Sở Phong đút thuốc cho sư tôn, nhìn y ngủ say rồi mới rời đi.
Khoảnh khắc một kiếm đâm trúng sư tôn trên Vạn Kiếm Phong, hắn suýt chút nữa hồn bay phách lạc.
Hắn không hiểu vì sao sư tôn lại cố tình chịu một kiếm của mình, giống như năm đó hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại bị trục xuất khỏi sư môn.
Sau đó, hắn mang theo sư tôn đang hôn mê rời khỏi Lăng Tiêu Tông, dốc hết những thiên tài địa bảo quý giá nhất trong tay. Vết thương của sư tôn đã khá hơn, nhưng y vẫn mê man suốt bảy ngày trời.
Bảy ngày này, dù biết rõ sư tôn là tu sĩ Hóa Thần, không dễ chết, hắn vẫn không dám nhắm mắt dù chỉ một chút.
Trong trận quyết đấu hôm đó, hắn đã dùng chính thanh kiếm sư tôn tặng... Nếu sư tôn thật sự không tỉnh lại, hắn không thể tha thứ cho mình.
May mà sư tôn cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Hắn vốn muốn hỏi sư tôn rốt cuộc đang giấu diếm bí mật gì, nhưng rồi lại thôi.
Chỉ cần sư tôn còn sống, hắn có thể không hỏi gì cả.
-----
Tiêu Dục ngủ một lèo hết một ngày, lúc tỉnh lại trong phòng chẳng có ai. Y vừa chống tay muốn ngồi dậy thì Sở Phong bưng thuốc bước vào, lập tức nhíu mày.
Dưới ánh mắt không thể nào phản đối hơn của hắn, Tiêu Dục lại nằm xuống như cũ.
Uống xong thuốc, Sở Phong lại lấy ra một lọ dược.
"Sư tôn nên thay thuốc rồi."
Thay thuốc? Thay cái gì? À, chắc là y có vết thương ngoài da, trước đó đã bôi thuốc lên.
Nhưng mà...
Tiêu Dục chặn tay Sở Phong lại khi hắn định cởi áo mình: "Để ta tự làm."
Sở Phong ngước mắt nhìn y: "Những ngày qua đều là đồ nhi thay thuốc cho sư tôn."
Tay Tiêu Dục khựng lại giữa không trung.
Sở Phong tiếp tục bổ một nhát dao nữa: "Quần áo cũng là đồ nhi thay."
Ồ, vậy tức là y đã bị nhìn hết rồi.
Ha ha, không sao, không sao cả. Đều là nam, có gì to tát đâu. Đường đường tu tiên ba trăm năm, chút chuyện cỏn con này thì đáng là gì. Dù sao cũng là đồ đệ của mình, không tính là người ngoài...
Tiêu Dục nghĩ vậy, rất bình tĩnh mà nằm xuống, nhắm mắt lại.
Tự kỷ rồi.
"Sư tôn có muốn tắm không? Đồ nhi có thể giúp người."
Tiêu Dục dùng chút sức lực cuối cùng của mình, khàn giọng đáp: "Biến."
Sở Phong thay thuốc xong, bước ra ngoài, khóe miệng vô thức cong lên.
Trước đây, sư tôn đối với hắn luôn cố tình giữ một vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng với người khác lại rất tùy ý.
Bây giờ thế này, e rằng mới đúng là bản tính thật của sư tôn.
-----
Để tránh cảnh tượng khó xử khi bị đồ đệ cởi quần áo thêm lần nữa, ngoài ngủ ra thì Tiêu Dục chỉ tập trung vận công trị thương.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng y cứ có cảm giác... hình như Sở Phong có chút tiếc nuối?
Không thể nào, không thể nào.
Y đâu phải mỹ nữ.
Huống hồ đồ đệ chính trực như vậy, lại còn là nhân vật chính.
Không đời nào.
Sau khi hồi phục, Tiêu Dục ra ngoài dạo một vòng mới phát hiện nơi mình đang ở không giống một môn phái cho lắm.
"Đây là động thiên của đồ nhi, sư tôn có thích không?"
À, là cái bí cảnh hôm trước được luyện hóa mà thành. Nhưng hỏi y thích hay không làm gì?
Tiêu Dục không hiểu lắm, tùy tiện "ừm" một tiếng.
Sở Phong vốn đi sau y, bỗng nhiên sải bước lên phía trước, vòng tay ôm chặt eo y, vùi đầu vào vai y.
Tiêu Dục cứng đờ cả người.
"Sư tôn cứ ở đây đi, đừng rời đi nữa, được không?"
Giọng Sở Phong trầm thấp, có lẽ là vì những lời này không thể nói thẳng ra khi đối mặt.
Tiêu Dục im lặng một lúc, nhưng không đáp ứng, chỉ hỏi:
"Ngươi không hận ta sao?"
Không hận ta đã đuổi ngươi ra khỏi sư môn mà chẳng có lý do? Cũng không hận ta suýt khiến ngươi mang danh giết sư diệt tổ?
Bàn tay thanh niên siết chặt rồi lại nhanh chóng thả lỏng. Hắn lùi lại một bước, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dục, nghiêm túc trả lời: "Đồ nhi biết sư tôn làm vậy ắt có nguyên nhân, chỉ mong sau này có thể luôn ở bên sư tôn."
Tiêu Dục chỉ đáp: "Được."
-----
Cuộc sống của Tiêu Dục bỗng trở nên thoải mái hơn y tưởng.
Sáng sớm tu luyện, tối đến nghỉ ngơi, trước khi ngủ còn có sách do đồ đệ chuẩn bị sẵn.
Người của Lăng Tiêu Tông chưa từng đến làm phiền, chắc là coi như y đã chết rồi.
Điều duy nhất không hoàn hảo chính là—nửa đêm nửa hôm, Sở Phong cứ leo lên giường y.
Tiêu Dục nhịn rồi lại nhịn.
"Xuống."
Sở Phong ôm chặt lấy y, hít hít cổ áo rồi mới ngẩng đầu lên: "Đồ nhi đã mất sư tôn hai lần, trong lòng thật sự hoảng sợ."
Nhíu mày, tỏ ra đáng thương vô cùng.
Giả bộ thôi, Tiêu Dục nghĩ. Đồ đệ của y, làm gì yếu đuối đến vậy?
Nhưng thanh niên cứ nhìn y tội nghiệp như thế suốt nửa ngày.
"Thôi." Tiêu Dục thở dài, kéo chăn lên.
Trong góc khuất không ai thấy, khóe môi Sở Phong hơi cong lên.
-----
Một hôm khác.
Tiêu Dục đang tu luyện, Sở Phong sải bước tiến vào, sắc mặt nghiêm trọng.
"Sư tôn, Ma tộc đang mở cuộc xâm chiếm quy mô lớn."
Tiêu Dục mở mắt, đứng dậy.
"Vậy thì ứng chiến thôi."
-----
Tin tức Ma tộc tổng tiến công nhanh chóng lan truyền khắp đại lục, các tông môn lần lượt dốc toàn lực phản kháng.
Đệ tử của Kiếm Các đa phần là tu sĩ từng bị Ma tộc tàn sát gia tộc, do Sở Phong dẫn đầu chiến đấu nơi tiền tuyến.
Vết thương của Tiêu Dục đã khỏi hẳn, thậm chí tu vi còn tiến bộ hơn trước, y lao vào tiền tuyến, trực diện đối đầu với ma tu Hóa Thần.
Trận chiến ngày càng khốc liệt, những vị trưởng lão ẩn thế cũng lần lượt xuất thế, cuối cùng giết thẳng vào Cao Uyên, quét sạch toàn bộ ma tu cao cấp.
Trận chiến kết thúc khi Cao Uyên bị phong ấn hoàn toàn.
【Nhiệm vụ bù đắp: Hỗ trợ nhân vật chính hoàn thành diễn biến cuối, đẩy lùi Ma tộc xâm lăng. (Đã hoàn thành)】
【Cốt truyện chính hoàn thành.】
【Thế giới tiến hóa thành công.】
Thông báo hệ thống hiện lên liên tục, Tiêu Dục chợt cảm nhận được linh khí giữa trời đất đang thay đổi, cảnh giới vốn bị kìm hãm bấy lâu nay bắt đầu có dấu hiệu buông lỏng.
【Ký chủ chắc chắn không trở về chứ?】
"Không."
【Được rồi, hệ thống bắt đầu gỡ liên kết... Gỡ liên kết thành công, chúc ký chủ sống vui vẻ, tạm biệt.】
Không ai nhìn thấy, hệ thống rời đi.
Sở Phong kéo tay Tiêu Dục đang thất thần.
"Sư tôn?"
Tiêu Dục hoàn hồn, mỉm cười với hắn.
"Đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com