Đế vương thụ x tướng quân công 【07】
Đối mặt với lời chất vấn của Thẩm Tấn, Mộ Trường Dận không lời gì để nói.
Để tay lên ngực tự hỏi, nếu hai người đổi tình cảnh, nếu lúc trước Thúy Vân thực hiện được, còn hoài thai hài tử Cẩn Chi, Cẩn Chi muốn lưu lại hài tử, y sẽ như thế nào?
Chỉ cần ngẫm lại, Mộ Trường Dận liền khó có thể tiếp thụ, y miễn cưỡng áp xuống phiền muộn trong lòng, đi đến gần Thẩm Tấn hơn, cuối thấp thân mình nhẹ giọng nói: "Cẩn Chi, ta biết chuyện này là ta không đúng, chỉ là ta thật sự rất muốn lưu lại hài tử kia, nếu là một hoàng tử, ta liền không cần đem ngôi vị hoàng đế thật vất vả cướp đến tay chắp tay nhường người."
Nhường ngôi cho tôn thất hài tử, chỉ có thể là người có huyết thống tương đối gần, như vậy liền chọn từ « ngũ phục » (người cùng tông tộc) mà không cần suy xét. Mà ngũ phục trong tôn thất hài tử tương đối thích hợp, hoặc là nhóm thúc bá hậu đại từng cùng phụ hoàng y giành ngôi vị hoàng đế thất bại, hoặc là các huynh đệ hài tử bị dưỡng thành nhàn nhân của y. Nhường ngôi cho người trước y lo lắng phụ hoàng sẽ nhịn không được từ trong quan tài nhảy ra cắn chết y, nhường ngôi cho người sau, y sợ khi mình chết đi tân quân đều không cho y thể diện, chung quy y cùng tân quân giống cha mẹ thân sinh, tuy là huynh đệ nhưng cũng có oán hận.
Nếu không phải y đối với Cẩn Chi có tình cảm thật sự sâu đậm, bằng không tuyệt không nguyện nhường ngôi cho tôn thất hài tử. Cung nữ kia mang thai lần này thật sự chính là ngoài ý muốn, tuy rằng khiến y phiền lòng, nhưng cũng có chút cao hứng, rốt cuộc cũng có thể có một kế thừa thân sinh của mình mới là tốt nhất.
Chỉ là nếu nói muốn nhân chuyện này cùng Cẩn Chi tách ra... Mộ Trường Dận nghĩ đến cái khả năng này, liền cảm thấy khó có thể tiếp thu.
Trong lòng y cháy lên một đám Hỏa Diễm, nhưng y cố gắng áp chế tính tình của mình đừng làm ra loại sự tình xúc động gì, ôn nhu ôm lấy Thẩm Tấn, một bàn tay triều Thẩm Tấn trên đai lưng sờ soạng, một tay còn lại đã từ ngực rồi hướng bên trong quần áo sờ soạng: "Cẩn Chi, lần này tách ra lâu như vậy, ta rất nhớ ngươi..."
Mộ Trường Dận cuối người liền hướng môi mỏng Thẩm Tấn hôn tới.
Thẩm Tấn lại đột nhiên nghiêng đầu, nụ hôn của Mộ Trường Dận cuối cùng chỉ chạm ở phía dưới khóe môi hắn.
Thẩm Tấn thân thủ đè lại hai tay Mộ Trường Dận đang không an phận ở trên người hắn sờ loạn, ngữ khí thản nhiên nói: "Bệ hạ, thời gian không còn sớm." Hắn uyển chuyển hạ lệnh trục khách.
Chỉ là Mộ Trường Dận xem như nghe không hiểu, trong giọng nói mang theo tia ái muội, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, thời gian không còn sớm..."Y từ thủ hạ của Thẩm Tấn rút ra hai tay mình, sau đó tự giải hạ đai lưng mình, xả xuống ngoại bào, chỉ còn lại một kiện trung y cùng áo trong.
Thẩm Tấn nhìn thân thủ y đang muốn thoát trung y mình, vội vàng ngăn cản, đem ngoại bào y cởi nhặt lên rồi ném lại trên người y, trầm giọng nói: "Bệ hạ, ngài nên hồi cung."
Hắn lần này nói trắng ra, khiến sắc mặt Mộ Trường Dận trầm xuống: "Ngươi đuổi trẫm đi?"
Thẩm Tấn cũng không e ngại Mộ Trường Dận phát tác, bình tĩnh nói: "Vi thần không dám."
Mộ Trường Dận thực sinh khí, y phát giận, muốn giận dữ mắng hắn một chút, nhưng nhìn sắc mặt Thẩm Tấn kia bình tĩnh hờ hững, một cỗ khí lại hoàn toàn tiêu tan. Y muốn khiến Cẩn Chi thông cảm cho y, nếu bộc lộ cảm xúc, chỉ sợ tình cảm hai người liền không có biện pháp chữa trị nữa.
Lần này Mộ Trường Dận không nói thêm gì, trực tiếp ôm lấy Thẩm Tấn liền hung hăng hôn lên ...
Nói lại nhiều chuyện xảy ra, không bằng một lần lăn lên sàng đan. Ở trên giường thích, dù nói cái gì đều sẽ thuyết phục tốt.
Chỉ tiếc, Mộ Trường Dận y cho rằng Thẩm Tấn sẽ giống như trước đây chỉ cần mình một thân nhào lên hắn liền từ băng sơn biến thành núi lửa, không nghĩ tới là, thế nhưng Thẩm Tấn phi thường lãnh khốc còn vô tình đẩy y ra.
Bị đẩy ra khiến Mộ Trường Dận kinh ngạc, còn đồng thời, theo bản năng nhìn xuống hạ thân Thẩm Tấn...
&&&&&&&&&&
Thẩm Tấn bởi vì muốn duy trì thói quen nào đó của nguyên chủ Thẩm tướng quân, cho nên rất nhiều phương diện đều cùng với nguyên chủ giống nhau, tỷ như khi mặc y phục, hắn không giống người khác đi mặc y bào rộng rãi, mà là mặc y phục tương đối bó sát người, loại y phục này thích hợp với người luyện võ.
Bởi vậy Mộ Trường Dận liếc mắt liền thấy được nơi nào đó của Thẩm Tấn đã ngẩng đầu dựng lên lều trại.
Thẩm Tấn cũng không phải có thói quen làm một người cấm dục, trước khi xuyên việt, hắn mắc khiết phích rất nghiêm trọng, ít nhất không thể chịu đựng được bạn giường của mình khi đang ở cùng mình trong một thời gian mà cùng với người khác phát sinh tiếp xúc thân mật, nhưng tình nhân bên người hắn lại đến đến đi đi không thiếu, đó là vì dục vọng hắn so với rất nhiều người đều muốn cường liệt hơn.
Diện mạo Mộ Trường Dận tuy rằng không phải khẩu vị của hắn, nhưng lớn lên cũng có nhan sắ trị giá cao. Thẩm Tấn vốn là thích nam nhân, bởi vậy khi bị Mộ Trường Dận trêu chọc không phải là không có hiệu quả. Chỉ là Thẩm Tấn phải diễn xuất một hình tượng nam nhân thụ tình thương, nhịn xuống mà thôi, bằng không hắn đã sớm dưới tình huống Mộ Trường Dận chủ động như vậy liền đem người đẩy ngã ăn luôn rồi lại nói.
Mà khi Thẩm Tấn nhẫn nại dục vọng cự tuyệt Mộ Trường Dận cầu hoan, đối với Mộ Trường Dận mà nói, so với Thẩm Tấn không động tình càng làm y khó có thể tiếp thu.
Bởi vì Mộ Trường Dận xem được, nếu Thẩm Tấn không động tình, còn có thể nói là hắn hiện tại không muốn làm loại sự tình này. Nhưng Thẩm Tấn đã động tình mà lại cự tuyệt y, chỉ có thể thuyết minh, tình cảm Thẩm Tấn đối với y đã xảy ra vấn đề, vẫn thực nghiêm trọng vấn đề.
Trong lúc nhất thời, Mộ Trường Dận có điểm hoảng hốt, cho dù y là đế vương cửu ngũ chi tôn, trước mặt người trong lòng cũng khó tránh khỏi sẽ lo được lo mất, hơn nữa hôm nay tình huống trên triều đình đối với y bất lợi, nếu Thẩm Tấn lại cùng y thành người lạ, kia chẳng phải là họa vô đơn chí? Bởi vậy cho dù có chuyện gì y cũng muốn đem Thẩm Tấn tâm kéo trở về.
Muốn Mộ Trường Dận lại hạ mình đi cầu hoan hắn thì y làm không được, lần đầu tiên còn có thể nói là kìm lòng không đậu, thêm một lần nữa thì đó chính là phạm tiện, nếu Thẩm Tấn không cự tuyệt liền hoàn hảo, còn nếu là cự tuyệt, hoàng đế y này mặt hướng chỗ nào gác a? Chẳng lẽ y đường đường là đế vương còn muốn phạm tiện cầu nam nhân thao y sao?
Thẩm Tấn quyết tâm muốn mượn cơ hội này cùng Mộ Trường Dận phân rõ giới hạn, bởi vậy không quản y ôn tồn khuyên bảo như thế nào, Thẩm Tấn thủy chung là bộ dáng lạnh lùng, bất vi sở động.
Cuối cùng Mộ Trường Dận cũng nổi giận, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Y một đế vương hạ mình cầu hắn như vậy, thậm chí không tiếc buông xuống tự tôn chủ động yêu cầu, hắn thế nhưng còn thờ ơ. Kia bộ dáng ngọt mặn không tiêu quả thực khiến Mộ Trường Dận tùng sinh nộ khí.
Dưới bầu trời này, đất nào không phải đất của Thiên tử, ở trên đất này, dân nào mà không phải dân của Thiên tử.
Địa vị Thẩm Tấn được giống như nay, không phải là dựa vào y sao? Thế nhưng gan lớn bằng trời ném đi mặt mũi của y! Y đường đường một đế vương đối với hắn dùng chân tâm ái mộ mới nguyện ý khuất phục dưới thân hắn mà hầu hạ, thế nhưng đem gia hỏa Thẩm Tấn này sủng ra tính tình như vậy, nay vì một việc nhỏ liền đối với y nhăn mặt!
Mộ Trường Dận phẫn nộ trở về cung, sinh khí một đường, sau khi hồi cung cũng hơi chút bình tĩnh trở lại.
Y đối với Thẩm Tấn là thật tâm ái mộ, cũng không nguyện bởi vì vậy mà cùng Thẩm Tấn thành người lạ, cho nên Mộ Trường Dận bây giờ còn có ý tứ muốn vãn hồi đoạn tình cảm.
Y ngồi ở ngự tòa thượng của mình, đôi mắt có chút không tiêu cự, không biết là suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên y hô: "Nhất hào!"
Nguyên bản trên mặt đất không có một bóng người đột nhiên lại xuất hiện một đạo bóng đen, Hắc y nhân kia cung kính quỳ trên mặt đất, không nói một lời, tồn tại cả người cảm thấy rất mỏng manh.
Mộ Trường Dận không nhìn hướng cái Hắc y nhân kia, chỉ mở miệng hỏi: "Ngươi nói, trẫm ăn nói giải thích khép nép như vậy, Cẩn Chi vì sao không chịu tha thứ trẫm?" Chẳng lẽ thật sự muốn y giết hài tử y hoài cùng cung nữ kia?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com