Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54

Sự kiên nhẫn của quái vật dần dần cạn kiệt, nó giống như một đứa trẻ nghịch ngợm không có được đồ chơi mình muốn. Khối thịt trắng trong cơ thể nó phát ra tiếng gào thét dữ dội, khiến màng nhĩ người ta đau nhức.

Tất cả cư dân đều rất sợ hãi, ngay cả Sầm Sênh cũng khẩn trương mà cứng đờ thân thể, chỉ có Dung Dã còn tính là trấn định.

Hắn cúi người xuống dán vào tai Sầm Sênh: "Những thây ma trên người nó đều bị nuốt chửng bởi đau đớn và tuyệt vọng, vừa cung cấp sức mạnh cho nó, vừa truyền những cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ tới nó. Đây chính là điểm yếu, chúng ta có thể lợi dụng điểm này để đánh bại nó."

Sầm Sênh nhanh chóng hiểu ý hắn, quái vật trước mặt thật sự quá mức cường đại, bọn họ không có khả năng đánh bại nó một cách trực diện. Nếu muốn giết quái vật, cách duy nhất trước mắt chính là tăng mạnh nỗi đau của các mảnh ghép thân người.

Con quái vật thích chơi "búp bê", có những bài đồng dao yêu thích của riêng mình, sẽ sáng tác ra nhiều truyện ngắn khác nhau cho cư dân.

Nó có khả năng tư duy nhất định và sở thích rõ ràng.

Có tình cảm và biết suy nghĩ, quái vật sẽ có sơ hở.

Thân thể của nó có thể rất cường đại, nhưng sức chịu đựng tâm lý của nó sẽ có giới hạn.

Trong thời gian ngắn hấp thụ quá nhiều cảm xúc tiêu cực, xác suất suy sụp tinh thần của nó sẽ rất lớn.

Chỉ cần nó đánh mất lý trí, chỉ biết tấn công mù quáng, bọn họ sẽ có rất nhiều biện pháp để từ từ tiêu diệt nó.

Đạo lý Sầm Sênh đều hiểu, nhưng nhìn các mảnh ghép thân người vẫn đang đau khổ giãy giụa trên người quái vật, anh không đành lòng mà nhắm mắt lại.

Bọn họ đã sống đau khổ như vậy, quái vật vẫn chưa gục ngã.

Sức chịu đựng của nó rất mạnh, anh không biết nên làm đến mức độ nào, nên tra tấn những nạn nhân đó tàn nhẫn đến thế nào, mới có thể khiến quái vật mất đi lý trí.

Trước khi mất trí nhớ, dường như anh đã lén sử dụng rất nhiều biện pháp tra tấn.

Ý nghĩ vừa hiện lên, trong đầu Sầm Sênh lập tức hiện lên vô số biện pháp tra tấn người. Nhưng bất kỳ loại nào anh cũng không muốn sử dụng trên người các nạn nhân.

Tiếng hít thở hoảng loạn bị kìm nén của các cư dân cắt ngang dòng suy nghĩ của Sầm Sênh, anh xoa xoa giữa mày, cưỡng bách mình phải giữ bình tĩnh.

"Đổi cách khác đi, thứ nhất, anh và em đều không hạ thủ được, thứ hai, kế hoạch này nguy hiểm quá lớn, phạm vi hoạt động quá nhỏ. Một khi nó nổi điên, nhất định sẽ tấn công mọi người bừa bãi. Anh và em có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng những cư dân khác thì không thể."

Đôi mắt xanh biển của Dung Dã chứa đựng những tình cảm mãnh liệt. Hắn không nhịn được mà cúi đầu hôn nhẹ lên môi Sầm Sênh.

Sầm Sênh đã không trách kế hoạch của hắn tàn nhẫn, cũng không cho rằng những cư dân đó là gánh nặng.

Hai lý do anh đưa ra đều không liên quan đến bản thân, tất cả đều là lo lắng những người khác sẽ bị thương.

Khi nói ra kế hoạch này, Dung Dã đã có linh cảm Sầm Sênh sẽ cự tuyệt.

Từ trước đến nay Dung Dã luôn là người có cá tính mạnh mẽ, nhưng sau khi gặp Sầm Sênh, hắn vẫn luôn bị đối phương dẫn dắt. Làm gì cũng sẽ hỏi ý kiến ​​​​của anh.

Hắn biết rất rõ về Sầm Sênh, còn rất lắng nghe lời anh. Xem ra Sầm Sênh thật sự không lừa hắn, bọn họ trước đây thật sự là người yêu.

Đỡ lấy thân thể của chàng trai tóc dài đang nhũn ra vì bị hôn, Dung Dã hạ giọng: "Anh là ác quỷ, có cảm giác rất mạnh với những cảm xúc sợ hãi, đau đớn, tuyệt vọng... Anh nhìn ra được, quái vật này sở dĩ có thể duy trì lý trí, là dựa vào khối thịt trắng trong cơ thể kia."

"Thân thể bên ngoài là một con rối bị điều khiển, khối thịt trắng là cốt lõi để điều khiển con rối. Tuy thân thể rất mạnh mẽ, nhưng anh lại không cảm nhận được mối đe dọa nào từ bên trong lõi. Khối thịt trắng kia, kỳ thật không có nhiều tính công kích."

Một khi khối thịt trắng chết đi, quái vật sẽ trở thành vật trang trí.

Quái vật vẫn đang khóc nháo, Sầm Sênh lấy hòn đá nhỏ ra, khoa tay múa chân với nó hai cái.

"Không được, khoảng cách giữa các mảnh ghép thân người quá hẹp, hòn đá nhỏ cũng khó lọt vào, càng miễn bàn đến "Thế giới ấm áp"."

"Anh đi?"

"Không được, quá nguy hiểm! Ba người vừa bị ăn thịt kia còn chưa chạm vào khối thịt trắng đã bị nghiền thành thịt nát rồi. Chúng ta căn bản không có khả năng đến gần khối thịt trắng một cách bình thường mà còn sống được."

"Em quên rồi à? Anh là..."

Còn chưa kịp nói ra từ "quỷ", Dung Dã bỗng nhiên ngậm miệng lại.

Một cô gái trông như lưu manh với mái tóc nhuộm màu vàng không biết đã chen vào phía sau hai người bọn họ từ lúc nào.

"Vãi? Các người muốn xử con quái vật?"

Thanh âm của cô ta lớn hơn hai người Sầm Sênh rất nhiều, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả các cư dân xung quanh.

Trí nhớ của Sầm Sênh đã bị sửa chữa, không nhớ rõ những lưu manh khác là cái dạng gì. Anh chỉ từng tiếp xúc với Quý Manh, có ấn tượng tốt với cô. Cũng có ấn tượng tốt với nhóm người này.

"Không, cô nghe nhầm rồi. Nói nhỏ chút, đừng thu hút quái vật tới đây."

Nữ lưu manh nhìn qua nhìn lại hai người, không biết đang cân nhắc cái gì. Một người đàn ông gầy gò xăm mình đi tới, thấp giọng thì thầm với nữ lưu manh.

Quái vật vẫn còn đang phát giận, có thể tấn công cư dân bất cứ lúc nào. Cho dù là một đứa trẻ không hiểu chuyện cũng biết loại thời điểm này không nên quấy rối.

Tình huống không đúng, mục đích của hai người này không đơn thuần. Ánh mắt Sầm Sênh vẫn dịu dàng trước sau như một, nắm chặt hòn đá nhỏ trong tay, tùy thời chuẩn bị cho bọn họ u đầu.

Người đàn ông gầy gò tiến đến gần Sầm Sênh: "ĐM, các người thật sự muốn xử lý quái vật?"

Thanh âm của hắn ta còn lớn hơn so với cô gái kia, các cư dân xung quanh sợ thu hút quái vật tới, liên lụy đến mình, tất cả đều né tránh ra xa.

Dung Dã khó chịu chậc một tiếng, thuận thế bắt đầu khiêu khích: "Chỉ số IQ của anh thật khiến người khác lo ngại."

"Đồ không có mắt nhìn, lớn thế này rồi mà không biết điều. Bộ tưởng chỉ có anh là không bị câm, chỉ có anh là biết nói hay gì? Không biết hiện tại là lúc nào, cứ gân cổ lên kêu như quỷ vậy? Nếu quái vật tới đây, tất cả là lỗi của các người."

"Mày..."

"Mày cái gì mà mày, nghe không hiểu tiếng người à? Im miệng một chút đi!"

"ĐM, mày nói chuyện với tao kiểu gì đấy!"

Tên lưu manh thẹn quá hóa giận, giơ tay đẩy mạnh Sầm Sênh.

Dung Dã trợn to mắt, bây giờ côn đồ đánh nhau, đều đánh vợ của đối phương trước hả?

Sầm Sênh nghiêng người né tránh, nhấc chân tàn nhẫn đá mạnh một cái. Người đàn ông loạng choạng vài bước rồi ngã phịch xuống đất.

Tiếng động rất lớn, quái vật ngừng khóc nháo. Những con mắt đỏ đang bay loạn khắp nơi trên không trung đồng thời nhìn về phía chung cư Hạnh Phúc.

Tên lưu manh quỳ rạp trên đất không nhúc nhích, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Những con mắt dần dần tới gần, cuối cùng trực tiếp bay thẳng vào chung cư, vây quanh đám người bọn họ.

Trán nữ lưu manh chảy đầy mồ hôi, cô ta run run rẩy rẩy chỉ vào Sầm Sênh: "Ngài... Quản lý, tôi muốn tố cáo! Hai người kia âm mưu hãm hại ngài, tôi vừa nghe thấy, bọn họ vừa mới bàn bạc cách giết chết ngài!"

Cặp đôi lưu manh này vẫn luôn run rẩy sợ hãi. Trước đó bọn họ cũng giống như những cư dân khác, chen chúc bên nhau la hét kinh hoàng.

Bọn họ nhìn có vẻ lá gan không lớn, Sầm Sênh như thế nào cũng không nghĩ đến, bọn họ vậy mà dám tố cáo với quản lý ngay lúc này.

Về lý do tại sao bọn họ muốn làm như vậy...

Sầm Sênh quan sát phản ứng của hai người, trong lòng rất nhanh có đáp án.

Dựa theo cách nói của Dung Dã, ngày mai khi trời sáng, các cư dân sẽ quên những gì đã trải qua đêm nay.

Bọn họ sẽ không nhớ rằng chung cư Hạnh Phúc thật ra là một ngôi nhà búp bê khổng lồ, là một món đồ chơi của quái vật. Bọn họ sẽ dựa vào câu chuyện mà quái vật bịa đặt ra, tiếp tục sinh sống trong chung cư.

Không giống những cư dân khác, cặp đôi lưu manh này không những không bị sửa đổi ký ức, mà còn nhớ rõ quá trình thiết lập lại ký ức vài lần trước đó.

Hai người này sở dĩ đặc thù như vậy, là vì bọn họ đã giao dịch với quái vật. Nói cách khác, bọn họ đã lén báo cáo, khiến quái vật hài lòng.

Lần này mục tiêu mà bọn họ chọn là Sầm Sênh và Dung Dã.

"Quản lý! Chính là hai người đó. Chính tai tôi nghe thấy bọn họ muốn làm hại ngài!"

Dung Dã còn chưa kịp nói gì, trong lòng ngực hắn bỗng nhiên vang lên tiếng nức nở bất lực.

"Chúng tôi không có."

Đuôi mắt Sầm Sênh đỏ bừng, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt. Nhìn rất đáng thương, cũng rất xinh đẹp.

"Bọn họ mắng tôi, chồng tôi quá yêu tôi, không nhìn nổi việc tôi bị bắt nạt nên mới mắng lại. Sau đó người đàn ông kia lại đẩy tôi, gọi tôi là kẻ phá hoại..."

Dưới cái nhìn chăm chú của những con mắt, chàng trai tóc dài dựa vào vòng tay của người yêu, toàn thân run rẩy khóc lóc.

"Tôi thích đàn ông thì có gì sai, sao lại có thể mắng tôi chứ! Hắn ta còn nói, đời này chúng tôi sẽ không bao giờ có con của mình, cả đời đều sẽ không hạnh phúc. Hắn ta nói chúng tôi ở bên nhau là sai trái, nhưng tôi thật sự rất yêu chồng tôi!"

Có quá nhiều cư dân, trí nhớ của quái vật lại không tốt, nó chỉ nhớ rõ nó vừa mới bịa chuyện xưa xong.

Nhưng ký ức của tất cả cư dân trong chung cư đã bị quái vật sửa đổi. Mỗi một cư dân ở đây đều là CP nó tạo ra.

Nó đã tạo ra rất nhiều CP đồng giới, khẳng định không ngại đồng tính luyến ái.

Mắng người đồng tính nam ở đây, chính là mắng CP nó tạo ra, chính là mắng nó không dàn dựng tốt câu chuyện, là tát vào mặt nó.

Tên chung cư là Hạnh Phúc, ký ức của mỗi cư dân đều biểu hiện bọn họ rất yêu thương bạn đời của mình.

Sở thích của con quái vật này rất dễ đoán.

Nó thích hát đồng dao, thói quen nói chuyện và tư duy giống hệt trẻ con.

Sầm Sênh giỏi lừa trẻ con nhất.

Quan trọng nhất, trí nhớ của quái vật không tốt. Có khả năng nó đã sớm quên người cáo trạng với nó trước kia trông như thế nào.

Sầm Sênh nhìn nhu nhược đáng thương, tiếng khóc lại rất to. Trực tiếp lấn át thanh âm của nữ lưu manh, không cho cô ta cơ hội cãi lại.

Đầu tiên là hắt nước bẩn, sau đó giả vờ đáng thương. Cho dù bị mất ký ức, kỹ năng diễn xuất của anh cũng không hề giảm sút.

Những con mắt sửng sốt vài giây, lập tức chuyển hướng tới trước mặt hai tên lưu manh.

Tên lưu manh tức giận đến mức run run: "Mày là một tên đàn ông, sao có thể khóc lóc đến ghê tởm như vậy! Tao chưa từng mắng mày!"

Sầm Sênh tựa như rất ấm ức, rúc vào trong lòng ngực người yêu, không ngừng nức nở. Dung Dã cũng phối hợp vỗ lưng anh, trong mắt tràn đầy thương tiếc.

Một bên là đôi tình nhân tội nghiệp ôm nhau khóc, một bên là món đồ chơi đang phá hoại CP của mình.

Con quái vật có vẻ thích cái trước hơn, nhưng nó cảm thấy là một quản lý, nó vẫn cần phải công bằng chính trực.

Đúng lúc ba món đồ chơi mới vẫn chưa được đưa đến, quái vật tìm thấy niềm vui mới. Con mắt liên tục đảo quanh hai cặp đôi, để bọn họ tự biện hộ cho chính mình.

Hai tên lưu manh vừa định mở miệng, Sầm Sênh lập tức sâu kín nói: "Bạn trai của cô đã nằm trên mặt đất lâu như vậy, cô cũng không đỡ hắn ta dậy. Sao tôi có cảm giác hai người không hề yêu nhau một chút nào vậy?"

Sầm Sênh nhấn rất mạnh hai chữ "yêu nhau".

Thân thể nữ lưu manh cứng đờ, vội vàng duỗi tay đi đỡ, nhưng đã muộn.

Nắm bắt được từ ngữ mấu chốt, quái vật lập tức đưa ra quyết định. Nó vươn bàn tay to lớn làm từ xương người ra, tóm lấy hai người bọn họ.

Hai người trưởng thành giống như là búp bê nhựa trước mặt quái vật, bị nó dễ dàng cầm trong tay chơi đùa.

Đầu ngón tay nắm lấy đầu tên lưu manh, quái vật dùng một chút lực, trực tiếp rút đầu hắn ta ra.

Máu tươi phun lên mặt nữ lưu manh, cô ta sợ đến mức hét chói tai: "Trước đây cũng có người muốn hãm hại ngài, chúng tôi là người đã tố cáo! Để khen thưởng, ngài giữ lại trí nhớ cho chúng tôi, để chúng tôi biết về việc thiết lập lại trí nhớ, ngài đã quên rồi sao!!!"

"Chúng tôi mới là những cư dân thực sự nghe lời, hắn ta đang lừa ngài! Tất cả những gì chúng tôi làm đều là vì giữ gìn hạnh phúc của chung cư! Ngài..."

Dung Dã vẫn đang quan sát phản ứng của những cư dân khác: "Ồ? Các người có nghĩa vụ giữ gìn hạnh phúc trong chung cư? Vậy tại sao trong khoảng thời gian này lại có nhiều cư dân tự sát và chạy trốn như vậy?"

"Tôi hiểu rồi, các người cái gì cũng chưa làm, còn muốn nhận phần thưởng từ quản lý. Nói dối, hãm hại người khác, lừa gạt quản lý. Không thể nhìn chúng tôi yêu đương hạnh phúc, cố tình nhục mạ khiêu khích chúng tôi!"

Hắn dừng một chút, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh: "Các người bắt nạt hàng xóm như vậy, thật đúng là... những đứa trẻ hư."

Tìm đúng từ ngữ mấu chốt, Sầm Sênh và Dung Dã mỗi người một câu, đều nhắm vào sở thích của quái vật.

Sự phản bác của nữ lưu manh vô lực đến như vậy. Ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy hiện tại xong rồi.

Quái vật lại ghép nam lưu manh lại lần nữa, người đàn ông gầy gò lập tức kêu gào thảm thiết.

Nó ngâm nga một bài đồng dao, tóm lấy hai người nhét vào bụng, chuẩn bị đút cho khối thịt trắng bên trong cơ thể.

Đôi nam nữ trẻ tuổi điên cuồng vùng vẫy, bọn họ la hét, khóc lóc, không ngừng mắng chửi Sầm Sênh và Dung Dã.

Nguy cơ được giải trừ, Sầm Sênh làm bộ làm tịch lau nước mắt, ngơ ngác nhìn hai người.

Khi bọn họ sắp bị con quái vật cắn nuốt, anh do dự mở miệng: "Tôi không tức giận nữa, có thể buông tha cho bọn họ hay không?"

"Trong cuộc sống không chỉ có người yêu, vợ chồng yêu thương và hàng xóm hòa thuận, đây mới là chung cư Hạnh Phúc thật sự. Tôi tha thứ cho những lời xúc phạm trước đó của bọn họ, bằng lòng làm bạn bè với bọn họ."

Vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, chàng trai tóc dài nhìn con mắt đỏ như máu trước mặt, nở nụ cười mỉm dịu dàng.

"Trẻ con rời xa cha mẹ sẽ sợ hãi, người lớn cũng vậy. Bọn họ chỉ là quá sợ hãi nên mới phạm phải sai lầm. Chúng tôi cho bọn họ một cơ hội hối cải để làm người mới, biến đứa trẻ hư thành bé ngoan, được không?"

Sầm Sênh không sử dụng từ "đứa trẻ ngoan", anh phát hiện quái vật có một loại chấp niệm đặc biệt với từ "bé ngoan".

Con mắt hơi hơi chuyển động, vây quanh hai người bọn họ.

Trên mặt Sầm Sênh mang theo nụ cười ấm áp, trên tay lặng lẽ nắm chặt "Thế giới ấm áp".

Không biết câu nào đã chọc trúng con quái vật này. Nó suy nghĩ hồi lâu, rồi từ từ đặt người tí hon trong tay xuống.

Trong thân thể được tạo bằng mảnh ghép thân người lại lần nữa truyền đến thanh âm non nớt của trẻ con: "Phải nghe lời, phải hạnh phúc, phải là bé ngoan, phải sống thật vui vẻ."

Nó nói rất nghiêm túc, như thể đang nói với hai tên lưu manh, cũng như là nói với chính mình.

Nghe lời, hạnh phúc...

Ánh mắt Sầm Sênh sáng lên, anh đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt màu lam.

Trong đôi mắt thâm thúy như biển sâu của Dung Dã, anh nhìn thấy đáp án giống hệt mình.

Anh đã biết cách phá vỡ tình thế!

Hai tên lưu manh sống sót sau thảm họa, tê liệt ngồi sụp dưới đất run bần bật. Đón nhận ánh mắt chứa đầy oán hận của bọn họ, Sầm Sênh mỉm cười, đưa tay về phía bọn họ.

Cùng lúc đó, âm thanh máy móc của trợ thủ nhỏ vang lên trong đầu Sầm Sênh.

【 Cậu đã cho Đứa trẻ lưu lạc một chiếc bánh vẽ lớn, đứa trẻ lưu lạc nghĩ cậu là một người lớn dịu dàng và nhân ái, có thể giúp nó xây dựng chung cư Hạnh Phúc. 】

【 Đứa trẻ lưu lạc ăn bánh vẽ của cậu, độ hảo cảm đối với cậu +10. 】

【 Độ hảo cảm của đứa trẻ lưu lạc hiện tại: 70 (tuy rằng cậu là búp bê yêu thích của nó, nhưng nó có thể ăn thịt cậu bất cứ lúc nào).】

【 Chỉ số đóng vai Thánh Phụ hiện tại: 102. 】

【 Kỹ năng diễn xuất tinh vi của cậu đã thành công đánh lừa đứa trẻ lưu lạc. Trong mắt nó, cậu vừa nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực. Là một người vợ yếu đuối, bị ủy khuất cũng chỉ biết trốn trong vòng tay chồng mình khóc lóc. Dù vậy, cậu vẫn tha thứ cho người hàng xóm hung ác, là một đứa trẻ ngoan ngoãn thiện lương. 】

Sầm Sênh là cố tình lao vào lòng ngực của Dung Dã.

Dung Dã cao 1m88, cao lớn cường tráng. Anh cao 1m76, dáng người gầy yếu. Khi anh được Dung Dã ôm lấy, sẽ có vẻ cực kỳ mong manh yếu đuối.

Sầm Sênh không biết tại sao kỹ năng diễn xuất của mình lại tinh vi đến thế.

Có lẽ trước khi ký ức của anh bị sửa đổi, anh đã từng là một diễn viên? Nhưng trên tin nhắn rõ ràng nói anh là trợ lý thám tử.

Thanh âm của trợ thủ nhỏ đánh gãy suy nghĩ của Sầm Sênh.

【 Phát hiện ngài Sầm ở trong bối cảnh đặc biệt - Chung cư Hạnh Phúc. 】

【 Những con búp bê khác chỉ biết hét lên khi nhìn thấy nó. Cậu là con búp bê nói chuyện dịu dàng nhất trong chung cư, khiến đứa trẻ lưu lạc nhớ đến giáo viên mẫu giáo L của nó. 】

【 Nhân vật đặc biệt – Đứa trẻ lưu lạc, đã giao cho cậu một nhiệm vụ. 】

【 Chúc mừng ngài Sầm đã thành công mở ra nhiệm vụ nhân vật — Xây dựng chung cư Hạnh Phúc. 】

【 Khi chỉ số hạnh phúc của khu chung cư đạt tới 10 là có thể hoàn thành nhiệm vụ nhân vật, cũng nhận được phần thưởng đặc biệt - ??? 】

【 Phần thưởng do đứa trẻ lưu lạc cung cấp. 】

【 Mức độ xây dựng chung cư Hạnh Phúc hiện tại: -10. 】

Sầm Sênh: ...?

Gần khu đại học, trong hành lang tầng ba của một khách sạn nhỏ.

Một người đàn ông cường tráng đứng trước thang máy, một tay ấn vào tai nghe bluetooth, tay kia giơ chiếc vòng ngọc xanh lục. Hắn ta lẩm bẩm từng cái tên, chuẩn bị gọi đồng đội tới đây.

Hắn ta là nhân viên cấp thấp nhất của Bạch Ngọc Kinh, năng lực không đủ, sức mạnh của vòng ngọc cũng không mạnh. Không có biện pháp mở được lối đi ổn định như thành viên nòng cốt. Phải đọc tên người mới có thể đảm bảo bọn họ không lạc nhầm vào thế giới sương mù.

Một cơn gió thổi tới, thổi mở cánh cửa gỗ của phòng chứa đồ bên cạnh. Một con cún đồ chơi điện tử đầy bụi bặm lẳng lặng nằm bên cạnh cửa.

Người đàn ông cúi đầu nhìn thoáng qua, không để ý tới.

Một đoàn sương trắng lặng yên không tiếng động chui ra, vèo một cái bay về phía người đàn ông, hung hăng che miệng hắn ta lại.

Bị quỷ tấn công, người đàn ông lập tức móc một chiếc kim cương chử(*) trong túi ra, đâm thật mạnh vào Tiểu Bạch.

(*) Kim cương chử hay chày kim cương (tiếng Phạn: वज्र - vajra) là một trong những biểu tượng quan trọng của Phật giáo và Ấn Độ giáo. Đây là một pháp khí có tính chất cứng rắn của kim cương, có thể cắt mọi vật thể khác mà không vật thể nào cắt được nó, đồng thời, nó có thêm sức mạnh vô địch của sấm sét. Do vậy, nó là biểu tượng cho tinh thần kiên định và uy lực tâm linh. (Theo Wikipedia)

Cánh cửa khép hờ của phòng chứa bị người mở ra, Hà Tuấn Nghiệp cầm lấy tượng Thánh Hậu, tàn nhẫn đập vào đầu người đàn ông.

Tiêu Khiết Khiết chạy tới trước người hắn ta, dùng sức cắn mạnh vào tay hắn ta, buộc hắn ta buông vòng ngọc ra.

Hai người một quỷ thương lượng rất lâu trong phòng chứa đồ, phối hợp đặc biệt ăn ý.

Kim cương chử còn chưa chọc đến Tiểu Bạch, đã bị Tiêu Khiết Khiết cướp đi.

Hà Tuấn Nghiệp sợ hắn ta sẽ gọi người tới đây, đánh liên tục mấy phát. Máu bắn tung tóe, người đàn ông trợn mắt, ngất xỉu.

Trước khi bất tỉnh, hắn ta nghe thấy một giọng nam trầm thấp truyền đến từ đỉnh đầu.

"Chờ một chút, tôi nhìn thấy kẻ trộm tượng Thánh Hậu rồi! Tôi sẽ bắt lấy bọn chúng!"

Đó là giọng nói của hắn ta!

Sau khi đánh lén người đàn ông, Hà Tuấn Nghiệp không dám dừng lại, thở hổn hển chuyển người đàn ông đến phòng 302.

Tiêu Khiết Khiết cầm vòng ngọc xanh lục, không biết làm sao.

Trên tờ giấy Sầm Sênh để lại có viết cách sử dụng vòng ngọc.

Tiểu Bạch ra hiệu cho cô mang vòng ngọc vào nhà, tự mình cầm tai nghe bluetooth, bắt chước giọng nói của người đàn ông.

"Tôi không bắt được, con mẹ nó! Chạy nhanh quá, mau tới đây hỗ trợ!"

"Lý Kim Hỉ!"

Không khí rung chuyển, một người đàn ông trung niên xuyên qua thông đạo trống rỗng xuất hiện.

Hà Tuấn Nghiệp đứng ở phía sau hắn ta, chậm rãi nâng tượng Thánh Hậu lên.

Chết này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com