Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 09: Anh đã vào giai đoạn cuồng loạn rồi sao?!

Con dao dài đã đâm vào bụng bên trái của con sói khổng lồ, tạo ra một lỗ lớn, máu chảy ra thành dòng, nhanh chóng thấm ướt bộ lông xám dày của nó, rồi nhỏ từng giọt vào trong tuyết.

Chỉ sau vài giây, tuyết trắng đã bị nhuộm đỏ thành một mảng lớn.

Nhưng Hạ Chước vẫn đứng dậy.

Anh dùng hai chân trước chống đất, đẩy con dao dài cản trở hành động vào tảng đá, và một dòng máu lớn lập tức tuôn trào từ mũi dao.

Sói đầu đàn mở đôi mắt đục ngầu, bình thản nhìn về phía thợ săn đối diện.

Giống như một chiến binh biết chắc mình sẽ không thể chiến thắng.

Anh vẫn chưa thể ngã xuống, anh phải giành thời gian cho Quý Đình Tự chạy trốn.

"Xương của mày thật cứng đấy."

Người dẫn đầu, một Alpha mặc áo đỏ, có thân thể là một con hổ, to lớn như một ngọn núi nhỏ, cánh tay của hắn to gấp đôi đùi của Hạ Chước, trên đó nổi lên vài sợi gân máu giống như dây kim loại.

Hắn liếc nhìn con sói, nghiêng đầu nhổ một ngụm nước bọt: "Chính mày đã cắn đứt tay của em trai tao phải không?"

Hạ Chước mặt không biểu cảm, không thèm nhìn hắn.

Tên đàn ông áo đỏ gật đầu: "Được! Đủ cứng đấy, nói thật nếu là bình thường tao khá thích làm bạn với kiểu người như mày, nhưng tối nay, mày sẽ không có kết cục tốt đâu."

Khi hắn nói chuyện, mười mấy tên thợ săn đã bao vây con sói, tay cầm các loại công cụ như xà beng, chùy, dao dài, nhưng lại không có súng – họ muốn tra tấn con sói.

Đối phó với kẻ thù là động vật, đương nhiên phải dùng phương pháp đối phó với động vật.

Trên núi tuyết, thực phẩm thiếu thốn, bọn thợ săn chiến địa lại không kiêng nể gì, đã từng làm những việc như ăn thịt người.

Thậm chí còn tệ hơn, chúng sẽ ép một trong hai người của đội biến trở lại hình dạng động vật, rồi ăn thịt trước mặt người còn lại.

Chơi đùa với con mồi là chương trình giải trí của chúng trên núi tuyết buồn tẻ.

"Em trai tao nói rồi, phải lột da mày ra, rồi xiên lên nướng ăn."

Tên đàn ông áo đỏ ánh mắt thèm thuồng, nhìn chằm chằm vào đôi chân chắc khỏe của con sói, liếm môi dày của mình: "Con sói to như thế này, đủ cho chúng tôi ăn vài ngày."

Đám thợ săn la hét ầm ĩ, vung vũ khí trong tay tranh giành: "Tôi muốn đùi!" "Tôi gặm đầu sói!" "Lột da cho tôi, tôi dùng làm chăn!"

Chúng giống như một bộ lạc ăn thịt người khủng khiếp, miệng đầy mùi máu tanh, chỉ muốn biến ánh mắt thành những lưỡi dao để chặt đầu con sói khổng lồ, lột da và ăn thịt nó một cách tàn nhẫn.

Tuy nhiên, Hạ Chước vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Ánh mắt của anh thẳng tắp và khinh thường, như thác nước phá vỡ lớp băng từ độ cao vạn mét, bọt nước văng ra có thể đóng băng mọi thứ.

Thấy anh không phản ứng, tên đàn ông áo đỏ chớp mắt.

"Mày không quan tâm đến chính mình" rồi quay sang nhìn về phía cửa hang chống gió: "Mày chỉ quan tâm đến cậu ta, đúng không? Cậu ta là omega của mày?"

Móng vuốt sói căng ra, cắm sâu vào lớp tuyết.

Tên đàn ông áo đỏ biết mình đoán đúng.

"Đáng tiếc, tối nay cậu ta cũng không thoát khỏi đâu, bọn tao đã lâu không gặp được một omega tươi ngon như vậy rồi."

Tên đàn ông áo đỏ cười thô tục, cố tình nói với Hạ Chước: "Bọn tao sẽ bắt cậu ta về, làm đủ trò với cậu ta, rồi trước mặt cậu ta ăn thịt mày, sau đó cũng..."

"Mày muốn ch3t!"

Chưa dứt lời, con sói khổng lồ gầm lên một tiếng, đột ngột lao lên, há miệng như lưỡi dao cắt, cắn về phía cổ của hắn.

Những chiếc răng nanh thô ráp như ống pháo trong ánh trăng, chỉ cần một cú cắn là có thể xé toạc một alpha trưởng thành thành hai nửa.

Tên đàn ông áo đỏ lại không tránh né, như đã chuẩn bị từ trước, ra lệnh: "Nó đang nổi giận, bật xích sắt lên!"

Một sợi xích sắt nặng hơn trăm cân lại được kéo từ trong tuyết lên không trung, nhằm cố gắng trói con sói lại theo cách cũ.

Nhưng ngay cả khi con sói đang bị kích động và phát cuồng, nó cũng đã chuẩn bị sẵn. Nó mở miệng cắn chặt sợi xích, giật mạnh qua lại, làm cho những người giữ xích ở hai bên bị va vào nhau với tiếng "bịch" lớn.

Con sói khổng lồ không dừng lại, những móng vuốt sắc nhọn liên tục đâm vào ngực hai người đó, ngay lập tức khoét ra những miếng thịt còn đầy máu! Khi đụng phải người thứ ba, móng vuốt sắc bén của nó xuyên qua ngực, kéo trái tim của người đó ra, sau đó không do dự lao về phía tên đàn ông áo đỏ, mở miệng cắn chặt vai hắn và kéo mạnh ra ngoài!

Ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết và những tiếng thở hổn hển khó tin tràn ngập trên núi tuyết.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã làm cho hầu hết bọn thợ săn ngơ ngác. Họ biết rõ mình chiếm ưu thế nhưng không dám bước lên.

Bởi vì lúc này, con sói đầu đàn dính đầy máu như một con quỷ vừa từ địa ngục bước ra, muốn xé nát tất cả những gì cản đường.

Và Hạ Chước cũng chẳng khác gì một con quỷ. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @only_jeffrey, những nơi khác đều là reup.

Anh là người đã ch3t một lần, mang theo mục đích rõ ràng để tái sinh trở lại. Nếu ông trời chỉ dành cho anh vài giờ cuối cùng, thì anh sẽ tận dụng nó hết mức.

Anh giữ thêm một giây, Quý Đình Tự có thêm một cơ hội.

Con sói cắn vào vai của tên đàn ông áo đỏ, quay vòng điên cuồng như một con cá sấu, máu tràn đầy miệng, kích thích bản năng thú tính của nó đến đỉnh điểm.

Nhận ra sự mất kiểm soát của mình, và sức lực sắp cạn kiệt, Hạ Chước mở miệng ra rồi đột ngột cắn vào đầu hắn, những chiếc răng nanh lạnh lẽo như một con dao găm trực tiếp nhắm vào cổ họng người đàn ông, chỉ cần một cú cắn là có thể làm nát động mạch của hắn.

Nhưng ngay lúc đó, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ sau lưng con sói, tên đàn ông áo đỏ không biết đã rút ra dao từ bao giờ, vung tay đâm thẳng vào bụng con sói!

Ngay lập tức, máu văng ra.

Hạ Chước rên rỉ, cơ bụng căng cứng, bị tên đàn ông áo đỏ lật ngã, đập mạnh xuống tuyết, và tiếp tục bị đá vài cái vào vết thương của anh.

Bọn thợ săn đã tỉnh lại và xông lên, vung tay cầm chùy và xà beng đánh vào người con sói, con sói bị trói bằng xích sắt bị quật ra xa vài mét, đập mạnh vào một đồi nhỏ, làm đồi sụp đổ.

"Lão tử sẽ đâm ch3t mày! Tao sẽ nghiền nát mày thành bột thịt!"

Bọn thợ săn bị kích động lái xe tải nặng đè lên con sói, con sói sắp ch3t cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng cuối cùng vẫn rơi xuống.

Toàn thân anh không còn chút sức lực nào, chỉ như miếng thịt trên thớt, chỉ luyến tiếc nhìn về phía cửa hang chống gió, như đang nhìn một giấc mơ mà mình đã dốc hết sức lực nhưng vẫn không thể thực hiện được.

Tiểu Tự... Em phải chạy nhanh hơn...

Tên lái xe đầy tức giận, gầm gừ khi lao về phía anh, chỉ chờ một lúc nữa sẽ nghiền nát con sói thành một vũng máu.

Nhưng vào giây phút cuối cùng, một bóng đen bất ngờ lăn nhanh từ trên đồi tuyết xuống, khi gần đến nơi thì bỗng bật lên, biến thành một đường cong.

Tên thợ săn chỉ nghe thấy một tiếng hét khàn khàn: "Tránh ra!"

Chỉ trong chớp mắt, bóng đen giống như từ trên trời rơi xuống, lao thẳng về phía hắn ta như một quả lựu đạn, kính chắn gió bị vỡ ngay lập tức, chưa kịp phản ứng, con dao mà Quý Đình Tự cầm trong tay đã đâm xuyên qua trái tim của hắn ta!

Máu tươi phun ra, một đòn chí mạng.

Gương mặt tái nhợt của Omega bị nhuộm bởi ánh máu, vừa rực rỡ vừa tàn nhẫn.

Bọn thợ săn còn lại không kịp phản ứng, đứng sững tại chỗ.

***

Quý Đình Tự nhảy xuống xe và nhanh chóng chạy về phía con sói, nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội ở chân, cậu tháo tất cả dây đai balo để quấn quanh chân mình mới miễn cưỡng đứng dậy, khi lao xuống từ sườn núi tuyết, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để ch3t cùng Hạ Chước.

"Ch3t tiệt, sao em lại trở lại!" Con sói tức giận gần như đứng dậy.

"Câm miệng đi! Anh là đồ ngốc..."

Cậu lau sạch máu và nước mắt trên mặt, nhanh chóng tháo áo khoác ra để băng vết thương của con sói, nhét miếng sô cô la còn lại vào miệng nó, rồi quay người không nói một lời, trực tiếp tấn công kẻ thù.

Cả hai bên đều không có vũ khí——

Quý Đình Tự không tìm thấy viên đạn nào trong túi của bọn thợ săn. Khi chúng lái xe đuổi theo, tiếng súng đột ngột ngừng lại vì vũ khí đã cạn kiệt.

Sau đó, tên có vết sẹo và tên đàn ông áo đỏ khi xuống xe cũng không mang theo súng, chỉ cầm dao và gậy tỏ vẻ uy hiếp, vì vũ khí trên xe đã bị Hạ Chước phá hủy từ lâu.

Sự bất ngờ và tốc độ là yếu tố quyết định.

Quý Đình Tự không cho chúng một giây để phản ứng, cầm hai con dao lao vào đám đông như một bóng ma, đồng thời, những lời của Hạ Chước trong hang chống gió vang lên bên tai cậu.

"——Em đánh nhau quá chính trực, dễ bị thiệt thòi khi đối đầu với bọn xấu. Nếu có thời gian, đừng chỉ mải chạy, trước tiên hãy quan sát kẻ địch của em, quan sát bản thể động vật của chúng, và liên tưởng đến những điểm yếu tương ứng."

Người đầu tiên mà cậu đối đầu là một alpha có bản thể là ngựa, phần chân đứng không vững.

Khi Quý Đình Tự lao tới gần, cậu đột ngột cúi người trượt một cú, quét mạnh vào chân của hắn, tên thợ săn bất ngờ ngã xuống đất. Quý Đình Tự nhanh chóng vung dao lên, rạch một đường, máu bắn ra, cổ của tên thợ săn đã bị cậu cắt đứt.

Khi đứng dậy, một tên thợ săn khác ôm lấy eo của cậu, hất cậu xuống đất. Quý Đình Tự quay đầu, thấy vết thương trên thái dương của hắn vẫn đang chảy máu.

"——Hãy quan sát xem chúng có vết sẹo không, nếu có, hãy tập trung sức lực đánh vào những chỗ bị thương."

Quý Đình Tự nhanh chóng chọc vào vết thương của hắn, khi hắn nhắm mắt vì đau, cậu liền nhặt dao lên và đâm thẳng vào trái tim.

Chỉ trong chưa đầy ba phút, cậu đã xử lý hai tên, cộng thêm ba kẻ mà Hạ Chước đã giết, còn lại bảy người.

Hiện tại đứng trước mặt cậu là tên đàn ông áo đỏ, alpha cấp 3S, bản thể là hổ.

"Thằng nhãi con, mày còn dám quay lại à."

Quý Đình Tự hoàn toàn phớt lờ hắn, tiếp tục dùng cách cũ tấn công nhanh vào vết thương trên vai hắn. Nhưng đôi tay cậu lập tức bị khóa chặt ra sau, tên đàn ông áo đỏ vung một cú đấm mạnh vào bụng cậu!

"Ưm!" Quý Đình Tự phun máu ra ngoài, cơn đau làm cho nội tạng của cậu như bị xê dịch.

"——Nếu có kẻ mà em biết mình không thể đánh bại ngay từ đầu, đừng tiêu tốn toàn bộ sức lực mà đánh với hắn, hãy tạo cơ hội để bỏ chạy."

Quý Đình Tự biết đây là người mà cậu không thể đánh thắng.

Nhưng lần này cậu không nghe lời, cậu không thể bỏ chạy.

Nếu cậu bỏ chạy, Damon sẽ xong đời.

Bảy năm làm phóng viên chiến trường, cậu chỉ tin vào một quy tắc——không có đường sống, thì phải chiến đấu đến cùng.

Quý Đình Tự nghỉ vài giây, lau máu ở khóe miệng, đôi mắt sáng lên bằng ánh sáng lạnh lùng và hung dữ.

Tên đàn ông áo đỏ liếm đôi môi dày và vẫy tay với cậu: "Lại đây, bảo bối."

Ngay lập tức, Quý Đình Tự chạy vài bước về phía trước bên phải của xe, rồi xoay người nhảy lên không trung, như một con đại bàng lao xuống, đồng thời rút con dao từ trong túi và ném mạnh vào đầu tên đàn ông áo đỏ!

Ánh sáng lạnh lẽo của con dao xé toạc bầu trời đêm, tên đàn ông áo đỏ cười nhạo và nghiêng người sang trái để tránh, nhưng trong khoảnh khắc, Quý Đình Tự đáng lẽ phải rơi xuống bên phải của hắn, đột ngột đổi hướng, giơ tay phải lên, dùng toàn lực đâm xuống!

"Á a a——" Tên đàn ông áo đỏ đau đớn kêu lên và quỳ xuống đất, trên vai của hắn, nơi bị con sói cắn mất một mảng thịt, cắm một cành cây to bằng cây bút chì.

Quý Đình Tự không dám lơ là, ngay lập tức cầm dao rạch vào cổ hắn, nhưng không ngờ tên đàn ông áo đỏ dù vẫn còn cắm một nửa nhánh cây trên người vẫn có thể nắm chặt chân cậu và quăng anh đi.

Quý Đình Tự bị ném mặt úp xuống, nặng nề đập vào tuyết, chưa kịp quay người thì đã thấy bóng của hắn trên mặt đất, tên đàn ông áo đỏ đã giơ dao lên chuẩn bị chém xuống.

Xong rồi...

Quý Đình Tự đứng yên như bị đóng đinh tại chỗ.

Con dao trong bóng tối càng lúc càng gần, chớp mắt đã gần chạm vào đỉnh đầu của cậu, nhưng ngay lập tức, bóng của dao và đầu bị một cái bóng lớn hơn và dài hơn che phủ.

Cậu cảm nhận một cơn gió mạnh lao qua đỉnh đầu mình, ngay sau đó, âm thanh xương gãy vang lên từ phía sau, và một chất lỏng gì đó "Ào ào" một tiếng rơi ra.

Quý Đình Tự quay đầu lại, thấy con sói khổng lồ đang cắn lấy đầu của tên đàn ông áo đỏ.

Thân thể không đầu, ngã xuống như một lá cờ quân đội.

Hạ Chước nhả cái đầu ra, máu từ hai bên răng nanh chảy xuống ròng ròng, kéo theo những sợi dây đỏ dính. Giọng nói của anh âm u như ác quỷ đang tuyên án.

"Hắn không phải là người ch3t cuối cùng trong số bọn mày."

Không khí chìm vào sự im lặng ch3t chóc theo lời anh.

Có người sợ đến mức ngẩn ngơ, bất ngờ vung gậy hò hét xông tới. Quý Đình Tự nhặt con dao dài lên, dẫm lên đá và lao lên không trung, con dao lạnh lẽo cùng với tiếng gào của cậu chém mạnh xuống, máu bắn ra, đầu người rơi xuống đất.

Hai cái đầu còn bốc hơi, nằm song song trên mặt tuyết, đôi mắt nhắm không yên của chúng chính xác đối diện với những tên thợ săn còn lại.

Chúng sợ hãi hét lên, ngã lăn ra đất, tay chân bò lùi về phía sau: "Điên rồi... tất cả đều điên rồi!"

Quý Đình Tự nở nụ cười, ghiêng đầu phun ra một ngụm máu, giọng nói chứa đựng sự lạnh lẽo u ám sau cuộc tàn sát điên cuồng.

"Chúng tôi và đồng đội của tôi thực sự đã gần kiệt sức, nhưng chúng tôi sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Tôi không biết liệu chúng tôi có thắng không——"

Cậu dựa vào con sói, ngẩng đầu nhìn về phía Bọn thợ săn.

"Nhưng trong số các người chắc chắn sẽ có người ch3t thêm nữa."

"Có thể sẽ bị sói cắn ch3t, có thể bị tôi giết ch3t. Không cần biết là ai, nhưng tôi thề rằng không chỉ có một người."

Bầu trời đêm xám xanh, mặt trăng bị mây đen che phủ, mây đen nuốt chửng bóng của chúng, trong khoảnh khắc đó bọn thợ săn thậm chí không biết hai người này là người hay quỷ.

Dù họ đã không thể đứng dậy nữa, dù chỉ còn lại một hơi thở, một người một sói lấm lem tựa vào nhau trên mặt tuyết, nhưng vẫn như hai vị thần chết sống động.

Bọn thợ săn đã làm ác nhiều năm, chưa bao giờ thấy "con mồi" nào có ý chí kiên cường như vậy, như thể dù có giết ch3t thể xác của họ, linh hồn của họ vẫn sẽ mãi bất khuất theo sau kẻ thù.

Dù là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng những gì ẩn sâu trong xương tủy của họ lại giống nhau đến kỳ lạ—— không chấp nhận số phận trước mọi thử thách, chiến đấu không ngừng cho đến khi tìm ra con đường sống.

***

Cuối cùng, những tên thợ săn còn lại đã bỏ chạy.

Bị hai người chỉ còn một hơi thở đánh bại hoàn toàn ý chí.

Trước khi đi, Quý Đình Tự chống tay trên mặt đất hỏi họ: Ai là người đã tiết lộ vị trí của hang chống gió cho các ngươi.

Bọn thợ săn có lẽ muốn làm nhục cậu một lần cuối, hoặc có thể muốn đánh lạc hướng, nói: "Chủ nhiệm Quý, anh sẽ không bao giờ tìm được hắn, đó là người thân cận nhất của anh. À đúng rồi, gần đây anh phát tình chính là hắn đã nói cho chúng tôi biết."

Quý Đình Tự ngây ra một chút, nhưng nhanh chóng không còn quan tâm đến sự thật của câu nói đó.

Cậu chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút, nằm trên tuyết cũng được.

"Damon, anh thấy không, chúng ta đã thắng......"

Cậu thở hổn hển dựa vào lưng con sói, cả khuôn mặt chôn vào lớp lông của nó, như một con mèo mệt mỏi, kêu meo meo rồi nói câu đó.

Tuy nhiên, con sói trong vòng tay cậu lại không nhúc nhích, hoàn toàn không động đậy.

"Damon...... Damon?"

Ý Một ý nghĩ đáng sợ loé lên trong đầu Quý Đình Tư, cậu thậm chí còn phải kiểm tra xem con sói có còn thở hay không.

Nhưng chưa kịp đưa tay ra, con sói khổng lồ đã từ từ quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cậu, lỗ mũi phun ra hai luồng hơi nóng hầm hập. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @only_jeffrey, những nơi khác đều là reup.

Quý Đình Tự cảnh giác lùi lại, nhưng con sói không cho cậu có thời gian phản ứng, gầm lên một tiếng rồi đè cậu xuống đất!

Tiếng xé rách vang lên, áo của cậu bị xé tan nát hoàn toàn.

"Damon!"

Quý Đình Tự hoang mang và không biết làm gì, cố gắng đẩy nhưng không thể đẩy nổi, không biết phải bảo vệ phần nào của mình.

"Anh làm sao vậy! Anh điên rồi sao!"

"Tôi không chịu nổi nữa..."

Cơ thể khổng lồ của con sói mạnh mẽ đè lên người cậu, cái đầu to của nó va đập loạn xạ vào mặt cậu, nhiều lần để lộ răng nanh, hướng về phía cổ mảnh khảnh của omega.

"Tôi nóng quá..."

"Tiểu Tự, xin em... Tôi sắp nổ tung rồi..."

Quý Đình Tự không thể tin vào mắt mình: "Anh đã vào giai đoạn cuồng loạn rồi sao?!"

Tác giả có lời muốn nói:

Mèo: Damon, chúng ta đã thắng...

Sói: Tôi nóng quá

Mèo: Damon! Chúng ta đã thắng!

Sói: Bảo bối, làm ơn giúp tôi làm mát lại

Mèo: ?? Làm sao làm mát?

Sói: Nora, Thần bóng tối, hãy xem tôi biến hình— ưm.

Mèo che miệng: A a a tôi bị mù rồi!

Hếtchương 09.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com