Chương 31: Thịt Kho Tàu. (*)
“Nếu lúc ấy ba người không nghe theo lời ả, rất có khả năng ả sẽ ra tay giết người, dĩ nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của tôi.” Triệu Hòa Hạo kiên nhẫn giải thích cho Điền Hân Đồng.
Những người khác đều mang vẻ mặt khác nhau.
“Không lẽ là bà cô đó là quỷ?” Khổng Thiến Lệ nắm chặt tay Điền Hân Đồng, mặt trắng bệch.
Cô nhớ tới vẻ quỷ dị của chủ nhiệm giáo dục, cả người lập tức run lên.
Lâm Cúc Hoa lại im lặng không nói gì, có vẻ đã bị dọa cho ngu người.
Triệu Hòa Hạo ngẫm nghĩ rồi nói: “Có lẽ là quỷ, có lẽ là không phải, ai biết được.”
Trương Tiểu Hoa đột nhiên nói: “Người chết trong trò chơi, ở thế giới thực cũng chết sao?”
Triệu Hòa Hạo nói: “Đúng vậy, một khi người chơi tử vong, ID sẽ biến thành màu xám.”
Trương Tiểu Hoa bắt được lỗ hổng trong những lời này, vẻ mặt kích động: “Mọi người trong trò chơi đều không quen biết lẫn nhau, làm sao xác định được bọn họ chết thật hay không, biết đâu bọn họ vẫn sống tốt ở thế giới thực thì sao, chẳng qua từ đây không thể vào chơi trò chơi nữa.”
Lâm Cúc Hoa cũng nói theo: “Đúng vậy, làm gì có trò chơi nào khủng bố như vậy, nói chết người là chết người được.”
Nếu thật sự là như vậy.
Mọi người không cần sợ sẽ bị quỷ giết chết trong trò chơi nữa.
Nhìn vẻ mặt kích động của Trương Tiểu Hoa và Lâm Cúc Hoa, Triệu Hòa Hạo cười cười, “Suy luận của cậu rất hay.”
Trương Tiểu Hoa nghe ra ý trào phúng của Triệu Hòa Hạo: “Anh có ý gì?”
“Nhưng cậu phải thất vọng rồi, người chết trong trò chơi, thật sự sẽ biến mất trong hiện thực, biến mất hoàn toàn.” Triệu Hòa Hạo cười giễu.
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người.
Mặt Điền Hân Đồng tái mét: “Biến mất hoàn toàn?”
Triệu Hòa Hạo đứng lên, nhìn mọi người một vòng, rồi quay đầu sang Điền Hân Đồng: “Ý của tôi là, tất cả mọi người sẽ không nhớ tới cô, tất cả dấu vết chứng minh cô tồn tại sẽ bị xóa bỏ, cha mẹ cô sẽ không nhớ từng có đứa con này, cho dù là người yêu cô nhất, cũng sẽ xóa hết những ký ức về cô.”
Gã mỉm cười, “Là biến mất một cách chân chính, cô sẽ bị thế giới này lãng quên.”
Trong phút chốc, mọi người đều nổi da gà.
Triệu Hòa Hạo giơ di động lên: “Sự tồn tại duy nhất còn sót lại của cô, chỉ có cái tên xám nằm trong danh sách bạn tốt, và những người đã từng cùng cô vào trò chơi, chỉ có họ mới nhớ cô đã từng có mặt trên thế giới này.” Gương mặt của gã hiện lên vẻ căm hận, “Tôi nhất định phải vượt ải trò chơi, phải biết rốt cuộc là tên chó chết nào làm ra chuyện này!!”
Thích Lệ Phi đang đứng bên cạnh đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Triệu Hòa Hạo bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Nhưng rất nhanh, hình như hắn nhớ tới gì đó, hừ lạnh một tiếng, quay đầu không để ý đến Triệu Hòa Hạo nữa.
Hạ Nhạc Thiên đang tiêu hóa sự thật đáng sợ này, trong lòng rối như tơ vò.
“Tại sao lại như vậy, tôi không muốn chết trong trò chơi.” Khí thế của Trương Tiểu Hoa biến mất, sắc mặt tái mét nhìn Triệu Hòa Hạo, “Chúng ta không ra ngoài được sao?”
Triệu Hòa Hạo hít sâu một hơi, xoa dịu cảm xúc: “Không sao, chỉ cần đáp đúng ba câu trong đề, chúng ta có thể rời khỏi trò chơi.”
Ba câu hỏi trong đề?
Cho đến tận bây giờ, tất cả người chơi mới vẫn chưa xem qua nhiệm vụ của Trò Chơi Tử Vong.
Bọn họ vẫn không biết đề thi là cái gì.
Hạ Nhạc Thiên lần đầu tiên mở miệng nhắc nhở mọi người, “Nhìn điện thoại của các người đi.”
Triệu Hòa Hạo ngẩng đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên, lại rất nhanh dời đi, nói: “Không sai, Trò Chơi Tử Vong đã cho chúng ta năm câu hỏi, yêu cầu chúng ta phải đáp đúng ít nhất ba câu, mới có thể sống sót rời khỏi trò chơi.”
Nghe được lời này, mọi người lập tức móc điện thoại ra, mở app Trò Chơi Tử Vong lên.
Có một người chơi tái mặt, hắn nhớ hình như điện thoại hắn để trên bàn làm việc, không mang theo bên mình.
Hắn ôm một tia hy vọng sờ vào túi quần, ngoài ý muốn sờ được điện thoại, dù không hiểu tại sao nhưng vẫn mừng như điên, vội vàng lấy điện thoại ra mở Trò Chơi Tử Vong.
Mọi người đều đang đọc nhiệm vụ trên điện thoại.
Hạ Nhạc Thiên không muốn để Triệu Hòa Hạo chú ý, cậu ghét phiền phức, chỉ có thể làm bộ cầm điện thoại xem nhiệm vụ.
Triệu Hòa Hạo để ý Thích Lệ Phi vẫn chưa xem điện thoại, ngạc nhiên hỏi: “Anh không phải người chơi mới sao?”
Gã luôn cảm thấy người chơi này rất kỳ lạ.
Thích Lệ Phi quay đầu, phun ra một câu: “Liên quan gì đến ngươi?”
Triệu Hòa Hạo: “……”
Tính tình người này sao lại lớn lối như vậy?
Tất cả người chơi đều nghiền ngẫm từng câu từng chữ của nhiệm vụ.
Khổng Thiến Lệ siết chặt điện thoại, vẻ mặt sáng bừng lên: “Tôi biết đáp án câu thứ nhất là gì.”
Những người khác đều ngẩng đầu, sôi nổi hỏi.
“Đáp án câu đầu tiên là gì?”
“Sao cô biết được?”
Khổng Thiến Lệ nói: “Câu thứ nhất hỏi lớp có bao nhiêu học sinh, chút nữa chúng ta trở về đếm sỉ số lớp không phải là xong rồi sao?”
Mọi người hưng phấn gật đầu.
Chỉ có Điền Hân Đồng hơi chần chừ: “Đáp án chỉ đơn giản như vậy sao?”
Khổng Thiến Lệ nói: “Nó ra câu hỏi này, không phải là muốn cho chúng ta biết có bao nhiêu người trong lớp sao?”
“Không phải, câu hỏi này muốn chúng ta đưa ra số người sống.” Điền Hân Đồng nói.
Khổng Thiến Lệ giật mình, đột nhiên nhận ra: “Cô……có ý gì?”
Điền Hân Đồng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không biết, chỉ là cảm thấy câu hỏi nhất định không đơn giản như vậy.”
Người chơi tên Lý Hiểu Dương nói: “Mặc kệ đáp án là gì, lát nữa về lớp chẳng phải sẽ rõ ràng sao?”
Hiện tại cũng chỉ có thể làm vậy.
Triệu Hòa Hạo chú ý vẻ mặt mỗi người, cuối cùng im lặng mỉm cười.
Tiếng chuông học vang lên.
Chín người chơi lập tức quay về lớp, mà lúc này đây, bọn họ đều âm thầm đếm số người, cuối cùng ghi nhớ vào lòng.
Hạ Nhạc Thiên lặng lẽ quay đầu nhìn về phía sau.
Con quỷ cúi đầu mặt úp vào vách tường lại xuất hiện, vẫn ngồi chỗ cũ an tĩnh không nhúc nhích.
Trên đỉnh đầu có dòng chữ nhắc nhở [↓ ta chính là quỷ].
Sao con quỷ này cứ luôn quay mặt vào vách tường vậy?
Hạ Nhạc Thiên nghi ngờ những người khác không nhìn thấy nó, càng không thể nhìn thấy hàng chữ treo trên đầu con quỷ này.
Nếu không, trong trò chơi đầu tiên sẽ không chết nhiều người như vậy.
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận quay đầu, lặng lẽ liếc qua Thích Lệ Phi.
Người chơi này, chẳng lẽ cũng là quỷ?
Cậu chưa bao giờ gặp qua người chơi có ba dấu chấm hỏi trên đầu, giống như…… Trò chơi đang nhắc nhở cậu, người chơi này rất đặc biệt.
Thích Lệ Phi quay đầu, ánh mắt lạnh lùng mang theo vẻ tìm tòi, nói: “Đỉnh đầu tôi có gì sao?”
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng chột dạ cười hai tiếng, “Không có gì hết.”
Cậu đã rất cẩn thận, nhưng hình như người này vô cùng nhạy bén.
Thích Lệ Phi nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên hồi lâu mới quay đầu đi.
Hạ Nhạc Thiên không hiểu đối phương muốn nói cái gì, chỉ cần đối phương đừng tiếp tục chú ý mình là được.
Trên bục giảng, cô giáo đang giảng bài, đến khi chuông trường vang lên, cô mới khép sách giáo khoa lại: “Tan học đi, phần còn lại cô sẽ giảng trong tiết sai.”
Mà nháy mắt khi tiếng chuông vang lên, Hạ Nhạc Thiên lập tức quay đầu về phía sau, cậu muốn xác nhận con quỷ kia rốt cuộc biến mất khi vào và như thế nào...
Nhưng…… Không thấy con quỷ kia nữa.
Hạ Nhạc Thiên còn chưa kịp nhìn con quỷ kia biến mất kiểu gì.
Có vẻ như lúc đi học nó sẽ xuất hiện, tan học thì biến mất.
Không lẽ, nó chính là con Quỷ Không Tồn Tại.
Hạ Nhạc Thiên cần phải xác minh một việc.
Lúc tan học, mấy người chơi lập tức tụ tập vào một góc, lẩm nhẩm lầm nhầm.
“Tổng cộng là 58 người.”
“Tôi cũng đếm 58 học sinh.”
“Tô cũng giống vậy.”
Mọi người so sánh đáp án, kết quả hoàn toàn giống nhau.
Ai cũng thả lỏng, câu đầu tiên trong đề đã giải quyết, tiếp theo chỉ cần đáp đúng hai câu nữa là được.
Giữa trưa.
Học sinh trong lớp đến căn tin ăn cơm, đám người Triệu Hòa Hạo cũng đứng dậy đi theo.
Trương Tiểu Hoa nói: “Đúng lúc câu thứ tư trong đề liên quan đến đầu bếp trong căn tin, chúng ta thử hỏi xem.”
Triệu Hòa Hạo mỉm cười, đôi mắt lạnh lùng mang vẻ dụ dỗ: “Không sai, nói không chừng chúng ta có thể giải quyết luôn câu thứ tư, sau đó thuận lợi quay về hiện thực.”
Trở về hiện thực?
Những người mới nghe vậy thì hân hoan vui mừng, thì thầm gì đó với nhau.
Triệu Hòa Hạo đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này, mỉm cười cổ vũ bọn họ đi tìm đáp án câu thứ tư.
Hạ Nhạc Thiên biết ý định của Triệu Hòa Hạo, nhưng cậu không muốn tham gia, trò chơi này quỷ dị hơn lần trước, giữa người chơi tồn tại quan hệ cạnh tranh.
Trên đường đi, các người chơi thảo luận kịch liệt về câu hỏi thứ tư.
“Mấy người nói xem, có khi nào đầu bếp kia cũng là quỷ không?”
“Có khả năng, ngay cả chủ nhiệm giáo dục cũng là quỷ, đầu bếp là quỷ cũng chẳng lạ gì?”
Nghe đầu bếp Trương có thể cũng là quỷ, mấy người chơi nữ nhịn không được tái mặt.
Họ tận mắt thấy chủ nhiệm giáo dục biến hóa, đối với sự tồn tại của quỷ càng sợ hơn bất kỳ ai.
Trương Tiểu Hoa đưa ra đề nghị: “Hay là chúng ta gọi một đĩa thịt kho tàu, sau đó nhìn xem đó đó là thịt gì đi.”
Những người khác hưởng ứng gật đầu.
“Nếu đầu bếp Trương là quỷ, vậy có phải nó dùng thịt người làm thịt kho tàu không?” Điền Hân Đồng sợ xanh mặt.
Suy nghĩ này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô.
Càng nghĩ càng cảm thấy rất có lý.
Những người khác nhịn không được hoảng hốt.
Lâm Cúc Hoa đột nhiên vỗ đùi: “Đúng vậy, nếu đầu bếp kia là quỷ, nhất định nó dùng thịt người làm thịt kho tàu, đáp án chắc chắn là vậy!”
Triệu Hòa Hạo đúng lúc mở miệng: “Đừng xác định đáp án dễ dàng như vậy, chỉ cần sai một câu, chẳng khác nào chúng ta thiếu đi một cơ hội sống.”
Lâm Cúc Hoa phản bác: “Nhất định là thịt người, không lẽ dùng thịt heo làm thịt kho tàu? Cậu cũng nói đáp án không đơn giản như vậy, thằng ngốc cũng biết thịt kho tàu là phải dùng thịt heo để nấu.”
Những người khác do dự, kỳ thật trong lòng mơ hồ cảm thấy đáp án chính xác rất có thể là thịt người.
Nhưng cẩn thận cũng tốt, chuyện này cứ chờ tới căn tin rồi tính.
***
Căn tin trường học.
Đám học sinh ồn ào như ong vỡ tổ, rất nhiều học sinh cúi đầu ăn cơm, âm thanh ầm ĩ náo nhiệt, đôi khi phải nói lớn tiếng mới nghe được.
Trương Tiểu Hoa đi tới trước cửa sổ hỏi một bác gái múc cơm: “Bác gái, bác biết ở căn tin trường học có đầu bếp họ Trương nào không?”
Bác gái không phản ứng, bàn tay rung lên, một muỗng thịt đầy ắp bị rung chỉ còn chút thức ăn chay màu đen, sau đó đổ vào khay cơm: “Cầm đi.”
Học sinh chán nản cầm lấy khay cơm, nhìn thịt đều bị rung rớt, thở dài: “Lại là một ngày không có thịt ăn.”
Trương Tiểu Hoa không thể không hỏi lại một lần nữa.
Bác gái múc cơm bận rộn, nhưng lúc này đã trả lời: “Đầu bếp họ Trương ở cửa sổ số 4, cậu tự qua hỏi đi, tôi đang bận.”
Trương Tiểu Hoa nói cảm ơn, mấy người chơi lập tức chạy qua cửa sổ số 4.
Sau cửa sổ số 4 là một cô bé dáng người nhỏ gầy đang đứng, nhìn có vẻ chưa đến hai mươi tuổi, cánh tay nhỏ xíu yếu ớt, cô bé múc rất nhiều cơm và đồ ăn, bởi vì nhiệt độ trong phòng bếp hơi cao làm chóp mũi cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Lúc cô nhìn thấy Trương Tiểu Hoa, hỏi: “Bạn học, bạn muốn ăn gì?”
Mấy người Trương Tiểu Hoa không ngờ cửa sổ số 4 lại là một cô gái nhỏ.
Thấy bọn họ giật mình, cô gái nhỏ mới hỏi: “Các bạn là học sinh chuyển trường mới tới sao?”
Nếu là học sinh của trường, sẽ không giật mình như vậy.
Trương Tiểu Hoa gật đầu, hỏi: “Cô có biết đầu bếp nào họ Trương không?”
Cô gái nói: “Tôi họ Trương đây, các bạn hỏi chuyện này để làm gì?”
Trương Tiểu Hoa nói dối: “Tôi có một người họ hàng xa cũng làm ở đây, chỉ biết hắn họ Trương, nên mới tới hỏi thăm.”
Cô gái gật gù: “Ra là vậy, ở đây ngoài tôi ra, còn có một đầu bếp họ Trương.”
Trương Tiểu Hoa theo bản năng quay đầu nhìn Triệu Hòa Hạo, dùng ánh mắt hỏi nên làm gì tiếp.
Triệu Hòa Hạo thầm mắng một câu, bất đắc dĩ nói nhỏ vào tai Trương Tiểu Hoa vài câu, Trương Tiểu Hoa gật đầu, sau đó lại hỏi cô gái kia: “Vậy đầu bếp làm thịt kho tàu là cô hay là đầu bếp Trương kia?”
Cô gái chớp mắt, nói: “Chỉ có tôi làm thịt kho tàu.”
Mắt Trương Tiểu Hoa sáng lên.
Xem ra đầu bếp Trương mà câu hỏi nhắc đến chính là cô gái trước mắt này.
Trương Tiểu Hoa thấy cô gái nhỏ gầy, chút kiêng kỵ trong lòng lập tức vứt ra sau đầu, ma xui quỷ khiến hỏi: “Vậy, cô dùng thịt gì làm thịt kho tàu?”
Các người chơi khác lập tức giật mình nhìn Trương Tiểu Hoa.
Óc người này chứa toàn bã đậu sao, sao lại trực tiếp hỏi ra như vậy??
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng lui về phía sau vài bước, sau lưng căng chặt, chỉ cần có dấu hiệu khác thường, cậu lập tức quay đầu chạy.
Cô gái nhỏ khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trương Tiểu Hoa.
*******
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com