Chương 11 + 12
CHƯƠNG 11: KHÔNG DÁM HY VỌNG
Nói thẳng ra, đây thực sự là một ý nghĩ quá ngu xuẩn.
Thay đổi một người xa lạ chẳng bằng tự mình trở nên kiên định hơn.
Nguyên lý này áp dụng cho bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào cũng đều đúng.
Bùi Đình Sơn thấy Lục Cẩn im lặng không nói lời nào, thực sự tò mò hỏi: "Cậu rốt cuộc vì sao lại dứt khoát cắt đứt với Kỳ Nhiên?"
Nếu là người khác, chia tay tình nhân nhỏ, có thể là vì tìm được người hợp ý hơn. Nhưng Lục Cẩn trông có vẻ có tình ý với Thẩm Minh, thực chất bên cạnh hắn lại chẳng có ai khác.
"Chuyện này thật kỳ lạ. Chán ghét? Hai người cũng gần bốn năm rồi còn gì? Cậu ấy à, bảo là người chung tình cũng không phải, nhưng cũng chẳng phải kẻ vô tình. Vậy mà lại có thể ở bên đứa nhỏ kia nhiều năm như vậy. Tôi còn tưởng giữa các cậu sẽ có chút gì đó, không ngờ lại..."
Rời khỏi hội sở, hai người cùng đi chung một đường.
Giày da giẫm lên thảm trải hành lang sang trọng, hai bóng dáng cao lớn sải bước, theo sau là hai trợ lý.
Tất cả đều là thuộc hạ đắc lực nhất của họ.
Lối đi này vốn chỉ dành cho những người có thân phận tôn quý bậc nhất.
Bùi Đình Sơn nói đến đây, trong lòng vẫn còn đôi chút cảm khái. Hắn và Lục Cẩn là bạn nhiều năm, lớn hơn đối phương một hai tuổi. Trước đây, hắn thật sự không nghĩ tới chuyện Lục Cẩn thích đàn ông.
Lục Cẩn xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón cái, hỏi hắn: "Cậu thì sao? Thật sự đính hôn rồi, Cố tiên sinh phải làm thế nào đây?"
Giọng nói bình thản, không nghe ra được là vô tình hay cố ý đâm trúng chỗ đau của Bùi Đình Sơn.
Sắc mặt Bùi Đình Sơn hơi đổi, nhưng nhanh chóng bật cười, trả lời qua loa: "Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, cậu biết mà, tầm quan trọng của người thừa kế...
Bọn họ, những người sống trong giới này, bình thường có thể chơi bời thế nào cũng được, nhưng đến lúc phải kết hôn sinh con, vẫn phải thuận theo sắp đặt của gia tộc.
Cùng lắm thì cưới xong, nuôi dưỡng người tình bên ngoài.
Lục Cẩn không nói gì thêm.
Tới bãi đỗ xe, hai người tách nhau đi về hai hướng.
Trên xe, Lục Cẩn giơ tay day day huyệt thái dương, trông có vẻ đã uống hơi nhiều, đầu đau nhức.
Đêm nay gió lớn, từng cơn rít qua, mang theo hơi nước mỏng manh của cơn mưa sắp đến.
Lúc xe về đến biệt thự, trời đã bắt đầu lất phất mưa phùn.
Khoảnh khắc bước xuống xe, khí lạnh ập đến, men rượu dường như tan đi đôi chút, khiến Lục Cẩn thoáng bừng tỉnh.
Trợ lý bung dù, che chắn cho hắn.
Thấy ông chủ đứng yên trước cửa không nhúc nhích, trợ lý thoáng nghi hoặc, khẽ liếc nhìn.
Sắc mặt Lục Cẩn vẫn không thay đổi, chỉ có đôi mắt càng thêm lạnh lẽo, ngay cả khí thế xung quanh hắn cũng trầm xuống mấy phần.
Yết hầu trợ lý khẽ động, vội cúi đầu, giả vờ như không thấy gì.
Một lúc lâu sau, Lục Cẩn đột nhiên bước ra giữa màn mưa.
Vài bước lên bậc thềm, vào cửa.
Lục Cẩn đóng cửa lại. Cả căn biệt thự sáng bừng.
Ném áo vest lên ghế sô pha.
Điện thoại vang lên, Thẩm Minh đã nhắn tin cho hắn.
Lục Cẩn liếc mắt nhìn, chỉ là vài câu hỏi han vụn vặt, vì thế chẳng buồn hồi đáp.
Hồi niên thiếu, hắn thực sự từng thích Thẩm Minh. Bị từ chối xong cũng không có gì tiếc nuối, có lẽ đó là khoảng thời gian phản nghịch nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời của Lục Cẩn.
Nếu khi ấy xuất hiện không phải Thẩm Minh mà là Cố Minh, Vương Minh, thậm chí là Kỳ Nhiên, hắn cũng sẽ biểu đạt cái thứ tình cảm khô cằn ấy của mình.
Nhưng con người sẽ thay đổi.
Đi đến quầy bếp, tự rót cho mình một cốc nước.
Nhìn chằm chằm chiếc ly trên bàn vài giây, cuối cùng nhíu mày, đưa tay nhấc chiếc ly màu lam ném vào thùng rác.
Vì lực ném mạnh, dù ly khá dày, vẫn vang lên một tiếng "rắc", vỡ sứt một bên.
Lục Cẩn uống nửa cốc nước, ánh mắt thản nhiên lướt qua chiếc ly lẻ loi trong thùng rác.
Sau đó lên lầu.
Hôm sau, dì giúp việc đến dọn dẹp, nhìn thấy chiếc ly trong thùng rác.
Đây là chiếc ly mà trước kia Kỳ tiên sinh vẫn dùng. Mấy ngày trước bà đã rửa sạch, nhưng quên cất đi.
Xem ra tiên sinh đã dứt khoát từ bỏ rồi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, ai rời xa ai mà chẳng thể sống nổi?
Thứ tình yêu từng cho là sâu đậm, dưới sự bào mòn của thời gian, cuối cùng cũng hóa thành thứ bé nhỏ chẳng đáng nhắc đến.
Thực ra, Lục Cẩn là một người rất may mắn.
Sự may mắn này không phải bởi hắn có trong tay tất cả, mà xét riêng về tình cảm mà nói...
Ở những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, hắn từng được một người hết lòng nâng niu, dè dặt yêu thương.
Người thích hắn rất nhiều.
Nhưng Kỳ Nhiên chỉ có một...
...
Khả năng vì gần đây Kỳ Nhiên vô cùng nhiệt tình, vận khí cũng không tệ, cậu may mắn lọt vào một tổ chức thuộc tuyến đầu ngành giải trí.
Trong quá trình gặp gỡ vài lần với những người phụ trách, cậu đã chi không ít tiền chuẩn bị, hy vọng có thể tranh thủ được một vai phụ xếp thứ tư trong dự án sắp tới.
Đạo diễn của dự án này là một gương mặt mới đang lên trong những năm gần đây.
Anh ta trông khoảng hơn ba mươi tuổi, đã ly hôn và có con, ngoại hình không tệ, dáng người cao ráo, nhưng bảo là tuấn tú lịch sự thì cũng chưa hẳn.
Nhưng nói thế nào đi nữa, người này đúng là có chút tài hoa và năng lực. Chỉ có điều, đời tư cá nhân thì khiến người khác khó mà chấp nhận.
Cái gì anh ta cũng chơi.
Bên cạnh lúc nào cũng có không ít hot girl mạng, diễn viên nhỏ, thậm chí cả những sinh viên chưa từng bước vào xã hội vây quanh.
Hơn nữa, bất kể nam hay nữ.
Nguyên Tiểu Nhu từng lén bày tỏ sự bất mãn về chuyện này không ít lần, nhưng khi cần mở rộng quan hệ, dù không ưa, cô vẫn phải nở nụ cười tiếp đón.
Điều ghê tởm nhất chính là, vị đạo diễn kia dường như hơi thích động tay động chân với Kỳ Nhiên.
Tuy nhiên, anh ta vẫn chưa đến mức khiến người ta thấy phản cảm, thậm chí còn ra vẻ lịch sự, cư xử đúng mực.
Chỉ là, người sáng suốt đều nhìn ra được, vị đạo diễn này có ý đồ với Kỳ Nhiên.
Nguyên Tiểu Nhu và Kỳ Nhiên vất vả duy trì mối quan hệ với họ Diêu suốt gần một tháng, chỉ riêng chi phí mời ăn uống đã lên đến hai mươi vạn.
Hiện tại, đoàn đội chỉ có ba người, toàn bộ kinh phí hoạt động của văn phòng đều là tài sản của Kỳ Nhiên.
Nguyên Tiểu Nhu cảm thấy áp lực quá lớn, lo sợ cuối cùng tất cả sẽ đổ sông đổ bể.
Kỳ Nhiên chỉ có thể an ủi cô, bảo đừng tự tạo áp lực tâm lý, dù có ném đá xuống sông cũng không sao.
Hai người ngồi ăn lẩu tại nhà Kỳ Nhiên, nội dung trò chuyện gần như toàn bộ đều xoay quanh công việc.
Kỳ Nhiên dần nhận ra rằng, trong giới giải trí, người có thể kiên trì giữ vững sơ tâm thực sự quá hiếm.
Bản thân cậu hiện tại chỉ vì một chút tài nguyên mà hận không thể dùng kỹ thuật diễn tinh vi để lay động người khác, đồng thời cũng dần hiểu ra đạo lý đối nhân xử thế.
Trước đây, cậu ra mắt với lượng fan đông đảo, có người hâm mộ tung hô, có người ngốc nghếch bảo vệ, có nhân viên trong đoàn chiều chuộng, có người mượn danh tiếng của cậu để phô trương thanh thế.
Thực ra, kiểu môi trường này rất dễ khiến một người bị lạc lối.
Trong giới giải trí, phần lớn nghệ sĩ đều như vậy, dựa vào danh tiếng để kiếm tiền nhanh chóng hết đợt này đến đợt khác.
Họ hưởng thụ mức sống xa hoa tột bậc, rồi khi không còn giá trị, sẽ bị ném bỏ thê thảm nhất.
Cho dù lặng lẽ giải nghệ hay chuyển sang lĩnh vực khác, vẫn sẽ có fan bỏ tiền ra ủng hộ.
Kỳ Nhiên nhai từng miếng cơm một cách máy móc, bỗng nhiên nhận ra rằng, từ trước đến nay, cậu chưa từng thực sự sở hữu thứ gì thuộc về chính mình.
Lục Cẩn không phải. Công việc cũng không phải.
Những sản phẩm được tạo ra từ dây chuyền sản xuất của giới tư bản trước đây, cậu cũng không có tác phẩm nào thực sự đáng tự hào.
"Anh cảm thấy bản thân có chút xui xẻo." Kỳ Nhiên bỗng nhiên thốt lên.
Nguyên Tiểu Nhu sững người, lập tức phản bác: "Không đâu, A Nhiên, anh nhất định sẽ xuất hiện trở lại trước công chúng với trạng thái tốt nhất."
Kỳ Nhiên gắp một miếng lòng vịt, mỉm cười nói: "Cảm ơn em, Tiểu Nhu."
Cậu không giải thích thêm gì nữa.
Thực ra, không ai hiểu được, cái gọi là "xui xẻo" của Kỳ Nhiên rốt cuộc là gì.
Cậu là một đứa trẻ lưu lại quê nhà, từ nhỏ đã lớn lên cùng ông bà nội.
Năm cậu mười tuổi, ba mẹ rời quê đi làm ăn xa cuối cùng cũng trở về.
Cậu nghĩ rằng từ nay mình sẽ có ba mẹ bên cạnh.
Nhưng họ lại mang theo một cậu em trai ba tuổi.
Sau khi ăn Tết xong, họ rời đi, vẫn để cậu lại một mình như cũ.
Cậu thất vọng vô cùng.
Năm mười hai tuổi, vì không có người giám hộ bên cạnh, cậu bị đưa lên thành phố sống cùng ba mẹ.
Nỗi đau trong lòng chưa kịp nguôi ngoai, cậu lại lần nữa tràn đầy hy vọng.
Cậu hận không thể giống như em trai nhỏ, được làm nũng với ba mẹ, được quan tâm chăm sóc, nhưng lại không dám mở lời.
Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy mình hạnh phúc, vì cậu có ba mẹ và một cậu em trai đáng yêu.
Nhưng khi cậu vì chăm sóc em trai năm tuổi, lại thêm môi trường xa lạ khiến thành tích học tập sa sút không phanh, cậu lập tức trở thành đứa con vô dụng, hư hỏng nhất trong mắt ba mẹ.
Cảm giác đó thật khó chịu.
Năm mười bảy tuổi, em trai cậu bị hóc kẹo suýt mất mạng.
Ba mẹ không chút do dự đổ lỗi cho cậu, cho rằng cậu đã không trông coi tốt.
Ba đánh cậu đến mức phải nhập viện, khiến cậu bỏ lỡ kỳ thi đại học.
Mẹ lạnh nhạt nói: "Dù sao con cũng chẳng đậu đâu, bỏ lỡ thì học lại, bao nhiêu năm nuôi ăn nuôi uống, chẳng lẽ còn không lo nổi một năm học nữa?"
Kỳ Nhiên, trên đầu vẫn còn quấn băng gạc, nước mắt lặng lẽ lăn dài.
Ba cậu nhìn thấy liền mắng cậu đang giả vờ đáng thương.
Thật sự rất đau đớn.
Cả đời cậu, dường như cứ mỗi lần đưa tay ra muốn nắm lấy thứ gì đó, chỉ một khắc sau, tất cả lại vụt mất.
Tất cả những gì liên quan đến hạnh phúc, Kỳ Nhiên tưởng như đã có được, nhưng rồi lại mất đi hoàn toàn.
Giống như Lục Cẩn vậy.
Gần bốn năm, cậu đã từng nghĩ rằng Lục Cẩn thuộc về mình.
Nhưng thực tế lại giáng xuống một cú tát tàn nhẫn, bắt cậu phải trả giá hết lần này đến lần khác bằng những tổn thương ngày càng nặng nề hơn.
Kỳ Nhiên không dám hy vọng nữa.
CHƯƠNG 12: RA NGOÀI CHƠI ĐI
Kỳ Nhiên trước đây cũng có thể coi là nhân khí không tệ trong giới, nhưng lúc ấy, cậu dồn hết tâm trí để lấy lòng Lục Cẩn, đến mức lơ là cả bạn bè. Hơn nữa, ai nấy đều bận rộn công việc, liên lạc ngày càng ít, dần dà cũng trở nên xa cách.
Vài ngày trước, tại một buổi thử vai, Kỳ Nhiên tình cờ gặp Tống Cừ. Ban đầu, Tống Cừ không định để ý đến cậu, nhưng thấy Kỳ Nhiên bị làm khó dễ, mãi mà không có cơ hội lên diễn thử, anh ta vẫn ra tay giúp đỡ.
Tống Cừ là một diễn viên trẻ đang lên, kỹ năng diễn xuất không tệ, được xem như một trong số ít minh tinh có thực lực trong giới giải trí. Anh ta đi từng bước vững chắc, không quá chấp nhất chuyện phiên vị. Chỉ cần vai diễn đủ tốt, thậm chí sẵn sàng đảm nhận những vai phụ thứ ba, thứ tư. Trong giới lẫn ngoài giới, danh tiếng của Tống Cừ đều rất tốt.
Thực ra, hiện tại tốt nhất anh ta không nên dính dáng đến Kỳ Nhiên, nếu không chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong mắt công chúng. Nhưng khi thấy Kỳ Nhiên trông đáng thương như vậy, ngoài miệng thì nói là đáng đời, nhưng sau lưng vẫn âm thầm nhờ người trong đoàn giúp đỡ.
Năm đó, Tống Cừ từng khuyên Kỳ Nhiên đừng đặt quá nhiều hy vọng vào kiểu đàn ông thuộc tầng lớp thượng lưu như Lục Cẩn, nhưng cậu không nghe, cứ mù quáng lao vào. Bây giờ có thể nói là tự làm tự chịu.
Kỳ Nhiên rốt cuộc đã gây ra chuyện gì, thực ra Tống Cừ cũng không rõ lắm. Tin tức lan truyền trên mạng rầm rộ, nhưng cũng chưa có gì chắc chắn. Anh ta chỉ nghe nói Kỳ Nhiên suýt nữa phạm tội, còn liên lụy đến Thẩm Minh, nhưng lại có lời đồn rằng thực ra cậu đã chọc phải người không nên chọc...
Thật giả lẫn lộn, không ai có thể khẳng định. Chuyện của Thẩm Minh cũng chẳng có kết luận rõ ràng, người trong cuộc thì hoàn toàn im lặng. Mọi chuyện dần trở thành một vụ án Rashomon* của giới giải trí.
[mô tả hiện tượng khi một sự kiện được nhiều người kể lại theo những cách khác nhau, thậm chí mâu thuẫn, và mỗi người đều có lý lẽ riêng.]
Những người hiểu chuyện trong giới cũng không dám bàn luận nhiều về việc này, chẳng rõ có phải đã có người âm thầm dẹp yên mọi chuyện hay không. Tống Cừ cũng chẳng mấy bận tâm.
Sau buổi thử vai, Kỳ Nhiên tình cờ gặp người đại diện của Tống Cừ dưới sảnh. Dưới lầu, một chiếc xe thương vụ đang đỗ sẵn, bên trong, Tống Cừ đeo kính, tai nghe nhạc. Có người bước vào xe nhưng anh ta cũng không tháo kính xuống.
Kỳ Nhiên vừa ngồi vào liền im lặng một lúc rồi mới mở miệng: "Lâu rồi không gặp! Vừa nãy cảm ơn anh."
Cậu đoán có lẽ đối phương sẽ không để ý, ai ngờ hai giây sau, Tống Cừ lãnh đạm "Ừ" một tiếng.
Anh ta đẩy kính mắt lên, liếc nhìn cậu, giọng điệu chẳng mấy thân thiện: "Sao? Bị đá rồi?"
Kỳ Nhiên không ngờ anh ta lại nói thẳng như vậy, nhưng cũng không giận, chỉ có chút ngượng ngùng, giọng nhỏ đi: "Ừ, bị đá rồi."
Nói rồi, cậu cười cười: "Gần đây anh thế nào?"
Câu này có thể coi như lời xã giao, dù gì thì sự nghiệp của Tống Cừ vẫn đang thuận lợi, gần đây còn liên tục lên hot search, toàn là tin tốt.
Tống Cừ hừ một tiếng, kéo bịt mắt xuống, thấy Kỳ Nhiên cười nhạt, lại cảm thấy không đứng đắn, mất tự nhiên nói: "Tôi vẫn ổn. Nhưng nghe nói cậu gần đây thảm lắm?"
Kỳ Nhiên không giận, chỉ hơi xấu hổ đáp: "Cũng hơi thảm."
Tính ra, hai người đã hơn một năm không gặp. Cũng bình thường thôi, Tống Cừ mải quay phim, tham gia sự kiện Kỳ Nhiên cũng không đi. Sau đó, cậu lại làm loạn với Lục Cẩn, tâm trạng suy sụp suốt một thời gian dài.
Lần này gặp lại hoàn toàn là tình cờ, nếu không cùng tham gia thử vai ở cùng một đoàn phim, e rằng chẳng biết đến bao giờ mới có cơ hội chạm mặt.
Trước đây, Tống Cừ hay rủ Kỳ Nhiên ra ngoài chơi, cùng nhau ăn uống. Nhưng Kỳ Nhiên chỉ muốn quấn lấy Lục Cẩn cả ngày, lần nào cũng từ chối.
Tống Cừ không đến mức tuyệt giao với cậu, nhưng sau một thời gian dài không liên lạc, tình cảm cũng dần xa cách. Hơn nữa, anh ta lại là kiểu người miệng lưỡi cay nghiệt, nghĩ đến chuyện Kỳ Nhiên vì yêu mà mê muội, liền không nhịn được muốn chế giễu vài câu.
Kỳ Nhiên không cảm thấy có gì to tát, dạo gần đây cậu đã nghe không ít lời còn khó nghe hơn thế nhiều. Ngược lại, cậu cảm thấy Tống Cừ dù có vẻ đang châm chọc, nhưng giọng điệu lại mang theo chút quan tâm, khiến người ta cảm thấy thân thiết.
Nghe cậu nói vậy, Tống Cừ im lặng một lúc, không hỏi rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì, chỉ lẳng lặng đưa Kỳ Nhiên về.
Trước khi xuống xe, Kỳ Nhiên chủ động kết bạn lại với Tống Cừ.
Tống Cừ nhíu mày: "Cậu xóa tôi rồi?"
Kỳ Nhiên lắc đầu: "Tôi đổi điện thoại và số rồi."
Tống Cừ nhìn vẻ mặt thản nhiên của Kỳ Nhiên, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Thấy anh ta cau mày, Kỳ Nhiên liếm môi, hỏi: "Muốn lên ngồi một lát không?"
Tống Cừ vừa định trả lời, trợ lý phía trước đã vội nhắc: "Anh, tối nay còn có buổi livestream."
Kỳ Nhiên lập tức nói: "Vậy anh cứ đi trước lo việc đi."
Hai người trao đổi lại thông tin liên lạc, sau đó Kỳ Nhiên xuống xe.
Thực ra, lúc đổi điện thoại, cậu cũng định kết bạn lại với Tống Cừ, nhưng sợ anh ta không đồng ý nên thôi.
Hôm nay tâm trạng Kỳ Nhiên không tệ, cậu tự thưởng cho mình một phần tôm hùm đất và cua lớn.
Buổi thử vai hôm nay đã có kết quả ngay tại chỗ, cậu không được chọn. Nhưng cũng nằm trong dự đoán, nên chẳng cảm thấy quá thất vọng.
Chiều nay lướt hot search, Kỳ Nhiên lại thấy Thẩm Minh lên top tìm kiếm.
Nội dung liên quan đến việc cậu ta bị đồn đi du lịch cùng bạn trai, hướng dẫn suy đoán rất rõ ràng.
Nguyên nhân là do địa chỉ IP của Thẩm Minh trùng khớp với một đại lão trong giới tư bản, cả hai còn bị phát hiện ở cùng một khách sạn.
Kỳ Nhiên nhìn lướt qua, ngón tay vô thức chà chà lên màn hình, rồi lấy một điếu thuốc lá.
Hút được nửa điếu, cậu mới giật mình nhận ra mình đang làm gì, vội vàng dập tắt thuốc, ấn ấn mi tâm.
Đứng dậy đi súc miệng, sau đó quay lại tiếp tục ăn tôm hùm đất, nhưng đột nhiên thấy không còn vị gì nữa.
Thế là cậu dứt khoát đi tập thể hình.
Khi Thẩm Diệu Hành gọi đến, Kỳ Nhiên đang nằm thừ người trên thảm yoga, đờ đẫn.
Nhìn màn hình sáng lên, cậu lười biếng nhận máy, giọng yếu ớt: "Ai đấy?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười sảng khoái: "A Nhiên, đang làm gì vậy? Đang ngủ à?"
Kỳ Nhiên nhíu mày, nhìn dãy số lạ, không phải số Thẩm Diệu Hành đưa cậu lần trước.
Như thể đoán được suy nghĩ của cậu, Thẩm Diệu Hành cười nói: "Đây là số riêng của tôi."
Trước đó, Thẩm Diệu Hành từng tìm Kỳ Nhiên để xin cách liên lạc, nhưng lúc đó cậu cực kỳ chán ghét anh ta nên thẳng thừng từ chối.
Khi ấy, Thẩm Diệu Hành chỉ cười nói: "Không sao, tôi cứ có cảm giác chúng ta có duyên lắm đấy!"
Kỳ Nhiên lập tức cộc lốc: "Ai thèm có duyên với anh?"
Lúc đó, cậu còn kiêu ngạo vì có Lục Cẩn làm chỗ dựa. Còn bây giờ, cậu chỉ có thể gượng gạo nói chuyện với Thẩm Diệu Hành bằng giọng điệu khách sáo.
"Thẩm tổng à," cậu cố gắng lấy lại tinh thần, trong lòng thấy phiền nhưng ngoài miệng vẫn lịch sự hỏi, "Có chuyện gì không?"
Thẩm Diệu Hành cười: "Ra ngoài chơi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com