Chương 51
Âm thanh đột nhiên vang lên, Sầm Sênh cảnh giác nhìn xung quanh.
Trong phòng 302 chỉ có hai người là anh và Tiểu Nhu. Tiểu Nhu vừa mới được ghép lại, vẫn đang ngủ say trên giường.
Âm thanh kia thật sự vang lên trong đầu anh!
【 Kiểm tra phát hiện ngài Sầm đang do dự có nên đi đến điểm hẹn hay không. Mặt phải thì đến chỗ hẹn, mặt trái thì cho leo cây. 】
【 Ngài Tiền đã tung đồng tiền đi — 】
【 Mặt phải! 】
【 Ngài Tiền kiến nghị bạn đi đến điểm hẹn! 】
"Chờ một chút! Ngài Tiền! Nói rõ ràng một chút!"
Không ai đáp lại anh, âm thanh máy móc kia đột nhiên im bặt.
Sầm Sênh nheo mắt lại.
Tại sao âm thanh kia lại đột nhiên xuất hiện, rồi lại đột nhiên biến mất. Ngài Tiền là cái gì, sao lại nghe quen tai như vậy?
Âm thanh máy móc, kỹ năng, đạo cụ...
Hình như có hơi giống với hệ thống mà anh từng đọc trong tiểu thuyết?
Thời gian cấp bách, Sầm Sênh không kịp suy nghĩ lại. Trong tiềm thức anh cảm thấy âm thanh này rất quan trọng, là điểm mấu chốt của mạng sống của anh.
"Hệ thống?"
Sầm Sênh thử nói từ ngữ mấu chốt, muốn âm thanh kia xuất hiện lần nữa. Anh vừa nhỏ giọng nói thầm, vừa chạy về phía WC tầng 4.
"Chủ thần?"
"Ông cụ Nhẫn, bà cố nội, khí linh?"
"Dịch vụ khách hàng nhân tạo?"
Liên tục nói thử mấy khẩu lệnh, nhưng âm thanh máy móc kia vẫn không xuất hiện. Chỉ còn 2 phút nữa là tới 21 giờ.
Các cư dân đi dạo trong hành lang lục tục trở về phòng. Chỉ còn lại có mấy người trung niên đang vội vàng thu dọn bàn mạt chược.
Hình như bọn họ nói tiếng địa phương nào đó ở phía Nam, Sầm Sênh không nghe hiểu câu nào.
Ở hành lang tầng 3, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt ở tầng 2.
"Con điếm thúi, mẹ nó mày đúng là người tốt! ĐM! Mày đã kết hôn với ông đây rồi thì phải cho ông đây ch**h!"
"Tôi vẫn còn là vị thành niên! Ngay cả đứa trẻ mà ông cũng muốn tơ tưởng đến sao, đồ chó nhà ông. Lần sau ngủ thì mở thì to mắt ra, nếu không cẩn thận ngày hôm sau biến thành thái giám đấy!"
"Mẹ nó, đánh chết mày!"
"Ông tới đây! Đánh đi! Cái đồ nhu nhược, không bằng súc sinh!"
Là Quý Manh đang đánh nhau với bạn cùng phòng ấu dâm của cô, hàng xóm ở bên cạnh đang cố gắng can ngăn, khuyên Quý Manh nhanh trở về ngủ, chờ ngày mai có nhiều thời gian, mọi người cùng nhau thiến hắn ta.
Mặc dù hàng xóm có ý tốt, nhưng Sầm Sênh nghe xong thì trong lòng căng thẳng.
Tên ấu dâm kia không phải là người có giới hạn, anh lo lắng hắn ta sẽ chó cùng rứt giậu, ra tay với Quý Manh.
Bên ngoài chung cư vang lên tiếng loa lần nữa, là quản lý đang nhắc nhở các cư dân, còn một phút nữa là đến giờ tắt đèn, bảo mọi người trở lại phòng đúng giờ.
Sầm Sênh khẽ cắn môi.
Không kịp rồi, anh chỉ đành quay lại tìm Quý Manh vào ngày mai.
Khi rời đi, anh mơ hồ nghe thấy tiếng tiếng rống giận của tên ấu dâm: "Tao muốn đi tìm quản lý! Mày chờ đấy, tao sẽ tố cáo với quản lý!"
Tố cáo?
Lúc trước Dung Dã đã từng nói đến, sở dĩ hắn đi tìm trẻ em, là vì người lớn không dễ khống chế, còn sẽ đi tố cáo.
Nên tố cáo với quản lý như thế nào đây? Anh cũng muốn thử xem.
...
Trong trí nhớ của Hà Tuấn Nghiệp, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện ma quỷ. Anh ta là một người kiên định theo chủ nghĩa vô thần, căn bản không nghĩ tới con cún đồ chơi điện tử đang bị quỷ điều khiển.
Tiện tay nhặt con cún đồ chơi lên, sau khi xác định trên đó không có máy nghe trộm, Hà Tuấn Nghiệp vội vàng gọi Tiêu Khiết Khiết tới, thu hồi lại tượng Đồng Minh Thánh Hậu.
"Bên trên thật nhiều bụi, đồ trong phòng này đều bẩn như vậy sao?" Tiêu Khiết Khiết vừa lau tượng thần vừa nhìn vào bên trong: "Rất sạch sẽ mà, có lẽ chúng bị người ta đặt ở trong góc."
Cô thất thần, lau không được nghiêm túc. Tượng Thánh Hậu nghiêng nghiêng đầu, ý bảo cổ chưa được lau sạch.
"Được, ngài chờ một chút, tôi sẽ..."
Tiêu Khiết Khiết đột nhiên dừng lại, hoảng sợ cúi đầu. Tượng thần đang nghiêng đầu, ghét bỏ mà nhìn cô.
"A!!!" Lần đầu tiên Tiêu Khiết Khiết gặp phải loại chuyện này, tay cô run lên, tượng thần rơi xuống.
Hà Tuấn Nghiệp vội vàng duỗi tay đỡ lấy, bàn tay bị đập mạnh, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Anh ta đang muốn mắng cô trợ lý tay chân vụng về, tượng Thánh Hậu bỗng nhiên quay đầu, khen ngợi nhìn về phía anh ta.
Đầu óc Hà Tuấn Nghiệp trống rỗng.
Con cún đồ chơi điện tử bị anh ta tiện tay ném sang một bên bỗng nhào tới bên chân anh ta. Một đoàn bóng trắng chui ra từ giữa, giữ chặt Hà Tuấn Nghiệp lại.
"Thang máy di chuyển, hình như là đi tới tầng ba! Mau mang theo tượng Thánh Hậu đi, người của Bạch Ngọc Kinh tới rồi!"
Tượng Thánh Hậu khắc chế ác quỷ, Tiểu Bạch là quỷ, không có biện pháp chạm vào tượng thần.
Nó lầm bầm lầu bầu với tượng thần, dùng tình cảm lay động lòng người, dùng lý trí để người khác hiểu, mới khiến tượng Thánh Hậu trốn chạy với nó.
Trước khi Sầm Sênh biến mất có dán một tờ giấy lên tượng thần, trên đó viết rằng tượng thần có thể là điểm mấu chốt để phá vỡ cục diện, phải bảo vệ thật tốt. Chuyện này có lẽ có liên quan đến Bạch Ngọc Kinh, nhất định không thể để người khác lấy nó đi.
Hai lần sửa đổi ký ức trước đó, đều là Tiêu Khiết Khiết và Hà Tuấn Nghiệp tới lấy tượng thần. Tờ giấy này là Sầm Sênh để lại cho cộng sự của mình.
Anh không nghĩ tới người của Bạch Ngọc Kinh lại tới nhanh như vậy.
Tiểu Bạch cũng không nghĩ tới, nó chạy trốn rất vội vàng, chỉ kịp trốn vào phòng chứa đồ.
Tốc độ di chuyển của tượng Thánh Hậu rất chậm, căn bản không thích hợp để chạy trốn, cần phải tìm người ôm nó.
Mắt thấy thang máy đã đi lên, nhưng hai cộng sự nhân loại vẫn còn đang ngây người, Tiểu Bạch hung hăng gõ vào đầu hai người.
"Lúc trước anh Sênh thật phí công cứu các người! Còn thất thần làm gì, mau trốn đi!"
"Ting —"
Thang máy dừng ở tầng 3, cửa kim loại chậm rãi mở ra. Người đàn ông đeo tai nghe bluetooth cất bước đi ra.
"Tôi tìm khắp các camera giám sát, nhưng vẫn không tìm được tượng Thánh Hậu."
"Sáng nay có hai người cũng tới phòng 302 tìm tượng thần. Có lẽ là tên quỷ xui xẻo bị "đứa trẻ lang thang" sửa đổi ký ức, nhưng bọn họ tới muộn hơn tôi, không có khả năng lấy được tượng thần."
Vừa mở cửa phòng 302, người đàn ông bỗng nhiên dừng lại.
"Khi tôi ra ngoài ăn cơm, có con chuột từng vào phòng tôi..."
Hai người một quỷ trốn trong phòng chứa đồ, thân thể cùng lúc căng thẳng.
—
Chạy chậm một đường, Sầm Sênh kịp chạy đến nhà vệ sinh tầng 4 trước khi đèn tắt.
WC tối đen như mực, anh giống như những cư dân khác trong chung cư, không có điện thoại di động cũng không có dụng cụ chiếu sáng khác.
Trong phòng vệ sinh yên tĩnh như chết, Sầm Sênh đã cố gắng thả nhẹ bước chân, nhưng mỗi lần chân chạm đất, đều có vẻ phá lệ vang dội.
Trái tim kịch liệt nhảy lên, tay anh sờ cửa phòng, thật cẩn thận đi vào bên trong.
Trong bóng đêm, tựa hồ có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào anh.
Sầm Sênh không biết đó có phải Dung Dã hay không, ngậm chặt miệng không dám phát ra tiếng.
Không biết đã qua bao lâu, Sầm Sênh ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc.
Đây không phải là điềm báo tốt, anh cứng đờ đứng ở cửa, chuẩn bị tùy thời quay đầu bỏ chạy.
Đợi vài giây, xác định bên trong không có âm thanh gì, cũng không có thứ gì tấn công anh, Sầm Sênh mới thật cẩn thận dịch bước vào.
WC không lớn, chỉ có tiếng hít thở của một mình anh, Dung Dã không có ở bên trong.
Một khi kéo cung thì mũi tên không quay đầu được nữa, bảo vệ đã bắt đầu tuần tra xung quanh chung cư, nếu lúc này quay trở về rất dễ đụng mặt hắn ta, còn không bằng ở lại WC cho an toàn.
Nếu người đàn ông lai thật sự đang cố ý đùa giỡn anh. Chỉ cần sáng mai anh vẫn còn sống đi ra ngoài, anh nhất định phải đấm mạnh vào gương mặt lai xinh đẹp kia mấy quyền.
Sầm Sênh đóng nắp bồn cầu rồi ngồi lên trên. Vừa chờ Dung Dã, vừa thử gọi hệ thống.
"Dịch vụ khách hàng nhân tạo? Giọng nói hỗ trợ khách hàng?"
"Trợ lý nhỏ?"
"Trợ thủ nhỏ?"
【 Ting — Chào buổi tối, ngài Sầm. 】
"?!"
Âm thanh máy móc xuất hiện quá đột ngột, thân thể Sầm Sênh run lên, sau lưng dâng lên một trận lạnh lẽo.
"Tôi không tiện lên tiếng, không nói lời nào thì có thể trao đổi được không?"
【 Có thể dùng tiếng lòng, cũng có thể đánh chữ. 】
Sầm Sênh lập tức bắt lấy từ mấu chốt: "Đánh chữ? Giao diện hệ thống?"
【 Tôi đoán cậu muốn mở thiết bị mô phỏng Thánh Phụ. 】
Âm thanh máy móc lập tức biến mất, trước mắt Sầm Sênh hiện ra một màn hình màu lam nửa trong suốt, nhìn rất giống màn hình trò chơi.
Điều làm cho Sầm Sênh ngạc nhiên nhất là ảnh chân dung nhân vật trên giao diện chính lại là người đàn ông lai đã cho anh leo cây.
Phía dưới bức vẽ xuất hiện một khung thoại, hiển thị hiện tại Dung Dã đang nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi? Cho nên thật sự cho anh leo cây?
Mùi máu tươi trong nhà vệ sinh càng lúc càng nồng đậm, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp. Sầm Sênh che mũi miệng, lạnh đến mức run hai cái.
【 Trong lúc ngài Sầm treo máy, bạn nhận được ba tin nhắn. 】
【 Tiểu Bạch: Bạch Ngọc Kinh thật sự phái người tới tìm tượng Thánh Hậu. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Tôi nên giấu tượng thần ở đâu mới có thể không bị bọn họ phát hiện? 】
【 Ngũ Bàng: Tiểu Sênh, có thể đưa vé du lịch của khoa học kỹ thuật Vĩnh Sinh cho anh trước được không? Anh... Bọn anh muốn đi du lịch sớm một chút. 】
Hai người này là ai? Sầm Sênh nhíu mày suy nghĩ, rồi mở tin nhắn cuối cùng ra.
【 Tôi: Nếu cậu mở tin nhắn này, chứng tỏ cậu thật sự mất trí nhớ giống như tôi dự đoán. Có thể cậu chỉ mất một phần ký ức, cũng có thể đã quên tất cả mọi thứ, thậm chí có khả năng bị cưỡng chế sửa đổi ký ức. 】
【 Tôi chính là cậu, Sầm Sênh, cậu có thể tin tưởng lời tôi vô điều kiện. Tin nhắn này được soạn khi tôi đang nằm trên giường, hy vọng có thể cung cấp cho tôi của tương lai một ít manh mối quan trọng. 】
—
Nhìn ra được người để lại lời nhắn này rất am hiểu sắp xếp tài liệu. Mặc dù nội dung tin nhắn rất nhiều, nhưng logic lại rất rõ ràng.
Người đó nói về các mối quan hệ giữa các nhân vật một cách đơn giản, đặc biệt nhắc tới Dung Dã là người yêu của anh, cách để phân biệt Dung Dã mà anh tiếp xúc có phải là Dung Dã chân chính hay không.
Sau khi trình bày rõ nguyên nhân sự việc, bọn họ đi đến phòng 302, tìm Quý Manh bị mất tích. Cùng với việc sau đó Dung Dã biến mất, vì tìm kiếm Dung Dã mà anh chủ động tháo vòng tay xuống.
Cuối cùng là một chút suy đoán của anh về phòng 302.
Anh cho rằng căn phòng sẽ xuất hiện dị thường có thể liên quan đến tượng Đồng Minh Thánh Hậu. Quý Manh biến mất, rất có thể là một phần trong kế hoạch của Bạch Ngọc Kinh.
Mỗi lần có người mất tích, trong phòng đều xuất hiện mùi nấm mốc nồng nặc và tiếng người ồn ào. Những âm thanh đó trộn lẫn nhau, hỗn loạn nhưng lại gần gũi với cuộc sống.
Bên cạnh có tiếng cãi vã, trên tầng có tiếng trẻ con chạy loạn, bên ngoài có tiếng người trẻ tuổi nói chuyện với nhau. Đây đều là những âm thanh sẽ xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày.
Ngoài ra, trước khi biến mất, rõ ràng anh cảm nhận được bên giường có người đi lại. Những bóng đen kia không tấn công anh, chỉ vây quanh nhìn chằm chằm vào anh.
Kết hợp tất cả manh mối lại với nhau, anh có một suy đoán lớn mật.
Có thể những người bị biến mất ở phòng 302, đều bị chuyển dời đến một thế giới khác.
Lối đi giữa hai thế giới sẽ mở ra trong một khoảng thời gian nào đó, đưa người từ trong căn phòng này đến thế giới khác. Bóng đen đột nhiên xuất hiện, không phải đang vây quanh nhìn anh, mà là đang nhìn cửa vào lối đi.
Âm thanh, mùi mốc, bóng đen, lợi dụng tốt ba đầu mối này, có lẽ có thể tìm được phương pháp trở lại thế giới ban đầu.
Trong lời nhắn đặc biệt nhắc tới, trước đây chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nghi ngờ có khả năng liên quan đến một thế giới tiểu thuyết khác.
Anh giải thích đơn giản cái gì là thế giới tiểu thuyết, còn nói nếu thật sự bị kéo vào trong một thế giới tiểu thuyết khác, lại không tìm thấy biện pháp đi ra ngoài, có thể thử uy hiếp trợ thủ nhỏ.
Nó muốn đối phó với Bạch Ngọc Kinh, không có khả năng nhìn anh bị vây chết ở đây cả đời. Tuy rằng sẽ không chủ động giúp anh, nhưng có thể đàm phán.
Ở cuối lời nhắn, anh viết ba nhiệm vụ quan trọng.
1. Tìm được Dung Dã và Quý Manh, cho dù hy sinh tính mạng cũng phải đưa Quý Manh ra ngoài, cô ấy vô tội.
2. Dùng hết khả năng điều tra rõ ràng chuyện này rốt cuộc có liên quan đến Bạch Ngọc Kinh hay không, Bạch Ngọc Kinh muốn làm gì.
3. Tình huống của Dung Dã không đúng, có khả năng đã bị Sầm Sênh giả lừa gạt, cũng có thể bị người khác sửa chữa ký ức. Tuyệt đối không để hắn mơ mơ màng màng ở cùng những người khác! Tuyệt đối không cho phép!
Rõ ràng chỉ là hàng chữ lạnh như băng, nhưng Sầm Sênh lại ngửi thấy mùi dấm chua bên trên.
Người đàn ông lai đẹp trai kia là chồng của anh?
Không hổ là anh, ngay cả tìm bạn trai cũng hoàn mỹ như vậy.
Thân thể Sầm Sênh nóng lên khó hiểu.
Cho dù Dung Dã phù hợp thẩm mỹ của anh, anh cũng không thể vừa nghĩ đến đối phương đã dâng lên dục vọng mãnh liệt như vậy. Anh cũng không phải là người nặng dục vọng, tại sao lại có cảm giác dục cầu bất mãn?
Xoa xoa gương mặt nóng bỏng, Sầm Sênh yên lặng siết chặt hai chân, đè nén khát vọng truyền đến từ sâu trong linh hồn.
Thói quen nói chuyện của người nhắn tin rất giống anh. Trực giác nói cho anh, người viết lại tin nhắn kia chính là mình.
Hiện tại là 21 giờ 10 phút, người chồng cũng mất đi ký ức giống như anh, vẫn còn chưa xuất hiện.
Thiết bị mô phỏng có rất nhiều thứ, Sầm Sênh lần lượt mở ra xem thử, muốn nhanh chóng khôi phục năng lực chiến đấu.
Trên trạng thái cá nhân của anh, có một cái trạng thái tiêu cực tạm thời - Ký ức hỗn loạn.
Trong danh sách cộng sự, đám người Dung Dã, Quý Manh, Hà Tuấn Nghiệp, Tiêu Khiết Khiết cũng bị treo trạng thái tiêu cực.
Nhưng kỳ quái chính là, Ngũ Bàng không quên anh.
Tạm thời không nghĩ ra nguyên nhân, Sầm Sênh ghi lại điểm đáng ngờ này vào bản ghi nhớ.
【 Trong thời gian ngài Sầm quên mất sự tồn tại của thiết bị mô phỏng, cộng sự và đạo cụ của bạn xuất hiện vài thay đổi như sau. 】
【 Tiểu Bạch và tượng Đồng Minh Thánh Hậu trò chuyện với nhau rất vui vẻ, tượng Thánh Hậu trở thành viên trợ tạm thời. (Thánh Hậu thích cún con đồ chơi của Tiểu Bạch) 】
【 Bởi vì kí ức của Hà Tuấn Nghiệp và Tiêu Khiết Khiết bị sửa đổi, hiện giờ bọn họ đang đi lang thang bên ngoài, xin mau chóng tìm về. (Đây là nơi nào? Nhà tôi ở đâu? Mẹ ơi...con cô đơn quá, con rất muốn về nhà). 】
【 Hòn đá nhỏ phát hiện bạn không nhớ nó. 】
【 Đạo cụ thử học kỹ năng "nói tiếng người". 】
【 Học tập thất bại. 】
【 Đạo cụ thử lĩnh ngộ kỹ năng "cảnh báo đặc biệt". 】
【 Lĩnh ngộ thất bại. 】
【 Hòn đá nhỏ cầu xin ngài Tiền giúp đỡ, đồng xu may mắn ghét bỏ nó vụng về, không để ý đến nó. 】
【 Hòn đá nhỏ cầu xin dây thừng quỷ thắt cổ giúp đỡ, nói chuyện rất vui vẻ với dây thừng. Hòn đá nhỏ học được kỹ năng mới - Lưu Âm Thạch. 】
【 Có thể ghi lại âm thanh bên ngoài, cũng có thể phát ra bất cứ lúc nào theo nhu cầu của ngài Sầm. Do không đủ thiên phú, hòn đá nhỏ trong một lần chỉ lưu trữ được tối đa 2 bản ghi âm 60 giây. 】
【 Kỹ năng mới không thể trợ giúp ngài Sầm, tính cách đạo cụ chuyển thành tự ti (Hòn đá nhỏ muốn đánh thức cậu, nhưng hòn đá nhỏ không thể nói chuyện). 】
【 Đồng xu may mắn muốn sử dụng kỹ năng "Tự động bói toán". 】
【 Ngài Tiền ngo ngoe rục rịch. 】
【 Ngài Tiền tìm kiếm thời cơ... 】
【 Đồng xu may mắn nắm lấy cơ hội, thành công giải phóng kỹ năng! Tính cách đạo cụ trở nên kiêu ngạo (Ngài Tiền là đạo cụ ưu tú nhất). 】
【 Chúc mừng ngài Sầm mở khóa nhiệm vụ ngoại truyện - Tâm nguyện của đạo cụ. 】
【 Hòn đá nhỏ muốn học nói tiếng người, xin định kỳ dạy nó nói chuyện. 】
【 Ngài Tiền rất hài lòng về biểu hiện của mình, hy vọng được bình chọn là đạo cụ ưu tú nhất năm nay, được tổ chức một buổi khen ngợi đạo cụ. 】
Nhìn một loạt tin tức treo trên màn hình, Sầm Sênh khẽ cười một tiếng.
Những đạo cụ này, thật sự không phải vật nuôi nhỏ của anh sao?
Trong lúc anh offline, tất cả đạo cụ đều đang cố gắng, ngay cả dây thừng cũng học được kỹ năng mới "dạ quang", bắt đầu phát sáng vào ban đêm.
Chỉ có quyển "Thế giới ấm áp" không có động tĩnh gì trong cả quá trình, rất lạnh lùng và thờ ơ.
Tin tức cuối cùng là hai nhắc nhở đặc biệt có liên quan đến Dung Dã.
【 Bị trạng thái tiêu cực ảnh hưởng, cộng sự Dung Dã quên mất tất cả kỹ năng (tạm thời). 】
【 Phát hiện mình kỳ thật là ác quỷ, cộng sự Dung Dã nhớ tới kỹ năng đã quên. 】
Ác quỷ...
Hóa ra đây là lý do cần phân loại cộng sự quỷ quái.
"Kẽo kẹt —"
Sầm Sênh đang xem mê mẩn, cửa WC đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra, có người đi vào.
Dung Dã tới sao?
"Rầm —"
"Rầm —"
Tiếng bước chân nặng nề vang lên quanh quẩn trong nhà vệ sinh, trong đó còn trộn lẫn tiếng xích sắt ma sát mặt đất.
Trong lòng Sầm Sênh căng thẳng, không phải Dung Dã, là bảo vệ tuần tra đêm!
Anh thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng bảo vệ chỉ kiểm tra một vòng, sẽ không lật xem từng buồng vệ sinh.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, rồi dừng lại cách đó không xa. Ngay sau đó, kẽo kẹt một tiếng, bảo vệ mở cánh cửa buồng thứ nhất.
Nhớ tới dáng vẻ mập mạp của bảo vệ, trái tim Sầm Sênh đập thình thịch.
Vi phạm quy tắc sẽ bị chặt tứ chi, trở thành miếng thịt treo trên móc sắt. Cho dù có thể ghép lại thành người sống, cũng không ai muốn trải qua loại thống khổ đó.
"Rầm —Rầm —"
"Kẽo kẹt!"
Âm thanh càng ngày càng gần, thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Bảo vệ đã kiểm tra đến buồng thứ tư, rất nhanh sẽ đến buồng thứ năm mà Sầm Sênh đang trốn.
Lúc này Sầm Sênh cũng bất chấp, nghĩ đến nam quỷ của anh vì sao còn chưa xuất hiện.
Giữa buồng vệ sinh và trần nhà có không gian đủ để anh chui qua. Sầm Sênh cẩn thận đạp lên nắp bồn cầu, bám vào vách ngăn, nhìn ra ngoài.
Theo ánh sáng yếu ớt phát ra từ thiết bị mô phỏng, Sầm Sênh nhìn thấy một bóng dáng mập mạp đang kiểm tra buồng thứ tư.
Dưới ánh sáng tối tăm, nụ cười trên mặt bảo vệ béo càng thêm dữ tợn khủng bố. Trong những đốm trắng dày đặc trên làn da hắn ta có thứ gì đó đang nhúc nhích.
Sầm Sênh nheo mắt nhìn kỹ lại, những vật thể nhúc nhích kia vậy mà lại là từng bàn tay nhỏ màu trắng?
Hình thể của bảo vệ béo càng thêm mập mạp hơn so với trước khi tắt đèn. Đốm trắng trên người cũng trở nên lớn bằng quả bóng bàn, trong mỗi lỗ thủng tạo thành từ điểm trắng đều mọc ra bàn tay trẻ con.
Đây rốt cuộc là quái vật gì?
Dường như nhận ra ánh mắt Sầm Sênh, bảo vệ béo đột nhiên ngẩng đầu, Sầm Sênh lập tức lùi về.
Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài buồng thứ năm, Sầm Sênh nín thở, lại lần nữa giẫm lên nắp bồn cầu một lần nữa, chuẩn bị trèo qua buồng thứ tư.
Cửa buồng bên cạnh truyền đến tiếng vang, bảo vệ béo cầm tay nắm cửa. Sầm Sênh bám vào tấm chắn, chống nửa người trên lên.
Một luồng hơi thở ấm áp phun trên đỉnh đầu anh. Sầm Sênh theo bản năng quay đầu, đối diện với khuôn mặt mập mạp.
Bảo vệ béo thò đầu vào, xuyên qua khoảng trống phía trên ván cửa, nhìn thẳng vào anh!
Bị phát hiện rồi!
Bảo vệ béo rất hưng phấn, hô hấp hắn ta nặng nề, bị bịt lại trong cái miệng ghim chặt, phát ra tiếng cười mơ hồ không rõ ràng.
Lỗ thủng đốm trắng che kín trên mặt giống như đầu vòi tắm hoa sen, máu tươi chảy ra không ngừng. Từng bàn tay nhỏ của trẻ con điên cuồng nhúc nhích bên trong, giống như muốn vươn ra khỏi lỗ, xé nát Sầm Sênh!
Hàn ý lập tức lan khắp toàn thân, lỗ tai Sầm Sênh ầm ầm vang lên.
Không được, anh quá khẩn trương lo lắng rồi, phải đánh chết con quỷ này mới có thể an tâm!
Nuốt lại tiếng thét gần như sắp buột miệng thốt ra, Sầm Sênh dựa theo lời nhắn trên nhắc nhở, triệu hồi sách bìa cứng "Thế giới ấm áp" ra, muốn đánh một trận với bảo vệ, bỗng nhiên có mấy sợi dây nhỏ trơn nhẵn lạnh lẽo gắt gao quấn lấy cổ tay anh.
Sầm Sênh cảm giác phía sau mình có thêm thứ gì đó, bảo vệ béo trước mặt cũng trợn tròn mắt nhìn.
Trong buồng thứ năm còn có một con quái vật khác!
Trong lòng Sầm Sênh căng thẳng, cảnh giác quay đầu lại.
Trên đỉnh phòng vệ sinh không biết từ khi nào có thêm một tấm lưới đỏ, một con nhện hình người thật lớn đang nằm úp sấp trên đó, nghiêng đầu nhìn anh.
Bảo vệ béo cảm nhận được sự uy hiếp, đề phòng lùi về phía sau.
Sầm Sênh và con nhện hình người cách nhau rất gần, hai mặt nhìn nhau, quái vật hé môi mỏng, lộ ra răng nanh sắc bén với anh.
Sầm Sênh mất ký ức, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã phản ứng trước.
Dưới cái nhìn chằm chằm của bảo vệ béo, chàng trai cầm một quyển sách nhỏ, gõ gõ lên đầu quái vật. Sau đó ôm cổ hắn, đặt một nụ hôn dịu dàng trên má hắn.
Một nụ hôn kết thúc, chàng trai tóc dài lùi về buồng vệ sinh. Con nhện hình người đột nhiên như được tiêm máu gà, quay đầu lao về phía hắn ta.
Bảo vệ béo: ...
Bảo vệ béo: ???!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com