Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22 🌧

Editor: Yang Hy

Có lẽ cũng vì quá thuần túy cho nên tất cả mọi người trong câu chuyện này đều chỉ có kính nể Hạ Đông, bao gồm cả người chị dâu đáng lẽ phải thấy phản cảm nhất.

"Sau khi giải quyết tang lễ của anh trai anh xong, anh Đông vốn định về lại thành phố C, nhưng chị dâu lại xảy ra chuyện khi sinh con." Thích Thời Vũ thở dài, "Anh Đông đã yên lặng ở lại, nhiều năm trôi qua như vậy, có lẽ với Lãng Lãng, anh ấy còn giống một người bố hơn."

Ngẫm nghĩ một chút, anh lại bổ sung: "Dù sao anh cũng không đáng tin cậy lắm."

Chung Viễn bật cười.

"Cho nên, anh Đông với anh thật sự là tình hữu nghị cách mạng trong sáng đó." Thích Thời Vũ cười nói, "Anh ấy giống như đang thay thế anh trai và chị dâu của anh, trở thành vùng hòa hoãn mới giữa anh và bố mẹ. Em cũng đừng ghen với ảnh."

"Vậy em nên ghen với ai đây? Tiểu An sao?"

"..." Thích Thời Vũ nghẹn lời, "Thầy Chung ơi, này là thầy sai rồi, thầy không có người yêu cũ sao?"

Chung Viễn chợt bật cười: "Cho nên ông chủ Thích à, anh đang thừa nhận em là người yêu hiện tại của anh sao?"

Lúc này Thích Thời Vũ mới hiểu ra mục đích của người này, anh chỉ cảm thấy cái trò đi đường vòng này của cậu cực kỳ đáng yêu.

"Đúng vậy, người yêu hiện tại đó, em vui chưa?"

Chung Viễn gật đầu: "Cực kỳ hài lòng."

Thích Thời Vũ cũng muốn chọc cậu: "Về phần đồng chí hiện tại này, xin hỏi đồng chí có người yêu cũ không?"

Chung Viễn im lặng một lát mới nói: "Nói không có thì anh có tin không?"

Thích Thời Vũ lộ ra vẻ mặt em cứ nói điêu đi.

"Chắc chắn là từng có người yêu cũ rồi, dù sao em cũng đã già rồi mà." Chung Viễn cười, "Nhưng hồi cấp ba em đã từng thích một người."

Thích Thời Vũ bĩu môi: "Nghe có vẻ rất khó quên nhỉ?"

"Anh ấy chính là người đã bảo em phải dũng cảm lên đó."

"..." Thích Thời Vũ cảm thấy có phần xấu hổ, anh chỉ định trêu Chung Viễn một tí, ai dè người này lại phối hợp nói thật như vậy.

Ai muốn nghe chuyện tình yêu của em hả?!

"Anh ấy hơn em một lớp. Khi đó em bị người ngoài trường bắt nạt vì xu hướng tính dục, ảnh đã giúp em." Chung Viễn nói từng câu từng chữ rất rõ ràng, ánh mắt khóa chặt trên người Thích Thời Vũ, "Lớp học của em ở đối diện lớp anh ấy, mỗi ngày em đều có thể nhìn thấy ảnh từ cửa sổ."

"Em biết thành tích của anh ấy rất tốt, tất cả giáo viên trong trường đều nói ảnh chắc chắn sẽ vào đại học A. Sau khi anh ấy tốt nghiệp, em đã học hành rất chăm chỉ, cuối cùng cũng vào được đại học A."

Khá lắm, câu chuyện tình yêu này còn truyền cảm hứng lắm đấy. Thích Thời Vũ nghĩ.

Nhưng mà em nói với anh chuyện này làm gì? Không phải EQ của em rất cao à? Tại sao lại kể về người yêu cũ khó quên thế nào với người yêu hiện tại là anh đây hả? Thích Thời Vũ lại nghĩ.

Càng nghĩ càng chua.

Nhưng anh lại nhịn không được mà muốn hỏi: "Sau đó thì sao? Hai người yêu nhau ở đại học à?"

Chung Viễn không trả lời thẳng, cậu gọi thêm Tequila, đưa rượu kèm theo chanh cho Thích Thời Vũ.

"..." Ông chủ Thích cảm thấy mình bị ám chỉ.

"Không có." Chung Viễn nhìn nét mặt của anh, "Sau khi em vào đại học A mới biết được anh ấy không học ở đó. Nhiều năm sau, hẹn hò cũng vài người, em cảm thấy mình sẽ không gặp lại được anh ấy nữa."

"Một mối tình thầm kín của tuổi trẻ đã mặc định là không có kết quả rồi."

Ông chủ Thích không thể không thừa nhận rằng mình có hơi ghen khi nghe đến đây. Có câu nói rất hay, vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được. Cái này cmn mới thật sự là ánh trăng sáng đây nè.

Anh cắn mạnh vào lát chanh rồi uống cạn ly rượu.

Dưới gốc cây chanh không có em và anh, chỉ có ông chủ Thích rảnh rỗi đi hỏi từa lưa thôi.

Chung Viễn thấy anh im lặng uống rượu, cậu chợt đưa tay ra vuốt tóc anh, ánh mắt dịu dàng nhưng rất kiên định: "Lúc đó anh ấy quá chói mắt, chói đến nỗi em cảm thấy em của lúc ấy chẳng hề xứng đáng ở bên ảnh. Nhưng cách đây không lâu, em mới biết được anh ấy không có vào đại học A mà là đến một thành phố khác."

Ánh mắt Thích Thời Vũ có phần mê mang: Làm sao hai người này còn liên hệ vậy?

"Em rất hối hận, nếu như em biết lúc trước anh ấy phải chịu đựng nhiều như vậy, em đã cố gắng hết sức để đến bên và ở cạnh ảnh rồi."

"Ngày gặp lại, anh ấy vẫn tỏa sáng trên sân khấu đằng kia." Chung Viễn đưa tay sờ lên khóe mắt anh, "Đàn anh à, nhiều năm như vậy rồi, anh ở trong lòng em vẫn luôn là cậu thiếu niên tỏa sáng kia."

Đầu óc Thích Thời Vũ trống rỗng.

Ánh mắt Chung Viễn dịu dàng mà lại sáng tỏ, giống như chiếc đèn chờ đợi lữ khách trở về nhà trong ngày đông. Thích Thời Vũ mơ hồ nhớ tới cậu trai cúi thấp đầu trong ký ức, khi đó đôi mắt cậu bị tóc và cặp kính đen che khuất, phải đến lúc tháo kính ra mới khiến người ta thấy bất ngờ.

Ông chủ Thích đứng dưới cây chanh bỗng biến thành cây chanh.

"Chúng ta nói với nhau chẳng được mấy câu, nhưng em vẫn luôn nhớ anh." Chung Viễn nói, "Vậy nên ông chủ Thích ơi, anh có hài lòng với câu trả lời này không?"

Thích Thời Vũ vẫn còn hơi mơ: "Sao em không nói sớm với anh?"

Chung Viễn cười khổ: "Cái ngày anh trốn khỏi nhà em, em đã đến cửa tiệm trước cổng trường mua bánh kếp trứng cho anh đó. Bởi vì hồi đấy anh ăn cái này mỗi sáng, em muốn mượn cơ hội này nói ra, nhưng anh có cho em cơ hội đâu."

"..." Thích Thời Vũ im lặng một lúc, sau đó mới nói, "Anh sai rồi."

"Cho nên đàn anh ơi..." Chung Viễn kéo dài giọng, "Sáng mai em có thể có cơ hội này không?"

Chỉ mất mười phút để bắt xe đi về nhà Chung Viễn từ quán bar. Nhưng mỗi người trên xe đều cảm thấy từng giây trôi qua như cả năm.

Vậy nên, ngay cả thời gian đi thang máy lên cũng khiến người ta khó chịu đựng nổi, Chung Viễn đưa lưng về phía camera, ép Thích Thời Vũ vào một góc thang máy mà hôn thật mạnh.

Trong hơi thở hỗn loạn và kìm nén, ông chủ Thích đã sớm từ bỏ phản kháng. Bọn họ ôm lấy nhau, hôn nhau như cặp song sinh dính liền không thể tách rời, cả hai lảo đảo nghiêng ngả trở về nhà.

Cửa nhà vừa đóng lại, mọi cái nhìn thế tục, mọi việc đời xoàng xĩnh gây phiền toái, và thậm chí cả liêm sỉ chẳng đáng chút giá trị nào đều bị nhốt ở bên ngoài. Chung Viễn ép người nọ vào cửa, hôn môi anh, liếm láp vành tai, vuốt ve lưng anh. Mà người trong lòng cũng đáp lại cậu một cách nồng nhiệt nhất. Sự đáp lại này tựa như một tia lửa rơi xuống đống cỏ khô, làm dấy lên ngọn lửa đốt cháy cả thảo nguyên.

Dù cho đêm đã khuya, nhưng khoảng thời gian ngọt ngào vẫn còn triền miên đối với những cặp tình nhân, bọn họ có đêm dài vô tận để sờ soạng làn da của nhau, để cảm nhận nhiệt độ của đối phương. Bọn họ không còn là những lữ khách tìm kiếm một đêm buông thả nữa, mà là người yêu đang ôm lấy nhau. Bọn họ có thời gian vô tận để bộc lộ và thấu hiểu cảm xúc của nhau. Khi tình dục và tâm trí được kết nối, nó mới gây nghiện cho người ta nhất.

Đối với Chung Viễn mà nói, đây là giấc mộng đẹp nhất thời niên thiếu của cậu. Ngay lúc này cảnh tượng trong mơ ấy cuối cùng đã trở thành hiện thực, cậu không còn là người duy nhất biết chuyện nữa, đồng phạm cũng đã rõ hết rồi.

Còn đối với Thích Thời Vũ mà nói, đây là liều thuốc giải độc mà anh chưa từng gặp được trong cuộc đời đầy lo sợ, là chùm ánh sáng ấm áp xuyên thủng bầu trời và chiếu rọi vào cuộc sống hỗn loạn của anh. Anh đã từng sưởi ấm người này bằng tuổi trẻ cuồng nhiệt của mình, và giờ đây người này cuối cùng cũng đến bên anh, mang theo ngọn lửa rực cháy đến cứu vớt anh.

Cuối cùng chúng ta cũng có một ngày sẽ lại gặp nhau.

Tương lai còn dài, nhưng đã không còn là ảo tưởng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com