Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Cục Dân Chính

Edit: Yeekies

Hạ Dương kinh hoảng thất thố, cậu vội vàng muốn bò dậy, không ngờ lại làm Thẩm Độ Hàn đang ngủ say trên giường bừng tỉnh.

Vị đại mỹ nhân ấy, đôi mắt còn ngái ngủ mê mang, ngơ ngẩn trong chớp mắt, rất nhanh đã nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra giữa hắn và Hạ Dương tối qua, sắc mặt tái nhợt liền cố gắng ngồi dậy.

Hạ Dương chợt thấy vô cùng xấu hổ, dù sau gáy đau, mông cũng đau, nhưng nhìn vị đại mỹ nhân thê thảm xanh tím kia, cậu vẫn theo bản năng tiến lên một bước đỡ lấy Thẩm Độ Hàn đang hành động bất tiện, định xin lỗi: "Anh Thẩm, hôm qua là tôi ——"

Cậu vừa định nói hôm qua là chính mình không tốt, khiến cho vị đại mỹ nhân ấy quên đi đêm tình một đêm như một tai nạn, cứ như thể giữa họ chưa từng xảy ra bất cứ điều gì.

Thẩm Độ Hàn, người xưa nay vẫn ôn hòa, trên mặt lại chẳng thấy nửa điểm ý cười, thần sắc vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng đến lạ thường mà ngắt lời cậu: "Tất cả là lỗi của tôi, tôi thực sự xin lỗi."

"Sao đây có thể là lỗi của anh chứ? Rõ ràng là vì chứng phụ thuộc tin tức tố của tôi..." Hạ Dương xưa nay vẫn là người dám làm dám chịu.

Mặc dù tối qua vì chứng phụ thuộc tin tức tố mà không thể kiểm soát giả tính động dục, nhưng ký ức của cậu lại vô cùng rõ ràng...

Cậu nhớ rõ ràng là chính mình đã cưỡng bách vị đại mỹ nhân ấy, Thẩm Độ Hàn với một chân không linh hoạt tàn tật, làm sao có thể phản kháng được một kẻ khỏe mạnh như cậu?

Thẩm Độ Hàn đổ lỗi lên người mình, Hạ Dương là người đầu tiên không chấp nhận.

"Em thật sự có chứng phụ thuộc tin tức tố, nhưng hành vi sau khi phát bệnh lại không thể đổ lỗi cho em. Ngược lại, tôi lại vô cùng tỉnh táo..." Thẩm Độ Hàn khẽ thở dài, nhìn sự hỗn độn trên người mình và Hạ Dương: "Tiểu công tước có ân trọng như núi với tôi, nhưng tối qua tôi lại thừa lúc cháy nhà mà đi hôi của, không thể kiểm soát tin tức tố của mình mà mạo phạm tiểu công tước."

"Tôi dù có chết vạn lần cũng không thể chối bỏ tội lỗi của mình." Giọng hắn ôn nhuận, nhưng lại nói ra lời đáng sợ không gì bằng: "Xin tiểu công tước giết tôi, giải trừ sự đánh dấu giữa em và tôi."

Lời nói vừa dứt, hắn lập tức rút ra một khẩu súng năng lượng đặt trước mặt Hạ Dương...

"Đây chẳng phải chỉ là một tai nạn thôi sao? Sao lại nói đến chuyện giết hay không giết chứ?" Hạ Dương thấy hắn trịnh trọng rút súng ra, tức thì sợ đến ngây người, cũng chẳng màng chỗ nào đau hay không đau, liên thanh nói.

Thẩm Độ Hàn cười khổ một tiếng, rồi trầm giọng nói: "Nhưng tai nạn lần này, lại là đánh dấu hoàn toàn... Là tôi đã không thể kiểm soát được dục vọng của mình."

"Chính là đánh dấu hoàn toàn thì thế nào? Cùng lắm thì, tôi đi làm phẫu thuật tẩy dấu, không có gì ghê gớm đâu... Mấy ngày là lại thành một hảo hán!" Hạ Dương không chút nghĩ ngợi.

Thẩm Độ Hàn lại bật chốt an toàn của khẩu súng năng lượng, xác nhận bên trong vẫn còn đạn năng lượng, trực tiếp nhét khẩu súng vào lòng bàn tay Hạ Dương, dùng tay mình cầm tay Hạ Dương, đưa khẩu súng nhắm vào vị trí tim mình.

"Tiểu công tước, thân thể em đặc thù, chính em không biết. Phẫu thuật tẩy dấu đối với Omega tầm thường mà nói, có thể chỉ là tổn thương cơ thể cộng thêm tinh thần lực suy yếu, nhưng tuyến thể của em có trung khu thần kinh mọc lệch quá, một chút bất cẩn thôi cũng có thể gây tổn thương tinh thần lực không thể đảo ngược, dẫn đến việc em từ nay về sau không thể điều khiển cơ giáp..."

Hắn thần sắc kiên nghị, xuyên qua tay Hạ Dương cầm khẩu súng năng lượng, liền chuẩn bị từ từ khởi động: "Cách giải trừ sự đánh dấu giữa em và tôi mà không làm tổn hại cơ thể em chút nào, chính là kẻ Alpha mạo phạm em không còn nữa, tin tức tố đánh dấu tự nhiên sẽ mất hiệu lực..."

Hạ Dương trừng lớn đôi mắt, sao cũng không thể tưởng tượng được một tai nạn nhỏ lại có thể nghiêm trọng đến mức này, thấy Thẩm Độ Hàn không giống đang giả vờ mà thật sự muốn nổ súng, vội vàng kịch liệt giãy giụa, một tay vứt khẩu súng năng lượng trong tay xuống: "Sao lại nghiêm trọng đến mức đó? Còn có điều gì quan trọng hơn mạng sống chứ?"

"Chẳng lẽ trừ khi anh chết tôi mất mạng, tổn thương tuyến thể, thì không còn cách giải quyết nào khác sao?"

Thẩm Độ Hàn một người bệnh yếu ớt sao là đối thủ của Hạ Dương, chỉ giãy giụa không lâu, khẩu súng năng lượng liền rơi xuống đất.

Thẩm Độ Hàn khóe mắt liếc nhìn khẩu súng năng lượng trên mặt đất, thở dài: "Trừ phi, chúng ta kết hôn..."

Đối với Omega có thể chất đặc biệt như Hạ Dương mà nói, không thể giải trừ đánh dấu, thì chỉ đành phải kết hôn với Alpha đã đánh dấu mình.

Hạ Dương ngây người một chút, không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh không thể không kết hôn.

"Tôi biết, tôi xuất thân hèn mọn, thân thể tàn tật, là trăm triệu không xứng với tiểu công tước." Thẩm Độ Hàn đã tự mình nói tiếp, lại từ ống tay áo rút ra một con dao năng lượng, liền nhắm vào ngực mình: "Cho nên, tiểu công tước vẫn cứ để tôi lấy cái chết tạ tội đi."

"Là tôi đã phụ lòng tin tưởng của tiểu công tước và Trưởng Đế Khanh điện hạ..."

Con dao năng lượng kia vừa sắc bén vừa nhanh, chỉ trong khoảnh khắc Hạ Dương hoảng hốt, ngực Thẩm Độ Hàn đã một mảnh đỏ tươi máu chảy.

"Đừng, đừng, kết hôn, chúng ta kết hôn..." Mạng người là quan trọng nhất, Hạ Dương lập tức hoảng loạn không còn đường lui, giành lấy con dao năng lượng kia, hoảng sợ trước máu tươi trên ngực Thẩm Độ Hàn.

Thẩm Độ Hàn lắc đầu cười khổ: "Tiểu công tước ngàn vạn đừng miễn cưỡng mình, một kẻ tàn phế như tôi sao có thể xứng đôi với tiểu công tước?"

"Sao đây có thể gọi là miễn cưỡng? Tôi trước nay cũng không cảm thấy anh không xứng với tôi, anh đẹp như vậy, tôi mới là người không xứng với anh mới đúng!" Hạ Dương thấy máu trên ngực Thẩm Độ Hàn, tay mình che cũng không ngừng được, ngây người trong chớp mắt, mới nhớ ra thiết bị chữa bệnh của tinh tế là khoang chữa bệnh, lại cuống quýt thông qua thiết bị đầu cuối cá nhân triệu hồi thiết bị đầu cuối cá nhân.

Mà cậu lại sợ Thẩm Độ Hàn thừa lúc mình không ở đó mà tự sát, chỉ có thể một tay che lại vết thương đang chảy máu của Thẩm Độ Hàn, một tay túm chặt hắn: "Đêm qua là tôi thừa lúc cháy nhà mà đi hôi của, dùng tin tức tố dụ dỗ anh, anh một kẻ tàn phế, nơi nào phản kháng được tôi? Là tôi cưỡng bách anh mới đúng, tôi...... Chúng ta vốn dĩ đã có hôn ước, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với anh, cùng anh kết hôn!"

"Đúng vậy, chúng ta kết hôn."

Mặc dù chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ ở lại thế giới không thuộc về mình, để lại tình cảm và ràng buộc, nhưng việc đã đến nước này, tất cả mọi thứ đều đang đẩy cậu đi.

Đã không chấp nhận được việc Hạ Dương trốn tránh.

Khoang chữa bệnh rất nhanh đã đến.

Thẩm Độ Hàn nghe xong lời Hạ Dương mới buông lỏng tay, tùy ý Hạ Dương đưa mình vào khoang chữa bệnh để vết thương được trị liệu với tốc độ ánh sáng.

Chỉ một lát sau, trải qua trị liệu bằng khoang chữa bệnh, Thẩm Độ Hàn liền đã là trên người nửa điểm vết thương cũng không thấy ra tới, đơn giản là mất máu quá nhiều, sắc mặt còn có chút tái nhợt.

"Chúng ta kết hôn, vậy còn cô Anne?" Hạ Dương sau khi qua đi cơn hoảng loạn ban đầu, lúc này mới nhớ đến vị cô Anne kia, người cùng Thẩm Độ Hàn thoạt nhìn dường như tương hỗ sinh hảo cảm, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy có chút áy náy.

Căn bệnh xui xẻo của cậu, quả thực là đã sống sờ sờ chia cắt tình nhân của người ta.

"Tôi đối với cô Anne, không có nửa phần tình cảm nào siêu việt tình hữu nghị cùng sự thưởng thức ở ngoài... Lòng tôi vẫn luôn đối với tiểu công tước..." Thẩm Độ Hàn với sắc mặt tái nhợt, lắc đầu, ngữ khí chân thành tha thiết: "Nếu, tiểu công tước hối hận, tôi..."

Hạ Dương lập tức liền nghe minh bạch lời tỏ tình của hắn, biết hắn và Anne còn chưa phát triển đến bước đó, trong nháy mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có cái cảm giác áy náy của kẻ thứ ba hủy hoại lương duyên của người khác, sợ Thẩm Độ Hàn lại muốn tìm cái chết tìm sống, vội vàng nói: "Tôi sao có thể sẽ hối hận? Tôi chỉ là hôm qua xem anh và cô Anne quan hệ thân cận như vậy, trong lòng có điểm ghen thôi."

"Tôi thật ra... thật ra cũng thích anh." Cậu cắn cắn môi, biết mình lúc này mà nói lời thoái thác nữa thì không chỉ đáng ghét mà còn giả tạo, để an lòng Thẩm Độ Hàn, chỉ đành nói ra hết những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình: "Tôi không muốn cùng anh kết hôn, chưa bao giờ là bởi vì không thích anh, cảm thấy anh không xứng với tôi, mà là bởi vì tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tiếp thu sự thật mình thân là một Omega, cũng chưa bao giờ nghĩ tới cùng một người khác đi vào hôn nhân."

"Tôi cảm thấy sợ hãi trước hôn nhân và việc tiến xa hơn trong một mối quan hệ." Cậu từ từ nói: "Nếu nhất định phải kết hôn với ai đó, bị đánh dấu hoàn toàn, thì ngoài anh ra, tôi chưa từng nghĩ đến bất kỳ ai khác."

Hạ Dương cảm thấy cậu hẳn đã thích Thẩm Độ Hàn.

Chỉ là trong quá khứ, cậu vẫn luôn cảm thấy bọn họ là người thuộc về hai thế giới, không cách nào đối với hắn phụ trách, mới khống chế được bản thân trước sau không muốn cùng Thẩm Độ Hàn lại tiến thêm một bước.

Mà hiện tại...

Ván đã đóng thuyền, Hạ Dương đã không muốn nghĩ thêm nữa.

Cậu sẽ ở lại để chịu trách nhiệm với Thẩm Độ Hàn.

"Tiểu Dương, tôi sẽ đối xử tốt với em, sẽ không giống những Alpha khác mà ước thúc Omega của mình như vậy." Thẩm Độ Hàn nghe được lời này của cậu, mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm: "Dù chúng ta kết hôn, tôi thề cuộc sống của chúng ta cũng sẽ không có chút nào bất đồng so với hiện tại."

Hắn có thể lý giải nỗi sợ hãi của Hạ Dương, một Omega không muốn trở thành phụ thuộc phẩm của Alpha, bị hoàn toàn đánh dấu, bị khống chế trong hôn nhân, và hắn cũng chấp nhận việc Hạ Dương trước đây lấy lý do này để từ chối hắn.

Chỉ cần Hạ Dương về sau sẽ thuộc về hắn, hắn cũng nguyện ý dung túng Hạ Dương đi làm bất luận Hạ Dương muốn làm điều gì.

Hắn không phải Alpha thật sự, cũng không có cái loại hạn chế và ảnh hưởng bất lợi mà Hạ Dương lo lắng một Alpha sẽ gây ra cho Omega.

Hôm nay lấy cái chết ra để ép buộc, hắn là đang đánh cược, đánh cược địa vị của hắn trong cảm nhận của Hạ Dương... Nhìn Hạ Dương vì hắn mà từng bước thoái nhượng, từng bước thỏa hiệp, trong lòng hắn quả thực vui sướng như hoa nở.

"Tôi tin tưởng anh, chờ anh uống hết thuốc bổ máu đi. Chúng ta sẽ đi lãnh chứng nhé." Hạ Dương than thở một tiếng, hoàn toàn từ bỏ khả năng trở về, hơn nữa quyết tâm sắt đá chặt đứt sợi dây hối hận cuối cùng của mình.

Thẩm Độ Hàn khẽ nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừm."

...

Hai người ngay trong ngày đã đến Cục Dân Chính tinh tế lĩnh giấy hôn thú, trở thành vợ chồng hợp pháp theo ý nghĩa pháp luật.

Hạ Dương vốn tính toán ngày hôm sau sẽ đem chuyện này báo cho Trưởng Đế Khanh cùng Nhiếp Chính Vương để chuẩn bị lễ cưới sau khi tốt nghiệp, không ngờ cục diện Đế Tinh lại rối loạn cả lên chỉ trong một đêm.

Hoàng đế tùy hứng kia đã gặp được chân ái, muốn cùng Trưởng Đế Khanh giải trừ hôn ước để kết hôn với chân ái của mình.

Sau khi đã trải qua đủ loại chuyện trước đó, lần này Trưởng Đế Khanh không còn tiếp tục dây dưa níu kéo, vô cùng dứt khoát đồng ý cùng hoàng đế giải trừ hôn ước...

Điều này khiến hoàng đế, kẻ vẫn luôn chờ đợi Nhiếp Chính Vương và Trưởng Đế Khanh tạo áp lực, hãm hại cái gọi là chân ái của mình, trở tay không kịp.

Hoàng đế để chọc giận Trưởng Đế Khanh, vô cùng cao điệu và long trọng tổ chức lễ đính hôn của hắn cùng chân ái.

Mà Trưởng Đế Khanh cùng Nhiếp Chính Vương lại đều không hề tham dự trận lễ đính hôn này...

Một tháng sau, Trưởng Đế Khanh Hạ Chước và Nhiếp Chính Vương Carlos chính thức công bố ra bên ngoài rằng hai người đã đăng ký kết hôn, hơn nữa Trưởng Đế Khanh đã mang thai.

Những tin tức và biến cố này cứ dồn dập từng vụ một khiến người ta không kịp trở tay, căn bản không thể phản ứng kịp.

Mà hoàng đế, người vốn luôn ẩn nhẫn mai phục, lại dường như lập tức bị tin tức này kích thích đến phát điên, trực tiếp liệt kê mười tội lớn của Nhiếp Chính Vương, chính thức tuyên chiến với hoàng thúc của mình...

Lời tác giả

Ngượng ngùng, đoạn lâu quá, thật sự không thể tiếp nối được nữa.

Tôi sẽ mau chóng kết thúc, viết phiên ngoại.

Lời Yeekies

Đã chính thức xác nhận mối quan hệ.

Như cũ, từ chương sau ngôi xưng sẽ là: 'em - anh' và 'anh -  em' nhá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com