Câu chuyện thứ 3: Chương 22.
Edit: H.
Câu chuyện thứ 3: Chuyện tình ướt át giữa cha vợ và con rể.
Chương 22: Cha vợ sợ con rể nhịn bắn tinh lâu sẽ có hại cho sức khoẻ, banh lồn mời con rể uống nước giải khát, chủ động để con rể tiểu vô người mình, vừa ngậm nước tiểu vừa bị cặc chà lồn.
Trương Cần đang bận rộn kiểm hàng hoá ở trong kho, bất chợt nghe thấy tiếng cửa gỗ mở ra, anh tưởng là người hầu bưng trà vào nên không quay đầu lại nói: "Cứ để ở đó đi, ngươi ra ngoài được rồi."
Nhưng mãi mà chẳng nghe thấy người hầu đáp lời, anh vừa định xoay người xem thử có việc gì, thân thể nóng hổi của ai đó đột nhiên dán sát lưng anh, hai tay cũng liên tục sờ loạn lên trên vú.
"Ngọc Chương!" Trương Cần vừa mừng vừa sợ, thấp giọng kêu lên: "Con về rồi đó ư..."
"Cha ơi... Cha có nhớ con không?" Tần Ngọc Chương vuốt ve thân thể gợi cảm của cha vợ, một tay vòng qua ôm lấy eo anh, tay còn lại chộp lấy núm vú ngắt nhéo thật mạnh: "Ngọc Chương nhớ cha nhiều lắm luôn..."
"Ưm ~ ~ Ngọc Chương... Con phải đi bàn chuyện làm ăn nên đã xa nhà mấy ngày... Ahh ~ ~ Bây giờ về rồi thì phải về phủ thăm mẹ con trước mới đúng chứ... Hahh ưm... Chắc hẳn mẹ con và Nguyệt Nguyệt đang mong con lắm... Ưmm..." Hai má Trương Cần đỏ ửng, miệng anh tuy đang khuyên bảo con rể, nhưng thân thể anh lại mềm nhũn dựa vào ngực y, mặc cho y bóp nắn hai vú dâm đãng của mình.
"Cha à!" Tần Ngọc Chương giữ lại eo Trương Cần, ép chặt mông anh vào háng mình, ngón tay cũng chẳng chịu buông tha núm vú sưng đỏ của anh: "Con với cha xa cách cũng đã mấy ngày, Ngọc Chương vừa về đã vội tới gặp cha để thoả lòng mong nhớ, ấy vậy mà cha lại đuổi Ngọc Chương về phủ! Chẳng lẽ cha không nhớ Ngọc Chương chút nào ư?"
"Ah... Làm gì có... Sao mà cha không nhớ Ngọc Chương cho được..." Núm vú vốn nhạy cảm bị con rể bóp nắn tới độ muốn bốc cháy, cái lồn nhiều nước của anh cũng chẳng rảnh rỗi mà bị dương vật y chậm chạp chà xát, thân thể Trương Cần run rẩy, anh mềm nhẹ vuốt ve cánh tay đang ôm chặt mình của Tần Ngọc Chương: "Ngày nào cha cũng đều nhớ con cả... Ưm ahh... Nhưng bây giờ trong phủ... Hahh ~ Có rất nhiều người đang chờ con..."
Tần Ngọc Chương siết chặt cánh tay mình, dương vật nóng hổi đã để ngay trên miệng lồn múp rụp của cha vợ: "Nhưng bây giờ Ngọc Chương chỉ muốn được ôm cha mà thôi..."
"Ngọc Chương..." Trương Cần nghe vậy cảm động tới nỗi rơm rớm nước mắt, hai môi lồn anh cũng run rẩy nửa khép nửa mở, cách một lớp vải quần nhẹ nhàng chà xát với đầu cặc con rể: "Cha cũng muốn được ôm con... Vú cha... Ưm... Lẫn lồn cha... Không thể sống thiếu Ngọc Chương... Cùng với dương vật Ngọc Chương được... Hahh..."
"Dương vật con cũng không thể sống thiếu cha được..." Tần Ngọc Chương thẳng lưng, mạnh bạo cạ cặc mình thật mạnh vào khe lồn mềm mại của Trương Cần: "Nhịn suốt mấy ngày luôn rồi, không có cha thì con không xuất tinh được luôn ấy... Hôm nay vừa nghĩ đến việc sắp được gặp cha thì con còn chẳng thể đi tiểu nổi..."
"Hahh ahh... Con hư quá đấy..." Lỗ lồn nứng tình sao chịu nổi việc bị chà xát như thế, chỉ biết phun nước ào ạt, Trương Cần ngửa cổ thở dốc, nhẹ giọng quở trách: "Đường xá xa xôi... Ưm... Ahh... Nhịn lâu vậy lỡ có hại cho sức khỏe thì phải làm sao... Hả... Ưm..."
"Cha ơi..." Tần Ngọc Chương tủi thân bóp nhẹ hai vú cha vợ: "Cha biết rõ lý do tại sao con không tiểu được mà..."
"Con..." Trương Cần vốn muốn mắng y thêm vài câu nữa, nhưng cẩn thận suy nghĩ, Ngọc Chương vốn được anh chiều hư, lần này đi xa bàn chuyện làm ăn không gặp anh mấy ngày liền, nhất định là phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, nếu đã thế thì sao anh còn nỡ trách y cho được, chỉ lo nghĩ cách khiến Ngọc Chương mau mau tiểu ra mới được, đừng nhịn lâu quá rồi ảnh hưởng tới sức khỏe.
Vừa nghĩ đến đó Trương Cần đã vội cởi quần mình, tay anh chui vào đũng quần con rể lôi dương vật y ra, kế đó là vểnh mông lên, nhắm cái lồn ướt nước của mình lên trên đầu cặc con rể, dịu ngoan ngậm lấy mút hút: "Cục cưng... Con mau tè ra đi... Tè vô cái bô lồn của cha... Đừng cố nhịn nữa..."
Anh cảm nhận được từng thớ gân xanh trên thân cặc con rể nảy lên trong lồn mình, Tần Ngọc Chương thả lỏng lỗ tiểu, dòng nước tiểu nóng rực nhắm thẳng vào nơi sâu nhất trong lồn anh... Hah... Cuối cùng Ngọc Chương cũng chịu đi tiểu rồi... Tiểu nhiều ghê... Chắc là đã nhịn lâu lắm rồi... Đau lòng chết đi được...
"Hahh ah... Bé ngoan... Con tè giỏi quá... Ưm... Tuyệt ghê... Con tè nhiều tí cũng được... Lồn cha đựng được hết..."
Ở trong kho hàng chất đầy hàng hóa, cha vợ banh lồn ra mút hút lấy đầu cặc con rể, mút hút từng giọt nước tiểu ấm nóng còn sót lại.
Được dòng nước tiểu nóng rực cọ rửa âm đạo, đem lại cảm giác tê dại sống lưng, khiến anh không tự giác lắc eo mình, núm vú của anh đã sưng to cỡ như quả nho, may là có yếm chặn lại chứ không là đã nhô hẳn ra ngoài luôn rồi.
"Cha ơi... Cha... Lồn cha bú đầu cặc con sướng quá... Ngọc Chương phải tè hết vô lồn cha..." Tần Ngọc Chương nắn bóp hai cánh mông mềm mại của Trương Cần, sung sướng đái ra hết bao tích tụ ứ đọng, y đã nhịn cả ngày, cuối cùng cũng có thể xả hết vào trong thân thể cha vợ. Tần Ngọc Chương thật là bị cha vợ chiều hư rồi, trên đời này làm gì còn cái bô nào có thể sánh ngang với cái lồn ướt nóng cùng khoang miệng mềm mại của cha vợ được chứ? Đợt đi làm ăn xa này không dẫn cha vợ theo đúng là y phải chịu không ít thiệt thòi.
"Ừm... Ahh... Bé ngoan... Từ từ thôi... Tiểu hết vào trong lồn cha đi... Tử cung cha đựng hết được..." Trương Cần cố gắng banh lồn ra hết cỡ, miệng lồn vội vàng mút hút không ngừng, không muốn buông tha bất kỳ một giọt nước tiểu nào.
Tên cha vợ dâm đãng này đã hoàn toàn biến thành cái bô cho riêng mình con rể, dòng nước tiểu vừa mạnh vừa bất ngờ phun thẳng vào lồn anh, Trương Cần thở phì phò thả lỏng người, mặc cho bụng mình bị nước tiểu của con rể lấp đầy.
"Cha ơi... Con yêu cha nhiều lắm..." Tần Ngọc Chương thỏa mãn thở dốc, dòng nước tiểu cũng dần dần ngơi nghỉ.
Trương Cần co chặt lại lỗ lồn mình, miệng lồn mút mạnh đầu cặc to lớn, tựa như một cái nút lọ bịt kín lỗ lồn vậy, không phải sợ nước tiểu sẽ bị rỉ ra ngoài. Anh xoay người lại, yêu thương vuốt ve khuôn mặt con rể: "Con tiểu xong chưa? Con tiểu nhiều quá chừng luôn... Bụng cha bị nước tiểu của con lấp đầy mất rồi... Chẳng biết là con đã nhịn bao lâu nữa... Khó chịu lắm đúng không con..."
"Con không sao hết... Ngọc Chương chỉ cần nhìn thấy cha là đã thoải mái rồi..." Tần Ngọc Chương ôm cha vợ, dương vật vẫn còn đang nhỏ nước tiểu tí tách, y nũng nịu liếm láp cánh môi Trương Cần: "Cha thương Ngọc Chương nhất mà..."
"Con đó..." Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của con rể, Trương Cần cưng chiều, trong ánh mắt chan chứa tình yêu nhìn y, anh nâng tay mình lên vòng lấy cổ Tần Ngọc Chương, há mồm mút lấy đầu lưỡi y: "Lớn tướng thế rồi... Ưm... Mà vẫn còn làm nũng suốt hà..."
Thân thể hai người dán sát vào nhau, Tần Ngọc Chương thở hổn hển hôn thật mạnh lên môi cha vợ: "Dù cho có lớn đi chăng nữa... Con vẫn mãi là em bé của cha thôi..."
"Ưm ah... Hah..." Trương Cần ôm con rể, miệng dưới thì ngậm chặt nước tiểu của y, miệng trên thì há mồm nuốt mút ừng ực nước miếng con rể, đó là yêu thương Tần Ngọc Chương không lời nào sánh kịp: "Ngọc Chương... Là em bé ngoan ngoãn của cha... Ưm hah..."
Hôn nhau một lúc lâu Trương Cần mới đẩy Tần Ngọc Chương ra, anh lui về sau mấy bước, quỳ xuống ở trước mặt con rể, cầm lấy con quái vật khủng bố không biết đã đụ banh lồn cha vợ biết bao nhiêu lần, khuôn mặt anh đỏ ửng, thè lưỡi dâm đãng liếm lên cán cặc.
"Ưm... Con chắc mệt lắm... Đi đường xa vậy mà... Để cha giúp con rửa dương vật nha... Ưm... Rửa xong thì phải ngoan ngoãn về phủ nghỉ ngơi... Có nghe không..."
Cha vợ vểnh lồn, trong bụng anh vẫn còn đang chứa đầy nước tiểu của y, lưỡi anh thì liếm sạch từ gốc cặc lên thẳng đầu cặc, dịu dàng liếm láp sạch sẽ nước tiểu dính ở bên trên, cái dáng vẻ mềm mại dịu ngoan này của anh vô cùng gợi cảm gợi dục, Tần Ngọc Chương vừa nhìn thôi mà đã muốn bắn tinh luôn rồi.
"Con không chịu... Con chỉ muốn ở bên cạnh cha mà thôi..."
"Ưm..." Khoang miệng anh bị dương vật đột ngột sưng to nhét đầy, Trương Cần đành phải ngẩng đầu dùng đôi mắt rớm nước long lanh của mình nhìn con rể: "Bé cưng muốn bắn hửm?"
"Vâng ạ..." Tần Ngọc Chương thẳng thắn thừa nhận, y nâng eo đút dương vật mình vào sâu trong cuống họng anh: "Cha bú cặc con đã quá..."
Haiz... Ngọc Chương đúng là tuổi trẻ sung mãn... Suốt mấy ngày không bắn tinh được, chẳng trách đi tiểu không thôi mà cũng nứng cặc... Tất cả là tại anh... Ngọc Chương vốn mời anh đi chung chuyến làm ăn này với y, nhưng anh lại từ chối, hại Ngọc Chương phải chịu khổ như vậy... Nếu có anh đi cùng, tuy không giúp gì nhiều, nhưng ít ra vẫn có thể giúp Ngọc Chương bú tinh bú nước tiểu, sẽ không khiến Ngọc Chương phải nín nhịn tới mức vậy...
Trương Cần càng nghĩ lại càng đau lòng hơn, anh vội vàng liếm mút hai hòn dái của con rể xem như an ủi: "Con ngồi xuống nghỉ ngơi một lát rồi bắn tinh tiếp... Ưm... Nếu không là con dễ bị mất sức lắm..."
Tần Ngọc Chương là bé ngoan của cha vợ, tất nhiên là răm rắp nghe theo lời anh, y ngồi dựa vào tường, tách hai chân ra, để cho dương vật mình tồng ngồng đối diện với cha vợ.
Bụng cha vợ chứa toàn là nước tiểu của con rể, ấy vậy mà có vẻ anh không ý thức tới chuyện ấy, Trương Cần để trần phần thân dưới, cứ hở lồn hở cặc vậy lắc mông đi tìm ấm trà pha nước cho con rể uống, bận rộn cả buổi mới pha xong ly trà bưng tới trước mặt con rể.
Một tay Tần Ngọc Chương đỡ lấy cái ly, tay còn lại nắm chặt cổ tay cha vợ không cho anh đi: "Cha đút con uống nước được không..."
Hai môi lồn múp máp bỗng giần giật, tê dại tới nỗi tí nữa là không giữ được đống nước tiểu đang lắc lư trong lồn rồi, cha vợ như hờn như giận trừng mắt nhìn con rể: "Cha không đút con uống được đâu... Lồn cha còn đang đựng đầy nước tiểu đầy này..."
Tần Ngọc Chương hơi dùng sức kéo anh ngồi xuống trên đùi mình, cái lồn hớ hênh ướt nhẹp đè thật mạnh lên trên thân cặc.
"Ahh ~ ~ Ngọc Chương ~ ~ Ưm ~ ~ Con làm đau bướm cha quá..."
"Cha ơi..." Tần Ngọc Chương đong đưa đầu cặc chà xát với hộ le Trương Cần, thành khẩn xin lỗi: "Trách Ngọc Chương hư quá..."
"Ưm hah ~ Không... Không sao đâu..." Cha vợ giữ chặt lấy bờ vai con rể, liên tục vặn eo lắc mông, cái lồn nóng ướt của anh dán sát với cán cặc càng chà càng mạnh càng nhanh, đôi mắt đen láy đã phủ kín lớp nước: "Cha không có trách con đâu... Hahh ưm... Cục cưng chà bướm cha nhẹ thôi... Không là... Bướm cha sẽ rỉ nước tiểu ra mất... Ưm ~ ~"
Thấy cha vợ yêu thương bao dung mình tới vậy khiến cho Tần Ngọc Chương rất cảm động, y nỉ non, trong tiếng nói chứa đầy tình ý miên man: "Cha ơi..."
"Ngọc Chương..."
Hai người lại không kiềm lòng được mà ôm lấy nhau hôn nồng nhiệt, miệng trên hai người còn dán sát hơn cả miệng dưới, đầu lưỡi hai người quấn lấy lẫn nhau, hôn đủ mọi góc độ.
Hai người hôn nhau một lúc, áo trên của cha vợ cũng bị con rể tiện tay cởi ra, hai vú đầy đặn nhảy cái 'phốc' ở trước mắt con rể, hai núm vú anh đã sưng phồng, hiện ra màu tím chín rục, có vẻ còn lớn hơn cả bà bầu đang cho con bú, ai bảo mấy đứa trẻ con bú sữa làm gì có đứa nào bú vừa mạnh vừa nhiều như Ngọc Chương, hai vú anh chẳng có ngày nào không bị Ngọc Chương nắn bóp, bởi vậy mới biến thành dáng vẻ dâm đãng này.
Tần Ngọc Chương bóp lấy hai vú cha vợ ngắt nhéo đủ mọi hình dáng, dương vật thì bận rộn chà xát khe lồn Trương Cần, mãi đến khi cha vợ nức nở ưm a cũng không chịu dừng lại, anh không nỡ rời xa đôi môi con rể, chỉ đành thè lưỡi hôn y để phân tán sự chú ý nơi núm vú.
Cha vợ ngồi ở trên người con rể uốn éo không thôi, môi lồn mềm nhũn quấn chặt lấy cán cặc nổi đầy gân xanh, anh uống một hớp trà, miệng đối miệng đút cho con rể uống.
Anh đút được một ngụm trà là lại phải hôn sâu một lần, trong cơn mê tình ngọt ngào si mê này khiến cho cha vợ liên tiếp phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng gợi cảm.
"Ưm ~ ~ Hahh ~ ~ Ngọc Chương ~ ~"
Con rể nứng tình xoa manh vú cha vợ, hôn tới tấp lên môi anh: "Cha ơi... Ngọc Chương yêu cha lắm..."
"Ưm hahh... Cha cũng yêu Ngọc Chương... Hahh ahh... Con chà le cha nhẹ nhẹ thôi... Ahhhhh ưm ~ ~ ~"
...
H: dự là cũng nhanh end truyện 3 lẫn truyện 4 (chuyện mấy anh trung niên dú to)
truyện 3 còn 2 chương chính truyện + 2 chương ngoại truyện
truyện 4 còn 7 chương chính truyện + 1 chương truyện lẻ
hệ đang ngắm bộ kia cũng mỹ cường (1v1 truy thê hỏa táng tràng) mà chưa biết có edit được không, giờ đang hăng edit chứ tới chừng đó là lười xong out giới luôn kk (dù đã định out sau khi xong bộ này)
chúc mọi người ăn ngon miệng hẹ hẹ hẹ
.
.
.
.
.
.
2/9/1945 - 2/9/2025
Mừng Quốc Khánh nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
(không có thời gian nên chưa kịp xem Mưa đỏ trước Quốc Khánh để ủng hộ phim Việt tui có lỗi qué, tuần này phải đi coi mới được)
(mỗi lần nghe Nỗi đau giữa hòa bình với Còn gì đẹp hơn là khóc í ẹ í ẹ luôn hic)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com