Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Cậu có bí mật gì phải không?

Edit by: buoimatongngotngao

______________

Bốn tiết tự học buổi tối kết thúc đã là mười giờ rưỡi, Tống Nghĩa trong nhóm hỏi Ngô Hưng có muốn đi hưởng thụ bữa khuya đặc biệt mà căng tin chuẩn bị riêng cho khối 12 không, một lúc sau Ngô Hưng mới trả lời là đi.

Cậu ta nói xong lại @ Diệp Tư một câu: "Cẩn thận đấy, Chu XX bị mày chọc tức điên rồi, về lớp phát cáu một trận, mắng hết mấy đứa bình thường cũng lười học như bọn mình, còn bắt bọn nó ở lại trực nhật, Trần Tử Hàng với mấy đứa kia đều dính cả."

Diệp Tư nhìn tin nhắn đó khẽ cười lạnh.

Sống lại một đời, đúng là có vài người vài chuyện đã thay đổi, nhưng Chu XX thì chẳng đổi chút nào. Trước kia Chu XX dạy Diệp Tư suốt năm lớp 12, Diệp Tư sớm đã nhìn thấu sự giả tạo bạc nhược và thói cậy quyền thế của người đàn bà này.

Diệp Tư lạnh nhạt trả lời: "Người điên phát tiết, liên quan quái gì đến tao."

Cậu nhét điện thoại vào túi quần, phát hiện Hà Tu vừa đọc xong một cuốn truyện tranh. Hắn bóc bìa cuốn 《Tuyển tập đề thi Vật lý thi đấu》 khỏi quyển truyện tranh, rồi lại rút trong ngăn bàn ra một cuốn truyện tranh mới, lồng bìa sách kia vào.

"......"

Diệp Tư thật sự bái phục. Ông anh này, kỹ năng giả vờ đã đạt đến cảnh giới thần sầu, thấm vào xương cốt. Đến mức từng cử chỉ đều tự nhiên toát ra khí chất "thánh giả vờ".

"Cậu ăn khuya không?" Diệp Tư hỏi.

Hà Tu lắc đầu đứng dậy: "Có thằng bạn cùng phòng hôm qua thức trắng đêm, bọn tôi hứa hôm nay sẽ về sớm không làm ảnh hưởng nó ngủ."

"À." Diệp Tư không ở ký túc xá nên chẳng mấy quen thuộc văn hóa ký túc. Cậu khoác cái cặp trống không định đi ra ngoài, lại chợt nhớ ra: "Cậu cũng ở ký túc xá số 3 à?"

"Ừ." Hà Tu đáp, "Nam sinh lớp 12 đều ở ký túc 3, vì ký túc này gần dãy dạy học, gần nhà tắm, khá tiện."

"Thế Ôn Thần..." Diệp Tư khựng lại, hạ giọng, "Cậu biết cậu ta với Trần Tử Hàng có chuyện gì không?"

"Biết." Hà Tu thản nhiên nói, "Hai đứa vốn ở cùng phòng, Trần Tử Hàng ghét cậu ta, cậu ta từng nói với thầy quản lý xin đổi phòng, đổi với một người bên phòng bọn tôi."

"Nhưng Trần Tử Hàng không chịu, bắt cậu ta phải cút hẳn khỏi ký túc số 3 mới được." Diệp Tư nói.

Hà Tu gật đầu: "Đúng."

"Thật cmn không phải người." Tống Nghĩa ở bên chửi, rồi lại hỏi: "Sao mà xích mích thế, cậu biết nguyên nhân không?"

Hà Tu trầm mặc nửa giây, lắc đầu: "Không biết."

Diệp Tư liếc hắn, không nói gì thêm, chỉ giơ chân đá Tống Nghĩa một cái: "Đi thôi, ăn khuya xong về sớm, muộn quá tao khó bắt xe."

"Ờ, được." Tống Nghĩa gật đầu, trước khi đi thấy hộp giấy trên bàn Hà Tu: "Cho tôi xin tờ giấy nhé, học thần. Tôi lau cái màn hình điện thoại."

Hà Tu "ừ" một tiếng, chưa đợi cậu ta đưa tay đã rút hai tờ, đưa tờ thứ hai cho, còn tờ đầu vo lại ném thẳng vào thùng rác ngoài hành lang.

Tống Nghĩa lau kính, cũng vo giấy ném đi, tiếc là giả vờ ngầu không thành, ném trượt, đành cong người chạy lại nhặt bỏ vào thùng.

Hà Tu lại bẻ thêm một cái "tai" nhỏ trên tờ giấy mới, tiếp tục thu dọn đồ.

Ngoài cổng tây trường Anh Trung có một con phố, đầy những quán trà sữa nhỏ. Ở góc phố có hiệu sách "Như Thực", mở cửa 24 giờ, chủ yếu bán sách tham khảo và sách tuổi teen, bên trong có phòng tự học lớn, tan học hay cuối tuần thường nhiều học sinh đến làm bài tập.

Chủ tiệm là một chàng trai theo phong cách Nhật ngoài ba mươi. Tên thật không ai biết, nên mọi người gọi anh ta là "Thực ca". Diệp Tư với Thực ca cũng khá thân nhau, vì hồi lớp 10 từng bị mấy tên côn đồ xã hội quấn lấy đến tận cửa hiệu, Thực ca tháo kính, xắn tay áo ra giúp cậu một lần.

Diệp Tư khi đó vô cùng kinh ngạc, rồi từ đó kết nên tình bạn với hiệu sách.

Ăn khuya xong đã mười một rưỡi, cả con phố hầu như tối om, chỉ còn hiệu sách Như Thực vẫn sáng lên ánh đèn vàng ấm áp. Dưới đèn treo ngoài cửa, mấy con côn trùng nhỏ điên cuồng lấy đầu húc vào bóng đèn.

Diệp Tư khoác chiếc cặp trống đẩy cửa bước vào, chuông gió leng keng vang lên. Thực ca ngẩng đầu từ sau quầy thu ngân nhìn cậu, do dự một chút: "Này."

Diệp Tư vốn định đi thẳng vào, bị chữ đó giữ chân lại, quay đầu: "Hửm?"

Thực ca nói: "Đừng gây sự ở đây, hôm nay anh trẹo chân rồi, không muốn dọn dẹp giá sách với bàn ghế."

Diệp Tư ngẩn ra một lúc mới hiểu, bật bực: "Tôi đâu có đến đánh nhau!"

"Thế cậu tới làm gì?" Thực ca theo bản năng liếc ra con phố mờ tối ngoài cửa, hơi lo: "Đừng bảo lại có ai truy sát cậu nhé, hôm nay anh thật sự mệt rồi, không giúp nổi cậu đâu."

"Phắn đi." Diệp Tư sải bước vào trong, "Tôi đến mua sách!"

"Sao cậu không nói đến đẻ trứng cho rồi." Thực ca ngáp dài, uể oải nói: "Nghe còn đáng tin hơn chút."

Khu tự học của Như Thực thì rộng, khu sách lại chật, Diệp Tư đứng giữa hai dãy kệ sách cũng phải nghiêng người. Sách tham khảo đủ loại chất đống, đủ màu loè loẹt, nặng như núi, khiến người ta hoa mắt.

Diệp Tư nhìn một lúc, rồi cất tiếng gọi: "Thực ca!"

"Làm gì?" Thực ca gục sau quầy, ngáp liên hồi.

"Sách tham khảo nên mua loại nào?" Diệp Tư chần chừ, "Loại nào bán chạy nhất?"

Thực ca thở dài, cuối cùng lết người ra, tập tễnh bước tới. Diệp Tư cúi đầu nhìn mắt cá chân anh ta, không sưng cũng chẳng băng bó, cảm giác rõ ràng là giả què cho sang.

"Vương Hậu Hùng, Tiết Kim Tinh, 5-3, Nhẹ nhàng đoạt quán quân, mấy loại này bán chạy." Thực ca vỗ vỗ vào mấy chồng sách, như bán dưa hấu, rồi hỏi: "Ai dùng?"

"Tôi chứ ai." Diệp Tư nhìn mấy quyển anh ta chỉ, gật gật, "Cơ bản thôi, loại giảng giải theo sách giáo khoa, có không?"

Thực ca không nói, từ gầm kệ đá ra một chồng sách khác: "Tổng hợp giải thích SGK trung học phổ thông."

"Được." Diệp Tư thở ra, "Cái này, với mấy quyển anh vừa nói, Toán, Văn, Anh, Lý Hóa Sinh, tôi lấy hết."

"......" Thực ca không ngáp nữa, nhìn cậu qua cặp kính, lại hỏi: "Ai dùng?"

"Tôi chứ còn ai." Diệp Tư trừng mắt đáp.

"Cậu định mang đến phòng giáo vụ đốt chơi à." Thực ca thở dài, nhanh tay gom hơn ba chục cuốn cậu muốn, buộc thành hai chồng, cánh tay gầy xách nhẹ nhàng như không, mang ra quầy.

Diệp Tư lười nói thêm: "Bao nhiêu tiền vậy?"

Thực ca lấy máy tính, bấm bấm cộng trừ nhân chia một lúc, lại bấm về 0.

Anh ta ngáp: "Buồn ngủ quá, tính không nổi, cậu tự trả đi."

Diệp Tư cạn lời, quét mã chuyển hết số tiền còn lại trong ví điện tử: "Thế là xong. Đủ không? Không đủ tôi lại chuyển thêm từ thẻ."

Thực ca liếc: "Hình như nhiều quá."

"Không sao." Diệp Tư xách hai chồng sách, "Lần sau đến đánh nhau ở chỗ anh."

"......"

Diệp Tư cầm đống sách đứng chờ xe ở góc phố, tài xế đi nhầm đường, cậu chờ một lúc thì do dự không biết có nên quay vào trong hiệu ngồi đợi hay không. Kết quả vừa quay đầu lại, qua khung cửa kính liền nhìn thấy phòng tự học lúc nãy cậu không vào.

Thực ca đang bưng một ly nước đưa vào trong, có một nam sinh gục xuống bàn run run, trông như đang khóc.

Diệp Tư nhìn mấy lần thấy quen quen, liền dịch sang bên cạnh nhìn kỹ mặt.

Đó chẳng phải là Ôn Thần sao? Nửa đêm nửa hôm không dám về ký túc xá, lại chạy vào hiệu sách gục xuống khóc, khóc đến nỗi làm Thực ca cũng ngơ ra.

Diệp Tư bất lực bĩu môi, lại quay đầu liếc Thực ca thêm cái.

Quả nhiên vừa nãy giả què thôi, m* nó chứ.

Sáng hôm sau, Diệp Tư dẫm theo tiếng chuông mà lao như bay vào tòa giảng dạy, lại dẫm trên những tiếng mắng chửi của Hồ Tú Kiệt mà phóng thẳng lên tầng ba, như một làn khối chui tới cửa sau.

Hà Tu đang cầm tập đề đứng đó, thấy cậu vào thì hơi bất đắc dĩ, nhích sang một bên. Diệp Tư chống tay lên bàn một cái liền nhảy thẳng vào trong.

"Diệp Tư, sao em lại đến muộn nữa thế?" Lão Tần dùng cục bông lau bảng gõ lên bục giảng, bụi phấn tung bay, sau đó ném luôn cái đó sang một bên, nhíu mày: "Hôm qua vừa nhấn mạnh vấn đề đi học muộn. Em nhìn em đi, đồng phục cũng không mặc, mắt còn chẳng mở ra nổi, trên đầu thì như bốc khói, tối qua em làm gì thế hả?"

"Thầy ơi, em thức đêm học bài." Diệp Tư uể oải nói, nhìn bục giảng còn thấy hình ảnh nhòe kéo dài, "Thầy đừng lải nhải càu nhàu em nữa. Em học đến sắp đột tử rồi."

Mấy người ngồi phía trước nén cười, thầy Tần tức đến trợn mắt: "Nếu tôi tin mấy trò ba lăng nhăng này của em, thì tôi coi như mấy chục năm dạy học bỏ đi cả rồi."

Mắng thì mắng vậy thôi, Lão Từ vẫn thò tay vào túi lấy ra hai thanh sô-cô-la, đưa cho người ngồi trước truyền xuống cho Diệp Tư ăn sáng. Diệp Tư vừa nhận lấy còn chưa kịp xé ra thì thầy Tần lại nói: "Hà Tu ngồi xuống đi, Diệp Tư đọc bài văn của em lên, tỉnh táo rồi hẵng ăn."

Haiz...chịu thua rồi.

Diệp Tư bất lực, đành phải lục lọi trong hộc bàn, miễn cưỡng lôi ra bài văn chỉ được 38 điểm của mình.

Hà Tu ngồi xuống, Diệp Tư đứng lên, lúc hai người lướt qua nhau, cánh tay còn khẽ chạm một cái. Diệp Tư thuận thế cúi đầu liếc thấy bài văn của Hà Tu. 48 điểm, cũng chẳng hơn cậu bao nhiêu.

"Đọc đi." Lão Tần nghiêm giọng nói, "Bên dưới nghe cho kỹ, các em đừng có ngủ gật."

Diệp Tư thở dài, bắt đầu đọc bài của mình.

"'Hối hận', tác giả Diệp Tư."

Mới câu mở đầu đã có người bật cười, Diệp Tư dưới bục đá vào lưng cậu chàng béo đang cười rung rung vai phía trước, rồi đọc tiếp.

"Khi tôi hồi tưởng lại những ngày tháng thời gian huy hoàng trước kia, thật ra cũng chẳng có chuyện gì phải hối hận. Chỉ có một việc khiến tôi vẫn canh cánh, dạy cho tôi một bài học rằng: cỏ dại phải nhổ tận gốc. Nhờ vậy mà trong mười năm đánh nhau của tôi chưa từng lật thuyền trong mương nữa, cũng ít khi bị gọi phụ huynh."

Cả lớp cười ầm lên, những người đang gục xuống bàn cũng bật cười tỉnh cả ngủ. Thầy Tần đạp đập phấn trên bảng: "Cười cái gì mà cười? Nghe cho nghiêm túc! Đây là đoạn mở bài khái quát, cũng có chỗ đáng để mấy đứa học tập đấy!"

Dưới lớp tiếng cười càng to hơn.

Bình thường Diệp Tư viết văn chẳng bao giờ đủ tám trăm chữ, nhưng bài này cậu viết khá dài, chủ yếu là nghiêm túc tổng kết bài học "thả hổ về rừng", còn viết thêm một đống điều ngộ ra từ việc đánh nhau. Thầy Tần nghe đến đoạn giáo huấn thì cho cậu ngồi xuống luôn, không dám để mấy đứa khác trong lớp nghe tiếp mấy chuyện kỳ quặc nữa.

Trong lớp vẫn cười không ngớt, Lão Tần buộc phải bật micro giảng bài, nói: "Tại sao thầy lại để Diệp Tư đọc bài văn này? Một là vì bài viết này thực sự có điểm đáng học tập, mở đầu bằng một đoạn ký sự ngắn gọn, sau đó liệt kê rõ ràng luận cứ và bài học, bố cục rất gọn gàng. Hơn nữa bài này bạn Diệp Tư viết được tám trăm bốn mươi bảy chữ! Tám trăm bốn mươi bảy đấy, điều đó cho thấy gì? Cho thấy bất kể là ai, chỉ cần dồn tâm suy ngẫm đề bài, kết hợp tình cảm chân thành của bản thân, thì tám trăm chữ hoàn toàn có thể vượt qua. Sao lại có người chỉ viết năm sáu trăm chữ đã không viết nổi là sao hả?"

Tiếng cười suýt át cả giọng trong micro, thầy Tần phải cầm cái thước chỉ bảng ít ai dùng gõ gõ lên bảng: "Được rồi, Hà Tu đứng lên đọc bài đi."

Lớp học cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Thầy Tần lại nói: "Bài văn của bạn Hà Tu có bố cục rõ ràng, hành văn lưu loát, trôi chảy, dùng từ ngữ chuẩn xác. Là một bài nghị luận rất xuất sắc trình độ kỳ thi đại học. Cho các em nghe bài này, một là để học tập, hai là mong các em cùng thảo luận vì sao một bài văn xuất sắc như vậy lại chỉ được 48 điểm."

Diệp Tư mặt không biểu cảm, bẻ một miếng sô-cô-la cho vào miệng, cũng không còn ngáp nữa.

Hà Tu đứng dậy, giọng điệu như thường lệ, bình thản.

"'Hối hận', Hà Tu."

"Tôi từng ngông cuồng và cố chấp cho rằng, bản thân biết đáp án tối ưu của cuộc đời là gì. Khi đó nếu có ai hỏi tôi về hai chữ 'hối hận', tôi sẽ trả lời, chưa từng."

Lưng Diệp Tư cứng đờ, miếng sô-cô-la chưa tan hết cứng rắn cào qua cổ họng, vừa ngọt vừa nóng rát đau. Cậu ngẩng đầu nhìn Hà Tu, hắn bình thản đọc bài văn, đôi mắt đen sâu thẳm, hàng mi rũ xuống, che đi những xúc cảm cuồn cuộn bên trong.

Xem ra hắn so với kiếp trước trưởng thành sớm hơn một đoạn rồi.

Diệp Tư nghĩ, nếu không phải đã từng hỏi qua cái "hệ thống ngốc" kia, cậu thật sự sẽ nghi ngờ Hà Tu cũng trọng sinh rồi.

"Mỗi một cuộc đời đều có đáp án tối ưu, nhưng trên đời có vô số kiểu cuộc đời. Đây là suy nghĩ sau này của tôi." Hà Tu tiếp tục đọc, "Trong muôn vàn cuộc đời khác nhau, nếu chưa từng thử một khả năng khác, thì không có tư cách ngông cuồng khẳng định rằng mình không hối hận."

Lớp học im phăng phắc, mọi người đều đang chăm chú nghe Hà Tu đọc, thậm chí còn có người lấy vở ra ghi mấy luận điểm then chốt, sắp xếp lại kết cấu bài văn của hắn.

Bài văn của Hà Tu đọc mất năm phút, hắn vừa ngồi xuống, cả lớp lập tức bắt đầu bàn luận sôi nổi. Có người nói bài văn của Hà Tu mang một sự trầm ổn của bậc cao thủ, có người lại nói lập ý quả thực hơi kỳ kỳ, không rõ là lệch hay không lệch đề bài.

Diệp Tư không tham gia thảo luận, cậu lôi một mảnh giấy trong ngăn bàn, viết mấy chữ rồi đẩy sang.

"Cậu có bí mật gì phải không?"

Ngòi bút của Hà Tu dừng lại trên trang giấy, "Truyện tranh thôi. Còn cậu?"

Tờ giấy được đẩy trả lại, Diệp Tư nhìn dòng chữ có chút quen quen, nhưng lại nhất thời không nhớ nổi cảm giác quen thuộc đó từ đâu. Cậu liếc nhìn Hà Tu một cái, vỗ vỗ cái cặp sách căng phồng của bản thân.

"Hôm qua mua một đống sách bài tập, cậu giúp tôi giữ bí mật, tôi sẽ không tố giác truyện tranh của cậu."

Viết xong Diệp Tư cũng thấy cuộc đối thoại này thật sự ấu trĩ hết sức.

Nhưng Hà Tu đọc xong lại khẽ cười, rồi gấp tờ giấy bị Diệp Tư xé vội không đều, gấp thành vuông vức vừa lòng bàn tay, kẹp ngay ngắn vào trong quyển truyện tranh.

"Lau đi." Hà Tu nói, rút một tờ khăn giấy gấp góc tai thỏ đưa sang, chỉ vào đầu ngón tay của Diệp Tư còn dính sô-cô-la.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com