Chương 8: Tân Nương Mỉm Cười (*)
Hạ Nhạc Thiên động lòng, rất muốn tiếp nhận nhiệm vụ này.
Nhưng lí trí nói cho cậu, lúc này cậu còn chưa có tư cách nhận nhiệm vụ.
Lúc trước trong thế giới trò chơi, cậu có [Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!] nhắc nhở, nên tránh được nguy hiểm.
Nhưng hiện thực không giống trò chơi.
Cậu còn chưa đủ khả năng tiêu diệt quỷ.
Vừa nãy thấy trò chơi nhắc đến [Phân loại], Hạ Nhạc Thiên có rất nhiều suy đoán, đây có phải chứng minh rằng, ngoại trừ [Quỷ Oán], còn có những loại khác?
Nhưng những phân loại quỷ để làm gì?
Quan trọng nhất là, trò chơi này có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, là do ai tạo nên?
Mục đích kẻ đó là gì?
Chẳng lẽ vì nhìn con người đau khổ giãy trong trò chơi làm "nó" vui vẻ?
Hạ Nhạc Thiên không biết, cũng không dám nghĩ tiếp.
Chỉ mong không có quá nhiều người tiến vào trò chơi.
*
Chạng vạng.
Bên trong ký túc xá, lão ngũ Đường Quốc Phi nói: "Hơi đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."
Những người khác đều gật đầu, sau đó gọi Hạ Nhạc Thiên: "Lão tam, xuống nhanh lên."
Hạ Nhạc Thiên bất đắc dĩ xuống giường, theo chân bọn họ ra ngoài.
Trừ Hạ Nhạc Thiên, bốn người còn lại không ai muốn ăn đồ ở căn tin, Trương Kiều Minh nói: "Hay chúng ta đi ăn thịt nướng BBQ đi, gần trường học có rất nhiều quán đồ nướng."
"Ok." Một người trong nhóm đồng ý.
Tuy sức ăn của con trai trưởng thành rất nhiều, nhưng mọi người đã quen lúc ăn cơm đều chia AA (*), như vậy mỗi người sẽ không trả quá nhiều, vừa sức với túi tiền của mình.
(*) AA: chia tiền ăn theo đầu người.
Mọi người vừa đi vừa tìm cửa tiệm, cho đến khi Trương Quốc Phi đột nhiên kêu một tiếng, chỉ vào một cửa tiệm vừa có mấy người đi vào, "Đây là quán ăn mới mở à?"
Hình như chưa từng thấy qua.
Mọi người hứng thú: "Vậy vào đây đi."
Hạ Nhạc Thiên theo sau mọi người đi vào.
Bước vào quán, mọi người nhịn không được trầm trồ, không ngờ nhìn bên ngoài có vẻ bình thường, bên trong lại trang trí tao nhã như vậy, còn có không ít người nói cười ăn uống, vô cùng náo nhiệt.
Mọi người ngồi, bắt đầu chọn món.
Có vẻ do khách quá đông nên xung quanh rất ầm ĩ, lấn át cả âm thanh nói chuyện của đám Hạ Nhạc Thiên.
Nhưng không đúng.
Có chỗ nào đó sai sai!
Hạ Nhạc Thiên cũng không biết kỳ lạ chỗ nào, có lẽ cậu vừa trải qua một trò chơi lệ quỷ giết người nên có hơi nhạy cảm quá mức, nhưng cửa tiệm này làm cậu cảm thấy vô cùng không ổn.
Nhưng vấn đề ở đâu?
Đúng lúc này, di động của cậu vang lên.
Hạ Nhạc Thiên cứng người, mở điện thoại ra nhìn.
[Kiểm tra đo lường có sự kiện thần quái gần người chơi.]
[Tân Nương Mỉm Cười]
[Phân loại: Quỷ Giới]
[Nhiệm vụ khen thưởng: 20]
[Xin hỏi có nhận nhiệm vụ không?]
[Chú ý!!! Quỷ Giới đang mở rộng lãnh thổ!!!]
[Chú ý!!! Quỷ Giới đang mở rộng lãnh thổ!!!]
Những dòng nhắc nhở làm Hạ Nhạc Thiên sởn tóc gáy, cậu lập tức ngẩng đầu nhìn bốn phía, các thực khách đều đang nói cười vui vẻ, không khí có vẻ rất hoà hợp.
Người phục vụ mặc áo cưới màu đỏ cũng rất bận rộn.
Cả người Hạ Nhạc Thiên căng thẳng, vẫn cố gắng tìm kiếm chỗ không thích hợp.
Cho đến khi cậu nhìn thấy người phục vụ mặc áo cưới màu đỏ mỉm cười đặt đồ ăn xuống bàn, mấy thực khách đang nói chuyện theo bản năng ngẩng đầu nhìn người phục vụ.
Cùng lúc đó, bọn họ chậm rãi nhếch khoé miệng lên đến độ cao không thể tin nổi, giống đang cười, nhưng trên mặt không nhìn ra cười, ngược lại cảm thấy trống rỗng như người giả.
Điều làm Hạ Nhạc Thiên nổi da gà là, độ cong khoé môi của ba vị khách giống nhau như đúc.
Rõ ràng lúc nãy bọn họ còn nói chuyện với nhau, nhưng lúc này lại ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, khoé môi cong lên rất cao.
Vô cùng quỷ dị.
Hơn nữa không chỉ một bàn này xuất hiện chuyện lạ, khách hàng của mấy bàn khác cũng như vậy, khoé môi cũng treo lên nụ cười giống hệt nhau.
Nhưng tiếng nói chuyện xung quanh vẫn náo nhiệt như cũ.
Không lẽ đây là Quỷ Giới đang mở rộng mà trò chơi nhắc nhở?
Vì người bị hại càng lúc càng tăng lên.
Chuyện này chứng tỏ lực lượng của con quỷ này còn khủng bố hơn cả Quỷ Gõ Cửa.
Sau lưng Hạ Nhạc Thiên nháy mắt ướt đẫm.
Cậu đưa mắt tìm kiếm nguyên nhân khiến những người này xuất hiện biến hoá.
Sau khi quan sát vài lần, cậu phát hiện ra điểm chung của những người này.
Chỉ cần nữ phục vụ mặc áo cưới màu đỏ tới bàn nào, thực khách đều ngẩng đầu nhìn cô ta, trong nháy mắt khoé môi đều cong lên một góc độ giống nhau, không khác gì nữ phục vụ kia.
Không lẽ nữ phục vụ mặc áo cưới màu đỏ chính là quỷ?
Khoan đã...
Mắt cậu mở lớn.
Sao nhân viên phục vụ lại mặc áo cưới màu đỏ?
Hơn nữa, từ nãy tới giờ cậu và toàn bộ người trong quán ăn đều không cảm thấy mặc áo cưới màu đỏ thì có gì sai.
Không hề có chỗ nào không đúng.
Sau khi Hạ Nhạc Thiên nghi ngờ nhân viên phục vụ mới phát hiện cô ta ăn mặc không phù hợp.
Nữ phục vụ kia, hiển nhiên chính là Tân Nương Mỉm Cười mà trò chơi nhắc nhở.
Không được.
Cậu phải chạy khỏi đây.
Suy nghĩ vừa lướt qua, Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhanh chóng nói: "Chúng ta mau đi khỏi đây..."
Lời chưa nói xong đột ngột im bặt.
Mấy vị khách bàn kế bên đang nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, khoé miệng cười đến sởn tóc gáy, cũng không biết đã nhìn cậu bảo lâu.
Hơn nữa lúc Hạ Nhạc Thiên đang tập trung tinh thần quan sát xung quanh, những người này cứ nhìn cậu lăm lăm, trên mặt treo nụ cười khủng bố.
Hạ Nhạc Thiên kinh hãi, rốt cuộc không thể ngồi yên nữa, nhanh chóng nói với đám bạn cùng phòng: "Chúng ta đi mau."
Mọi người chơi đùa vui vẻ, thậm chí còn nâng ly bia chạm cốc, nghe Hạ Nhạc Thiên nói vậy thì hơi mất hứng, "Lão tam, đồ ăn chúng ta gọi còn chưa lên mà."
Hạ Nhạc Thiên muốn kéo bọn họ đi, nhưng sợ rút dây động rừng, kinh động đến nữ quỷ, bèn thấp giọng nói: "Các cậu nhìn xung quanh đi, không phát hiện chỗ này không bình thường sao? Còn ngồi nữa thì chờ chết đi!"
Lúc này mọi người mới xoay đầu nhìn quanh bốn phía, bị doạ sắp nhảy dựng, "Đây...đây..."
Hơn một nửa thực khách xung quanh đều ngồi yên không nhúc nhích, khoé môi cong lên giống y như nhau, trên mặt lại không có chút ý cười, chỉ có sởn gai ốc.
"Chuyện gì vậy?" Phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu ngạc nhiên.
Người mỉm cười càng lúc càng nhiều, dù xung quanh vẫn ồn ào như cũ, nhưng bọn họ đều không phát hiện.
"Không lẽ ở đây có quỷ?" Có người buột miệng.
Đột nhiên.
Tiếng náo nhiệt biến mất, yên tĩnh vô cùng.
Mà những người mỉm cười, đồng loạt quay đầu nhìn thẳng vào người vừa nói "có quỷ", ánh mắt trợn trừng.
Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị.
Người kia bị doạ sợ hét lên một tiếng, hoảng loạn lôi kéo bạn cùng bàn: "Đi, chúng ta đi mau."
Nhưng dù hắn kéo thế nào, người bạn vẫn không nhúc nhích, hắn vội vàng quay đầu kêu to: "Mau đi với tôi..."
Hắn kinh hãi không thốt nên lời, vì hắn phát hiện người bạn mà hắn đang kéo, không biết khi nào cũng đã nở nụ cười, khoé môi giương lên gần chạm mép tại, trợn mắt trừng hắn.
Sao lúc này hắn mới...mới phát hiện bạn cùng bàn trở nên như vậy?
Hắn sợ tới mức vội buông tay, không thèm quan tâm nữa mà kêu la thất thanh chạy ra ngoài.
Những người khác cũng sợ hãi chạy ra, chỉ còn vài người không bỏ lại bạn bè: "Này, cậu làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi."
Nhưng những người đó không hề phản ứng, chỉ chậm rãi ngẩng đầu, khoé môi mỉm cười quỷ dị.
Hạ Nhạc Thiên nói khẽ với đám bạn đã sợ tới mềm chân: "Chúng ta cũng chạy."
Mọi người vội vàng gật đầu, trong lòng tuy nghi ngờ, nhưng sự việc quỷ quái này làm bọn họ sợ hãi, theo bản năng nghe theo Hạ Nhạc Thiên, chạy nhanh ra khỏi quán ăn.
Hạ Nhạc Thiên chạy cuối cùng, lúc sắp chạy khỏi cửa tiệm thì dừng bước, quay đầu hét lên với những người còn đang muốn gọi tỉnh bạn bè và người thân: "Mau chạy khỏi đây, đừng chạm vào bọn họ, nơi này rất nguy hiểm."
Thân cậu còn chưa lo xong, chuyện có thể làm là nhắc nhở những người này.
Những người kia ngẩng đầu, nôn nóng đến mồ hôi đầy đầu, nhưng vẫn cố chấp muốn đánh thức bạn bè, thậm chí có người lây điện thoại báo cảnh sát.
Cũng có người mắng Hạ Nhạc Thiên: "Cậu không có lương tâm sao? Đã không cứu người còn muốn kêu chúng tôi chạy đi! Cậu bị bệnh à?"
Mà nữ phục vụ mặc áo cưới màu đỏ đi về hướng những người đó, đôi môi mỉm cười quỷ dị, ánh mắt âm trầm đáng sợ.
Không kịp nữa.
Đã quá muộn.
Hạ Nhạc Thiên cắn răng, quay đầu chạy đi.
Cậu vốn nghĩ chỉ cần chạy khỏi quán ăn sẽ thoát khỏi phạm vi Quỷ Giới của Tân Nương Mỉm Cười, nhưng lúc cậu chạy ra ngoài thì phát hiện, đường phố vốn nên náo nhiệt đã biến thành phố quỷ âm u trống vắng.
Hai bên đường có rất nhiều nhà cũ như thời dân quốc, trong đó có một cổ trạch treo hai cái đèn lồng trước cổng, dán chữ "Hỉ" lớn.
Mấy người bạn cùng phòng sợ tới mức đứng tại chỗ không biết làm sao, Trương Kiều Minh run tay nhìn đồng hồ, mềm nhũn hai chân: "Bây giờ rõ ràng...rõ ràng mới buổi chiều mà, sao trời lại tối đen như vậy?"
Một người khác cũng sắp khóc: "Chúng ta hình như không phải ở gần trường, sao nơi này lại âm u quỷ dị như vậy?"
"Tiêu rồi, có phải chúng ta gặp quỷ rồi không?"
Hạ Nhạc Thiên đuổi tới, thúc giục: "Đi mau, đừng đứng ở đây."
Cậu không biết Quỷ Tân Nương kia có đuổi theo không.
(*) Áo cưới đỏ thời dân quốc:
***********
Editor: Đi ăn cũng gặp quỷ ಥ‿ಥ
Thấy giống như đi cafe mà gặp ngay F0
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com