Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Chiếc bút lông tím

"Ca, sao huynh lại tới đây?"

Cố Quân Xuyên không nói chuyện, đưa dù cho Cố Tri Hi, y thấy Thẩm Liễu ôm sọt không tiện lắm, nên bung dù ra rồi mới đưa cho cậu.

Tiểu ca nhi nhận dù, nhét cán dù vào giữa cánh tay và khe hở sọt tre, sau khi che kín sọt tre, vội vàng tháo chiếc nón cói trên đầu xuống.

Cố Quân Xuyên đè lại tay cậu: "Đội đi."

Chỉ trong chốc lát, nước mưa đã tạt ướt tóc của Cố Quân Xuyên, chảy theo gương mặt vào trong quần áo.

Thẩm Liễu lo lắng: "Tóc huynh ướt hết rồi, sẽ bị cảm lạnh."

Cố Quân Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ ướt dầm dề của cậu, bất đắc dĩ thở dài, bản thân đã bị tạt cho ướt thành như vậy mà không sợ cảm lạnh, trái lại còn bắt đầu lo lắng cho y.

Y duỗi tay lấy cái nón cói trên đầu Thẩm Liễu về, đội lên đầu mình, rồi rút cây dù che trên sọt ra, che lên đầu Thẩm Liễu: "Về nhà thôi."

Ba người cứ vậy chậm rãi đi về nhà, bởi vì che dù, Cố Quân Xuyên và Thẩm Liễu khó tránh khỏi càng tiến lại gần nhau hơn.

Nam nhân khập khiễng đi cả một đoạn đường dài như vậy, một tay chống gậy, một tay cầm dù, tiếng hít thở vừa dồn dập vừa nặng nề, Thẩm Liễu nghe mà lỗ tai nóng lên.

Cậu nghĩ, đi một đoạn đường xa như vậy, ngay cả bản thân cậu với đôi chân khỏe mạnh cũng phải đi mất một lúc lâu, vậy thì Cố Quân Xuyên hẳn là đã ra ngoài ngay khi trời bắt đầu đổ mưa.

Là vì đón Bảo muội sao? Hay là đến đón cả cậu nữa.

Trong lòng Thẩm Liễu ngọt ngào, kín đáo lén nhìn nam nhân, cậu cho rằng bản thân đã giấu kỹ lắm, ai ngờ bàn tay to ấy lại nhẹ nhàng vỗ vào đỉnh đầu cậu: "Nhìn đường cho cẩn thận."

Lúc ba người về đến nhà, mưa vẫn chưa tạnh, nhìn trời này, e là muốn mưa đến khi trời sập.

Triệu Xuân Mai đang chờ trong bếp, thấy mấy người họ về tới, vội đi lấy khăn vải: "Mau vào nhà, mau vào nhà, mẹ nấu canh gừng rồi, uống cho ấm người."

Cố Tri Hi chạy vào nhà bếp, cất dù ở cửa: "Mẹ, trời mưa to thật, lạnh quá chừng."

Triệu Xuân Mai đưa khăn vải cho nàng lau tóc: "Ôi trời, sao không tìm một chỗ tránh mưa, ướt hết rồi."

"Chợ xa quá, không tìm được chỗ tránh mưa." Cố Tri Hi nhận lấy canh gừng, uống một hớp lớn, cay đến mức lè lưỡi, nàng duỗi tay vào trong quần áo, lấy một bao giấy dầu ra, nhìn đồ bên trong: "Cũng may không bị ướt, mẹ mau nhìn một cái đi."

"Mua cho ta à? Tiêu tiền lung tung." Nói thì là nói vậy, nhưng Triệu Xuân Mai vẫn rất vui, mặt mày đều cong lên.

Cố Tri Hi vắt góc áo: "Ý của ca phu đó, con chọn màu và hoa văn, mẹ mau xem thử đi, xem có thích không."

Triệu Xuân Mai mở bao giấy dầu, lấy vải bên trong ra, bà duỗi tay sờ: "Đẹp quá."

Bà nghiêng đầu nhìn Thẩm Liễu, tiểu ca nhi ôm sọt nên đi chậm, mới vào nhà bếp: "Cảm ơn bé ngoan của ta, còn nghĩ đến mẹ."

Thẩm Liễu đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: "Mẹ thích là được."

Cố Tri Hi bước qua: "Ca phu thấy giày của người cũ rồi, vốn định mua một đôi mới cho người, con thấy đế giày trên sạp người ta bán còn không tốt bằng mẹ làm, nên mới mua vải, mẹ thích là được."

"Thích." Đôi bàn tay thô ráp của Triệu Xuân Mai liên tục sờ vào tấm vải, bà nhìn về phía Thẩm Liễu: "Chắc là mắc lắm, con tốn tiền rồi."

"Không mắc đâu ạ." Thẩm Liễu hơi quay đầu đi, liếc mắt nhìn Cố Quân Xuyên một cái, "Huynh ấy cho tiền, không tốn bao nhiêu."

Cố Tri Hi cười híp mắt, biết rõ còn cố hỏi: "'Huynh ấy' là ai vậy ta..."

Thẩm Liễu ngượng ngùng gãi mặt, nhẹ giọng nói: "Quân Xuyên cho, Bảo muội này..."

Cố Quân Xuyên cởi áo tơi và nón cói ra, treo lên tường, liếc mắt nhìn Thẩm Liễu, bình tĩnh cong môi lên.

Mấy người họ đều bị ướt, đặc biệt là Thẩm Liễu và Cố Tri Hi, từ đầu đến chân chẳng còn chỗ nào khô.

Triệu Xuân Mai thúc giục hai người uống canh gừng, rồi nhanh đi lau người, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Trong nhà không đủ lớn, nam nữ khác biệt, Thẩm Liễu để Cố Tri Hi đi tắm trước: "Ta sang phòng chứa củi, lau dọn sạch sẽ cho gà con."

"Mẹ nấu nước rồi, huynh vào trong trước đi, kẻo lát nữa lại lạnh."

"Không sao đâu, ta không lạnh lắm, chờ thêm một lát cũng không sao." Thẩm Liễu nhấc cái sọt trên mặt đất lên, gà con ướt hết lông, lạnh đến mức rúc vào nhau kêu líu ríu.

Trên người Cố Quân Xuyên không ướt lắm, nhưng tóc và xiêm y trước ngực đều đã ướt đẫm, y cầm lấy cây gậy: "Huynh sẽ đi cùng em ấy."

"Xuyên Nhi, lấy theo cái khăn đi, cho Tiểu Liễu Nhi lau mặt, kẻo bị lạnh cóng."

Cố Quân Xuyên nhận lấy khăn vải khoác lên vai, chậm rãi đi đến cửa, bung dù ra cho Thẩm Liễu, hai người cùng nhau đi về phía phòng chứa củi.

Trong nhà bếp, Cố Tri Hi che miệng cười khanh khách: "Con thấy ca chăm sóc cho ca phu rất cẩn thận, chân cẳng không tốt mà vẫn đi xa như vậy đến đón."

Triệu Xuân Mai không tỏ ý kiến: "Cẩn thận cũng tốt, mẹ thấy Tiểu Liễu cũng được, ngoan ngoãn còn biết thương xót cho người khác, nói không chừng còn có thể thích ca của con, đến lúc đó thì nước chảy thành sông."

Cố Tri Hi nghiêng đầu tháo dây cột tóc xuống, thản nhiên nói: "Huynh ấy thích mà."

"Gì cơ?"

Cố Tri Hi mở to mắt, duỗi tay che miệng lại: "Ối! Con, con chưa nói gì hết."

"Mau nói cho mẹ biết đi, có chuyện gì thế?"

...

Phòng chứa củi nằm chéo đối diện với nhà bếp, đẩy cửa ra, củi đã chặt sẵn được xếp thành hàng đặt ở ven tường, chồng lên cao vô cùng.

Bốn phía đều là tường, không có cửa sổ, có hơi ngột ngạt, nhưng thật ra lại vô cùng phù hợp với gà con.

Thẩm Liễu nhẹ nhàng đặt sọt xuống đất, ngồi xổm xuống đặt hai tay lên đầu gối, cẩn thận quan sát gà con.

Cũng may mười mấy con gà con đều đã được nửa tháng tuổi, tuy rằng bị mắc mưa ướt nhẹp, nhưng vẫn còn rất năng động, chúng xoay đầu nhỏ nhìn khắp nơi, ríu rít không ngừng.

Cố Quân Xuyên đặt dù dựa vào tường, chân của y không tốt, không tiện ngồi xổm xuống, bèn đứng bên cạnh nhìn tiểu ca nhi: "Lau khô trước đã."

Thẩm Liễu nhận lấy khăn vải, thật ra ban nãy đã lau qua một lần, chỉ là vẫn chưa thay đồ, quần áo ướt nhẹp dính vào người, lau thế nào cũng không thấy thoải mái.

Chỉ là vừa mới cử động một chút, lại bị đồ vật trong lòng ngực cộm lên.

Thẩm Liễu nghiêng đầu liếc nhìn Cố Quân Xuyên một cái, vươn tay xoa nhẹ mặt, nhỏ giọng nói: "Ừm thì... Buổi sáng họp chợ, ta có mua đồ cho huynh."

Nghe tiếng, Cố Quân Xuyên khẽ nghiêng đầu, bên môi cong lên thành một nụ cười mà bản thân cũng chưa nhận ra: "Gì thế?"

Thẩm Liễu đứng lên, duỗi tay vào xiêm y, lấy bao giấy dai ra.

Đi cả một đoạn đường dài như vậy, bao giấy dai đã ướt, nhăn đến mức chẳng còn nhìn ra hình dạng gì, Thẩm Liễu dùng bàn tay ẩm ướt nhẹ nhàng xoa xoa: "Ướt rồi... trông không còn đẹp lắm."

Cố Quân Xuyên duỗi tay nhận lấy, trên bao giấy dai ẩm ướt hãy còn vương nhiệt độ của tiểu ca nhi, đầu ngón tay y nhẹ nhàng vuốt ve: "Có thể mở ra xem không?"

"Được, được ạ."

Thật ra khi nhận lấy, Cố Quân Xuyên cũng đã biết là cái gì, nhưng khi y mở ra, lồng ngực vẫn không nhịn được thoáng gợn sóng.

Y đã học ở trường tư thục nhiều năm như vậy, đã từng thấy rất nhiều văn phòng tứ bảo, trong sính lễ tặng cho Tô gia cũng có bút, giấy, nghiên và mực tốt nhất của Quân Phẩm Hiên, nhưng khi nhìn chiếc bút lông tím này, y thực sự rất vui.

Một loại cảm xúc lạ lẫm dâng lên trong lồng ngực và cổ họng, rồi chậm rãi lan ra khắp cơ thể, miệng lưỡi y khô khốc: "Ta rất thích, cảm ơn."

Thẩm Liễu đưa tay gãi mặt, trong lòng ngọt ngào: "Huynh, huynh thích là được."

Cậu không dám nhìn người ta, vội vàng ngồi xổm xuống: "Ta, ta phải thu xếp cho gà con."

Cố Quân Xuyên nhìn cậu hồi lâu, lấy một cái ghế nhỏ từ trong góc ra, đặt sau lưng Thẩm Liễu: "Ngồi lên đây đi."

Thẩm Liễu không dám ngẩng đầu lên, trở tay mò mẫm sau lưng, ngồi lên cái ghế nhỏ.

Lỗ tai và cổ của cậu đỏ bừng một mảng, Cố Quân Xuyên biết cậu ngại, trong lòng khó chịu như có ngọn cỏ lướt qua.

Y vốn không phải người thích trêu chọc người khác, nhưng khi nhìn Thẩm Liễu, đầu ngón tay có hơi ngứa, không nhịn được định sờ vành tai đỏ bừng của cậu.

Bỗng nhiên, cánh cửa vốn chưa đóng vang lên tiếng gõ cửa, Triệu Xuân Mai cầm một cái sọt tre sạch sẽ tới: "Có quấy rầy các con không? Ta thấy sọt ướt rồi, nên mang một cái sọt sạch tới."

Âm thanh này phá vỡ sự im lặng, Thẩm Liễu vội đứng lên nhận lấy sọt: "Vẫn là mẹ suy nghĩ thấu đáo."

Triệu Xuân Mai lén liếc nhìn hai người bọn họ vài lần, rồi nhếch môi cười: "Vậy mẹ đi làm việc trước, chờ lát nữa Bảo muội tắm xong, con qua mau nhé."

"Dạ, vâng ạ."

Sọt tre vuông vức có kích thước vừa phải, bên trong còn lót miếng đệm dày, thoải mái vô cùng.

Thẩm Liễu đặt sọt xuống đất, ngồi về ghế làm việc.

Cậu biết Cố Quân Xuyên đang đứng ở bên cạnh, thân hình cao lớn của y che khuất một phần ánh sáng, khiến cho phòng chứa củi vốn chẳng sáng lắm trông có vẻ tối hơn, trong tiếng mưa to không ngớt lại dâng lên một cảm xúc khiến lòng người bối rối.

Cậu phải làm gì đó để chính mình bình tĩnh lại, bằng không sẽ cứ nghĩ mãi đến nam nhân sau lưng.

Thẩm Liễu bế gà con trong sọt ra, tỉ mỉ lau qua một lần bằng khăn vải khô ráo, rồi mới bỏ vào sọt tre sạch sẽ bên cạnh.

Cậu làm việc nghiêm túc đâu ra đấy, còn có thể dành thời gian tách hai con gà con đang đánh nhau ra, dùng đầu ngón tay sờ đầu nhỏ của chúng tựa như trấn an.

Cố Quân Xuyên nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, nhìn Thẩm Liễu làm việc, cảm thấy trong lòng bình yên đến lạ.

Tiểu ca nhi này có tấm lưng gầy gò, trông yếu đuối mong manh, thật ra lại giống như một ngọn cỏ, mặc cho gian lao cực khổ, vẫn luôn giãy giụa tiến về phía trước.

Cậu là người tốt bụng trầm tính, không bao giờ oán trách bản thân, cố gắng hết sức giúp đỡ người khác bằng những gì ít ỏi mình có, Cố Quân Xuyên bỗng nhiên cảm thấy... cậu rất đáng yêu.

Thẩm Liễu không biết trong lòng nam nhân sau lưng đã nổi một trận gió lốc, cậu thu xếp xong cho gà con, rồi đút chúng ăn một lần, sau đó đứng dậy từ trên ghế.

Bên ngoài đúng lúc vang lên tiếng của Cố Tri Hi: "Ca phu, qua đây lau mình đi!"

"À, tới đây!"

Thẩm Liễu đỏ mặt nhìn sang Cố Quân Xuyên, ánh mắt có hơi né tránh: "Vậy... ta đi trước nhé."

Trong tay Cố Quân Xuyên vẫn còn nắm chặt cây bút lông kia, đầu ngón tay vuốt ve cao sơn lưu thủy khắc trên cán bút: "Tóc ta ướt."

Thẩm Liễu không hiểu ý của y lắm, thử thăm dò hỏi: "Có muốn ta gội giúp huynh không?"

"Được."

Thẩm Liễu mím môi: "Vậy, vậy ta tắm xong sẽ kêu huynh."

Thấy Cố Quân Xuyên gật đầu, tim cậu đập như nổi trống, dầm mưa chạy về phía nhà bếp.

Trong nhà bếp, mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn, bồn gỗ sạch sẽ, nước ấm nóng, ngay cả khăn tắm cũng được đặt gọn gàng.

Thẩm Liễu đóng chặt cửa lại, duỗi tay xoa gương mặt đỏ bừng, đứng yên cạnh cửa hồi lâu mới bắt đầu pha nước.

Cậu mở nắp gỗ trên lu nước ra, múc hai gáo nước lạnh, rồi đổ nửa bồn nước nóng, kiểm tra thấy nhiệt độ nước bằng với thường ngày, mới cởi hết quần áo trên người ra.

Góc xì poi:

Bộ này hong chậm nhiệt đâu mọi người 😀 mình tưởng chậm mà hong chậm nha 🤡 chương 12 sẽ có bất ngờ :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com