Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2 - chương 263: Suối nước nóng

Hội quán bắt đầu hành động

Bạch Hiển rất tự nhiên đón nhận lời khen ngợi này, và bắt đầu cùng Fares nói chuyện về những điều thấy được ở hành tinh khác. Càng tìm hiểu sâu, Fares càng kinh ngạc.

"Chậc, thằng nhóc Đường Ninh nói còn chưa đầy đủ bằng cháu đâu!" Ánh mắt Fares ẩn chứa sự khó xử.

Bạch Hiển lại rất thản nhiên, "Dù sao thì có một số chuyện anh ấy không có mặt, cháu đã trải qua rồi, đương nhiên sẽ quen thuộc hơn một chút."

Ví dụ như căn cứ biển sâu của thủy thủ và những nạn nhân bị bắt để nghiên cứu. Bạch Hiển không chỉ nhìn thấy mà còn tham gia vào cuộc giải cứu, mặc dù chỉ cứu được những người bị thương gần đây nhất, nhưng cũng coi như đã đi sâu vào vụ việc này rồi.

Fares thở dài một tiếng đầy tiếc nuối, "Chuyện này, thật sự hơi khó."

Công lao không nhỏ, nhưng rắc rối cũng không ít, "Hoàng Thất bên đó đã quyết định cử người đi đón những nạn nhân bị thí nghiệm về, có thể sẽ có kết luận gì đó. Bọn chú vẫn luôn theo dõi động thái của thủy thủ, nhưng chúng lẩn trốn quá sâu, không bao giờ xuất hiện ở hành tinh chính, cũng khó tránh khỏi đường xa núi cao." Fares có chút bất lực.

Nhắc mới nhớ, ông với tư cách là chấp pháp quan, quản lý việc xét xử nhiều vấn đề giữa các vì sao, bao gồm các vấn đề an ninh nghiêm trọng của các hành tinh. Mỗi việc thực ra đều không nhỏ, một khi rơi vào tay ông, tình hình chắc chắn đã rất nghiêm trọng, huống hồ lần này ngay cả hoàng thất cũng đã ra mặt.

"À đúng rồi, đối tượng thử nghiệm của tuyến đường bay mới và phi thuyền mới..." Bạch Hiển thăm dò nhìn Fares.

Không ngờ Fares còn không hiểu bằng cậu, "Tuyến đường bay mới? Không phải chỉ có phi thuyền mới thôi sao?"

Bạch Hiển ngẩn ra, "Vì ba hành tinh chỉ có một tuyến đường bay, và quyết định của các nhà nghiên cứu là, bay thử phi thuyền trước, sau đó mới mở tuyến đường bay mới. Có thể mở một nhánh phụ trên tuyến đường bay đã được khám phá, nhưng không được ảnh hưởng đến việc hai phi thuyền cùng hoạt động. Việc này dễ dàng hơn nhiều so với việc hoàn toàn khám phá một tuyến đường bay mới."

Fares gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng sau đó lại lắc đầu, "Cháu hẳn biết công việc của chú. Ở vị trí nắm giữ binh quyền này, chú chắc chắn sẽ không can thiệp vào mặt tài chính. Hoàng thất sẽ không nói cho chú những điều này, chỉ khi quyết định cuối cùng được đưa ra, cần xem xét vấn đề an ninh, đó mới là lúc chú cần ra tay."

Bạch Hiển hiểu ý của ông, gật đầu, "Vậy không sao ạ, biết đâu đến lúc đó cháu lại phải thông báo cho chú!" Hắn chớp mắt, mỉm cười rạng rỡ.

Fares khẽ hừ một tiếng, đứng dậy, rất tự nhiên xoa đầu hắn. Cả hai đều rất quen với hành động này, Bạch Hiển cũng không thấy có gì bất thường, cùng đứng dậy theo.

Thế nhưng, Lillian bên cạnh lại thoáng kinh ngạc, và trao đổi ánh mắt với Fares. Sự ăn ý giữa vợ chồng giúp họ hiểu ý đối phương:

Thích thế cơ à?

Chẳng lẽ em không thích sao?

Lilian tao nhã đảo mắt, lười không thèm để ý đến ông, "Đi Tiểu Hiển! Ăn cơm thôi!"

"Đến đây ạ! Để cháu nếm thử tài nấu ăn của dì Lilian!" Bạch Hiển rất ủng hộ, khiến Lilian vui vẻ hơn.

Max, người đã sớm ôm Hống ra vườn chơi, cũng đã quay lại. Khuôn mặt nhỏ bé hưng phấn, cả người và thú đều dính đầy cỏ vụn, trông rất luộm thuộm.

Mấy người bỗng chốc im lặng một lúc, cuối cùng Bạch Hiển vẫn đi tới, nhịn cười hỏi, "Hai đứa em vừa chui vào bụi hoa à?"

Hống khi chạm ánh mắt của hắn thì có chút ngượng ngùng lảng đi. Trời ạ, ai mà biết nó lại đi chơi trò ngây thơ như vậy với một đứa nhóc con người chứ! Có phải nó bị con cáo thối kia mê hoặc rồi không?!

Max vẫn rất lý lẽ, cậu bé gật đầu, sau đó ôm Hống nhanh chóng lao vào phòng tắm tự mình chỉnh trang lại, tốc độ cực nhanh, động tác cực kỳ thành thạo.

Bạch Hiển nhìn ra được cậu bé đã bị đánh bao nhiêu lần.

Tương tự, Bạch Hiển tin rằng, kể từ khi hắn bước vào căn nhà này, cảm xúc mà hắn thấy nhiều nhất trên mặt Đường Ninh chính là sự quen thuộc, rõ ràng là anh đã quá quen với những chuyện này. Điều này cũng chứng tỏ anh thực sự rất quan tâm đến em trai mình, có thể thấy rõ qua việc Max lúc này đã chiếm lấy vị trí bên tay phải anh.

Khoảng cách tuổi tác giữa hai anh em họ khá lớn, lớn hơn nhiều so với khoảng cách giữa Bạch Hiển với anh hai và anh cả. Điều này khiến Đường Ninh có uy thế của một người anh trai lớn trước mặt Max. Dù Tiểu Kim Mao vẫn hoạt bát như vậy, nhưng so với trước đây thì đã yên tĩnh hơn nhiều.

Bạch Hiển liếc nhìn, nhà Wolf dường như cũng không có quá nhiều quy tắc ăn uống nghiêm ngặt. Khi chạm phải ánh mắt sáng lấp lánh của Max, hắn mỉm cười, vẫy tay.

Bạch Hiển dám khẳng định, ngay khoảnh khắc hắn vẫy tay, mắt Max bỗng lóe lên ánh sáng. Cậu bé nhìn anh trai mình một cái, và ngay lập tức chọn cách "bỏ rơi" anh, quay người ngồi xuống bên kia Bạch Hiển, ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng.

Bạch Hiển xoa đầu mái tóc vàng của cậu bé, "Thì ra anh trai mình nhìn mình là cảm giác như vậy, thảo nào mấy anh cứ xoa đầu mình mãi."

Khuôn mặt nhỏ của Max bỗng trở nên hơi oán trách, "Vậy anh Tiểu Hiển, anh chắc cũng biết, làm em thì không thích bị xoa đầu như vậy đúng không?"

Bạch Hiển cười tủm tỉm đáp, "Biết chứ, nhưng biết thì sao? Anh trai thích xoa là được rồi." Giống như hắn từng không thể từ chối hai người anh trai của mình, Max giờ đây cũng không thể từ chối hai người anh trai của cậu bé.

Vẻ mặt Max hiện lên chút không thể tin nổi, nhưng chưa kịp nói gì thì Bạch Hiển đã nói trước, "Anh có mang quà cho em, em chưa xem đúng không?"

Biểu cảm của Max lập tức đờ đẫn tại chỗ, "Hả? Em cũng có hả?"

"Đương nhiên rồi, mô hình Robot Biến Hình Thú Tộc mới nhất, cả bộ luôn?" Bạch Hiển vừa sờ cằm vừa nghĩ ngợi nói, "Anh không rành lắm về khoản này."

Chỉ là có chút ấn tượng, đây là loại đồ chơi mà trẻ con trong tinh tế đặc biệt yêu thích, ngay cả hồi nhỏ hắn cũng nhận được không ít, thậm chí giờ đây vẫn đang được cập nhật, nội dung mới mẻ, kiểu dáng đa dạng, là một thế lực tiên phong dẫn đầu xu hướng đồ chơi.

Max đã đần mặt ra, nhưng sau đó, biểu cảm của cậu bé trở nên hơi kỳ lạ, có chút sốc, hưng phấn, và cả hối hận?

Lilian ở bên cạnh nghe xong thì bật cười, "Mô hình mỗi kỳ đều ra vào cuối năm, thằng bé vừa dùng tiền tiêu vặt của mình mua về hai bộ, và quyết định dùng tiền lì xì Tết để mua tiếp. Kỳ nào nó cũng phải sưu tập, trên tủ đựng đồ trong phòng ngủ của nó đã chất đầy mô hình thú tộc rồi."

Đối với một đứa trẻ không có nhiều tiền tiêu vặt thì đây quả là một đòn giáng mạnh cỡ nào!

Bạch Hiển không nhịn được bật cười, cuối cùng vẫn phải nuốt lại dưới "lời cầu xin" tha thiết của Max.

Nhưng Max là ai chứ? Một tiểu quỷ lanh lợi, cậu bé lập tức nhận ra mình không hề lỗ mà ngược lại còn lãi lớn. Ngay lập tức ôm lấy cánh tay Bạch Hiển cọ cọ, "Hì hì hì! Cảm ơn anh Tiểu Hiển! Em chắc chắn, chắc chắn là cực kỳ thích!"

Người tặng quà đã tặng đi, người nhận quà cũng rất vui vẻ, cả hai bên đều rất hài lòng.

Ít nhất thì Bạch Hiển, người đã ở lại Trang viên Wolf hai ngày, cũng nghĩ như vậy. Lúc này hắn đang đứng trước cổng lớn, chào tạm biệt hai vợ chồng,

"Chú dì không cần tiễn đâu ạ, cháu về đây, mấy hôm nữa lại gặp mà."

Mặt Lilian đầy luyến tiếc, nhưng rất nhanh lại vui vẻ trở lại, "Đúng vậy, mấy hôm nữa lại gặp rồi. Cả nhà các cháu khó khăn lắm mới đến thành phố chính chơi, cứ chơi thêm một thời gian nữa rồi hãy về nhé."

Bạch Hiển cười gật đầu, "Vâng ạ, chúng cháu chắc sẽ ở được một tháng, mẹ cháu chắc chắn sẽ tìm dì để trò chuyện."

Fares thì không có vẻ gì là luyến tiếc, ngược lại còn có chút mãn nguyện. Hai ngày nay ông và Bạch Hiển đã thảo luận về tình hình cuộc sống ở các hành tinh phụ, điều này đã giúp ông làm mới nhận thức về các vấn đề an ninh của từng hành tinh, và biết được một số thiếu sót.

Mặc dù Bạch Hiển vẫn rất khiêm tốn, cho rằng mình chỉ mới đến một vài nơi, còn nhiều nơi xa xôi, hoang dã hơn, có thể làm nổi bật đặc trưng của hành tinh hơn thì hắn vẫn chưa kịp đi, nên sự hiểu biết về hành tinh phụ có thể chưa được toàn diện.

Nhưng Fares cảm thấy điều đó rất hữu ích.

Họ không nói khi nào sẽ quay về nhà Trác Phong, thế nên khi hai người trở về chỗ ở, chào đón họ là một căn nhà trống rỗng, lạnh lẽo...

Bạch Hiển: ???

Có phải mở cửa không đúng cách rồi không?

Hắn cúi đầu lùi lại mấy bước, nghiêm túc nhìn xung quanh, xác nhận mình không đi nhầm, sau đó mới mở quang não, tìm chính xác trang liên lạc của Bạch phu nhân,

"Mẹ! Mọi người đâu rồi?!"

Bà Bạch nhanh chóng trả lời, "Hả? Bọn mẹ đang đi chơi đây, con về rồi hả? Nhanh thế!"

Giọng điệu này, rõ ràng là không hề nghĩ rằng Bạch Hiển sẽ quay về.

"......"

"Ha ha ha ha ha được rồi được rồi, mẹ cứ tưởng con sẽ ở lại Trang viên Wolf đến tận Tết cơ, anh hai con sắp tức chết rồi."

"Vậy không sao rồi, Đường Ninh có ở đó không? Hai đứa tự lo đi nhé, bọn mẹ đang chơi ở Liêu Viễn Sơn Trang đây, tối ngâm suối nước nóng, mai lại chơi một ngày nữa, mốt về là vừa kịp chuẩn bị đón Tết."

Bạch Hiển nhìn tin nhắn này, nghiến răng kèn kẹt, đúng là mẹ ruột mà!

Đường Ninh lại gần, tựa vao vai hắn nhìn lướt qua, cười nói, "Chỗ này anh biết mà, tài sản của một người bạn, ở vùng ngoại ô khá hẻo lánh. Nhà cậu ấy mở sơn trang, nếu bây giờ chúng ta lái xe đến, chưa đến hai tiếng là tới nơi. Đi không?"

Bạch Hiển quay người lại, đến cả vạt áo cũng chưa kịp xoay theo, chỉ xoay một vạt nhỏ, "Đi!"

Hắn thật sự mơ hồ rồi. Đường Ninh nhìn bóng lưng hắn, có chút buồn cười, đặt đồ đạc trong tay vào nhà gọn gàng, rồi mới thong thả đi ra đóng cửa, lên xe.

Tuy nhiên, anh không vội khởi động xe mà nhìn về phía Bạch Hiển.

Bạch Hiển đang điều chỉnh dây an toàn của mình, tưởng Đường Ninh đang đợi mình, nên tăng tốc độ. Nhưng đợi đến khi hắn thắt xong dây an toàn, Đường Ninh vẫn không khởi động.

Bạch Hiển nghi hoặc ngẩng đầu lên, kết quả là khuôn mặt Đường Ninh ngay sát trước mắt.

Hắngiật mình, khẽ lùi lại một chút, "Sao vậy?"

Đường Ninh nhếch môi nói, "Bây giờ anh đang làm tài xế cho em, có phải nên có chút thù lao không?"

Bạch Hiển sững sờ, sau đó rất sảng khoái nhổm người lên hôn nhẹ lên môi đối phương, như gà con mổ thóc, "Được rồi!"

Hắn ngoan ngoãn nhanh chóng trở về chỗ ngồi. Đường Ninh muốn hôn sâu hơn cũng không kịp, nheo mắt lại, "Được thôi, nhưng anh yêu cầu bồi thường làm thêm giờ."

Bạch · Ông chủ · Hiển rất hào phóng nói, "Không thành vấn đề! Đến nơi sẽ trả."

Đằng nào đến nơi cũng bận mất rồi, Bạch Hiển nghĩ vậy.

Đường Ninh liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ của hắn, trong lòng khẽ cười, không nói gì.

Thật bất ngờ, khu vực núi này vẫn còn xanh tươi um tùm, những cây thông bách cao lớn gần như che phủ toàn bộ khu rừng phía trước, và nơi họ đến là khu vực bằng phẳng, rộng rãi nhất trong toàn bộ khu núi.

Một "Liêu Viễn Sơn Trang" được xây dựng bằng gỗ nguyên khối hiện ra trước mắt, trên đường đỗ xe bên đường cũng có khá nhiều phương tiện, cho thấy rõ mức độ phổ biến của sơn trang này.

Đường Ninh không lái xe thẳng vào mà tìm một chỗ đậu xe gọn gàng. Khi Bạch Hiển tháo dây an toàn, anh đưa tay nhấn nút khóa.

Bạch Hiển khựng lại, trong lòng dâng lên chút buồn cười và bất lực. Sau đó, cậu ngẩng đầu lên, rất ăn ý trao đổi hơi thở với đối phương.

Đợi đến khi dừng lại, Bạch Hiển thậm chí còn cảm thấy nhiệt độ trong xe tăng lên đáng kể, thậm chí kính xe còn bám hơi nước. Hắn liếc Đường Ninh một cái, lau lau môi mình, hình như còn hơi sưng lên nữa!

Đường Ninh điềm nhiên đón nhận, tâm trạng rất tốt, "Đi không? Sơn trang chia thành khu suối nước nóng, khu vui chơi và khu lưu trú, nằm gọn ở hai bên. Khu suối nước nóng cần đi lên núi, là suối tự nhiên. Chúng ta lên thẳng luôn hay chơi dưới này trước?"

Nghe vậy, Bạch Hiển nhìn cánh cổng sơn trang trước mặt, "Chúng ta có cần vào đăng ký trước, lấy một phòng không?"

Đường Ninh lắc đầu, "Không sao, bạn anh đã đặc biệt giữ cho anh rồi, hai đứa mình ngủ chung một phòng là đủ rồi nhỉ?"

Về điều này, Bạch Hiển không phản đối, nhưng hắn trêu chọc nói, "Trông anh có vẻ là khách quen ở đây nhỉ?"

Đường Ninh rất thẳng thắn nói, "Đã đến vài lần rồi, nhưng yên tâm, chưa từng ngâm suối nước nóng với ai khác, anh không quen."

Anh giải thích rất nhanh, nhưng Bạch Hiển nhịn cười nói, "À hả? Không quen sao? Nhưng em cũng muốn thử. Vậy lúc đó chúng ta sẽ tách ra hả?"

Không ngờ Đường Ninh ngước mắt nhìn hắn rất nghiêm túc một lúc, "Có lẽ thế?"

Câu trả lời đầy ẩn ý của anh không nằm trong dự đoán của Bạch Hiển, khiến hắn có chút không hiểu mà nhìn đối phương.

Nhưng Đường Ninh không trả lời tiếp, mà lại cúi xuống hôn thêm một cái, rồi giúp hắn tháo dây an toàn, "Vậy đi thôi, bác gái nói tối mới ngâm suối nước nóng, bây giờ chắc chưa lên núi đâu?"

Bạch Hiển đã sắp quen với những cử chỉ thân mật này rồi, tự nhiên mở cửa xe bước xuống, mở quang não hỏi Bạch phu nhân, thành công nhận được sự ngạc nhiên của đối phương:

"Hả?"

"Cái gì?"

"Hai đứa đến rồi à?"

Ba câu hỏi liên tiếp, Bạch Hiển nhìn mà không nhịn được bật cười, đưa cho Đường Ninh xem. Đường Ninh cũng hơi mỉm cười.

Bạch Hiển rất tự hào đáp, "Vâng ạ! Đứa con trai ngoan của mẹ đã biết tự tìm mẹ rồi? Cảm động không? Vui không? Tự hào không?"

"...Mặc dù vậy, nhưng con không chút nào cảm động cả..."

Bạch Hiển vừa đi vừa cười lớn, hắn không nhìn đường, cứ đi theo sau Đường Ninh,

"Ừm hứ, dù sao thì chúng con đã đến rồi, mọi người đang ở đâu ạ?"

"Đang trên núi rồi, tối sẽ ăn trên núi, ở khu suối nước nóng thứ hai, con chắc tìm được chứ?"

Mặc dù có chút bất lực với sự đeo bám của con trai mình, nhưng Bạch phu nhân vẫn rất hiền hậu trả lời hắn, và còn lo lắng hắn có tìm được đường không.

Đường Ninh nhìn qua một cái, gật đầu, ra hiệu mình biết, thế là Bạch Hiển liền đáp lại:

"Yên tâm! Tìm được mà, đợi chúng con nhé!"

Sau đó Bạch Hiển trực tiếp kéo tay Đường Ninh, chạy ào lên, "Đi đi đi! Anh nhanh lên, đi trước đi!"

Đường Ninh chiều theo hành động của hắn, khẽ nhúc nhích ngón tay, hai người mười ngón đan vào nhau cùng chạy về phía khu suối nước nóng.

Thế là trên đường lên núi, những lữ khách đang thong thả thưởng ngoạn cảnh đẹp đều lần lượt chứng kiến cái gọi là "tốc độ như bay". Hai người đó lướt qua họ vun vút, rồi chạy thẳng lên, biến mất khỏi tầm mắt. Những người đứng gần thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dốc nhẹ nhàng của họ.

Tất cả mọi người:...

"Không phải chứ, hai người này..."

Trong không khí tràn ngập sự không thể tin nổi.

Còn bên này, Bạch Hiển không còn nắm tay Đường Ninh nữa, mà ôm tâm lý rèn luyện, bắt đầu một cuộc đua tốc độ.

Sau thời gian dài như vậy, thể chất của Bạch Hiển có thể nói là hoàn toàn bứt phá. Cấp bậc ngự thú của hắn giờ đây không còn kém mấy người Đường Ninh là bao, thậm chí thực lực còn cao hơn một chút. Lúc này so với Đường Ninh, hắn cũng không hề thua kém.

Chẳng qua vì không biết đường nên đành phải đi theo sau người ta mà thôi.

Dừng lại sau đó, Bạch Hiển bĩu môi nghĩ.

Đường Ninh lập tức nhìn thấu suy nghĩ của hắn, mạnh mẽ xoa đầu đối phương, "Thật sự, rất giỏi rồi."

Hơi thở của cả hai đều hơi dồn dập, thậm chí vì vận động mà má còn ửng hồng nhàn nhạt, hơi thở phả ra có chút trắng xóa, khá rõ ràng trong không khí.

Bạch Hiển hừ một tiếng, gạt tay anh ra, quan sát cảnh tượng trước mặt —

Trước mặt chỉ còn một con đường nhỏ, uốn lượn trong một khu rừng. May mắn thay, những viên sỏi đã trải ra một con đường rất rõ ràng, không còn cần họ phải đi xuyên qua rừng núi nữa.

Hai người chậm lại, thong thả ngắm cảnh rừng trong con đường nhỏ.

Lá cây xanh biếc, thân cây to khỏe, lá rụng sau khi gió thổi, xoay vài vòng trong không trung rồi nhẹ nhàng bay xuống.

Bạch Hiển đưa tay đón một chiếc lá, những đường gân trên lá hiện rõ, màu sắc chỉ hơi ngả vàng ở gốc, tổng thể vẫn còn xanh biếc, nhưng đã bị cây lớn bỏ rơi.

Hắn đưa chiếc lá đó lắc lắc trước mắt Đường Ninh, nghiêm túc hỏi, "Anh biết cái này gọi là gì không?"

Đường Ninh rất phối hợp hỏi, "Gọi là gì?"

"Chỉ cần đồng đội của anh đang 'cuốn' (cố gắng hết sức), dù anh chỉ tuân theo quỹ đạo bình thường, anh cũng sẽ bị loại bỏ!" Vẻ mặt Bạch Hiển bí ẩn, nói nhỏ.

Đường Ninh nghe xong bật cười, câu nói này đúng là không sai. Chỉ cần nhìn vào các ngự thú sư trung cấp, cao cấp hiện nay là có thể thấy, độ tuổi bắt đầu dần trẻ lại, mọi người đều theo đuổi sức mạnh mạnh mẽ hơn và sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì điều đó, còn những người làm việc quy củ, theo trình tự lại có vẻ hơi lạc hậu.

"Nhưng những người bạn thực sự sẽ không bỏ rơi anh đâu." Bạch Hiển nói tiếp, "Họ sẽ kéo anh cùng 'cuốn'!"

Đường Ninh vẫn chưa kịp phản ứng lại ý của hắn, Bạch Hiển lại nhìn anh, "Đặc biệt là rất nhiều, nhưng ví dụ như bây giờ..."

Hắn chợt lao ra, khiến Đường Ninh lảo đảo theo. Nhưng anh nhanh chóng gọi, "Tiểu Hiển! Em chậm lại, cẩn thận ngã bây giờ..."

Thế là, khung cảnh dọc đường đều bị hai người vô tâm này bỏ qua, bị bỏ lại phía sau rất xa, thậm chí còn không nhận được một cái liếc mắt nào.

"......"

"Này! Nhanh lên! Mì sắp nát rồi!"

"Anh hai, anh có làm được không đấy?" Bạch Hiển ngồi xổm bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ hỏi, "Hay là để em làm đi?"

Bạch Quỳnh và Bạch Cảnh đang nướng thịt trên chiếc bếp nướng dã chiến dựng lên. Phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau: Bạch Cảnh rõ ràng đã sắp xếp mọi thứ, đặt các loại nguyên liệu cần nướng trong thời gian khác nhau vào cùng một chỗ, có thể dễ dàng thay đổi.

Còn Bạch Quỳnh thì luôn thích phủ đầy cả bếp nướng bằng một loại nguyên liệu, đến mức không kịp trở tay, và bị mọi người cười nhạo.

Gia đình họ đang ở trong một khu rừng nhỏ có địa hình bằng phẳng, xung quanh vẫn là những cây thông bách quen thuộc sừng sững. Nhưng bên tay trái có một tảng đá lớn chỉ dẫn "Khu suối nước nóng thứ hai". Phía sau tảng đá là mấy bậc thang đá, đi lên sẽ vào một khu suối nước nóng đã được xây dựng.

Theo Đường Ninh, mỗi khu suối nước nóng được chia thành nhiều bồn tắm, ít nhất cũng phải hơn 10 bồn, bao gồm cả phiên bản ngoài trời và trong nhà. Phiên bản trong nhà nằm trong các tòa nhà, còn suối nước nóng ngoài trời còn có một phòng nghỉ cạnh bên, giúp mọi người không cần phải vội vàng chạy xuống núi ăn sau khi ngâm suối. Thiết kế có thể nói là rất chu đáo.

"Vậy thì nguồn vốn của sơn trang này chắc không ít đâu nhỉ." Bạch Hiển vừa lật thịt nướng, vừa nghe Đường Ninh nói, vừa xen vào một câu. Hắn không thể chịu nổi nữa, bèn giành lấy vị trí của Bạch Cảnh.

"Rất lớn, nhưng cũng là một liên doanh của nhiều gia đình. Dù sao thì mấy ngọn núi gần đây đều có suối nước nóng, đã có thể phát triển thành một điểm du lịch rồi. Dù là gia đình nào cũng không thể tự mình nuốt trọn được. À, tiện thể nói luôn, Tiêu gia đã thèm muốn khu này lâu lắm rồi, nhưng họ không có mối quan hệ, cũng không thể vào được." Đường Ninh kịp thời giúp đỡ bên cạnh.

"Buồn cười chết, tốt nhất đừng để người Tiêu gia vào, làm cho mọi thứ hỗn loạn, công việc tẩy trắng của họ còn chưa xong đâu." Bạch Quỳnh cười lớn đầy khinh bỉ.

Đường Ninh cười cười, không nói gì. Tiêu gia cũng là đối tượng quan tâm hàng đầu của nhà Wolf, dù sao cũng không thoát được đâu.

So với lũ thủy thủ đang tung hoành ở các hành tinh khác, họ yếu ớt hơn nhiều.

Trời dần tối, nhiệt độ cũng theo đó giảm xuống, cảm giác lạnh lẽo dần bao trùm toàn thân. Bạch Hiển, đã ăn xong từ lâu, không nhịn được dựa vào người Đường Ninh, tìm kiếm hơi ấm từ anh.

Lúc ra ngoài là ban ngày, chắc chắn không mặc nhiều đồ như bây giờ. Trong không gian của Bạch Hiển cũng luôn có sẵn quần áo, nhưng hắn lười.

Thấy vậy, Đường Ninh cũng đề nghị, "Hay là vào trong đi? Bắt đầu lạnh rồi."

"Đi thôi, đi thôi."

Đoàn người men theo bậc thang đi lên, rất nhanh đã theo mũi tên tìm thấy bồn tắm suối nước nóng còn trống.

"Bốn bồn là đủ rồi nhỉ? Anh với Tiểu Hiển chung một bồn, ông ngoại với anh cả chung một bồn, bố mẹ một bồn, Đường Ninh..." Bạch Quỳnh bẻ ngón tay tính toán, tính một hồi bỗng thấy không đúng lắm.

Bạch Hiển lúc này đã dựa vào người Đường Ninh, chậm rãi nói, "Em mới không thèm chung với anh đâu. Lát nữa càng ngâm càng mệt, lúc nào cũng phải đề phòng anh té nước vào em."

Với kinh nghiệm từng trải như thế từ nhỏ, Bạch Hiển gần như theo bản năng đã nghĩ đến chuyện này.

Mấy người đều bật cười, Bạch Quỳnh bực bội đảo mắt, vẫy tay, "Đúng rồi, đúng rồi, anh biết rồi, hai đứa bay muốn dính lấy nhau, anh đi chơi với ông ngoại đây!"

Bạch Hiển nhìn bóng lưng anh trai, hất cằm lên, ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt Đường Ninh, "Đi không?"

Đường Ninh để mặc hắn dựa vào, duỗi một tay ra che chở, nói nhỏ, "Em muốn ở trong nhà hay ngoài trời?"

"Trong nhà—" hắn kéo dài giọng nói, "Lạnh quá, ngâm ngoài trời thật sự không bị cảm sao?"

Đường Ninh bật cười, "Hơi nóng của suối nước nóng sẽ bốc lên, nhiệt độ xung quanh cũng sẽ tăng lên, đặc biệt là trong nhà, ít nhất sẽ cao hơn bây giờ mười độ, có thể em mặc như thế này còn thấy nóng ấy."

Hai người vừa trò chuyện vừa bước vào một phòng nghỉ. Phòng nghỉ của suối nước nóng trong nhà lớn hơn nhiều so với ngoài trời, được ngăn cách bằng một tấm ván ở giữa. Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng nước suối khẽ reo, hơi nóng phả vào mặt, nhiệt độ hơi cao, vô cùng thư thái.

"Em chưa ngâm bao giờ, không thể ngâm quá lâu, cứ thay áo choàng tắm rồi xuống trước đi. Bộ mỏng ấy, bộ dày đợi lên rồi mặc." Đường Ninh nhanh chóng lấy mấy bộ áo choàng tắm màu trắng từ tủ đồ trong phòng nghỉ ra, đưa cho Bạch Hiển.

Bạch Hiển tò mò nhận lấy, sau đó bị căn phòng trống trải này làm cho bối rối, "Ừm... thay ở đây hả?"

Xung quanh không có một chỗ che chắn nào cả, thậm chí tấm ván ngăn cách hồ nước nóng và phòng nghỉ còn là cửa trượt bằng kính trong suốt!

Đường Ninh dường như bật cười, đưa cho Bạch Hiển một cái nhìn, "Chứ sao? Được rồi, anh không nhìn."

Anh quay lưng lại sắp xếp giường chiếu. Bạch Hiển cầm quần áo tự trấn an mình không ít, đột nhiên nhận ra mình dường như đã đưa ra một quyết định sai lầm.

Đây mới chỉ là thay quần áo thôi, lát nữa hai người cùng ngâm thì sao?

Hắn lẽ ra nên đi cùng Bạch Quỳnh mới phải, sai lầm!

Nhưng sự việc đã đến nước này, Bạch Hiển đành nhanh chóng thay xong quần áo, "Em xong rồi!"

Đường Ninh vừa quay người lại, ánh mắt đã trở nên có chút u tối. Áo choàng tắm dùng để ngâm suối nước nóng ngắn hơn nhiều so với loại thông thường, cặp chân trắng nõn của Bạch Hiển giờ đây lộ rõ hoàn toàn, thẳng tắp và thon dài, cổ tay cũng lộ ra. Hắn kéo chặt vạt áo trước ngực, có chút lúng túng, kết hợp với một chút da thịt trắng hồng lộ ra ở ngực, chỉ thấy có chút chói mắt.

Bạch Hiển đang điều chỉnh chiếc áo choàng tắm của mình, hắn cứ thấy nó có vẻ hơi nhỏ, nhưng không nghe thấy Đường Ninh trả lời, vô thức ngẩng đầu lên. Đường Ninh không biết từ lúc nào cũng đã quay lưng lại đang thay quần áo, vừa vặn chuẩn bị mặc áo choàng tắm, để lộ tấm lưng săn chắc, thẳng tắp, vai rộng eo thon, tràn đầy cảm giác an toàn.

Đường Ninh có những đường nét cơ bắp toàn thân rất rõ ràng, điều này Bạch Hiển đã biết từ lâu, nhưng chưa bao giờ thấy mặt nóng như lúc này. Những vết sẹo rải rác trên đó thật chướng mắt, trong đó có một vết là do che chắn cho Bạch Hiển.

Nhưng chưa hết, Đường Ninh không mặc áo cẩn thận mà chỉ tùy tiện buộc dây ở phía trước, cơ ngực săn chắc ẩn hiện, kết hợp với những đường nét cơ bắp rõ ràng trên cánh tay để lộ ra, đầy sức hút.

Bạch Hiển lặng lẽ cụp mắt xuống, bắt đầu hơi hoảng.

Xong rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì tới lớn đó chứ?

Đường Ninh dường như vẫn rất tự nhiên, "Tiểu Hiển? Chuẩn bị xong chưa? Cứ xuống thẳng là được, có bậc thang đấy, cẩn thận một chút, đừng ngã vào sặc nước."

Bạch Hiển ngẩng đầu lên, trong tích tắc đã nghĩ ra tất cả kế hoạch, "Vâng!" Quay người đẩy cánh cửa ngăn ra, luồng hơi nóng tràn đến khiến hắn không nhịn được dừng lại một chút. Nhưng sau đó cảm giác lỗ chân lông giãn nở thôi thúc hắn tiếp tục tiến lên. Bạch Hiển không chút do dự, cẩn thận từng bước đi xuống theo bậc thang.

Nước suối hơi nóng, sẽ khiến người ta rùng mình một chút, nhưng sau đó cảm giác thoải mái khi toàn thân được thả lỏng sẽ khiến người ta không kìm được mà rên rỉ.

Đường Ninh đi ngay sau hắn, nhìn chiếc áo choàng tắm của hắn đã bắt đầu nổi lềnh bềnh, ánh mắt u tối không rõ, nhưng vẫn nhắc nhở, "Phải giữ áo choàng cho chắc, đương nhiên lát nữa em muốn cởi hết cũng không sao, bây giờ vẫn phải thích nghi một chút đã."

Bạch Hiển ngoan ngoãn làm theo. Không biết có phải có thiết bị gì ở dưới không, khi người bước vào bồn tắm, hơi nước trắng bắt đầu không ngừng bốc lên, thậm chí còn làm mờ tầm nhìn.

Có phải chỗ này hơi nhỏ không, Bạch Hiển thầm nghĩ, không để ý Đường Ninh cũng đã xuống rồi.

Sóng nước gợn lên, đẩy tới chạm vào cánh tay Bạch Hiển. Khoảng cách giữa hai người gần như gang tấc, Bạch Hiển thậm chí chỉ cần khẽ nhích tay là có thể chạm vào bắp tay của đối phương.

Hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn một cái, "Em thấy... em chắc sẽ không bị chìm đâu..." Vậy nên anh không cần đến gần như vậy, cứ như là rất lo cho hắn vậy.

Đường Ninh rất bình tĩnh nói, "Không lo em bị chìm, nhưng lo em ngâm quá lâu sẽ ngất đi, anh phải chú ý tình hình của em."

Bạch Hiển tin, thế là thả lỏng cơ thể. Độ sâu của suối nước không thấp, khi đứng chạm đáy, nước vừa đến nửa cổ hắn. Hắn hơi cúi người xuống một chút là có thể hoàn toàn được bao bọc.

Hồ nước nóng sẽ liên tục gợn sóng theo chuyển động của hắn, va chạm vào cổ, lực cũng rất nhẹ nhàng, rất thoải mái.

Bạch Hiển cảm thấy mình đã thích nghi, và muốn cởi áo choàng tắm ra, nhưng vẫn hơi do dự.

Đường Ninh lập tức nhìn ra ý định của hắn, đưa tay định giúp hắn cởi áo, nhưng nghĩ lại, anh lại đưa tay về phía mình trước, như thể đang làm mẫu vậy, cởi bỏ áo choàng tắm của mình ra.

Rõ ràng xung quanh hơi nước bao phủ, nhưng Bạch Hiển vẫn cảm thấy mình nhìn rất rõ mấy múi cơ bụng của đối phương...

Wow, rõ quá, ghen tị! Hắn thầm khinh bỉ hành động nuốt nước bọt của mình vừa rồi trong đầu.

Trong mắt Đường Ninh lướt qua một tia cười, nhìn Bạch Hiển, "Như vậy thoải mái hơn, đã đến rồi thì cũng nên thử một lần chứ."

Nói rất đúng, Bạch Hiển gần như lập tức bị anh thuyết phục, học theo động tác của anh ném chiếc áo choàng tắm lên, cảm giác ấm áp khi toàn thân ngâm mình trong nước còn thoải mái hơn trước rất nhiều.

Bạch Hiển tưởng động tác của mình rất phóng khoáng, rất nhanh gọn, nhưng trong mắt Đường Ninh, cảnh tượng cơ thể hắn trong khoảnh khắc đó hoàn toàn lộ ra trước mắt, hơi nóng toàn thân bùng phát tức thì, Đường Ninh nhắm mắt lại.

Bạch Hiển còn tưởng anh đang đắm chìm tận hưởng, thế là cũng học theo anh. Nhưng càng ngâm lâu, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng lên, hắn cảm thấy hơi nóng bức, không thể bình tâm lại, thế là mở mắt nhìn Đường Ninh.

Đường Ninh không biết từ lúc nào đã tựa vào thành bồn, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng vẫn rất gần hắn. Bạch Hiển nghĩ một lúc, ý nghĩ xấu xa nổi lên, hít một hơi thật sâu, làm một động tác ngồi xổm —

"Ào!"

Chỉ trong tích tắc, Bạch Hiển đã cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng của Đường Ninh đỡ lấy eo mình, vững vàng và mạnh mẽ nâng cậu lên. Nhưng tiếng nói phát ra từ trên đầu lại chứa đầy sự lo lắng,

"Tiểu Hiển? Chóng mặt à?"

Bạch Hiển ngẩng đầu lên, hất những giọt nước trên tóc, cười lấy lòng, "Anh nhanh quá..."

Đường Ninh lập tức bị hắn chọc cho ngứa răng, nhìn vẻ mặt hơi chột dạ của hắn lại thấy buồn cười, nhưng vẫn quyết định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương.

Chắc là nhiệt độ trong hồ nước này quá cao rồi, sao hơi nước lại che khuất hết tầm nhìn của hắn thế này?

Bạch Hiển mơ màng nghĩ, nhìn khuôn mặt ngày càng gần mà không hề chống cự.

Nhất định là trong đầu hắn cũng đã vào chút hơi nước, phản ứng đều chậm lại rồi, Bạch Hiển thậm chí còn có tâm tư nghĩ như vậy.

Nhưng rất nhanh, nhiệt độ xung quanh ngày càng tăng cao, khiến hắn hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

——

"Wuhu, đi thôi, xuống núi chơi một chút, rồi về nhà đón Tết thôi!" Bạch Quỳnh không biết từ đâu xách đến một bó hoa lớn, đưa đến trước mặt Bạch phu nhân. Bạch phu nhân không hề tiếc rẻ mà dành cho con trai một nụ cười thật tươi, sau đó Bạch Quỳnh liền nhận được ánh mắt của ông Bạch Thành.

Trời sáng trong, mọi người đều tươi cười rạng rỡ, tâm trạng cực tốt, thong thả đi theo con đường nhỏ xuống núi. Chỉ có Bạch Hiển và Đường Ninh, lại một lần nữa bắt đầu cuộc truy đuổi, chỉ có điều lần này Đường Ninh là người đuổi theo sau Bạch Hiển.

Đến khi về đến khu lưu trú của sơn trang, Bạch Hiển mới thở hổn hển dừng lại, sau đó rất để tâm quay đầu nói với Đường Ninh, "Em nhanh hơn anh!"

Đường Ninh cười đầy vẻ, không phản bác, "Đúng, em nhanh hơn anh, anh biết từ lâu rồi."

Bạch Hiển lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhớ lại mọi chuyện tối qua, đột nhiên hiểu ra ý của Đường Ninh, vành tai lập tức đỏ bừng, liếc anh một cái, "Đừng nói linh tinh."

Đường Ninh xòe tay, "Anh có nói gì đâu, yên tâm đi, họ sẽ không biết đâu."

Thực tế thì họ không làm gì quá đáng cả. Đường Ninh suy nghĩ kỹ lại, cho rằng những chuyện này không phải là điều khó nói, nhưng Bạch Hiển sẽ xấu hổ, vậy thì vẫn nên chú ý một chút.

Bạch Hiển hừ một tiếng, "Anh xem anh hai có nhìn ra không."

Nếu không phải trong không gian của hắn có quần áo dự phòng, dấu vết trên cổ chắc chắn sẽ bị người khác nhìn thấy!

"Lần trước ở sân bay tạm biệt, em chỉ bàn với anh một chút chuyện đính hôn thôi, mà cũng bị anh hai nghe thấy, hại em bị trêu chọc biết bao nhiêu, từng người từng người một đều chọc ghẹo em!" Bạch Hiển vừa đi vừa bực bội nói, thậm chí còn có ý "nhờ giúp tìm lại thể diện".

Đường Ninh dắt tay hắn đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại phụ họa vài câu, bởi vì anh biết Bạch Hiển không phải là không thích những lời trêu chọc đó, chỉ là muốn nói ra thôi, giống như muốn chia sẻ với anh vậy.

"Yên tâm đi, không chỉ mình em bị trêu chọc đâu." Không lâu sau khi về nhà, Đường Ninh cũng gặp phải lời giễu cợt tương tự từ Phu nhân Wolf, nhưng Đường Ninh chẳng hề chột dạ chút nào, thậm chí còn có thể đến tìm Bạch Hiển để bàn chuyện này.

Đây có lẽ là sự khác biệt giữa con cả và con út nhỉ? Bạch Hiển thầm nghĩ, nếu là anh cả thì chắc chắn cũng sẽ mặt dày như Đường Ninh, căn bản không biết đỏ mặt là gì!

Khu vực biển hoa mấy hôm trước cả nhà họ Bạch đã chơi rồi, giờ cũng không có ý định đi vào nữa,

"Vậy chúng ta sẽ đi đâu chơi? Dưới núi này còn có chỗ giải trí nào khác không?"

Bạch Hiển hồi tưởng lại cảnh núi non khi lái xe lên hôm qua, dường như xung quanh đều là núi, không có chỗ nào để giải trí cả?

"Có một hồ nước, là sân câu cá, có thể hỏi bác trai bác gái xem họ có đi không." Đường Ninh nhanh chóng tìm thấy câu trả lời trong đầu.

Nhưng đợi đến khi Bạch phu nhân và mọi người xuống, họ lại báo với Bạch Hiển là về nhà thẳng luôn.

"Có người ở công hội tìm ông, ông phải về trước rồi." Trác Phong có chút áy náy nói.

"Ối, vậy không sao đâu ạ! Dù sao con chỉ ra tìm mọi người thôi, không phải cố ý đi chơi đâu." Bạch Hiển lập tức an ủi.

Những người khác cũng đều bày tỏ không sao.

"Vậy về trước đi, mọi người đến đây bằng cách nào, có cần đi xe bên bọn con không?" Đường Ninh quyết định dứt khoát, không quên hỏi về tình hình lúc đến.

"Bọn ta lái xe đến rồi, đủ chỗ ngồi, hai đứa cứ tự đi xe của mình đi." Bạch Thành gật đầu.

Thế là đoàn người cứ thế đột ngột thay đổi lịch trình và không khí, vội vã rời khỏi đây, trở về thành phố chính.

Xe của Bạch Thành dừng lại trước công hội đào tạo sư, nhưng chỉ có một mình Trác Phong bước xuống. Ông vẫy tay với những người trong xe, dường như đang bảo họ quay về.

Bạch Hiển vẫn ngồi ở vị trí phó lái, nhìn một lượt, vỗ vỗ cánh tay Đường Ninh, "Đến bãi đậu xe bên cạnh đi, em cũng lâu rồi chưa đến công hội."

Đường Ninh đương nhiên không phản đối, báo cho xe phía trước một tiếng rồi rẽ vào bãi đậu xe bên cạnh.

Nhưng đợi đến khi hai người từ bãi đậu xe chạy đến, bước vào trong công hội, lại thấy Trác Phong vẫn còn ở đại sảnh, đang bị một đám người vây quanh. Những người đó đang xì xào to tiếng nói gì đó với Trác Phong, khí thế hừng hực, còn Trác Phong với mái đầu hoa râm, trông có vẻ hơi bất lực.

Bạch Hiển không chút do dự lao tới, vung tay hất những người đang vây quanh ra, ánh mắt có chút không thiện cảm, giọng nói trầm xuống, "Làm gì thế? Có chút văn hóa được không? Các người nói chuyện kiểu đó, ai mà hiểu nổi?"

Khí thế đột ngột trầm xuống của hắn trông rất dọa người, cộng thêm khí chất Long Chủ tự có, trong chốc lát không ai dám đối mặt với hắn, họ nhìn nhau, do dự không dám nói gì.

Đường Ninh cũng bước tới, đứng cạnh hắn, dùng hành động thực tế để thể hiện lập trường của mình.

Trác Phong nhìn hai người che chở mình, trong mắt lướt qua chút mãn nguyện, sau đó biến thành kiên định,

"Nào! Không sao đâu. Hiệp hội đào tạo sư của chúng tôi có quy tắc riêng: Nếu thực sự có chuyện xảy ra ở chỗ chúng tôi, đương nhiên chúng tôi sẽ bồi thường. Nhưng phải chú ý, ngay từ đầu hợp đồng đã nói rõ, mỗi lần bồi dưỡng đều có rủi ro. Nếu thất bại và ngự thú tử vong do quy trình bình thường, công hội sẽ không chịu trách nhiệm."

Giọng ông mang theo sự khàn đục của người lớn tuổi, nhưng lại mạnh mẽ và dứt khoát.

Những đào tạo sư khác đang đứng xung quanh cũng lặng lẽ tiến lên một bước, bày tỏ thái độ ủng hộ của mình.

Những người ban nãy vây quanh, có chút do dự nhìn nhau vài lần, cuối cùng cử ra một người đàn ông trung niên tóc mái bằng, đeo kính,

"Chúng tôi nghi ngờ đào tạo sư Perrier cố ý gây thất bại trong việc bồi dưỡng, để nhân cơ hội này kiếm lời từ phí bồi dưỡng nhiều lần của chúng tôi!"

Lời này vừa nói ra, toàn trường im lặng.

Cần biết rằng đối với một đào tạo sư, đây là một tội không thể tha thứ.

Mỗi con ngự thú đều là mạng sống của ngự thú sư. Làm như vậy, đối với mỗi ngự thú sư, đều là sự thật không thể chấp nhận được!

Trác Phong không tin ngay lập tức, mà gật đầu, liếc nhìn xung quanh các đào tạo sư.

Khi bầu không khí tĩnh lặng bao trùm toàn trường, khiến mọi thứ hoàn toàn chìm vào sự im lặng chết chóc, Trác Phong mới chậm rãi mở miệng nói, "Gọi Perrier đến đây, và các vị cần đưa ra bằng chứng. Nếu không có, tôi mong các vị có thể xin lỗi cậu ấy ngay tại chỗ!"

-------------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 263------------

Đã sửa: 23/7/2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com