Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

An An nhận được bồi thường

Editor :Anne

---

Trong khoảnh khắc mơ hồ, Tô Niệm An cảm thấy chính mình như đang ở trên một con thuyền hoa, bồng bềnh theo sóng nước.

Sóng gió dần dần mạnh hơn, Tô Niệm An gắt gao mà bám chặt lấy mép thuyền hoa, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Một con cự thú làm người ta sợ hãi nhảy ra khỏi mặt nước, một ngụm cắn hơn phân nửa chiếc thuyền, Tô Niệm An chưa kịp hét lên, cự thú đã ngậm chiếc thuyền hoa lao xuống đáy nước, cậu có ý đồ muốn xin tha, nhưng lại chỉ khiến bản thân nhận thêm những vết cắn dữ dội từ con cự thú khổng lồ.

Thủy triều dâng lên từ mọi hướng, cướp đi hơi thở cuối cùng.

Thẳng đến khi ánh nắng xuyên thấu qua tấm rèm chen vào phòng ngủ, Tô Niệm An mới một lần nữa lấy lại được quyền kiểm soát thân thể.

Khoảnh khắc mở mắt ra, Tô Niệm An cả người đều là hoảng hốt, nhìn chằm chằm trần nhà xa lạ nửa ngày mới lấy lại được tinh thần.

Ký ức vụn vặt giống như lũ quét mà tràn về trong tâm trí.

“Anh thật là đẹp mắt quá à.”

“Ôm tôi một chút đi mà.”

“Anh có thể hay không nhanh hơn chút đi?”

Những ình ảnh không dành cho trẻ vị thành niên thong thả mà hiện lên, cảm giác bị trói trên cổ tay dần lộ rõ.

Tô Niệm An thống khổ mà nhắm mắt lại, nhưng mà vừa khép mi, khuôn mặt với đường nét sắc xảo kia lại hiện lên trong đầu cậu.

Tô Niệm An cứ như bị dọa mà mở to mắt, con ngươi mang theo kinh hoảng còn chưa tan.

Hình như tối qua cậu không cẩn thận mà lăn giường với một ông chủ nào đó rồi.

Tô Niệm An chưa bao giờ hận ký ức của mình như bây giờ, nhớ tới tối hôm qua, nhiệt độ trên mặt lại không khống chế được mà tăng lên, mặc dù không có gương, cậu cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng của bản thân lúc này.

May mắn là bên cạnh chỉ còn một mảnh lạnh lẽo, Tô Niệm An không cần phải đối mặt cùng đối tượng tình một đêm bốn mắt nhìn nhau xấu hổ.

Thừa dịp không có ai, chuồn là thượng sách!

Tô Niệm An trở mình, còn chưa ngồi thẳng thân thể, cảm giác đau nhức liền tràn ra khắp cơ thể, thời thời khắc khắc nhắc nhở Tô Niệm An về trận chiến kịch liệt đêm qua.

“Hừ!.”

Tô Niệm An nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đem Cát Hoành Khải thầm mắng vô số lần.

Tối hôm qua ý thức không rõ, không có năng lực tự hỏi, nhưng sau một đêm bình tĩnh lại, Tô Niệm An làm sao không nghĩ ra được chứ.

Tuy rằng tửu lượng cậu không tốt, nhưng cũng không đến mức chỉ nửa ly rượu vang mà khiến cậu say đến mức không thấy đường, hơn phân nửa là bởi vì Cát Hoành Khải cho cái gì đó vào ly rượu kia.

Tô Niệm An mơ hồ nhớ rõ áo sơ mi của mình dính vết rượu, tìm người kiểm tra nói không chừng có thể tìm được manh mối.

Áo sơ mi ở……

Tô Niệm An cố nén đau nhe răng trợn mắt mà chống cánh tay ngồi dậy, ánh mắt dò xét khắp phòng.

Tấm chăn từ trên người cậu rơi xuống, Tô Niệm An tới bây giờ mới nhận ra mình đang mặc một bộ đồ ngủ có chất lượng cực tốt.

Đối với ký ức tối hôm qua , Tô Niệm An chỉ nhớ phần mở đầu, đến nỗi cuối cùng đi ra phòng tắm thế nào cậu cũng không biết, đại não cậu trống rỗng, càng không thể có sức lực mặc cho mình một bộ đồ ngủ.

Quần áo là ai mặc cho cậu, đáp án không cần nói cũng biết.

Tô Niệm An mím môi, lỗ tai nóng lên.

Ngón tay vô ý thức mà chạm vào bộ đồ ngủ mềm mại, cảm nhận được chúng được làm từ những chất liệu mà cậu không thể nào mua nổi.

Tô Niệm An trong đầu hiện lên ý niệm đem bộ đồ đi bán để lấy tiền hỗ trợ gia đình, lại cấp tốc mà ném cái ý niệm này đi.

Việc cấp bách vẫn là tìm áo sơ mi.

Nhưng mà lúc sau, Tô Niệm An rốt cuộc đã hiểu vì cái gì Minh Cẩn Dật sẽ chuyên môn chuẩn bị một bộ quần áo cho mình.

Nhìn trên sàn nhà toàn là mảnh vải bị xé rách đến đáng thương, Tô Niệm An lâm vào trầm mặc hồi lâu.

May mắn thay, bộ tây trang công ty an bài vẫn còn hoàn hảo, Tô Niệm An không cần lo lắngbanr thân trước khi đi còn phải bị moi một số tiền.

Tô Niệm An sống không còn gì luyến tiếc mà nhặt lên cái ái sơ mi rách nát, bị bắt tiếp thu chính mình phải mặc bộ đồ ngủ bỏ chạy.

Minh Cẩn Dật không chỉ là đối tượng tình một đêm mà còn kiêm luôn chức chủ nợ của cậu.

Tô Niệm An khẳng định là mua không nổi bộ áo ngủ này, cậu vội vàng nhét cái đồng hồ thể thao xuống dưới gối đầu coi như bồi thường, chật vật mà ôm bộ tây trang đi ra ngoài.

Còn chưa mở cửa phòng, Tô Niệm An liền thấy được tờ giấy dán trên đó.

Tôi đã gọi bữa sáng cho em, lễ tân sẽ mang đến khi em thức dậy—— Minh Cẩn Dật.

Chữ trên tờ giấy cũng tao nhã như chính hắn, nhưng Tô Niệm An từ trong đó nhìn ra hai chữ “Đòi nợ” to đùng.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Tô Niệm An cả lòng đều muốn rời đi càng sớm càng tốt, nhưng mà cố tình thân thể ngay lúc này lại phản cậu.

“Ọt~”

Trong căn phòng an tĩnh, Tô Niệm An có thể rõ ràng nghe thấy tiếng bụng đói của mình vang lên, cảm giác đói nháy mắt quét khắp cơ thể, ngay cả hai chân cũng bắt đầu không thể cử động.

Tô Niệm An đỡ lấy ván cửa, đói đến đầu ngón tay lạnh lẽo nhũn ra, cậu hợp lý hoài nghi chính mình còn chưa chạy ra khỏi khách sạn, liền bởi vì tuột huyết áp mà ngã trên mặt đất.

Hay là vẫn nên ăn trước một chút nhỉ?

Trong mắt Tô Niệm An hiện lên thần sắc giãy giụa, bụng cậu kịp thời phát ra âm thanh tán thành.

Dù sao cũng thiếu nhiều như vậy, lại thêm một bữa cơm thì tính là gì!

Sau một lúc rối rắm, Tô Niệm An thỏa hiệp mà gọi cho quầy lễ tân.

Minh Cẩn Dật đã sớm thông báo cho khách sạn, không cần Tô Niệm An nhiều lời, bữa sáng đã được đưa lên.

Nghe được chuông cửa vang lên, Tô Niệm An vẫn luôn canh cửa liền dẫm lên dép lê xoạch xoạch mà chạy tới nghênh đón bữa sáng của mình.

Cùng xuất hiện với bữa sáng, là một chàng trai mang kính.

Tô Niệm An đối với cậu ta có chút ấn tượng, trong yến hội trước đó cậu ta vẫn luôn đi theo phía sau Minh Cẩn Dật.

Động tác mở cửa dừng lại, mong chờ trong mắt Tô Niệm An chậm rãi bị hoảng sợ thay thế.

Trợ lý của hắn ở chỗ này, Minh Cẩn Dật làm sao mà ở xa được chứ!

Cửa phòng đột nhiên bị đóng mạnh, chỉ để lại cậu trợ lý đối mặt với cánh cửa lạnh băng.

Với tư cách là một trợ lý ưu tú, cậu ta sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà hoảng loạn.

“Xin chào Tô tiên sinh, tôi là Nhan Hạ, trợ lý của Minh tổng.”

Nhan Hạ mặt không đổi sắc mà gõ gõ cửa, chủ động chào hỏi Tô Niệm An, “Xin hỏi tôi có thể vào không?”

Trong phòng không có tiếng trả lời, lúc Nhan Hạ đang chuẩn bị kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, bên trong truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Ông chủ của cậu có ở đây không?”

Nhan Hạ đang muốn mở miệng, lại bị người dựa vào vách cửa phòng ngăn lại.

Nhan Hạ dừng một chút, tuy rằng trong lòng khó hiểu, nhưng cậu ta vẫn như cũ theo ý Minh Cẩn Dật mà trả lời: “Ông chủ đang mở họp.”

Minh Cẩn Dật không ở đây đối với Tô Niệm An không thể nghi ngờ là tin tức tốt, cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem cửa phòng mở ra một chút.

Đôi mắt tròn xoe mang theo một chút sợ hãi kiểm tra một vòng, xác định Minh Cẩn Dật thật sự không có ở đây, Tô Niệm An mới kéo cửa đủ rộng để toa đồ ăn vào trong.

“Xin lỗi đã làm phiền cậu.”

Kỳ thật Tô Niệm An càng muốn nói đưa cơm vào là được, người thì không cần đâu, nhưng cậu cũng chỉ dám suy nghĩ trong lòng, chứ không dám thật sự đuổi Nhan Hạ đi.

Đang lúc Tô Niệm An thống khổ vì bản thân khả năng sẽ bị một người xa lạ nhìn chằm chằm khi ăn cơm, Nhan Hạ chỉ là giúp cậu chuẩn bị bộ đồ ăn liền rời khỏi phòng.

“Minh tổng đang xử lý việc tiệc mừng thọ, trong chốc lát mới có thể trở về, ngài trước cứ từ từ ăn, có việc lúc nào cũng có thể gọi tôi.“

Nhan Hạ nói xong, lễ phép mà đóng cửa phòng lại.

Khi chỉ còn một mình trong hành lang, Nhan Hạ lúc này mới lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Làm một cẩu độc thân, cậu ta thật sự không hiểu nổi hành vi của ông chủ.

Rõ ràng công ty còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, nhưng ông chủ lại mở họp trực tuyến tại khách sạn, thậm chí sáng sớm còn về phòng nhìn không biết bao nhiêu lần, khiến mọi người đều biết bên cạnh ông chủ có người.

Nhan Hạ vững chắc tin tưởng Minh tổng đối với Tô tiên sinh là quan tâm, càng thêm không rõ vì cái gì ông chủ lại muốn giả vờ như không có ở đó khi Tô tiên sinh tỉnh lại.

Nhan Hạ vắt hết óc cũng nghĩ không nguyên nhân, nhưng cho dù lấy một trăm lá gan cho cậu ta, Nhan Hạ cũng không dám trực tiếp đi hỏi Minh Cẩn Dật, chỉ có thể lén thảo luận với đám người trong văn phòng.

“Nhan Hạ.”

Nghe được Minh Cẩn Dật kêu cậu ta, Nhan Hạ lập tức thu lại di động, một giây sau liền quay lại trạng thái làm việc, “Có chuyện gì vậy, Minh tổng?”

Trong phòng.

Tô Niệm An đang cùng một xe đồ ăn hai mặt nhìn nhau.

Cái này có thể so với ba bốn phần bữa sáng bình thường, Tô Niệm An trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm xấu —— có khi nào đây là bữa ăn cuối cùng không?

Lòng tràn đầy bi thương, nhưng mà cảm giác thèm ăn của Tô Niệm An lại không bị ảnh hưởng, một hơi đem đồ ăn đến mười phần no nê.

Mặc dù Tô Niệm An đã tận lực ăn chậm hết mức có thể, mà khi mở cửa ra, vẫn là cùng Nhan Hạ ngoài phòng vừa vặn gặp mặt.

Nhìn đến toa đồ ăn không còn thừa bao nhiêu, Nhan Hạ trong lúc nhất thời có chút sững sờ, hai giây sau mới mở miệng nói: “Minh tổng còn đang mở họp, không thể tới đây được, phái tôi tới cùng Tô tiên sinh trò chuyện.”

Ở dưới mí mắt Nhan Hạ, Tô Niệm An tìm không thấy cơ hội chạy trốn, đành phải căng da đầu ngồi đối diện cậu ta.

“Ngày hôm qua tiệc mừng thọ có công ty đối thủ của tập đoàn Thự Húc mua được khách sạn, muốn dùng một chút thủ đoạn hủy hoại danh dự của Minh tổng.”

Từ lúc Minh Cẩn Dật tiếp nhận Thự Húc, tập đoàn có khí thế rất tốt, không tránh khỏi gặp phải đối thủ cạnh tranh, nhưng nếu có một vụ bê bối trong đời tư Minh Cẩn Dật, liền có thể ngăn cản sự mở rộng của Thự Húc ở trình độ nhất định.

Mà Tô Niệm An, chính là kẻ xui xẻo bị công ty đối thủ lựa chọn.

“Minh tổng rất áy náy vì đã đem ngài kéo vào chuyện này, thành tâm hướng ngài xin lỗi.”

Nhan Hạ chuẩn bị tốt tài liệu, giấy chứng nhận bất động sản, kịch bản, thậm chí cả báo cáo kiểm tra sức khỏe của Minh Cẩn Dật chuẩn bị đầy đủ.

“Ngôi nhà ở trung tâm thành phố có thể trực tiếp sang tên cho Tô tiên sinh, còn có mấy kịch bản cũng là Minh tổng tự mình chọn lựa, nếu ngài có yêu thích, chúng ta có thể trực tiếp sắp xếp thử vai……”

“Cuối cùng chính là, Minh tổng hy vọng ngài có thể suy xét ký hợp đồng với một công ty giải trí thuộc tập đoàn Thự Húc, công ty nhất định sẽ dựa theo tiêu chuẩn cao nhất để sắp xếp công việc cho ngài, tuyệt đối sẽ không giống Thần Hi giải trí lại làm ngài phủ bụi trần nhiều năm.”

Tô Niệm An không lập tức trả lời, chỉ là cúi đầu chậm rì rì mà đọc văn kiện Nhan Hạ đưa tới.

Đồng thời, Nhan Hạ cũng đang đánh giá Tô Niệm An.

Nhìn thiếu niên thanh tú xinh đẹp như búp bê, cậu ta liền không tiếng động cảm thán.

Tô tiên sinh tuyệt đối là chuẩn ý nghĩa của mỹ nhân, nếu không cũng sẽ không làm cho Minh tổng trong lòng chỉ có công việc của bọn họ để bụng.

Những tài liệu này, nguyên bản đều là Minh tổng chuẩn bị tự mình cùng Tô tiên sinh giải thích, cũng không biết vì sao, sắp đến thời điểm Minh tổng lại thay đổi chủ ý.

Nhớ tới lời nói vừa rồi của Minh tổng ở phòng cách vách nói với mình, biểu tình Nhan Hạ càng thêm cung kính.

“Em ấy không muốn nhìn thấy tôi, lát nữa phiền cậu đi nói chuyện với em ấy giúp tôi.”

Nhan Hạ không hiểu mối quan hệ của hai người bọn họ, nhưng cậu ta rõ ràng vị Tô tiên sinh này ở trong lòng Minh tổng địa vị nhất định không bình thường.

Nói không chừng, tập đoàn của bọn họ cũng sẽ có những ngày tươi sáng hơn khi có thêm tổng tài phu nhân.

Tô Niệm An không biết thời điểm cậu an tĩnh, người đối diện đang mặc sức mà tưởng tượng về tương lai, cậu chỉ cúi đầu, nỗ lực tiêu hóa lượng tin Nhan Hạ vừa rồi nói ra.

Tô Niệm An là người bị hại vô tội bị cuốn vào là thật, nhưng Minh Cẩn Dật cũng không phải là đầu sỏ gây tội, hoàn toàn không cần phải vì bồi thường cậu mà đem ra nhiều điều kiện tốt như vậy.

Điểm này, đúng là kỳ lạ.

Huống chi trước đó, Tô Niệm An đã quyết định lui vòng, 5 năm thời gian cũng đủ thấy rõ cái này vòng, một nhân vật nhỏ không có bối cảnh không có kim chủ, ở giới giải trí lăn lộn ra danh tiếng khả năng là quá ít, không bằng nhân lúc còn sớm đổi nghề, đổi một công việc có phần ổn định hơn.

Lo sợ trên đời sẽ không tự nhiên lại có miếng bánh ngọt rơi xuống chỗ minhg, Tô Niệm An lắc đầu, khép lại tư liệu đẩy trở về, “Không cần đâu, Minh tổng cũng là người bị hại, sự tình hôm qua tôi sẽ coi như cái gì cũng chưa sảy ra, tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài một chữ.”

Tươi cười trên mặt Nhan Hạ cứng đờ, trực giác nói cho cậu ta, đây tuyệt đối không phải là kết quả mà Minh tổng muốn nhìn thấy.

Cậu ta hạ giọng nói, “Tô tiên sinh có yêu cầu gì khác, bất luận cái gì cũng có thể nói ra, Minh tổng nhất định sẽ tận lực đáp ứng, rốt cuộc thì việc này cũng vì Thự Húc gây lên, Minh tổng cảm thấy thực sự rất áy náy.”

Bắt gặp ánh mắt của Tô Niệm An, Nhan Hạ hơi hơi mỉm cười, chân thành nói tiếp, “Sẽ khiến ngài ấy ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên. ”

Tô Niệm An cảm thấy Nhan Hạ cố ý khuếch đại tình huống của Minh Cẩn Dặc, nhưng cậu tựa hồ cũng cảm thấy không có lý do gì để Minh Cẩn Dật bán thảm.

Chẳng lẽ thật sự là bởi vì Minh tổng đạo đức tương đối cao lớn?

Tô Niệm An không có biện pháp đưa ra đáp án, nhưng không có nghĩa cậu liền sẽ mềm lòng mặc kệ chính mình nhảy vào hố có khả năng sẽ có bẫy.

Tô Niệm An thịt phía môi dưới, cậu không quá xác định hỏi: “Tôi có thể suy nghĩ lại không?”

“Đương nhiên là có thể.” Nhan Hạ tươi cười xán lạn hơn rất nhiều, mang theo một loại hoàn thành nhiệm vụ như trút được gánh nặng, với cậu ta mà nói, chỉ cần Tô Niệm An không hoàn toàn cự tuyệt, cậu ta liền có thể trở về báo cáo kết quả cho Minh tổng.

Nhan Hạ trong túi lấy ra điện thoại, có chút mang theo điểm hưng phấn mà dò hỏi: “Tô tiên sinh có thể thêm phương thức liên hệ được không?”

Không tìm được lý do từ chối thích hợp, Tô Niệm An vẫn là nhập số của mình vào điện thoại của Nhan Hạ.

Bởi vì tham gia tiệc, Tô Niệm An không được phép mang theo di điện thoại, điên thoại hiện tại còn đặt ở ký túc xá trong công ty.

“Vậy tôi chờ tin tốt của ngài.” Nhan Hạ vô cùng hài lòng mà rút điện thoại về, nhanh chóng chụp lại giao diện gửi đi đến văn phòng tổng khoe.

“Minh tổng hẳn là sắp họp xong rồi, ngài xem ngài có cần chuẩn bị……”

Vừa nghe Minh Cẩn Dật sắp về tới, Tô Niệm An trong lòng tức khắc vang lên hồi chuông canh báo, không có nửa điểm chần chờ mà nói: “Tôi phải về ký túc xá một chuyến.”

Nhan Hạ là một trợ lý tận chức tân tâm, “Vậy để tôi đưa ngài về.”

Tô Niệm An không muốn tiếp tục ở lại chỗ này cùng Nhan Hạ, cậu uyển chuyển từ chối “Tốt hơn hết là tôi……” Chính mình đi thôi.

“Ở đây bắt xe không dễ dàng gì, ngài có thể phải đợi mấy tiếng đồng hồ.”

“…… Vậy làm phiền trợ lý.”

Tô Niệm An không thể tránh né mà ngồi trên xe Nhan Hạ.

Xe hơi màu đen chạy trên con đường thành phố rộng lớn, toàn bộ hành trình Tô Niệm An đều nhìn ngoài cửa sổ, không dám cùng Nhan Hạ tiếp xúc ánh mắt.

Tầm mắt đảo qua tiệm thuốc ven đường, Tô Niệm An trong mắt hiện lên do dự ngắn ngủi.

Tình huống đàn ông sinh con ở thời điểm hiện tại cũng không phải không có, chỉ là tương đối mà nói, tỷ lệ bọn họ mang thai cực thấp, tình huống ngoài ý muốn xuất hiện là cực nhỏ.

Ngón tay Tô Niệm An mất tự nhiên mà cuộn tròn lên, vành tai ẩn dưới sợi tóc mềm mại hơi đỏ lên.

Tối hôm qua tuy rằng điên cuồng, nhưng Minh Cẩn Dật vẫn luôn rất chú ý điểm này, trừ bỏ một lần cuối cùng……

Hẳn là không có vấn đề gì đi?

Tô Niệm An không quá xác định mà thầm nghĩ: Hơn nữa nếu ở cửa công ty mua thuốc, khả năng có thể sẽ bại lộ.

Hai tiểu nhân vật trong đầu Tô Niệm An còn đang giao chiến, Nhan Hạ đã đỗ xe ngừng ở cửa ký túc xá.

Nhìn đến cảnh sắt quen thuộc phía trước, Tô Niệm An đành phải tạm dừng rối rắm, cậu lễ phép nói lời cảm tạ, “Hôm nay cảm ơn đã đưa tôi trở về, công ty khẳng định còn có rất nhiều việc bận, trợ lý Nhan không cần ở chỗ này chờ tôi.”

Nhan Hạ không thể nói thẳng nhiệm vụ duy nhất của mình hôm nay chính là chiếu cố Tô Niệm An, cậu ta mơ hồ nói: “Công ty còn có những người khác, tôi không đi cũng không  sao.”

Nghe được Nhan Hạ nói, Tô Niệm An đôi mắt trợn tròn, đồng tử đen nhánh hơi phóng đại.

Bị sếp phát hiện công ty có cậu hay không có đều giống nhau là chuyện tốt sao?

An An hông hiểu, An An rất là chấn động.

Tô Niệm An thương xót mà nhìn vị trợ lý có thể sắp bị sếp xử lí, xoay người một mình lên ký túc xá.

Trở lại ký túc xá, chuyện thứ nhất làm Tô Niệm An là lấy ra điện thoại bị bỏ quên, liền chấp lời mời bạn tốt của Nhan Hạ.

Cùng lúc đó, một cái lời mời xin bạn tốt mới thẳng tắp đâm vào trong tầm mắt Tô Niệm An.

【 Xin chào, tôi là Minh Cẩn Dật. 】

----------

Sao chương nào cũng hơn 3k5 từ hết vậy ಠ╭╮ಠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #đam