Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Ngứa quá. (*)

Nữ quỷ này tuy rằng không thể nhìn được bằng mắt thường, nhưng có thể thông qua gương, hoặc tất cả những đồ vật phản chiếu để gián tiếp nhìn nó.

Chuyện này nói lên điều gì?

Mặc kệ thế nào, tình hình hiện tại của Từ Kiến Triều vô cùng nguy hiểm, nữ quỷ có thể tấn công hắn bất kỳ lúc nào, có nghĩa là Từ Kiến Triều rất có thể sẽ giống Triệu Đại Phi, chết bất đắc kỳ tử.

Cũng may, nhiệm vụ trong Trò Chơi Tử Vong có tin tức liên quan tới con quỷ này.

Bây giờ cậu vẫn nhớ rõ một ít thông tin về nhiệm vụ.

[Quỷ Nhảy Lầu]

[Phân loại: Quỷ Oán]

[Nhiệm vụ khen thưởng: 2 điểm Sinh tồn]

[Quỷ Nhảy Lầu] khen thưởng chỉ có 2 điểm, mà nhiệm vụ [Tân Nương Mỉm Cười] khen thưởng đến 20 điểm, hơn nữa sau khi Hạ Nhạc Thiên nhận nhiệm vụ, điểm khen thưởng đã nhảy lên 22 điểm.

Điểm khen thưởng của hai nhiệm vụ này chênh lệch khá nhiều.

Không lẽ là vì..... Độ khó của [Quỷ Nhảy Lầu] không bằng [Tân Nương Mỉm Cười]?

Tuy rằng cậu vẫn chưa hiểu rõ về ý nghĩa phân loại nhiệm vụ lắm, nhưng cũng có thể thông qua điểm sinh tồn đoán được giữa Quỷ Oán và Quỷ Giới cái nào đáng sợ hơn.

Cho nên, Hạ Nhạc Thiên cảm thấy mình có thể thử nhận nhiệm vụ này xem sao.

Nhưng không phải bây giờ.

Trước mắt còn một vấn đề làm Hạ Nhạc Thiên bối rối.

Nếu như con quỷ kia chết vì nhảy lầu.

Vậy thì phương thức giết người của nó, đáng lý phải làm người bị hại nhảy lầu chết mới đúng.

Triệu Đại Phi chính là người chết do nhảy lầu.

Hạ Nhạc Thiên còn nhớ lúc Triệu Đại Phi nhảy lầu, có một đôi tay túm lấy hắn kéo xuống.

Nhưng Từ Kiến Triều lại nói người thứ hai chết do bị lột da đầu.

Chuyện này phải giải thích như thế nào?

Từ Kiến Triều bởi vì sợ hãi quá mức mà cả người phát run, hắn liên tục uống nước ấm, muốn xua đuổi lạnh lẽo trên người, trong lúc này, hắn không ngừng dụi mắt, tơ máu trong mắt càng ngày càng nhiều, hầu như sắp tràn ra khỏi hốc mắt.

Nhưng Từ Kiến Triều lại không hề phát hiện.

Đường Quốc Phi cảm thấy hơi kỳ lạ, chần chừ nói: "Đôi mắt của anh sao lại...."

Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên thay đổi, lập tức ngăn lại: "Đường Quốc Phi!"

Nhưng đã muộn.

Từ Kiến Triều nghe vậy thì sửng sốt, "Mắt tôi làm sao?"

Đường Quốc Phi không dám nói nữa, chỉ là vẻ mặt trở nên hoảng hốt.

Tròng trắng mắt Từ Kiến Triều đã hoàn hoàn toàn toàn bị tơ máu bao phủ.

Từ Kiến Triều sợ hãi, truy vấn Đường Quốc Phi "Đôi mắt tôi thế nào, mấy người nói mau đi?!!"

Đột nhiên hắn lại cảm thấy đôi mắt không thoải mái, theo bản năng đưa tay lên dụi mắt, lẩm bẩm: "Mắt tôi khó chịu quá, sao lại khó chịu như vậy."

Đường Quốc Phi nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên cầu cứu.

Hắn nhận ra hình như mình đã nói không nên lời nói.

Mấy người Trương Kiều Minh hốt hoảng lùi về phía sau, bọn họ vừa mới trải qua sự kiện thần quái, lúc này giống như chim sợ cành cong, sợ lại bị lệ quỷ quấn lên một lần nữa.

Quả thực là ác mộng!

"Đôi mắt tôi bị sao vậy, sao lại khó chịu như vậy??" Hai tay Từ Kiến Triều điên cuồng dụi mắt, dụi dụi, đột nhiên mặt hắn vặn vẹo một cách quỷ dị.

Bởi vì...

Hắn nhớ đến một chuyện vô cùng đáng sợ.

Bắt đầu từ lúc tỉnh dậy sáng nay, hắn nhìn cái gì cũng thấy màu đỏ.

Giống như là màu máu.

Vì sao đến bây giờ hắn mới để ý chuyện này?!!

"Nhất định là nữ quỷ muốn giết chết tôi." Từ Kiến Triều lo lắng thấp thỏm, sợ hãi vô cùng.

Bỗng hắn nhớ tới mấy ngày trước.

Triệu Đại Phi ngồi trên giường, vẻ mặt của hoảng sợ nói với hắn: "Kiến Triều, tớ nhìn thấy trong gương có một nữ quỷ, nó cứ bám trên vai tớ, nói hôm nay tớ sẽ phải chết!"

Sau lưng có một nữ quỷ.

Phía sau lưng!!!

Từ Kiến Triều run rẩy cả người, sợ hãi quay đầu nhìn phía sau mình.

Sau lưng không có gì hết.

Nhưng như vậy không những không làm Từ Kiến Triều thả lỏng, ngược lại càng thêm hoảng sợ.

Sau lưng hắn nhất định có nữ quỷ.

Hắn nhớ Triệu Đại Phi nói thấy được nữ quỷ trong gương.

Từ Kiến Triều điên cuồng chạy ra quầy, gào lên: "Gương đâu!! Đưa gương cho tôi!!"

Ông chủ giật mình, xua xua tay: "Chỗ này không có gương, cậu dùng điện thoại không được sao?"

Điện thoại?

Từ Kiến Triều như bị đánh tỉnh, nhanh chóng móc điện thoại ra.

Hắn muốn nhìn xem...

Sau lưng rốt cuộc có nữ quỷ hay không.

Lúc Từ Kiến Triều run rẩy mở camera, một bàn tay đột nhiên lấy đi điện thoại của hắn.

Từ Kiến Triều lập tức quay đầu, nhăn mặt lại nói: "Trả điện thoại cho tôi!"

Hạ Nhạc Thiên không để ý tới Từ Kiến Triều, ngược lại tắt điện thoại đi, sau đó mới nhìn Từ Kiến Triều nói: "Nếu anh muốn chết nhanh hơn thì cứ việc nhìn xem phía sau lưng có quỷ hay không."

Vẻ mặt dữ tợn của Từ Kiến Triều chợt cứng lại, theo sau là khủng hoảng vô tận: "Tôi phải làm sao bây giờ, tôi không muốn chết!!"

Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh nói: "Tôi biết, nên tôi cần anh phối hợp với tôi."

Từ Kiến Triều bắt lấy tay Hạ Nhạc Thiên, lặp đi lặp lại: "Tôi biết, tôi nhất định sẽ phối hợp cậu, cậu nhất định phải cứu tôi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết."

Hạ Nhạc Thiên gật đầu.

Đường Quốc Phi cùng đám người Trương Kiều Minh nhịn không được khuyên can Hạ Nhạc Thiên.

Trương Kiều Minh nói: "Chúng ta sống sót chạy ra không dễ dàng, sao cậu còn vội vàng đâm đầu vào chỗ chết vậy?"

Hạ Nhạc Thiên nói: "Tớ biết, nếu đến lúc đó xảy ra vấn đề, tớ nắm chắc có thể chạy thoát được."

Đường Quốc Phi phun lời thô tục: "Có cục c*c, nếu cậu có thể nắm chắc, cậu đã sớm chơi chết Quỷ Tân Nương rồi."

Hạ Nhạc Thiên im lặng.

Cậu chỉ có thể giục mấy người Đường Quốc Phi nhanh chóng về ký túc xá nghỉ ngơi, mà cậu tính toán giúp Từ Kiến Triều giải quyết sự kiện thần quái này.

Mấy người thấy không thể thuyết phục Hạ Nhạc Thiên thay đổi suy nghĩ, đều thở dài quay về trường.

"Lão tam, chúng tớ không muốn cậu vì một người xa lạ mà đẩy mình vào chỗ nguy hiểm, nhưng mà chúng tớ có thể chạy trốn khỏi đó đã dùng hết tất cả may mắn rồi, xin lỗi chúng tớ không thể giúp cậu." Trương Kiều Minh nói những lời trong lòng với Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Tớ biết, các cậu mau về ký túc xá nghỉ ngơi đi."

Đám người Trương Kiều Minh lưu luyến từng bước, cuối cùng cũng rời đi.

Đường Quốc Phi mím môi ở lại.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Cậu không quay về sao?"

Đường Quốc Phi vỗ vai Hạ Nhạc Thiên, "Hai chúng ta là bạn thân đồng sinh cộng tử, sao tớ có thể bỏ mặc cậu không lo được."

Hạ Nhạc Thiên bất đắc dĩ, nói: "Cậu có thể đi theo tớ, nhưng không được đứng gần quá, biết không?"

Bùa vàng đổi từ cửa hàng có thể chống lại một lần tấn công của Quỷ Tân Nương, như vậy chắc chắn cũng có thể ngăn cản Quỷ Nhảy Lầu.

Huống chi, thực lực của Quỷ Nhảy Lầu có lẽ kém xa Quỷ Tân Nương.

Đây cũng là lí do vì sao Hạ Nhạc Thiên dám để Đường Quốc Phi ở lại, nếu không, dù Đường Quốc Phi có nói gì thì cậu cũng sẽ không để hắn đi theo mình mạo hiểm.

Sau đó, ba người rời khỏi quán mì.

Nhưng trước khi đi, Hạ Nhạc Thiên mượn cớ đi WC, vào Cửa Hàng Tử Vong đổi 10 điểm Sinh tồn để mua [Bùa vàng], giây tiếp theo, cậu cảm giác trong túi áo có thêm một thứ.

Cậu đưa tay sờ, thật sự sờ trúng một thứ làm bằng giấy.

Cậu chậm rãi lấy nó ra, giơ lên trước mắt cẩn thận đánh giá.

Bùa chú đổi từ Cửa Hàng Tử Vong, nhìn không khác gì bùa chú bên ngoài, văn tự màu đỏ ngoằn ngoèo phía trên rất phức tạp.

Nhưng thứ này có thể vô hiệu hóa một lần tấn công của lệ quỷ.

Cậu không biết những bùa chú bên ngoài có hiệu quả như vậy hay không.

Có cơ hội thì cậu muốn mua một ít bùa bên ngoài để thử xem.

Cuối cùng, Hạ Nhạc Thiên ấn nhận nhiệm vụ.

【Quỷ Nhảy Lầu】

【 Phân loại: Quỷ Oán 】

【 Nhiệm vụ khen thưởng: 4 điểm Sinh tồn】

【 Nhiệm vụ: Xin ngăn cản Quỷ Nhảy Lầu giết người, tìm được hung thủ chân chính. 】

【Nhắc nhở ấm áp: Người bị hại có lẽ không phải là người bị hại thật sự, mà nó, có lẽ vô tội. 】

【Cảnh cáo ấm áp: Không】

Sau khi Hạ Nhạc Thiên đọc xong nhiệm vụ, vẻ mặt trở nên kỳ quái.

Hình như mỗi lần sau khi cậu nhận nhiệm vụ, đều được cộng thêm vài điểm điểm.

Mà cái nhắc nhở ấm áp kia lại rất đáng chú ý.

Cái gì mà người bị hại có lẽ không phải là người bị hại thật sự?

Mà nó lại vô tội?

Nó nào? Là con quỷ kia sao?

Hạ Nhạc Thiên bỏ bùa vàng vào túi, sau đó ra khỏi WC, nói với Từ Kiến Triều: "Đi thôi, tới ký túc xá của anh nhìn xem."

Từ Kiến Triều dẫn hai người Hạ Nhạc Thiên về ký túc xá, trên hành lang có không ít người sau khi nhìn thấy Từ Kiến Triều thì vội vàng né tránh, vẻ mặt kiêng kị xen lẫn chút sợ hãi.

Một phòng ký túc xá đã có tận hai người chết, nhìn là thấy có điềm rồi.

Từ Kiến Triều không có tâm trạng để ý tới những bọn họ, bước nhanh trở về phòng, mời hai người Hạ Nhạc Thiên đi vào.

Đa số ký túc xá của con trai đều lộn xộn bừa bãi.

Nhưng bừa bộn đến thế này thì hơi quá rồi, Hạ Nhạc Thiên nhìn quanh bốn phía, hỏi: "Triệu Đại Phi và người bạn đã chết của cậu ngủ hai cái giường này sao?"

"Phải, sau khi bọn họ chết, đồ đạc trên giường đều bị người nhà bọn họ thu dọn đi." Từ Kiến Triều khẩn trương đứng ở cửa, không dám đi vào, cũng không dám đụng vào bất cứ thứ gì, sợ bản thân không cẩn thận giống Mã Nhậm Nghị, sẽ bị móc da đầu mà chết.

Như thế này thì cũng không tìm được manh mối gì.

Hạ Nhạc Thiên quay đầu, hỏi Từ Kiến Triều, "Thời gian hai người họ tử vong đều giống nhau sao?"

Từ Kiến Triều trả lời: "Không, không rõ ràng lắm."

Nói xong, hắn lại bắt đầu dụi mắt, đang dụi, hình như dụi ra thứ gì, hắn theo bản năng túm lấy thứ kia chậm rãi kéo ra ngoài.

Một sợi tóc nhỏ mỏng manh từ tròng mắt bị lôi ra.

Càng ngày càng dài.

Từ Kiến Triều hoảng sợ.

Tóc?

Trong mắt hắn sao lại có tóc?!!!

Hắn nhanh chóng kéo sợi tóc ra ngoài, nhưng sợi tóc kéo như thế nào cũng không hết, thậm chí càng kéo càng nhiều, hết sợi này tới sợi khác phun ra.

Đường Quốc Phi sợ tới mức há to miệng lùi về sau vài bước.

Từ Kiến Triều hét lên thảm thiết, chỉ biết liều mạng kéo sợi tóc.

Hạ Nhạc Thiên bước nhanh tới túm chặt hai tay Từ Kiến Triều, "Bình tĩnh, không được kéo nữa."

"Trong mắt tôi toàn là tóc!!" Từ Kiến Triều hoảng sợ quát to với Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên nhìn thấy tròng mắt của Từ Kiến Triều, nó bị những sợi tóc uốn éo, rậm rạp che kín tròng mắt......

"Tôi ngứa quá, chỗ nào cũng ngứa." Từ Kiến Triều đột nhiên cúi đầu kêu lên, hắn bắt đầu điên cuồng gãi da đầu, gãi cổ và mặt, cuối cùng thậm chí không sợ đau mà đưa tay moi tròng mắt để kéo tóc ra.

Hạ Nhạc Thiên nổi hết da gà, không kịp ngăn cản Từ Kiến Triều móc mắt, lúc cậu phản ứng lại muốn giữ tay Từ Kiến Triều thì...

Từ Kiến Triều ngẩng đầu lên, hốc mắt trống trơn, "Ngứa quá..."

Phía dưới làn da của hắn, có thứ gì đang cuồn cuộn chuyển động, sau đó, từng sợi tóc mỏng manh đột nhiên chui ra từ mỗi lỗ chân lông.

Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ồ... hết ngứa rồi."

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com