, cúi đầu xuống.

Phòng tắm yên tĩnh, chỉ còn tiếng vòi hoa sen phát ra những âm thanh nhỏ li ti.

Ngón tay Omega chạm vào mu bàn tay Alpha, vùng da muốn chạm vào nhiệt độ rất cao, rất nóng.

"Lương Vọng Hữu sắp chết đuối." Lương Thế Kinh nói.

Ôn Ngôn "ôi" một tiếng kêu lên, luống cuống tay chân dùng khăn lau mặt cho Lương Vọng Hữu, sợ hãi thu hồi tâm trí, mỗi động tác tiếp theo không còn phân tâm nữa, cũng cẩn thận tránh xa Lương Thế Kinh, nửa giờ sau, cặp "vợ chồng" vừa cẩu thả vừa tỉ mỉ này cuối cùng cũng đã tắm xong cho con.

"Tôi đi nghỉ đây." Trong phòng ngủ, Ôn Ngôn đắp chăn cho Lương Vọng Hữu, thẳng người dậy, nhỏ giọng chúc ngủ ngon.

Lương Thế Kinh khoanh tay, chặn đường.

"Làm gì..." Ôn Ngôn bối rối hỏi.

"Không phải có chuyện muốn hỏi tôi sao?" Lương Thế Kinh nói.

"À đúng rồi." Ôn Ngôn nhớ lại, "Chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé."

Hai người một trước một sau ra khỏi phòng đến hành lang, Ôn Ngôn dựa vào tường, thử hỏi, "Con ngựa đó là sao?"

"Chính là của cậu." Lương Thế Kinh đáp.

"Hết rồi?"

"Hết rồi."

Ôn Ngôn suy nghĩ thêm một lúc, "Đàn nai đốm nhỏ thì sao?"

"Của cậu." Lương Thế Kinh nói.

"Nhưng sau cái đó... không phải tôi vẫn luôn hôn mê sao?" Ôn Ngôn nói.

"Cái nào?" Lương Thế Kinh nhướng mày.

"...Giai đoạn lệ thuộc."

"Hờ, cậu lại không nói rõ."

Ôn Ngôn im lặng chịu đựng, quay về chủ đề chính: "Tôi không nuôi chúng."

"Vậy thì suy nghĩ lại đi." Lương Thế Kinh nói.

Tối nay quả thực là một cuộc đối thoại vô nghĩa và không có câu trả lời...

Im lặng một lúc, Ôn Ngôn cảm thấy Lương Thế Kinh tối nay có gì đó không bình thường, nói rất nhiều, không độc mồm, má anh tuy trắng nõn nhưng hơi thở rất nóng, cách xa như vậy Ôn Ngôn cũng có thể cảm nhận được, dừng lại một chút, "Vậy tôi đi ngủ đây, chúc ngủ ngon."

Vừa mới bước một bước, Lương Thế Kinh một lần nữa chặn đường, che đi phần lớn ánh đèn trên đỉnh, thân hình thon dài thẳng tắp chìm trong bóng tối, Ôn Ngôn cảm thấy hơi thở của anh nóng hơn, có hơi kỳ lạ hỏi, "Anh sao vậy?"

"Vòng cổ có bật không?"

"Quên mất, xin lỗi." Ôn Ngôn lập tức ấn mở công tắc một chiều.

Một lúc lâu sau, Lương Thế Kinh chăm chú nhìn cậu, "Không phải đã hứa sẽ cùng nhau xem ảnh sao? Đã qua bao nhiêu ngày rồi?"

Ôn Ngôn xoa tay, ảnh chắc chắn là muốn xem, nhưng Lương Thế Kinh hình như đang bệnh... gáy từ từ đau lên, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, thính giác, thị giác của cậu đều trở nên chậm chạp và nặng nề.

"Ở bên cạnh tôi khó chịu đến thế sao?" Lương Thế Kinh dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt cậu.

"Anh đỡ hơn chưa?" Ôn Ngôn chậm rãi dịch ra xa, cụp mắt hỏi.

"Không đỡ, đang sốt." Lương Thế Kinh rất thẳng thắn.

"Sao không đi khám bác sĩ?"

"Vô dụng." Giọng Lương Thế Kinh trầm khàn và quyến luyến.

Hành lang đêm khuya tĩnh mịch, Alpha đang sốt, Omega đang đau, cả hai cảm giác đều chậm chạp, thần kinh đều thư giãn, đổi lại là bình thường, cuộc đối thoại như thế này hoàn toàn sẽ không xảy ra với họ.

Pheromone của Alpha dần dần lan tỏa, trong sự an ủi ẩn chứa sự va chạm bạo lực.

Cho nên khi Ôn Ngôn phản ứng lại, cậu đã theo Lương Thế Kinh vào căn phòng ngủ cuối cùng này, cửa sổ mở một nửa, đầy sao, gió đêm mùa hè mát mẻ thổi qua rèm cửa sổ bằng vải voan trắng muốt, trong một khoảng tối đen, cậu bị Alpha ấn ngồi lên ghế sofa, Alpha theo đó ngồi xuống bên trái, ánh trăng trong trẻo rơi trên vai hai người.

Lương Thế Kinh đang nhìn mình trong bóng tối, Ôn Ngôn căng thẳng nuốt nước bọt.

"Anh rất khó chịu sao?" Cậu khẽ hỏi.

Đột nhiên, dưới chân có một vật mềm mại nhưng cứng rắn, cậu cúi đầu nhìn, thấy đôi dép lê của Lương Thế Kinh lộn xộn ở bên cạnh, chân của Lương Thế Kinh đặt lên mu bàn chân đi dép lê của cậu, Lương Thế Kinh chỉ nhẹ nhàng dẫm lên, không dùng sức, giống như là đặt nhầm hướng.

Rất nhanh, trên đầu gối cũng có một bàn tay nóng hổi và trắng nõn đặt lên, sức nóng qua lớp vải mỏng lan tỏa đến làn da mỏng manh hơn, Ôn Ngôn muốn co chân lại, chợt hiểu ra tại sao Lương Thế Kinh lại dẫm lên mu bàn chân cậu, nắm lấy đầu gối cậu, hóa ra là để không cho cậu chạy trốn.

— Alpha đáng ghét

"Ôn Ngôn." Lương Thế Kinh khẽ gọi tên cậu.

"Hửm?" Ôn Ngôn khẽ đáp.

Lời vừa dứt, 5 ngón tay đang nắm trên đầu gối lập tức siết chặt, ngón cái kẹp vào vải, lún vào, như đang trút giận mà xoa nắn, kỹ thuật của Alpha quá ư là khiêu dâm, nửa người Ôn Ngôn tê dại, đồng thời tuyến thể bỗng co giật, một luồng điện từ đầu gối theo xương cụt nhanh chóng luồn lách trong cơ thể.

"Lương Thế Kinh!" Ôn Ngôn nghiến răng khẽ hét.

Ngón tay đang xoa nắn trên đầu gối thoáng chốc dừng lại, Lương Thế Kinh rút tay về. Ôn Ngôn quan sát vẻ mặt của anh, không ngạc nhiên khi thấy đôi mắt sáng rực trong bóng tối, sau đôi mắt đó là những điểm sao như đang rơi xuống, rèm cửa sổ bằng vải voan trắng từ xa xa rung rinh sau lưng anh, nhưng đường nét của anh còn thanh tú và rực rỡ hơn cả cảnh vật này, rõ ràng vừa mới ngừng hành vi lưu manh, nhưng lại cao quý tao nhã như không có chuyện gì xảy ra.

Một vật ấm áp được nhét vào tay.

"Tiêm cho tôi cái này." Lương Thế Kinh nói giọng khàn khàn.

Sờ sờ ống tiêm lạnh lẽo mảnh dài, Ôn Ngôn vặn mở đèn đầu giường, lúc quay lại ghế sofa, Lương Thế Kinh đã cởi cúc áo cổ. Chất lỏng màu hồng trong ống tiêm kim loại chảy một cách mập mờ, rõ ràng không ngửi thấy nhưng vẫn mang đến một cảm giác ngọt ngào tác động đến khứu giác, Ôn Ngôn do dự vặn mở nắp kim tiêm, "Cái này có gây hại cho cơ thể anh không?".

"Không có." Lương Thế Kinh nói, "Tiêm đi."

Ôn Ngôn một chân quỳ sau lưng anh, chân kia vững vàng dẫm lên sàn, "Có thể sẽ hơi đau."

"Ừ." Lương Thế Kinh vùi mặt vào lưng ghế sofa, khẽ hừ một tiếng.

Âm thanh đơn lẻ này như một tiếng thở dốc quen thuộc bị kìm nén, tay Ôn Ngôn run lên, ép mình phải bình tĩnh, cúi người, vững vàng và dứt khoát đâm đầu kim vào tuyến thể, với tốc độ chậm rãi ổn định, đẩy toàn bộ chất lỏng màu hồng này vào vùng da gần tuyến thể của Lương Thế Kinh.

Tiêm xong, Lương Thế Kinh lật người lại, nửa khép mắt nhìn cậu, Ôn Ngôn lúc này mới thấy hai bên má anh đỏ ửng bất thường, nhưng cũng phát hiện hơi thở của anh đang dần đều lại, chỉ là đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng mím, tóc mai có hơi ẩm ướt rõ ràng.

Biểu hiện của Alpha như vậy giống như một kẻ nghiện... Ôn Ngôn tiếp tục quan sát vẻ mặt của anh, cho đến khi ánh mắt Lương Thế Kinh dần dần trong trẻo, trong lòng cậu càng kinh hãi hơn.

"Anh rốt cuộc bị sao vậy?!"

"Cái gì bị sao vậy?" Lương Thế Kinh che gáy, hít một hơi thật sâu.

Ôn Ngôn lo lắng lên: "Anh đang nghiện ma túy ư? Sao anh có thể làm chuyện như vậy? Sau này Lương Vọng Hữu sẽ thế nào?"

Tuy nói tiêm phỏng sinh tề chỉ là một phần thưởng tạm thời, nhưng thực sự không biết tại sao Omega lại hiểu thành nghiện ma túy.

"Tôi đôi khi thực sự không biết trong đầu cậu đang nghĩ gì." Lương Thế Kinh mệt mỏi véo ấn đường.

"Đây không phải ma túy sao?"

"Cậu nói là phải thì cứ cho là vậy đi, báo cảnh sát không? Để cảnh sát bắt tôi đi."

"...Xin lỗi."

Ôn Ngôn lúc này mới phản ứng lại mình đã hiểu lầm, kế đến lại suy nghĩ lung tung, Thủ tịch của một nước bị giam vào đồn cảnh sát, sau đó cậu được thông báo đến bảo lãnh, đúng là trời đất đảo lộn! Lương Thủ tịch bị giam vào đồn cảnh sát... nhưng thực ra cũng không trách cậu nghĩ như vậy, Liên minh quy định rõ ràng thuốc ức chế Alpha phải có màu xanh dương đậm, màu lạnh, màu lạnh có tác dụng co rút thị giác, ổn định cảm xúc, nghiêm cấm thuốc ức chế Alpha sản xuất thành các màu khác, huống hồ là màu hồng có tính mập mờ, gợi dục.

"Đi ngủ đi, bảo trì não bộ cho tốt." Lương Thế Kinh đứng dậy, mặc áo khoác vest.

"Không xem ảnh nữa à? Anh còn chưa ngủ sao?" Ôn Ngôn ngây ngốc hỏi.

"Còn công việc chưa xử lý xong." Lương Thế Kinh lấy điện thoại ra xem, bấm bấm, thông báo cho an ninh gọi xe đến, Ôn Ngôn "ồ" một tiếng, đi ra hai bước lại quay đầu, càng ngây ngốc và chân thành hơn hỏi, "Cơn sốt của anh nhanh hết vậy?"

"Tôi thấy cậu không có chút sợ hãi nào."

"Ý gì?"

Lương Thế Kinh nắm vai cậu, quay cậu về phía trước, như quân nhân quay người, "Đừng nói chuyện, cũng đừng ngu ngốc với tôi nữa."

"Ý của tôi là nếu anh vẫn không khỏe, còn cần pheromone của tôi thì tôi có thể cung cấp." Ôn Ngôn nhỏ giọng nói.

"Đi cùng tôi đến phủ Thủ tịch làm thêm giờ cũng chịu?"

"Tôi có thể ngủ trên ghế bên cạnh không?"

"Phòng nghỉ lớn như vậy giường không đủ cho cậu lăn à?"

"Tôi không ngủ trên giường mà Omega khác đã ngủ." Ôn Ngôn nói.

Lương Thế Kinh bóp cằm cậu, quay mặt cậu lại, "Cậu nói lại lần nữa, Omega? Cậu đang nghĩ Omega nào dám vào phòng nghỉ của tôi? Bất kỳ người lạ nào đến gần quá ba giây không có lý do chính đáng sẽ bị bắn chết ngay lập tức, cậu tưởng mấy tay bắn tỉa ở phủ Thủ tịch đều là đồ bỏ đi sao?"

"Vậy thì tôi biết rồi..." Ôn Ngôn vừa nghĩ đến Lương Thế Kinh ngủ ôm cái gối ôm màu xanh lá, lông xù kia, không khỏi rùng mình một cái.

"Không được nói thêm câu nhảm nhí nào nữa, đi theo tôi." Lương Thế Kinh cảnh cáo.

Đoàn xe màu đen rời khỏi Vịnh Sồi, đến phủ Thủ tịch đã gần rạng sáng, tòa nhà lớn màu trắng chiếm diện tích rộng lớn này nhìn từ xa không có mấy ngọn đèn đang sáng , Ôn Ngôn im lặng nghĩ, đám người trong giới chính trị ai nấy đều ngưỡng mộ được vào ở trong tòa nhà này, nhưng lại không biết quyền lực đi kèm với việc vào ở trong tòa nhà này cần phải trả giá bằng bao nhiêu vất vả.

Thủ tịch thực ra là một cái lồng quyền lực không có ngày nghỉ, không có thời gian cá nhân, cũng không có không gian cá nhân.

Cha của cậu, Ôn Tắc Thành, theo đuổi quyền lực, giết hại người khác, cuối cùng chính mình cũng mất mạng, Lương Thế Kinh dùng quyền lực này để báo thù, được người khác yêu mến tôn trọng, nhưng Ôn Ngôn không cảm thấy anh vui vẻ, bị quyền lực ăn mòn lâu ngày, trên người họ đều toát ra một sự chán nản không thể thỏa mãn.

Vây thành, người không có được thì mất đi bản thân, người có được thì tê liệt vô cảm.

Trong không khí có mùi hương mát lạnh sảng khoái, Trình Trác và một đám thư ký trưởng đứng đợi ở hành lang, thấy Lương Thế Kinh đến liền đồng loạt đứng nghiêm chào. Vệ sĩ đẩy cửa, Ôn Ngôn cúi đầu đi theo anh vào văn phòng Thủ tịch.

"Tối nay tôi phải họp thâu đêm, cậu đi nghỉ đi, trong tủ quần áo có đồ ngủ của tôi, tự mình thay, đói thì bấm chuông." Lương Thế Kinh ném áo khoác lên ghế sofa phòng khách, sau đó tháo khuy măng sét, vẻ mặt anh nhàn nhạt, ngũ quan ưu việt, mày mắt rõ ràng, áp lực theo động tác từ từ toát ra, "Nhớ tắt rèm cửa tự động đặt lúc 7 giờ đi, sáng mai bị chói mắt tỉnh dậy lại đến trách tôi."

Ánh mắt Ôn Ngôn mơ màng.

"Nói đi." Lương Thế Kinh cau mày.

"Gì cơ?" Ôn Ngôn ngây ngốc hỏi, "Anh vừa nói gì?"

"Nói cậu là lợn." Nói xong, Lương Thế Kinh ném hai chiếc khuy măng sét bằng sứ trắng lên bàn, vén tay áo đi về phía phòng nghỉ, Ôn Ngôn đi theo, xem Lương Thế Kinh trước tiên là điều chỉnh đèn cảm ứng của phòng tắm, sau đó đến tủ đầu giường bên trái đổi chuông gọi sang tủ đầu giường bên phải, cầm điều khiển không biết đang làm gì với rèm cửa, kế tiếp đến phòng khách rót một ly nước đặt trên tủ đầu giường bên phải, cuối cùng quay lại đẩy cậu lên giường, "Ngủ, chơi điện thoại sẽ bị chặn."

Cái gì vậy?

— Cửa "rầm" một tiếng đóng lại.

Ôn Ngôn đứng tại chỗ, ngơ ngác nghĩ, Lương Thế Kinh ban nãy vội vàng, lải nhải làm một đống gì, sau đó lại nói một đống gì đó?

Alpha tối nay thật sự bị bệnh không nhẹ...

Nhưng mà, Alpha tối nay đặc biệt đẹp trai...

___________________________________

【Tác giả có lời muốn nói】

Ôn Ngôn: Anh đang làm gì vậy?

Lương Thế Kinh: Đàn gảy tai trâu

KY: thanh niên k đc húp vợ nên cay ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com