Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Câu chuyện thứ 2: Chương 7.

Edit: H.

Câu chuyện thứ 2: Bạo quân của tập đoàn.

Chương 7: Tô Tần làm nũng, mới sáng đã dính như sam.

"Tổng giám đốc Nhạc."

"Tổng giám đốc Nhạc."

Vào lúc 8 giờ sáng, Nhạc Trăn đúng giờ xuất hiện ở công ty, anh vội vã bước đi như bay, một bên gật đầu coi như đáp lại lời chào của đồng nghiệp, một bên lạnh lùng đi vào thang máy.

Anh đương nhiên sẽ không vì bị cưỡng hiếp trong thang máy mà sinh ra bất kỳ bệnh tâm lý nào, anh thề nếu tên biến thái kia còn dám xuất hiện ở trước mắt anh lần nữa, anh chỉ biết dùng đôi tay của mình vặn gãy cổ gã.

Nhạc Trăn đứng thẳng ở sát cạnh cửa thang máy, anh nghe được tiếng cười trộm vang lên từ đằng sau, tâm trạng của anh vốn dĩ đã không tốt, những tiếng cười đó khiến cho hai bên thái dương anh giần giật theo.

Nhưng cũng không thể trách những người đó được, thông qua bề mặt thang máy anh có thể nhìn thấy gương mặt lúc này của mình quả thực rất buồn cười, đôi mắt anh bởi vì tối hôm qua khóc quá nhiều mà càng sưng to, mí mắt đã mỏng tới trong suốt, lộ ra màu hồng phấn, hệt như đang dán hai quả đào lên trên mặt.

Thật ra bác sĩ đã khai đơn thuốc nhỏ mắt cho anh, cũng bảo anh ở nhà nghỉ ngơi vài ngày chờ khi nào mắt hết sưng thì hẵng đi làm sau, nhưng Nhạc Trăn nhận được điện thoại của cấp dưới báo rằng bộ tài vụ không tiếp tục cung cấp kinh phí để bọn họ nghiên cứu phát minh nữa, thế là anh bất chấp mắt mình vẫn còn đau cộng với chút khó chịu ở thân dưới, vội vàng tới công ty.

Thang máy dừng ở tầng làm việc của bộ tài vụ, Nhạc Trăn sải bước đi nhanh như bay vào tận văn phòng CFO, không quan tâm tới sự ngăn cản của bí thư, mạnh bạo đẩy cửa đi vào.

"Tô Tần!"

Đôi tay của Nhạc Trăn chống lên trên bàn làm việc của Tô Tần, từ trên cao nhìn xuống y, tàn khốc đặt câu hỏi. Anh vẫn cứ hoài nghi tên biến thái hồi tối qua là Tô Tần, bởi vì giọng nói của hai người này rất giống, nhưng anh lại không thể tìm được chứng cứ, nếu mình đổ oan cho y rồi lại để y biết mình bị một tên cặn bã nào đó hiếp dâm, không bằng để anh tự sát luôn cho rồi. May là vừa vặn có việc công cần đến y, ánh mắt của Nhạc Trăn đầy phán xét nhìn về phía Tô Tần.

Tô Tần ngẩng đầu lên khỏi văn kiện ở trên bàn, cười hỏi: "Tổng Giám đốc Nhạc? Mới sáng sớm anh tìm tôi có việc gì à?"

So với dáng vẻ mệt mỏi táo bạo của Nhạc Trăn, toàn thân Tô Tần lại ánh lên vẻ thoải mái rạng rỡ, y mặc một bộ vest cắt may chỉnh tề, tản ra hương nước hoa nhạt nhẽo, điều này khiến cho Nhạc Trăn cảm thấy y vốn khó ưa lại càng thêm khó ưa hơn.

"Cậu không phê duyệt báo cáo dự tính kinh phí của bộ nghiên cứu và phát minh, hết nói dự tính kinh phí quá nhiều lại tới bộ tài vụ không thể mạo hiểm phê duyệt, cậu đang nhằm vào bộ phận của tôi đúng hay không?!"

Tô Tần kinh ngạc nhướng mày: "Sao mà có thể vậy được? Chắc là anh đã có hiểu lầm gì với tôi rồi."

Nhạc Trăn cười nhạo: "Đừng có giả vờ giả vịt nữa, tất cả thủ tục đều đã hoàn thiện rồi, cậu lại chậm chạp không chịu ký tên, cậu làm vậy rồi nói tôi hiểu lầm? Tô Tần, ai cũng đang làm việc hết mình vì công ty, cậu vừa mới nhậm chức đã tuyệt đường sống của chúng tôi thế, là muốn ra oai phủ đầu với tôi à?"

"Anh đừng tức giận, từ từ nói..." Tô Tần đứng lên đi tới bên cạnh anh, ôn hoà nói: "Anh đang nói tới báo cáo kinh phí nào? Ngày nào tôi cũng phải xét duyệt rất nhiều báo cáo nên không nhớ chắc được, anh đã ăn sáng chưa? Vừa lúc trợ lý của tôi mới mua đồ ăn sáng về, anh ngồi đây, chúng ta vừa ăn vừa nói nha..."

Người ta có câu "Tay hung không đánh mặt cười", Tô Tần vẫn luôn cười tủm tỉm, Nhạc Trăn có cảm giác như mình vừa đánh một quyền vào bông, nếu còn tức giận nữa thì không khác gì đang vô cớ gây rối, chỉ đành phải theo y ngồi lên trên ghế sofa đặt trong văn phòng, trước mặt anh bày biện rất nhiều đồ ăn, cà phê cháo trắng sữa bò bánh mì bánh bao đủ hết các món ăn sáng thường ăn, Nhạc Trăn nhướng mày nhìn y: "Cậu ăn sáng thôi mà xa hoa đến vậy rồi à, trợ lý của cậu bị cậu sai vặt mệt vậy chắc lương phải cao lắm đúng không?"

Tô Tần như là không nghe được lời nói châm chọc của anh, y cười đưa cho Nhạc Trăn một ly sữa bò: "Chắc là do tôi mới từ nước ngoài về nên hơi ăn tạp một chút."

Nhạc Trăn nhận lấy li sữa bò sau đó đặt nó lại lên trên bàn: "Tôi không có tâm trạng ăn uống, bây giờ nói công việc trước đi đã, chúng tôi muốn mua thiết bị nghiên cứu mới, chủ tịch đã ký tên rồi, vì cớ gì mà cậu không chịu phê duyệt?"

"Đừng vội vàng thế mà... Anh ăn chút gì lót dạ đi đã." Tô Tần lại cầm thêm một cái bánh mì đưa tới bên miệng anh: "Anh hình như đang rất mệt, nếu mà không ăn gì nữa thì sẽ bị tuột huyết áp đấy."

Nhạc Trăn nhăn mày quay đầu, hai hang lông mày anh đã nhíu chặt như bánh quai chèo, người này thật không biết trên người anh xảy ra chuyện gì à?"

"Anh không thích ăn bánh mì hả?" Tô Tần thu tay lại rồi kẹp lên một cái bánh bao đút cho anh: "Vậy anh ăn bánh bao nhé?"

Nhạc Trăn thật sự không chịu nổi sự dính người này của y, bị ép buộc há mồm cắn một miếng bánh bao, vừa ăn vừa mơ hồ nói: "Được rồi, tôi ăn, giờ chúng ta nói việc công trước..."

Anh lại bị ép uống thêm một hớp sữa, cứ như vậy mơ mơ màng màng ăn no bụng luôn rồi, đã thế còn không cẩn thận ợ một cái.

Vẻ mặt Nhạc Trăn thay đổi, anh cảm thấy thật mất mặt, lập tức từ trạng thái nằm liệt ngồi nghiêm chỉnh lại: "Ăn cũng ăn xong rồi, bây giờ chắc nói việc chính được rồi chứ?"

Tô Tần mỉm cười cầm khan giấy lên định lau miệng giúp Nhạc Trăn: "Khoé miệng anh còn dính chút sữa kìa."

Nhạc Trăn ngửa đầu trốn, vào lúc ngón tay của Tô Tần sắp đụng tới anh thì anh đã kịp vươn lưỡi mình ra liếm sạch: "Được rồi được rồi, tôi liếm sạch rồi, đừng dong dài nữa."

Nhưng động tác của Tô Tần không hề dừng lại, mạnh mẽ ấn lại bờ vai Nhạc Trăn, lau lên trên bờ môi anh một chút: "Còn dính đây này."

Đúng là đồ tâm thần, Nhạc Trăn cảm thấy Tô Tần không nên làm CFO, tới cỡ vầy thì y nên đi làm bảo mẫu mới phải. Đôi môi bị ngón tay của đồng tính sờ vào khiến anh hơi có cảm giác là lạ, nhịn không được lại thè lưỡi liếm môi dưới một tẹo.

Ánh mắt Tô Tần hơi hơi chớp, giọng điệu có chút trầm thấp: "Tổng giám đốc Nhạc, anh đừng có duỗi đầu lưỡi suốt vậy nữa."

"Đồ điên." Nhạc Trăn không them quam tâm mà nói ra đánh giá của mình đối với y.

Tô Tần cúi đầu, thong thả xoa xoa tay, lúc này mới nói: "Sở dĩ tôi không phê duyệt kinh phí mua thiết bị là do không có chữ ký của anh mà chỉ là ký thay, thường ký thay là do bí thư chịu trách nhiệm, chi ra một kinh phí lớn như vậy khiến tôi không yên tâm."

Nhạc Trăn lập tức trở nên nghiêm túc: "Không ai dám giả danh thay tôi ký tên, chỉ cần ký thay là đều đã có sự đồng ý của tôi. Trước giờ cũng như vậy."

Tô Tần cười cười nhún vai, nói: "Trách tôi trách tôi, mới tới nên không biết quy tắc của Tổng Giám đốc Nhạc."

"Một khi đã như thế..." Nhạc Trăn kéo cổ áo, đứng lên: "Chuyện này coi như đã thoả thuận xong?"

"Lát nữa tôi sẽ ký tên ngay." Tô Tần nhìn anh từ dưới lên trên: "Tổng Giám đốc Nhạc..."

"Gì?" Nhạc Trăn rũ mắt, lạnh lùng nhìn y: "Còn có việc gì nữa?"

"Tôi đã muốn hỏi từ nãy luôn rồi, thường ngày Tổng Giám đốc Nhạc chơi lớn lắm đúng không? Đôi mắt anh sưng vậy có phải là do anh khóc sưng không?"

Sắc mặt của Nhạc Trăn trở nên xanh mét: "Liên quan gì tới cậu!"

Tô Tần vô tội chớp chớp mắt, lại chỉ phần da thịt lộ ra ngoài cổ áo của anh: "Bởi dấu hôn trên cổ anh hiện rõ quá, hơn nữa nhìn anh rất mệt nhọc, tối hôm qua có phải "chơi" rất lâu hay không? Hồi nãy anh cũng nhìn chằm chằm vào tôi..." Tô Tần ra vẻ ngượng ngùng kẹp chặt hai chân: "Nhìn chằm chằm vào thân dưới tôi, tôi còn tưởng rằng Tổng Giám đốc Nhạc là có hứng thú với tôi. Tuy tôi mới từ nước ngoài về, nhưng thật ra tôi rất bảo thủ, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu."

Nhạc Trăn chỉ muốn biết Tô Tần có phải là tên biến thái hiếp dâm anh hay không cho nên mới không nín được nhìn hơi nhiều lần một tí! Nhạc Trăn vừa thẹn lại vừa bực, anh cắn chặt răng: "Đừng có nằm mơ! Tôi không có bất kỳ hứng thú gì với cậu cả!"

Vừa bước ra tới cửa, Nhạc Trăn còn bực bội quát: "Chúng ta chỉ là đồng nghiệp bình thường mà thôi, về sau đừng có mà tìm tòi chuyện riêng của tôi nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com