Chương 70
Chương 70
Đối với Tham Lãng, thứ năm là một ngày vô cùng sôi động.
Ba rưỡi chiều, vừa được gặp (chán ghét) với Lý tổng của công nghiệp Lâm Đại, đầy một bụng tức giận. Sau đó, nhận được cuộc gọi từ cô gái ở quầy lễ tân, nói rằng đó là Lý Lệ muốn gặp cậu.
Lý Lệ, phó tổng của Hằng Ảnh, vâng, chính là vị giám đốc tai to mặt lớn đó, vẫn không nhận được phản hồi từ "vai phụ" Tham Lãng, ông không thể chịu đựng được nữa nên đã đích thân chạy đến Hằng Thương, còn dẫn theo một người bạn biên tập viên, tên là Cận Thừa.
Cận Thừa là bạn cùng lớp đại học của Lý Lệ và hiện là phó tổng biên tập tạp chí "CEO". Hắn đã từng phỏng vấn Thương Vũ Hiền trước đây, cũng không phải là lần đầu tiên đến Hằng Thương, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp Tham Lãng.
Tiểu thịt tươi này đã nhận được nhiều danh tiếng khác nhau trên Internet, có thể nói là người nổi tiếng nhỏ bé duy nhất trên Internet đã tạo dựng được tên tuổi trong giới kinh doanh thông qua việc "ôm chân". Cho đến khi chính mắt nhìn thấy Tham Lãng ở sảnh tiếp tân, Cận Thừa vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Hai người đang ngồi trên ghế sofa trong sảnh tiếp tân, nhìn thanh niên trẻ bước ra khỏi thang máy, Cận Thừa lẩm bẩm với Lý Lệ: "Anh không nói người anh đang tìm là cậu ta."
Lý Lệ kinh ngạc: "Ngươi biết cậu ta sao?"
"Trong vòng những người biết Thương tổng, có mấy người không biết cậu ta?" Cận Thừa lúc đầu có chút lo lắng, nhưng sau khi nghĩ lại, lại mỉm cười không hiểu: "Người trẻ tuổi này quả thực có biện pháp. Hôm nay tôi có thể gặp trực tiếp cậu ta, có thể coi đó là cơ hội cho "CEO".
Cận Thừa không ngờ rằng Thương tổng lại thực sự sắp xếp để một thanh niên từng có "bê bối đồng tính" với mình làm việc cạnh mình. Cậu ta còn là giám đốc quan hệ công chúng của công ty, một vị trí quan trọng liên quan trực tiếp đến danh tiếng thương hiệu.
Người làm quan hệ công chúng của các công ty nhỏ thì vô dụng, nhưng người làm quan hệ công chúng của các tập đoàn lớn cũng không khác gì vẻ bề ngoài của công ty.
Đúng vậy, trong giới giải trí, mối quan hệ của hai người là chủ đề bàn tán sau bữa tối của người hâm mộ, nhưng trong giới kinh doanh, cái gọi là trò đùa này lại chính là bê bối đồng tính.
Nếu bức ảnh "hôn nhau trên phố trên internet" trước đây là bằng chứng cho thấy Thương Vũ Hiền bị thu hút bởi người nổi tiếng nhỏ bé trên mạng, thì tình hình hiện tại hẳn là một sự xác nhận chắc chắn cho sự chân thành của Thương Vũ Hiền đối với người yêu của mình.
Có vẻ như Thương tổng rất nghiêm túc, mối quan hệ giữa hai người đã phát triển như thế nào?
Cận Thừa, một con cáo già, đã làm phóng viên nhiều năm và đã tiếp xúc với rất nhiều người thành công, tất nhiên, hắn có thể hiểu ngay ưu và nhược điểm và việc "liệu cơm gắp mắm" là một thói quen xấu trong ngành. .
Nụ cười của Cận Thừa vừa phải. Chàng thanh niên thậm chí còn chưa đến gần ghế sofa, hắn ta đã cung kính đúng lên và chào hỏi nồng nhiệt.
Tham Lãng gặp Cận Thừa ở sảnh tiếp tân, trước đây cậu đã từng liên lạc qua điện thoại với "CEO" nhưng người liên lạc lúc đó chỉ là biên tập viên. "Có thể tiếp đón Cận chủ biên thật là vinh hạnh cho tôi ".
Ba người trò chuyện một lúc, Tham Lãng dẫn hai người đến phòng tiếp khách, tại đây cậu cùng Cận Thừa chốt lại thời gian phỏng vấn Thương Vũ Hiền.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện công việc, Cận Thừa đã phát hiện ra rằng chàng thanh niên trước mặt không chỉ có ngoại hình ưa nhìn mà còn có lối nói chuyện thân thiện, hài hước và khí chất khó có thể hình dung trong mỗi cử chỉ.
Đó không phải là phong cách máy móc của giới tinh hoa doanh nghiệp, mà là lãng mạn, cởi mở, sang trọng, tự do, có chút kín đáo, tao nhã, tính khí đặc biệt điềm tĩnh, nói "yuppie" thì quá nhẹ, nói "cao quý" thì quá nặng, loại khí chất này mang đến cho người ta một cảm giác rất tinh tế, ba phần bí ẩn, bảy phần nổi bật và rất quyến rũ.
*雅痞: Yuppie. Là một từ lóng chỉ những người trẻ có trình độ chuyên môn và sống ở đô thị. Một Yuppie thường có đặc trưng là trẻ tuổi, giàu có và thành công trong kinh doanh. Theo GG..
Cận Thừa nghĩ rằng điều này có thể liên quan đến ảnh hưởng của việc "cùng Thương Vũ Hiền trong một thời gian dài".
Tuy nhiên, nếu biết cha ruột của Tham Lãng là ai, nhất định sẽ phải cảm thán về sức mạnh của gen.
Nếu một người biết mình là thiên chi kiêu tử từ ngày hiểu chuyện thì dù sống trong khu ổ chuột, người đó vẫn sẽ có khí chất đặc biệt - bắt nguồn từ sự tự tin của mình. Tất nhiên, kiểu tự tin này là con dao hai lưỡi, có thể hủy diệt hoặc tạo ra cậu ta.
Điều này cũng là do sự giáo dục của Tham lão gia tử, một cảnh sát, và bà của cậu, một giáo viên. Ngoài ra, xung quanh cửa hàng tạp hóa là những người tốt bụng - mẹ Mạnh có ba người họ hàng - môi trường sống như thế này đã cho phép Tham Lãng được lớn lên thành một người đàn ông đầy chính trực.
"Tôi đã thảo luận vấn đề này với lão Cận. Cuộc phỏng vấn này với Thương tổng chủ yếu là để hợp tác quảng bá cho bộ phim truyền hình mới của Hằng Ảnh," Lý Lệ nói "Tình cờ là gần đây đã có rất nhiều tranh cãi trên Internet về Minh ảnh đế, cho rằng hắn quá chú trọng đến việc thương mại, quá coi trọng việc kiếm tiền, một thân toàn mùi tiền, làm giảm giá trị thương mại của một Ảnh đế, cần Thương tổng đích thân tới giúp". *
*正好最近网上对明影帝的争议较大,认为他过于商业化,太重视捞金,一身铜臭味,降低了影帝头衔的含金量,需要商总亲自出面,洗一下. Đoạn này m ko biết dịch sao nữa. b nào biết giúp m với.
"Việc này tôi biết, Minh ca có phàn nàn với tôi, hắn nói: 'Ta không chịu trách nhiệm, ngươi diễn cái gì cũng sẽ gây tiếng vang lớn, tại sao lại trách ta?" Tham Lãng chớp mắt, "Nói thật, diễn viên thật sự chính là diễn viên có thể kiếm tiền, một diễn viên được các nhà đầu tư nhớ đến là một diễn viên giỏi, tại sao cư dân mạng lại không nhìn rõ điều đó?"
Cận Thừa cười nói: "Tham Lãng, nếu nghiêm túc đi đóng phim, nhất định có thể thu hút rất nhiều phụ nữ, có lẽ có thể trở thành một ngôi sao nổi tiếng gì đó."
Lý Lệ trợn mắt: "Không có khả năng nghiêm túc, hắn một chút cũng không nghiêm túc, cho nên chỉ có thể đối với tôi làm phụ... Đúng, Tham Lãng là phụ trợ của tôi."
"Chụp ảnh thì thế nào?" Cận Thừa lấy từ trong ví ra một tấm danh thiếp, "Đây là danh thiếp của vợ tôi. Cô ấy là nhiếp ảnh gia thời trang. Tôi có thể đảm bảo rằng chỉ cần anh để cô ấy chụp ảnh, trong vòng ba năm, anh sẽ là một người mẫu nổi tiếng trong làng thời trang..."
Lý Lệ: "À ừ...anh dùng chung một công thức cho tất cả các anh chàng đẹp trai và các cô gái xinh đẹp..."
Hành động của Cận Thừa khiến Lý Lệ bị sốc. Hắn theo bản năng nghĩ đến tính khí của Thương Vũ Hiền. Làm sao Thương Vũ Hiền có thể để Tham Lãng xuất hiện trước công chúng? Lý Lệ nhanh chóng đưa tay cầm lấy tấm danh thiếp và nhét vào trong túi, không nói một lời.
Cận Thừa sửng sốt một lát: "Ngươi đã đi quá xa rồi."
Lý Lệ thấp giọng lẩm bẩm: "Vì lợi ích của anh, tôi đang cố gắng kiếm khách cho vợ anh, nhưng anh lại kéo lên đầu Tham Lãng? Bất kỳ ai dám thu hút sự chú ý của Tham Lãng đều sẽ bị Thương tổng cấm cửa, tôi đảm bảo điều đó."
"Anh không thể trách tôi, cô ấy nhờ tôi giúp tìm người mẫu," Cận Thành dang tay giải thích với Tham Lãng, "Em trai, cậu biết đấy, nhà tôi cả đời tìm kiếm nam thần và quý ông, thiên thần, ác quỷ, người yêu, người nổi tiếng, quân tử, phú ông, muốn họ trở thành mục yêu thích trong máy ảnh, nhưng thật không may, họ lại quá hiếm gặp."
Tham Lãng cụp mắt xuống, dùng ngón tay nghịch nghịch cốc cà phê, nhẹ giọng nói: "Xem ra tôi rất may mắn, đã gặp được bọn họ rồi, đáng tiếc bọn họ không phải chín người, mà là một người."
Cận Thừa: "..."
Lý Lệ: "..."
Mẹ kiếp? !
Chuyện tình ma quái gì thế này?
Chín chín trở về một?
Người yêu của cậu là chín trong một, người yêu của cậu là tuyệt vời nhất, chúng tôi biết điều đó.
Chúng ta vẫn có thể trò chuyện vui vẻ chứ?
Một màn thể hiện tình cảm lạ mắt?
Tại sao khi bàn về hợp tác lại bất ngờ bị đút một miếng cơm chó?
Chẳng trách một thanh niên quyến rũ như vậy, ngoại hình đẹp, nhân cách tốt, dáng người cũng đẹp, ngay cả những lời nói yêu đương sau lưng cũng có sức quyến rũ như vậy, chắc hẳn Thương tổng phải bị mê hoặc đến mức nào? Một người đàn ông trung niên có chịu được không?
Cận Thừa dường như đã tìm thấy câu trả lời nào đó từ chàng thanh niên trẻ trong cuộc gặp gỡ này.
Sau này nếu có một doanh nhân nào khác chế giễu Tham Lãng và tình yêu thương mại trước mặt anh ta, Cận Thừa chắc chắn sẽ âm thầm chế nhạo người đó là người không biết gì.
Ba người vui vẻ nói chuyện rồi tiễn Lý Lệ cùng Cận Thừa đi. Khi Tham Lãng trở lại tầng 65 thì đã hơn bốn giờ chiều.
Vừa ra khỏi thang máy, cậu đã cảm thấy kỳ lạ.
Nhóm tiểu yêu tinh thường làm ầm ĩ và cười đùa khi sắp tan sở và ước gì có thể phá tan văn phòng tổng thư ký, bây giờ thì quá mức yên tĩnh.
Tham Lãng lặng lẽ tiến lên, đi đến phòng hành chính, nhìn thấy các cô gái đều đang ngoan ngoãn làm việc, sau đó nhìn về chiếc ghế sofa lớn, nhìn thấy một người đàn ông đang mặc vest, đi giày da, tựa như đang giám sát công việc.
Nhìn thấy Tham Lãng trở về, Thương Vũ Hiền đứng dậy đi tới chào hỏi.
Vừa đến gần, liền thấy Tham Lãng tâm tình không tốt, cậu đang ho khan, vì lạnh mà mặt có chút đỏ bừng.
Anh không khỏi nghĩ đến cảnh hai người chơi đùa trong bếp, lúc ôm mình lên lầu, Tham Lãng cởi quần áo quấn anh lại, lên giường và ân ái. Dù có quên bản thân mình đến đâu cũng sẽ kéo chăn phủ lên kín người.
Có rất nhiều chi tiết nhỏ như vậy trong cuộc sống.
Ví dụ Tham Lãng không bao giờ nói nhưng ví của cậu không bao giờ rỗng.
Chỉ cần Thương Vũ Hiền ở nhà, anh sẽ lén lút nhét một lượng lớn tiền mặt vào trong ví, mặc dù thanh niên luôn nói rằng mình dùng điện thoại di động để thanh toán hóa đơn, nhưng điều này không ngăn được người yêu của cậu nói: "Ví của em và tương lai của em phải nghe lời tôi." Ngoài ví tiền, Thương Vũ Hiền còn chú ý đến đồng hồ, thắt lưng, kẹp cà vạt, khuy măng sét, giày da và tầm quan trọng của chất lượng cuộc sống; tiền tiêu vặt anh để dành cho cậu trong thẻ của hai người đủ để mua hai căn hộ rộng 100m2 ở Long Đình. Người yêu thì thầm nhẹ nhàng trong đêm, bất kể thế nào, chỉ cần liên quan đến tương lai của chàng thanh niên, anh lập tức trở thành một trưởng lão nghiêm túc, suy nghĩ về tương lai và lên kế hoạch cho cuộc đời mình.
Ví dụ như Thượng Vũ Hiền, anh không bao giờ giả tạo, nhưng cốc nước của anh không bao giờ trống.
Chỉ cần có Tham Lãng ở bên, anh không bao giờ cảm thấy đói, không bao giờ cảm thấy lạnh, không bao giờ bị mất ngủ, thậm chí không còn nghĩ rằng "Tôi không cần bạn đời, người tâm sự hay người tình". Người đàn ông trung niên dần quen với sự tồn tại của một chàng thanh niên trẻ bên cạnh mình. Anh nghĩ về cậu gần như cứ mười phút một lần, thường xuyên hơn cả cha mẹ và con cái của mình. Ngoài cuộc sống, còn có sự thoải mái và khó khăn mà Tham Lãng mang lại cho cơ thể và tâm trí anh ta. Chàng trai trẻ như thiên thần, chỉ cần đi ngủ, trong nháy mắt trở thành một ác quỷ quyến rũ, điều khiển cơ thể anh vào ban đêm và linh hồn anh vào ban ngày.
Làm sao họ có thể không yêu nhau?
Loại tình yêu này khó có được, và không ai có thể can thiệp được.
Nhưng hôm nay, một người đàn ông trưởng thành hơn cậu mười hai tuổi lại để người tình bé nhỏ của mình ở một mình với một người phụ nữ. Mọi người trong công ty đều biết người phụ nữ này muốn trở thành "Thương phu nhân".
Nghe Tiểu Viên nhắc nhở, Thương Vũ Hiền cảm thấy lạnh sống lưng, suýt nữa ngất đi.
Cảm giác đáng sợ này là thứ mà người đàn ông trung niên chưa từng trải qua trong nửa đời đầu. Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu cảm giác kỳ lạ này là gì, đến từ đâu và làm sao để khống chế.
Bộ não vẫn chưa phản ứng, nhưng cơ thể đã nhận ra chủ nhân, hoàn toàn bị thao túng, sinh ra bản năng sợ hãi và khuất phục (......)
Người đàn ông của anh.
Sắc mặt của Tham Lãng không được tốt lắm, nụ cười thường ngày cũng biến mất. Người thanh niên trẻ tuổi cao gầy, chân dài mặc một bộ đồ bó sát eo, thản nhiên bước đi trên đỉnh kim tự tháp cao. Thượng Vũ Tiên phát hiện cậu mới 26 tuổi, nhưng đã dần dần có tư thế của một vị vua tinh anh. Chỉ trong vài tháng, cậu đã thoải mái trong môi trường sống năng lượng cao này.
"Thương tổng."
Tham Lãng dừng lại.
Thương Vũ Hiền dừng lại và đối mặt với cậu: "..."
Giọng điệu này rõ ràng là không đúng.
Thương Vũ Hiền đang hoảng loạn, vẻ mặt nghiêm túc như thể anh không phải đang đối mặt với người tình nhỏ bé của mình, mà là Ngày phán xét.
Xa xa, các tiểu yêu tinh trong khu vực văn phòng mở của phòng Tổng thư ký đều đang làm việc chăm chỉ, tai dựng lên. Hôm nay, hương vị thức ăn cho chó do chủ tịch và phu nhân cho ăn đều dựa vào họ nếm thử tại chỗ.
Thương Vũ Hiền nhìn thẳng vào cậu: "Hôm nay, tôi rất xin lỗi."
"Anh xin lỗi vì điều gì?" Tham Lãng chậm rãi tiến lại gần anh, ghé sát vào tai anh, "Cho dù anh có để tôi ôm anh cả đêm cũng vô dụng. Tướng quân muốn phản loạn, hoàng hậu muốn trèo tường, anh nghĩ một lời xin lỗi có thể dập tắt được ngọn lửa đang bùng cháy trong tôi sao?"
Thượng Vũ Tiên: "????"
Cái gì thế này?
"Cái gì?" Thương tổng thực sự bối rối, vẻ mặt vô cùng rối rắm, cảm nhận được hơi thở của chàng thanh niên trẻ bên tai, vành tai nóng bừng, khẽ lẩm bẩm, "Tôi đang nói đến Lý tiên sinh, em đang nói đến chuyện gì vậy?"
Tham Lãng cắn răng: "Anh đoán xem?"
"Tôi thực sự xin lỗi." Thương Vũ Hiền cụp mắt xuống.
Một đôi mắt đào hoa không cười, nhìn sâu vào mắt cậu, "Hôm nay tôi đọc một quyển sách, nhưng vẫn chưa đọc hết. Hoàng hậu lừa dối hoàng đế. Không biết kết cục ra sao. Dù sao thì hoàng đế cũng rất tức giận, tôi không thể bỏ qua. Em nghĩ hoàng hậu cuối cùng đã nhận ra và hối hận chưa?"
Đến rồi.
Cậu lại thảo luận kịch bản với Lý Lệ sao?
Lần trước cũng là tiểu thuyết cổ đại. Bạn nhỏ là một công tử phú quý thời xưa, liên tục quấy rối anh trên "ghế sô pha đỏ trong kỹ viện", bảo anh gọi mình là "Chủ nhân" làm Thương Vũ Hiền đỏ mặt xấu hổ, thở hổn hển không chịu trả lời. Vì thế cậu tra tấn anh bằng đủ mọi cách, "Hôm nay Hiền Hiền thực sự rất mềm mại. Nếu ngươi gọi ta là Chủ nhân, ta sẽ không làm đến cuối cùng." Tình yêu mãnh liệt và thích thú cuồng nhiệt, ngay cả những lời khiêu khích cũng trở nên cổ điển, khiến Thương Vũ Hiền choáng váng.
Lần này, trong đầu Tham Lãng tràn ngập hình ảnh thảo nguyên xanh biếc và hoàng hậu của cậu đã leo tường với một người phụ nữ khác (......)
Giao Hằng Ảnh cho Tham Lãng có phải là quyết định đúng đắn không?
Nghe nói diễn viên giỏi khó có thể thoát khỏi vở kịch, nhưng anh chưa từng thấy ai có thể nhập vai ngay cả khi phân tích kịch bản.
Thượng Vũ Tiên: "..."
Khuôn mặt của Tham Lãng hơi đỏ vì cảm lạnh, cậu ho khan, hơi thở phả vào tai Thương Vũ Hiền: "Ừm? Tôi đang hỏi anh đấy."
Thương Vũ Hiền hít một hơi lạnh, gần như thể hiện lòng trung thành của mình "không dám lừa gạt hoàng đế", vì vậy anh gật đầu, và cuối cùng nói thêm, "Ta hiểu rồi, ta hối hận, đó là sự thật."
Tham Lãng: "Ừm, đúng vậy, tôi cũng nghĩ vậy, hoàng hậu nhất định phải trung thành với hoàng đế, không thể tùy tiện, sau này chúng ta sẽ nghiên cứu."
Ánh mắt của Thương Vũ Hiền dịu dàng: "Không khác biệt lắm, công ty thì sao"
Thương Vũ Hiền sửng sốt một lát, quay lưng lại, nhìn đám yêu tinh ở phía xa, rồi lại quay lại nhìn người yêu không dám nhúc nhích. Anh nhìn cậu vài giây, trong đôi mắt đào hoa có chút đỏ ngầu, tràn đầy sự bất đắc dĩ "tuân theo ý trời", vẻ mặt buồn bã lạnh lùng, khí thế cô độc của một người đàn ông (......)
Thương Vũ Hiền nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "......"
Bạn nhỏ đọc xong sách lại phát điên. Bình thường khi làm việc gì cũng bị người ta cười nhạo. Thương Vũ Hiền thường bị sấm sét thiêu đốt bên ngoài, bên trong mềm yếu. Nhưng lần này Thương Vũ Hiền không cười được nữa. Không biết vì sao, nhìn vào mắt Tham Lãng, anh lại cảm thấy nhói đau, thương hại, đau lòng, buồn bã - trong sách kia viết cái gì vậy? Tên khốn Lý Lệ lại cho bạn nhỏ của mình xem cái quái gì vậy?
Bởi vì lượng thông tin quá nhiều, lại không biết cốt truyện là gì, Thương tổng nhất thời không nhịn được, không phản ứng được, không thể khớp lời thoại, ngay cả vẻ mặt nghiêm túc cũng cứng đờ.
Tham Lãng nhíu mày, đột nhiên cười nói: "Được rồi, nếu anh đã hối hận, tôi cũng có chuyện muốn nhờ."
Thương Vũ Hiền bối rối, bận suy nghĩ những chuyện lung tung, không để ý giọng nói của mình đang run rẩy: "Em muốn nhờ cái gì?"
Tham Lãng kéo anh ngồi xuống ghế sofa: "Tôi muốn anh... ừm, giúp tôi chép một chút."
Thương Vũ Hiền không hiểu: "Cái gì?"
Tham Lãng cười ý tứ: "Quyển sách tôi vừa đọc có một số trích dẫn và ẩn dụ, tôi phải chép lại và xem lại. Chữ viết của anh đẹp lắm, giúp tôi chép lại nhé."
Thương Vũ Hiền không nghĩ nhiều, trước kia anh hay giúp cậu chép mẫu công việc, nên gật đầu: "Bây giờ?"
"Lập tức, ngay bây giờ, tìm một tờ giấy tốt, chép lại, dán lên tường thư phòng."
"Tôi không biết là gì..."
"Trong sách có một quyển nữ tắc."
"Hả?" Thương Vũ Hiền nhíu mày, "Là cái gì? Dán lên tường trang trọng như vậy sao? Tôi chưa từng viết, cũng chưa từng thấy, cho nên không thể viết ra được ý vị đó."
Tham Lãng cười nói: "Tôi sẽ nói cho anh biết."
Tham Lãng kéo anh lại, lấy ra một tờ giấy trắng khổ A4 lớn từ tủ văn phòng bên cạnh, bảo Thương Vũ Hiền lấy bút ký của mình ra. Hai người đi vòng ra sau bức bình phong bằng gỗ ở góc đại sảnh, giống như một căn phòng riêng nhỏ.
Tham Lãng đặt một tạp chí kinh doanh lên bàn trà trước ghế sofa, trải giấy trắng lên, mở một tài liệu trên điện thoại di động ra, để sang một bên, ra hiệu cho Thương Vũ Hiền ngồi xuống trước bàn trà, rồi cười nói:
"Trên điện thoại của anh, chép lại đi."
Thương Vũ Hiền ngồi xuống mà không nghĩ ngợi gì nhiều, lẩm bẩm: "Nếu thích thì lên cửa hàng trực tuyến mua một cái."
Tham Lãng đứng sang một bên, môi và lông mày mỉm cười: "Chúng ta nói chuyện sau, anh viết trước đi, tôi thích chữ viết của anh."
Được khen ngợi sao? Thương Vũ Hiền cúi đầu chọc vào màn hình điện thoại di động, sau đó ngước mắt lên nhìn Tham Lãng với vẻ khó hiểu, "Sao chép tất cả những thứ này?"
"Ờ, khụ, khụ," Tham Lãng ho khan rồi hắt hơi lần nữa, "Đừng hỏi, hãy xem trước đã."
Thương Vũ Hiền cười khẽ: "Được rồi, tiện thể, em uống thuốc chưa?"
"Tôi uống rồi."
"Ừ." Thương Vũ Hiền cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Dễ hiểu, nhưng hơi khó đọc.
Bạn nhỏ bảo anh chép sách rồi dán lên tường phòng làm việc?
Vì chuyện của Lý tổng, cho nên dùng hình phạt với anh sao?
Vì tôi lớn tuổi hơn và hai người... thân thiết, cậu ấy thấy thương tôi nên không chịu nổi tức giận, nên chỉ có thể dùng cách khác để phạt?
Phạt.
Thương Vũ Hiền: "............"
Cũng không biết chạm vào điểm dễ thương nào của Thương tổng. Vị bá đạo tổng tài trung niên thở hổn hển, đột nhiên tai đỏ bừng.
Chuyện của Lý tổng chắc chắn là chính mình không đúng. Người phụ nữ kia rõ ràng đã cố gắng thăm dò anh nhiều lần, nhưng anh không nghĩ nhiều về điều đó và không có biện pháp phòng ngừa. Anh nhận ra điều đó sau khi Tiểu Viên nhắc nhở, để toàn bộ công ty chê cười Tham Lãng...
Đúng vậy, anh đáng bị trừng phạt.
Nhưng, cách trừng phạt này...
Tiểu tử, ngươi tìm đủ mọi cách khiến lòng người rung động, nếu ngươi muốn, ta liền cho ngươi.
Vậy thì chấp nhận hình phạt thể xác.
Tham Lãng cầm hai tách cà phê và phát hiện ra rằng người yêu thực sự bất động và đang nhìn điện thoại một cách nghiêm túc.
Hai người ngồi đối diện nhau trong im lặng ở góc đại sảnh. Đằng sau một tấm bình phong, Thương Vũ Hiền giơ điện thoại lên và đọc "Nữ tắc" theo yêu cầu của Tham Lãnh. Tổng cộng không có nhiều từ.
Vừa đọc, mắt anh vừa lướt qua. Ngón tay anh chạm vào màn hình nhanh hơn một chút và cuộn đến trang tiếp theo. Thương tổng thường đọc tài liệu rất nhanh. Anh có thói quen đọc lướt qua mười dòng. Anh vốn định lướt qua, nhưng chỉ cần anh lướt màn hình nhanh hơn một chút, Tham Lãng ngồi đối diện dường như đã tính toán được tốc độ đọc của anh. Trong vòng hai giây, anh chắc chắn sẽ nghe thấy một tiếng "khụ".
Thương Vũ Hiền: "..."
Bỏ đi. Anh lặng lẽ quay lại và đọc lại.
Trên thực tế, toàn bộ văn phòng Tổng thư ký nhận thấy bầu không khí giữa chủ tịch và phu nhân không ổn. Thạch Lỗi Lỗi, với tư cách là đại diện, từ văn phòng đi ra trước mặt hai người, cố gắng làm ấm bầu không khí và thuyết phục họ làm hòa.
Tục ngữ có câu "Thà phá mười ngôi đền còn hơn hủy một cuộc hôn nhân".
Tin tức "Lý tổng và Thương tổng liếc mắt đưa tình" đã được lan truyền từ văn phòng Tổng thư ký, và bây giờ mọi người ở Hằng Thương đều biết và nhóm tiểu yêu tinh không có ác ý. Bởi vì lo lắng cho anh Tham nên lúc đầu chỉ là nói sau lưng anh. Không ngờ lời đồn lại lan truyền ra ngoài. Chỉ trong nửa ngày, đã có tin đồn là Thương tổng muốn hẹn hò với nữ tổng giám đốc, còn anh chàng đẹp trai Tham sắp bị đưa vào lãnh cung.
Chuyện này không thể giải quyết được, tiểu yêu tinh cảm thấy rất áy náy. Cho nên, khi thấy Thương tổng và Tham Lãng trở lại, bọn họ liền mời Thạch tổng qua đó tìm hiểu, sợ rằng chủ tịch và phu nhân sẽ thật sự cãi nhau rồi chia tay.
Thạch Lỗi Lỗi đi đến trước tấm bình phong, thông báo một tiếng, sau khi được phép, đi vòng ra sau thì thấy Thương tổng đang ngồi trên ghế sofa nhìn điện thoại, Tham Lãng đang uống cà phê bên cạnh. Mặc dù hai người không cãi nhau, nhưng bầu không khí có chút vi diệu.
Thế là, Thạch Lỗi Lỗi nói nhỏ: "Thương tổng, sắp tan làm rồi. Hôm nay... ừm, thứ năm còn họp không? Ngài còn chỉ thị gì nữa không?"
Thương tổng thậm chí còn không ngẩng đầu lên, hờ hững đáp: "Tôi đang bận."
Thạch Lỗi Lỗi: "Vậy thì..."
Thương Vũ Hiền: "Nếu các người cũng rảnh, vậy thì làm tăng ca đi, làm báo cáo của quý sau trước."
Thạch Lỗi Lỗi: "!!!!"
Mẹ kiếp?
Tăng ca?!
Sao tôi lại đến đây gây chuyện vô cớ?
Thích làm gì thì làm đi, cứ việc liều mạng, tôi không xen vào!
Dưới ánh mắt mong đợi của các giám đốc điều hành và các cô tiểu yêu, Thất Thạch buồn bã ném xuống hai chữ "tăng ca" rồi trở về văn phòng với trái tim tan nát.
Một lúc sau, không biết có phải vì nội dung quá nhàm chán, hay là vì hệ thống sưởi trong phòng quá cao, Thương Vũ Hiền chọc điện thoại, không chút kiên nhẫn dùng tay quạt cái cổ đỏ bừng, hơi toát mồ hôi.
Tham Lãng nhìn chằm chằm vào người tình trước mặt.
Thương Vũ Hiền cau mày lo lắng, rõ ràng anh không mặc nhiều, điều hòa trung tâm quá nóng. Anh kéo cà vạt và cởi hai nút, cổ đẫm mồ hôi mới cảm thấy mát mẻ.
Tham Lãng nheo mắt: "Sao vậy?"
Ánh mắt của Thương Vũ Hiền dịu dàng, nhưng có chút cầu xin: "Tôi không đọc được, trực tiếp viết đi?"
Tham Lãng mỉm cười, ánh mắt rơi xuống cổ anh, đột nhiên tránh ánh mắt anh và quay mặt đi: "Không được, nhìn kỹ."
Hử? Bạn nhỏ không ho nhiều như vậy, nhưng sắc mặt có vẻ đỏ hơn trước một chút. Không phải đã uống thuốc rồi sao?
Thương Vũ Hiền ngước mắt nhìn cậu và thì thầm: "Tham Lãng..."
Lời thì thầm khiến trái tim Tham Lãng run rẩy.
Thật quyến rũ!
Ừm, rõ ràng cậu đến đây để trừng phạt Hoàng hậu, nhưng cuối cùng lại bị dụ dỗ sao?
"Được rồi," Tham Lãng vội vã ngắt lời anh: "Một câu sáu từ, trước tiên hãy chép lại một vài câu và bắt đầu viết."
Khi Thương Vũ Hiền nghe thấy, anh trở nên hưng phấn. Anh trải giấy ra, cầm bút ký, ngồi thẳng lưng. Đối với một ông chủ xuất sắc đã đến tuổi trung niên, việc chép sách viết chữ còn dễ hơn việc "dỗ dành người yêu".
Thương Vũ Hiền đã ngước mắt lên và nhìn thanh niên trẻ: "Chép câu nào?
Tham Lãng tiến lại gần anh, liếc nhìn khuôn mặt và cổ anh, vội tránh ánh mắt anh và nói: "Câu đầu tiên của dòng thứ tám... khụ...". "
Thương Vũ Hiền chớp mắt: "Em đã đọc nó chưa?"
Tham Lãng nghiêm mặt: "Viết của anh đi."
Thương Vũ Hiền cười thầm, viết ghi chú trên điện thoại di động: "Sau đó thì sao?"
Tham Lãng chậm rãi nói: "Câu thứ hai của dòng thứ chín, câu thứ tư của dòng thứ mười bảy, blah blah blah... phiên bản mới, câu thứ hai của dòng thứ năm, câu thứ hai của dòng thứ tám, thế là xong."
Thương Vũ Hiền:" ... "
Quả nhiên là người mà anh đã yêu, và ký ức không ai sánh bằng. Với tư cách là một người làm dữ liệu, Thương tổng cảm thấy rất nhẹ nhõm. Anh mỉm cười không thể nhận ra và cầm bút viết: "Em đi làm đi, tôi sẽ ghi lại."
"Anh đã viết nó ra chưa?" Tham Lãng lười biếng dựa về phía sau của ghế sofa "Đọc lại một lần và lắng nghe."
Không cần thiết.
Phàn nàn trong lòng, Thương Vũ Hiền cúi đầu xuống và lẩm bẩm, "... Đừng..."
Cặp mắt đào hoa ngước lên: "To hơn nữa."
Thương Vũ Hiền hít một hơi thật sâu: "Chồng nói, đừng quan hệ."
Tham Lãng gật đầu, "Tiếp tục."
"Chồng nói, làm theo lời anh ấy nói. Chồng bị bệnh, phải nhẹ nhàng."
"Ừm."
"Khi chồng tức giận, hãy nói chuyện với anh ấy, khuyên nhủ anh ấy một cách tử tế, và giải tỏa nỗi buồn của anh ấy."
"Được."
"Khi chồng mắng người khác, đừng cứng đầu... Nếu không, phải nhẫn nhịn..."
...Được...
Giọng nói của Thương tổng ngày càng nhỏ dần.
Tham Lãng giơ tay lên và chạm vào khóe môi, như thể cậu đang cười, cũng như thể cậu đang ho: "Tiếp theo".
Tham Lãng đến sát gần anh:" Bảo bối, anh đã nhớ chưa? "
Thương Vũ Hiền:" ... "
Tham Lãng: "Tôi hỏi anh, anh còn nhớ không?"
Thương Vũ Hiền: "Chưa, tôi già rồi, trí nhớ không bằng em."
Lúc đầu, anh không để tâm lắm, sau này đọc lại mới để ý, chỉ thấy ngượng ngùng.
Tham Lãng quay đầu, ánh mắt hơi tập trung: "Vậy thì, Thương tổng, phải mất bao lâu anh mới nhớ?"
Thương Vũ Hiền chớp mắt: "Không phải là dán trên tường sao? Nhớ làm gì?"
Tham Lãng cười: "Đừng nói nữa, với chỉ số thông minh của anh, anh thật sự không hiểu hay là đang giả vờ ngốc?"
Thương Vũ Hiền: "............"
Được rồi.
Anh biết bạn nhỏ đang làm gì.
--Không ngồi cùng bàn với đàn ông, không đi chơi với phụ nữ nước ngoài?
Thương Vũ Hiền mắt đỏ hoe, "Tôi biết rồi."
Tham Lãng: "Thật sao?"
Thương Vũ Hiền: "Tôi sẽ chép cẩn thận, không được sai sót..."
Tham Lãng: "Bảo bối, chép không quan trọng, chỉ cần anh nhớ, nhưng chép một lần sẽ khiến anh nhớ nhanh hơn và nhớ lâu hơn."
Thương Vũ Hiền cụp mắt xuống: "..."
Nhìn thấy đại bảo bối như vậy, Tham Lãng không khỏi muốn trêu chọc, muốn yêu thương anh thật nhiều. Cậu nhìn anh mỉm cười, đôi mắt đào hoa hiện lên vẻ gian tà: "Viết đi, đừng khó chịu, trong lòng có ánh nắng."
Thương Vũ Hiền: "... Ừ."
Trước khi anh kịp phản ứng, Tham Lãng đột nhiên tiến lại gần anh, áp môi vào mặt anh.
Thương Vũ Hiền quay đầu đi, bối rối nhìn khuôn mặt đẹp trai của cậu.
Tham Lãng cúi mắt, nheo mắt nhìn những chiếc cúc áo đang mở.
Xương quai xanh lộ ra mơ hồ, giữa những cạnh răng cưa, khiến chàng trai trẻ muốn hôn nó.
Thương Vũ Hiền thấy họ sắp hôn nhau, né tránh: "Đừng làm ầm ĩ, đây là nơi công cộng, chúng ta đang làm việc."
Tham Lãng liếc nhìn màn hình: "Chúng ta đã thỏa thuận là không được nhìn cổ anh khi làm việc chưa?"
Mặt Thương Vũ Hiền đỏ bừng, trừng mắt nhìn cậu một cách nghiêm túc: "Đừng nói nữa! Nếu em còn làm ầm ĩ nữa, tôi sẽ lên tầng."
Tham Lãng im lặng một lát, đột nhiên tránh ánh mắt anh, nghiêng đầu ho khan vài tiếng, quay lại nhìn anh, "Anh đang cãi nhau cái gì vậy? Tôi hỏi anh, anh còn nhớ câu thứ hai của dòng thứ chín là gì không?"
"Ừm?" Thương Vũ Hiền hoảng sợ, vô thức nhớ lại, "Chồng bị bệnh, nhẹ nhàng một chút..."
Tham Lãng đứng dậy: "Ừm, chồng không khỏe, đừng làm anh ấy tức giận."
Thương Vũ Hiền: "..."
Quá xấu hổ.
Tim Thương tổng đập thình thịch như sấm, vành tai đỏ bừng, anh cố chịu đựng, đứng dậy cùng cậu: "Em... lên lầu theo tôi."
Tham Lãng: "???"
Thương Vũ Hiền đột nhiên giơ tay, túm lấy cà vạt của cậu, kéo cậu đến trước mặt mình, áp môi vào tai cậu: "Tôi... tôi sẽ lên lầu... chịu phạt..."
Tham Lãng: "............"
......
Tác giả có lời muốn nói:
......
【零断千里】:Trò tạp dề nhà bếp! get√
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com