Chương 9: Cung nữ Thanh Cung
Chuyển ngữ: Yeekies
___
Khi Mục Đường Phong tỉnh lại lần nữa, y đang ở trong một cỗ xe ngựa.
Mắt y mờ mờ, chớp chớp vài cái, tầm nhìn dần dần trở nên rõ nét, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Trong cỗ xe ngựa rộng rãi, có hơn mười nam tử trạc tuổi y, họ đều mặc áo bào đỏ tươi thêu hoa văn phức tạp, quần áo giống hệt nhau. Nhìn kỹ, khuôn mặt họ cũng có nét tương đồng.
Đều là những gương mặt tuấn tú, thư sinh.
Mục Đường Phong cảm thấy có điều gì đó, y cúi đầu xuống, thấy mình cũng đang mặc bộ hỉ bào đỏ tươi giống hệt như vậy.
Y ngồi một mình ở một góc, cỗ xe ngựa lắc lư đi về phía trước. Bên ngoài trời dường như đã tối hẳn, thỉnh thoảng rèm xe bay lên, bên ngoài là màn đêm sâu thẳm không thấy đáy.
Các nam tử trẻ tuổi tìm chỗ ngồi, ai nấy đều đã tỉnh. Có người vẻ mặt lo lắng, có người tụm lại bàn tán nhỏ.
Mục Đường Phong đoán y là người tỉnh lại cuối cùng.
Y chú ý đến một nam tử ở góc bên cạnh mình, không nhịn được mà nghiêng đầu liếc nhìn.
Không phải vì lý do nào khác, mà vì nam tử này có tướng mạo quá đẹp.
Tất cả các nam tử trong cỗ xe này đều có thể coi là tuấn tú, nhưng tướng mạo của người này lại vượt trội hơn hẳn, khiến người ta không nhịn được phải nhìn thêm.
Trên khuôn mặt trắng như tuyết, thanh tú, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, mí mắt hơi rũ xuống, toát ra vài phần lạnh lùng. Đồng tử đen như mực, hàng mi dài và dày. Đôi môi mỏng nhạt màu, sống mũi thẳng tắp và đường quai hàm tạo thành một đường cong tinh xảo.
Mục Đường Phong liếc nhìn rồi thu lại tầm mắt, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
Sau khi y rời khỏi Trường Linh Cảnh, ký ức đã bị xóa, vì vậy y không nhớ rằng đây chính là nam tử y đã gặp trong đại điện ở Trường Linh Cảnh.
Y không biết họ sẽ bị đưa đi đâu, vì sao mình lại xuất hiện ở đây. Y đoán là có liên quan đến con búp bê nhỏ kia.
Trong xe ngựa không ai bàn tán, vì mọi người đều không quen biết nhau, y cũng không tiện mở lời.
Nhìn vẻ mặt của họ, đa số đều mang vẻ hoài nghi và lo lắng, có lẽ cũng giống y, bị đưa đến đây một cách khó hiểu.
Mục Đường Phong cúi đầu nhìn ngọc hồ ly trong tay, lầm bầm một câu.
"Tạ huynh, nếu ngươi ở đây thì tốt biết mấy."
Mục Đường Phong ngồi trong góc, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ qua tấm rèm bị gió thổi bay.
Bên ngoài lúc đầu là một màn đen kịt, sau đó dần xuất hiện những ngọn lửa màu xanh lam. Có những nữ tử mặt trắng môi đỏ, tay cầm đèn lồng xanh, bay lướt qua bên cạnh.
"Chúng ta sẽ bị đưa đi đâu đây..."
Một nam tử cách Mục Đường Phong không xa thì thầm với người bên cạnh.
Mục Đường Phong vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tai y lại dựng lên.
Nam tử bên cạnh hắn nói: "Chúng ta gặp phải Thanh Nữ... nhưng không biết nàng ta muốn đưa chúng ta đi đâu."
"Còn cho chúng ta mặc hỉ bào nữa, sẽ không phải là đưa chúng ta về để thành thân chứ?"
"Chúng ta nhiều người như vậy... đều phải thành thân với Thanh Nữ sao?"
Mục Đường Phong không ngờ tối ở quán trọ mới nghe người ta bàn tán, đêm đã gặp phải thật. Y thầm nghĩ mình thật xui xẻo, rồi lại nghĩ đến số tiền bạc ở quán trọ.
Ngay cả khi y có thể trốn thoát khỏi đây, số tiền đó cũng không lấy lại được.
Y sờ sờ tay áo, mơ hồ hy vọng Thanh Nữ khi đưa y đi đã tiện tay mang theo cả số tiền bạc của y.
Thế nhưng trong tay áo trống rỗng, không có gì cả.
Khóe miệng Mục Đường Phong mím lại, tâm trạng sa sút.
Còn định đi Kinh Châu thi cử, giờ không một xu dính túi, làm sao mà đi đây?
Hai nam tử trẻ tuổi kia vẫn đang bàn tán.
"Ta đang trên đường về nhà thì thấy một con búp bê nhỏ giống hệt ta, không nhịn được nhặt lên xem thử, rồi bị đưa đến đây."
Người kia kinh ngạc nói: "Ta cũng vậy, con búp bê còn mặc hỉ bào màu đỏ tươi nữa chứ."
Những người xung quanh nghe thấy, vài nam tử khác cũng hùa theo.
Họ đều gặp phải một con búp bê nhỏ giống hệt mình, nhặt lên thì bị đưa đến đây.
Hiểu ra mọi chuyện, một người thở dài: "Nghĩ lại thì chúng ta không nên chạm vào thứ tà vật đó. Đúng lúc rơi vào bẫy của Thanh Nữ."
"Lần sau nhất định phải nhớ kỹ."
"Có sống sót ra ngoài được hay không còn chưa biết nữa."
Mục Đường Phong không nói xen vào, một người trong số họ liếc nhìn y, hỏi: "Tiểu huynh đệ, ta thấy từ nãy đến giờ ngươi không hùa theo chúng ta, ngươi vào bằng cách nào vậy?"
"Ta à?"
Mục Đường Phong ngẩng đầu nhìn họ, có chút ngại: "Ta cũng thấy con búp bê, nhưng không nhặt, mà nó cứ đi theo ta. Ta giả vờ như không nhìn thấy, đêm ngủ một giấc mở mắt ra thì đến đây rồi."
Mấy người họ xôn xao, cảm thán y thật quá xui xẻo.
Mục Đường Phong mím môi không nói nữa.
Cỗ xe ngựa đi rất lâu, rồi lắc lư dừng lại.
Một nữ tử mặt trắng môi đỏ vén rèm xe lên, nhìn họ với vẻ mặt vô cảm, nhả ra hai chữ.
"Xuống xe."
Không một nam tử nào trong xe chịu xuống trước.
Nữ tử mặt trắng môi đỏ, con ngươi đen nhánh nhìn họ, không nói lời nào mà túm lấy nam tử gần cửa nhất, kéo cổ áo hắn rồi lôi hắn xuống.
Nam tử ngã xuống, mông đập xuống đất, ôm mông kêu la oai oái.
Có người trong xe nhỏ giọng nói: "Chưa bao giờ thấy nữ tử nào thô lỗ như vậy."
Thế nhưng những người khác đều sợ bị nàng ta lôi xuống như vậy, lần lượt xuống xe.
Mục Đường Phong ở trong góc, đợi mọi người đi hết, chỉ còn lại y và nam tử tuấn tú kia ở lại, y từ từ xuống theo.
Khi y xuống, nữ tử đã lên xe, thấy y chậm chạp, nàng ta đá một cú vào mông y, đá y xuống.
Mục Đường Phong loạng choạng trên mặt đất, suýt nữa thì ngã sấp mặt. Một bàn tay từ bên cạnh vươn ra đỡ y.
Mông y vẫn còn đau, y cảm thấy tủi thân, sao những người khác đều không sao, lại đá mỗi mình y.
Thật là mất mặt.
Bàn tay đang đỡ y trắng nõn, thon dài, trên ngón trỏ có một chiếc nhẫn thêu hình hoa hải đường, trên đó khắc một chữ "Ngụy" nhỏ.
"Không sao chứ."
Người kia lên tiếng, giọng nói trong trẻo, dễ nghe.
Ánh mắt Mục Đường Phong rơi vào chiếc nhẫn trên tay hắn, thầm nghĩ người này gan thật. Ngụy là quốc tính, hắn lại tùy tiện khắc lên trang sức. Nếu bị người có ý đồ xấu thấy được, e rằng sẽ rước họa vào thân.
Y buông tay, đa tạ nam tử: "Đa tạ."
Nam tử tuấn tú buông y ra.
Mục Đường Phong lúc này mới chú ý đến nơi họ đang ở.
Bầu trời là một màu tím sẫm, nửa âm u nửa sáng, trước mặt họ là một phủ đệ được xây bằng mái ngói đen, tường đỏ. Trên phủ đệ treo một tấm biển, nét chữ mềm mại thanh thoát, viết hai chữ "Thanh Cung".
Xung quanh là một hồ sen rộng lớn vô tận, những đóa sen trắng tinh khiết đứng thẳng bên lá sen. Nước bên dưới có màu sẫm, thỉnh thoảng có những gợn sóng lan ra.
Từ trong phủ đệ bước ra một nữ tử. Nàng ta vẫn mặt trắng môi đỏ, không phải là người y vừa gặp trên đường và người kéo họ xuống xe, nhưng cách trang điểm và trang phục lại giống hệt nhau.
Vẫn là chiếc váy dài tay rộng màu xanh lam, trên tóc cài một cây trâm hạt hổ phách màu xanh nhạt. Trên mặt bôi lớp phấn dày cộm, môi đỏ như ăn thịt trẻ con.
Nữ tử liếc nhìn họ, rồi đi vào phủ đệ, ra hiệu cho họ đi theo.
Họ đi theo vào trong phủ đệ, bên trong được xây dựng mô phỏng theo cung điện ở trần thế, non nước hòa hợp, thế đất uốn lượn, lầu các cung điện lộng lẫy, hàng rào son cột ngọc.
Có một chút khác biệt với cung điện ở trần thế, cung điện ở đây được xây dựng mang cảm giác u ám hơn, những viên ngói lưu ly dày đặc tụ lại với nhau, giống như nhốt họ vào một cái lồng vuông vức.
Trên các cột trụ có khắc bích họa, Mục Đường Phong nhìn theo, trên đó đều là hình các nữ tử, trang phục trông giống như nữ quan của triều đại trước.
Nữ tử dẫn họ đến một khu sân phụ, đi đến trước một sân nhỏ thì đẩy một người vào trong, tiện tay đóng cửa lại.
Lần lượt từng người một bị tách ra nhốt vào các sân nhỏ. Đến lượt Mục Đường Phong và nam tử tuấn tú kia, chỉ còn lại một phòng cuối cùng.
Nữ tử nhìn Mục Đường Phong và nam tử tuấn tú một lúc lâu, rồi túm cả hai người họ vào trong.
Mục Đường Phong bị túm cổ áo vào trong, y vẫn còn có chút không tin nổi. Nữ tử này có thể nhẹ nhàng nhấc bổng một nam tử trưởng thành như y lên... Sức mạnh thật đáng sợ.
Vào trong, cánh cửa đỏ sơn son bị "bụp" một tiếng đóng lại từ bên ngoài.
Sân là một sân bình thường, trong góc còn trồng một cây tỳ bà.
Mục Đường Phong liếc nhìn nam tử tuấn tú, thầm nghĩ hai người họ cũng thật có duyên. Y mở lời: "Công tử, chúng ta vào trong đi."
Nam tử tuấn tú đi theo y vào trong phòng.
Bài trí bên trong chỉ có một bàn, hai ghế, một giường, một tủ, rồi hết.
Mục Đường Phong nhìn có chút ngẩn người, chỉ có một cái giường, tối nay hai người họ phải ngủ chung sao?
Nghĩ lại thì cũng bình thường thôi, dù sao cũng là nam tử, ngủ chung cũng không sao.
Trên bàn có bộ ấm chén, nước trà bên trong vẫn còn bốc hơi nóng.
Mục Đường Phong cảm thấy hơi khát, y cầm ấm trà rót một chén nước. Chưa kịp nâng lên, nam tử tuấn tú đối diện đã lên tiếng.
"Trong đó không biết đã cho thứ gì vào, tốt nhất là đừng uống."
Mục Đường Phong "ồ" một tiếng, nâng chén trà lên rồi uống cạn.
Nam tử tuấn tú: "..."
Mục Đường Phong lại rót một chén cho hắn: "Họ đưa chúng ta đến đây, xem ra không phải muốn giết chúng ta, ít nhất là chưa phải bây giờ. Vì vậy tạm thời không cần lo lắng."
Dù sao nếu muốn ra tay, họ đã có thể làm ngay trên xe ngựa rồi.
Đây là kinh nghiệm mà y đã đúc kết được sau nhiều năm gặp phải tà vật. Thường thì khi y bị bắt, không biết vì sao, những con yêu quái đó đều chuẩn bị một chút rồi mới giết y, mấy ngày đầu đều cho y ăn cho y uống.
Vì vậy chỉ cần tìm cách trốn thoát trước một ngày khi yêu quái ra tay là được.
Nam tử tuấn tú dường như hơi ngạc nhiên, đôi mắt đen nhánh nhìn y, khẽ cười: "Công tử thật là lạc quan."
Mục Đường Phong thấy hắn không có ý định uống trà, y lại tự rót cho mình một chén nữa.
"Trên xe không thấy công tử mở lời, công tử vào đây bằng cách nào?"
Nam tử tuấn tú: "Giống như họ."
"Ở đây chỉ có hai chúng ta được ở chung một sân. Chúng ta có thể bàn bạc đối sách, tìm cách trốn thoát trước khi Thanh Nữ ra tay."
Nam tử tuấn tú khẽ nhướng mày: "Công tử có cách rồi sao?"
Mục Đường Phong lắc đầu: "Sẽ có cách thôi."
Y nghĩ sau này hai người có thể sẽ gắn bó với nhau, ngại ngùng hỏi nam tử tuấn tú: "Ta tên Mục Đường Phong, không biết quý danh của công tử là gì?"
Nam tử tuấn tú khẽ mỉm cười: "Phượng Lâm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com