Chương 10 - Nụ cười thân thiện trong phòng trà nước
Editor: Yang Hy
Giải thưởng lớn? Tiệc tất niên công ty mà cũng có giải thưởng lớn ư?
Bùi Kha cau mày hỏi: "Giải thưởng lớn gì cơ? Lại giống mấy vụ bốc thăm mọi năm, cho hai thỏi vàng bé tí tẹo à? Hay là thưởng cho đám trâu ngựa cày cuốc cả năm trời được vinh dự chụp ảnh, ăn cơm chung với sếp?"
"Cái đó bọn em chịu, chỉ nghe phong thanh là năm nay mấy sếp lớn trên tập đoàn cũng xuống dự, bên bộ phận người đẹp Dương đang điều chỉnh lại danh sách quà tặng gấp đấy, quy trình chưa báo đến chỗ anh à?" Ngôn Kiều hỏi.
Bùi Kha lắc đầu: "Chưa thấy gì cả, mà em nghe ai đồn là lãnh đạo tập đoàn xuống dự tiệc tất niên thế? Họ điên à? Thế này chẳng phải hành người ta sao?"
Nếu mấy ông sếp to không đến, mọi người cứ qua loa đại khái ăn bữa cơm, bốc thăm xong là ai về nhà nấy, nhưng sếp lớn mà đến thì nào là trang trí sân khấu, thực đơn bàn tiệc rồi đủ thứ linh tinh lằng nhằng phải chỉnh lại hết, thời gian được về nhà cũng bị hoãn lại.
"Vãi chưởng! Thế ngân sách tiệc tất niên trước đây lại phải sửa à?" Bùi Kha tức tối chửi thầm một câu, "Đúng là hãm tài, thế trước đó bọn họ giục mình làm cái quái gì không biết!"
Ngôn Kiều lườm anh: "Tầm nhìn của anh có thể bớt hạn hẹp lại được không, đừng có suốt ngày chỉ quan tâm đến việc tăng ca hay không."
"Lương anh mỗi ngày có từng đấy, không quan tâm tăng ca hay không chẳng lẽ học Tôn Liên Thành đi quan tâm đến vũ trụ à?" Bùi Kha lườm lại, "Có gì nói thẳng, bớt nói nhảm đi."
Lữ Mại vội vàng bảo anh đừng nóng, chuyện quan trọng còn ở phía sau: "Anh có biết tại sao lần này lãnh đạo tập đoàn lại xuống không? Hình như là cơ cấu công ty sắp điều chỉnh, nghe đâu Jerry cũng từ nước ngoài về rồi."
Jerry, sếp phó thoắt ẩn thoắt hiện của công ty.
Thân thế của vị này thì thiên hạ đồn đại đủ kiểu, người bảo là con trai thứ ba của chủ tịch, người bảo là cháu trai của sếp Thang trên tập đoàn, lại có người bảo là tai mắt của sếp nào đó cài vào.
Nhưng bất kể Jerry là ai, Bùi Kha cũng đếch quan tâm, trừ khi ngày nào đó anh một bước lên mây hóa thân thành Tom đá đít Jerry để tự mình làm sếp phó.
"Ổng về rồi á? Chẳng phải ông này chưa bao giờ tham gia tiệc tất niên sao?" Bùi Kha cau mày, "Khoan đã, mấy đứa lại nghe tin vịt ở đâu thế?"
Ngôn Kiều quay sang nhìn Lữ Mại, "người anh em Ngũ Cốc" vẻ mặt nghiêm túc giơ ba ngón tay lên trời thề thốt: "Em nghe được lúc đang đi vệ sinh trong giờ làm việc."
Buồng vệ sinh, trung tâm tình báo của chốn công sở, nơi thông tin mật được trao đổi nhiều nhất.
Bùi Kha dựa lưng vào ghế im lặng một hồi, nghĩ ngợi rồi nói: "Kể cả cơ cấu công ty có điều chỉnh, thì liên quan quái gì đến bọn mình?"
Ngôn Kiều: "Anh ngốc thế, giờ lão Trương đi rồi, chỉ cần anh leo lên một bước thì ghế tổ trưởng chẳng phải trống ra à? Lúc đó em lên làm tổ trưởng, ghế phó tổ trưởng lại trống ra."
"Em lên làm phó tổ trưởng, thế là ba đứa mình cùng có lợi còn gì?" Lữ Mại tiếp lời ngay.
Bùi Kha làm bộ vỡ lẽ, ồ lên một tiếng dài thườn thượt, ba người sáu mắt nhìn nhau cười đầy ẩn ý, nhưng chưa cười được mấy tiếng Bùi Kha đã trở nên nghiêm túc: "Mấy người sắp xếp xong xuôi cả rồi còn chờ gì nữa, lên thẳng hệ thống OA trình sếp duyệt đi."
"Anh điên rồi, chuyện này bọn em quyết được chắc?" Ngôn Kiều xù lông, "Anh có thể động não lên tí được không, đừng có suốt ngày mỉa mai bọn em. Anh mà lên làm sếp, bọn em chẳng được thơm lây à?"
Dù sao trong khoảng thời gian Bùi Kha nắm quyền tổ trưởng, cuộc sống của mọi người cũng dễ thở hơn hẳn so với lúc lão Trương còn ở đây, thưởng cuối năm cũng nhỉnh hơn chút đỉnh.
"Anh Bùi, đừng trách em không nhắc anh, lão Bành đang tính cài thằng cháu ngu ngốc của ổng vào làm quản lý đấy." Lữ Mại lạnh lùng nhìn anh, "Anh cũng không muốn làm việc dưới trướng một thằng ngốc đâu nhỉ."
Bùi Kha tặc lưỡi: "Cậu nói thế, làm gì có sếp nào không ngu."
Thấy mặt Ngôn Kiều và Lữ Mại bí xị, Bùi Kha đổi giọng: "Nhưng lão Trương đã là giới hạn chịu đựng của anh rồi, nếu vớ phải người còn phế hơn thì đúng là anh không chịu nổi thật."
Đặc biệt lại là người do lão Bành cài vào, thì tuyệt đối không thể nào!
"Cho nên anh phải nắm bắt cơ hội gặp mặt lãnh đạo trong tiệc tất niên lần này, thể hiện cho tốt vào, giật cái giải thưởng, lộ mặt chút đỉnh để họ ấn tượng." Ngôn Kiều vân vê hai ngón tay cái và ngón trỏ vào nhau, hạ giọng: "Hơn nữa cái gì cần chuẩn bị thì chuẩn bị đi, quà cáp biếu xén cũng không được thiếu đâu."
Hai người nhìn nhau, Bùi Kha lập tức gập mạnh quyển sổ họp lại: "Được rồi, anh biết rồi, hai đứa đi làm việc đi, chuyện tiết mục văn nghệ để anh tính."
Thấy mục đích đã đạt được, Ngôn Kiều và Lữ Mại lập tức "xin cáo lui", không dám làm phiền vị đại gia này suy nghĩ nữa.
Bùi Kha ngồi ở chỗ làm việc, vừa xoay bút vừa trầm ngâm, mắt nhìn chằm chằm vào văn phòng riêng đằng xa đã trống không hai tháng nay, trong đầu lướt qua chuyện lương lậu và đủ loại gương mặt trong công ty.
Chốn công sở cũng là cái xã hội thu nhỏ, quan trọng là biết nương theo chiều gió. Khi tất cả mọi người đều hăm hở xông lên phía trước, mình mà không xông lên thì là giả vờ thanh cao, làm màu, giả ngu, nhưng xông lên đầu tiên thì lại là ngu thật.
Xông lên thế nào, lúc nào xông, xông về phía ai đều là vấn đề cả.
Ngôn Kiều nói đúng, tiệc tất niên đúng là cơ hội tốt để gây ấn tượng mà không quá lộ liễu.
Bùi Kha đang suy tính thì thấy một đoàn quản lý cấp cao mặc vest chỉnh tề đi ngang qua, Jerry trẻ trung đi giữa quá nổi bật, mái tóc vuốt keo bóng lộn, khuôn mặt tươi cười, vẻ đẹp lai tây ưu việt giúp hắn giành danh hiệu Alpha quyến rũ nhất công ty một cách hoàn toàn xứng đáng.
Nghe đồn pheromone của hắn là mùi tuyết tùng cực phẩm khiến người ta mê đắm, nhưng tiếc là Bùi Kha bị viêm mũi nên chẳng ngửi thấy gì, tự nhiên vô duyên không được thưởng thức.
Còn lão Bành, trước mặt nhân viên như bọn anh thì hống hách, giờ lại lon ton đi sau Jerry với vẻ mặt nịnh nọt, khiến Bùi Kha nhướng mày, thầm nghĩ tên ngốc số 1 xuất hiện rồi.
Nhìn theo bóng họ đi vào phòng họp, Bùi Kha lắc đầu xua hết mấy thứ linh tinh ra khỏi não, mưu hèn kế bẩn gì thì cứ để làm xong việc hôm nay rồi tính.
Làm việc một lúc, gọi vài cuộc điện thoại, lướt điện thoại một tẹo, chả mấy chốc đã đến giờ ăn trưa.
Trong lúc đợi đồ ăn ship tới, Bùi Kha quyết định đi pha cốc trà, mùi hoa nhài lan tỏa trong phòng trà nước, tuy không ngửi thấy mùi nhưng uống nước nóng vào bụng cũng thấy ấm áp hơn.
Xoay xoay cái cổ mỏi nhừ, Bùi Kha đang định bưng cốc rời đi thì cửa bị đẩy vào, đụng mặt ngay Jerry, vị Alpha quyến rũ nhất công ty.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, giây tiếp theo Jerry đã nở nụ cười cực kỳ thân thiện hỏi: "Trưa nay cậu không xuống nhà ăn ăn cơm à? Nhiều việc quá sao? Hay là tại đồ ăn ở nhà ăn chán quá?"
Đương nhiên là tại đồ ăn chán rồi.
Bùi Kha nghĩ thầm trong bụng nhưng ngoài miệng vẫn cười xã giao: "Không có, chỉ là tự dưng tôi thấy khát nước thôi. Còn sếp?"
Jerry rót cốc nước nóng, lắc lư cái đầu cố tình than thở: "Họp cả buổi sáng đầu óc mụ mị cả đi, chẳng nuốt nổi cơm, nên qua đây uống cốc trà cho tỉnh táo."
Bùi Kha cười hì hì đáp lại vài câu cho phải phép rồi định chuồn, ai ngờ Jerry đột nhiên tung ra một câu "đi vào lòng đất", chọc đúng chỗ ngứa của anh: "Tôi nhớ cậu là kế toán bộ phận Tài chính không ngửi thấy mùi pheromone, tên là... tên là Bùi Kha đúng không?"
Hắn cười nhìn Bùi Kha, nhưng đối phương lại không trả lời, nụ cười xã giao vừa nãy tắt ngóm, chỉ còn lại khóe miệng nhếch lên đầy ẩn ý.
"Xin lỗi, tôi nói sai gì à?" Jerry lập tức xin lỗi, "Tôi không cố ý."
Phản ứng nhanh thế chứng tỏ biết thừa mình nói sai, thật ra là cố tình nói thế chứ gì?
Bùi Kha xưa nay không ngại nghĩ xấu về lãnh đạo, anh cụp mắt xuống rồi rất nhanh khôi phục lại nụ cười, lắc đầu: "Sếp không nói sai, tôi chính là tay kế toán bộ phận Tài chính bị viêm mũi không ngửi thấy mùi pheromone tên là Bùi Kha đây. Có điều tôi hơi tò mò, sao sếp lại biết chuyện này thế? Có phải nhiều đồng nghiệp bàn tán chuyện tôi không ngửi thấy pheromone lắm không?"
Điều 2 trong sổ tay sinh hoạt của Beta viêm mũi: Đối mặt với kẻ không thân thiện thì phải phản công kịch liệt, phải xây dựng hình tượng tuyệt đối mạnh mẽ.
"Đương nhiên là không có, tôi cũng chỉ tình cờ biết được thôi." Jerry nhìn khuôn mặt anh, xin lỗi cực kỳ dịu dàng: "Xin lỗi nhé, mong cậu bỏ qua cho."
Đạo lý "không đánh kẻ đang cười" ai cũng hiểu, thấy sếp phó Jerry hạ mình xin lỗi như thế, Bùi Kha lại cười khẩy trong lòng, chẳng thèm nhận cái tình này.
Nụ cười trên mặt anh rạng rỡ, nhưng lời nói ra lại chẳng dễ nghe chút nào: "Sếp nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đang nghĩ nếu mọi người đi làm mà không làm việc, lại đi bàn tán chuyện riêng tư của đồng nghiệp thì chứng tỏ bầu khônng khí ở công ty rất tệ, tố chất nhân viên rất thấp."
"Nhưng nếu sếp phó chỉ tình cờ biết được thì là tôi nghĩ nhiều rồi." Bùi Kha đặt mạnh cốc trà xuống bàn cái "cạch", nhìn chằm chằm vào mắt Jerry hỏi gặng: "Nhưng mà sếp phó có thể cho tôi biết là ai nói cho anh biết chuyện này không?"
Jerry bị đôi mắt lạnh lẽo kia nhìn đến ngây người, buột miệng: "Sếp Bành nói với tôi lúc trước."
"Thế à, đúng là ông ấy ha." Bùi Kha gật đầu, trên mặt đột nhiên hiện lên nụ cười khổ sở, thậm chí có chút bất lực: "Tôi biết ngay là sếp Bành mà, dù sao trước đây tôi với ông ấy cũng có chút hiểu lầm chưa giải thích rõ, với lại..."
Lời còn chưa dứt thì điện thoại của Bùi Kha đổ chuông.
Anh cười xin lỗi với Jerry: "Xin lỗi sếp, tôi nghe điện thoại."
Miệng nói nghe điện thoại nhưng chân thì bước thẳng ra khỏi phòng trà nước, nhìn bóng lưng chàng Beta quay đi không chút lưu luyến, Jerry đứng trong phòng chớp chớp mắt, đợi cửa đóng lại mới bật cười thành tiếng.
Hắn khoanh tay hít sâu mùi hương hoa nhài còn vương lại trong không khí, quay người lấy hộp trà cùng loại trên kệ, tự pha cho mình một cốc.
Nhìn thấy cuộc gọi của Thành Việt Long, Bùi Kha mừng như bắt được vàng, nghĩ thầm cậu em gọi đúng lúc thật, nếu không mình lại phải vắt óc nghĩ xem nói dở câu gì cho tự nhiên.
Anh bắt máy ngay: "A lô? Sao thế? Có việc gì không?"
Thành Việt Long nghe giọng nói dịu dàng quá mức của chủ nhà thì ngớ người, lại bắt đầu đứng ngồi không yên, cậu hắng giọng: "Anh Bùi, nồi canh gà trong tủ lạnh..."
"Cậu ăn đi, mẹ tôi hầm hôm qua đấy." Bùi Kha xách hộp cơm heathy về chỗ ngồi, "Nhưng uống mỗi canh chắc cậu không đủ no đâu, trong tủ còn gạo với mì đấy, cậu tự nấu cơm hoặc nấu mì mà ăn."
Thành Việt Long: "Thế tôi nấu ít mì vậy."
"Ừ, không đủ thì trong tủ lạnh còn bánh ngọt với xúc xích đấy." Bùi Kha cười một tiếng, "Muốn ăn gì cứ lấy tự nhiên."
Thái độ thân thiết khiến Thành Việt Long cúp máy rồi mà vẫn còn ngơ ngác, cậu ngồi trên sô pha ngẫm nghĩ mãi xem mình có làm gì để Bùi Kha đối xử tốt thế không.
Nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra manh mối nào.
Mãi đến khi nhìn thấy đống dụng cụ tập gym ngoài ban công, Thành Việt Long mới giật mình nhớ lại hôm qua lúc tập mình cởi trần, body đẹp như tượng tạc lồ lộ ra hết.
Người đàn ông lực lưỡng ngồi trên sô pha bỗng ôm chặt lấy mình, cảm thấy bất lực và sợ hãi.
—
Lời tác giả:
Bùi Kha: Bé ngoan, gọi điện đúng lúc lắm.
Thành Việt Long: Tôi sợ quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com