Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 04: Vợ anh ta đã bỏ chạy rồi sao?

Những kẻ bỉ ổi vô sỉ nhất luôn thích ép buộc những người mạnh phải cúi mình dưới chân chúng, như thể cảm giác ưu việt này có thể khiến chúng đạt được khoái cảm ngay tại chỗ.

Hạ Chước nén cơn thịnh nộ trong lòng, ánh mắt sói hung ác của anh như những cây đinh thép ghim chặt vào người đàn ông tuyên bố sẽ sỉ nhục Quý Đình Tự – trên mặt hắn có một vết sẹo màu nâu dữ tợn, cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay đã biến đôi vai của hắn thành một ngọn núi nhỏ.

Hạ Chước biết kẻ này chắc chắn là thủ lĩnh của băng cướp này, muốn bắt cướp phải bắt đầu từ tên đầu sỏ.

Anh rút ra một cây xà beng từ phía sau thùng xe tải, chậm rãi đi vòng ra phía sau, khi đến gần tên có vết sẹo cách khoảng ba mét, cơ thể gầy gò của anh lập tức căng cứng, như một cây cung dài chứa đầy sát khí chuẩn bị bắn ra.

Ngay giây tiếp theo, anh nghe thấy tên đàn ông có vết sẹo dao nói: "Bảo anh em ở phía trước chuẩn bị phục kích! Chúng ta sẽ bao vây từ trước và sau."

Hạ Chước đột ngột dừng lại, anh lùi lại phía sau chiếc xe như một cây cung vừa được kéo lại, may mắn là anh không đạp phải một chai nước.

Có phục kích... Như vậy thì không ổn rồi.

Anh không ngờ rằng phía trước chúng cũng đã bố trí người, không biết có bao nhiêu người đang phục kích. Bây giờ nếu ra tay và có thể hạ gục tất cả những tên này thì tốt nhất, nhưng chỉ cần có một tên lọt lưới chạy đi báo tin thì Quý Đình Tự sẽ gặp rắc rối lớn.

Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu dựa đầu vào thân xe lạnh lẽo để nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết.

Adrenaline (*) tăng cao khiến toàn thân anh cảm thấy nóng bức, anh thô bạo kéo mở cổ áo, để lộ ra yết hầu nhô cao và cổ đang lấm tấm mồ hôi.

(*): Adrenaline, còn gọi là epinephrine, là một hormone và chất dẫn truyền thần kinh quan trọng được sản xuất bởi tuyến thượng thận. Nó có vai trò chính trong phản ứng "chiến đấu hay bỏ chạy" của cơ thể khi gặp tình huống căng thẳng hoặc nguy hiểm

Những tên cướp vẫn đang bàn bạc, vẫn là gã vàng tóc và tên có vết sẹo đang trò chuyện —

"Đại ca, Quý Đình Tự bọn họ đã chạy xa rồi!"

"Cứ để chúng đi, ở trạm dịch vụ này khó mà ra tay được, đợi chúng đi đến chỗ giữa đường, không có chỗ dựa trước và sau, rồi hãy hành động."

"Thật sự muốn bắt cậu ta sao? Cậu ta là người của Liên minh, lại còn là lãnh đạo, nếu thật sự mất tích, bên trên chắc chắn sẽ tìm cậu ta."

"Mày biết gì chứ, từ lâu cậu ta đã bất đồng ý kiến với bên trên rồi. Nghe nói năm ngoái tại cuộc họp, cậu ta đã công khai làm mất mặt William, còn tìm cậu ta làm gì? William còn mong cậu ta chết sớm chừng nào hay chừng đó."

Tên William khiến đồng tử của Hạ Chước co lại. Trong kiếp trước, người đã hết lần này đến lần khác cản trở anh khi anh điều tra nguyên nhân cái chết của Quý Đình Tự chính là William – cấp trên trực tiếp của Quý Đình Tự, người đã thăng tiến không ngừng sau khi Quý Đình Tự hy sinh.

Trong khi bọn chúng đang bàn bạc, cánh tay của gã tóc vàng đã được nắn lại, và tên có vết sẹo tuyên bố: "Nửa giờ nữa hành động, Jack, mày đi lấy vũ khí."

Jack – chính là gã tóc vàng bị Quý Đình Tự đánh gãy tay, gật đầu, nâng chai rượu lên uống một ngụm lớn, thở hổn hển rồi đi sâu vào ngõ.

Bọn chúng là một băng nhóm thợ săn chiến trường đã lẩn trốn qua lại giữa các khu vực chiến tranh trong nhiều năm. Tàn ác, giết người không gớm tay, sống bằng việc cướp bóc vật tư chiến đấu. Chúng thiếu thốn tiền bạc, thực phẩm, omega... nhưng không thiếu vũ khí và đạn dược, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Đây cũng là lý do chính khiến bọn chúng trở thành nỗi khiếp sợ ở các khu vực chiến sự, chỉ riêng về sức mạnh hỏa lực thì rất ít người có thể đối đầu với chúng.

Một lượng lớn vũ khí không thể mang theo bên người mọi lúc, vì vậy chúng có xe tải chuyên để cất giữ vũ khí. Jack nắm lấy cổ tay vẫn còn đau âm ỉ, miệng lầm bầm mắng chửi bằng những lời thô tục, vòng qua hàng rào đến bên xe.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @only_jeffrey, những nơi khác đều là reup.

"Jack?"

Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người nghe có cảm giác như cổ họng bị bóp nghẹt.

Jack theo phản xạ quay đầu lại, cố gắng nhìn rõ người gọi mình, nhưng gã chỉ kịp nhìn thấy một bàn tay – một bàn tay to lớn quấn vải đỏ.

Hạ Chước đặt lòng bàn tay lên thành bảo vệ bằng sắt, mạnh mẽ đẩy lên, cơ thể cao lớn của anh bay lên không trung. Khi đáp xuống đất, đôi chân dài của anh trực tiếp giáng xuống cổ Jack. Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" sắc bén, Jack cảm thấy đầu óc trống rỗng, gã nghi ngờ rằng mình đã ngừng thở.

Thân thể cứng đờ của gã ngã ngửa ra sau, đập mạnh xuống đất. Jack cảm thấy phần trên cơ thể mình bật lên đôi chút, luồng khí trong cổ họng đẩy gã hét lên thảm thiết, lập tức kêu cứu, nhưng bàn tay kia lại xuất hiện, bịt chặt miệng và mũi của gã.

"Mày dùng tay này để chạm vào em ấy sao?"

Hạ Chước ở tư thế quỳ một nửa, đầu gối đè lên cổ họng của Jack, bàn tay lớn siết chặt xương cổ tay của gã và tàn nhẫn vặn nó một góc 90 độ, lại một lần nữa bẻ gãy nó.

Anh cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Jack và hỏi: "Có bao nhiêu người phục kích?"

Jack hoàn toàn không thể thốt lên lời.

Trong khoảnh khắc đó, gã dường như nhìn thấy một con sói đang trừng mắt nhìn mình, như thể chỉ giây sau, nó sẽ há miệng lộ ra những chiếc nanh sắc nhọn và xé nát gã ra.

Dù gã cố gắng mở to miệng đến mức nào, cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Chước giơ cánh tay phải lên. Những cơ bắp mạnh mẽ ngay lập tức căng phồng trong tay áo, những đường gân xanh hiện rõ dưới làn da tái nhợt nơi cổ tay, cho đến khi nắm đấm kia "bịch" một tiếng giáng thẳng vào thái dương của gã!

Cơn đau dữ dội ập đến, Jack lập tức ngất lịm.

Hạ Chước lục soát người gã, tìm thấy chìa khóa xe tải, sau đó vác gã đến cửa sau của quán rượu và ném vào xe chở rác đang đỗ sẵn.

Người tài xế xe rác, đang mơ mơ màng màng, vừa bị đánh thức bởi một tiếng động "bịch" đột ngột. Ngay sau đó, cửa xe bên phải bị đập mạnh.

Có người nói: "Rác đã đầy, anh có thể đi được rồi."

Tài xế tỉnh táo hơn một chút, mơ hồ nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy ở cuối con hẻm tối tăm, đêm đen và ánh đèn hòa quyện với nhau, một người đàn ông mặc đồ đen đứng đó. Nửa trên khuôn mặt hòa vào bóng đêm, chỉ có nửa dưới hiện ra trong ánh sáng, với một tia lửa lóe lên và tắt đi, anh nhấc tay lấy điếu thuốc ra khỏi miệng và thở ra một làn khói trắng.

"Chưa đi à? Tuyết lớn sắp chặn cả núi rồi."

Giọng nói bình thản, nhưng mang theo ý mệnh lệnh khiến người ta vô thức muốn tuân theo.

Người lái xe lập tức cho rằng tiếng động vừa rồi chỉ là do một thứ "rác" nặng nào đó va vào thùng xe. Lái xe cười và vẫy tay chào người đàn ông: "Cảm ơn, anh bạn!"

Sau khi xe đi được hai – ba mét, Hạ Chước mới lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh qua cửa sổ phía sau xe, ghi lại cảnh Jack bất tỉnh nằm lẫn giữa đống rác.

Đã năm phút trôi qua kể từ khi nửa giờ bắt đầu. Hạ Chước đã hạ gục được người đầu tiên, trong khi Quý Đình Tự và nhóm của cậu đã rời đi từ lâu, không để lại một dấu vết nào.

Tuyết ngày càng lớn, trời bắt đầu trút xuống những hạt mưa đá, rơi lộp bộp trên mặt xe, như thể muốn chôn vùi cả đất trời này.

Hạ Chước hít một hơi thuốc, liếc nhìn xa xăm về nơi mà chưa rõ là phúc hay họa. Trong thung lũng tối đen, cơn cuồng phong rít lên dữ dội, như thể một hố đen khổng lồ muốn nuốt chửng tất cả sự sống.

Nhưng anh biết, ở đó có con đường sống đầu tiên trong kiếp này của người anh yêu.

Anh nhất định phải bảo vệ đôi chân và đôi tai của Quý Đình Tự vào đêm nay.

Trước khi bọn cướp phát hiện ra Jack đã biến mất, Hạ Chước đã lấy đi toàn bộ vũ khí và đạn dược của chúng, chỉ để lại vài chai bom xăng trong xe tải của chúng rồi lái xe rời đi.

Chiếc Jeep (*) đen lướt qua bão tuyết hàng trăm mét, sau đó đột ngột phanh gấp, bánh xe hất tung một đám bùn tuyết màu nâu.


Hạ Chước mở cửa xe bước xuống, trên tay anh cầm một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng. Anh bước một bước dài, nhẹ nhàng đứng lên đầu xe, vạt áo bên hông xoay nhẹ trong làn mưa.

Khẩu súng bắn tỉa nặng 15 kg như một khối sắt lạnh cứng, đã được lắp thêm ống giảm thanh và kính ngắm. Nhưng trong tay anh, nó dường như không có trọng lượng.

Anh đặt đầu súng lên nóc xe, báng súng dựa vào hõm vai, hai tay giữ chặt, tạo dáng sẵn sàng bắn. Ngón tay anh khẽ vuốt ve lớp vỏ chai sần dày do năm tháng để lại, sau đó nghiêng đầu nhắm mắt vào kính ngắm.

Tầm nhìn rộng lớn bỗng chốc thu hẹp lại thành một vòng tròn lạnh lẽo. Giao điểm của đường chữ thập nhắm thẳng vào con hẻm sau quán rượu.

Khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Chước áp sát vào thân súng, sau khi tìm được mục tiêu, anh không hề do dự một chút nào. Nhắm, bắn.

Họng súng lạnh lẽo bùng lên một ngọn lửa lóe sáng rồi tắt ngay, viên đạn lao vút qua gió, bay về phía xa.

Ngoại trừ hai phát đầu tiên có chút lệch lên cao, những phát bắn còn lại dần đạt đến độ hoàn hảo, anh nhanh chóng lấy lại cảm giác, bắn trúng mục tiêu một cách chính xác.

Giữa đoàn xe tải cách đó hàng trăm mét, những ngọn lửa bùng lên, sắc đỏ rực rỡ vút cao. Cùng lúc với những vỏ đạn lần lượt văng ra, và những chai bom xăng anh đặt trên xe tải bị liên tiếp kích nổ.

Không một chiếc xe nào của bọn cướp thoát khỏi lửa cháy. Trong một khoảng thời gian ngắn, chúng sẽ không thể tìm được xe để đuổi theo Quý Đình Tự.

Tên đàn ông có vết sẹo và đồng bọn lao ra khỏi quán rượu, nhìn cảnh tượng trước mắt mà tức giận đến phát điên, nhưng chẳng có cách nào xử lý được.

Những chai bom xăng được đặt ở vị trí hiểm hóc, ngay gần bình xăng, không biết khi nào sẽ kích nổ xe, chẳng ai dám lại gần để dập lửa.

Hạ Chước thầm cảm ơn vì chúng đã đỗ xe đủ xa, lại ở một trạm dịch vụ ít người qua lại. Trừ những thực khách trong quán rượu, không còn ai khác xuất hiện, nên anh không lo lắng về việc gây thương vong cho người vô tội.

"Good luck." Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @only_jeffrey, những nơi khác đều là reup.

Anh đứng dậy thu lại kính ngắm, trong làn tuyết bay tấp vào mặt, anh khép đôi mắt màu xanh băng giá lại, nghiêng đầu và nhẹ nhàng hôn lên thân súng, như thể anh đang hôn người yêu đang đợi mình ở phía xa.

Những ngọn núi lạnh lẽo phủ đầy tuyết, cơn gió rét buốt như muốn đóng băng từng đốt xương của con người.

Tuyết rơi ngày càng dày đặc, cản trở tầm nhìn khi lái xe. Những cơn gió mạnh đẩy từng đợt tuyết đập thẳng vào kính chắn gió, nhanh chóng phủ đầy nó một lớp dày.

Cần gạt nước bị đóng băng không còn hoạt động, Hạ Chước buộc phải đập vỡ kính để có thể nhìn rõ đường.

Nhưng điều đó khiến những bông tuyết lớn quét thẳng vào mặt anh, gió lạnh rít qua cổ áo, như những lưỡi dao sắc nhọn cứa vào da thịt anh.

Hai tay Hạ Chước đã bị lạnh đến mức chuyển sang màu tím tái, cả khuôn mặt cứng đờ và tái xanh, bên tai có thể nghe rõ tiếng những chiếc răng va vào nhau lập cập, nhưng anh không dám chậm lại một phút nào.

Đám cướp giờ không có xe, không có súng, tạm thời không thể đuổi theo, nhưng khi xe của chúng bị cháy, chắc chắn chúng đã thông báo cho nhóm phục kích hành động.

Đội của Quý Đình Tự cần ít nhất hai giờ để trở về căn cứ, và tuyến đường của họ đã được cố định.

Nếu Hạ Chước không kịp đuổi theo trước khi họ bị phục kích, thì đêm nay Quý Đình Tự vẫn sẽ gặp nguy hiểm, và bi kịch trong cuộc đời cậu sẽ lại bắt đầu.

"Chết tiệt!" Hạ Chước đấm mạnh vào xe, vẻ ngoài lịch thiệp của anh hoàn toàn tan vỡ.

Trái tim anh như bị một nỗi tuyệt vọng sâu sắc cắt nát. Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh cái chết thảm thương của Quý Đình Tự, cùng với vẻ nhút nhát và khiếp sợ của cậu lại hiện lên trong tâm trí.

Sau khi suy nghĩ một chút, Hạ Chước đột ngột xoay mạnh vô-lăng, chiếc Jeep thay đổi hướng, lao thẳng lên ngọn núi tuyết dốc đứng.

Đôi mắt của anh, gần như bị đóng băng bởi tuyết, tràn đầy sự quyết tâm và tàn nhẫn không màng đến hậu quả.

Con đường từ trạm Newell đến căn cứ phóng viên, Hạ Chước đã đi qua vô số lần trong kiếp trước. Anh biết rõ con đường dài bao nhiêu, nguy hiểm thế nào, có bao nhiêu khúc cua và dốc đứng, đâu là đường tắt, đâu là đường vòng, nhưng lúc đó, Quý Đình Tự đã không còn nữa.

Con đường chính không thể đuổi kịp, chỉ có thể leo núi tuyết để rút ngắn quãng đường.

Tuyết trên núi không dày nhưng rất trơn, và con đường này vô cùng hẹp, chỉ vừa đủ cho hai bánh xe chạy song song. Chỉ cần sơ suất một chút là xe sẽ lao xuống núi tan nát và người cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Vừa mới lên dốc, Hạ Chước đã bị trượt xe suýt chút nữa lao ra khỏi đường, nửa bánh xe bị treo lơ lửng, anh nín thở từ từ chỉnh lại xe, điều chỉnh hướng và tiếp tục lái.

Anh không thể quan tâm đến điều gì khác nữa...

Hạ Chước đã đặt cược tất cả mọi thứ vào lần này...

Anh không tin rằng ông trời sẽ để anh chết trên con đường đi cứu người một lần nữa. Quy tắc sống của anh chưa bao giờ là ngồi yên chịu đựng số phận.

Viên đá nhỏ đeo trên ngực anh đang phát ra hơi ấm nhè nhẹ. Hạ Chước nghiến răng, lái xe qua từng dốc đứng. Hai bàn tay anh đã gần như bị đóng băng, gần như mất hết cảm giác.

Anh hoàn toàn không biết trên mặt và đầu mình đã bị gió tuyết cắt xước bao nhiêu vết, cơ thể liên tục đổ mồ hôi lạnh, hết lớp này đến lớp khác.

Suốt mười lăm phút, anh như đi trên dây thăng bằng, lái xe trên con đường nguy hiểm này. Thời gian trôi qua chậm chạp như thể đã kéo dài cả một năm.

Cẩn thận một chút, nhanh một chút, nhanh hơn nữa...

Hạ Chước dồn hết sự tập trung, tim anh đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh thậm chí dám lái xe băng qua những tảng băng trơn trượt, hận không thể gắn thêm đôi cánh cho xe của mình.

Ngay khi bước vào ngã ba đường, trong bóng tối mịt mù của núi rừng phía Nam, giữa những cơn gió tuyết hỗn loạn, Hạ Chước nhìn thấy hai luồng sáng từ đèn xe đang xé toạc màn đêm, chiếu thẳng về phía anh.

Ánh sáng từ yếu đến mạnh, từng lớp sương mù đen dần tan biến, để lộ ra đầu xe màu xanh lục.

Ngay khoảnh khắc nhìn rõ biển số xe, Hạ Chước gần như kiệt sức ngã phịch xuống ghế.

Anh đưa tay lên che mắt, tim đập thình thịch, cố nuốt khan nhưng chỉ cảm nhận được vị rỉ sắt trong cổ họng. Nhìn xuống tay, anh thấy các khớp ngón tay nứt nẻ, rỉ máu.

Anh chỉ khẽ cười, thở ra một làn khói trắng, nhìn chằm chằm vào những khớp xương bị thương rồi bất ngờ thè lưỡi liếm qua vết thương đầy máu.

Vị rỉ sắt hòa quyện với nước bọt, nuốt vào miệng như một nghi thức lạnh lùng. Bỏ mặc chiếc xe lại phía sau, Hạ Chước liếc nhìn chiếc xe quân sự màu xanh lục ở xa, rồi lấy đà trượt xuống dốc tuyết bằng đôi chân của mình.

Từ khoảng cách 50 mét, những người của đội phóng viên tròn mắt kinh ngạc: "Ai mà lại chọn con đường tắt giữa bão tuyết này để chịu chết thế nhỉ?"

"Vãi, chết tiệt, có người nhảy xuống kìa!"

"Tên này điên rồi hay sao, không muốn sống nữa à?"

"Chuyện gì mà gấp đến vậy, vợ anh ta bỏ theo người khác chắc?"

"Vợ anh ta là ai mà đem cả mạng sống ra mà theo đuổi, thần tiên chăng?"

Ngay khi câu hỏi vừa thốt ra, họ lập tức thấy người đàn ông lao thẳng từ trên núi tuyết xuống, miệng gào lên: "Quý Đình Tự! Mau dừng xe lại!"

Bên trong xe bỗng im lặng vài giây.

Rồi mọi người cùng nhau nhận ra vấn đề, cười phá lên: "Ồ ~ Ồ ~ Đại ca! Vợ của anh ta là anh rồi!"

Quý Đình Tự vừa dựng đứng tai nghe hóng chuyện, sắc mặt khó coi: "..."

"Đừng nói linh tinh, dừng xe lại xem có chuyện gì."

Lời tác giả:

Mèo: Anh cả đêm đánh đấm rồi lại bắn súng, chắc mệt lắm nhỉ?

Sói: Không sao, nỗi vất vả của tôi chỉ là tạm thời thôi. Sau này, chắc em sẽ mệt hơn đấy.

Mèo:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com