Đế vương thụ x tướng quân công 【12】
Thẩm Tấn là một người làm việc rất chu toàn, nếu hắn đã nguyện ý, hắn có thể làm cho bất cứ người nào cũng đều yêu thích hắn.
Để duy trì cùng Mạnh thừa tướng làm liên minh, Thẩm Tấn rất chiếu cố Mạnh Nhất Đường, cho dù lực chú ý của hắn phần lớn đặt ở trên người Ân thành chủ cùng quan viên, hắn cũng có thể giờ khắc chú ý tình huống Mạnh Nhất Đường.
Vào đông thời tiết rét lạnh, thức ăn chủ yếu là đồ ăn nóng cùng đồ ăn cay, ăn xong đi làm cả người sẽ ấm lên. Bởi vậy mỗi khi Mạnh Nhất Đường đem chiếc đũa duỗi hướng thức ăn tương đối cay, Thẩm Tấn chắc chắn sẽ ở bên tai hắn thấp giọng nói một câu: “Đây là đồ ăn cay, ngươi không nên ăn nhiều.” May mắn thanh âm hắn rất thấp, trong yến hội ăn uống linh đình lẫn vào tiếng kính rượu cùng tiếng tạp âm chói tai, những người khác không thể nghe được lời hắn nói.
Mạnh Nhất Đường cũng không phải cái loại người phân không rõ tốt xấu, Thẩm Tấn nhắc nhở hắn là vì thân thể hắn không tốt, tự nhiên sẽ không cậy mạnh không nghe lời nhắc nhở hảo ý kia.
Rượu quá đã uống quá nửa, không ít người đều đã uống say tới đỏ mặt, Ân thành chủ đối Thẩm Tấn cười nói: “Đại tướng quân lần đầu tiên tham gia tiệc rượu của hạ quan , quả thật bồng tất sinh huy, hạ quan chuẩn bị một ít khúc thanh trợ hứng, còn thỉnh Đại tướng quân cho hãnh diện.”
*bồng tất sinh huy: lời khách sáo khi khách đến nhà, kiểu: thật vinh hạnh khi... tới.
Thẩm Tấn thờ ơ, Ân thành chủ duỗi tay chụp xuống, sau đó vang lên khúc thanh nhạc . Mặc dù Ân thành chủ tuy rằng luôn miệng nói chỉ là chuẩn bị một ít khúc trợ hứng , nhưng nếu thật sự chỉ có thể nghe khúc nhạc, vậy cũng quá khó coi, bởi vậy thực nhanh có mười mấy vũ nữ mỹ diễm dắt tay nhau đi đến, bước tới trên bãi đất trống nhẹ nhàng nhảy múa.
Sau khi vũ nữ nhảy xong một khúc cũng không lui ra, mà là hướng mười mấy quan viên đi đến, đứng ở bên người bọn họ thay thế vị trí bọn thị nữ, chẳng qua khác ở chỗ khi rót rượu chia thức ăn thì để lộ ra mấy phần ý vị khiêu khích , ngốc tử đều nhìn ra được các nàng tới đây là để làm gì.
Một đợt vũ nữ này nhảy xong rồi, thì lại có một đợt vũ nữ khác nhẹ nhàng đến, chẳng qua giá trị nhan sắc đệ nhị đợt so với đệ nhất đợt thì kém hơn một ít. Mười mấy vũ nữ Đệ nhị đợt còn lại đều bị đưa cho những đệ tử vọng tộc , còn lại vũ nữ đệ tam đợt kế tiếp thì đưa cho thương gia giàu có.
Loại việc nhân tình lui tới trong yến hội đưa tặng vũ nữ ca nữ ở đại hạ là điều thật bình thường, thậm chí có chút người còn sẽ đem chính con sinh thiếp thất của mình ra để tặng người. Bởi vậy Ân thành chủ cũng không kiêng dè Thẩm Tấn một chút nào, ngược lại còn đưa tới hai vị vũ nữ tư dung xuất sắc nhất , đưa đến bên người Thẩm Tấn: “Các ngươi hai người đi rót rượu cấp tướng quân !” Bất quá hắn vẫn đối với Thẩm Tấn có điểm e ngại, không dám nói thẳng, nói trắng ra‘ các ngươi hảo hảo hầu hạ tướng quân ’.
Hai vũ nữ kia cười khanh khách hướng Thẩm Tấn đi tới, các nàng biết mình thân phận thấp kém, chỉ có thể trở thành lễ vật bị chủ nhân tặng cho người khác, cho nên nếu có thể được đưa cho một người địa vị cao diện mạo anh tuấn các nàng đương nhiên cao hứng. Các nàng được đưa cho chủ nhân địa vị cao, ý nghĩa ngày sau cơ hội bị qua tay sẽ nhỏ, thích diện mạo anh tuấn tự nhiên là tâm tư thiếu nữ của các nàng.
Cho nên hai vũ nữ này khi nghe được Ân thành chủ đem các nàng đưa cho Thẩm tướng quân, trong lòng thật sự cao hứng.
Trong đó có một vũ nữ đầu đội tua đi đến bên người Thẩm Tấn vì hắn rót rượu, tại thời điểm cầm bầu rượu hướng trước mặt Thẩm Tấn rót rượu trong chén rượu không, nàng cố tình dùng thân thể đẫy đà của mình mà cọ xát Thẩm Tấn.
Loại thủ đoạn khiêu khích cơ bản nhất này tất cả vũ nữ đều phải học, nam nhân cũng thực thích việc này. Những chỗ ngồi khác đã có không ít nam nhân bị vũ nữ bên người cọ ra hỏa khí, nếu không phải đang trong trường hợp cố kỵ, thế nào cũng sẽ đem người trực tiếp kéo vào trong lòng ngực.
Bất quá người vũ nữ gặp được chính là Thẩm Tấn, nguyên chủ Thẩm tướng quân có phải hay không thuần GAY hắn không rõ ràng lắm, nhưng hắn rất rõ ràng mình là thuần, tất nhiên là thuần 1, đối với nữ nhân hoàn toàn không có hứng thú, ngạnh không đứng dậy nổi a.
Cho nên Thẩm Tấn đối mặt với việc vũ nữ khiêu khích, chỉ là phiền chán nhíu nhíu mày, sau đó đem người đẩy ra, duỗi tay đoạt bầu rượu trong tay nàng, tự rót cho mình một chén rượu. Hắn bưng chén rượu lên, mặt vô biểu tình đối với Ân thành chủ nói: “Đa tạ hảo ý của thành chủ, bất quá bổn
đối với việc này không có hứng thú.”
Ân thành chủ chớp chớp mắt, nhìn nhìn vũ nữ mỹ diễm đang có chút vô thố đứng ở một bên ,lại nhìn nhìn khối băng Thẩm Tấn kia, đột nhiên nháy mắt đã hiểu, sau đó đối với Thẩm Tấn lộ ra một mạt ý cười ái muội.
Đối với nữ nhân không có hứng thú đúng không? Vậy chính là cảm thấy hứng thú đối với nam nhân ? Phân đào đoạn tụ xưa nay cũng chẳng lạ, cũng coi như là sự một kiện nhã phong lưu.
Khó trách nhiều năm như vậy Thẩm tướng quân chưa bao giờ truyền ra cùng nữ nhân có chuyện tai tiếng gì, cũng không có dù một đứa con, nguyên lai đều đem hạt giống dùng trên người nam nhân. Đến nỗi hậu viện Thẩm tướng quân bị Thẩm mẫu nhét vào nào những oanh oanh yến yến, ai không biết việc Thẩm tướng quân chiếu thu nữ nhân , nhưng qua tay liền đưa đến dưỡng lão ở thượng thôn trang , căn bản không quá thân thiết. ( bởi vì nguyên chủ Thẩm tướng quân lo lắng Mộ Trường Dận ghen )
&&&&&&&&&&
Thẩm Tấn thấy Ân thành chủ không hề đề đề cập đến sự tình vũ nữ, liền cho rằng hắn đã từ bỏ, cũng không để bụng.
Lúc diễn ra yến hội, Thẩm Tấn mắt xem lục lộ tai nghe bát phương, nhưng thật ra lại có được không ít tin tức, tỷ như nhà ai cùng nhà ai có quan hệ hảo. Nhà ai cùng nhà ai có thù oán, nhà ai cùng nhà ai chỉ là nể mặt mũi nhau……
Yến hội qua đi, thời điểm Thẩm Tấn chuẩn bị rời đi , Ân thành chủ đột nhiên giữ hắn lại, đối với hắn nói: “Thẩm tướng quân, lễ vật hạ quan cấp tướng quân đã được đưa đến trong viện tướng quân , mong tướng quân vui lòng nhận cho.”
Lễ vật? Cái lễ vật thần thần bí bí gì mà không thể tại đương trường cấp?
Thẩm Tấn không nói chuyện, chỉ là hơi hơi gật đầu, sau đó liền mang theo Mạnh Nhất Đường rời đi.
Mạnh Nhất Đường ở cách Thẩm Tấn một vách sân, không xa, hơn nữa hắn đối với lễ vật Ân thành chủ tặng Thẩm Tấn rất tò mò, bởi vậy dưới tình huống Thẩm Tấn không mở miệng đuổi hắn, liền vẫn luôn ăn vạ trước sau không chịu đi.
Hiện giờ Mạnh gia cùng trận doanh với hắn, Thẩm Tấn cũng lười kiêng dè Mạnh Nhất Đường, dù sao lão bánh quẩy Ân thành chủ này sẽ không đưa lễ vật gì chọc người kiêng kị , nếu Mạnh Nhất Đường thấy được lại như thế nào?
*lão bánh quẩy: mình nghĩ là người làm việc khôn khéo...
Nhưng mà tiến đến sân nhà chính, Thẩm Tấn không thấy được hộp lễ vật, ngược lại nhìn thấy trong phòng có nhiều thêm một người xa lạ.
Thẩm Tấn cau mày nhìn thiếu niên một thân xiêm y đơn bạc bị đông lạnh đến mức mặt trắng bệch nhưng nhịn xuống không run rẩy , thiếu niên mười tám tuổi dung mạo thanh lệ lại mang theo vài phần nhu nhược, rất chọc người thương tiếc. “Ngươi là ai?”
Thiếu niên quỳ trên mặt đất cấp hai người hành lễ, bởi vì Thẩm Tấn không cho phép hắn đứng lên, nên hắn vẫn luôn quỳ gối trên mặt đất lạnh thấu xương , nghe được thanh âm Thẩm Tấn, hắn đầu cũng không nâng nói: “Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân tên là Khanh Liên, thành chủ đại nhân kêu tiểu nhân tới hầu hạ tướng quân.”
Bởi vì thiếu niên kêu là Khanh Liên này không dám ngẩng đầu lên nhìn dung mạo Thẩm Tấn cùng Mạnh Nhất Đường , chỉ biết vào đây có hai người, thế nên hắn chỉ có thể xưng hô với Thẩm Tấn là ‘ đại nhân ’.
Trong miệng Khanh Liên ‘ hầu hạ ’ là có ý tứ gì, trong lòng Thẩm Tấn biết rõ ràng, một mỹ thiếu niên nhu nhược vai không thể gánh tay không thể đề như vậy, có thể làm gã thị vệ dùng để sai vặt sao? Đương nhiên không thể, ‘ hầu hạ ’ này hiển nhiên là làm ấm giường.
Nhưng Mạnh Nhất Đường lại là không rõ ràng lắm, còn tưởng rằng Ân thành chủ bảo thiếu niên này tới làm gã sai vặt, ngược lại rất thương tiếc thiếu niên thoạt nhìn thân thể nhược cùng hắn không sai biệt lắm : “Ân thành chủ sao lại phái ngươi tới hầu hạ Thẩm tướng quân? Thân thể thoạt nhìn đơn bạc như vậy, có thể làm được cái gì? Còn một kiện áo bông cũng luyến tiếc cho ngươi mặc a?”
Lời hắn vừa thốt ra, không riêng gì Thẩm Tấn có chút bất đắc dĩ, ngay cả Khanh Liên đều hết chỗ nói rồi.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, trên người Khanh Liên mặc y phục tuy rằng đơn bạc, nhưng nguyên liệu lại không tồi, đắt hơn xa so với một kiện áo bông bình thường. Hiển nhiên Ân thành chủ vẫn chưa tới mức bạc đãi thiếu niên này, mà là cố ý khiến thiếu niên mặc thành như vậy, tất nhiên vì có dụng ý khác.
Chẳng qua Mạnh Nhất Đường bị Mạnh thừa tướng bảo hộ đến quá tốt, không hiểu lắm sự việc nam nam. Hơn nữa y phục hắn mặc nguyên liệu xưa nay đều là cực hảo, tự nhiên đối với‘ nguyên liệu không tồi ’ cùng ‘ nguyên liệu bình thường’ không thế nào phân được rõ ràng, bởi vậy đối với hắn mà nói, chỉ cần không phải nguyên liệu tốt nhất, thì toàn bộ còn lại đều thuộc về không tốt.
Thẩm Tấn không giải thích cho Mạnh Nhất Đường nội tình trong này, mà là ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mỹ thiếu niên đang cúi đầu chỉ lộ ra một cái cằm hình dạng duyên dáng bóng loáng kia, một mỹ thiếu niên như vậy, tuy rằng khí chất không thế nào phù hợp với khẩu vị hắn, nhưng diện mạo thì lại rất hợp. Lại nghĩ đến việc hắn xuyên qua đây đã gần một năm…… Thẩm Tấn liền nói: “Nếu do Ân thành chủ đưa tới, vậy ngươi liền lưu lại hầu hạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com