Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 + 6

CHƯƠNG 5: VỨT BỎ

Kỳ Nhiên không biết người đại diện kia rốt cuộc có ý đồ gì.

Là muốn nhắm vào cậu? Hay thực sự bất bình thay cậu?

Cậu chẳng thể đoán được.

Đầu óc cậu như một mớ tơ vò rối rắm, cứ gỡ được một nút thắt lại sinh ra thêm hàng chục nút khác. Dạo gần đây, tất cả suy nghĩ của cậu đều xoay quanh Lục Cẩn. Đến mức cậu chẳng còn đủ sức để bận tâm đến bản thân, chẳng còn đủ tỉnh táo để nhìn nhận mọi chuyện một cách rõ ràng.

Ký ức về ngày hôm đó...

Mơ hồ. Lộn xộn.

Như một mảnh vải cũ rách bươm, vừa cố vá lại đã thấy thêm những chỗ sờn.

Nửa tháng nằm viện, Nguyên Tiểu Nhu không ngừng thúc giục cậu nhớ lại. Cậu cũng muốn nhớ, nhưng càng cố gắng, đầu óc lại càng trống rỗng như thể có một lớp sương mù dày đặc bao phủ, che đi tất cả. Chỉ đến khi cơn đau đầu âm ỉ dần lắng xuống, những mảnh ký ức rời rạc mới bắt đầu sắp xếp lại thành hình.

Kỳ Nhiên biết mình không phải là người nhạy bén.

Cậu dễ dàng tin tưởng người khác, dễ dàng mềm lòng. Chỉ cần một chút quan tâm, một cái chạm nhẹ thoáng qua cũng đủ khiến cậu rung động. Để rồi sau đó, dù có bị tổn thương, cậu vẫn luôn tìm cách tự thuyết phục bản thân: Có khi nào mình đã hiểu lầm không?

Có khi nào... chỉ là trùng hợp?

Nhưng lần này, cậu không thể lừa dối chính mình được nữa.

Sau khi xuất viện, cậu rốt cuộc cũng hiểu rằng mọi chuyện không hề đơn giản như cậu từng nghĩ.

Trong căn phòng nhỏ tĩnh lặng, ánh đèn vàng hắt lên tường đổ thành những bóng mờ kéo dài. Cậu nhìn Nguyên Tiểu Nhu, giọng nói mang theo một chút do dự hiếm hoi:

"Chúng ta có nên nói với Lục Cẩn không?"

Vừa dứt lời, Nguyên Tiểu Nhu đã lập tức lắc đầu.

Ánh mắt cô kiên quyết đến đáng sợ.

"Ca, chuyện này tạm thời đừng nói với ai, đặc biệt là Lục tổng."

Từng câu, từng chữ của cô như một lưỡi dao lạnh lẽo cứa vào lòng cậu.

"Nếu Lục tổng thực sự quan tâm anh, anh ta sẽ tự mình tìm hiểu." Cô dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Nhiên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại đè nặng lên trái tim cậu. "Anh và em mới quen nhau chưa lâu mà em còn hiểu rõ anh là người thế nào. Ca, Lục tổng chưa từng tin anh."

Bàn tay Kỳ Nhiên vô thức siết chặt lại.

Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Cậu há miệng, định nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc, chẳng thể phát ra dù chỉ một âm thanh nhỏ.

Nguyên Tiểu Nhu thấy sắc mặt cậu trắng bệch, môi mím chặt đến mức gần như không còn chút huyết sắc. Cô không tiếp tục nói những lời tàn nhẫn hơn nữa, nhưng cô biết, nếu cậu không tỉnh ngộ, cậu sẽ mãi chìm đắm trong ảo tưởng.

"Chuyện này tuyệt đối không thể lộ ra vào lúc này."

Giọng cô trầm xuống.

Nhất là khi những tin tức trên hot search đang dần lắng xuống.

Bọn họ không có chỗ dựa, không có hậu thuẫn. Nếu để sự thật bị phơi bày, một khi Lục Cẩn hoặc những kẻ muốn hại Kỳ Nhiên biết được, bọn họ chắc chắn sẽ không ngần ngại mà đè bẹp cậu.

Đến lúc đó, Kỳ Nhiên sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Kỳ Nhiên hiểu rõ điều đó. Cậu không ngu ngốc. Nhưng hiểu... không có nghĩa là có thể chấp nhận được.

Từng mạch máu dưới da như bị rút hết hơi ấm. Cảm giác lạnh lẽo tràn lên từ đầu ngón tay, lan đến tận lồng ngực.

Rồi cậu nghe thấy giọng Nguyên Tiểu Nhu vang lên, nhẹ bẫng, nhưng từng chữ như thể ném cậu xuống vực sâu không đáy.

"Ca... đến mức này rồi, không loại trừ khả năng chính Lục tổng muốn vứt bỏ anh, nên mới bày ra cục diện này."

Một giây. Hai giây.

Thế giới xung quanh cậu như ngưng đọng.

Cậu không thể cử động.

Không thể hít thở.

Chỉ cảm thấy hai mắt cay xè đến mức nhắm lại cũng đau đớn, nhưng lại chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt nào.

Giọng cậu khàn đặc, gần như chỉ là một tiếng thì thào lạc lõng:

"Vì sao?"

Tại sao lại thành ra như thế này?

Những suy nghĩ trong đầu Kỳ Nhiên trở nên hỗn loạn. Từng mảnh vụn ký ức đan xen vào nhau, những tháng ngày đau đớn, tuyệt vọng, những khoảnh khắc cậu gắng gượng tin rằng Lục Cẩn sẽ không bỏ rơi mình. Nhưng giờ đây, từng câu chữ của Nguyên Tiểu Nhu đang từng chút một đập tan ảo tưởng cuối cùng của cậu.

Không còn gì để níu giữ nữa.

Nguyên Tiểu Nhu nhìn Kỳ Nhiên, ánh mắt có chút đau lòng, nhưng cô vẫn buộc bản thân phải tàn nhẫn.

Cô hít sâu một hơi, rồi cất giọng trầm thấp:

"Có lẽ vì Lục tổng biết anh yêu anh ta."

Một câu nói nhẹ bẫng, nhưng với Kỳ Nhiên, nó lại như một lưỡi dao cắt sâu vào da thịt.

Nguyên Tiểu Nhu tiếp tục:

"Hơn nữa, anh yêu rất thật lòng. Cho nên, anh ta muốn dùng cách này để rời bỏ anh mà không cần phải chịu trách nhiệm."

Cô dừng lại giây lát, rồi bổ sung một suy đoán càng tàn nhẫn hơn:

"Những người như Lục tổng, bọn họ cần giữ thể diện, cần giữ phong độ. Nếu anh ta muốn dứt bỏ một người, thì cách tốt nhất là để người đó tự từ bỏ, để người đó trở thành kẻ có lỗi."

Để người đó trở thành kẻ có lỗi.

Thì ra là như vậy.

Cậu ngẩn người.

Hóa ra, ngay từ đầu, cậu chưa từng có cơ hội để lựa chọn.

Lục Cẩn đã sớm định sẵn kết cục cho cậu.

Hắn không nói ra, cũng không ép buộc. Nhưng từng hành động của hắn đã đẩy cậu đến con đường không có đường lui.

Hắn không cần ra tay, bởi vì chính Kỳ Nhiên sẽ lựa chọn rời đi.

Kỳ Nhiên không phải kẻ ngu ngốc thật sự.

Cậu nhận ra tất cả. Nhận ra sự thật mà trước đây cậu không dám đối diện.

Cổ họng nghẹn ứ, cảm giác buồn nôn dâng lên mãnh liệt, nhưng cậu lại cười khẽ, một nụ cười méo mó, lạnh lẽo đến cùng cực.

Giọng nói của cậu khàn đi vì xúc động:

"Anh hiểu rồi... anh hiểu rồi..."

Ngay chính khoảnh khắc này, Kỳ Nhiên hoàn toàn nhận ra một sự thật...

Cậu chẳng là gì cả.

Từ khi bước chân vào giới giải trí đến nay, mọi chuyện của Kỳ Nhiên đều thuận buồm xuôi gió.

Nhưng bây giờ, để có được một chút cơ hội, cậu phải vất vả ngược xuôi, cúi mình lấy lòng người khác.

Thế nhưng, chẳng ai dám dùng một nghệ sĩ có danh tiếng "nguy hiểm" như cậu.

Cát-xê của cậu giờ chỉ còn lại 10% so với trước kia. Không có bất kỳ quan hệ nào với các tổ chức hay tập đoàn lớn, ngay cả những đạo diễn, nhà sản xuất từng quen biết chút ít cũng né tránh cậu như tránh ôn dịch.

Họ sợ rằng, nếu hợp tác với cậu, cả hạng mục sẽ bị liên lụy.

Đã nửa tháng kể từ khi cậu xuất viện.

Nguyên Tiểu Nhu nhận được một số lời mời livestream, nhưng Kỳ Nhiên đều từ chối.

Cậu không muốn vội vã xuất hiện mà không có kế hoạch rõ ràng.

Bởi vì cậu biết, một khi bước đi sai lầm, sẽ chẳng còn cơ hội để quay đầu.

Nguyên Tiểu Nhu nghe cậu nói vậy, suýt chút nữa bật khóc.

Mọi người đều nghĩ rằng trước đây Kỳ Nhiên kiêu ngạo, ương ngạnh chỉ vì có kim chủ chống lưng.

Nhưng những kẻ đó, có ai thực sự tốt đẹp?

Họ có tư cách gì để phán xét cậu?

Nguyên Tiểu Nhu không kìm được mà thốt lên:

"Ca, nếu em là con trai, nhất định sẽ yêu anh."

Kỳ Nhiên hơi sững lại, rồi bật cười.

Nụ cười của cậu lần này mang theo chút ấm áp hiếm hoi.

Do vấn đề tai giữa, dạo gần đây cậu kiêng rượu, không thức khuya, tinh thần tốt hơn rất nhiều. Khi cậu cười lên, trông như thể những lớp sương mù nặng nề trước đây đã tan biến, để lộ ra một chút ánh sáng le lói.

Cậu nghiêm túc nói:

"Nếu em là con trai, chắc chắn sẽ thích một cô gái đặc biệt tốt, chứ không phải anh."

Nguyên Tiểu Nhu ôm lấy cánh tay cậu, thì thầm như làm nũng:

"Nhưng em thấy anh đặc biệt tốt mà."

Hai người vừa rời khỏi một tiệm làm đẹp.

Kỳ Nhiên đeo khẩu trang, nhưng dù che chắn thế nào, cậu vẫn bị paparazzi chụp trúng.

Nguyên Tiểu Nhu luôn có cảm giác muốn bảo vệ Kỳ Nhiên như một chị gái, nhưng dù sao cô vẫn nhỏ tuổi hơn cậu. Khi làm nũng trông cô vô cùng đáng yêu. Hai người có quan hệ như bạn bè, như người thân, nên những hành động này chẳng có gì đáng nói.

Nhưng chuyện đó vẫn không thể ngăn cản việc Kỳ Nhiên bị đẩy lên hot search. Một số cư dân mạng ác ý công kích cậu, còn bảo cô gái bên cạnh hãy nhanh chóng tránh xa "tên gay" này.

Nhưng đó chưa phải điều tệ nhất.

Dần dần, những tin đồn bị đẩy đi xa hơn, bị bóp méo thành một scandal mới - "Kỳ Nhiên lừa đảo".

Kỳ Nhiên lừa ai? Lừa thế nào? Không ai quan tâm. Họ chỉ cần một cái cớ để tiếp tục chà đạp cậu.

Nguyên Tiểu Nhu nhìn hot search, không vội bác bỏ tin đồn ngay lập tức, mà đợi đến khi nó bị đẩy lên cao trào rồi mới ra mặt làm sáng tỏ.

Làm như vậy, hiệu quả kiểm soát dư luận sẽ tốt hơn nhiều.

Cô tự nhận mình là trợ lý của Kỳ Nhiên, bác bỏ mọi suy diễn ác ý về mối quan hệ giữa hai người, cũng như những phỏng đoán tiêu cực về nhân cách của cậu.

Dĩ nhiên, với những chuyện xảy ra vài tháng trước, hành động này lập tức trở thành trò cười cho không ít kẻ ác ý.

Nguyên Tiểu Nhu bảo Kỳ Nhiên tạm thời đừng xem mạng xã hội.

Nhưng Kỳ Nhiên không quan tâm.

Cậu hiểu rất rõ, thứ duy nhất có thể giúp cậu xoay chuyển tình thế bây giờ, chính là tác phẩm.

Thực ra, Kỳ Nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng bản thân, nhưng trong lòng cậu vẫn còn một tia kiên trì.

Cậu giống như một nhánh cỏ non bị buộc phải trưởng thành trong sớm tối.

Mất đi dinh dưỡng từ Lục Cẩn, cậu có thể bị hủy hoại trong nháy mắt.

Thậm chí những kẻ từng ghen ghét, đố kị và khinh thường cậu, giờ đây còn muốn giẫm cậu xuống bùn sâu hơn nữa.

Chúng muốn nhìn cậu rơi vào vũng lầy, mãi mãi không thể đứng dậy.

Đến nước này rồi, Kỳ Nhiên thậm chí chẳng còn đủ sức mà oán hận Lục Cẩn.

Khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua chỉ mới là khởi đầu cho những mặt tối mà Kỳ Nhiên phải đối mặt trong giới này.

Từ trước đến nay, Kỳ Nhiên luôn được Lục Cẩn bảo vệ quá tốt.

Không, phải nói rằng, Lục Cẩn đã ban cho cậu quá nhiều đặc quyền vốn không thuộc về mình.

Chính vì thế, khi hắn nhẫn tâm buông tay, Kỳ Nhiên không chỉ rời khỏi đỉnh cao, mà còn rơi thẳng xuống vũng bùn.

Nâng lên thật cao, rồi lại đẩy xuống thật mạnh.

Không ai có thể chịu đựng nổi cú rơi như vậy.

Những ngày đầu sau khi xuất viện, Kỳ Nhiên gần như không bước ra khỏi nhà.

Từ một "cool boy" luôn chăm chút ngoại hình tinh tế, cậu trở thành một kẻ đến cả rửa mặt cũng lười.

Bóng tối trong lòng cậu dày đặc đến mức chẳng muốn soi gương nhìn bản thân nữa.

Nhưng Kỳ Nhiên không thể cứ mãi trốn tránh.

Tài sản còn lại trong tay chẳng còn bao nhiêu, bởi vì trước đó, cậu đã phải bồi thường một khoản tiền không nhỏ.

May mắn thay, cậu luôn có một nỗi ám ảnh với nghèo đói từ khi còn nhỏ.

Ngay khi vừa kiếm được chút tiền, cậu đã đầu tư vào bất động sản, mua vài căn nhà.

Giá nhà có thể giảm, nhưng những bất động sản đó vẫn tồn tại thực tế, vẫn thuộc về cậu.

So với những người trắng tay hoàn toàn, ít ra cậu vẫn còn đường lui.

Kỳ Nhiên là kiểu người không có số làm vương tử, nhưng lại mắc bệnh vương tử.

Cậu chẳng thể nào cúi đầu trước người khác, nhưng đến bây giờ, việc đi casting xin vai diễn đã là một nỗ lực không tồi.

CHƯƠNG 6: THẨM DIỆU HÀNH

Trong những ngày Kỳ Nhiên còn đang đắm chìm trong tiêu cực, Nguyên Tiểu Nhu vì muốn tìm cho cậu một cơ hội mà bị lợi dụng, bị ép phải nhún nhường.

Khi Kỳ Nhiên biết chuyện, trong lòng tràn đầy phiền muộn.

Không rõ cậu phiền vì điều gì, nhưng từ đó, Kỳ Nhiên bắt đầu chủ động tham gia vào những bữa tiệc và yến hội phức tạp, chủ động tiếp cận các đạo diễn và nhà đầu tư.

Cậu có ngoại hình nổi bật nhưng lại không có gia thế, không có chống lưng, không tránh khỏi những lần bị đụng chạm, bị trêu ghẹo.

Kỳ Nhiên thấy ghê tởm vô cùng, không ít lần muốn hất tay bỏ đi, mà thực tế cậu cũng đã làm vậy.

Sau đó, cậu đắc tội một nhà làm phim. Người này liền cắt ghép lời nói, bóng gió mỉa mai cậu trên livestream của mình.

Trên hot search, Kỳ Nhiên lại một lần nữa bị mắng không thương tiếc.

Cậu đã sớm quen với điều đó, không còn hơi sức quan tâm người này, cũng chẳng màng đến dư luận trên mạng. Chỉ là cơn giận không thể nuốt trôi, khiến cậu muốn tìm rượu và thuốc để giải tỏa.

Cuối cùng, Kỳ Nhiên cũng chỉ rút ra một điếu thuốc, đây là thói quen xấu đầu tiên cậu học được sau khi rời khỏi Lục Cẩn. Say rượu là thói quen thứ hai.

Nhưng có sao đâu.

Dù gì thì những người khác cũng thế.

Buổi tối, đèn trong phòng khách không bật, cửa sổ sát đất không đóng, ánh đèn đường ngoài kia nhấp nháy phản chiếu vào trong.

Căn phòng chìm trong thứ ánh sáng tối mờ, lạnh lẽo.

Kỳ Nhiên kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, hít sâu một hơi, đốm lửa nhỏ lóe lên rồi vụt tắt.

Gương mặt đẹp đẽ ánh lên vẻ u sầu, mơ hồ và bất định.

Cậu cảm thấy mình chẳng khác gì một nắm bùn lầy gặp may, được người ta tạm thời đắp nặn mà thôi.

......

Bữa tiệc tối nay là do Nguyên Tiểu Nhu khó khăn lắm mới có được thư mời thông qua một người bạn làm trong giới truyền thông.

Nhưng Kỳ Nhiên không thể ngờ được rằng, người đứng sau tổ chức bữa tiệc này, lại là Thẩm Diệu Hành.

Yến hội tuy không quá hoành tráng, nhưng khách mời lại không ít.

Có cả những diễn viên hạng ba, hạng bốn, một vài ngôi sao tuyến trên cũng tham dự.

Không thiếu những nghệ sĩ từng vướng scandal đang muốn vực dậy sự nghiệp.

So với họ, Kỳ Nhiên vẫn còn may mắn. Cậu chưa đến mức bị liệt vào danh sách nghệ sĩ có vết nhơ, chỉ là cái danh "nghệ sĩ nguy hiểm" khiến ai cũng e dè. Việc cậu có thể quay trở lại màn ảnh rộng hay không, phụ thuộc vào việc có ai dám nâng đỡ cậu hay không.

Kỳ Nhiên lấy ra bộ vest cao cấp ba mảnh đã lâu không động tới, đeo một chiếc đồng hồ sang trọng. Tóc và trang điểm đều do Nguyên Tiểu Nhu lo liệu, đơn giản nhưng tinh tế.

Cậu vừa xuất hiện, lập tức thu hút vô số ánh nhìn.

Không còn cách nào khác, trước đây, Kỳ Nhiên từng là một nghệ sĩ nổi tiếng, danh xưng "đỉnh lưu" cũng không quá lời. Ngay cả hiện tại, cậu vẫn còn không ít fan trung thành.

Trước kia, cậu từng bị giới truyền thông, đồng nghiệp và cả những nhà tổ chức lên án chỉ vì không tham gia những buổi tiệc như thế này.

Hiện tại xuất hiện ở nơi này, Kỳ Nhiên có cảm giác vận mệnh xoay vòng, như thể mọi chuyện cuối cùng cũng quay về vị trí ban đầu. Có người cảm thấy hả hê, nhưng cũng có không ít kẻ mềm lòng, âm thầm cảm thán trong lòng.

Đồng thời, họ cũng rất tò mò, những tin đồn trên mạng rốt cuộc là thật hay giả.

Người ta nói Kỳ Nhiên đã làm gì đó với Thẩm Mính nên mới bị cảnh sát đưa đi, dường như là một vụ án hình sự. Thế nhưng chuyện này lại bị ém nhẹm một cách kỳ lạ, ngoại trừ việc địa vị của cậu lao dốc không phanh, Kỳ Nhiên vẫn sinh hoạt bình thường trong giới.

Làm sao có thể không khiến người ta hiếu kỳ?

Về phần kim chủ đứng sau Kỳ Nhiên, có người biết, có kẻ không. Có người chỉ nghe phong thanh, lại đoán già đoán non, thêu dệt không ít chuyện.

Nhưng khi tài nguyên của cậu tụt dốc thê thảm, thậm chí chẳng có lấy một vai diễn để bám víu, thì ai nấy đều hiểu rõ, Kỳ Nhiên đã bị kim chủ vứt bỏ.

Tiệc rượu lần này do Tấn Ảnh tổ chức, khách mời cũng không ít.

Lúc Thẩm Diệu Hành chặn đường cậu, Kỳ Nhiên đang nói chuyện với một vị đạo diễn từng hợp tác trước đây. Đáng tiếc, người này rất thức thời. Dù Kỳ Nhiên từng giúp ông ta tìm tài trợ, giờ đây ông ta vẫn chỉ cười cười rồi khéo léo từ chối lời đề nghị của cậu.

Nhưng cũng không từ chối thẳng thừng. Dù sao Kỳ Nhiên có ngoại hình quá mức xuất sắc, tuổi trẻ còn dài, biết đâu vận may lại đến, ngày nào đó lại nổi tiếng trở lại.

Thế nên vị đạo diễn nói: "Gần đây tôi đang chuẩn bị một dự án, có một hai vai diễn vẫn chưa quyết định. Nhưng bộ phim này phải nửa năm nữa mới khởi quay, không phải tôi không nhận cậu, mà là bây giờ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị. Nhưng tôi hứa với cậu, nếu dự án này tiến hành thuận lợi, tôi sẽ gọi cậu đến thử vai trước."

Lời nói khéo léo như vậy, Kỳ Nhiên lại thực sự tin là thật. Cậu nở nụ cười xuất phát từ nội tâm: "Cảm ơn anh nhé, đạo diễn."

Vương đạo diễn nhìn bộ dạng ngây thơ của cậu, chỉ biết âm thầm cảm khái. Ông vỗ vai cậu, thở dài nói: "Giới giải trí là thế, lúc lên lúc xuống. Tôi cảm thấy cậu vẫn còn cơ hội, chỉ cần không dính phải mấy chuyện không hay, vẫn có thể vực dậy được."

Hàng mi của Kỳ Nhiên khẽ run, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Cũng ngay lúc này, Thẩm Diệu Hành đã bước tới.

Thẩm Diệu Hành là ông chủ của Tinh Hành Văn Hóa Truyền Thông, đồng thời cũng là Thái tử gia của tập đoàn Thẩm thị. Điều đáng nói hơn cả là hắn là bạn của Lục Cẩn. Mối quan hệ cụ thể thế nào, Kỳ Nhiên cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng dạo gần đây Thẩm Minh trở lại, hai người kia dường như có xích mích.

Thế nên cậu đoán rằng, có khả năng Thẩm Diệu Hành cũng thích Thẩm Minh.

Nhưng cậu còn biết thêm một chuyện khác, người này chưa từng coi trọng mình. Trước kia, khi cậu và Lục Cẩn đang trong giai đoạn mặn nồng, hai người thường xuyên ra ngoài chơi, không ít lần gặp phải Thẩm Diệu Hành trong những buổi tiệc tùng.

Ánh mắt Thẩm Diệu Hành nhìn Kỳ Nhiên lúc đó tuy có ý cười, nhưng lại khiến cậu thấy khó chịu, cảm giác như có gai nhọn cắm vào da thịt. Vì vậy, Kỳ Nhiên không ít lần ngấm ngầm mách lẻo với Lục Cẩn.

Lúc ấy, Lục Cẩn chỉ sủng nịch cười, xoa đầu cậu, không nói gì thêm.

Nhưng Kỳ Nhiên lúc đó bị dáng vẻ "ôn nhu" này mê hoặc, cứ nghĩ rằng Lục Cẩn nhất định sẽ vì mình mà hạn chế giao thiệp với Thẩm Diệu Hành.

Kỳ Nhiên vốn không hiểu những mưu tính thương trường, không quen với chuyện lừa lọc qua lại. Trong thế giới của cậu, thích là thích, không thích là không thích.

Nhờ vào nguồn tài nguyên của Lục Cẩn, cậu cũng dựa vào đó mà tiến thân.

Nhưng bây giờ, khi không còn Lục Cẩn chống lưng, sự tự tin và gan dạ ngày nào cũng bị vùi lấp trong vũng bùn.

Cậu bắt đầu phải suy tính kỹ lưỡng từng lời nói của người khác, quan sát sắc mặt họ, theo bản năng tìm cách lấy lòng.

Như lúc này, khi Thẩm Diệu Hành nhẹ nhàng vỗ lên vai cậu, cười nói: "Kỳ Nhiên, lâu rồi không gặp. Dạo này ra ngoài giải sầu à?"

Kỳ Nhiên không hoảng hốt, quay đầu lại liền đối diện với nụ cười anh tuấn của hắn.

Chuyện cậu phải hạ mình cầu xin tài nguyên gần đây, có lẽ chẳng ai trong giới là không biết.

Huống hồ, vị đạo diễn mà cậu đắc tội lại là người của công ty Thẩm Diệu Hành. Sau vụ lùm xùm đó, cậu lại trở thành trò cười trên mạng. Nếu Thẩm Diệu Hành không sống tách biệt với thế giới, chắc hẳn hắn cũng nghe nói đến.

Lời này của hắn, thật không biết là cố tình mỉa mai hay đang muốn cho cậu một bậc thang để bước xuống.

Gần đây, tóc của Kỳ Nhiên dài hơn trước, buộc lỏng ra sau. Hình tượng này lại rất hợp với cậu.

Mang theo chút u buồn trầm lắng, không còn vẻ hoạt bát tươi sáng như trước đây.

Thẩm Diệu Hành hờ hững quan sát cậu, cảm thấy đúng là có chút thay đổi. Nếu như trước đây, Kỳ Nhiên giống một quả pháo nhỏ bốc lửa, thì bây giờ khí chất đã dần lắng lại, có một nét quyến rũ khó diễn tả.

Nhưng chỉ khi nhìn thấy biểu cảm và cách nói chuyện quen thuộc này, Thẩm Diệu Hành mới thực sự nhận ra người trước mặt vẫn là Kỳ Nhiên mà hắn từng biết.

Hắn là kẻ chay mặn không kiêng, trước kia bị vẻ rực rỡ như ánh mặt trời của Kỳ Nhiên thu hút, giờ đây lại bị sự chín chắn pha lẫn nét non nớt của cậu làm cho chú ý.

Khác biệt duy nhất là, hiện tại, phía sau Kỳ Nhiên không còn Lục Cẩn.

Hàng lông mày của Kỳ Nhiên khẽ nhíu, cậu nghiêng người đi, lặng lẽ lùi lại một chút.

Bởi vì cậu chắc chắn rằng người này chẳng có ý tốt gì. Mím môi, đè nén sự khó chịu trong lòng, cậu lên tiếng với giọng điệu có phần dè dặt: "Đã lâu không gặp, Thẩm tổng."

Đối với nửa câu sau của Thẩm Diệu Hành, cậu chẳng muốn đáp lại.

Chỉ cảm thấy hắn đang cố tình giả bộ, có khi còn muốn mỉa mai mình.

Vương đạo diễn khi đối mặt với Kỳ Nhiên thì mang dáng vẻ của một kẻ bề trên, ra sức khuyên bảo. Nhưng trước mặt Thẩm Diệu Hành, ông ta lại tỏ ra cung kính, cố gắng nịnh bợ để tranh thủ mối quan hệ.

Thẩm Diệu Hành chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng đẩy đưa vài câu, liền khiến ông ta thức thời rời đi.

Kỳ Nhiên cụp mắt xuống, đôi mày hơi chau lại, không biết đang suy nghĩ điều gì, trong ánh mắt thoáng qua một tia do dự.

Cậu thực sự không thích người họ Thẩm này, bởi vì hắn chơi bời quá mức, trước kia cậu luôn lo sợ hắn sẽ làm hư Lục Cẩn. Nhưng bây giờ, khi bản thân lâm vào cảnh cơm ngày ba bữa còn chưa chắc lo đủ, cậu lại không thể không thực tế hơn mà tìm kiếm một con đường thoát thân.

Chỉ là sự do dự ấy chỉ kéo dài trong chớp mắt, rồi Kỳ Nhiên nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com