Chương 4
Nghe Tống Lê nói thì đó là một bộ phim bối cảnh dân quốc [ Nhân gian sơn hà ], Trần gia làm đạo diễn.
Ôn Lang ba tháng trước từng đi thử vai, đây cũng là lý do hắn đối với chuyện này mơ hồ ấn tượng —— hắn phát sốt đến biến trở về nguyên hình sau đó được Tần Cảnh Thâm mang về nhà, cũng là chuyện phát sinh sau lần đó.
Khi đó choáng váng, tự nhiên đã quên.
Trái lại với kịch bản phim Ôn Lang vẫn còn nhớ rõ, dù sao có thể được hắn coi trọng cũng không nhiều, nghĩ như vậy, Ôn Lang nhu nhu lỗ tai Lòng Đỏ Trứng, ừ một tiếng.
Tống Lê dò xét hỏi: "Nhớ rồi?"
Ôn Lang lại ừ một tiếng, Tống Lê rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy sáng ngày mốt tôi để trợ lý đến đón cậu, nhưng cậu đáng tin cậy một chút, đừng giống như hôm nay gọi điện thoại cho cậu làm sao cũng không được".
Trợ lý?
Ôn Lang có điểm nghi hoặc, trợ lý của hắn mới từ chức chừng một tháng trước, đại khái bởi vì trong nhà lừa gạt đi kết thân, thời điểm gặp cô gái kia lại vừa thực sự mắt, suy tính một chút mấy năm nay tiền gửi ngân hàng cũng xem như tạm được, liền trở về nhà để chuẩn bị kết hôn rồi.
Duyên phận thật kì diệu.
Làm cho mấy tên cẩu độc thân xung quanh ao ước muốn chết.
"Trợ lý mới đến thông báo sao?"
Tống Lê ở bên đầu kia của điện thoại nở nụ cười: "Không phải như vậy, lần này người mới tới rất thú vị, là một con tiểu yêu quái, chuột đồng tinh a"
"Là tiểu yêu quái?"
"Thành tinh chưa tới 50 năm, thế nhưng làm cái gì cũng lanh lợi, hơn nữa còn tốt nghiệp Đại học chính quy 985*, là một con yêu quái có văn hóa."
(*) Dự án 985 là "dự án xây dựng các trường Đại học đẳng cấp quốc tế" của Trung Quốc.
Có 38 trường trong dự án Đại học 985.
Nha là vậy, học bá yêu.
Ôn Lang nhất thời cảm thấy kính nể.
Hiện tại ở xã hội loài người yêu quái không ít, nhưng trình độ văn hóa cao thật đúng là chỉ có mấy người, dù sao yêu quái vừa mới thành tinh thời gian để tu hành đều rất gấp gáp, sau khi thành tinh ít nhiều cũng đã già rồi, như vậy không có thời gian cho việc tập chung học tập cũng là điều dễ hiểu.
Yêu quái của Đại học 985.
Ân, lai lịch rõ ràng.
Ôn Lang vuốt lông Quả Cam Nhỏ, nói: "Loại học bá này, anh tìm ở đâu tới?"
Tống Lê ý vị thâm trường cười một tiếng.
Ôn Lang cơ hồ đã hiểu, tám chín phần là đi lừa con nhà người ta rồi.
Hai yêu quái hàn huyên khoảng nửa giờ, Tống Lê bên kia có việc liền cúp điện thoại. . Ôn Lang ôm Lòng Đỏ Trứng và Quả Cam Nhỏ lại xoa nhẹ một hồi, một lúc sau Tống Lê gửi kịch bản tới.
Kịch bản khá dài, khoảng chừng in xuống phải tới non nửa bản.
Trước lúc thử vai Ôn Lang cũng đã xem qua nội dung bên trong, qua loa lật xem một chút, phát hiện bản thảo cũng không có chỗ nào chỉnh sửa liền an tâm mà chuyển tới điện thoại di động.
Vừa mới nối mạng, khung trò truyện liền bắn ra ngoài, là tin nhắn trò truyện riêng tư của nhóm.
Ôn Lang trực tiếp mở cuộc trò chuyện.
【 Nhóm cơ hữu phong tao nhộn nhạo 】
Thị nhĩ đích Nhai Tí* a: Ôn tiểu Thao Thiết biến mất ngày thứ nhất, nhớ hắn.
(*) Xin nhắn lại Nhai Tí là Nhai Xế và Nhai Xế cũng là Nhai Tí nha.
Bệ Ngạn Bệ Ngạn không nói lời nào: Ôn tiểu Thao Thiết biến mất ngày thứ nhất, rất nhớ hắn.
Tỳ Hưu đại nhân: Ôn tiểu Thao Thiết biến mất ngày thứ nhất, vô cùng nhớ hắn.
Phía sau là một chuỗi hội thoại tưởng chừng như không hồi kết.
Thao Thiết bệ hạ mùa xuân: . . .
Ôn Lang nghĩ hắn lại sắp không khống chế được tay mình nhấn vào mục cấm trò truyện.
Hoàn hảo mấy người này tinh thần cầu sinh đều rất mạnh, thấy Ôn Lang xuất hiện liền lập tức ngừng tay, bắt đầu bày ra các biểu tình nguyễn manh, Ôn Lang nhìn thấy được Lòng Đỏ Trứng ở trong đó.
[ Lòng Đỏ Trứng · đột nhiên làm nũng ]. jpg
Có thể là bởi vì Lòng Đỏ Trứng rất khả ái, khiến Ôn Lang không tiếp tục cấm trò truyện.
Thao Thiết bệ hạ mùa xuân: "Các người đây là đang làm cái gì, tổ chức bán hàng đa cấp sao?"
Bệ Ngạn Bệ Ngạn không nói lời nào: "Hàng ngày bày tỏ sự quan tâm sâu sắc đến cậu, không cần cảm động"
Thị nhĩ đích Nhai Tí a: "Bệ Ngạn nói đúng."
Tỳ Hưu đại nhân: "Nhai Xế nói rất đúng."
Bệ Ngạn Bệ Ngạn không nói lời nào: "Tiểu Thao Thiết, còn hơn mười tiếng đồng hồ, cậu đối với việc chọn chủ nhân đến đâu rồi?"
Ôn Lang suy nghĩ một chút, quyết định ăn ngay nói thật: "Đã chọn xong."
Tin tức mới vừa phát ra, liền có phản hồi.
Bạch Bạch Bạch Trạch: "Ai?"
Ôn Lang ngón tay dừng lại một chút: "Tần Cảnh Thâm."
Thị nhĩ đích Nhai Tí a: ". . ."
Bệ Ngạn Bệ Ngạn không nói lời nào: ". . ."
Tỳ Hưu đại nhân: ". . ."
Nhóm trò truyện bắt đầu thành một dãy im lặng.
Bệ Ngạn Bệ Ngạn không nói lời nào: "Nhiệt liệt chúc mừng Ôn Lang của chúng ta gả vào nhà giàu."
Thị nhĩ đích Nhai Tí a: "Nhiệt liệt chúc mừng Ôn Lang của chúng ta gả vào nhà giàu."
Tỳ Hưu đại nhân: "Nhiệt liệt chúc mừng Ôn Lang của chúng ta gả vào nhà giàu."
Bạch Bạch Bạch Trạch: ". . ."
Thao Thiết bệ hạ mùa xuân: ". . ."
Ôn Lang không thể nhịn được nữa, lần lượt cho ba tên kia thêm một lệnh cấm trò chuyện một giờ.
Vừa mới thêm xong, điện thoại di động cũng vang lên.
Lần này không phải Tống Lê, mà là Ôn Dung.
Cũng chính là Bạch Trạch.
Ôn Lang vừa tiếp máy, giọng nói của Ôn Dung lập tức vang lên: "Cậu và Tần Cảnh Thâm xảy ra chuyện gì?"
Nếu như vấn đề này là người khác hỏi, Ôn Lang cơ bản sẽ không nói, nhưng hết lần này tới lần khác người hỏi lại là Ôn Dung.
Không giống với Nhai Xế và Bệ Ngạn bọn họ, Bạch Trạch với Ôn Lang mà nói, vừa là thầy vừa là bạn vừa xem như anh trai thậm chí còn giống với cha của mình. Huyết mạch của thượng cổ thần thú như hắn, chết đi cũng là sống lại, do đó mới định trước không có trưởng bối che chở.
Ôn Lang là được Ôn Dung nhặt về, tự tay nuôi lớn, tên cũng là hắn đặt cho.
Về sau Ôn Dung nhập thế tu hành, Ôn Lang một mình ở lại trong núi cí điểm không chịu được, liền ra ngoài tìm hắn.
Đối với Ôn Dung, Ôn Lang không có khả năng giấu diếm bất cứ thứ gì, liền đem những chuyện của ba tháng trước đều nói cho hắn, cuối cùng còn bổ xung thêm một câu: "Tần Cảnh Thâm rất tốt, hắn chỉ là biểu trên mặt nhìn không dễ ở chung."
Ôn Dung tâm tình có điểm phức tạp, không khác gì cảm giác cải trắng mình trồng bị heo ăn mất.
Thế nhưng cũng không thể làm gì.
"Đã ấn dấu nhận chủ chưa?"
"Đã ấn"
"Cậu hiện tại ở nhà của hắn?"
"Đúng vậy"
"Hắn thật sự không hung dữ?"
"Thật sự"
". . ."
Ôn Dung cảm thấy việc này thật khiến cho người ta bận tâm, nhịn không được hỏi nhiều vài câu, đến cuối cùng hỏi cũng không thể hỏi, yếu ớt thở dài: "Vậy cậu nhớ ngoan ngoãn một chút, cũng phải chăm chăm sóc bản thân thật kỹ lưỡng."
Ôn Lang cách điện thoại gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Ôn Dung cũng không nói thêm gì nữa, đơn giản dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.
Đồng hồ treo trên tường chạy tới mười một giờ rưỡi.
Tần Cảnh Thâm lúc này không sai biệt lắm cũng đã trở về, Ôn Lang không dám ở lại lâu, đưa tay xoa nhẹ lỗ tai Lòng Đỏ Trứng và Quả Cam Nhỏ, liền biến trở về thành hình dạng cục lông nhỏ.
Lúc gần đi suy nghĩ một chút, quyết định đem theo điện thoại di động.
Mang thì đơn giản, nhưng giấu đi đâu mới là vấn đề.
Ôn Lang tìm một vòng, cuối cùng quyết định đem giấu dưới tấm thảm trong phòng ngủ của Tần Cảnh Thâm, hắn chuyên môn nhét đồ vào trong góc tối, còn làm một tiểu phép che giấu ở bên trên, bảo đảm Tần Cảnh Thâm cho dù xốc thảm lên cũng nhìn không thấy.
Làm xong xuôi, Ôn Lang run run lông, mới vừa trở về chỗ cũ liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Hắn vội vàng chạy xuống, cùng lúc Tần Cảnh Thâm bước vào khéo léo lắc lắc đuôi, mềm mại kêu một tiếng.
***
Một ngày sau đoàn phim mới bắt đầu khởi máy.
Tám giờ rưỡi sáng, Ôn Lang dựng lỗ tai tiễn Tần Cảnh Thâm ra ngoài, sau đó cấp tốc lên lầu lấy điện thoại từ dưới tấm thảm ra, vừa mở máy đã nhìn thấy tin nhắn của Tống Lê.
Là số điện thoại của trợ lý mới.
Ôn Lang hóa thành hình người gọi tới, bên kia rất nhanh liền tiếp máy: "Này là Lang ca sao?"
Thanh âm rất trong sáng, nghe như giọng nói của tiểu hài tử.
Ôn Lang ừ một tiếng, tiểu hài tử tựa hồ là có chút khẩn trương: "Từ chỗ ngài đến đoàn phim cũng phải nửa canh giờ, ngày hôm nay trên đường có vẻ bị kẹt, cần đi sớm một chút, tôi lập tức tới ngay, ngài ăn điểm tâm chưa?"
Ôn Lang nhịn không được liếc thau cơm cho chó một cái.
Hai ngày trước hắn thức dậy muộn, đồ ăn đều đã nguội lạnh, liền không ăn nữa. Sau khi Tần Cảnh Thâm phát hiện việc này, mỗi ngày lúc thức dậy thuận tiện đem Ôn Lang lay tỉnh.
Muốn ăn thì không thể ngủ nhiều.
Quả thật không có biện pháp nào thập toàn thập mỹ.
"Cậu đại khái còn bao lâu mới có thể đến?"
"15 phút."
Ôn Lang đoán chừng một chút, nói: "Không cần mang phần của tôi, tự cậu mua một chút là được."
Điện thoại bên kia đáp một tiếng, Ôn Lang cắt đứt, nhanh chóng đem bữa sáng ăn vào, vừa vặn qua mười bốn phút.
Mười lăm phút sau, điện thoại di động lại vang lên, giọng nói của tiểu trợ lý rất có tinh thần: "Lang ca, tôi ở tiểu khu bên ngoài."
Ôn Lang xoay người ra khỏi cửa, đi tới bên ngoài rồi có hơi do dự một chút, duỗi móng vuốt ở trên người mình nhéo một ít lông mao, thổi một cái, trước mặt liền xuất hiện một con chó nhỏ màu nâu, cùng Ôn Lang giống nhau như đúc, chỉ là ánh sáng trong mắt có chút ảm đạm.
Chiêu này là do trước kia Ôn Lang không muốn ngủ trưa, trăm phương nghìn kế tìm cách lừa Bạch Trạch để đi ra ngoài, không nghĩ tới bây giờ lại có tác dụng.
Mới có thể chống đỡ được đến lúc Ôn Lang trở về.
Ôn Lang sờ sờ đầu nắm lông nhỏ, nghĩ hắn trong bộ dạng này cũng thật đáng yêu, cười cười. Nắm lông bị tâm tình của hắn ảnh hưởng, khéo léo cọ cọ tay hắn, nhìn thấy như vậy, Ôn Lang đột nhiên có điểm đố kị Tần Cảnh Thâm.
Tần tiên sinh rất có phúc khí a.
Ngay lập tức bị ý nghĩ của chính mình chọc cười.
Nửa phút sau, Ôn Lang xuống lầu, mới ra khỏi tiểu khu đã nhìn thấy trợ lý mới, tiểu hài tử ăn mặc quần jean đứng ở nơi đó cắn ống hút uống sữa đậu nành, hé ra gương mặt con nít, nhìn như học sinh, không giống đi ra ngoài kiếm sống.
Tiểu trợ lý cũng nhìn thấy Ôn Lang, đem vỏ hộp sữa đậu nành ném vào thùng rác, vui vẻ vẫy tay.
Ôn Lang lên xe thắt chặt giây an toàn, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ tài xế nóng lòng muốn ngồi lên, có chút lo lắng: "Cậu có bằng lái không?"
"Có a". Học bá tiểu yêu rất tự tin đáp, "Năm thứ hai đại học liền thi."
Ôn Lang miễn cưỡng tin.
Sự thực chứng minh, tiểu trợ lý lái xe xác thực rất vững.
Hắn là người nói nhiều, đi một đoạn đường liền không nhịn được đã mở miệng: "Lang ca, tôi là Thư Hà, họ Thư là bởi vì tôi là chuột đồng, tên Hà là vì năm đó tôi thành tinh ở một con sông."
Cái tên này, có lí có căn cứ.
Ôn Lang ừ một tiếng: "Ôn Lang."
Thư Hà đương nhiên biết hắn tên là Ôn Lang, lại nói tiếp chính hắn còn là một fan trung thành của Ôn Lang, cười hắc hắc một tiếng, có điểm tò mò hỏi: "Lang ca, kỳ thực tôi rất tò mò nguyên hình của anh là cái gì, không tiện nói sao?"
Ôn Lang nhíu mày: "Tống Lê không nói với cậu?"
Thư Hà gật đầu: "Tống ca nói ta sau này sẽ biết, tôi nghĩ hẳn là bởi vì anh ấy biết tôi là fan của anh, cho nên muốn để tôi tự mình phát hiện, cho tôi một kinh hỉ."
Thiếu niên, cậu suy nghĩ nhiều rồi.
Ôn Lang nở nụ cười: "Cậu thực sự muốn biết?"
Thư Hà nói như đinh đóng cột: "Phải a."
Chân thành như vậy, Ôn Lang quyết định thỏa mãn hắn, vì vậy không áp chế khí lực, chỉ một lát sau, thượng cổ thần thú uy vũ liền xuất hiện ở trong xe.
Chiếc xe nguyên bản còn đang vững vàng chạy đột nhiên phanh gấp, may mắn vừa lúc đến đèn đỏ.
Thư Hà: . . .
Thư Hà: ! ! !
Tiểu thử tinh ôm tay lái run rẩy, nội tâm thực sự muốn khóc.
Hắn nhớ lại Tống Lê lúc trước đã nói.
Chỉ là nguyên hình hơi lớn một chút nhưng cả người lẫn vật đều vô hại đi?!
Còn có chỉ là một nắm lông mềm mại ôn nhu và hiền lành đi?!
Lừa đảo! Đều là lừa đảo!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com