Chương 8 : Giang Đề dự đám cưới
Năm đội viên EOG đi đến hôn lễ của giám đốc SUV
Giang Đề ôm Lộ Lộ lên xe cuối cùng, cậu chủ động ngồi gần Trần Diệp.
Mới vừa đóng cửa xe xong, trong lòng ngực trống một khoảng, Lộ Lộ đã bị Triệu Bắc Nam xảo trá cướp đi.
"Ngoan ngoãn, để ta ôm một cái."
Chỉ thấy mới vừa rồi Lộ Lộ trong lòng ngực Giang Đề còn vô cùng ngoan ngoãn, giờ phút này đột nhiên đôi mắt ngước lên, xù lông đầu vô tình mà chuyển chỗ, bốn cái chân cũng bắt đầu giãy giụa.
"Meo ~ meo ~~"
Lộ Lộ ủy khuất mà phát ra tiếng cầu cứu.
Triệu Bắc Nam không tin, đem Lộ Lộ ôm chặt hơn nữa, thậm chí còn mạnh hơn chút.
Nó biểu tình cả kinh, nâng lên móng vuốt lên cào một phát vào mặt hắn.
Triệu Bắc Nam ăn đủ, cánh tay buông lỏng ra.
Vì thế Lộ Lộ lùi một chút, chủ động nhảy vào trong lòng ngực Giang Đề, hai chân trước còn ôm lấy cổ hắn, mèo nhỏ đầu hướng trước ngực cậu, một thân dán vào.
Ủy khuất, ngoan ngoãn đáng yêu.
Toàn xe thấy một màn này, tức khắc thổn thức.
Triệu Bắc Nam gian nan nói: "Aiii ngươi là bạch nhãn lang, ngươi với ba ngươi đều giống nhau, đều bị Giang Đề rót bùa mê thuốc lú rồi?"
Time: "Hiện tại Lộ Lộ trừ bỏ Trần Diệp cũng chỉ muốn Giang Đề, không biết còn tưởng rằng mèo là trang ca sinh cùng Giang Đề ."
Một xe người hài hước mà nở nụ cười.
Giang Đề một bên thuận tay vuốt lông Lộ Lộ , một bên nhìn về phía Trần Diệp.
Trần Diệp cho rằng hắn không tin, cười nói: "Thật sự, Lộ Lộ có thói ở sạch, trước kia trừ ta, ai đều cũng không thể ôm nó."
"...... Ừm."
Giang Đề rũ xuống lông mi, chuyên tâm vuốt lông mèo, tuy thái độ lãnh đạm, nhưng mặt mày khó nén ý thích cùng sung sướng.
Vào đông mặt trời tươi đẹp, đầy đường bóng râm rắc sí bạch điểm điểm loang lổ.
Trần Diệp đầu gối dựa ghế, ánh mắt không chút để ý mà đánh giá Giang Đề.
Thiếu niên 18 tuổi, lớn lên tuấn tú, ngũ quan thiên hướng nhu hòa, nhưng đôi mắt hẹp dài lại thực sắc bén lạnh nhạt, cả người mang lại cảm giác...
Trưởng thành.
Rõ ràng bọn họ mới gặp năm ấy, nhóc con mới học cấp 2, vóc dáng chỉ tới trước ngực hắn, đến gian nan mà ngưỡng đầu kêu hắn một tiếng ca ca.
Hiện tại tuy rằng cũng không hẳn cao, nhưng nhóc con so với trước càng thêm phản nghịch.
Anh gì đó, rốt cuộc không nghe hắn gọi được quá mấy lần.
Trần Diệp cảm thấy này ít nhiều nguyên nhân là chính mình một năm trước tạo nghiệt.
Nếu một năm trước theo ý của Giang Đề, đem cậu gia nhập EOG đánh chuyên nghiệp, hiện tại Giang Đề cũng không đến mức chống đối lạnh nhạt với hắn.
"Giang Đề." Trần Diệp yên lặng nhìn chằm chằm sườn mặt thiếu niên tính trẻ con kia, kêu.
Giang Đề đầu cũng không nâng một chút: "Làm gì?"
"Lộ lộ cho cậu chăm sóc, nếu không thì thôi?"
Giang Đề rốt cuộc cũng có phản ứng nhìn hắn, con ngươi ở tia nắng ban mai trong suốt, trong trẻo.
Time lại trở tay trát một "Đao" lại đây, nói: "Lộ lộ kêu anh là daddy, còn Giang Đề gọi là gì?"
Triệu Bắc Nam ngữ khí sâu kín: "Kêu cha mễ*."
(* Mình không hiểu nghĩa từ này cho lắm , ai biết thì góp ý cho mình với nha)
Trong xe bỗng chốc quỷ dị mà an tĩnh một lát.
Giang Đề: "......"
Trần Diệp: "......"
Sau đó --
"Ha ha ha ha ha ha ha ha......" Các đồng đội sóng cuồng cười to thiếu chút nữa đem xe xốc lên.
Giang Đề môi nhấp chặt, chịu đựng cái câu thô tục không biết có nên nói hay không.
Trần Diệp lại kéo kéo khóe miệng, nói: " Cha mễ......"
Vừa dứt lời, hắn liền thấy thiếu niên nhấp tay khỏi thân mèo, giờ phút này bắt đầu vén tay áo lên.
Trần Diệp: "......"
Trần Diệp: "Aiiii, đừng đừng đừng..... cha mễ, không phải, Giang Đề, tôi sai rồi, ngươi đối ta nhẹ, nhẹ thôi --"
Xe ở trên đường chạy khá tốt, đột nhiên chấn động vài cái.
Hình ảnh khiến ngườ ta không nỡ nhìn thẳng, đối thoại khiến người ta không đành lòng nghe.
Các đồng đội sôi nổi nhắm mắt bất đắc dĩ.
Chỉ có tài xế còn khuyên: "Liên minh cùng chiến đội có quy định, tuyển thủ không thể đánh nhau ẩu đả."
Cloud một bên mang tai nghe, một bên nói: "Là cái dạng này, nhưng người nhà đánh nhau là ngoại trừ."
Tài xế: "......"
***
Xe rốt cuộc đến hiện trường hôn lễ.
Đó là một phong cách cực kỳ tư mật, kiểu Tây, xem ra , chủ nhân của hôn lễ này địa vị cùng phẩm vị khá cao.
Vừa xuống xe, trừ Trần Diệp, Giang Đề ra, đồng đội khác đều hơi có cảm giác không khoẻ, cảm giác thực không hợp nhau.
Triệu Bắc Nam: "Cười chết, không nghĩ tới ta thuộc lớp bình dân cũng có thể bước vào xã hội thượng lưu một ngày. Cảm ơn Thụy Thần."
Time cười nhạo: "Cái gì bước vào xã hội thượng lưu? Chúng ta chỉ là tới ăn cái mà thôi."
Trần Diệp cầm thiệp mời đi đầu ở phía trước, đi tới, cảm giác bên lãnh ngốc mà tiểu thiếu niên không thấy.
Vừa quay đầu lại, thấy Giang Đề đứng ở chỗ bức ảnh trưng bày của hôn lễ, biểu tình khó có được mà đứng ngốc.
Trần Diệp đi qua, xoa nhẹ đầu cậu, hỏi: "Làm sao vậy?"
Giang Đề giường như người máy , đầu chậm chạp mà chuyển hướng nhìn hắn, muốn nói lại thôi: "Hôn lễ, nam × nam?""
Thiếu niên cao lãnh lần đầu lộ ra loại biểu tình buồn cười này, Trần Diệp nhịn cười, các đồng đội cũng nhịn cười.
Trần Diệp chỉ chỉ bức ảnh hai vị tân lang, nói: " Hai người này, cậu không quen biết sao?"
Giang Đề đương nhiên biết.
Thẩm Thụy, Lâm Thân Chiết.
Người trước, là người được liên minh miễn đi nghĩa vụ quân sự đệ nhất JG.
Người sau, là WWG người sáng lập ra đội.
Triệu Bắc Nam thật sự không đành lòng, nói: "Đừng có kiểu chưa hiểu việc đời thế, sự tình của Thụy Thần cùng Lâm Thần, cậu chưa nghe nói qua?"
Giang Đề mặt không biểu tình , môi mím chặt trầm mặc.
Cậu đánh chuyên nghiệp không lâu, chỉ đánh cho đội nhỏ nên chỉ biết tin tức ngoài rìa, còn tin tức như thế này thì hoàn toàn không có biết.
Hơn nữa tâm tư cũng đơn thuần, cũng không chủ động đi tìm hiểu một tin tức như này.
Chỉ là giống như nghe qua một ít tin đồn, nói kia đối □□* từng kéo dài đến 6 năm "Phân phân hợp hợp" ân oán, bị mọi người xưng là "Cạnh vòng ý khó quên".
( * Nguyên tác nó zậy đấy )
Giang Đề không chính mắt chứng kiến, cũng chưa từng nghĩ tới, này "Ý khó quên", lại vẫn có loại này......
Trần Diệp thấy Giang Đề cả kinh, đem lỗ tai mèo nhỏ văn vê, chế nhạo nói: "Nhóc con, cậu cũng không phải là không biết, con trai cũng có thể cùng con trai......"
Giang Đề: "......"
Giang Đề mím môi, nhíu mày hỏi: "Hiện tại con trai có thể cùng con trai kết hôn sao?"
" Không có hợp pháp, nhưng có thể ra nước ngoài lãnh chứng."
Nói xong, Trần Diệp xách Giang Đề lên, đem cậu về hướng biệt thự.
Giang Đề khó được thực ngoan mà đi theo, bước chân có chút chậm chạm.
***
EOG người tới đủ, các đội khác cơ bản đã đến đông đủ, các chiến đội đều có.
Một đám người ngồi vây quanh ở hoa viên nhỏ chơi game trên di động, thấy đám người Trần Diệp, đứng dậy chào hỏi.
Sau đó liền thấy Giang Đề bị Trần Diệp xách tới.
Cùng với, cô công chúa không ai bì nổi của Trần Diệp đang ở trong lồng ngực Giang Đề .
Tức khắc, mọi người trầm mặc.
Nói thực ra, có loại cảm giác gặp được quỷ .
Rốt cuộc --------
" Hoa Huyền vì sao không có tới".
Chiến đội VCB liền biến thành ác nhân, một chút cũng không cho họ mặt mũi.
Một câu ngắn ngủn, khiến EOG muốn tìm cái quần để đội cũng không có.
Thuận đường còn châm chọc, chọc cho Giang Đề một bộ bị động tổn thương, liền xem Giang Đề có phải hay không là ngốc bạch ngọt.
Sau đó, không khí ở hiện trường trở nên vi diệu, mang ý vị sâu xa.
Tuy nói xuống sân thi đấu mọi người đều là bằng hữu, nhưng gặp mặt cho nhau một dao là sao?
Vì thế liền nhìn đến, EOG trừ Giang Đề, thì mặt các thành viên khác đều đen lại.
Hoa Huyền đi..., kỳ thật đã truyền khắp toàn bộ trong giới, đại gia ngầm không thiếu người cười nhạo, hiện giờ thậm chí còn dỗi mặt nói ra.
Mẹ nó.
Trần Diệp lạnh lùng mà liếc mắt một cái, nói: "Chờ cái ngày giáp mặt sau này đi ? Cũng thật không đem các ngươi nghẹn chết. Phàm là công phu Ninja rùa này dùng trên sân để thi đấu, cũng không đến mức khi gặp nhau mấy người đến cơ hội thắng cũng không có?"
Ace--
Toàn đội hóa đá, tập thể toàn diệt.
Trần Diệp, ngươi thật là bạch nương tử gõ cửa, rắn độc về đến nhà!!
EOG bên này toàn đội rốt cuộc được thoải mái.
Đội trưởng, ngươi là thần của chúng ta.
Giang Đề cũng thoải mái, ánh mắt yên lặng nhìn Trần Diệp, khóe miệng không nhận ra mà cong lên.
Lúc này, một người đứng ra hoà giải , ôm lấy bả vai Giang Đề, nói: "Ai da, bọn ta không có ý gì khác, tới sao Diệp thần, giới thiệu một chút về AD mới của mấy người đi."
Trần Diệp hất tay nam nhâm ra, thanh âm lười nhác nói: "Không giới thiệu, các ngươi tự tìm hiểu đi."
Nói xong, hắn ôm bả vai Giang Đề, mang theo tiểu bằng hữu hướng tiệc đứng bên kia mà đi.
Mọi người: "......"
Nói thực ra, Giang Đề hiện tại có điểm khiến bọn họ đỏ mắt.
Có tuyển thủ của một chiến đội nhỏ đến cạnh Triệu Bắc Nam , muốn nói lại thôi: "Nam ca...... Người kia, không phải ôn thần điện cạnh sao? Các ngươi không sợ......"
Triệu Bắc Nam cười lạnh một tiếng: " EOG bọn ta nhiều tiền, cái gì mà ôn thần tẩm bổ lại không thành tiểu thiên thần? Không cần ngươi quan tâm, hiểu chưa?"
"...... Hiểu."
***
Giang Đề ăn buffet tận ba cái bánh kem nhỏ, uống liền hai ly trà sữa, sau đó thì no rồi.
Vì thế tới lúc tiệc chính, đối mặt đầy bàn là món ăn thịnh soạn, cậu nhấc không nổi chiếc đũa.
Trần Diệp hết chỗ nói nổi, một bên cho gắp cho cậu salad để tiêu thực, một bên nghiêm túc mà nói: "Lại thích ăn đồ ngọt về sau cũng nên cho cậu định lượng, về sau chỉ có thể ăn một cái bánh kem nhỏ, biết không?"
Giang Đề chau mày nhìn chằm chằm cái đĩa của mình, cái đống màu xanh lục này!!.
Cậu là trâu sao? Kẹp nhiều rau cỏ như vậy?
"Anh là ba tôi à mà quản nhiều như vậy?" Tâm tình cậu trở nên bực bội.
Trần Diệp nhìn về phía cậu, một đôi mắt đào hoa, nói không nên lời, tà mị cùng nguy hiểm: "Giang Đề tiểu bằng hữu, tưởng trừ tiền lương sao?"
"......"
Giang Đề khóe môi sụp xuống, yên lặng nhắc chiếc đũa, không có cảm tình mà gắp salad rau dưa đưa vào trong miệng.
Nhấm nuốt, nghiến răng nghiến lợi, phảng phất muốn đem Trần Diệp ăn tươi nuốt sống.
Trần Diệp thấy thế, vừa lòng mà câu môi dưới.
"Như vậy không phải rất ngoan sao?"
"......"
Giang Đề âm thầm nghiến răng, chó lớn, ngươi chờ đấy
**
Một bàn vòng tròn lớn ngồi mười mấy người, chiến đội khác vừa rồi thấy Trần Diệp che chở Giang Đề, liền cũng không dám nữa trêu chọc hắn nữa.
Bất quá vẫn là không chịu nổi mà muốn tìm hiểu thiếu niên này.
Có người tuổi tác xấp xỉ Trần Diệp cũng là một lão tướng, rót rượu cho Giang Đề, nói chuyện phiếm: "Giang Đề cậu người ở đâu?"
"Ở đây." Giang Đề lời ít mà ý nhiều.
"Trong nhà làm gì?"
Giang Đề trầm mặc.
Trần Diệp ném điếu thuốc cùng một cái bật lửa về phía người nọ, thay cậu trả lời: "Cha làm giáo sư đại học, mẹ làm giáo viên trung học."
Toàn bàn nháy mắt an tĩnh.
Lão tướng kia ngẩn ra: " Hay nha, đó là thư hương dòng dõi a. Cha mẹ ngươi cũng chịu cho ngươi bỏ học ra đánh điện cạnh, cũng thật là khai sáng."
Một bàn người sôi nổi gật đầu, tỏ vẻ hâm mộ ghen tị.
Nhưng mà bản thân Giang Đề , đôi mắt dần trở nên lạnh băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com