Chương 4
Bạn cùng phòng buộc tóc đuôi ngựa đơn gọn gàng và thoải mái, trang điểm nhẹ nhàng thanh tú, ngoại hình không có gì đặc biệt.
Cô ta là một người rất hướng ngoại, tuy vẻ mặt tiều tụy, có vẻ như đã lâu không được nghỉ ngơi tốt, nhưng biểu hiện của cô ta vẫn rất nhiệt tình khéo nói.
Hai người trò chuyện chưa được mười phút, đã khiến Sầm Sênh bắt đầu gọi cô ta là Tiểu Khiết.
Cô ta nhìn thấy ánh mắt của Sầm Sênh vẫn luôn dừng lại trên người bốn cô gái còn lại, Tiểu Khiết xấu hổ cười cười: "Bọn họ là bạn thân của tôi, đêm nay dự định đến chỗ tôi chơi cả đêm. Tôi tưởng ngày mai anh mới chuyển đến, cho nên đã không hỏi anh trước, xin lỗi xin lỗi!"
"Chúng tôi sẽ dùng phòng khách một lúc, anh yên tâm, đảm bảo sẽ không gây ra tiếng ồn quá lớn đâu, sẽ không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh."
Tiểu Khiết lấy một hộp 4 miếng bánh tart trứng từ trong túi mua sắm ra: "Anh vừa mới chuyển đến, bọn tôi đã gây nhiều phiền toái như vậy rồi, thật sự xin lỗi. Đây là bánh mà tôi đã xếp hàng mua tại một cửa hàng nổi tiếng trên mạng gần đây, anh cầm lấy nếm thử xem hương vị thế nào."
Cô ta tinh nghịch chớp mắt: "Tôi nếm thử một lần là đã mê rồi, rất ngon!"
Khách khi hai câu rồi cất hộp bánh tart trứng, Sầm Sênh tiếp tục mỉm cười nói chuyện với bạn cùng phòng, trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác.
Lời nói vừa rồi của Tiểu Khiết nghe thì có vẻ không có vấn đề gì, tạo được ấn tượng đầu rất tốt với người khác.
Nhưng ngay cả chủ nhà cũng không biết cụ thể ngày nào Sầm Sênh sẽ chuyển đến 404. Anh không nói cho bất cứ ai về những kế hoạch sắp tới của mình.
Tại sao bạn cùng phòng lại biết anh sẽ chuyển đến trong hai ngày này?
Trước kia vì để tìm kiếm manh mối của Dung Dã, Sầm Sênh đã cải trang, cẩn thận điều tra tiểu khu Ân Hà và các khu vực xung quanh vài lần.
Anh biết thông tin về mỗi một cửa hàng gần đây, ở đây vốn không hề có cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng nào trên mạng cả.
Sầm Sênh là người địa phương, vẫn luôn sống ở thành phố này trước khi tốt nghiệp đại học, anh chưa bao giờ nhìn thấy nhãn hiệu được in trên hộp bánh tart trứng này trước đây, hộp bánh tart trứng này được mua từ thành phố khác.
Việc nhỏ như vậy, tại sao bạn cùng phòng lại muốn gạt anh?
—
"Người sống trong tiểu khu Ân Hà đều là người già và trẻ em, bọn họ đi ngủ rất sớm, chúng ta đi vào nhỏ tiếng chút, đừng làm phiền hàng xóm nghỉ ngơi."
Khách sáo với Sầm Sênh xong, bạn cùng phòng chủ động kéo cổ tay anh, kéo anh vào tiểu khu.
Sầm Sênh bất động thanh sắc gỡ bỏ tay cô ta ra, cười tủm tỉm đi theo.
Trên người bốn cô gái đều có mùi hương khói nhàn nhạt. Bọn họ giống như bạn cùng phòng, cũng thờ cúng tượng thần trong nhà đã lâu.
Mấy người nhìn qua rất quen thuộc, luôn nhỏ giọng trò chuyện, nhưng thần thái và cử động cơ thể đều lại lộ ra sự đề phòng và câu nệ khó nhận ra.
Lại kết hợp với hộp bánh tart trứng, Sầm Sênh đã đại khái đoán được tình hình của mấy người này.
Bao gồm cả bạn cùng phòng Tiểu Khiết, năm cô gái này đều thờ cúng Đồng Minh Thánh Hậu. Bọn họ sống ở các thành phố khác nhau, có thể là quen biết trên mạng, cũng có thể là thông qua những cách khác.
Tối nay bọn họ cố ý chạy đến tiểu khu Ân Hà, qua đêm trong phòng 404, là muốn hoàn thành kế hoạch gì đó.
Sầm Sênh không rõ cụ thể bọn họ muốn làm gì, nhưng anh đã nhận ra, người thuê mới của 404 cũng nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Vừa đúng lúc, anh lại là kẻ xui xẻo mới chuyển đến.
Những gì mà lời tự thuật đã nói lúc trước lại hiện lên trong đầu Sầm Sênh.
Trong phần giới thiệu chương 3 của "Quỷ thoại Ân Hà", anh sẽ bị một đôi bàn tay mảnh khảnh lạnh băng bóp chặt cổ ấn vào trong nước. Anh liều mạng giãy dụa phản kháng, lại chỉ sờ thấy một vật thể cứng rắn lạnh lẽo trên cổ tay của người nọ.
Tầm mắt lần lượt quét qua tay của năm người, Sầm Sênh không dấu vết nhíu mày.
Trọng lượng của mấy người phụ nữ này, nặng nhất không quá 65 kg, bàn tay đều có thể coi là mảnh khảnh.
Hơn nữa mỗi người đều đeo một cái đồng hồ trên tay. Mặt đồng hồ đều có cảm giác lạnh và cứng khi chạm vào.
Với sự phát triển của khoa học công nghệ và sự phổ biến của điện thoại di động, người đeo đồng hồ càng ngày càng ít, trên đường gần như không nhìn thấy.
Năm người này muốn làm gì? Tại sao lại đều đeo đồng hồ?
Sầm Sênh cúi đầu nhìn cổ tay mình, anh là người duy nhất không đeo, thật là lạc lõng.
Anh có bút dạ trong túi, lát nữa sẽ tự vẽ cho mình một cái, để dễ dàng hòa nhập vào nhóm.
Trước mắt Sầm Sênh không cách nào nhìn ra, người muốn giết anh trong phần giới thiệu là ai.
Hiện tại là mùa hè, phụ nữ đều mặc quần đùi và váy ngắn. Nhìn vào cơ bắp ở chân, bọn họ đều là những người bình thường, chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp.
Sầm Sênh ước tính thực lực hai bên, anh đã làm trợ lý thám tử 5 năm, số lượng tội phạm bị anh đánh bất tỉnh hai tay cũng đếm không hết.
Trong tay anh có dùi cui, cây búa nhỏ và một cuốn sách "Thế giới ấm áp" có thể dùng như cục gạch.
Cho dù năm cô gái không phải là người tốt, 1 đấu 5 thì anh vẫn có thể thắng.
Trong lòng có niềm tin, Sầm Sênh quyết định tối nay sẽ ở trong phòng ngủ bên trái của phòng 404.
Đầu tiên là phải tiếp cận, nếu ai đó trong số năm người này thật sự có người muốn làm hại người khác, anh cũng có thể ngăn chặn kịp thời.
Theo dõi từ xa thông qua camera tất nhiên là an toàn, nhưng chờ đến khi anh phát hiện điều gì đó bất thường rồi chạy tới, có thể đã xảy ra huyết án rồi.
Nếu tận mắt chứng kiến bọn họ bị giết chết trong camera, nhiệm vụ sẽ thất bại, lương tâm Sầm Sênh cũng sẽ bất an.
Thứ hai, người thuê mới cũng nằm trong kế hoạch của bọn họ. Nếu cả năm người phụ nữ này đều là người xấu, vậy thì bọn họ nhất định sẽ hợp lực lại, giết chết người thứ sáu.
Sầm Sênh là trợ lý thám tử, đã học qua cách chiến đấu, cũng giàu kinh nghiệm chiến đấu, lại cảnh giác với bọn họ.
Chỉ cần không gặp phải quỷ, đêm nay dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng có thể đối phó được.
Anh sợ sau khi mình kiếm cớ rời đi, bọn họ lại lừa những người khác tiến vào bù cho đủ sáu người. Sự lựa chọn của anh, sẽ gián tiếp hại chết người qua đường vô tội.
Lập kế hoạch xong, Sầm Sênh không nhịn được nhìn về phía bạn cùng phòng Tiểu Khiết lần nữa.
Tiểu Khiết đang trò chuyện với những người khác, khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười rạng rỡ, trông thật nhiệt tình và thân thiện.
Sầm Sênh hoảng hốt trong chốc lát.
Anh rất muốn bất chấp hậu quả, bắt cô ta lại rồi trực tiếp chất vấn.
Cần phải đi qua phòng khách mới có thể đến nhà vệ sinh. Trong căn nhà rộng 70, 80 mét vuông này, sao cô ta có thể không biết trong phòng ngủ bên trái đang có một người sống sờ sờ bị giam giữ!
Rốt cuộc cô ta sợ bị người khác trả thù nên không dám báo cảnh sát giúp Dung Dã, hay đằng sau vụ mất tích của Dung Dã cũng có một tay của cô ta?
Dung Dã đã mất tích hơn hai tháng, mức độ sụp đổ của "Xương cốt chưa lạnh" đã lên tới 100%, Sầm Sênh căn bản không dám nghĩ đến tình huống của người yêu.
Hốc mắt cay cay, Sầm Sênh vội vàng dùng tay quạt quạt gió.
Gần đây anh luôn mơ rất kỳ quái, đã sắp bị chuyện này làm phát điên rồi.
—
Buổi tối, tiểu khu Ân Hà càng u ám và yên tĩnh hơn ban ngày. Trong tòa chung cư cao năm tầng, không có một nhà nào sáng đèn, toàn bộ tòa nhà không nghe thấy một âm thanh nào.
Mấy cô gái khẩn trương chen chúc với nhau, một mình Sầm Sênh đi ở phía sau.
Bạn cùng phòng Tiểu Khiết trước đó đã nói, cả nhóm bắt đầu bước vào hành lang, cũng không nói chuyện nữa, suốt hành trình đều dựa vào đèn pin điện thoại để chiếu sáng.
Khi đến tầng 4, Sầm Sênh nghe thấy Tiểu Khiết lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thanh âm có chút run rẩy.
Cô ta rất sợ sao?
Vừa rồi Sầm Sênh không phát ra âm thanh, chỉ là vì cẩn thận.
Anh còn nhớ ban ngày, khi xách hành lý cùng Ngũ Bàng vào, thấy dòng chữ viết bằng máu trên tường: "Ban đêm không được ồn ào ở hành lang, sẽ ảnh hưởng hàng xóm nghỉ ngơi. Còn ồn nữa thì sẽ giết cả nhà các người."
Tiểu Khiết sống ở tiểu khu Ân Hà trước anh, càng quen thuộc với hoàn cảnh nơi này hơn. Tại sao cô ta lại sợ hãi như vậy, nếu làm ồn thì sẽ xảy ra chuyện gì?
"Quỷ thoại Ân Hà" là truyện thần quái, trong tiểu khu Ân Hà khẳng định có quỷ. Có thể có một ác quỷ với mái tóc bù xù mặt chảy đầy máu, đang chăm chú nhìn anh trong bóng tối hay không?
Sầm Sênh bị tưởng tượng của mình dọa sợ đến mức lạnh sống lưng.
Cũng may anh đã chuẩn bị từ trước, buổi chiều trước khi đi ăn thịt xiên với Ngũ Bàng, anh đã đến ngôi chùa lớn nhất thành phố, mua hai chuỗi tràng hạt và một mặt dây chuyền tượng Bồ Tát.
Tuy rằng không được cao tăng khai quang, nhưng tốt xấu gì cũng là đồ ở trong chùa. Nơi đó hương khói tràn đầy, chắc hẳn cũng có ích phần nào.
Bạn cùng phòng thật cẩn thận tìm chìa khóa, Sầm Sênh đứng ở bên cạnh, yên lặng nắm chặt mặt dây chuyền Bồ Tát.
Theo một tiếng vang nhỏ, bạn cùng phòng kéo cửa chống trộm ra, hương khói nồng nặc lập tức bay ra ngoài.
Đúng như Sầm Sênh dự đoán, vẻ mặt của bốn người phụ nữ cũng không thay đổi khi nhìn thấy tượng thần được thờ cúng trong phòng khách, đã quen với điều này rồi.
"Kẽo kẹt... Két..."
"Két..."
Mấy người phụ nữ bước vào phòng trước, Sầm Sênh đứng ở cửa thay giày. Anh vừa mới cúi người xuống, bỗng nhiên nghe thấy vài âm thanh giòn tan rất khẽ.
Sầm Sênh hơi giật mình, thò tay vào túi quần.
Mặt dây chuyền tượng Bồ Tát bị vỡ, hai chuỗi tràng hạt cũng bị vỡ thành từng mảnh.
Âm thanh vỡ của vài món đồ rất nhỏ, Tiểu Khiết lại nghe được. Cô ta xoay người nghi hoặc nhìn về phía Sầm Sênh, biểu tình bỗng nhiên trở nên cực kỳ hoảng sợ.
Sầm Sênh sửng sốt, đầu óc "oong" lên một cái. Anh cũng bất chấp thay dép lê, chạy một bước dài vào trong phòng, đóng sầm cửa chống trộm sau lưng.
Giây tiếp theo, ngoài cửa truyền đến một tiếng trầm vang. Hình như có thứ gì đó đang hung hăng đập mạnh vào cửa phòng.
Một lực mạnh mẽ từ bên ngoài kéo lấy tay nắm cửa, cửa chống trộm bị kéo bang bang rung động. Khi phát hiện kéo không được, lại đổi sang đập.
Trán Sầm Sênh toát mồ hôi mỏng, anh nhanh chóng khóa kỹ cửa lại, nắm chặt dùi cui rồi thăm dò nhìn qua mắt mèo.
Đèn ở hành lang đã bị hỏng, bên ngoài tối đen. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen kì quái đang đứng trước cửa phòng 404.
Hình dáng của bóng đen trông như là... một bông hoa?
Không phải là hoa thật, mà là loại hoa đơn giản với những cánh khác nhau mà một đứa trẻ vẽ ra.
Sầm Sênh bị suy nghĩ của mình làm cho bối rối.
Một bông hoa hoạt hình đang đứng ở cửa phòng anh?
Trong bóng đêm tựa như có vô số con mắt đang tham lam nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng 404. Khi Sầm Sênh dán sát vào mắt mèo, muốn nhìn kỹ lại một chút, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng cười quái dị.
Ngay sau đó, không hề báo trước, mắt mèo bụp một tiếng vỡ thành từng mảnh, một thứ gì đó đâm thẳng vào mắt Sầm Sênh.
Sầm Sênh phản ứng rất nhanh, anh nhanh chóng lùi về sau, lấy "Thế giới ấm áp" ra dùng sức ấn vào mắt mèo.
Một lực tác động mạnh mẽ vào quyển sách, có thứ gì đó đã phá vỡ mắt mèo, muốn chui vào 404.
Vẻ mặt Sầm Sênh ngưng trọng, vừa rồi anh đã bắt được một số hình ảnh.
Ngoài cửa có một con mắt trắng bệch, giống như hạt thủy tinh. Thứ đang cố gắng chui vào cửa, là một cái lưỡi dài nhọn màu đỏ tươi.
Sầm Sênh có tật xấu, càng sợ thì càng cáu kỉnh, càng sợ càng có thể đánh.
Anh sợ đến mức run rẩy, khẽ nghiến răng hét lên với bạn cùng phòng: "Lấy dao đến đây! Thứ ngoài cửa chẳng phải thích đâm vào mắt mèo sao, tôi sẽ đâm nát nó!"
Tiếng đập cửa tạm dừng một lúc, sau đó trở nên càng thêm kịch liệt.
Tiêu Khiết Khiết bị dọa ngốc, cứng ngắc tại chỗ không nhúc nhích.
Nhưng một cô gái có vóc dáng thấp bé, cầm dao gọt trái cây xông tới, tức giận hét ra ngoài cửa: "ĐM! Tao đâm chết mày, đồ chó!"
Sầm Sênh nhanh chóng liếc nhìn cô ta.
Tóc ngắn màu xanh lá cây, hình xăm của băng đảng đường phố, vết sẹo do dao đâm, mùi thuốc lá nồng nặc, vẻ mặt tàn nhẫn, trông giống như một nữ lưu manh.
Đợi một chút, hình như cô ta là trẻ vị thành niên?
Lực va đập ngoài cửa càng lúc càng lớn, hai tay Sầm Sênh gắt gao ấn chặt vào quyển sách. Từ tần suất và lực va đập, anh đoán thứ ngoài cửa đã mất kiên nhẫn, mối nguy hiểm sẽ kết thúc nhanh thôi.
Sầm Sênh cúi đầu thì thầm với cô gái, bảo cô ta tìm một số dụng cụ, bịt mắt mèo lại.
Đúng như anh dự đoán, thứ ngoài cửa dường như đã trút được cơn giận, sau khi dùng sức đập cửa mấy lần, cuối cùng cũng xoay người lại rời khỏi phòng 404.
Sầm Sênh lấy hết can đảm, áp sát vào cửa để nghe động tĩnh ở bên ngoài.
"Rầm... Rầm..."
"Rầm..."
Không có tiếng bước chân, ngoài cửa chỉ có tiếng động thùng thùng kỳ quái. Âm thanh càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất.
—
Tạm thời không còn nguy hiểm, thân thể Sầm Sênh mềm nhũn, dựa vào cửa chống trộm, Quần áo của anh ướt đẫm mồ hôi lạnh, lưng dựa vào cánh cửa kim loại có hơi lạnh.
Cô gái thấp bé cầm thớt và keo nước chạy tới, cùng Sầm Sênh cố định tấm thớt lên trên cửa.
Mấy người còn lại vẫn chưa lên tiếng, đứng giữa phòng khách như thể bị dọa đến ngu người.
Cô gái thấp bé ghét bỏ nhìn bọn họ một cái, cũng không để ý Sầm Sênh đang muốn nói chuyện với cô ta, quay người đi đến sofa hút thuốc.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của bạn cùng phòng, Sầm Sênh đẩy mắt kính, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, đừng sợ, nó đã đi rồi. Đúng rồi, Tiểu Khiết, thứ vừa rồi ở bên ngoài là cái gì, cô biết không?"
Không ngờ sau khi thoát khỏi nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của anh lại là an ủi người bên cạnh. Tiểu Khiết mím môi, muốn nói lại thôi.
Cô ta trầm mặc hai giây: "Là tên điên sống ở tầng dưới, hắn ta có bệnh, ban đêm nghe thấy tiếng động là lại phát điên. Chỉ cần không gây ra tiếng động là được rồi, không có vấn đề gì lớn."
Sầm Sênh biết cô ta đang nói dối, nụ cười của anh vẫn không thay đổi: "Thật sao? Khó trách tiền thuê nhà lại thấp như vậy. Có một người hàng xóm như vậy, cô sống một mình rất không an toàn. Sau này buổi tối nếu phải về nhà một mình, tôi có thể xuống dưới nhà đón cô."
Cô gái thấp bé tay run run hút thuốc: "Ngu ngốc."
Tiểu Khiết nhìn anh một cái, không nói gì.
Cô ta đẩy đẩy cô gái tóc ngắn suýt chút nữa bị dọa phát khóc bên cạnh: "Được rồi, không sao hết. Tôi có mua dưa hấu, mọi người cùng ăn đi."
Mấy người kia sửng sốt một lúc lâu mới định thần lại, tay chân cứng nhắc bước về phía ghế sofa.
Sầm Sênh nghiêng đầu nhìn bọn họ, lời nói của Tiêu Khiết Khiết có trăm ngàn chỗ hở. Cho dù anh giả vờ ngu ngốc cũng được đi, mấy cô gái kia sao lại cũng không phản ứng gì.
Ồ...
Bọn họ biết ngoài cửa là thứ gì, chỉ có anh là không.
Cùng lúc đó, trong đầu Sầm Sênh vang lên giọng nói AI tổng hợp của lời tự thuật.
【 Tiêu Khiết Khiết cảm thấy bạn là một người bạn cùng phòng thân thiện, dịu dàng còn rất đẹp trai. 】
【 Độ hảo cảm của Tiêu Khiết Khiết đối với bạn +13. 】
【 Độ hảo cảm hiện tại của Tiêu Khiết Khiết: 13 (bạn đã cho cô ta ấn tượng đầu tiên rất tốt). 】
【 Đậu Lỵ cảm thấy bạn là một người đàn ông ân cần và tốt bụng. 】
【 Độ hảo cảm của Đậu Lỵ đối với bạn +7. 】
【 Độ hảo cảm hiện tại của Đậu Lỵ: 7 ( người khác giới vừa mắt). 】
【 Quý Manh cảm thấy bạn là một người tốt. 】
【 Độ hảo cảm của Quý Manh đối với bạn +5. 】
—
Độ hảo cảm của mấy cô gái đối với anh đều là từ 5 - 10.
Chỉ có Tiêu Khiết Khiết được anh đặt tiêu điểm chú ý và một cô gái cực kỳ coi trọng sắc đẹp, có độ hảo cảm với anh vượt qua 10 điểm.
Cũng không biết chút điểm của độ hảo cảm này, có thể sử dụng vào việc gì.
Nếu độ hảo cảm của bạn cùng phòng Tiêu Khiết Khiết đạt mức tối đa, liệu cô ta có nói cho anh biết tung tích của Dung Dã hay không?
Sầm Sênh hy vọng Tiểu Khiết có thể tự mình nói ra, anh không muốn phải đánh bạn cùng phòng.
Sầm Sênh rất lo lắng cho Dung Dã, anh thật sự rất nhớ hắn.
—
Thứ ở hành lang chắc chắn không phải là con người, không có người nào trông giống một bông hoa.
Nếu đối thủ là người, Sầm Sênh có thể một đánh năm, nhưng nếu đối thủ là quỷ...
Vậy anh sợ rằng không những không thể bảo vệ được người khác, còn phải góp mạng của mình vào.
Sầm Sênh trở về phòng ngủ, dứt khoát lấy điện thoại ra liên lạc với cảnh sát Vương.
Anh không xác định để cảnh sát dùng vũ lực mang năm người phụ nữ đi, có được tính là ngăn chặn huyết án 404 hay không, và như vậy thì lời tự thuật có tính là anh đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ hay không.
Nhưng thà để bị bại lộ thân phận và manh mối bị gián đoạn, mất đi cơ hội nhận được phần thưởng nhiệm vụ, còn hơn là bị quỷ giết.
Chỉ khi anh còn sống, mới có cơ hội tìm thấy Dung Dã.
Hơn nữa nơi này không chỉ có một mình anh, còn có năm người phụ nữ, trong số bọn họ có thể có người vô tội.
Nếu anh không thể bảo vệ người khác, cũng không nên khiến những người vô tội phải mất mạng vì ham muốn ích kỷ của bản thân.
Anh dùng ngón tay gõ vào màn hình:【 Anh Vương, hôm nay anh có bận làm việc không? 】
Bên kia trả lời rất nhanh:【 Không bận, có chuyện gì vậy Tiểu Sênh? 】
Sầm Sênh khẽ nhíu mày, động tác gõ chữ dừng lại.
Cảnh sát Vương nhỏ hơn anh ba tuổi, vẫn luôn gọi anh là anh Sênh. Quan hệ của hai người rất tốt, thích gọi đối phương là anh.
Người ở đầu bên kia điện thoại, không phải là cảnh sát Vương.
Sầm Sênh cười khổ một tiếng, phim kinh dị quả nhiên không lừa anh, quỷ vừa xuất hiện, điện thoại lập tức trở thành vật trang trí.
Cũng may trước đó anh đã nói trước với Ngũ Bàng, nếu không thể liên lạc với anh, Ngũ Bàng sẽ lập tức dẫn cảnh sát chạy tới tiểu khu Ân Hà.
Với tính tình của Ngũ Bàng, nhiều nhất là hai ba giờ đêm, sẽ không nhịn được mà gọi điện xác nhận sự an toàn của anh, anh chỉ cần kiên trì đến ba giờ là được.
Vẫn còn rất nhiều việc phải làm, Sầm Sênh rùng mình mấy cái, sợ hãi qua loa một lúc, mở laptop ra bắt đầu làm việc.
Vừa trò chuyện với con quỷ cải trang thành cảnh sát Vương, vừa xem camera theo dõi.
Năm cô gái đang thay quần áo trong phòng khách, Sầm Sênh nhanh chóng cắt hình ảnh, kiểm tra phòng ngủ của Tiểu Khiết.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, không một tiếng động. Chỉ có tủ quần áo đặt trong góc phòng, đang nhẹ nhàng đong đưa.
Sầm Sênh ngẩn người.
Đợi một chút, tủ quần áo đang chuyển động?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com