Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76

Sầm Sênh là thám tử có nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu, ba gã thợ săn trước đây chỉ là người bình thường.

Ba người phối hợp cũng không đánh lại anh. Cho dù cảm thấy đề nghị của anh không đáng tin cậy, cũng chỉ có thể thử xem sao.

Sau khi bỏ phiếu đồng ý, Dung Dã giả hôn mê bất tỉnh.

Hiệu ứng buff tiêu cực của hắn ta còn chưa biến mất, lúc này hắn ta không chỉ nổi mụn, đầu cũng bạc trắng và rụng tóc.

Nhìn cái đầu gần như trọc lóc của Dung Dã giả, Sầm Sênh có chút cảm thán.

Xem ra thanh xuân của mỗi người đều không thể thoát khỏi điên cuồng học tập và thức đêm làm bài tập. Sau này có con, nhất định anh sẽ không để nó chịu áp lực học tập lớn như vậy...

Khoan đã, anh là đồng tính, không thể sinh con.

Nổi mụn rồi rụng tóc, Tiêu Khiết Khiết trợn tròn mắt, sợ hãi run rẩy.

Sầm Sênh vừa cởi dây giày trên người cô ta ra, cô ta đã tự giác đứng lên: "Nhiệm vụ của ngài là gì? Là giết người hay giết quỷ? Tôi đi lấy dao liền đây!"

"Không phải, nhiệm vụ yêu cầu tôi là phải tìm được người thuê nhà mất tích trước khi trời sáng."

Sầm Sênh không nhờ bọn họ hỗ trợ tìm Dung Dã.

Dung Dã tương đương với mục tiêu nhiệm vụ, là suy đoán của chính anh.

Đây là lần đầu tiên anh tham gia trò chơi, không hiểu rất nhiều thứ, suy nghĩ chưa chắc đã chính xác.

Ba tên thợ săn, một người hấp dẫn lực chú ý, một người đánh lén, một người trốn ở chỗ tối chờ đợi cơ hội. Nếu Sầm Sênh không phải thám tử mỗi ngày đều đấu trí đấu dũng cùng tội phạm giết người, hiện tại anh đã bị bọn chúng ăn rồi.

Phối hợp ăn ý như vậy, khẳng định là tên cáo già, hiểu nhiều hơn anh.

Sầm Sênh cất hộp mù kẹo, Tiêu Khiết Khiết đỡ lấy bàn ăn thở phào một hơi.

"Người thuê nhà mất tích... Lựa chọn này thật sự quá nhiều."

Cô ta búng đầu ngón tay: "Vương Văn Long, nữ quỷ trong tủ, nữ quỷ nhập hồn, ba người này đều có khả năng."

"Người thuê nhà đã hoàn toàn tử vong cũng tính?"

"Tính."

"Cô xác định?"

Tiêu Khiết Khiết gật gật đầu.

Sầm Sênh trở tay móc ra một viên kẹo bạc hà, nhét vào miệng cô ta.

Tốc độ của anh quá nhanh, Tiêu Khiết Khiết không thấy rõ hình dáng viên kẹo.

Dung Dã giả ăn viên kẹo đường màu lam, viên kẹo mát lạnh cô ta ăn này, hình như cũng là màu lam!

Sầm Sênh che miệng Tiêu Khiết Khiết, không cho cô ta phun ra.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt rưng rưng của cô ta, nghiêm túc giải thích: "Tôi sẵn sàng cắt thịt của chính mình để giúp các người vượt qua cửa ải khó khăn này. Tôi hy vọng các người cũng có thể thật lòng hợp tác với tôi, không cần chơi thủ đoạn nhỏ nhặt."

"Phòng 404 từng có rất nhiều khách thuê, đã chết rất nhiều người. Vương Văn Long khi còn sống là khách thuê, sau khi chết là ác quỷ, cuối cùng hoàn toàn bị Đổi Vận ăn tươi nuốt sống. Tình huống của những khách thuê khác cũng không khác hắn ta nhiều lắm. Nhiều nhất là thiếu mất quá trình biến thành quỷ, kết cục và cảnh ngộ ban đầu đều giống nhau."

"Nếu chỉ có khách thuê ăn thịt người mới có thể phán định là nhân vật trò chơi, vậy nữ quỷ nhập hồn không nên ở trong lựa chọn đó. Cô ta quá yếu, cho đến khi chết cũng chưa kịp ăn một người sống."

Sầm Sênh bị bệnh nghề nghiệp, theo bản năng bắt đầu suy luận.

Kỹ năng "Thời gian của thám tử" kích hoạt, toàn bộ người nghe được anh suy luận đều tiến vào trạng thái bất động.

Bùi Nguyệt đang lén lút cởi dây giày, âm mưu muốn đánh trả. Cô ta mờ mịt cứng đờ tại chỗ, không hiểu rõ tại sao mình lại không nhúc nhích được.

Đầu Dung Dã giả đã hói thành bãi cỏ cuối thu. Trên mặt hắn ta còn lưu lại lỗ mụn dày đặc.

Nhìn thảm trạng của Dung Dã, cảm nhận viên kẹo chậm rãi chảy xuống đầu lưỡi. Tiêu Khiết Khiết rốt cuộc không nhịn được, hoảng sợ òa khóc.

"Cô đang cố ý dẫn dắt tôi, lựa chọn giữa Vương Văn Long, nữ quỷ trong tủ và nữ quỷ nhập hồn. Có thể là muốn kéo dài thời gian, cũng có thể là bố trí cạm bẫy khác, muốn dụ tôi qua đó."

Sầm Sênh buông tay ra, Tiêu Khiết Khiết lập tức khom lưng nôn khan.

"Không cần sợ, lần này tôi chỉ cho cô ăn kẹo bạc hà bình thường, nhưng lần tới thì chưa chắc đâu."

Thừa dịp toàn bộ sự chú ý của Sầm Sênh đều ở trên người Tiêu Khiết Khiết, Bùi Nguyệt cởi trói, cầm dao bếp đâm về phía lưng Sầm Sênh.

Sầm Sênh đá một cái vào bụng cô ta, gạt chân cô ta ngã xuống đất. Đầu gối chống vào lồng ngực cô ta, vung "Thế giới ấm áp" tàn nhẫn đạp vào mặt cô ta.

Dùng sách đập mặt người khác không gây tổn thương quá lớn, Sầm Sênh rất ít khi đánh người như vậy.

Anh là đang cố ý làm nhục kẻ địch, giẫm đạp lòng tự tôn của đối phương, từng chút phá vỡ phòng tuyến tâm lý của kẻ địch.

Đây là kỹ xảo nhỏ anh học được khi nằm vùng trong tổ chức buôn lậu, dùng lên trên người đám quỷ ăn thịt người này rất thích hợp.

"Có bản lĩnh thì giết ta đi! Cả đời này ngươi cũng đừng mong hoàn thành nhiệm vụ!"

"Ta muốn giết ngươi! Ngươi đi chết đi!"

Đầu Bùi Nguyệt vang lên ầm ầm, liều mạng giãy dụa, không ngừng phát ra tiếng gào thét.

Bị tát liên tục mười mấy cái, cô ta dần dần yên tĩnh lại.

Sầm Sênh buông tay ra.

Bùi Nguyệt ngơ ngác nằm trên mặt đất, che hai má sưng lên, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt. Đến gần, còn có thể nghe thấy cô ta đang nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Chúng ta hành động không đúng chỗ nào sao? Trò chơi này không có tính cân bằng sao? Này cũng quá ức hiếp người ta..."

Buff cuồng bạo hết tác dụng, bụng lại lần nữa truyền đến đau nhức.

Sầm Sênh che lại miệng vết thương, đau đến nhíu mày: "Đêm nay trong món hầm có ngón tay người, trong phòng bếp có não người, các người đã ăn bao nhiêu người chơi ở trong trò chơi, trong lòng còn không rõ ràng sao? Khi ba người liên thủ bắt nạt những người chơi khác, tại sao không oán trách trò chơi không công bằng?"

"Tôi thành tâm thành ý đề xuất hợp tác, rõ ràng là chuyện đôi bên cùng có lợi, các người còn muốn tính kế tôi. Lúc trước tôi còn tưởng các người bị trò chơi ép buộc hại người, hiện tại xem ra, các ngươi chính là muốn ăn thịt người!"

Chàng trai tóc dài tựa như thất vọng đến cực điểm, anh khẽ thở dài: "Tôi vẫn quá ngây thơ, mới có thể cho rằng bản tính các người lương thiện, còn muốn cho các người một cơ hội. Thôi quên đi, hợp tác đối với tôi mà nói vốn cũng không có lợi ích. Về phần các người thất bại có bị trò chơi mạt sát hay không, tôi cũng không muốn quan tâm nữa."

Vừa rồi còn dùng vẻ mặt hung ác làm nhục cô ta, hiện tại lại dùng ánh mắt thương xót, ngữ khí bất đắc dĩ nói đạo lý với cô ta.

Thật giống như anh không so đo hiềm khích trước đây, thật lòng muốn trợ giúp kẻ địch, mà bọn họ là một đám đáng khinh không còn thuốc chữa.

Bùi Nguyệt mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, cô ta lại không biết nên phản bác như thế nào.

Suy nghĩ nửa ngày, cô ta mới miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên: "Đừng quên, chúng tôi bên này còn có Đổi Vận!"

Chàng trai tóc dài khi không tức giận, tính tình dường như rất tốt.

Anh đẩy đẩy kính mắt, kiên nhẫn giải thích: "Cô cũng thấy rồi, tôi không biết pháp thuật, chỉ là một người bình thường. Ba người các người đánh lén đã có thể làm tôi bị thương nặng. Tôi bình thường như vậy, sao có thể có năng lực, trốn thoát khỏi sự lục soát của Đổi Vận?"

Nhìn sắc mặt tái nhợt cùng vết thương chảy máu của anh, Bùi Nguyệt theo bản năng gật gật đầu.

"Tôi trốn trong tủ quần áo bên kia, Đổi Vận đã sớm tìm thấy tôi, nhưng nó không nói cho Dung Dã giả."

"Vì, vì sao?"

"Tôi cũng không hiểu."

Sầm Sênh suy tư một lát: "Nhưng tôi nghe thấy Đổi Vận la lên với hắn ta, nói hắn ta lừa gạt nó, còn ra lệnh cho nó, không biết có liên quan gì đến chuyện này không."

"Đổi Vận hình như nói một câu, nó ghét nhất kẻ lừa đảo."

Sầm Sênh không nói dối, Bùi Nguyệt ở trong phòng ngủ cũng nghe thấy.

Cô ta đột nhiên nhìn về phía Dung Dã giả đang hôn mê, bị hành động ngu ngốc của đồng bọn chọc giận đến run rẩy.

Sầm Sênh ngồi xổm một bên đổ thêm dầu vào lửa, vừa tỏ ra thiện ý với Bùi Nguyệt, vừa châm ngòi ly gián.

Bùi Nguyệt càng nghĩ càng giận, giãy dụa bò đến bên người Dung Dã giả, cho hắn ta mấy quyền.

Thấy không khí đã rất vừa vặn, Sầm Sênh lại vươn tay ra đếm với hai tên thợ săn.

"Bây giờ là 10 giờ tối, 4 - 5 giờ ở thành phố công nghiệp cũ phía Bắc đã tờ mờ sáng. Nếu thiết lập trò chơi trùng khớp với hiện thực, chỉ còn 6 - 7 tiếng nữa là trời sáng."

"Khiết Khiết vẫn luôn khóc lóc cầu xin, tôi thấy thật đáng thương, không đành lòng thấy các người bị loại bỏ. Nếu còn muốn hợp tác, tôi vẫn sẽ cho các người ăn thịt trước khi trời sáng."

Nhìn căn phòng lộn xộn và Dung Dã giả mặt đầy hố mụn đang hôn mê bất tỉnh, Tiêu Khiết Khiết là người đầu tiên không chịu nổi áp lực.

Ngay giây phút giơ tay, cô ta nhìn thấy Sầm Sênh lộ ra nụ cười tràn ngập thiện ý, ánh mắt ấm áp như ánh mặt trời.

Tiêu Khiết Khiết cảm thấy mình thật sự rất may mắn.

Người chơi lần này tuy rằng rất mạnh nhưng anh là thánh phụ. Bị người đâm, còn nguyện ý cắt thịt giúp bọn họ.

Thực lực mạnh mẽ, tức là không dễ chết.

Lương thiện, đại biểu có thể lợi dụng nhiều lần.

Sầm Sênh không chết, cũng không mua mạng, trò chơi sẽ luôn công bố nhiệm vụ có liên quan đến anh.

Bọn họ không cần hao hết tâm tư tính kế người chơi nữa, chỉ cần giả bộ đáng thương, để Sầm Sênh không ngừng đút thịt cho bọn họ ăn.

Bởi vì bộ dạng bọn họ giống như cộng sự của anh, anh không đành lòng ra tay. Sầm Sênh thoạt nhìn là một người rất giàu tình cảm.

Bọn họ có thể nâng cao quan hệ với anh trước, cung cấp một ít giúp đỡ nho nhỏ, để anh dần dần thả lỏng cảnh giác.

Chờ đến lúc trò chơi tuyên bố nhiệm vụ đánh chết anh, bọn họ có thể giết chết anh dễ như trở bàn tay, rồi lại phanh thây thi thể.

Âm thầm trao đổi ánh mắt với Bùi Nguyệt, Tiêu Khiết Khiết lộ ra nụ cười thân thiện lại nhút nhát với Sầm Sênh.

Hai người bắt tay, khoảng cách hai bên kéo gần lại, Tiêu Khiết Khiết nhịn không được hít một hơi thật sâu.

Thật thơm...

Nếu như nói mùi của những người khác là quả đào chưa chín, vậy Sầm Sênh chính là quả đào mật đã chín.

Thơm ngọt mê người, mang theo mùi hương nồng đậm. Cắn một miếng, sẽ hút được nước quả ngọt ngào đẫy đà.

Cô ta chưa từng ăn qua người sống nào thơm như vậy. Nếu có cơ hội, cô ta muốn làm Sầm Sênh thành sashimi.

Tiêu Khiết Khiết nuốt nước bọt: "Anh Sênh, anh thật tốt. Anh nguyện ý giúp tôi, tôi thật sự rất cảm động!"

"Xin lỗi, lúc trước tôi đã lừa anh. Thật ra người thuê nhà mất tích là chỉ tượng Đồng Minh Thánh Hậu."

Người tốt hoàn toàn không nhìn ra tâm tư của cô ta: "Pho tượng cũng được coi là người thuê nhà sao?"

"Tượng thần chỉ có bề ngoài không giống với chúng ta mà thôi, nó là người đầu tiên vào ở trong phòng 404, là người thuê nhà đầu tiên."

"Nó rốt cuộc là cái gì?"

"Chúng tôi cũng không rõ lắm, trò chơi chưa nói."

Vẻ mặt Sầm Sênh thành khẩn: "Tôi không coi nó là người thuê nhà. Nếu không phải cô, nhiệm vụ lần này của tôi khẳng định sẽ không hoàn thành được. Vậy Thánh Hậu trong phòng khách là..."

"Giả, là hàng giả chúng tôi bày ra. Thánh Hậu thật đã bị chủ nhà họ Vân mang đi, giấu vào phòng 501 của tòa nhà số 1."

Sầm Sênh lúc này thật sự sửng sốt một chút: "Chủ nhà họ Vân?"

"Đúng, hắn ta giống như Đổi Vận, cũng là boss trong trò chơi. Chẳng qua chúng tôi là những thợ săn bình thường, chỉ có thể trở thành quỷ trong trò chơi tại một thời điểm nhất định. Còn hắn ta có thể chạy qua chạy lại vài thế giới trò chơi."

"Vậy Đổi Vận thì sao?"

"Phụ trách hiệp trợ chúng tôi, bình thường sẽ không rời đi."

Liên tục xác nhận chủ nhà họ Vân trong trò chơi chính là chủ nhà họ Vân đi vào thông qua gương, phẩm chất và thực lực hoàn toàn đảm bảo.

Sầm Sênh che bụng dưới, vết thương càng đau hơn.

Từ đầu tới cuối, trò chơi đều không có nhắc nhở người chơi, chủ nhà họ Vân hôm nay có tới.

Cho dù nghĩ đến tượng Đồng Minh Thánh Hậu là người thuê nhà mất tích. Người chơi đánh không lại ba tên thợ săn ở phòng 404, không thu được tin tức che giấu, sẽ không có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.

Người chơi đánh thắng ba con "quái nhỏ", trò chơi sẽ lập tức thả boss nhỏ Đổi Vận ra.

Không phải ai cũng giống Sầm Sênh, có giao tình với Đổi Vận.

Dù cho người chơi ở đây hôm nay là Dung Dã, kết quả tốt nhất của hắn cũng là bị Đổi Vận đánh cho trọng thương.

May mắn chạy thoát khỏi tay Đổi Vận, lại phải chạy đến nhà của chủ nhà họ Vân để trộm tượng thần.

Người chơi chưa từng nghe qua Bạch Ngọc Kinh, không biết lai lịch của chủ nhà họ Vân, căn bản không thể tưởng tượng được, một người trung niên bình thường sẽ là chủ nhân của quái vật Đổi Vận.

Một khi có xung đột chính diện, chính là một con đường chết.

Mà người chơi biết thân phận thật sự của chủ nhà họ Vân, căn bản không dám đối mặt với hắn ta.

Ví dụ như Sầm Sênh bây giờ.

Dung Dã, Tiểu Bạch, Bùi Nguyệt và hòn đá nhỏ đều không ở bên cạnh. Một triệu hoán sư máu giấy như anh, đối mặt chủ nhà họ Vân không có bất luận khả năng sống sót nào.

Mỗi bước là một cái hố, cảnh tượng bên trong không cung cấp manh mối, tất cả tin tức quan trọng đều giấu trong đầu quái nhỏ.

Sầm Sênh mở điện thoại, trên giao diện trò chơi quả nhiên hiện ra một cửa sổ, dụ dỗ anh mua gói quà cho người mới.

Góc phải bên dưới còn có một tấm thiệp tình yêu.

【 Gợi ý: Người chơi mới có thời gian bảo vệ tân thủ. Trong ba cửa ải đầu tiên, trong mỗi ải người chơi có thể mất nhiều nhất một mạng! Đừng bỏ lỡ những lợi ích của tân thủ. (yêu.jpg) 】

Đúng như Sầm Sênh dự đoán.

Cửa thứ nhất là độ khó tử vong, trò chơi đang ép người chơi mới nạp phí mua gói quà tân thủ.

Người chơi đều mang theo điện thoại, không có tiền mặt cũng có thể thanh toán bằng điện thoại.

Chỉ tốn 100 đồng là có thể bình an vượt qua đêm nay, phần lớn người đều sẽ lựa chọn nạp phí.

Biết rõ có chuyện mờ ám, Sầm Sênh vẫn nhấn vào gói quà tân thủ, điện thoại lập tức nhảy đến giao diện thanh toán.

Có ba loại phương thức thanh toán: mật khẩu, vân tay, Face ID.

Nguyên nhân nghề nghiệp, Sầm Sênh không ghi lại dấu vân tay và khuôn mặt.

Anh lo lắng trò chơi chơi xấu, vừa che mặt vừa cẩn thận rời khỏi giao diện.

Xác định không thanh toán thành công, gói quà tân thủ vẫn còn, Sầm Sênh thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị ép mua ép bán.

Nhưng kế tiếp làm sao bây giờ?

Ba tên thợ săn và anh chỉ là quan hệ hợp tác, nếu gặp phải chủ nhà họ Vân, chạy trốn còn nhanh hơn anh.

Đổi Vận là quỷ chủ nhà họ Vân nuôi, không thể vì mấy túi đồ ăn vặt mà phản bội chủ nhân.

Thật sự không được, anh buộc phải nạp gói quà tân thủ sao?

23 giờ 03 phút, Dung Dã xách theo người chơi cuối cùng trở lại căn cứ tạm thời.

Hắn đóng cửa phòng 404, nhìn ra ngoài thăm dò, hành lang vẫn im lặng như cũ.

Thế giới trò chơi của hắn không có Đổi Vận, nhưng có Vương Văn Long, nữ quỷ trong tủ, nữ quỷ nhập hồn, nữ quỷ Bạch Xảo ở phòng 403 và bà lão ở phòng 101.

Dung Dã không rõ những phòng khác có quỷ hay không, hắn cố kìm nén lòng hiếu kỳ, không tùy tiện đi vào.

Khác với Sầm Sênh, Dung Dã không xem như người chơi, mà là thợ săn.

Giao diện trò chơi của hắn cũng có gói quà tân thủ, chẳng qua không phải mua mạng mà là số lần sống lại.

Lần đầu nạp phí, chỉ cần một mạng người là có thể nhận được thẻ tháng hồi sinh không giới hạn x1.

Trong thời gian thẻ tháng có hiệu lực, cho dù chết trong trò chơi cũng có thể hồi sinh không giới hạn.

Sau khi gói quà tân thủ hết hạn, muốn có được thẻ tháng thì cần nạp phí mười mạng.

Mạng có thể là bản thân người chơi, cũng có thể là phân thân người chơi đã mua.

Dung Dã không nạp.

Trò chơi ngu ngốc, cho nó chút mặt mũi, nó đã dám đi gạt người.

Thợ săn trong phòng 404 không chỉ có một mình Dung Dã.

Còn có Vương Văn Long, nữ quỷ trong tủ, nữ quỷ nhập hồn, Bùi Nguyệt, Sầm Sênh giả và Tiêu Khiết Khiết giả.

Tám phần là trò chơi cung cấp cho Sầm Sênh giả một ít tư liệu liên quan. Nó biết quan hệ của Sầm Sênh và Dung Dã, tắm rửa xong lập tức dụ dỗ Dung Dã.

Cười chết, người nặng dục vọng là hắn, không phải vợ hắn.

Hắn nói cái gương có gì đó khác thường, "Sầm Sênh" nói nó có thể bám lên gương.

Hắn nói vòi nước nhỏ giọt, có lẽ là điềm báo phát sinh điều lạ. "Sầm Sênh" nói nó cũng biết nhỏ nước, anh Dung sờ thử xem.

Những lời lẳng lơ này, Dung Dã quả thật đã từng nghe Tiểu Sênh nói, nhưng tâm sự nghiệp của vợ hắn rất mạnh.

Loại thời điểm này, trong mắt Sầm Sênh chân chính chỉ có vòi nước. Hắn chủ động tiến lên ra trận đều sẽ bị đẩy qua một bên.

Ngu ngốc, không biết xấu hổ.

Bị hàng giả ghê tởm, tính tình Dung Dã nhỏ nhen. Thấy không dò hỏi được tung tích của vợ, hắn kích động ăn thịt luôn Sầm Sênh giả.

Hàng giả hình như không có thẻ tháng hồi sinh, ăn xong đã hoàn toàn biến mất.

Hương vị rất nhạt nhẽo, giống như ăn phải bánh mì khô để lâu, không có chút thơm ngọt nào của vợ hắn.

Tiêu Khiết Khiết giả tới tìm hàng giả, Dung Dã nghĩ tới cũng tới rồi, không bằng nhân cơ hội ăn nhiều một chút, liền gặm luôn cô ta.

Cũng rất khó ăn, không có hương vị gì. Ném ra đường cái, quỷ lang thang cũng sẽ không ăn.

Hình như trước kia Dung Dã đã nếm qua hương vị kỳ quái này.

Tiêu Khiết Khiết có thẻ tháng hồi sinh. Lại tinh tế nhấm nháp một lần, Dung Dã cuối cùng cũng nhớ lại.

Lúc trước khi Hà Tuấn Nghiệp lần đầu tiên đi đến phòng 404, trên vách tường phòng ngủ bị ẩm mốc mọc ra một đống cánh tay trắng bệch.

Hương vị của hàng giả này rất giống với những cánh tay đó, nhưng không quá khó nuốt như vậy.

Không liên lạc được với vợ, Dung Dã rất bực bội. Nhìn ai cũng không vừa mắt, nổi điên mắng chửi khắp nơi.

Vương Văn Long, nữ quỷ trong tủ và những thợ săn khác đều bị hắn chọc giận. Liên hợp lại đánh hắn, muốn ra oai phủ đầu người mới.

Bọn họ chỉ có dáng vẻ dọa người, cao nhất mới là ác quỷ trung cấp, không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu. Làm sao có thể so sánh với Dung Dã đánh nhau vượt cấp mỗi ngày được.

Vừa đối mặt đã bị Dung Dã dùng tơ máu bó thành cái bánh chưng.

Chúng có thể có thêm điểm kinh nghiệm, còn có thể sống lại, rất tốt.

Dung Dã canh ở điểm hồi sinh, đổi mới một con ăn một con, suýt nữa no đến ngất đi.

Mấy thợ săn đánh không lại hắn, cũng chạy không lại hắn. Vẻ mặt ngoan ngoãn rúc trong phòng ngủ, hỏi cái gì đáp cái đó.

Bọn họ bị ăn nhiều đến mức sinh ra bóng ma tâm lý. Mặc dù Dung Dã đã ra ngoài bắt người chơi cũng không dám chạy trốn.

Từ trong miệng thợ săn, Dung Dã hỏi được mấy tin tức.

Bọn họ cũng không biết trò chơi này rốt cuộc là như thế nào. Trước khi đóng giả thành nhân vật, bọn họ đã làm thuê cho chủ nhà họ Vân.

Tuy rằng chủ nhà họ Vân đã đưa bọn họ vào trong trò chơi, nhưng nhiệm vụ bọn họ nhận được và thẻ tháng hồi sinh đã mua không liên quan đến chủ nhà họ Vân.

Người chơi và thợ săn chết trong trò chơi, trong hiện thực cũng sẽ "chết".

Có thể là bị trò chơi tiêu diệt ý thức, vĩnh viễn biến thành kẻ điên. Cũng có thể chết theo nhiều cách bất ngờ, theo nghĩa sinh lý.

Có một ít thợ săn rõ ràng đã hoàn thành nhiệm vụ, sau khi trở lại thế giới hiện thực lại chết một cách khó hiểu. Dường như có người nào đó đang săn lùng thợ săn.

Nếu mua thẻ tháng hồi sinh, có thể tìm gương gần đó, đi vào thế giới trò chơi để tị nạn. Cho nên rất nhiều thợ săn khi vừa mới tiến vào trò chơi, đều sẽ mua thẻ tháng dành cho người mới.

Tiểu khu Ân Hà trong trò chơi có không ít người chơi.

Tiểu khu rách nát này trong hiện thực cơ bản không có ai tới. Không có khả năng có nhiều người chuyên môn chạy đến tiểu khu soi gương, tắt vòi nước như vậy.

Bọn họ giống như đã bị trò chơi ném xuống đây.

Không có Đổi Vận, những thợ săn khác lại bận rộn bắt người chơi, không ai quấy rầy Dung Dã làm nhiệm vụ.

Hắn rất dễ dàng bắt được ba người chơi, hoàn thành yêu cầu qua cửa.

Gói quà tân thủ lại nhảy ra, phía dưới còn có một cái thiệp tình yêu nho nhỏ.

【 Nhắc nhở: Thợ săn cũng sẽ trở thành con mồi, phải thời khắc bảo trì cảnh giác. Gợi ý sử dụng gói quà tân thủ. (yêu.jpg) 】

【 Chúc mừng thợ săn — Ác quỷ Dung Dã đã thành công vượt qua cửa ải thứ nhất! Tốc độ qua cửa của bạn đã đánh bại 99% thợ săn! 】

【 Để khen thưởng thợ săn ưu tú, tặng miễn phí gói quà tân thủ! Tặng miễn phí! Chỉ cần click vào bao lì xì trên màn hình, là có thể lĩnh một thùng thẻ tháng hồi sinh. 】

【 Bạn thật sự quá may mắn, trò chơi đặc biệt tặng cho bạn thẻ tháng thăng cấp! Chỉ cần một mạng người, là có thể nâng cấp thẻ tháng thăng cấp thành thẻ năm hồi sinh! 】

【 Chỉ còn lại có 60 giây là kết thúc hoạt động, bạn còn đang do dự cái gì! Mau nhấn vào màn hình, lĩnh phần thưởng đi!!! 】

Dung Dã: ...

Trò chơi ngu ngốc.

Trong phòng tắm lại truyền đến tiếng gõ vào mặt kính, Dung Dã lắc mình chạy vào phòng tắm.

Thấy trong gương hiện ra bóng dáng vợ yêu, tâm tình Dung Dã bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều. Ngay cả tiếng rung không ngừng của điện thoại cũng không đáng ghét như vậy.

Hắn giơ tay lên, cách lớp thủy tinh khẽ vuốt cánh môi tái nhợt của Sầm Sênh.

Sầm Sênh bị thương rất nặng, nụ cười trên mặt lại bình tĩnh dịu dàng.

"Anh, em đã chiếm được phòng 404, bên anh thế nào rồi?"

"Rất tốt, ăn rất no, giống như vào nhà hàng buffet vậy."

Sầm Sênh: ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com