Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đế vương thụ x tướng quân công 【16】

Thẩm Tấn đứng ở bên ngoài Bàn Long Điện chờ đợi, dáng người cao lớn, vẫn chưa từng nhúc nhích. Mãi cho đến khi thái dương từ phía đông chuyển lên trên đỉnh đầu, đại thái giám bên người Mộ Trường Dận mới từ Bàn Long Điện đi ra: “Bệ hạ tuyên Thẩm tướng quân yết kiến!”

Thẩm Tấn sắc mặt như thường đi nhanh đến Bàn Long Điện, nhưng trong lòng thật ra đã chuyển qua vài ý niệm.

Khi hắn vừa mới hồi cung Mộ Trường Dận liền làm một lần ra oai phủ đầu như vậy, chẳng lẽ đã phát hiện vài động tác nhỏ trong âm thầm của hắn?Nhưng gần đây Mạnh thừa tướng vẫn chưa đề cập Mộ Trường Dận có điều gì không thích hợp a.

Thẩm Tấn trong lòng ngưng trọng tiến vào trong điện, liền nhìn thấy Mộ Trường Dận ngồi ngay ngắn ngự ở trước bàn xem tấu chương, tuy rằng nghe được tiếng bước chân của hắn, nhưng cũng không ngẩng đầu lên.

Thấy thế, Thẩm Tấn càng thêm cảm thấy không ổn, nhưng hắn vẫn án binh bất động, quy quy củ củ hành lễ với Mộ Trường Dận.

Nhưng không đợi hắn quỳ xuống, Mộ Trường Dận đã mở miệng: “Ngươi lại đây.”

Thẩm Tấn tức khắc yên lòng.

Xem ra lần ra oai phủ đầu này của Mộ Trường Dận không phải vì phát hiện những hành động trong âm thầm của hắn, mà là vì là thái độ không nóng không lạnh thái của hắn đối với y đã chọc giận Mộ Trường Dận. Nếu là vấn đề tình cảm, mà không phải là vấn đề về hoàng quyền, Thẩm Tấn liền không sợ.

Thẩm Tấn chưa bao giờ hạ mình quỳ xuống với bất cứ ai, hiển nhiên cũng không muốn quỳ trước Mộ Trường Dận, Mộ Trường Dận bảo hắn đi qua, miễn hắn hành lễ, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Thẩm Tấn đi đến trước mặt Mộ Trường Dận, cùng y cách một cái bàn.

Mộ Trường Dận lạnh mặt, hỏi: “Tại sao không truyền tin cho trẫm?”

Mấy năm gần đây, chỉ sau khi Mộ Trường Dận truyền tin cho Thẩm Tấn, Thẩm Tấn mới hồi một phong thơ, hơn nữa chỉ nói chính sự chứ không nói những lời phong nguyệt. Lần trước Mộ Trường Dận nhận được thư hồi đáp của Thẩm Tấn giải thích về việc thu dùng Khanh Liên, qua những dòng chữ có thể thấy rõ thái độ không chút để ý, điều này đã chọc Mộ Trường Dận bất mãn, giận dỗi không hề truyền tin qua nữa. Không ngờ Thẩm Tấn thế nhưng liên tiếp mấy năm một phong thơ cũng không thèm viết cho y.

Mộ Trường Dận tuy rằng giận dỗi không viết thư cho Thẩm Tấn nữa, thế nhưng y lại vô pháp vứt bỏ tình cảm của mình đối với Thẩm Tấn. Bởi vậy cho dù mấy năm gần đây Thẩm Tấn chưa từng gửi cho y một phong tin nào, tin tức đưa tới cơ hồ đều là công sự, tất cả đều dùng thái độ phục tùng của thần tử với chủ thượng, loại hành vi này tựa hồ là muốn cùng y phân rõ giới hạn, điều này thực sự làm trong lòng y bất an. Đặc biệt là khi hắn ở biên quan, tin tức thủ hạ truyền đến cơ hồ tất cả đều là Thẩm tướng quân sủng ái nam hầu hoặc là Thẩm tướng quân cùng Mạnh Nhất Đường ở chung hòa hợp, việc này càng làm cho sự ghen ghét trong lòng y phát cuồng.

Sau khi lệnh cho Thẩm Tấn hồi triều, hầu như mỗi ngày Mộ Trường Dận đều đếm thái dương qua, chờ đợi hắn trở về, nhưng đợi mãi cho đến bốn tháng sau mới thu được tin tức Thẩm Tấn vào kinh. Vì phải chờ đợi quá lâu, sự kiên nhẫn của Mộ Trường Dận đã hao hết, thật sự làm y phẫn nộ khó có thể nhịn, cũng bởi vì vậy tại thời điểm Thẩm Tấn vào cung yết kiến, y tức giận đem người nhốt ở bên ngoài hơn phân nửa buổi sáng, cho đến khi chính ngọ, mắt thấy ngày quá nắng, lo lắng sẽ đem phơi người ta tới phát bệnh, mới truyền cho Thẩm Tấn tiến vào.

Thẩm Tấn đối mặt với lời chất vấn của Mộ Trường Dận, chỉ nhàn nhạt nói: “Nghe nói bệ hạ muốn lập Thái Tử?” Mộ Trường Dận muốn lập hài tử do cung nữ kia sinh ra làm Thái Tử, nhưng lại không muốn làm theo ý của Mạnh thừa tướng, lập cung nữ kia làm Hoàng Hậu, bởi vậy chuyện lập Thái Tử cứ như vậy mà trì hoãn.

Mộ Trường Dận cứng lại, hoàng tử trong cung kia là vết rách duy nhất không thể vá lại giữa y và Thẩm Tấn, Thẩm Tấn lấy việc này để ép y, y cũng đích xác không còn lời gì để nói, dù sao cũng là y sai trước.

Chỉ là, đã nhiều năm như vậy, sự tình đã mấy năm trước cũng đáng để nói lại lần nữa hay sao?

Theo thời gian trôi đi, sự áy náy trong lòng Mộ Trường Dận đã dần dần biến mất, giờ đây chỉ còn sự bất mãn cùng không kiên nhẫn. Chỉ là sự bất mãn này y cũng không mảy may biểu hiện ra, bèn nói tránh sang chuyện khác: “Cẩn chi, mấy năm nay ta rất nhớ ngươi, nhưng ngươi một phong thơ cũng không viết cho ta.”

Thái độ Mộ Trường Dận mềm lại, nếu là nguyên chủ Thẩm tướng quân, tư thái bộ dáng hạ mình này của y, nhất định sẽ làm Thẩm tướng quân yêu y sâu đậm kia mềm lòng. Chỉ là hiện tại người trước mặt y là Thẩm Tấn, Thẩm Tấn căn bản không yêu y, tự nhiên cũng sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng.

Bởi vậy Thẩm Tấn như cũ mặt vô biểu tình nói: “Bệ hạ nói đùa, mỗi năm vi thần đều viết cho bệ hạ ba phong thư.” Dựa theo quy củ, hắn đích xác mỗi năm đều cần phải mật báo cho hoàng đế ba phong thư về tình huống biên quan.

Mộ Trường Dận nghe hắn nói xong, trong chớp mắt biểu tình trên mặt biểu tình cương một cái, cuối cùng trầm mặc xuống.

“Ngươi cũng đem nam nhân kia mang về sao?” Mộ Trường Dận sau một lúc lâu mới mở miệng hỏi.

“Hắn chính là mật thám Tây Nhung, đã bị ta xử tử.” Thẩm Tấn biết nam nhân kia trong miệng Mộ Trường Dận là chỉ Khanh Liên, bởi vì chính hắn là người giết Khanh Liên, nên hắn lệnh cho tâm phúc của mình đi xử lý thi thể Khanh Liên, bởi vậy Mộ Trường Dận cũng không biết được tin tức Khanh Liên đã chết.

Sự tồn tại của Khanh Liên đối với Mộ Trường Dận có thể nói là là như xương mắc trong họng, nếu không phải vì kinh thành cùng biên quan cách xa nhau mấy vạn dặm, y hận không thể tự thân giết chết Khanh Liên. Tuy rằng Thẩm Tấn có gởi thư giải thích rằng thân phận Khanh Liên có điểm thực khả nghi, hắn đem người lưu lại bên người chỉ là vì giám thị, nhưng đối với một cái bình dấm chua nam nhân mà nói, không thể trông cậy vào việc y có thể bảo trì lý trí, bởi vậy Mộ Trường Dận xem sự giải thích của Thẩm Thấn chính là để giúp Khanh Liên giải vây.

Hiện tại nghe được Thẩm Tấn chính miệng nói ra Khanh Liên đã bị hắn xử tử , Mộ Trường Dận cảm thấy vui sướng, đồng thời, lại có điểm hoài nghi —— Thẩm Tấn có phải hay không lo lắng y sẽ gây bất lợi đối với Khanh Liên, cố ý báo tin tức giả, ngầm đem người đi kim ốc tàng kiều?

Nhưng mà mặc kệ Mộ Trường Dận trong lòng hoài nghi cỡ nào, mặt ngoài y trước sau như một là bộ dáng tin tưởng Thẩm Tấn, mỉm cười nói: “Trẫm còn lo lắng rằng ngươi sẽ bị mật thám kia tính kế, hiện giờ trẫm đã yên tâm rồi.”Y dừng một chút, không hề đề cập tới đề tài có quan hệ tới Khanh Liên nữa, “Ngươi đã mệt nhọc bôn ba mấy tháng, vậy liền ở nơi này của trẫm hảo hảo nghỉ ngơi một chút.”

Trước kia Thẩm tướng quân cũng ít khi ngủ lại Bàn Long Điện, hiện giờ Mộ Trường Dận đưa ra lời mời, ý đồ trước phải đem mây thuẫn hai người giải quyết.

Thẩm Tấn hơi hơi mị một chút mắt, nhìn Mộ Trường Dận trước mắt đang có chút chờ mong nhìn về phía mình, đột nhiên tiến lên một bước, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt y, hơi hơi câu môi nói: “Buổi chiều ta có chút việc, lát nữa bắt buộc phải ra cung.”

Trong mắt Mộ Trường Dận toát ra vài phần thất vọng.

Thẩm Tấn tiếp tục nói: “Đồ ăn sáng ta còn chưa kịp ăn đã phải vội vã tiến cung, ngươi không muốn lưu ta lại cùng dùng cơm trưa sao?”

Mộ Trường Dận kinh hỉ nói: “Lưu lưu lưu! Đương nhiên lưu!” Y giương giọng lệnh người đi phân phó cho Ngự Thiện Phòng chuẩn bị cơm trưa.

Thẩm Tấn thong thả ung dung đi đến bên cạnh giường Mộ Trường Dận mà ngồi xuống dưới nệm, không nhanh không chậm nói: “Ta sẽ ngủ ở đây, buổi tối ta lại tiếp tục tiến cung.”

Mộ Trường Dận nghe Thẩm Tấn muốn buổi tối lại tiến cung để ngủ lại, mới là chân chính phi thường kinh hỉ. Trước kia, Thẩm tướng quân một khi đã ngủ lại hoàng cung vào buổi tối, đều là cùng y lăn giường, hiện giờ Thẩm Tấn nói ra lời này, liền ý nghĩa thái độ tất nhiên đã mềm đi, nguyện ý tha thứ cho y, y há có thể không cao hứng sao?

Thẩm Tấn duỗi thân mình dựa vào nệm trên giường, nhìn bộ dáng Mộ Trường Dận kia mặt mày tươi cười, khóe môi hắn chậm rãi gợi lên một mạt cười…… Đêm nay đúng thật là trong lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com