Q2 - chương 270: Hiện trường tự hại lẫn nhau
Gặp Lại Bạn Cũ
Vẻ mặt của Bạch Hiển quá tự tin, Tiêu Hà quay mặt đi sờ cằm suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu, "Hôm nay cũng muộn rồi, tôi đưa cậu đi đăng ký trước, xin một phòng ký túc xá, ở ghép không vấn đề gì chứ?"
Bạch Hiển gật đầu đồng ý, Tiêu Hà cũng gật đầu, "Thật không phải là anh em tôi không tin cậu, nếu đã vậy, sáng mai khi luyện tập buổi sáng, cậu đừng tham gia vội, đến đây, tìm lão Thương xin đồ, ngày mai chắc sẽ có tin tức về việc hai người được phân vào lớp nào làm quân cơ viên, sau đó tự mình đi tìm vị trí, hiểu chưa?"
Bạch Hiển không chút do dự gật đầu nhận lời, sau đó đi theo Tiêu Hà trở về khu ký túc xá của Liên Đội Năm khu Thủ An, những dãy nhà gạch trắng xếp rất ngay ngắn, nhìn rất thoải mái, nhưng trên một số bức tường vẫn còn vài vết đỏ sẫm.
Tiêu Hà chú ý đến ánh mắt của hắn, dẫn hắn đến một chốt bảo vệ trước tòa nhà, bên trong có một chiến sĩ đang làm nhiệm vụ, đang gõ gì đó trên quang não,
"Bình An? Hôm nay cậu trực à?" Tiêu Hà rất thành thạo đi tới, vỗ vai người đó.
Chiến sĩ được gọi là Bình An gật đầu, "Anh Tiêu sao lại đến đây, cứ vào thẳng là được mà."
"Đưa một người em mới đến đăng ký, tìm cho cậu ấy một phòng ký túc xá."
Bình An liếc nhìn Bạch Hiển, cười có chút ngượng nghịu, gật đầu, "Được, tôi xem."
Nhưng nhìn một lúc, cậu ta nhíu mày, "Anh Tiêu, ký túc xá Liên Đội Năm đầy rồi, hay là đổi sang tòa nhà phía trước?"
Tiêu Hà nghe xong nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ, "Sao lại đầy nữa rồi, đợt trước đầy xong không phải đã mở rộng thêm sao?"
Bình An cũng đầy vẻ bất lực, "Anh Tiêu, hãy nghĩ xem người của Liên Đội Năm các anh giỏi dụ dỗ người đến mức nào rồi hãy hỏi câu đó đi?"
Người của Liên Đội Năm rất khéo ăn nói, mỗi lần tuyển quân nhất định là Liên Đội Năm có tân binh nhiều nhất!
Tiêu Hà cười hì hì, "Đó không phải là nhiệm vụ cần sao, được rồi được rồi, vậy thì tòa nhà phía trước, mấy tòa nhà phía trước?"
Bình An nhanh chóng đăng ký cho Bạch Hiển, tìm trong hộp chìa khóa bên cạnh, "Tòa nhà số hai của Liên Đội Hai, phòng 305, vừa hay còn trống ba thiếu một, lấy cái này nhé?"
Tiêu Hà nhìn về phía Bạch Hiển, Bạch Hiển lập tức gật đầu bày tỏ không có yêu cầu gì, vươn tay nhận lấy chiếc chìa khóa, "Cảm ơn anh Bình An."
Tiêu Hà bật cười, khoác vai Bạch Hiển, "Đừng gọi anh, người ta nhỏ tuổi hơn cậu đấy."
Bạch Hiển có chút bàng hoàng ngẩng đầu nhìn lại Bình An, Tiêu Hà trực tiếp kéo hắn đi, "Ây, đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa, Bình An nhập ngũ năm ngoái, năm nay mới 19 tuổi thôi, cậu nghĩ xem có phải nhỏ hơn cậu không? Đừng thấy cậu ấy có vẻ rất thành thạo, cậu ở đây một thời gian sẽ biết..."
Phía sau Bình An nhìn bóng lưng hai người, có chút cảm khái nói nhỏ, "Anh Tiêu cũng có bộ dạng này sao? Xem ra lại là một tân binh tiềm năng..."
Tiêu Hà dẫn Bạch Hiển rẽ vào khu ký túc xá của Liên Đội Hai, đi thẳng lên tòa nhà thứ hai, "Đây là tòa nhà số hai của Liên Đội Hai, nhớ nhé, tòa nhà phía sau là của Liên Đội Năm, cậu tìm đến cũng tiện hơn một chút."
Anh ta vỗ vai Bạch Hiển, "Vậy tôi không lên nữa nhé? Cậu chắc tự có mang quần áo vật dụng cá nhân chứ? Dùng của mình là được rồi."
Bạch Hiển gật đầu thấu hiểu, "Vâng." Hắn vốn có chút lo lắng về tình hình bên Đường Ninh, dù sao đồ đạc đều ở chỗ hắn, nhưng nghĩ lại, Đường Ninh đi cùng Thương Kì, chắc cũng sẽ có phòng ký túc xá và đồ dùng cá nhân, không cần lo lắng đâu, chắc chắn sẽ không thiếu của hắn.
"Cảm ơn anh Tiêu." Bạch Hiển rất nghiêm túc cảm ơn, dù sao người ta cũng đã dẫn hắn chạy cả ngày rồi.
Trời đã hoàn toàn tối sầm, từng đốm sao bắt đầu sáng lên trên bầu trời, đèn tuần tra trên tòa nhà ký túc xá cũng đã bật, liên tục quét qua quét lại trên đầu.
Tiêu Hà xua tay tỏ vẻ không để bụng, "Đừng quên nhiệm vụ ngày mai."
Anh ta thật sự không để tâm chút nào, cứ như thể những việc này đối với anh ta chỉ là một phần dễ dàng nhất trong nhiệm vụ, Bạch Hiển cũng không khách sáo nữa, sau khi nhận lời thì lên lầu, tìm đúng phòng gõ cửa,
"Xin hỏi có ai không?"
"Có!"
Giọng nói này có chút quen thuộc. Bạch Hiển lướt qua trong đầu, từ từ mở cửa, vừa mở cửa, cả người trong lẫn người ngoài cửa đều ngạc nhiên.
Tất cả mọi người tại chỗ đều im lặng một chút, sau đó một người đàn ông đầu đinh mặc quân phục tác chiến mùa hè trong phòng lập tức đứng dậy, không chỉ biểu cảm mà ngay cả giọng nói cũng đầy vẻ không thể tin nổi,
"Tiểu Hiển!"
Giọng cậu ta đột nhiên rất lớn, làm hai người bạn đồng hành bên cạnh giật mình, sau đó cũng nhiệt tình chào hỏi, "Sao vậy lão Vương, cậu quen à?"
Bạch Hiển bật cười, bước vào, ôm lấy Vương Kha, thành thật mà nói, hắn thật sự không ngờ lại gặp Vương Kha ở đây.
Vương Kha đã hoàn toàn lột xác, cao ráo và gầy hơn, những chỗ lộ ra đều đen sạm và rắn chắc, rõ ràng là được rèn luyện rất tốt.
Mỡ thừa trên mặt hoàn toàn biến mất, các đường nét đã hiện rõ, đi kèm với đó là ánh mắt và khí thế toàn thân cũng thay đổi rất nhiều, sự kiên cường và cảm giác an toàn hiện rõ mồn một.
Vương Kha ôm lấy vai Bạch Hiển ngồi xuống ghế, vỗ vỗ lưng hắn, vẻ mặt phóng khoáng, "Này, tôi không nói với mấy anh rồi sao, bạn thân của tôi đó! Đây là Tiểu Hiển, lại đây lại đây để tôi giới thiệu cho mấy anh, người này nhìn giống con khỉ là Bách Huy, còn người này nhìn nho nhã lịch sự nhưng thực chất là cầm thú đội lốt là William, anh ấy là người Aura."
William có vẻ ngoài lai, hốc mắt sâu, sống mũi cao, mặc một bộ quân phục bó sát, quả thật có chút ý nghĩa mà Vương Kha nói.
Tuy nhiên, vừa mở miệng Bạch Hiển đã nghi ngờ đôi mắt của mình, bởi vì William nói giọng đầy chất của thành phố chính chủ tinh,
"Đi đi đi! Toàn bôi nhọ tôi trước mặt tiểu huynh đệ à? Đừng có nghe cậu ta, tôi là William, rất vui được gặp cậu."
Bạch Hiển đưa tay ra bắt tay anh ta, Bách Huy cũng không chịu thua kém nói, "Tính cách của lão Vương anh còn không biết sao, như hổ cười vậy, hễ là người quen thì nhất định không nghe được lời hay ý đẹp, đừng nghe lão Vương nói bậy, tôi là Bách Huy."
Bạch Hiển còn chưa nói gì thì Vương Kha đã hiển nhiên nói, "Vậy thì ngại quá, từ hôm nay trở đi, hai người sẽ biết thế nào là đối xử khác biệt!"
"À đúng rồi Tiểu Hiển, cậu sẽ ở đây à? Sao cậu vào được? Cậu cũng vào quân đội rồi sao?"
Bạch Hiển suy nghĩ một chút, thành thật nói, "Sẽ ở lại, nhưng nếu tính ra thì... tôi và Đường Ninh chắc là quan hệ đặc biệt?"
Hắn cứ tưởng Bách Huy và William sẽ thay đổi cách nhìn, không ngờ hai người bật cười, "Quan hệ đặc biệt tốt quá chứ gì! Nhiều đồng đội có quan hệ đặc biệt, lần nào thưởng cũng nhiều hơn, lần này chúng ta cũng không phải ngại."
Cả hai bên đều cho rằng đối phương đang nói đùa, thế là mối quan hệ lại càng gần gũi hơn một chút.
Vương Kha ghét bỏ đá họ một cái, quay sang nói chuyện với Bạch Hiển thì vô thức hạ giọng xuống, "Vậy Tiểu Hiển cậu vào Liên Đội Hai à? Liên Đội Hai tốt lắm, cũng có thể ra tiền tuyến đấy."
Bách Huy và William lắc đầu chậc chậc, "Không cần đợi sau này, bây giờ đã thấy rồi, sự đối xử khác biệt này không phải là ít đâu."
Đây cũng là thói quen của Vương Kha từ nhỏ đến lớn, tính tình dù có nóng nảy đến mấy, đối với Bạch Hiển đều sẽ rất cẩn thận kiềm chế, sợ làm người ta sợ hãi, cho dù sau này Bạch Hiển đã hồi phục, cậu ta vẫn giữ thói quen này.
Bạch Hiển chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, "Rất xin lỗi phải báo cho mọi người biết, tôi không thuộc Liên Đội Hai, tôi thuộc Liên Đội Năm, bên đó hết chỗ rồi, sắp xếp cho tôi ở tòa nhà phía trước, chỉ đến đây thôi."
"Thôi được rồi, vậy vẫn là chúng ta có duyên, cắm vào đâu lại cắm đúng chỗ chúng ta đây." William vỗ tay, kết luận.
Vương Kha lại đá anh ta một cái, chỉ chạm nhẹ, không thực sự đá mạnh, "Ai có duyên với cậu, Tiểu Hiển là có duyên với tôi!"
"Phải phải phải." William cười gật đầu, cũng không tranh cãi với cậu ta.
"Thế Đường Ninh thì sao? Anh ấy cũng thuộc Liên Đội Năm à?" Vương Kha lười tiếp tục tranh cãi với anh ta, quay sang tiếp tục hỏi tình hình, mắt liếc xuống phát hiện ra điều gì đó không đúng, nghi ngờ nhìn chiếc nhẫn trên tay Bạch Hiển,
"Cái này... hai người?"
Bạch Hiển sờ mũi để che giấu, "Khụ, vâng, cái đó, chúng tôi đính hôn vào dịp Tết năm nay."
Căn phòng lại chìm vào im lặng, sau đó lại là một đợt bùng nổ mới,
"Chết tiệt, người ta nhìn xem lớn bao nhiêu rồi, đã đính hôn rồi! Tôi còn chưa thấy bóng dáng nửa kia đâu!"
"Chết tiệt! Tiểu Hiển! Cậu không báo cho tôi một tiếng! Nói trên quang não cũng được mà! Tôi còn chưa chuẩn bị quà nữa!"
Hai người đấm ngực dậm chân, Mặt Vương Kha đầy hoảng hốt, Bạch Hiển nhìn cậu ta, bật cười, "Ôi chao, quan hệ giữa chúng ta là gì chứ, bình tĩnh đi, hai năm nay tôi vẫn đang nghĩ, đi nhiều nơi rồi mà duy nhất cậu chưa từng đến, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó."
Hắn nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Vương Kha biết, những ngày này, Bạch Hiển và Đường Ninh chắc chắn đã trải qua và chứng kiến rất nhiều, nhưng cậu ta không hề oán trách hay thất vọng, mà vỗ ngực nói, "Cùng lắm thì sau này tôi sẽ đi cùng cậu một lần nữa, đừng nói cậu, tôi ở đây cũng học hỏi được nhiều thứ, nhìn sự thay đổi của tôi là biết rồi!"
Điều này là thật, Vương Kha thực sự có thể coi là lột xác, cao lớn và khỏe mạnh, vậy mà trước mặt Bạch Hiển lại có vẻ cẩn trọng, sợ làm tổn thương người ta vậy.
Tương tự, về việc Bạch Hiển và Đường Ninh đính hôn, cậu ta cũng không nhiều lời nói gì, cậu ta đã quen Bạch Hiển rất lâu rồi, dù là trước đây hay sau này, tính cách của Bạch Hiển thì cậu ta đều biết rất rõ, thích ai là thích, không thích là không thích.
Nếu Đường Ninh có ý đồ khác, người mà cậu ta nên lo lắng không phải là Bạch Hiển, mà là Đường Ninh!
"Dọn đồ đạc trước đi, muộn thế này rồi, tắm chưa? Ký túc xá có phòng tắm riêng, có nước nóng, mau đi thư giãn đi, đồ đạc đưa chúng tôi, giúp cậu trải ra." Vương Kha và Bạch Hiển trò chuyện một lát rồi bắt đầu đuổi người.
Bạch Hiển đối với cậu ta đương nhiên là rất yên tâm, vung tay một cái, trực tiếp đặt một bộ ga trải giường trên chiếc giường trống duy nhất, hành động này đương nhiên khiến Bách Huy và William giật mình, sau khi nhìn nhau, ánh mắt nhìn Bạch Hiển càng trở nên thân thiện hơn.
Sức mạnh to lớn đã được thể hiện ở đây, dù có là "quan hệ đặc biệt" thật sự thì cũng không tệ đến mức nào.
---------------------
Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả
Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"
------------HẾT CHƯƠNG 270------------
Đã sửa: 24/7/2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com