Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Hỏi

Biên tập: Thư Lạc

Chỉnh sửa: June

"Đầm hoa đào rộng sâu ngàn thước, chỉ ước gì được ngủ với Sơn Thanh..."


♦ Hỏi ♦

Ngày nghỉ này vừa đúng vào phiên họp chợ năm ngày một lần. Hai bên đường hàng quán san sát chắn hết lối đi, khiến con đường vốn đã không rộng lắm nay lại càng chật hẹp hơn.

Từ khi vào thị trấn, chiếc xe ba bánh nhỏ do Kỷ Sơn Thanh lái đã bị kẹt cứng, mà người qua lại vẫn chẳng nhanh chân hơn chút nào. Triệu Ý ngồi trên băng ghế trong thùng xe thấy phiền không chịu được, trái lại Kỷ Sơn Thanh vẫn chẳng tỏ vẻ gì. Đường bị xe chặn nên đành dừng lại, dựa người vào lưng ghế, kiên nhẫn chờ xe và dòng người nới ra để có lối đi lại.

Mặt Triệu Ý sầm sì nhưng chuyện kiểu này cậu cũng không nói được gì.

Cứ vừa đi rồi lại vừa dừng như thế, được một lúc thì Kỷ Sơn Thanh quành xe vào một cửa hàng sửa chữa.

Xe vừa mới dừng lại, một người quần áo đầy dầu mỡ đã thò đầu từ dưới một chiếc xe hơi ra ngoài ngó thử, thấy người đỗ xe đằng xa là Kỷ Sơn Thanh thì cười vẫy vẫy tay: "Lại tới mua sắm hả?"

Kỷ Sơn Thanh rút chìa khóa ra rồi bước xuống xe, đáp: "Đúng vậy, chị Lâm đâu?"

Người kia vẫn không chui ra khỏi gầm xe, thuận miệng đáp: "Đang nằm trong nhà đấy."

"Dạo này thư thả lắm hả?"

"Tranh thủ chút thời gian rảnh ấy mà." Người nọ cười cười, giơ giơ dụng cụ trên tay: "Cậu vào đi, tôi chưa xong việc ở đây."

Kỷ Sơn Thanh liếc Triệu Ý vẫn đang ngồi chết dí trong thùng xe không có ý định đi xuống, trả lời: "Giờ chưa vào được, tôi còn phải đi mua đồ đã. Tôi đậu xe ở đây trước, đến tối sẽ về lấy. Anh chào chị Lâm một tiếng giúp tôi."

"Có một hai bước cũng..." Người kia cũng không lằng nhằng nữa: "Được, cậu cứ đi đi, nếu về sớm thì vẫn có thể gặp mặt nhau đấy."

Nói xong người nọ lại chui xuống dưới gầm xe.

Kỷ Sơn Thanh quay lại nhìn Triệu Ý vẫn đang ngồi trong thùng xe, cười nhạt: "Sao, vẫn không định xuống à? Hay phải chờ tôi bế?"

Triệu Ý lườm hắn, nhảy xuống xe.

Đi với Kỷ Sơn Thanh được một quãng dài mới nghe hắn hỏi: "Cậu định mua gì, chúng ta đến đó mua cho cậu trước."

"Tôi không vội." Triệu Ý đi chậm hơn Kỷ Sơn Thanh chừng hai bước chân. Trước kia không nhận ra mà phải đến tận bây giờ mới phát hiện tốc độ đi của Kỷ Sơn Thanh không giống bình thường. Mới đầu cậu còn cố sức bắt kịp bước chân của hắn, sau đó không theo nổi nữa bèn cứ đi lững thững. Có lẽ đã phát hiện ra cậu đi chậm nên người trước mặt đành phải giảm tốc độ, nhưng dù thế thì vẫn nhanh hơn cậu rất nhiều.

"Lần này đi đến đây chủ yếu là để mua một lượng lớn sách bài tập nên phải dùng xe chở về. Giờ này xe không ra đường được nên đành chờ đến tối, khi chợ đã vãn bớt rồi mới lấy ra đi. Thế nên bây giờ tranh thủ cho cậu mua trước, nếu không chốc nữa cậu muốn mua gì cũng không thời gian."

"Được." Nghe hắn nói vậy, Triệu Ý cũng không làm cao nữa, nghĩ ngợi giây lát rồi nói: "Vậy đi mua quần áo trước."

Nghe thế, Kỷ Sơn Thanh liếc cậu với vẻ thâm ý. Triệu Ý cũng không biết hắn đang nhìn gì, mà cũng chẳng muốn hỏi. Cứ đàng hoàng đi theo Kỷ Sơn Thanh.

Cứ đi như thế mà chẳng nói với nhau một lời, được một lúc thì thấy Kỷ Sơn Thanh có dấu hiệu vô thức bước nhanh hơn, Triệu Ý đột nhiên cất tiếng.

"Kỷ Sơn Thanh, trước kia anh làm gì?"

Triệu Ý chăm chú nhìn bước đi của Kỷ Sơn Thanh thì phát hiện người trước mặt hơi chững lại, nhưng rồi vẫn vờ như không mà bước tiếp. Cậu ngước mắt nhìn bóng lưng trước mặt, thẳng tắp như ngọn giáo.

Kỷ Sơn Thanh không ừ hử gì, Triệu Ý cũng nghĩ là hắn sẽ không nhả ra chữ nào đâu. Mà thật ra cậu cũng không để ý gì lắm, vốn chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi chứ cậu cũng chả trông mong Kỷ Sơn Thanh sẽ trả lời.

Cứ im ỉm một hồi lâu rồi Kỷ Sơn Thanh mới nói: "Trước kia là bao lâu?"

Triệu Ý khẽ nhếch mày: "Trước khi làm thầy giáo."

"Ồ." Giọng của Kỷ Sơn Thanh rất bình thản: "Vào quân đội."

Triệu Ý hơi ngạc nhiên, cậu cảm thấy Kỷ Sơn Thanh có vài thói quen nhỏ mà người thường không có. Chẳng hạn như trong bất cứ tình huống nào người này cũng luôn thẳng lưng, không kể là ngồi hay đứng, lại ví dụ như hắn rất nghiêm khắc đối với một số quy tắc và mệnh lệnh, cũng thí dụ như thói quen chỉ thị người khác và phán đoán nhạy bén khác hẳn người thường, và như lúc này là bước chân nhanh hơn hẳn người thường. Những điều này quả thật giống như lời hắn nói là do từng ở trong quân đội. Từng là một quân nhân thì đúng là sẽ còn giữ lại một số thói quen sau những lần huấn luyện.

Nhưng Triệu Ý lại chưa từng nghĩ rằng Kỷ Sơn Thanh vốn đã từng đi lính.

Bởi vì Triệu Ý có một trực giác rất kỳ lạ, rằng Kỷ Sơn Thanh này rất tùy hứng, thậm chí có thể nói là ngang tàng, hoặc là cực kỳ tự phụ. Nhưng chính hắn đã hung hăng đè chặt cái tà tính từ trong xương ấy xuống, không để mảy may lộ ra trước mặt bọn họ.

Tựa như đại yêu quái coi trời bằng vung lại tự dùng dây trói yêu thắt chặt mình, không cho phép bản thân dời sông lấp biển nữa.

Thế nên năm xưa làm sao loại người như này có thể vào quân đội – cái nơi gần như là lò luyện yêu được?

Nhưng người tên Kỷ Sơn Thanh này lại khẳng định rằng bản thân hắn ta bước ra từ quân đội. Mà sau khi đã xuất ngũ rồi, hắn vẫn lựa chọn bó buộc yêu tính, thu mình vào trong ngôi trường nho nhỏ tồi tàn này, thậm chí còn trở thành bảo vệ trường.

Thật là, không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng thế mà Kỷ Sơn Thanh lại làm như vậy đấy. Triệu Ý không cho rằng Kỷ Sơn Thanh bị bắt ép, người như hắn ta, nếu không tự nguyện thì chẳng ai ép buộc nổi.

Có lẽ cũng vì tự nguyện nên mới có vẻ kỳ quái.

Nhưng Triệu Ý không hỏi gì nữa, cho dù là vì mong muốn gì thì đó cũng là gông cùm xiềng xích bị người kia giấu xuống tận đáy lòng. Cậu tuy không giống vậy, nhưng thân là một anh con nhà giàu làm họa sĩ nổi tiếng lại lẩn đến một nơi chim không thèm ị như này để làm thầy giáo, chẳng phải cũng kỳ quái lắm ư?

Kỷ Sơn Thanh không hỏi gì cậu thì cậu cũng y hệt vậy, Triệu Ý cũng sẽ không hỏi gì hắn.

Suy cho cùng thì giao tình giữa hai người họ chưa đủ sâu đến độ sẵn lòng tâm sự với nhau về những chuyện như vậy, mà Triệu Ý cũng chẳng muốn phát triển đến mức ấy.

Vân Tình Cung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com