Chương 42: Không cho.
Edit by Hà Rockin
Sáng sớm
Nha môn huyện Kim Thạch.
Phụ trách mở cửa nha dịch ngáp dài, kéo cửa ra ——
"Ông trời của ta, đây là gì?" Nha dịch vừa mở cửa, liền nhìn thấy một vật thể trói gô hình người đang nằm trước cửa phủ nha bị dọa đến lui về phía sau vài bước, suýt nữa ngã xổm mông xuống đất.
" Vị đại ca này." Liên Kỳ chắp tay, "Phiền xin thông báo cho Tri huyện đại nhân một tiếng, hai người chúng ta đã tìm được nhân chứng. "
" A, là Liên gia tiểu ca nhi!' Nha dịch nhận ra Liên Kỳ, trong lòng thả lỏng không ít, "Nhân chứng gì? "
"Là lúc trước đại nhân bảo chúng ta đi tìm." Liên Kỳ nói có chút mơ hồ.
Nha dịch tuy rằng vẻ mặt nghi hoặc nhưng vẫn đi thông báo, dù sao tri huyện đại nhân bọn họ đã từng hạ lệnh, nếu Liên Kỳ tới tìm nhất định phải đi thông báo, trừ phi tri huyện đại nhân đang mật đàm với người khác.
Bất quá, tìm nhân chứng? Có vụ án nào mới gần đây à? Nha dịch suy nghĩ một chút, hình như gần đây toàn nha môn trên dưới đều đang bận rộn quảng bá nông cụ kiểu mới thì phải?
※※※
Huyện nha huyện Kim Thạch - chính đường.
Đường Vô Dục ném Minh Sơn bị trói xuống mặt đất lăn vài vòng, bởi vì hai chân vấp phải bàn ghế nên lúc này mới ngừng lăn.
Cư Tri huyện nhìn Minh Sơn đang run rẩy, lông mày nhíu lại, "Đây là nhân chứng các ngươi nói?"
Liên Kỳ gật đầu.
Cư Tri huyện cúi người xuống, những vết thương trên người Minh Sơn nhất thời càng thêm rõ ràng, lông mày của ông vu oan giá hoạ không khỏi nhíu chặt hơn, "Các ngươi đây là 'đánh cho nhận tội'?"
" Không có!" Liên Kỳ lập tức nói, "Vết thương này là bởi vì hắn muốn phi lễ ta, bị sư huynh đánh cho! "
Huyện Cư Tri:...
Từ sư gia: ...
Liên Kỳ mím môi, "Thật đấy. " Nói xong còn gật nhẹ đầu.
Từ sư gia nhìn Liên Kỳ một cái, lại quay đi trước khi bị Đường Vô Dục trừng mắt nhìn, như có điều suy nghĩ nói: "Dựa theo tướng mạo của Liên gia tiểu ca nhi, khả năng này vẫn có. Nhưng đến tột cùng có phải hay không, chúng ta cũng không thể nghe lời từ một phía. Đại nhân, vẫn phải nghe vị này, gọi là Minh Sơn nói như thế nào. "
Cư Tri huyện gật gật đầu, đưa tay rút vải nhét vào miệng Minh Sơn.
"Minh Sơn, ta hỏi ngươi, ngươi..."
"Đúng vậy! Là ta, ta, ta chính là sắc tâm vừa lên, liền... Chỉ..." Không đợi Tri huyện hỏi xong, Minh Sơn lập tức vội vàng thừa nhận.
"Ngươi là nổi sắc tâm thật?" Cư Tri huyện nhìn bộ dạng Minh Sơn nói một câu liền nhìn Đường Vô Dục một cái, nhịn không được hỏi.
Minh Sơn nuốt nước miếng, gật đầu, "Đúng, đúng. Là thật, kỳ thật lúc ta ở Minh Sơn thôn đã... Liền coi trọng Liên, Liên Kỳ, chẳng qua vừa mới động thủ, đã bị hắn cầm đao chém..."
Liên Kỳ mở to mắt, ta thao thao thao! Thì ra lúc đó Minh Sơn muốn cưỡng đoạt ruộng đất nhà hắn, còn tồn tại loại ý nghĩ này? Nguyên chủ lúc ấy sao lại không chém chết gã đi?
Đương nhiên, lúc này Liên Kỳ cũng chỉ nghĩ lại, nguyên chủ lúc ấy nếu thật sự chém chết Minh Sơn, hắn hiện tại cũng không có cách nào hảo hảo đứng ở chỗ này.
Dù sao Minh Sơn lúc ấy cũng không đắc thủ, Liên Kỳ cũng bình tĩnh.
Thế nhưng, Liên Kỳ bình tĩnh lại, mặt Đường Vô Dục lại đen thành đáy nồi, nhấc chân đạp lên người Minh Sơn, Minh Sơn lập tức phát ra một tiếng kêu đau như giết heo.
Trước khi Đường Vô Dục chuẩn bị đá cước thứ hai, Liên Kỳ mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng Đường Vô Dục, dùng sức kéo về phía sau, "Sư huynh ngươi bình tĩnh! Nếu huynh đá nữa, gã sẽ chết! Nhân chứng sẽ biến mất! "
Đường Vô Dục dừng một chút, tay đã đặt lên mu bàn tay Liên Kỳ, lại đang chần chừ giữa muốn mở tay Liên Kỳ ra hay để hắn ôm eo mình nữa hay không.
Cư Tri huyện cùng Từ sư gia thừa dịp cơ hội này, vội vàng gọi người, "Người đâu! Đem Minh Sơn mang xuống, lại mời đại phu tới đây, ngàn vạn lần không thể để cho người ta chết. "
Nha dịch canh giữ ngoài cửa nghe thấy thanh âm của Cư Tri huyện, lập tức vọt vào cửa, ba chân bốn cẳng đem Minh Sơn chuyển xuống.
Trong khoảng thời gian này, ai đó có thể đã vô tình chạm vào vết thương của Minh Sơn, lại đổi lấy vài tiếng tru lên.
Tuy rằng là kẻ thù của mình nhưng nghe Minh Sơn kêu thảm thiết, Liên Kỳ cũng cảm thấy hãi đến hoảng, "Sư huynh, Minh Sơn sẽ không chịu đựng nổi? "
"Không." Đường Vô Dục đem cánh tay có chút buông lỏng của Liên Kỳ nắm thật chặt, "Chỉ là bị gãy vài cái xương."
Liên Kỳ:...
Huyện Cư Tri:...
Từ sư gia: ...
Về phần vì sao Minh Sơn lại nghe lời như vậy, còn phải bắt đầu từ ngày hôm qua.
※※※
Sáng hôm qua.
Ở khách điếm Thái Hòa ăn xong điểm tâm, Đường Vô Dục bắt đầu kiểm tra Thiên Cơ Hạp của mình, là dấu hiệu bình thường mỗi khi y muốn xuất môn.
Liên Kỳ tiến lên sờ soạng, "Sư huynh, ngươi muốn đi làm gì? "
"Tìm chứng cớ."
Phải không? Đêm qua vừa mới đi thăm La trạch, vậy hôm nay, chẳng phải là muốn đi Thanh Lâu sao? Liên Kỳ thăm dò hỏi: "Ta cũng đi... Được chứ? "
"Có thể." Đường Vô Dục lúc này gật đầu rất dứt khoát.
"Thật sao?" Liên Kỳ kinh hỉ ngẩng đầu.
Đường Vô Dục gật đầu lần nữa.
"Vậy chúng ta tìm như thế nào?" Liên Kỳ hưng trí bừng bừng, nghe nói nữ tử thanh lâu cổ đại không chỉ có dáng dấp đẹp mắt, hơn nữa trên cơ bản cầm kỳ thư họa đều tinh thông, cho dù hắn đối với cô nương không được nhưng hắn có thể thưởng thức mỹ mạo của các cô nương nha! Nó chỉ đơn giản là sở thích.
"Đi bắt Minh Sơn."
"Cái gì? Làm gì? "Trong nháy mắt Liên Kỳ còn tưởng rằng mình nghe lầm, "Bắt... Minh Sơn? "
Không phải nói sau khi đi La gia sẽ đến Thanh Lâu sao? Trách không được vừa rồi y đáp ứng thống khoái như vậy! Y biết rõ!
"Chuyện Minh Sơn biết rất nhiều." Lý do của Đường Vô Dục cũng rất đầy đủ.
Điểm này Liên Kỳ sau khi nghe xong chuyện đêm qua, ngược lại cũng không phủ nhận, nhưng mà——
"Nhưng gã sẽ nói sao?"
"Gã sẽ nói." Đường Vô Dục chắc chắn nói.
Liên Kỳ tuy rằng một đầu toàn dấu chấm hỏi, nhưng xuất phát từ tín nhiệm đối với Đường Vô Dục, vẫn ngoan ngoãn đi theo y.
※※※
Chỉ là...
"Sư huynh, đường này có phải không đúng hay không?" Liên Duy kéo tay áo Đường Vô Dục, hỏi.
"Ừ?" Đường Vô Dục ngừng lại.
Liên Kỳ chỉ huyện Kim Thạch phía sau, "Vì sao chúng ta phải rời khỏi huyện Kim Thạch? Người bình thường đi vào huyện, ngủ lại cũng là ở khách điếm chứ? Chạy đến vùng hoang dã này là muốn làm gì? COS Tarzan?
"Đi tìm Minh Sơn." Đường Vô Dục đương nhiên nói.
"??Minh Sơn sống bên ngoài? "
Đường Vô Dục chỉ vào sơn động phía trước, gật gật đầu.
Liên Kỳ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, "Vì sao gã lại ở trong sơn động? "
"Ta bắt."
......
Cho nên sau khi nghe lén ngày hôm qua, Đường Vô Dục liền thuận tay bắt Minh Sơn rời đi ném vào trong sơn động?
Thật đúng là chuyện sư huynh nhà mình có thể làm ra...
Liên Kỳ bất đắc dĩ trong chốc lát, liền nắm lấy góc áo Đường Vô Dục, đi vào trong sơn động.
Sơn động rất dài, đi được một nửa thì đốt chiếc tử chiếu sáng.
Chờ đến khi đi tới cuối sơn động, trong ánh lửa, một nam nhân bị trói chặt liền xuất hiện trước mặt hai người.
Liên Kỳ ngồi xổm xuống, thăm dò hơi thở của Minh Sơn, trong lòng lúc này mới buông xuống. Hoàn hảo, không chết, nhìn bộ dạng này giống như là bị chuốc thuốc mê.
"Sư huynh, có giải dược không? Để cho gã ta tỉnh lại? "
Bằng không thì cũng không có cách nào để hỏi!
Đường Vô Dục không lên tiếng, nhấc chân đạp một cước lên người Minh Sơn.
Minh Sơn giật giật, phát ra một tiếng rên rỉ có chút suy yếu.
※※※
Mở mắt ra, Minh Sơn đầu tiên nhìn thấy một khuôn mặt có chút mông lung, gã liếc mắt một cái liền nhận ra chủ nhân của khuôn mặt kia.
"Liên Kỳ?"
"Ừ?" Liên Kỳ có chút kinh ngạc, hiện tại trong sơn động cũng chỉ có phía sau Minh Sơn, hỏa chiết tử trong tay Đường Vô Dục tản mát ra hào quang mà thôi.
Ít nhất, Liên Kỳ cảm thấy nếu như không phải biết trước đây là Minh Sơn mà nói, hắn ước chừng không có cách nào nhận ra người trước mắt dưới ánh sáng lờ mờ như vậy.
"Thật sự là ngươi?" Minh Sơn có chút hưng phấn, nói thật, mấy ngày nay ở huyện Kim Thạch, gã ngoại trừ đi La gia thì chính là lưu luyến ở Tần Lâu Sở quán, những giấc mơ kiểu này thực sự đã giảm đi rất nhiều.
Nếu là ở trong mơ ...
Gã liếm liếm môi, trong mắt nhiễm vẻ dâm tà nồng đậm.
"Hắc hắc, " Minh Sơn giật giật, lúc này mới phát hiện, mình thế mà bị trói lại?
Gã nhíu nhíu mày, sau đó giống như là nhớ tới cái gì đó, cười càng thêm hèn mọn, "Ôi, thì ra ngươi thích trói lại chơi? "
Liên Kỳ: ???? Cái quỷ gì đây!
"Bất quá, ngươi trói nhầm người, ngươi cởi cho ta, ta trói ngươi lại! Cam đoan ngươi sẽ DỤC. TIÊN. DỤC. TỬ!"
Lần này Liên Kỳ nghe hiểu ý tứ của Minh Sơn, sắc mặt hắn trầm xuống, mạnh mẽ đứng lên, nhấc chân muốn đạp người, đáng tiếc là lại bị Đường Vô Dục đoạt trước một bước.
"OÀNH!"
Thân thể va chạm với vách núi, phát ra tiếng vang nặng nề.
Tiếp theo vang lên chính là tiếng kêu thảm thiết của Minh Sơn, "A! "
Thanh âm thê lương vô cùng, ước chừng là đau nhức đến cực điểm.
"Sư huynh, coi chừng đừng giết chết hắn!" Liên Kỳ ôm cánh tay ở bên cạnh nhắc nhở, trong thanh âm tràn đầy chán ghét.
"Ừm." Đường Vô Dục đáp một tiếng, đưa chiết tử cho Liên Kỳ, lại sờ sờ đầu Liên Kỳ, an ủi, "Chiếu sáng. "
Đường Vô Dục tay không, rũ mắt xuống, từng bước từng bước hướng về Minh Sơn cuộn mình bên dưới vách núi.
......
Chờ khi tiếng kêu thảm thiết của Minh Sơn vang lên, Liên Kỳ yên lặng nhắm hai mắt lại.
Ước chừng nửa canh giờ sau, tiếng kêu thảm thiết rốt cục chậm rãi dừng lại.
Chỉ là...
Liên Kỳ đi tới, chọc chọc sau lưng Đường Vô Dục, "Còn có thể hỏi sao? "
Trong mơ hồ, hắn chỉ thấy được một đoàn bóng đen không nhúc nhích, sư huynh nếu đã cam đoan, vậy đánh chết khẳng định không có khả năng, nhiều lắm là bị đánh cho sinh hoạt không thể tự lo?
"Có hỏi tất đáp." Thanh âm Đường Vô Dục rất tự tin.
Liên Kỳ nhón chân lên, từ trên vai Đường Vô Dục nhìn xuống ——
"Phải không? Sao gã ta lại sạch sẽ như vậy? " Thế mà không có quá nhiều vết thương?
Đường Vô Dục nhét một lọ hồng dược vào tay Liên Kỳ, "Hạ phẩm Chỉ Huyết Tán. "
Nếu không cho gã một ít hồng dược, Minh Sơn tuyệt đối không có cách nào ở trong tay Đường Vô Dục kiên trì lâu như vậy.
Liên Kỳ: "..."
Vì sao một thổ dân Kiếm Tam lại có Chỉ Huyết Tán?
Bất quá vấn đề này Liên Kỳ chỉ suy nghĩ trong chốc lát liền buông tha, dù sao hắn và Đường Vô Dục cùng nhau xuyên qua bản thân cũng đã phi thường không khoa học, cho nên chuyện không khoa học này cũng không ngại nhiều hơn một chút!
"Vậy, ta hỏi trước?"
Đường Vô Dục gật đầu.
Liên Kỳ đi tới trước người Minh Sơn, ngồi xổm xuống.
Cùng cảnh tượng Minh Sơn vừa mới tỉnh lại không sai biệt lắm, nhưng Minh Sơn bây giờ lại không dám nói thêm gì nữa, thậm chí ngay cả nhìn Liên Kỳ cũng không dám, giống như liếc mắt nhiều thêm một cái sẽ bị móc mắt.
"Minh Sơn." Liên Kỳ mở miệng, "Ngươi có biết loại thuốc Hồng Kiêm này không? "
Minh Sơn co rúm lại một chút, thanh âm run rẩy nói: "Biết, biết. "
"Ngươi đem hiệu quả của Hồng Kiêu cùng La Vĩnh Sưởng nói rồi sao?"
"Nói, nói rồi."
"La Vĩnh Sưởng, muốn Hồng Kiêm làm gì?"
"Ta không..."
"Ừ?"
"Ta biết, biết!" Minh Sơn nuốt nước miếng, "Cho, cho thị nữ chung quanh hắn, nói là để xem hiệu quả. "
"Làm sao ngươi biết?"
"Ta, nhìn ra, bình thường, bình thường dáng dấp không nhanh như vậy."
Liên Kỳ nhíu nhíu mày, "Hắn không cho người khác dùng nữa? "
"Cái này, cái này ta thật sự không biết, thật sự!"
"La Vĩnh Sưởng lấy Hồng Kiêm từ đâu ra, ngươi có rõ không?"
"Cái này, ta là từ Hồng Tụ Phường biết được, cho nên, cho nên hắn có khả năng cũng là từ nơi đó lấy được."
"Hồng Tụ Phường?" Nghe có vẻ như đó là tên của một thanh lâu.
Liên Kỳ nhìn Đường Vô Dục một cái, "Đi xem một chút? "
"Không cho."
Liên Kỳ:...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com