Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Chương 16:

"A... Cậu nhanh lên một chút..."

"Là chỗ này sao?"

"Là... Là chỗ đó..."

Cù Đông Trần hai chân quỳ trên giường, toàn bộ thân thể mở ra đường cong hoàn mỹ, hắn đưa đầu chôn trong lòng bàn tay, từng chút một cảm nhận cường độ mạnh yếu Lệ Thâm đánh về phía mình.

Lệ Thâm thích nhất dùng tư thế này làm hắn, cưỡi trên người hắn vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn xác đâm hắn, khiến Cù Đông Trần thần phục mình, ở dưới thân phát lãng mà gọi.

Hắn thô bạo đâm Cù Đông Trần hết lần này đến lần khác, toàn bộ thân thể áp trên người đối phương, vén mái tóc rối trên cổ lên rồi dùng sức mà liếm, Cù Đông Trần bị hắn làm đến không cất tiếng gọi nổi nữa.

"... Sao cậu còn không bắn?"

Lệ Thâm cắn bờ vai hắn, đôi mắt đỏ lên như động vật động dục, "Chờ một chút... Chúng ta cùng nhau..."

Hắn duỗi tay nắm chặt tính khí Cù Đông Trần đã cứng đến sắp hỏng mà tuốt động cho đối phương, Cù Đông Trần sảng khoái đến toàn thân run rẩy, trở tay nắm lấy một bàn tay khác của hắn chủ động đón nhận va chạm hắn mang đến.

"A... Đông Trần..." Lệ Thâm cũng sảng khoái đến khản họng.

Giữa lúc hai người đang tình tứ mà mây mưa, di động đặt đầu giường đột nhiên vang lên.

"... Thâm... Di động của cậu..." Cù Đông Trần bị làm đến đầu đầy mồ hôi, Lệ Thâm để hắn nằm trên giường mặt hướng về phía mình, hai chân vòng lấy hông mình bắt đầu chạy nước rút làm đợt cuối cùng.

"Mặc kệ mấy chuyện đó... Tôi sắp rồi..." Lệ Thâm đầy đầu đều là Cù Đông Trần, đâu còn tâm trí mà lo tiếp điện thoại, Lệ Thâm nhanh chóng mà mạnh mẽ đâm hắn, Cù Đông Trần bị hắn làm đến sắc mặt ửng hồng, cầm lấy tay hắn một mạch bắn ra, Lệ Thâm sau khi va chạm hơn mười lần sau đó cũng lui ra ngoài bắn lên người Cù Đông Trần.

Hai người nằm trên giường, thoải mái há miệng thở dốc.

Mãi một lúc sau, Lệ Thâm mới phục hồi tinh thần đi lấy điện thoại di động.

Cuộc gọi nhỡ hiện lên là của Hứa Dĩnh.

Lệ Thâm đang do dự, điện thoại lại một lần nữa vang lên từng đợt không dứt bên tai, trong căn phòng yên tĩnh lại càng có vẻ gấp gáp.

Cù Đông Trần nằm bên cạnh liếc mắt nhìn hắn một cái, cau mày nói, "Nhận đi chứ, ầm ĩ phiền chết đi được."

Lệ Thâm lúc này mới nhận điện thoại.

"A Thâm, ví tiền của em vừa bị người ta đánh cắp ở trên đường, chứng minh thư cùng thẻ ngân hàng toàn bộ bị mất hết rồi, bây giờ anh đang ở đâu vậy, có thể đi cùng em đến đồn công an một chuyến được không?" Thanh âm Hứa Dĩnh mang theo nôn nóng nhưng lại không thiếu điềm đạm đáng yêu như sắp khóc lên.

Lệ Thâm theo bản năng quay đầu liếc nhìn Cù Đông Trần một cái, do dự vài giây mới mở miệng nói, "Được, em ở đâu, anh tới đón em."

Cúp điện thoại liền phát hiện Cù Đông Trần nửa cười nửa không nhìn hắn chằm chằm, Lệ Thâm tựa như lấy lòng ôm hắn, cắn lỗ tai của hắn, "Tôi đi nói rõ ràng với cô ấy, bảo đảm một lần cuối cùng."

Cù Đông Trần tùy ý mặc hắn liếm lỗ tai của mình, ngón tay quấn lấy tóc hắn, "Nói như thể tôi đây lòng dạ hẹp hòi lắm vậy."

"Chẳng lẽ không đúng à?" Lệ Thâm cười hỏi.

"Đúng vậy", Cù Đông Trần cười đáp một tiếng, quay đầu hôn hắn, "Sau khi xử lý ổn thỏa thì gọi điện cho tôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm."

"Được."

Lệ Thâm đón Hứa Dĩnh sau đó đến đồn công an, hắn nhìn dáng vẻ tâm hoảng ý loạn của cô không nhịn được mà an ủi, "Đừng lo, anh sẽ cho người theo dõi máy ghi hình, nếu quay lại được là ai trộm thì cái gì cũng có thể tìm về được."

Hứa Dĩnh mím môi nhìn về phía hắn, "Chỉ mong là như vậy, tiền cũng không quan trọng, cái chính là chứng minh thư kìa. Em hiện giờ đang làm chút chuyện ở nhà, làm lại chứng minh thư cực kì phiền phức, haiz, mấy ngày nay thực sự là..."

Lệ Thâm vỗ vỗ tay cô động viên, "Đừng suy nghĩ quá nhiều, coi như của đi thay người vậy."

Hai người ở đồn công an viết ghi chép, Lệ Thâm lại thông qua quen biết nhờ người xem lại máy giám sát, may mắn là trên con đường Hứa Dĩnh bị trộm ví tiền có máy giám sát đầy đủ. Hứa Dĩnh nói đại khái thời gian và địa điểm bị trộm, chỉ một lát sau đã có người đến nói với Lệ Thâm đã tìm được rồi, là kẻ từng có tiền sử trộm cắp, có thể đưa người tới đây ngay.

Lo lắng bất an trong lòng lúc này mới được thả xuống.

Lúc từ đồn công an đi ra, Hứa Dĩnh cầm ví tiền mới tìm lại được nói với Lệ Thâm, "Cùng ăn một bữa đi, để em cám ơn anh."

Lệ Thâm do dự một lát mới nói, "Anh hẹn người khác rồi, với cả anh cũng có mấy câu muốn nói với em, lên xe trước đi, tiện đường tiễn em về."

Hứa Dĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng biết vì sao trong lòng bỗng có chút hoảng loạn, cô siết chặt ví tiền.

Hai người ngồi trên xe, Lệ Thâm quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói, "Xin lỗi, Hứa Dĩnh, chúng ta sau này không cần liên lạc nữa."

Một câu nói đã khiến sắc mặt Hứa Dĩnh thay đổi.

Lệ Thâm nói tiếp, "Trước đây cho em hi vọng là lỗi của anh, anh tưởng rằng mình vẫn còn thích em, nhưng..."

"Đừng nói nữa!" Hứa Dĩnh đột nhiên không chịu được mà ngắt lời, giơ tay lên chặn môi hắn, "Lệ Thâm, anh không nên nói nữa."

Ánh mắt Lệ Thâm toát ra sự thương tiếc, là lỗi của hắn, nếu không phải hắn do dự thiếu quyết đoán, hiện giờ cũng sẽ không khiến Hứa Dĩnh hiểu lầm.

"Hứa Dĩnh..."

"A Thâm", Hứa Dĩnh lần thứ hai ngắt lời hắn, điềm đạm ngọt ngào mà nói, "Chúng ta lúc trước không phải vẫn rất tốt đẹp sao, còn cùng nhau ăn cơm, cùng xem phim, đều ổn cả, tại sao bỗng dưng lại..." Cô tựa hồ có hơi nghẹn ngào, dừng một chút mới nói, "Hai ngày nay em biết, anh đột nhiên không nhận điện thoại của em, gửi tin nhắn cũng không trả lời, em cảm nhận được, A Thâm, có phải em đã làm sai điều gì không? Anh nói cho em biết, em sẵn sàng thay đổi..."

"Tiểu Dĩnh, tiểu Dĩnh em hãy nghe anh nói", Lệ Thâm xoa mặt cô, hổ thẹn mà nói, "Em không sai, em rất tốt, cực kì tốt, vấn đề là ở anh, chúng ta xa nhau quá lâu, gần ba năm, hai ta không thể quay về giống như trước đây, em hiểu không?" Lệ Thâm thở dài một hơi, thừa nhận, "Anh thích người khác, là lỗi của anh."

"Không... Không phải thế... A Thâm." Hứa Dĩnh bỗng giơ hai tay che mặt, thấp giọng khóc nức nở, "Anh không biết, nếu như không phải vì em, chúng ta bây giờ đã kết hôn rồi, xin lỗi..."

Lệ Thâm đau lòng nắm chặt tay cô, ngăn cô tự trách mình như vậy, "Mọi chuyện đã qua rồi Tiểu Dĩnh, đừng như vậy, việc này không liên quan đến em."

"Anh không biết..." Hứa Dĩnh bất ngờ ôm lấy hắn, nghẹn ngào khóc trong lồng ngực hắn nói, "Em hối hận rồi, A Thâm, em phát hiện mình không quên được anh. Nếu như lúc trước cha em không thiếu nợ, em cũng không cần vì cha mà chia tay anh, một mình sang Mỹ du học, em..."

Lệ Thâm chợt sững người một chút, nhìn cô hỏi, "Em nói cái gì?"

Hứa Dĩnh viền mắt đỏ ửng, như vì hoảng loạn, cuống quá mà lỡ lời, cắn môi không dám nhìn Lệ Thâm nữa.

Lệ Thâm ép cô đưa mắt nhìn mình, mở miệng dỗ dành, "Tiểu Dĩnh, em mới vừa nói gì, cái gì mà thiếu nợ?"

Hứa Dĩnh vẫn không mở miệng, một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói một câu, "Em... Em không dám nói... Bọn họ uy hiếp, không cho phép em nói ra..."

Lệ Thâm đầu lông mày nhíu chặt lại, nhìn Hứa Dĩnh nói, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Dĩnh, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Hứa Dĩnh che mặt, giống như đang giằng co trong lòng, mãi một lúc lâu sau khi tâm tình ổn định lại mới nhìn Lệ Thâm hai mắt đỏ ửng nói, "Ban đầu em chia tay với anh là bị người ta ép buộc."

Tim Lệ Thâm chợt nặng nề mà run rẩy một chút.

Thanh âm Hứa Dĩnh tựa như truyền đến từ một nơi xa xôi, mang đến cảm giác xa xăm hư ảo, cô nói, "Năm ấy tốt nghiệp, cha em không hiểu vì sao đột nhiên nợ một số tiền rất lớn, ông ấy bình thường là một người vô cùng an phận, căn bản sẽ không đi đánh bạc... Những người kia tìm đến nhà, ép em và mẹ trong vòng một tuần phải trả hết nợ, nếu không sẽ khiến cha em vĩnh viễn biến mất... Một triệu, nhà em làm sao có khả năng đưa ra được? Sau đó có một người đàn ông đột nhiên tới tìm em, hắn nói với em, chỉ cần chia tay anh, đi Mỹ du học, sẽ thay em trả hết món nợ. Ban đầu em không tin, hắn còn nói, hắn là người anh trai anh phái tới, người nhà anh không cho phép chúng ta ở bên nhau... Lúc ấy em thực sự không còn cách nào khác, mẹ em lo đến mức nhập viện, cha em tức đến nổ phổi rồi muốn uống thuốc tự sát... A Thâm, em không có sự lựa chọn khác, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của hắn, từ chối lời cầu hôn của anh, bay sang Mỹ một mình."

"Em nói cái gì?"Lệ Thâm đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, hắn mở to mắt nhìn Hứa Dĩnh, như thể không tin được lời cô nói, "Cho nên lúc đầu, em từ chối lời cầu hôn của anh là vì bị người khác ép buộc?"

Hứa Dĩnh nuốt nước mắt gật đầu, "Hắn nói, hắn là anh trai anh..."

Lệ Thâm bỗng nhiên ngắt lời cô, "Không phải Lệ Vanh", đôi mắt hắn lộ ra sự kiên định, trầm giọng nói, "Không phải anh ấy."

Hứa Dĩnh nhìn hắn, giương khóe miệng hỏi, "Vậy, vậy là ai..."

Trong đầu Lệ Thâm chợt hiện lên một bóng người, lạnh lùng nhìn hắn, bất ngờ không kịp chuẩn bị, một giây sau hắn lại lắc đầu tự nhủ, sẽ không, không phải là hắn.

"A Thâm" Hứa Dĩnh gọi hắn một tiếng, xoa tay hắn, nhỏ giọng cẩn thận hỏi, "Có phải anh biết là người nào?"

Lệ Thâm đột nhiên vuốt mặt một cái, đem cái người từ trong đầu mình đuổi đi, nhưng tâm tư hắn vẫn hơi loạn, thấp giọng nói, "Em để anh chậm rãi suy nghĩ một chút, Tiểu Dĩnh, chuyện này bất luận đã xảy ra như thế nào, anh đều rất xin lỗi."

"Không phải lỗi của anh", Hứa Dĩnh nắm tay hắn, tay Lệ Thâm quá lạnh, tựa như đã mất đi độ ấm, cô nắm chặt tay hắn, "Hắn bảo em vĩnh viễn không được nói ra, đe dọa nếu để anh biết được chân tướng, sẽ khiến người nhà em đều không được..."

Hai chữ cuối cùng cô cắn môi không dám nói ra, Lệ Thâm đau lòng ôm cô vào lồng ngực, "Anh hứa sẽ tìm ra người kia, sẽ không để hắn hại đến em, Tiểu Dĩnh, tin tưởng anh, đừng sợ."

Một mình lái xe về, Lệ Thâm vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ khiếp sợ ban nãy. Mỗi câu từ Hứa Dĩnh vừa nói vẫn không ngừng lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác trong đầu hắn. Hắn chỉ cảm thấy đau đầu không chịu nổi, buồn bực mà hút thuốc nhưng cảm xúc vẫn không thể giảm bớt.

Hắn không biết lời Hứa Dĩnh nói rốt cuộc là thật hay giả, hắn thậm chí còn có ý nghĩ phải chăng là Hứa Dĩnh vì muốn níu giữ mình nên cố ý thêu dệt ra lời nói dối ấy, nhưng từng câu từng chữ của cô lại chân thật như thế. Hắn hồi tưởng lại năm đó, lúc tốt nghiệp hắn cầu hôn Hứa Dĩnh nhưng ánh mắt cô rõ ràng là đang né tránh, khoảng thời gian đó Hứa Dĩnh đúng là có gì đó khác thường, nhưng bởi vì khi ấy cha Cù Đông Trần bất ngờ qua đời, hắn vội vàng lo cho Cù Đông Trần nên quên mất cô. Sau đó Hứa Dĩnh bỗng nhiên để lại cho hắn một bức thư liền biến mất không dấu vết. Hắn đến nhà Hứa Dĩnh mấy lần, nhưng mỗi lần đều không có người đáp lại. Sau đó bạn học liên lạc với Hứa Dĩnh, xác thực Hứa Dĩnh quả thật đã thu xếp ổn thỏa chuẩn bị học nghiên cứu sinh ở Mỹ, hắn mới hết hi vọng, không liên lạc lại nữa.

Lúc ấy, hắn chỉ cho là Hứa Dĩnh đột nhiên thay lòng đổi dạ, có thế nào cũng sẽ không ngờ rằng tất cả mọi chuyện lại là do bị người khác tính kế.

Tiếng còi xe từng hồi chói tai khiến hắn chợt hoàn hồn, Lệ Thâm lúc này mới phát hiện đèn đỏ đã qua từ lâu, mình đậu ở đây nhất thời chặn lại một đoàn xe, hắn mạnh mẽ lau mặt một cái, đem mình từ trong suy nghĩ kéo trở về.

Lúc ăn cơm, Cù Đông Trần cũng cảm giác được Lệ Thâm có tâm sự nặng nề.

Hắn suy tư quan sát Lệ Thâm, nửa là vui đùa nửa là lạnh lùng chế giễu mà hỏi một câu, "Làm sao vậy, nhìn bộ dạng này của cậu là không nỡ lòng buông tay sao?"

Lệ Thâm nghe vậy trầm mặc trong nháy mắt, hắn không nhìn Cù Đông Trần, chỉ bất ngờ nói, "Đông Trần, cậu còn nhớ rõ chúng ta đã bắt đầu như thế nào không?"

Cù Đông Trần dường như không ngờ tới Lệ Thâm lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, cuống họng không khỏi giật giật, gắp vào bát Lệ Thâm một miếng thịt, mới hỏi, "Sao bỗng dưng lại nhắc đến chuyện này?"

"Không có gì", Lệ Thâm nhìn hắn chằm chằm, lại lập tức rũ mắt, "Chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới, nhớ khi đó tôi tâm tình không tốt, cậu còn đưa tôi đi bơi."

"Sao vậy, đã qua nhiều năm, Lệ công tử tới tận bây giờ mới phát hiện ra tôi tốt đến thế nào?" Cù Đông Trần nói một cậu vui đùa.

Lệ Thâm nở nụ cười với hắn, nói tiếp, "Đúng vậy, rất nhiều chuyện lúc đó không cảm nhận được, mà bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy cuộc sống này có biết bao sự trùng hợp."

Cù Đông Trần nghe được thâm ý trong lời nói của hắn, cũng biết điều không đâm thủng nó, chỉ nói, "Nếu như vô tâm thì trùng hợp cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, không phải sao?"

Lệ Thâm nhìn thịt cá trong bát mình, gật đầu ừ một tiếng, thần sắc khó nhìn thấu mà nói, "Cũng đúng."

Hôm ấy thực ra thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời cũng không quá chói chang mà dịu dàng ấm áp, lúc Cù Đông Trần đi ra ngoài bị một luồng gió xuân se lạnh thổi tới, hắn không khỏi nhíu mày lại, nhỏ giọng nói, "Sao hôm nay thế mà lại có chút lạnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com