Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56

56. Chiếc lá bay đi lại trở về rồi

Thời khắc này, con tim Trần Vãn như ngừng đập.

Biển cả rõ ràng đã ở rất xa, nhưng y lại thấy mình như lạc giữa vực sâu một lần nữa.

Trong phút chốc, cơ thể mất đi suy nghĩ lẫn ý thức, nhưng hình như y không mang theo thuốc bên người.

Trần Vãn vẫn không nói gì, Triệu Thanh Các bắt đầu căng thẳng, tựa như trở về con tàu "Thám Hiểm" bị bao vây chặn đánh, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Chỉ khác rằng lần này, người cầm súng không phải Hồ Minh, mà là Trần Vãn.

Rất mau, Triệu Thanh Các nghe thấy Trần Vãn nói—

"Xin lỗi."

Triệu Thanh Các siết tay thành đấm.

Trần Vãn cười chua chát: "Là em thích anh."

Triệu Thanh Các lần nữa được cứu sống, nhưng rất nhanh anh lại nghe thấy Trần Vãn dùng chất giọng trầm thấp mà bình tĩnh nói: "Em xin lỗi, dù biết rằng tín nhiệm của em trong lòng anh chắc chắn đã bằng không, nhưng em thực sự không có ý đồ gì khác."

"Về sau em sẽ không làm phiền anh nữa, lần này em chắc chắn sẽ giữ lời."

Triệu Thanh Các hiểu rồi.

Trần Vãn thích anh, nhưng chỉ là thích, không có gì hơn.

Một cảm giác đắng ngắt, âm ỉ, mồn một và đau đớn chầm chậm nghiền nát trái tim anh.

Thích một người đến mức sẵn lòng từ bỏ quyền được sống, nhưng chẳng định tỏ bày, còn coi việc bị phát hiện như một sự quấy rối.

Con tim Triệu Thanh Các nghẹn ắng lại.

Sự im lặng giữa hai người kéo dài quá lâu, lâu đến mức Trần Vãn bắt đầu bối rối bất an, y lấy lại bình tĩnh: "Nếu anh Triệu thực sự không muốn thấy em nữa, em sẽ tự đi tàu về..."

Triệu Thanh Các không muốn nghe y nói thêm, thẳng thừng ngắt lời: "Cậu chứng minh thế nào?"

Trần Vãn nghĩ ngợi một hồi, y cúi đầu, rồi cam đoan như thể vừa làm gì sai trái: "Em sẽ không xuất hiện ở bất cứ nơi nào mà anh có thể xuất hiện, cũng sẽ xóa hết thông tin liên lạc mà anh để lại cho em, anh có thể cho người đến kiểm tra." Y thực sự đã nghĩ rất kỹ, rất sâu, phương án này hoàn toàn khả thi, hồ sơ đã đâu vào đấy, chừng như có thể trình lên một kế hoạch chi tiết ngay và lập tức, "Em sẽ nộp đơn xin rút khỏi dự án Vịnh Bảo Lị, các vấn đề của Khoa Tưởng sau này sẽ do cộng sự của em phụ trách."

"Công trình nghiên cứu, độc quyền sáng chế và danh sách quảng bá cũng có thể xóa hẳn tên em."

Giọng điệu bình thản như đã nghĩ đến kế hoạch này hàng trăm hàng nghìn lần, tình đơn phương là thế, luôn phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc bại lộ.

Nghĩ rồi, y bổ sung thêm: "Nếu anh vẫn chưa yên tâm, em có thể rời khỏi Hải Thị."

Thực ra, với Trần Vãn, thế gian này nơi nào cũng như nhau cả.

Giọng y nhẹ bẫng như một lưỡi dao sắc bén, khi mở ra trái tim của chính mình, cùng lúc đâm nát con tim của kẻ khác.

Triệu Thanh Các bước lên nửa bước, đứng rất gần y, giọng điệu hạ xuống vài phần, kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa: "Chuyện cậu thích tôi, định chứng minh thế nào đây?"

Trần Vãn sững lại, ngẩng đầu lên, như chưa hiểu lắm, ánh mắt mông lung mịt mờ.

Chứng minh gì cơ?

Triệu Thanh Các từ trên cao liếc xuống, rũ mắt nhìn y, lạnh lùng chất vấn: "Chẳng lẽ cả việc thích tôi cũng là dối trá ư?"

"Không! Không phải."

Triệu Thanh Các ra lệnh: "Vậy cậu chứng minh đi."

Trần Vãn khó hiểu ngước lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Triệu Thanh Các, đôi môi y mím lại, vừa khó xử vừa sốt ruột đáp: "Em, em không biết phải chứng minh thế nào cả."

Bởi lẽ xưa nay chưa từng nghĩ tới việc phải tỏ bày, cũng không cần một kết quả cụ thể, nên chẳng việc gì phải chứng minh.

Triệu Thanh Các hơi nghiêng người, tiến sát lại gần, gần đến như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, mắt anh chăm chú nhìn vào đôi môi Trần Vãn, cất giọng trầm thấp: "Vậy cậu cứ nghĩ."

Chất giọng sao mà lạnh lùng vô tình: "Nếu chứng minh được, tôi sẽ tin cậu."

Từ giây phút này, con tim Trần Vãn bắt đầu mất khống chế, phải gắng gượng lắm mới không để mình thất thố, nhưng y đã che giấu quá lâu rồi, muốn phơi bày tâm ý ra ánh sáng thì lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Triệu Thanh Các chờ lâu thật lâu, ngón cái đầy ẩn ý miết nhẹ đôi môi Trần Vãn, rồi cúi đầu xuống gần hơn, cánh môi chừng như đã chạm vào nhau, nhưng vẫn chừa lại khoảng trống cuối cùng cho Trần Vãn.

Anh muốn Trần Vãn tự mình thừa nhận, muốn Trần Vãn chủ động chứng minh, muốn Trần Vãn đích thân phá bỏ những nguyên tắc mà Triệu Thanh Các vừa nghe đã phát điên lên được, để y đưa ra lựa chọn.

Trần Vãn toàn thân cứng đờ, rối như tơ vò, y đã nghĩ rất kỹ, rồi vẫn ủ rũ đáp thật: "Em không biết."

"..." Triệu Thanh Các lòng thầm thở dài, không còn hung dữ mà dịu dàng vuốt ve gương mặt y, vừa như khích lệ, lại như cổ vũ: "Cậu không biết?"

Anh hạ giọng: "Cậu biết mà."

"Nghĩ lại đi."

Đầu óc Trần Vãn đã đình công, biểu cảm vừa ngờ ngợ vừa cả kinh.

"Nghĩ cho kỹ vào." Triệu Thanh Các bỗng chốc lạnh lùng hơn.

Bàn tay anh rất to, rất lực, cũng rất ấm, khi đặt lên môi Trần Vãn cùng lúc ấn xuống một công tắc nào đó.

Con tim Trần Vãn run lên, như vừa nhận một mệnh lệnh không thể nói ra cùng lời chỉ dẫn sắp sửa bật thốt, từ sâu trong cơ thể trào dâng một lòng dũng cảm khi cận kề sống chết, y run rẩy nắm lấy bàn tay của Triệu Thanh Các.

Rồi, cúi đầu xuống, rất thành kính, trang trọng nhưng vẫn cố không xúc phạm mà hôn khẽ lên mu bàn tay anh.

"..."

Nụ hôn rất nhẹ, ngắn ngủi, kìm nén nhưng thẳng thắn, nhẫn nhịn nhưng mãnh liệt, trong sáng lại trang nghiêm.

Như một chiếc lá đã bay đi lại tự mình quay về bên tay của Triệu Thanh Các.

Con tim anh xao động, nhưng cảm thấy có lẽ Trần Vãn thật sự không biết cách để chứng minh, bèn đưa bàn tay vừa được hôn lên trực tiếp nâng mặt lấy y, áp vào môi y, hôn sâu mãnh liệt, vòng tay cũng siết chặt, ôm đến mức thắt lưng Trần Vãn đau nhói.

Triệu Thanh Các giữ chặt chiếc lá đã bay đi vào lòng, khắc sâu vào tim, để rồi nhận về một mùa thu trọn vẹn.

Môi Trần Vãn mềm mại, đầy đặn, củ môi đáng yêu, đến nỗi đường mật và kẹo ngọt cũng chẳng thể sánh bằng, so với những gì Triệu Thanh Các tưởng tượng, còn ngọt ngào hơn cả trăm nghìn lần.

Tựa một loại trái cây nhiệt đới, chỉ cần cắn một miếng sẽ trào ra dòng nước ngọt lành.

Triệu Thanh Các mạnh mẽ cạy mở bờ môi và đầu lưỡi y.

Trần Vãn vẫn tròn mắt. Triệu Thanh Các dùng bàn tay to lớn siết chặt gáy y, hôn thật lâu rồi mới chịu buông ra, cúi đầu dạy bảo: "Ít nhất cũng phải chứng minh được như này chứ, Trần Vãn."

Trần Vãn sững sờ, ngơ ngác nhìn anh, như đang ngước nhìn một vị thần, chẳng tài nào tỉnh lại.

Thế là, vị thần ấy lại hôn y thêm lần nữa.

Nụ hôn của Triệu Thanh Các rất sâu, rất lâu, cũng vô cùng tỉ mỉ.

Trần Vãn cảm thấy trái tim mình căng đầy đến sắp tràn cả ra khỏi lồng ngực, từng góc khuất nơi con tim đều được thần linh vỗ về mà lành lại, ngay cả linh hồn cũng được đôi môi kia làm ướt át rồi bỏng rát, cánh môi đỏ hồng của Trần Vãn khẽ hé mở: "Anh, em..."

"Em nói đi." Triệu Thanh Các rất mực lễ độ.

Trước nay, luôn là anh ra chiêu, còn Trần Vãn tiếp chiêu. Y quá kín kẽ, muốn dò xét tâm tư hay cảm xúc dường như là quá khó.

Trần Vãn nghĩ gì, thích anh bao nhiêu, tại sao thích anh mà lại không nghĩ đến việc ở bên anh, Triệu Thanh Các hoàn toàn không biết.

Trần Vãn hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại suy nghĩ, vừa kích động lại vừa khó tin.

Trong suốt những năm tháng yêu thầm ấy, y chưa bao giờ có được khả năng hay quyền lựa chọn này.

Đôi mắt Trần Vãn sâu hun hút, đen lay láy, chất chứa sự cố chấp ẩn giấu, thỉnh cầu: "Triệu Thanh Các, em có thể theo đuổi anh không?"

"..." Triệu Thanh Các trầm ngâm, nhìn y như lấy làm lạ.

Trần Vãn cố giữ cho giọng mình thật ổn định và bình tĩnh, ngữ khí chân thành: "Em thật sự thích anh lắm, cho em thử một lần được không anh?"

Triệu Thanh Các vẫn nhìn y bằng ánh mắt phức tạp, cứ như chẳng hiểu y đang nói gì.

"Em sẽ đối xử với anh thật tốt, Triệu Thanh Các, em sẽ cố gắng trở thành người đối xử tốt với anh nhất trên đời." Thấy vẻ mặt anh chẳng giống như sẽ đồng ý, Trần Vãn lòng càng thêm lo, nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn giữ nguyên sắc mặt mà nói thêm vài lời hứa hẹn nửa thật nửa giả: "Nhưng em sẽ không tùy tiện quấy rầy anh, cũng sẽ không mặt dày mày dạn bám riết lấy anh đâu."

Triệu Thanh Các: "..."

"Nếu anh thấy không thích hợp, em sẽ lập tức dừng lại, được không anh?"

Không đâu, không thể nào, một khi đã mở lời, đã vượt qua ranh giới này, y tuyệt đối tuyệt đối sẽ không buông tha cho Triệu Thanh Các, bất kể cuối cùng Triệu Thanh Các có thực sự yêu y hay không.

Ấy từng là ranh giới không thể chạm đến, nhưng chính sự bức cung của Triệu Thanh Các đã khiến y lộ rõ bản chất. Nếu không giành lấy, thì kết cục sẽ là án tử chung thân.

Trần Vãn không còn đường lui, cuối cùng, y giơ cao con dao, tự tay chặt đứt những xiềng xích đã giam cầm mình suốt mười mấy năm qua.

Nhưng vẫn không dám làm Triệu Thanh Các hoảng sợ.

Trong sự dung túng và thiện cảm mà Triệu Thanh Các dành cho mình, y không biết hiệu ứng cầu treo* sau biến cố sống còn và lòng cảm kích đối với sự dũng cảm của y chiếm cứ bao nhiêu phần.

*Nói một cách ngắn gọn, khi một người đang ở trong trạng thái hoảng loạn, sợ hãi và hồi hộp lại trông thấy bạn, anh ta sẽ tưởng rằng anh ta yêu bạn. Trong trường hợp này, Trần Vãn sợ Triệu Thanh Các chỉ là ngộ nhận sau tai nạn vừa rồi chứ không thật sự có tình cảm với ẻm.

Nhưng chút thiện cảm đó đối với Trần Vãn vẫn chưa đủ, chỉ cần thấy Triệu Thanh Các có khả năng yêu mình, y sẽ đòi hỏi tất cả, tất cả của Triệu Thanh Các.

Triệu Thanh Các định nói rằng y không cần theo đuổi, nhưng ánh mắt Trần Vãn quá đỗi da diết, dường như thực sự thích anh vô ngần, cũng thực sự muốn nghiêm túc theo đuổi anh.

Triệu Thanh Các rất tò mò cảm giác khi nhận được sự thiên vị và theo đuổi từ Trần Vãn mà không chút che đậy nào sẽ ra sao, bèn bảo: "Có vẻ cũng đâu thích lắm."

Trần Vãn lập tức phản bác: "Em thích anh lắm mà!"

Triệu Thanh Các cất giọng hờ hững: "Trước đây cũng đâu định theo đuổi tôi."

"Trước đây... không thích hợp." Trần Vãn nghiêm túc đáp.

Triệu Thanh Các chỉ cười cười, không tỏ rõ ý kiến, dường như chẳng mấy tin tưởng.

"Em thực sự thích anh nhiều lắm." Trần Vãn rất nghiêm túc, như thể đây là điều quan trọng nhất trong đời y, đến cả hàng mày cũng khẽ chau lại. Đợi hồi lâu vẫn không nhận được câu trả lời, y lại kiên quyết hỏi thêm một lần nữa: "Em có thể theo đuổi anh không, Triệu Thanh Các?"

Triệu Thanh Các không nói không rằng, chỉ lẳng lặng nhìn y.

Phút chốc, Trần Vãn cảm thấy tim mình đập loạn, cả đỗi không có phản hồi, mồ hôi lấm tấm trên trán, y lấy dũng khí hỏi lại lần nữa: "Triệu Thanh Các, em có thể theo đuổi anh không?"

Triệu Thanh Các nhìn y thật lâu mới đáp: "Có thể. Nhưng Trần Vãn."

Trái tim Trần Vãn vừa mới thả lỏng lại tức thì treo ngược lên.

Triệu Thanh Các nói: "Chuyện nào ra chuyện nấy, có một điều tôi phải làm rõ trước."

Trần Vãn không chớp mắt cũng không dám thở mạnh.

Triệu Thanh Các: "Tôi không mong chúng ta có bất kỳ hiểu lầm nào."

"Tôi cũng thích em, Trần Vãn."

Đầu óc Trần Vãn như nổ tung, hoàn toàn bất động.

Triệu Thanh Các lặp lại từng chữ: "Tôi thích em."

"Mặc dù chưa từng nói ra, nhưng tình cảm tôi dành cho em chắc chắn nhiều hơn em tưởng."

Con tim Trần Vãn run lên từng hồi, hô hấp phập phồng, nhịp đập tăng tốc, có thứ gì đó đang điên cuồng sinh sôi từ mảnh đất hoang vu cằn cỗi.

Biển xanh mênh mang, tựa làn sóng ấm, tràn vào đôi mắt Trần Vãn, sắp sửa nhấn chìm cả y.

"Nhưng..." Triệu Thanh Các kìm lại thôi thúc muốn hôn Trần Vãn, anh vuốt ve gương mặt y, ngón tay dùng sức, giọng điệu nghiêm túc, nói rõ: "Lần này em thực sự làm tôi rất giận, tôi không thể dễ dàng nói rằng không sao cả, chuyện này đối với tôi rất khó chấp nhận."

Ba mươi phút tuyệt vọng trong khoang mật, một nghìn tám trăm giây đợi chờ, có lẽ cả đời này Triệu Thanh Các cũng không sao quên được.

Trần Vãn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không có gì để biện bạch, y chỉ lặng lẽ mím môi.

Triệu Thanh Các nâng cằm y lên, bình thản nhìn vào mắt y mà lạnh lùng nói: "Em phải nghiêm túc, phải hết sức chân thành mà theo đuổi tôi, tôi mới có thể cân nhắc chuyện đồng ý."

Trần Vãn gật đầu thật mạnh.

Triệu Thanh Các thấy y ngoan quá, khác xa với kẻ cố chấp bướng bỉnh khiến người ta vừa giận vừa lo trong khoang mật kia, thế là anh lại cúi xuống, hôn lên môi y.


Tác giả có lời:

Còn ai nhớ chiếc lá kia không.

Top comment (cảnh báo wall of text, nó dài vl ạ):

1.

"Từ giờ không còn là chuyến bay thầm mến nữa, mà là hành trình của tình yêu"

Lời hồi đáp của Keanu Reeves có nghĩa là Keanu Reeves cuối cùng cũng hồi âm rồi. Cho nên, cuối cùng Trần Vãn cũng nhận được hồi đáp mà Triệu Thanh Các cuối cùng cũng nghe được câu trả lời chính xác. Hai người đều "mang đầy thương tích", giờ đây cuối cùng cũng dang tay ôm lấy nhau, cùng chữa lành cho nhau.

Màn tỏ tình thực sự quá lãng mạn.

Khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như báo hiệu một sự an toàn, một sự nhẹ nhõm. Ở độ cao hàng nghìn mét, tiếng động cơ trực thăng vang ầm đinh tai, lướt qua mặt biển vô tận bên dưới, bay qua từng tầng mây xếp chồng lên nhau. Ánh mặt trời xuyên qua đám mây, len qua lớp kính, rọi vào cabin, để lại những mảng bóng đổ lấp lánh. Mặt biển mỗi lúc một xa, xa đến mức không còn trông thấy những gợn sáng nhấp nhô, chỉ còn lại một mảng xanh thẳm trừu tượng.

Từ trên cao nhìn xuống, chiếc trực thăng cũng chỉ là một điểm sáng nhỏ nhoi trong vũ trụ bao la. Nhưng chính tại nơi nhỏ bé này, trong khoảnh khắc ấy, hai người họ đã cùng nhau lắng nghe một lời thề vĩnh cửu. Giữa giây phút chấn động cả đất trời, ngay cả tiếng gió rít gào cũng chẳng thể át đi nhịp tim của họ.

Trần Vãn, có lẽ với em, thế gian này chỉ chia làm hai loại: nơi có Triệu Thanh Các và nơi không có Triệu Thanh Các. Nhưng từ hôm nay, thế giới này đã biến thành thế giới mà Triệu Thanh Các yêu thương em. Hy vọng từ giờ, em sẽ yêu thương chính mình hơn một chút. Em luôn nghĩ rằng, người mà Triệu Thanh Các thích phải là người tốt nhất. Giờ đây điều đó đã được chứng minh, em chính là người tốt nhất.

Em vốn đã quen chịu đau đớn, nhưng lại chẳng giỏi đối mặt với hạnh phúc. Khi niềm hạnh phúc quá dạt dào ập đến trong khoang máy bay, lần đầu tiên em lại có chút bối rối và luống cuống. Một người khi bị thương còn chẳng biến sắc như em, ấy vậy lại vì được trân trọng mà mềm lòng đến bi thương như thế. Nhìn mà đau lòng lắm. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sau này em sẽ nhận được càng nhiều yêu thương hơn nữa, thì lại thấy chẳng sao cả, cứ từ từ thôi, cũng không muộn.

Nụ hôn lên mu bàn tay tượng trưng cho tín ngưỡng và lòng trung thành. Triệu Thanh Các là tín ngưỡng của em, cũng là người yêu của em. Hôn môi là nghi thức thiêng liêng nhất giữa những người yêu nhau. Vậy nên, lần sau có thể hôn một nơi khác rồi đó. Tham lam một chút cũng không sao cả. Những gì em muốn đều sẽ có được, những gì em đang có sẽ càng nhiều hơn thế nữa.

Thật ra, ngay từ lúc em đứng sát vào tường cùng Judy để trấn an cô bé, đưa áo sơ mi để cô bé mượn tạm, ngay từ lúc em bóc vỏ măng cụt cho cô bé ăn, đã có người âm thầm cầu nguyện cho em rồi, cầu nguyện cho em vạn điều như ý, cho em mơ ước thành thật. Vì chỉ khi một người như em có được hạnh phúc, thì ông trời mới thực sự công bằng.

Mười mấy năm qua là một chặng đường dài. Em như một cánh chim chao liệng giữa tiết trời giông bão, quanh quẩn trong vùng lầy ẩm ướt, không có nơi nào để đậu xuống, kiệt sức rã rời. Giờ đây, sau bao chặng đường dài đằng đẵng, cuối cùng em cũng đã đến được bến đỗ bình yên. Thật sự vui mừng thay cho em!

Có lúc, em khiến người ta liên tưởng đến một bông hoa mọc lên từ bùn lầy, dù vây quanh là đất cát ẩm ướt nhưng bản thân lại tinh khôi và bình lặng vô ngần. Đóa hoa ấy nở rộ rực rỡ nhưng vẫn thanh khiết, khiến người ta không khỏi muốn lại gần để ngắm nhìn.

Thực ra Triệu Thanh Các đã dừng chân trước em từ rất lâu rồi. Trước cả khi em nhận ra điều đó, anh ấy đã bắt đầu dõi theo bóng lưng của em. Thế nên, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên anh ấy nhìn thấy đóa hoa mang tên em, thì chuyện này đã không còn là một mối tình đơn phương lặng lẽ của riêng em nữa.

Vậy nên, đừng sợ tình yêu của mình sẽ làm Triệu Thanh Các hoảng hốt. Bởi vì, đây chính là điều anh ấy mong muốn. Anh ấy muốn có được tất cả của em.

Có một loại cảm giác khó thể nói rõ, Triệu Thanh Các tựa như một dãy núi cao vời trầm mặc. Những người muốn đến gần anh đều sẽ vì cách trở mà chùn bước. Sự điềm tĩnh, sự kín kẽ khiến anh thâm sâu khó lường. Tính toán, mưu lược và ham muốn kiểm soát là một phần của con người anh, cũng là thứ bắt buộc phải có để sinh tồn trong cái chốn khắc nghiệt kia. Ngay cả sự mệt mỏi, anh cũng phải che đậy thật khéo léo, chỉ có bạn bè và em mới nhận ra được.

Nhưng từ khi gặp Trần Vãn, vẻ ngoài lạnh nhạt và điềm nhiên ấy dần dần bị em làm tan chảy. Phía sau từng lớp từng lớp mặt nạ được bóc ra là một nội tâm mềm mại và căng tràn sức sống. Và rồi anh phát hiện, hóa ra bản thân mình cũng không hề lạnh lùng, hóa ra anh ấy cũng cần được dịu dàng đối đãi, cũng mong mỏi một người chọn mình mà không phút do dự. Hóa ra, anh ấy cũng muốn trở thành người duy nhất trong lòng người mình yêu.

Một người có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ nhường đó, rốt cuộc sẽ yêu một người thế nào? Không ngờ, dù đã trải qua bao thương tổn ngần ấy, nhưng anh lại là người biết cách yêu một người theo đúng nghĩa nhất. Dù có hơi dè dặt vì đây là lần đầu tiên, nhưng anh biết yêu một người ra sao, có lẽ tận sâu trong bản năng, anh đã biết làm thế nào để trân trọng Trần Vãn rồi.

Không phải tình thế bắt buộc cũng chẳng phải nắm chắc phần thắng, mà là thử dò từng bước, phải đặt mình vào thế chủ động để giấu đi sự căng thẳng của bản thân, là khi nhìn vào đôi mắt ấy cũng không nhịn được mà tự hỏi: "Vì sao?"

Triệu Thanh Các, thực ra anh đã sớm có được toàn bộ sự thiên vị của Trần Vãn rồi. Đại Hồng Bào là của anh, Mulanduo là của anh, những bé đom đóm cũng là của anh. cả tín ngưỡng lẫn yêu thương của Trần Vãn, tất cả đều là của anh. Muốn đoán xem nó bắt đầu từ lúc nào không? Tôi cũng giống anh, cũng muốn biết đáp án cuối cùng.

_

Nụ hôn giữa không trung đẹp quá.

Trần Vãn, trước khi trao cho em tình yêu, anh đã cho em sự tôn trọng. Trước khi cho em sự bảo vệ, anh đã ôm chầm lấy em. Trước khi nói lời thích em, anh đã hôn lên môi em.

Điều tuyệt vời nhất là câu "có một điều tôi phải làm rõ trước" của Triệu Thanh Các, ba lần nói thích em, mỗi một lần lại càng thêm kiên định. Ba lần hôn lấy em, mỗi một lần lại càng thêm trân quý.

Thật ra, Các và Vãn có rất nhiều điểm chung. Cả hai đều không muốn gây phiền hà cho người khác, nên đôi khi lại mang theo nét cô độc giống nhau.

Vậy nên, dù là bây giờ, hay là mười năm trước, hay là bất cứ thời không nào khác, khi hai người gặp được nhau, kết quả vĩnh viễn chỉ có một— là tìm đến chân tâm của đối phương.

Trực thăng vút qua bầu trời, nhưng lần này không còn chuyến bay của tình đơn phương nữa, mà là hành trình của tình yêu. Chuyến bay này chỉ có một điểm đến duy nhất, chính là hạnh phúc vĩnh hằng.

Chúc hai người bay tới mùa xuân rực rỡ, bay đến mùa hạ xanh tươi, bay sang mùa thu dịu dàng, bay qua mùa đông tuyết phủ trắng xóa. Bốn mùa qua đi rồi về lại, chẳng cần mỏi mệt hay sợ hãi, bởi nơi nào có tình yêu, nơi đó sẽ luôn là nhà.

2.

Cày một lèo tới chương này, cảm giác vẫn là cái vị chua chua ngọt ngọt quen thuộc.

Thật sự thấy trước khi gặp Vãn, Các chẳng hề quan tâm đến điều gì. Từ nhỏ đến lớn, bất kể là bé Bi hay mô hình sưu tầm yêu thích đều sẽ bị huỷ hoại hết. Anh không thể thật sự sở hữu thứ gì cả, thế nên cũng chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì, thậm chí là không dám quan tâm. Các lúc nào cũng đứng trên cao, trong mắt người đời là con cưng của trời, nhưng có ai nghĩ tới chưa? Một người tưởng chừng như có tất cả, thực chất lại chẳng có được gì.

Rồi Vãn xuất hiện. Sự tỉ mỉ chu đáo đến mức không một kẽ hở của em ấy khiến Các phải chú ý. Ban đầu anh cứ nghĩ Vãn cũng có ý đồ riêng, dù bạn bè bên cạnh đã đứng ra bảo đảm rằng em là người tốt, nhưng vì bản năng cảnh giác của một kẻ sống trong chốn thương trường, anh không thể lập tức tin ngay được. Vậy mà, sau bao lần thăm dò, Các nhận ra Vãn thực sự chẳng có ý đồ gì. Ít nhất là đối với anh—quyền lực, quan hệ, tài nguyên, Vãn chẳng hề muốn lấy một thứ. Em cứ đứng đó, bất kể anh có nhận ra hay không, như một tín đồ sùng đạo, hết lòng thờ phụng vị thần duy nhất của mình. 

Và thế là Các phải thừa nhận: anh động lòng rồi. Khi biết Vãn gặp tai nạn xe, anh đã lo lắng, đã hoảng hốt. Khi trông thấy ánh mắt của em ấy, anh đã thấp thỏm bất an. Vậy nên, anh bắt đầu giăng bẫy, sắp đặt mọi thứ để ép Vãn phải bước từng bước về phía mình, thay vì cứ đứng xa xa như một người xa lạ. Anh muốn em đến gần mình hơn, muốn hiểu rõ con người của Vãn hơn.

Ban đầu, anh tính đợi đến khi hai người đi chơi riêng với nhau rồi mới phá vỡ lớp vỏ bảo vệ của Vãn, ép em thoát khỏi lớp vỏ bọc của mối tình đơn phương. Nhưng nào ngờ biến cố lại đến trước, khiến anh sợ rồi. Nửa tiếng bị nhốt trong khoang kín, một Triệu Thanh Các có thể thao túng cả thương trường bấy giờ lại bất lực vô vọng. Anh không dám nghĩ đến việc Vãn đang phải đối mặt với hiểm nguy ra sao, ở một nơi anh chẳng thể nhìn thấy. Anh giận, giận vì em không biết tự bảo vệ mình, giận vì em đặt mình vào hiểm cảnh chỉ vì anh. Nhưng hơn hết, anh đau lòng.

Anh không dám tưởng tượng, rốt cuộc phải yêu đến nhường nào, mới có thể chẳng cần đắn đo mà liều mạng như vậy.

Những nghi ngờ, lo lắng trước kia bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Anh chỉ muốn người này được bình an ở bên mình.

Anh đã có người để thật lòng quan tâm, đã có một người chỉ thuộc về riêng mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com