Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đế vương thụ x tướng quân công 【09】

Thẩm Tấn ở lại kinh thành đã hơn sáu tháng, cho đến khi cung nữ kia sinh hạ một hoàng tử, hắn liền ngưỡng Mộ Trường Dận thỉnh chỉ hồi biên quan.
Mộ Trường Dận không đồng ý, qua ngày hôm sau, trong cung liền truyền tin mẫu thân hoàng tử sau khi sinh vì rong huyết mà chết.
Thẩm Tấn nhìn bộ dạng‘ nữ nhân chướng mắt kia đã bị ta giết chết vì thế chúng ta có thể hòa hảo lại đi’ của Mộ Trường Dận, ngược lại tromg lòng lại thích ứng lợi hại hơn. Mặc kệ nữ nhân kia ra sao, tốt xấu gì cũng là mẫu thân thân sinh của con y, không có công lao cũng có khổ lao, y thế nhưng lại không chút do dự liền xuống tay, cũng không sợ đến ngày sau con của y trưởng thành biết được nguyên nhân mẹ đẻ của mình chết trong lòng sẽ nảy sinh khúc mắc.
Hơn nữa vấn đề của hai người Mộ Trường Dận cùng Thẩm tướng quân căn bản là không phải là cung nữ kia, mà là đứa nhỏ đứa nhỏ mới sinh ra này. Đứa nhỏ này là chứng cứ không thể chối của Mộ Trường Dận, phản bội tình cảm của hai người.
Đối mặt với hành vi cố chấp thỉnh chỉ đi biên quan của Thẩm Tấn, Mộ Trường Dận khuyên răng không được, cuối cùng dưới sự giận dữ cũng đồng ý.
Được ý chỉ của y Thẩm Tấn lập tức bắt đầu làm ra hành động chuẩn bị, một bộ dáng thương tâm muốn rời đi, nhưng như thế lại làm Mộ Trường Dận trong lòng áy náy càng sâu, hoàn toàn không hoài nghi Thẩm Tấn hồi biên quan thật ra lại là để thực hiện tiểu tâm tư.
Tại thời điểm Thẩm Tấn mang theo đội thân vệ rời đi,so sánh cùng Thẩm tướng quân khi trở về, lại nhiều thêm vài người, đúng là Mạnh thừa tướng con trai độc nhất Mạnh Nhất Đường, đang cùng được bảo hộ trong thị vệ của hắn.
Mạnh Nhất Đường lấy thân phận quân sư mà phái tới, nghe nói Mạnh thừa tướng suốt đêm đi thỉnh cầu hoàng thượng hạ chỉ. Việc này làm cho Thẩm Tấn hơi chút có chút kinh ngạc,hắn đều biết Mạnh thừa tướng đối với đứa con trai độc nhất Mạnh Nhất Đường có bao nhiêu sủng ái, thế mà bỏ được đứa con trai độc nhất này đi theo hắn ra biên quan chịu khổ? Chẳng sợ hắn đã cùng lão cáo già này thành lập bước đầu quan hệ hợp tác, hắn cũng sẽ không cho rằng, Mạnh thừa tướng lão cáo già này sẽ nguyện ý lấy con trai độc nhất của mình ra mạo hiểm.
Lâm thịnh thành, Thẩm Tấn nhìn Mạnh thừa tướng tiến đến tiễn đưa rồi tha thiết dặn dò Mạnh Nhất Đường, trong tức khắc nháy mắt đã hiểu.
Nguyên lai không phải Mạnh thừa tướng muốn con trai độc nhất của mình mạo hiểm theo hắn đi biên quan, mà là Mạnh Nhất Đường tự mình cố chấp muốn cùng đi, đại khái là bởi vì luyện Ngũ Cầm Hí lâu như vậy nên thân thể khá hơn nhiều muốn tìm hiểu thêm kiến thức một chút đi? Mạnh thừa tướng cũng không lay chuyển được hắn, chỉ phải đem đem ám vệ bên người mình lưu lại cho nhi tử để bảo hộ.
Mạnh thừa tướng dặn dò Mạnh Nhất Đường xong, liền hướng Thẩm Tấn đi tới, hắn nghiêm túc nói với Thẩm Tấn: “Thẩm tướng quân, Mạnh mỗ đành đem khuyển tử phó thác cho tướng quân, thỉnh tướng quân chiếu cố khuyển tử hảo.”
Thẩm Tấn còn cần trông cậy vào Mạnh thừa tướng liên thủ để đạt thành tâm nguyện, bởi vậy đối với ràng buộc chi gian của hai người cùng an nguy Mạnh Nhất Đường cũng thập phần để bụng. Hắn thật tâm gật đầu, nói: “Thỉnh Thừa tướng yên tâm, Thẩm mỗ tuyệt sẽ không lệnh công tử ra chiến trường.”
Biên quan tuy rằng thường xuyên có quân Tây Nhung quấy nhiễu, nhưng quân Tây Nhung không thể công thành, cho nên chưa từng công phá được thành trì. Thẩm Tấn hứa hẹn không cho Mạnh Nhất Đường ra chiến trường, có ý nghĩa rằng Mạnh Nhất Đường sẽ ở bên trong thành, tuyệt đối an toàn.
Mạnh thừa tướng cũng có ý tứ này, bởi vì chỉ cần ở trong biên thành tại nội tràng, không ra chiến trường liền không còn nguy hiểm, hắn sao lại để con trai độc nhất đi mạo hiểm? Chẳng sợ Mạnh Nhất Đường thỉnh cầu như thế nào, hắn lại sủng ái con trai độc nhất như thế nào thì cũng giống nhau.
Đứng một bên nghe được những lời này Mạnh Nhất Đường rất không cao hứng, hắn đi biên quan là vì ra trận giết địch, không phải đi biên để ăn ăn uống uống tiếp tục làm công tử ca. Chẳng qua hắn mới kháng nghị vài câu, Thẩm Tấn liền liếc mắt lạnh đảo qua: “Mạnh công tử nếu nhập quân, nên biết phục tùng mệnh lệnh chính là quân nhân thiên chức, bổn an bài ngươi như thế nào ngươi phải làm như thế đó!”

Nếu là thời điểm lúc trước còn cùng Thẩm Tấn đối phó, Mạnh thừa tướng nghe được lời này của Thẩm Tấn, nhất định cho rằng hắn muốn chỉnh chết nhi tử mình. Đương nhiên, nếu vẫn giống như trước, hắn cũng sẽ không mặc nguy hiểm phái thuộc hạ đưa nhi tử đến chỗ Thẩm Tấn.
Mà hiện giờ, hắn đã âm thầm cùng Thẩm Tấn kết làm minh hữu, tự nhiên sẽ không hiểu lầm ý tứ Thẩm Tấn. Bất quá lúc này người nhiều mắt tạp, Mạnh thừa tướng chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngươi tiểu tử này, nếu quyết định muốn nhập quân, nên ngoan ngoãn nghe theo Thẩm tướng quân, Thẩm tướng quân còn có thể hại ngươi?”
Lời này nhìn như là nói với Mạnh Nhất Đường nói, nhưng Mạnh thừa tướng lại trước sau chỉ nhìn Thẩm Tấn.
Lúc người ngoài cho rằng hai vị này lại đang ám đấu, hai người không dấu vết trao đổi một ánh mắt.
Thẩm Tấn hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới Mạnh thừa tướng, lôi kéo dây cương, quay đầu ngựa lại, quát: “Xuất phát!”
&&&&&&&&&&
Con đường cổ đại đi lại cũng không tốt, mặc dù đường đi chính là đường lớn nhiều người chọn, cũng chỉ là tương đối chỉnh tề, nhưng so với hiện đại đường xi măng nói, vẫn kém quá xa. Cũng may đoàn người Thẩm Tấn đều cưỡi ngựa, tốc độ rất nhanh.

Mất nửa buổi sáng ra roi thúc ngựa, liền đi ngang qua một thành trấn, Thẩm Tấn nhìn thoáng qua Mạnh Nhất Đường vẫn kiên trì theo sau lưng mình, chủ động đưa ra đề nghị nghỉ ngơi một chút. Đề nghị này làm những thói quen ra roi thúc ngựa liền chính là bôn ba cả ngày của nhóm thân vệ có chút nghi hoặc, sau đó thật nhanh nhìn nhìn Mạnh Nhất Đường, lý giải.
Mạnh Nhất Đường tuy rằng trải qua nửa năm luyện tập Ngũ Cầm Hí, thân thể cường tráng hơn rất nhiều, không hề thường xuyên sinh bệnh nữa, nhưng thân thể so với người bình thường vẫn yếu hơn một chút. Bởi vậy khi Mạnh thừa tướng phái người chiếu cố Mạnh Nhất Đường, bên trong phải có một người tinh thông y thuật.
Mạnh Nhất Đường vừa xuống ngựa, thị vệ tinh thông y thuật kia liền đi tới vì hắn bắt mạch, sau xác định không có gì trở ngại mới yên lòng.
Thẩm Tấn phái thân vệ của mình tiếp theo bao gian khách điếm, sau đó nói mọi người tiến vào khách điếm tu chỉnh. Đến nỗi bổ sung vật tư lương khô gì đó đều có thân vệ chuyên môn  phụ trách, hắn không cần lo lắng.
Thẩm Tấn tiến vào phòng cư trú của mình, chỉ nhìn thoáng qua rồi mới bảo tiểu nhị chuẩn bị nước ấm cùng thau tắm, từ trong bao quần áo hắn lấy ra một lọ thuốc trị thương tốt , xoay người ra cửa, hướng người đi đến gian cách vách của Mạnh Nhất Đường.
Mạnh Nhất Đường nghe được tiếng đập cửa, còn tưởng rằng là người tới đưa nước ấm, mở cửa vừa thấy, không nghĩ tới thế nhưng là Thẩm Tấn, có vẻ có chút giật mình.
Thẩm Tấn nhìn Mạnh Nhất Đường lúc này tùy tiện khoác một kiện áo ngoài có chút bất chỉnh, trên mặt biểu tình hơi ôn hòa hơn một chút, nói: “Hôm nay liên tục cưỡi ngựa nửa canh giờ, ta đoán ngươi hẳn là yêu cầu cái này.” Hắn đem cái chai thuốc trị thương trong tay ló ra ngoài.
Sáng nay bọn họ không sai biệt lắm thì xuất phát lúc 6 giờ rưỡi, hiện tại là 9 giờ rưỡi, cưỡi ngựa ba giờ, phỏng chừng thể nhược đại thiếu gia Mạnh Nhất Đường phần bên trong đùi sẽ bị ma sát. Loại tình huống này rất nhiều người mới bị, đều là trong lúc nhất thời vô pháp thích ứng thời gian dài cưỡi ngựa bị ma sát phần da thịt bên trong đùi, bất quá sau một đoạn thời gian thích ứng liền sẽ hảo.
Mạnh Nhất Đường tiếp nhận thuốc trị thương Thẩm Tấn đưa qua, kỳ thật chính hắn cũng có mang loại dược vật trị liệu ngoại thương này, bất quá này là một mảnh hảo tâm của Thẩm Tấn, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Thấy Mạnh Nhất Đường tiếp nhận rồi, Thẩm Tấn cũng không định ở lại lâu hơn, xoay người trở về phòng.
Mạnh Nhất Đường còn cầm lọ thuốc trị thương kia ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Thẩm Tấn, thẳng đến khi Thẩm Tấn tiến vào trong phòng, hắn mới hồi phục tinh thần lại, cúi đầu nhìn lọ dược trong tay, nói thầm một câu: “Thật sự nhìn không ra, Thẩm tướng quân lạnh như băng thế nhưng lại rất cẩn thận.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com