Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Ôn Lang trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, ngây ngốc sững sờ tại chỗ.

Thẳng đến lúc Tần Cảnh Thâm lần thứ hai gõ cửa hắn mới phản ứng lại, tâm tình phức tạp liếc nhìn người phía sau.

Thế giới đặc sắc như vậy, ngươi lại không làm nên cái chuyện gì.

Thao Thiết bệ hạ: [ rất tức giận nha ]. jpg

Tần Cảnh Thâm có lẽ nghe thấy tiếng Ôn Lang lên lầu, biết hắn ở nhà nên trầm mặc đứng chờ ở ngoài của, thoạt nhìn như không có ý muốn quay về.

Ý thức được điểm này Ôn Lang ở trong lòng thở dài, yếu ớt dương móng vuốt về phía bóng lưng Tần Cảnh Thâm, sau đó xoay người chạy về phía phòng ngủ trên tầng hai, nhéo một ít lông biến ra tiểu Thao Thiết, còn mình thì biến trở về nhà.

Hai động vật nhỏ đang vùi mình phơi nắng trên sân thượng nghe thấy tiếng động lập tức chạy tới.

Lòng Đỏ Trứng khá nhanh, đuôi vẫy liên tục chạy tới gần Ôn Lang vui vẻ cọ một trận, hai lỗ tai cũng vẫy thành cánh quạt nhỏ.

Vật nhỏ vô cùng đáng yêu, chỉ là có chút nặng.

Ôn Lang đẩy Lòng Đỏ Trứng ra: "Lòng Đỏ Trứng thân ái a, tao nghĩ mày phải rõ một điều, mày đã trưởng thành, đã không còn là chó con nhỏ nhắn chỉ nặng có ba cân kia nữa"

Lòng Đỏ Trứng nghiêng đầu nhìn hắn, đuôi vẫy a vẫy.

Ôn Lang xoay người đi về phòng ngủ, đi tới bên cửa rồi lại quay đầu nhìn thoáng qua: "Ngày mai bắt đầu giảm béo, trong thời gian ngắn sẽ không có thịt ăn, đừng làm rộn, cũng đừng lăn trên sàn nhà làm nũng, vô ích thôi."

Lòng Đỏ Trứng lắc lắc cái đuôi trong nháy mắt cứng lại.

Quả Cam Nhỏ chầm chậm bước tới, ngẩng đầu cọ cọ cầu an ủi.

Bởi vì biết Tần Cảnh Thâm còn đang ở bên ngoài, Ôn Lang tới phòng ngủ thay đồ rồi vội vàng đi ra mở cửa.

Đi ngang qua phòng bếp thấy Lòng Đỏ Trứng đang dùng móng vuốt với lấy thau thức ăn cho chó, hắn thuận tiện đến lấy giấu đi.

Trong khi giấu kỹ, tiếng chuông cửa lại lần thứ hai vang lên.

Ôn Lang đi tới vươn tay mở cửa.

Tần Cảnh Thâm đứng ở ngoài, trong lòng ôm tiểu Thao Thiết mềm mại.

Ôn Lang không biết hắn từ lúc nào vào phòng ngủ ôm nó tới, bất quá Tần tiên sinh mặc quần áo ở nhà trên tay ôm theo động vật nhỏ lông xù, thoạt nhìn vô cùng ôn nhu.

Ôn Lang bày ra dáng vẻ kinh ngạc: "Tần tiên sinh?"

Tần Cảnh Thâm nhàn nhạt ừ một tiếng: "Tôi có một chuyện muốn hỏi cậu."

Ôn Lang mời hắn vào, sau khi vào nhà, Tần Cảnh Thâm khom lưng đem tiểu Thao Thiết thả xuống, ba tiểu động vật lập tức vui vẻ chạy đến cọ vào nhau.

Hai người ngồi xuống sô pha.

Tần Cảnh Thâm liếc mắt nhìn đám vật nhỏ đang nháo một bên, nói: "Nhà cậu mỗi ngày đều náo nhiệt như vậy sao?"

Ôn Lang nở nụ cười: "Quả Cam Nhỏ khá tốt, chủ yếu là Lòng Đỏ Trứng tương đối ầm ĩ, bất quá nó cũng giống như những vật nhỏ khác thích gặm cắn thú nhồi bông, cũng rất nghe lời."

Lòng Đỏ Trứng mở to cặp mắt đen óng ánh quay lại nhìn Ôn Lang, trong miệng còn ngậm con thỏ nhồi bông màu hồng nhạt.

Ôn Lang không nhịn được cười: "Chính là như vậy đó."

Tần Cảnh Thâm nhãn thần hòa hoãn, lông mày lại hơi nhíu lại: "Nhưng không hiểu tại sao, Đoàn Đoàn hình như không thích mấy thứ này, tôi mua rất nhiều về nó cũng không buồn đụng tới."

Kỳ thực điều này không phải hình như không thích.

Mà là đặc biệt không thích.

Ôn Lang cân nhắc một chút: "Cái này kỳ thực cũng bình thường, có loại chó thích những đồ vật linh tinh này, nhưng cũng có loại sẽ không thích, không cần ép buộc nó, thuận theo tự nhiên là tốt rồi."

"Như vậy sao?" Tần Cảnh Thâm nhu nhu lỗ tai tiểu Thao Thiết, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Ôn Lang, "Nhưng chẳng phải lần trước cậu nói, nếu như thấy chó con khác có khăn quàng cổ còn mình thì không có, nó sẽ cảm thấy rất tự ti sao?"

Ôn Lang: ". . ."

Ôn Lang không nghĩ tới Tần Cảnh Thâm còn nhớ rõ cái này, cảm thấy xấu hổ nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Trên weibo của Thao Thiết bệ hạ oán trời oán đất, yêu sinh lần đầu tiên nếm trải tư vị đau khổ.

Bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại.

Ôn Lang cúi đầu, thầm nghĩ này là cái chuyện gì a.

Hắn dùng dư quang len lén liếc mắt Tần Cảnh Thâm, người kia ngồi một bên, tư thái ưu nhã đoan chính.

Đáng tiếc, Ôn Lang nghĩ, bề ngoài đẹp mắt như vậy mà tính cách lại lạnh như băng, khẳng định khó tìm được đối tượng.

Sách sách sách.

Bất quá suy nghĩ kỹ một chút, kỳ thực tìm đối tượng với việc tính cách cũng chẳng quan hệ gì lớn, Ôn Lang cảm thấy mình tính cách rất tốt, ôn hòa thiện lương còn có cảm giác an toàn, cũng chẳng phải từ khi sinh ra đến giờ vẫn cô đơn sao.

Ôn Lang đột nhiên có chút bi thương.

Hắn ở trong lòng thở dài một hơi, bên kia Tần Cảnh Thâm đột nhiên mở miệng: "Lát nữa cậu có rảnh không?"

Thanh âm thoáng trầm thấp, mang theo điểm thanh khiết như có như không, Ôn Lang thích nhất loại thanh âm này.

Ôn Lang sửng sốt một chút, vô thức gật đầu.

Tiếp đến liền nghe thấy Tần Cảnh Thâm nói: "Buổi tối đi đến nơi này với tôi một chuyến."

Ôn Lang: ? ? ?

Ôn Lang vừa muốn nói, sau khi phản ứng lại đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Buổi tối? nơi này? đi một chuyến?

Cái này làm cho người ta có chút suy nghĩ miên man a.

Ôn Lang: [ vô cùng khó lường ]. jpg

Hắn mới vừa nghĩ như vậy, Tần Cảnh Thâm quay đầu đi, thanh âm không hề gợn sóng: "Tôi có mấy món đồ mua cho Đoàn Đoàn không dùng đến, cậu mang về cho Lòng Đỏ Trứng đi."

Tâm lý ngổn ngang của Ôn Lang cũng dịu xuống, cặp mắt đào hoa vô thức chớp chớp, sau đó liền xấu hổ sờ mũi: "Cảm ơn Tần tiên sinh."

Tần Cảnh Thâm rũ mắt: "Không sao."

Trầm mặc lần thứ hai bao lấy bọn họ.

Ôn Lang phát hiện Tần Cảnh Thâm nói buổi tối đi cùng hắn hình như không phải chuyện này, nghĩ có điểm kỳ quái, dù sao nhà hắn ở ngay đối diện, qua lại chỉ mất nửa phút.

Hắn do dự một chút: "Tần tiên sinh lát nữa có chuyện gì sao?"

Tần Cảnh Thâm hình như rõ ràng ý nghĩ của hắn, nghe vậy nhàn nhạt ừ một tiếng: "Tản bộ."

Lòng Đỏ Trứng trong nháy mắt quay đầu lại nhìn lại.

Tần Cảnh Thâm liếc nhìn nó, nghiêng đầu hỏi Ôn Lang: "Cậu muốn đi cùng không?"

Ôn Lang vẫn chưa trả lời, Lòng Đỏ Trứng bên kia đã phản ứng lại, hoan hoan hỉ hỉ chạy đến góc phòng đem dây đeo cùng mấy món đồ chơi tới, mắt ướt sũng nhìn Ôn Lang, trong trẻo kêu một tiếng.

Chờ mong trong đó không cần nói cũng biết.

Ôn Lang: ". . ."

Ôn Lang nghĩ thầm con trai ngươi đúng là hãm hại ba mà, biểu hiện bên ngoài trước sau vẫn không đổi mỉm cười, nhận lấy cái dây Lòng Đỏ Trứng đem tới: "Được"

Một từ, không biết ẩn chứa bao nhiêu tâm tình.

Trong đó phức tạp so với thời kỳ trưởng thành của tiểu thử tinh còn mãnh liệt hơn.

Hôm nay thời gian tản bộ rất dài, Ôn Lang đơn giản tính toán một chút, ít nhất cũng phải mấy giờ.

Lòng Đỏ Trứng chơi chán, đến lúc lên lầu sống chết không chịu đi, Ôn Lang hòa nhã mỉm cười, sau đó nhéo lỗ tai tiểu động vật trực tiếp lôi vào nhà.

Cảnh 'bạo lực gia đình' vô cùng điển hình hiện ra, không ít đồng học khi còn bé đều đã trải qua.

Bên này Ôn Lang chỉnh đốn tiểu cẩu không chịu về nhà, bên kia Tần Cảnh Thâm cũng đi ra, trong tay ôm cái rương nhỏ bị hắn ghét bỏ, Ôn Lang lần nữa nhận lấy nói cảm ơn: "Cảm ơn Tần tiên sinh."

Tần Cảnh Thâm buông tay ra: "Không có việc gì."

Ôn Lang nghĩ ông chủ lớn thật ra thì vẫn vô cùng bình dị gần gũi, cũng không lạnh lùng như mấy tờ báo bát quái hay nói, vừa muốn nói, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một trận tiếng động đang cào cửa.

Ôn Lang: ". . ."

Được lắm, xem ra vừa nãy còn đánh chưa đủ.

Ôn Lang híp mắt.

Trong mắt Tần Cảnh Thâm hiện ra ý cười như có như không, chỉ chỉ cửa: "Đi về trước đi, không phải cậu nói nó thích phá phách nhà cửa sao?"

Phá nhà, đó là một rất lớn vấn đề.

Ôm Lang ôm lấy cái rương: "Vậy tôi về trước, Tần tiên sinh ngủ ngon."

Tần Cảnh Thâm ừ một tiếng: "Ngủ ngon"

Hắn ôm lấy tiểu Thao Thiết, bước một bước vào cửa.

Ôn Lang nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy Tần tiên sinh hôm nay có vẻ tâm tình rất tốt, cả người thoạt nhìn đều nhu hòa hơn rất nhiều.

Hắn nghĩ, chắc là ảo giác.

**

Bởi vì chiều tối mới vừa nhéo một ít lông hóa ra tiểu Thao Thiết, chống đỡ một đêm không thành vấn đề, buổi tối Ôn Lang sẽ không có trở lại.

Trong bồn tắm thư giãn nửa tiếng đồng hồ, Ôn Lang thay áo ngủ, áo ngủ của hắn cũng là loại chất liệu mao nhung mềm mại, thoạt nhìn cùng với Tần Cảnh Thâm không sai biệt lắm.

Trong phòng ngủ.

Ôn Lang tựa ở đầu giường, trong lòng cảm thán, cuộc sống của mình vốn không hề thay đổi, muốn cái gì có cái đó, chưa từng nghĩ sau khi có khế ước nhận chủ lại phải lưu lạc đến mức mỗi ngày ngủ trên thảm trải sàn.

Thao Thiết bệ hạ rất không vui.

Suy nghĩ một chút, hắn lấy điện thoại ra lên nhóm trò chuyện.

【 nhóm cơ hữu phong tao nhộn nhạo 】

Thao Thiết bệ hạ mùa xuân: @ Thị nhĩ đích Nhai Tí a.

Bệ Ngạn Bệ Ngạn không nói lời nào: Các đạo hữu, đến xem có chuyện gì xảy ra a, tiểu Thao Thiết cư nhiên gọi Nhai Xế!

Tỳ Hưu đại nhân: Đoạn thời gian trước còn đang cùng ta làm chuyện xấu, thế mà hôm nay đã bắt đầu gọi nam yêu quái khác rồi a.

Bệ Ngạn Bệ Ngạn không nói lời nào: A, nam nhân.

Thao Thiết bệ hạ mùa xuân: [ Husky cáu kỉnh ]. jpg

Thị nhĩ đích Nhai Tí a: "Sách sách sách không nghĩ tới sinh thời cư nhiên có thể được Lang tổng triệu kiến, làm sao vậy?

Thao Thiết bệ hạ mùa xuân: Có chuyện muốn nói với cậu.

Ôn Lang mở cuộc trò chuyện với Phó Đồng.

Hắn còn chưa lên tiếng, Phó Đồng bên kia đã gửi qua một đống tin nhắn.

Thị nhĩ đích Nhai Tí a: [ chủ nghĩa xã hội ngoan ngoãn ngồi chồm hổm chờ ]. jpg

Thao Thiết bệ hạ mùa xuân: Chỗ này của tôi có một điệp khúc, cậu có hát không?

Thị nhĩ đích Nhai Tí a: Không hát tình ca.

Giống như Ôn Lang xong mỗi bộ phim đều phải nghỉ ngơi một thời gian, Phó Đồng cũng có nguyên tắc không hát tình ca.

Nguyên nhân Ôn Lang kỳ thực cũng có chút rõ.

Hắn nghe Chu Ngạn Tu nói Phó Đồng trước kia không phải gọi Phó Đồng, sau này mới đổi tên.

Phó là họ của người trong lòng hắn, còn Đồng chính là Đồng trong "Kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng".

Mà Ôn Lang biết hắn có mấy năm, xưa nay chưa từng thấy qua người trong lòng hắn.

Phó Đồng cũng chưa bao giờ nói.

Thao Thiết bệ hạ mùa xuân: Không phải tình ca, là nhạc phim của [ Nhân gian sơn hà ], tôi đã xem qua, không phải loại ca khúc ngán ngẩm kia.

Thị nhĩ đích Nhai Tí a: Nhận cũng được, nhưng cậu cũng biết tôi rất bận rộn, không vấn đề gì chứ?"

Thao Thiết bệ hạ mùa xuân: Nói thử nghe một chút?

Thị nhĩ đích Nhai Tí a: . . .

Phó Đồng muốn mắng người, Thao Thiết thượng cổ mãnh thú, xem như có thể đánh thử một lần, nhưng giá trị vũ lực hắn thật sự không sánh bằng.

Hắn vừa muốn giận dỗi đã nhìn thấy hình ảnh Bạch Trạch chợt hiện lên trong đầu, trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt.

Dự cảm rất nhanh biến thành hiện thực.

Bạch Bạch Bạch Trạch: Mặc kệ Lang Lang nói cái gì, ngươi đều phải đáp ứng, không nên chọc hắn.

Thị nhĩ đích Nhai Tí a: . . .

Được được được, nhân gia có người cưng chiều, không thể tùy tiện trêu vào.

Thật là, ai đó còn không có người cưng chiều qua đây? !

Phó Đồng ở trong lòng đảo mắt, tự nói với mình không nên tính toán với nhãi con chưa trưởng thành.

Thao Thiết bệ hạ mùa xuân: [ ngoan ngoãn đi ]. jpg

Phó Đồng: . . .

Phó Đồng nhịn nửa ngày, mới miễn cưỡng thu hồi ý xấu.

Phó Đồng bên này vô cùng tức giận, Ôn Lang không biết, mà dù có biết cũng không quan tâm.

Hắn lo liệu xong công việc, chuyển qua nhắn tới Trần gia.

Ôn đồng học đang tản bộ cùng tiểu cẩu: Trần Đạo.

Cơ hồ trong nháy mắt đã có phản hồi.

Trần bì* hạt giống không thêm đường: Thế nào, có phải Phó Đồng đồng ý rồi không?

Ôn đồng học đang tản bộ cùng tiểu cẩu: Đồng ý rồi, để tôi gửi phương thức liên lạc của hắn cho ngài, trực tiếp liên hệ là được.

Trần bì* hạt giống không thêm đường: Đưa ta đưa ta!

Ôn Lang đem tên tài khoản và số điện thoại của Phó Đồng gửi qua, Trần gia nhận được, phản hồi liên tục ha ha ha ha, sau đó không còn tin tức gì nữa.

Chắc là đi dụ dỗ Phó Đồng rồi.

Ôn Lang đối với chuyện này vô pháp thông cảm, sách một tiếng nhấn quay lại, hắn bình thường ít dùng số này, vừa mới chuẩn bị tắt đột nhiên khung bạn tốt có thêm một yêu cầu.

Hắn mở ra, nhất thời ngây ngẩn cả người.

[Qin] yêu cầu thêm bạn tốt.

Thông báo xác minh: Tần Cảnh Thâm.

---

Tui đã trở lại sau những tháng này lười biếng, vì hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2018 nên cố gắng thức khuya để edit nốt chương này, chúc mọi người năm mới vui vẻ!

Tui vẫn chưa soát lỗi chính tả đâu nên nếu có sai sót thì nói cho tui nha, yêu thương <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com