Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Bạch Ngư phản kháng đến vô tác dụng, Phó Thanh Thành lại thay đổi một bác sĩ giúp anh làm kiểm tra, một tháng sau bác sĩ cho Phó Thanh Thành một câu trả lời khẳng định.

Bạch Ngư ở đằng sau cửa, nghe được bác sĩ cung kính nói: “Có thể dùng thuốc.”

Vì thế Bạch Ngư bắt đầu bị bắt dùng thuốc.

Anh không biết loại thuốc này thành phần cụ thể là cái gì, cũng không biết tác dụng cụ thể là cái gì, nhưng vẫn có thể thông qua một ít biến hóa trên người đoán được một chút.

Tỷ như mặt sau sẽ có nước nhiều hơn, thân thể beta nguyên bản là không chịu nổi loại đồ vật mà Phó Thanh Thành cấp này, nhưng từ lần đầu tiên tiêm thuốc vào về sau, Bạch Ngư rõ ràng cảm giác được mặt sau càng thêm nỗ lực thích ứng đồ vật của  Phó Thanh Thành.

Mỗi đêm Bạch Ngư đều phải thừa nhận dục vọng mãnh liệt của Phó Thanh Thành, nhưng Phó Thanh Thành lại không cho phép anh mặc quần áo tùy tiện.

Hai chân bị khóa lại, dây xích thật dài kéo đến chân giường, hai chân tách ra. Trên người chỉ mặc một chiếc áo sơmi của Phó Thanh Thành, nút thắt đều không tồn tại.

Này hết thảy đều là để thừa nhận dục vọng của Phó Thanh Thành.

Nửa tháng sau, bác sĩ lại lần nữa tới làm kiểm tra.

Nửa tháng nay tới giờ đây là lần đầu tiên Bạch Ngư mặc vào quần áo hoàn chỉnh, nhưng hai chân vẫn bị xiềng xích vây lấy.

Lúc bác sĩ đẩy cửa ra, Bạch Ngư vô cảm nằm ở trên giường, đôi mắt vô thần nhìn trùm đèn trên đỉnh đầu, giống như một người giấy mất đi linh hồn.

Trong lòng bác sĩ tuy rằng cảm thấy đau lòng, nhưng cái gì cũng không nói, dựa theo kế hoạch làm kiểm tra cho Bạch Ngư.

Bạch Ngư trầm mặc, lúc bác sĩ đứng lên, anh liền giữ lấy tay đối phương. “Bác sĩ, tôi thật sự sẽ mang thai sao?”

Bác sĩ gật đầu.

Loại thuốc này ở bên trong sớm đã vô hình đem beta trở nên giống như Omega, tuy rằng như cũ không thể phân bố tin tức tố.

“Kia, làm thế nào để tránh cho mang thai, hoặc là nói, uống thuốc tránh thai có thể tránh cho mang thai sao?”

Sức khỏe của Bạch Ngư mấy ngày nay vẫn luôn không tốt, nói chuyện đều nhấc không ra tiếng, hiện tại đối với sự theo dõi lại cố ý cất cao thanh âm.

Anh chính là muốn khiêu khích, anh muốn cho Phó Thanh Thành biết, chính là như vậy, anh sẽ không bao giờ sinh con cho Phó Thanh Thành.

Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan, bác sĩ cúi đầu, sợ hãi đem tay của Bạch Ngư bỏ xuống, hai chân phát run đẩy cửa đi ra ngoài.

Phó Thanh Thành đem điện thoại bỏ vào túi, ở trên tay của bác sĩ nhìn một cái, vừa rồi Bạch Ngư chính là đã chạm qua nơi đó.

“Tay của Bạch Ngư có phải hay không thực mềm, thực ấm áp?” Thanh âm hắn trầm thấp, bác sĩ nghe được sau lưng chợt lạnh.

Lòng bàn tay bác sĩ đều là mồ hôi, một cái tay nâng lên ở trên trán lau lau, mới gập ghềnh mà trả lời: “Tôi một lòng xem bệnh cho Bạch thiếu gia, chưa từng cảm giác được cái gì.”

Phó Thanh Thành “Hừ” một tiếng, Bạch Ngư cũng chưa từng nắm lấy tay hắn, nhưng thật ra làm bác sĩ cũng có chút hưởng thụ.

Hắn hồi tưởng thời điểm Bạch Ngư nằm dưới thân hắn, tay đặt trên đầu, cắn răng kéo lấy tóc……

“Thân thể anh ấy thế nào, khi nào thì thích hợp mang thai?” Phó Thanh Thành không hỏi lại, dời đi đề tài.

Bác sĩ không dám nhìn hắn, chỉ là cúi đầu trả lời: “Kỳ mẫn cảm lần tới của ngài.”

Phó Thanh Thành không hé răng, phất tay để bác sĩ đi.

Bác sĩ đã rời đi rồi, nhưng vẫn quay trở lại. “Thiếu gia, Bạch thiếu gia thân thể không tốt lắm, tinh thần hình như cũng không ổn, nếu cứ như vậy mà mang thai thì đối với thai nhi cũng không được tốt.”

Phó Thanh Thành nhướng mày nhìn qua, ngụ ý muốn bác sĩ tiếp tục nói.

“Nếu như Bạch thiếu gia có cơ hội ra ngoài giải sầu, tâm tình ăn uống gì đó cũng sẽ tốt theo.”

Phó Thanh Thành nói Bạch Ngư nhiều lần ăn uống không tốt, cũng đã tìm rất nhiều bác sĩ dinh dưỡng, cũng hỏi qua rất nhiều bác sĩ, nhưng đối với vấn đề này trước sau đều vô giải, Bạch Ngư ăn không vô vẫn là ăn không vô, có đôi khi Phó Thanh Thành đút anh ăn ,anh liền nhổ ra.

Cơ thể Bạch Ngư dần dần trở nên gầy yếu, dường như chỉ còn lại một tầng da.

Bác sĩ giống như đã nhìn thấu mọi thứ, Bạch Ngư đối mặt với Phó Thanh Thành một ngày, tâm tình liền không tốt một ngày, muốn ăn cũng ăn không nổi.

Biện pháp để Bạch Ngư ăn uống tốt lên, chỉ có thể là Phó Thanh Thành để anh rời đi.

Nhưng đây lại là chuyện không có khả năng thành, cho nên chuyện này liền vô pháp giải.

Buổi tối, Bạch Ngư không cách nào tìm được cơ hội dùng tay nắm lấy tóc để đau đớn tràn tới tránh cho chính mình bởi vì cảm giác của thân thể mà trầm luân, Phó Thanh Thành đột nhiên như phát điên, vô luận như thế nào cũng nhất định phải cùng anh mười ngón tay đan vào nhau.

Mười ngón tay bị hắn lăn qua lộn lại mà thân.

Ở phòng tắm cũng là như vậy.

Bạch Ngư nhìn nước rửa tay trên kệ bồn, trong lòng tự hỏi chốc nữa nên dùng loại hương vị nước rửa tay nào để tẩy đi cái mùi đáng ghét này.

Bạch Ngư cắn ác vô cùng, Phó Thanh Thành nhận thấy không đúng, dùng sức cạy ra khớp hàm của anh, hôn đến một miệng vị rỉ sắt.

Vì thế vô luận như thế nào cũng không cho Bạch Ngư khép miệng, hôn không được, thì còn thứ khác có thể nhét vào khiến anh không khép lại miệng được.

Nửa buổi tối qua đi, khóe miệng Bạch Ngư bị rách, yết hầu cũng đau, trong bụng lại phình phình trướng trướng, Phó Thanh Thành nhét một vật ở phía sau anh, không cho thứ kia chảy ra, sau đó liền như vậy ôm anh ngủ.

Ngày hôm sau Bạch Ngư bị hôn đến tỉnh, Phó Thanh Thành đang hôn ngón tay của anh, thậm chí còn dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn.

Bạch Ngư bực bội tránh đi, cong thân thể lăn đến bên kia giường, ngạc nhiên phát hiện hai chân không còn bị trói buộc nữa.

Anh ngồi dậy, nhìn mắt cá chân ứ máu, phòng bị liếc Phó Thanh Thành một cái, không biết hắn lại muốn làm gì.

Phó Thanh Thành ngồi lại gần, từ phía sau ôm lấy anh, đầu lưỡi liếm láp tuyến thể khô rút của anh.

Khắp người Bạch Ngư dâng lên một cỗ ghê tởm, khó chịu mà đứng lên, vọt vào phòng vệ sinh, mở ra vòi nước điên cuồng rửa tay.

Phó Thanh Thành bước theo, dựa vào cửa, nhìn anh trong chốc lát, rồi đi đến phía sau anh, cánh tay từ sườn eo anh vươn tới nắm lấy tay anh, ý đồ muốn giúp anh rửa tay.

“Mới sáng sớm mà đã rửa tay nghiêm túc vậy sao?” Phó Thanh Thành cho rằng anh đơn thuần là muốn rửa tay.

Bạch Ngư không nói một câu, rút tay ra khỏi tay hắn, xoay người đi ra ngoài.

Thời điểm ăn sáng, Phó Thanh Thành mang tới một chén cháo hải sản, đặt xuống trước mặt anh: “Đem chén cháo này ăn xong,  hôm nay anh có thể đi ra ngoài, thế nào?”

Bạch Ngư không tin mà nhìn hắn.

Hắn ôm lấy mặt Bạch Ngư hôn một cái: “Em thề, không lừa anh, chỉ là muốn cho vệ sĩ đi theo thôi.”

Bạch Ngư nhíu mày nhìn chén cháo trước mặt, vẫn là cầm lấy cái muỗng chủ động ăn vào.

Tuy rằng Phó Thanh Thành vô cùng có khả năng lừa anh, nhưng chuyện đi ra ngoài có dụ hoặc quá lớn, Bạch Ngư chịu không nổi.

Nhưng chỉ một chén cháo hải sản mà anh vẫn ăn không xong, ăn được một nửa liền bắt đầu nôn, nôn đến đầy mặt đều là nước mắt, sau khi súc miệng xong còn nỗ lực muốn ăn nữa.

Phó Thanh Thành đau lòng lau đi nước mắt cho anh, nói anh không ăn, hôm nay cũng có thể đi ra ngoài.

Vì thế nửa giờ sau, Bạch Ngư bị ba vệ sĩ vây xung quanh, lần đầu tiên bước ra khỏi cánh cửa lớn.

Bên ngoài hết thảy đều đã thay đổi, mặc dù ngày thường anh có thể xem TV, nhưng không thể dùng điện thoại, đối với biến hóa trước mắt cảm giác đều đang lùi lại, ngay cả tòa nhà lớn nơi anh từng anh làm việc kia. ...

Một giờ sau, Bạch Ngư ngồi xe đi đến khu mộ địa ở ngoại ô, ngồi trước bia mộ của Phó Bách Ngâm một ngày, khóc đến mí mắt đều sưng lên, cuối cùng dựa vào mộ bia ngủ thiếp đi.

Câu nói cuối cùng trước khi chìm vào mộng là: Nếu biết rằng về sau sẽ như vậy, ngay từ đầu liền không thích anh.

Phó Thanh Thành vừa tan làm liền chạy tới, đem Bạch Ngư đang ngủ ôm vào trong ngực, đem anh đặt lên xe xong, chính mình càng nghĩ càng giận, mở cửa xe đi xuống, ở trước bia mộ của Phó Bách Ngâm đá hai cái.

Về sau, mỗi lần muốn đi ra ngoài, Bạch Ngư sẽ lại được Phó Thanh Thành cố ý dặn dò không được đi nhìn Phó Bách Ngâm.

Bạch Ngư không nói lời nào, cũng không có ý định muốn đi.

Có một ngày Bạch Ngư muốn đến trung tâm thương mại dạo một vòng, trùng hợp vào đúng ngày nghỉ lễ, dòng người so với bình thường còn muốn đông hơn, Bạch Ngư cùng một đống người chen trong thang máy, vệ sĩ vừa nhấc đầu liền không thấy người đâu.

Tìm hơn mười phút đều không tìm được, vệ sĩ nôn nóng đến xoay lòng mòng, đang định gọi cho Phó Thanh Thành, vừa quay đầu lại phát hiện Bạch Ngư đang đứng ở lầu 4 nhìn bọn họ.

Bọn họ đều cho rằng này chỉ là ngoài ý muốn, Bạch Ngư cũng nói là do người quá đông, nên không cẩn thận bị lạc.

Cho nên đám vệ sĩ không một ai nói cho Phó Thanh Thành biết chuyện này.

……

Khoảng cách kỳ mẫn cảm đến ngày càng gần, Phó Thanh Thành cũng có thể cảm giác Bạch Ngư trở nên ngày càng không kháng cự hắn động chạm, ít nhất là loại chuyện kia anh không quá kháng cự.

Thẳng đến khi hai ngày trước kỳ mẫn cảm, bác sĩ tới làm kiểm tra cho Bạch Ngư lần cuối trước khi kỳ mẫn cảm của Phó Thanh Thành đến, nhìn đến báo cáo kiểm tra xong vội hỏi Phó Thanh Thành: “Bạch tiên sinh uống thuốc tránh thai, ngài biết không?”

Phó Thanh Thành đương nhiên không biết, nhưng những lời này đột nhiên khiến hắn hoài nghi Bạch Ngư gần đây nhất vì sao không kháng cự khi làm chuyện đó.

Đêm đó hắn ở phía sau hoa viên tìm được thuốc tránh thai bị Bạch Ngư giấu đi.

Thời điểm Bạch Ngư trở về, Phó Thanh Thành đem người một đường kéo thẳng đến phòng ngủ, chỉ vào thuốc tránh thai trên bàn. “Từ chỗ nào có?”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com