Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1-5

Chương 1: Chết đi sống lại

Sáng sớm, trong phòng thực an tĩnh, người trên giường còn đang ngủ say, ánh mặt trời ngoan cường xuyên thấu qua khe hở bức màn, rọi lên gương mặt thiếu niên đang ngủ say trên giường, vì thiếu niên mạ lên một lớp vầng sáng vàng nhạt, khiến cho cậu thoạt nhìn càng thêm loá mắt, trông như thiên sứ vậy.

Lông mày cậu không đậm không nhạt, đường nét mềm mại mà vẫn toát lên vẻ anh tuấn, đuôi mắt hơi xếch nhẹ đang yên lặng khép lại, hàng lông mi dài mà cong vút ở mí mắt tạo thành một bóng mờ nhỏ bên dưới mí mắt, xuống nữa là sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn màu hoa hồng hơi hơi hé mở ra một khe hở nhỏ, mơ hồ lộ ra một chút đầu lưỡi phấn nộn.

Làn da cậu rất trắng, nhưng không phải dạng tái nhợt bệnh tật do không tiếp xúc với ánh Mặt Trời, mà là một loại trắng thật xinh đẹp như trân châu, đôi má mịn màng dưới ánh nắng hiện lên sắc hồng nhàn nhạt cùng một tầng lông tơ mịn, cả người trông chẳng khác gì một búp bê sứ an tĩnh, đẹp đến mức không chân thật. Nếu lúc này có ai đó bước vào căn phòng này, nhất định sẽ cho rằng mình đã xuyên không vào thế giới mộng ảo, nhìn thấy hoàng tử nhỏ đang say ngủ.

Qua một lát sau,người trên giường khẽ nhíu mày, biểu tình an tĩnh bỗng trở nên thập phần thống khổ, cái trán trơn bóng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, giống như lâm vào ác mộng mà không cách nàothoát ra, mí mắt hơi mỏng run run, tròng mắt không ngừng lăn lộn, như đang cực lực giãy giụa để tỉnh lại. Qua thật lâu sau, cậu như thể đã chiến thắng được ác mộng, đột ngột mở bừng mắt!

Nhưng mà đó là loại ánh mắt gì thế kia, giống như đã nhiều lần trải qua tang thương, nặng nề và tuyệt vọng, không hợp với vẻ ngoài xinh đẹp của cậu tí nào.

Bạch Nhất Hàm trợn to mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội, rất lâu sau mới chầm chậm bình tĩnh lại. Cậu muốn thở dài, vì sao lại không chết ? Cậu rõ ràng cảm nhận được cơn đau nhói khi viên đạn xuyên tim, cả cảm giác sự sống đang rút đi một cách tuyệt vọng, tại sao vẫn còn sống?

Nhà cậu sớm đã phá sản,cả nhà sống vô cùng túng quẫn, trước đó không lâu ông nội lại vừa qua đời, chỉ việc làm một cái lễ tang đơn sơ cũng đã tiêu hết chút tiền tiết kiệm cuối cùng còn sót lại trong nhà. Nhớ năm xưa nhà họ Bạch ở Hoa Thành cũng là danh môn vọng tộc đứng số một số hai, vậy mà một sớm sụp đổ, tường đổ ai cũng đẩy, cả nhà từ thiên đường rơi xuống địa ngục, mà hết thảy chuyện này, đều là do chính cậu ngu xuẩn!

Hiện giờ, ông nội cũng bị những tấm ảnh chụp đó của cậu làm tức chết rồi, mà cậu lại biến thành một tên tàn phế, cấp cứu, nằm viện, trị liệu, khôi phục chức năng sau đó phải tốn bao nhiêu tiền? Tình trạng nhà bọn họ hiện giờ căn bảnkhông gánh nổi! Mà số tiền ít ỏi cậu tự tích góp kia e ra rằng chỉ là một bọt nước nhỏ chẳng làm được tích sự gì ! Vì sao lại muốn cứu cậu ? Sự tồn tại của cậu, chỉ có thể đem đến tai họa cho những người nhà đã yêu thương mình. Cậu rõ ràng đã dùng động tác giả khiến viên cảnh sát kia nổ súng bắn chết mình, vậy mà tại sao vẫn chưa chết?!

Cậu lẳng lặng nằm, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, khóe mắt xinh đẹp lặng lẽ trượt xuống một giọt nước mắt trong suốt, nhanh chóng tan vào tóc mai mà biến mất. Lại một lát sau, cậu rốt cuộc phát giác được có cái gì đó không đúng. Thân thể cậu không có bất luận cảm giác đau đớn gì, giật giật ngón tay trái cùng đùi phải. Cậu trong lòng chấn động, ánh mắt cuối cùng cũng tập trung, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến đồng tử cậu co rụt lại, tại sao lại như vậy?!

Đây là căn phòng căn phòng của cậu trước khi nhà phá sản!

Bức màn màu Champagne(*ánh vàng), bố cục phối màu tông ấm, toàn bộ phòng toát lên vẻ xa hoa kín đáo. Hết thảy những thứ này đều quá quen thuộc ! Nhưng căn biệt thự này rõ ràng đã bị bán đi để thế chấp nợ cho ngân hàng.

Cậu kinh ngạc ngồi dậy, kéo ống quần ngủ màu xanh nhạt lên nhìn đùi phải của mình, nơi rõ ràng đã bị người khác đánh gãy đến lộ cả xương trắng bên trong, giờ phút này đang khỏe mạnh đặt trên giường, da thịt trắng sứ, cẳng chân thon dài, đường cong mượt mà, lông tơ rất thưa. Dưới mắt cá chân là một bàn chân trắng nõn đẹp đẽ, bàn chân cậu cực mỏng, ngón chân mượt mà, móng chân lại phấn nộn, thoạt nhìn qua còn chẳng giống chân con trai, lúc này bởi vì khiếp sợ mà ngón chân hơi hơi cuộn tròn, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Cậu lại đưa tay trái lên trước mắt, hứng lấy tia nắng mặt trời, mở to hai mắt quan sát.

Đây là một bàn tay cực kì xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng mà hài hòa, móng tay hồng nhạt khỏe mạnh được cắt tỉa gọn gàng.Lúc này bởi vì hứng nắng, toàn bộ móng tay đều lộ ra một mảng thịt hồng nhạt xinh đẹp, thoạt nhìn giống như là được điêu khắc hoàn mỹ mà ra.

Nhưng Bạch Nhất Hàm nhớ rất rõ ràng, bàn tay này bị người ta dùng chân dẫm, dùng cục đá nghiền nát đến không ra hình thù gì, sưng to vặn vẹo, máu thịt lẫn lộn, căn bản không còn hình dáng của một bàn tay,cho dù là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất thế giới cũng không thể phục hồi như cũ.

Vậy mà bây giờ, nó lại lành lặn ở trước mặt mình, như thể chưa từng bị thương. Cậu chầm chậm cuộn tay thành quyền, cảm nhận lực từ bàn tay này, lại nhìn đùi phải trên giường cũng lành lặn y như vậy. Trong lòng kích động, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu nghĩ một hồi, cầm lấy điện thoại đang đặt trên đầu giường nhìn ngày...

Đây là...... Bốn năm trước? Cậu lập tức nhảy xuống giường, lao vào phòng tắm.

Nhìn khuôn mặt hơi ngây ngô của mình được phản chiếu trong gương, một khuôn mặt chưa từng bị mài mòn bởi sương gió, lại giơ tay trái lên ngắm đi ngắm lại. Thật lâu sau, cậu dùng hai tay che lại mặt, bật cười khúc khích. Cười cười rồi lại khóc nấc thành tiếng, từng giọt nước mắt to như hạt đậu trào qua kẽ tay, lăn dọc theo cổ tay trắng sứ chảy vào ống tay áo.

Trời cao thương hại cậu, để cậu quay về thời điểm mọi bi kịch trước kia đều chưa bắt đầu. Lần này, cậu nhất định sẽ trân trọng tình yêu mà người nhà đã dành cho mình, làm một bé ngoan, cũng không dám náo loạn nữa......

Chương 2: Mẹ và chị gái đáng yêu

Thời gian qua 10 giờ, cha Bạch là Bạch Bác Nhân cùng anh trai Bạch Ngạn đã sớm đến công ty, mẹ Bạch là Hoa Hiểu Nhiễm nhìn cầu thang an tĩnh, lo lắng sốt ruột nói:

"Hàm Hàm sao còn chưa xuống nữa? Dù có là buồn ngủ cũng phải ăn chút gì rồi ngủ tiếp chứ, bằng không sẽ đói đến sinh bệnh mất."

Bà đã không còn trẻ, nhưng vẫn mỹ lệ đoan trang, mang theo khí chất tao nhã của các tiểu thư khuê các ngày xưa, vóc dáng bà không cao, dáng người nhỏ xinh, rất có cảm giác một loại hương vị mưa bụi của Giang Nam, hơn nữa bảo dưỡng vô cùng tốt, trông chỉ như mới hơn ba mươi.

Đại tiểu thư nhà họ Bạch là Bạch Tuyết Tình kéo cánh tay của Hoa Hiểu Nhiễm, ôn nhu khuyên nhủ:

"Mẹ đừng có gấp, em trai hôm qua ngủ muộn, hôm nay muốn ngủ nhiều một chút cũng là bình thường thôi mà, nếu giớ chúng ta lên đánh thức, chỉ sợ em ấy lại không vui."

Bạch Tuyết Tình khác với cái tên dịu dàng của mình cô lại là một cô gái mạnh mẽ, cô mặc một thân váy đen bó sát làm nổi bật thân hình phập phồng quyến rũ, trên mặt trang điểm nhẹ nhưng không kém phần tinh xảo, nhìn khôn khéo mà lão luyện.

Hoa Hiểu Nhiễm gật gật đầu,vẫn không yên tâm nói:

"Em trai con cũng không biết bị làm sao nữa, dạo gần đây cứ luôn buồn bực, hỏi thì thằng bé không chịu nói, rốt cuộc là ai chọc nó không vui? Ba và anh hai con thì cả ngày chỉ biết công ty công ty, chẳng quan tâm gì đến Hàm Hàm,Hàm Hàm tuổi còn nhỏ mà , tâm trạng cứ không tốt mãi như vậy thì thân thể nào chịu nổi? Vậy mà hai người đó cũng không hỗ trợ tìm cách gì cả!”

Bạch Tuyết Tình bất đắc dĩ nói:

" Ba với anh rất bận mà, em trai giờ tuổi cũng lớn rồi, nếu có bí mật hay phiền não nho nhỏ, chúng ta cũng chẳng giúp được gì."

Hoa Hiểu Nhiễm thở dài nói:"Thằng bé có phiền não gì thì cũng nên nói với mẹ chứ, thật là..."

Bà đột nhiên biểu tình "Dữ tợn" nói:

"Nếu để mẹ biết ai làm bảo bối nhỏ của mẹ buồn, mẹ nhất định phải làm tên đó hối hận không thôi!"

Bạch Tuyết Tình cũng nghiêm mặt nói:

" Mẹ nói đúng, nếu chẳng có ai chọc thì thôi, nhưng nếu thật sự có ai làm em buồn, con với anh hai cũng sẽ không bỏ qua cho nó đâu!"

Hoa Hiểu Nhiễm vô cùng tán đồng:

"Đúng! Phải thế chứ! Lúc mẹ mang thai em con ăn lầm đồ, làm hại em trai con khi còn nhỏ thân thể đã yếu ớt, cứ phải ra vào bệnh viện, chịu bao nhiêu khổ cực, tất cả đều là mẹ có lỗi với nó.Thật vất vả Hàm Hàm mới trưởng thành, tính tình lại mềm yếu như vậy, thực dễ bị bắt nạt, con cùng A Ngạn tính cách đều mạnh mẽ, ra bên ngoài mẹ cũng yên tâm. Nhưng em trai con thì...haiz~ hiện tại mẹ và ba con còn sống đương nhiên là không sao, nhưng đến lúc ba mẹ không còn, em trai con phải nhờ vào con với A Ngạn che chở ."

Bạch Tuyết Tình bất đắc dĩ nói:

"Mẹ, lời này mẹ đều nói 800 lần rồi, con với anh hai từ nhỏ đã cưng chiều em trai mà lớn, chẳng lẽ mẹ còn không tin bọn con sao? Mẹ cũng biết mà, con với anh hai yêu thương em trai không thua kém gì ba với mẹ đâu."

Nhưng em trai tính tình mềm yếu sao? Mẹ nhà mình đúng là biết nói đùa, nhưng mà ngẫm lại thì cũng đúng, thằng nhóc kia giống như một con chuột chui vào ổ súng(*) chỉ giỏi ức hiếp người nhà, thật ra thì vừa ngốc lại vừa nhát gan. Nghĩ như vậy, đúng là hiểu con không ai bằng mẹ, vẫn là mẹ hiểu em ấy nhất.

(*)chuột chui vào ổ súng: Là một thành ngữ ví von – chỉ dám hung dữ khi trốn vào an toàn

Bạch Nhất Hàm đứng ở chỗ rẽ cầu thang, nghe mẹ cùng chị hai mình đối thoại dưới lầu, hốc mắt vừa mới lau khô lại ươn ướt. Luôn là mẹ lo lắng cho mình, luôn là chị hai quan tâm mình, khung cảnh như vậy, làm cậu cảm thấy dường như đã qua mấy đời, đã bao lâu rồi cậu không được ăn một bữa cơm cùng gia đình? Lần cuối cậu về nhà, là sau khi xảy ra sự kiện kia, cậu tâm thần hoảng hốt theo bản năng về đến nhà muốn tìm kiếm an ủi, nhưng không nghĩ tới tên kia lại tàn nhẫn đến thế, phát tán những bức ảnh ghê tởm kia khắp nơi,khiến ông nội bị kích động tức chết ngay tại chỗ, mọi người trong nhà đều nhìn cậu bằng ánh mắt phẫn nộ cùng thất vọng, sau đó cậu cứ sống ngơ ngẩn như cái xác không hồn cho đến ngày chết đi.

Cậu đã từng là tiểu thiếu gia cao ngạo nhận được muôn vàn sủng ái của Bạch gia, phía trên có cha là Bạch Bác Nhân cùng mẹ là Hoa Hiểu Nhiễm thương yêu cưng chiều, phía dưới thì có anh trai Bạch Ngạn cùng chị gái Bạch Tuyết Tình bảo vệ, ông nội Bạch Hải Minh cũng yêu thương cậu tận xương tủy, thậm chí còn đem đến một Mục Tĩnh Viễn làm trâu làm ngựa thật cẩn thận hầu hạ, cuộc sống không thể nào sung sướng hơn.

Tính cách cậu cởi mở, hoạt bát lại thích làm nũng, được trưởng bối lẫn người cùng lứa đều thích, ai gặp cũng phải cung kính gọi một tiếng"Bạch tam thiếu"

Hai nhà Mục, Bạch là thế giao, cậu cùng Mục Tĩnh Viễn từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, được Mục Tĩnh Viễn xem như tròng mắt mà bảo hộ, muốn ngôi sao thì không cho ánh trăng, được cưng chiều đến vô pháp vô thiên, cứ ngỡ cả đời này sẽ mãi sống vô lo vô nghĩ như vậy, không ngờ cuối cùng lại có kết cục thê lương.Mọi thứ bắt đầu từ chuyện chị cậu yêu Mục Tĩnh Viễn.

Mục Tĩnh Viễn cao lớn anh tuấn, khí thế bất phàm, bởi vì cha mẹ đều mất trong một vụ tai nạn xe cộ, buộc anh phải tiếp quản tập đoàn Mục thị khi tuổi còn rất trẻ, năng lực cùng ngoại hình đều thuộc ngàn dặm mới tìm được một. Bạch Tuyết Tình là đại tiểu thư nhà họ Bạch, ngoại trừ đối với em trai muốn gì được nấy thì đối với người ngoài vô cùng kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, thế nhưng lại nảy sinh tình cảm với người đàn ông hoàn hảo không chê vào đâu được như Mục Tĩnh Viễn. Bạch Tuyết Tình dám yêu dám hận, yêu Mục Tĩnh Viễn liền to gan theo đuổi, người ta đều nói nữ truy nam chỉ cách lớp lụa mỏng, hai người họ càng ngày càng thân thiết.

Chương 3: Không thấy ánh dương

Mà lúc ấy bản thân cũng có kết giao bạn gái, tên là cũng có một cô bạn gái tên là Đào Khởi, là một cô gái thanh thuần khả ái. Lúc cô ngây ngô lại dũng cảm thổ lộ với cậu, vì không muốn thương tổn một cô gái đáng yêu như vậy, lại đối với tình yêu có chút tò mò nên cậu đã đồng ý. Thế nhưng sau một thời gian quen nhau, cậu lại kinh hoàng phát hiện cbản thân đối với con gái chỉ dừng lại ở mức độ thưởng thức chứ không có chút gì là muốn tiến thêm một bước tới dục vọng, ngược lại khi nhìn thấy một mảng da lộ ra nơi cổ áo của Mục Tĩnh Viễn lại đâm ra suy nghĩ bậy bạ. Cậu cảm thấy mình có khả năng không được bình thường, liền tra cứu thông tin, biết được mình chính là loại người mà người ta vẫn gọi là đồng tính. Cậu lúc ấy là lần đầu tiên đối mặt với việc tính hướng của bản thân không giống người thường, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Sau khi vội vàng chia tay Đào Khởi, theo bản năng cậu muốn tìm người thân cận nhất với cậu là Mục Tĩnh Viễn để xin giúp đỡ, nhưng rồi mới ngỡ ngàng phát hiện không biết từ khi nào anh ta và chị gái mình đã trở nên rất thân thiết. Cậu từ nhỏ được chiều chuộng, dưỡng thành cái thói không để ý đến bất cứ điều gì,làm việc gì cũng khó mà nghĩ đến cảm xúc của người khác. Cậu thấy Mục Tĩnh Viễn và chị gái thân thiết, trong lòng vô cùng phẫn nộ, cảm thấy mình bị phản bội.

Cậu chỉ biết bản thân mình thương tâm phẫn nộ, lại không rõ loại cảm giác này, kỳ thật gọi là ghen. Mục Tĩnh Viễn ở trong lòng cậu chiếm một vị trí quan trọng mà người khác không thể thay thế, cậu dựa dẫm vào anh, tin tưởng anh, dưới sự che chở lâu dài, Mục Tĩnh Viễn từ lâu đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cậu, chỉ là về mặt tình cảm cậu quá chậm chạp nên không kịp nhận ra.

Nhưng lúc này cậu lại có cảm giáckhủng hoảng chưa từng có : cậu từng cho rằng Mục Tĩnh Viễn sẽ đối tốt với cậu cả đời, nhưng Mục Tĩnh Viễn thật ra cũng không giống cậu, anh sẽ cưới vợ sinh con, sẽ có một người phụ nữ thay thế vị trí của mình, được anh quan tâm yêu quý, mà người này lại rất có thể là chị mình.

Cậu cảm thấy lãnh địa của mình đã bị xâm phạm, cả người giống một con sư tử cuồng bạo, nhưng lại không biết phải làm thế nào, chỉ có thể dùng cách vô lý gây rối để thể hiện sự tức giận. Điều đó khiến Mục Tĩnh Viễn tâm lý cùng thể xác đều mệt mỏi, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh lần đầu tiên trong đời.

Thế nhưng dù hai người có chiến tranh lạnh cũng không thể ngăn cản tình cảm của Mục Tĩnh Viễn và chị hai, chẳng bao lâu sau bọn họ liền công bố tin kết hôn,mà chính khoảng thời gian này, hẳn chính là khoảng trước khi họ công bố hôn sự sau khi đã chiến tranh lạnh.

Cậu nhớ rõ lúc ấy mỗi ngày mình đều vô cùng cáu kỉnh, đem tất cả cảm xúc tiêu cực trút lên người những người thân yêu thương mình. Sau khi hai người họ tuyên bố tin kết hôn, cậu lại càng phẫn nộ, dùng mọi cách để châm chọc thậm chí là nhục mạ Mục Tĩnh Viễn, đối với chị gái cùng những người thân khác cũng chẳng có chút sắc mặt tốt nào, càng lúc càng đẩy những người yêu thương cậu ra xa. Ở bên ngoài cũng thập phần nóng nảy, một lời không hợp liền cùng người vung tay đánh nhau, thường xuyên xung đột với người khác. Mỗi lần như vậy đều là anh hai hoặc là Mục Tĩnh Viễn tới thu dọn cục diện rối rắm cho cậu.

Mỗi ngày cậu đều làm loạn bằng mọi cách, cuối cùng cũng khiến cho hôn sự giữa chị gái và Mục Tĩnh Viễn bị phá hỏng, nhưng đồng thời cũng đẩy Mục Tĩnh Viễn ra xa, giữa cậu và chị gái cũng nảy sinh khoảng cách. Thế nhưng cậu lớn lên trong nhung lụa, được cưng chiều từ nhỏ, đã quen với sự bao dung và yêu thương của người khác, nên hoàn toàn không để tâm đến điều đó.

Bạch Nhất Hàm giơ tay xoa xoa khóe mắt, tay phải chậm rãi vuốt ve những ngón tay trái còn nguyên vẹn, nhắm mắt lại.

Chị hai cùng Mục Tĩnh Viễn là thật lòng yêu nhau, thế nhưng kiếp trước cậu lại vì tư tâm của mình mà sống chết ngăn cản hôn lễ của họ, chia rẽ họ, khiến hai người đều thống khổ, còn cậu cũng chẳng có được hạnh phúc, ngược lại còn cùng hai người đều xa cách.

Kiếp này, cậu nhất định phải ngoan ngoãn, ngoan ngoãn chúc phúc cho chị hai và Mục Tĩnh Viễn. Mục Tĩnh Viễn là thẳng, người anh yêu chính là chị hai. Vậy anh ấy yêu thương mình, có phải cũng là vì yêu chị mình mà yêu ai yêu cả lối về hay không?

Nghĩ đến đây, tim Bạch Nhất Hàm đau thắt lại, cậu ôm lấy ngực,nhắm mắt lại. Cứ như vậy đi, mình ngu xuẩn lại dơ bẩn như vậy, làm sao có thể lại đi mơ ước đến Mục Tĩnh Viễn? Anh ấy nên là anh rể mình mới đúng.

Vậy, hãy để cho tâm tư bẩn thỉu này vĩnh viễn chôn sâu dưới đáy lòng, vĩnh viễn đừng để nó thấy ánh dương. Như vậy, mọi người đều vui vẻ, thật tốt biết bao.

Chương 4: Chỉ là ác mộng

Cậu lại đứng trong chốc lát, điều chỉnh xong cảm xúc, hít sâu một hơi, cuối cùng từ chỗ rẽ bước ra, chậm rãi đi xuống cầu thang.

Mẹ Bạch vừa thấy đứa con út yêu dấu xuống lầu thì vội vàng đi lên đón,miệng không ngừng nói:" Hàm Hàm sao giờ con mới xuống ? Có đói không? Thím Dương ? Thím Dương ! Mau đem bữa sáng của Hàm Hàm bưng lên!"

Bà vừa mới lại gần, đã tinh mắt nhận ra khóe mắt của Bạch Nhất Hàm ửng đỏ, bộ dáng như vừa mới khóc, tức khắc lòng mẹ đau như thắt, tâm can đều phát run, bà vội duỗi tay sờ mặt con trai, đau lòng nói:

"Hàm Hàm con làm sao vậy? Vẫn không vui sao? Có chuyện gì lại không thể nói với mẹ? Ai chọc con không vui con cứ nói mẹ, mẹ đòi lại công bằng cho con được không?"

Bạch Nhất Hàm gắt gao nắm lấy tay mẹ đang đưa tới, nhìn người mẹ trước mặt đang lo lắng sốt ruột, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, từng giọt nước mắt rơi xuống, cậu ôm lấy mẹ, iọng nghẹn ngào lẩm bẩm: "Mẹ, con xin lỗi... xin lỗi... chị...xin lỗi..."

Mẹ Bạch luống cuống đến độ không biết làm sao, Bạch Tuyết Tình đã sải bước đi tới, mặt mày lạnh lẽo nói:

" Tiểu Hàm, em thành thật nói với chị, có phải có ai bắt nạt em không? Ai?! Em nói cho chị! Xem lão nương có đánh gãy chân nó hay không!" Giọng nói của cô nghiêm khắc, nhưng tay lại nhẹ nhàng vuốt lưng Bạch Nhất Hàm, từng chút từng chút giúp cậu bình tĩnh lại.

Mẹ Bạch cũng không có hơi sức so đo con gái tự gọi mình "Lão nương" thô lỗ, vội nói tiếp:

"Đúng đó Hàm Hàm, con có gì ấm ức thì nói với mẹ đi, con thế này, là muốn mẹ đau lòng chết sao?"

Một lát sau, Bạch Nhất Hàm rốt cuộc cũng bình ổn được cảm xúc, đối mặt với sự truy hỏi của mẹ và chị  mình cậuchỉ biết lắc đầu, chuyện này, biết phải nói thế nào đây?

Mẹ Bạch cùng Bạch Tuyết Tình nào lại chịu buông tha cậu, Bạch Nhất Hàm bị hỏi ép quá mức, chỉ có thể nói:

"Thật sự không có gì, chỉ là vừa rồi con nằm mơ thấy ác mộng, bị dọa sợ thôi."

Mẹ Bạch dỗi nói: "Con đừng có gạt mẹ, ác mộng gì mà dọa con thành ra thế này hả?”Bạch Tuyết Tình cũng liếc cậu một cái, vẻ mặt " em lại bịa chuyện".

Bạch Nhất Hàm thở dài, thanh âm nặng nề nói:

"Thật mà, con mơ thấy con hại cả nhà mình phá sản, cả nhà phải chen chúc nhau trong một căn hộ nhỏ chịu khổ.”

Mẹ Bạch "phụt" một tiếng bật cười, vỗ vai cậu nói:

"Ha ha ha bảo bối nhỏ của mẹ, sao con lại đáng yêu thế? Con lấy đâu ra bản lĩnh quậy nhà mình phá sản chứ?”

Bạch Nhất Hàm mặt không biểu cảm.

Bạch Tuyết Tình ho nhẹ một cái, mẹ Bạch lập tức thu lại nụ cười, giả vờ ho khan hai tiếng nói:"Hàm Hàm mấy ngày này tinh thần không tốt nên mới mơ mấy chuyện vớ vẩn thế thôi. Nếu thấy buồn chán thì bảo chị con dẫn ra ngoài chơi đi.”

Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ nói:"Mẹ, chị hai bận lắm, con cũng đâu không là đứa con nít, chẳng lẽ ra đường còn cần người lớn dắt đi?”

Chị cậu lúc này hẳn là đang trong giai đoạn mặn nồng với Mục Tĩnh Viễn, là thời điểm một phút cũng không nỡ rời nhau. Vậy mà chỉ vì tâm trạng của mình không tốt, chị chẳng đến công ty, cũng không đi hẹn hò, chỉ ở nhà chờ mình tỉnh lại, vậy đã đủ thấy chị yêu thương mình đến nhường nào rồi.

Vì sao trước kia mình lại không biết quý trọng, cứ đẩy người chị đối xử tốt với mình như vậy ra xa dần? Cho đến trước lúc cậu chết, chị ấy gần như đã chẳng còn muốn nói chuyện với cậu nữa.

Bạch Tuyết Tình nói:"Nếu em muốn chị đi cùng, thì chị nghỉ một ngày cũng chẳng sao cả.”

Mẹ Bạch gật đầu nói: "Đúng vậy, con xem chị con cũng đã nói vậy rồi."

Bạch Nhất Hàm kiên quyết nói:"Không cần đâu mẹ, con chỉ đi ra ngoài dạo một lát, chị hai có việc thì cứ để chị ấy đi đi."

Bạch Hải Minh của Bạch gia khi còn trẻ đã dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một tay sáng lập nên tập đoàn Bạch Để. Sau khi bà nội qua đời, ông cũng đã có tuổi, bèn giao toàn bộ sự nghiệp lại cho ba cậu là Bạch Bác Nhân, còn mình thì dọn đến một căn biệt thự yên tĩnh để dưỡng già. Bạch Bác Nhân không có phụ lòng kì vọng của cha ông, những năm tiếp quản Bạch thị vẫn luôn vững vàng ổn định, điều hành cả tập đoàn đâu ra đấy, mà anh hai Bạch Ngạn cũng sớm vào Bạch Để hỗ trợ, chuẩn bị tương lai tiếp quản sản nghiệp của cha.

Bạch Tuyết Tình cũng đến Bạch Để công tác, đừng nhìn cô là phụ nữ mà khinh thường, nagy cả đàn ông cũng khó sánh bằng sự khôn khéo và quyết đoán như cô. Dựa vào năng lực của chính mình để bước vào ban lãnh đạo công ty, là một nữ cường nhân danh xứng với thực.

Chương 5: Đừng tỉnh lại

Bởi vì khi còn nhỏ thể trạng Bạch Nhất Hàm không tốt, cả nhà đều rất thiên vị cậu, mẹ Bạch lại càng cảm thấy áy náy, hận không thể đem tất cả thứ tốt nhất đến cho cậu. Hồi học tiểu học cứ ba ngày là cậu đã hai ngày đi bệnh viện, thành tích vẫn luôn không thế nào tốt. Sau này lớn lên, ít bệnh hơn, nhưng nền tảng kém,, thành tích cũng vẫn luôn treo nửa vời. Người trong nhà cũng không ép cậu nên cậu một chút cũng không cảm nhận được việc học nặng nề hay vất vả, sau lại mông muội tới khi tốt nghiệp đại học, mẹ Bạch đau lòng con trai, không nỡ để cậu sớm đi làm công ăn lương từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều,muốn cho cậu tự do tự tại chơi mấy năm nữa, tự mình quyết định tương lai muốn làm gì. Dù sao thì, cho dù cậu không làm gì, cũng có thể vui sướng làm một cái phú nhị đại(* thế hệ siêu giàu thứ 2)

Cho nên Bạch Nhất Hàm hiện tại là một tên thất nghiệp lang thang điển hình, đã trải qua giáo huấn đời trước, cậu đã sáng tỏ là trên đời này không có bất luận kẻ nào tự nhiên sẽ đối tốt với mình, . Khi nhận lấy sự tốt bụng của người khác, phải biết cảm ơn và hồi đáp. Chỉ có tình cảm hai chiều như vậy mới có thể bền lâu.

Đáng tiếc lúc ấy cậu hiểu ra thì đã quá muộn, sự yêu thương của người nhà cùng Mục Tĩnh Viễn dành cho cậu đã bị cậu tiêu xài vô độ đến cạn kiệt. Đến khi tỉnh ngộ thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn. Giờ khó khăn lắm mới có được cơ hội làm lại từ đầu, cậu sao có thể lại tùy tiện để người thân phải chiều chuộng mình thêm lần nữa?

Mẹ Bạch thấy thái độ cậu kiên quyết cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa, Bạch Tuyết Tình nhìn kỹ sắc mặt em trai, thấy cậu quả thật không có miễn cưỡng, mới yên tâm cầm túi đứng dậy:"Mẹ, tiểu Hàm, vậy giờ con tới công ty đây, hôm nay còn có việc."

Bạch Nhất Hàm vội vàng xua tay nói:

"Vậy chị mau đi đi, lái xe chậm một chút nha."

Mẹ Bạch cũng gật gật đầu, Bạch Tuyết Tình kỳ quái lạ vừa vui mừng nhìn Bạch Nhất Hàm một cái. Đứa em trai luôn không tim không phổi hôm nay vậy mà quan tâm cô biết quan tâm đến chị nó? Bất quá, cảm giác này cũng không tệ! Cô nâng khóe miệng xuyên suốt quãng đường đến gara lái xe, đến tận lúc vào công ty,vẫn chưa hạ xuống.

Trong nhà, thím Dương bưng bữa sáng( trưa?) cho Bạch Nhất Hàm, mẹ Bạch lập tức bắt đầu thu xếp cho con trai ăn cơm, bà tự tay múc cho cậu một chén cháo tôm bóc vỏ, lại bày ra trước mặt cậu bánh bao hấp nhỏ, bánh sủi cảo thủy tinh(* giống sủi cảo thường chỉ là vỏ bánh mỏng và trong như thủy tinh thấy được nhân bên trong ) cùng bảy tám loại đồ ăn tinh xảo khác, dịu dàng nói:

" Hàm Hàm, con hôm nay dậy muộn chắc là đói lắm rồi, trước ăn lót dạ một chút, đợi đến trưa mẹ lại nấu cho con bữa ngon hơn.”

Bà quay đầu lại nói với thím Dương : "Thím Dương, buổi tối làm đồ ăn phong phú một chút, chay mặn phối hợp, cân bằng dinh dưỡng. Hàm Hàm quá gầy rồi, dạo này lại hay buồn bực, phải bồi bổ thật tốt mới được.”

Thím Dương đáp một tiếng "Vâng", trong ánh mắt nhìn Bạch Nhất Hàm cũng đầy đau lòng.Thiếu niên tinh xảo này là thịt trên đầu quả tim của cả nhà họ Bạch, chính bà cũng đem cậu đặt ở đầu quả tim mà đau lòng.

Bạch Nhất Hàm nhìn bộ bát đũa tinh xảo trước mặt, ngửi thấy hương thơm ngát của cháo tôm bóc vỏ, tinh thần lại có chút hoảng hốt. Mọi thứ trước kia vẫn còn hiện rõ mồn một,xương vỡ vụn đau nhức còn khắc sâu vào tận xương tủy. Vậy mà sau một giấc ngủ, cậu lại đang ngồi trong ngôi nhà từng mang đến vô vàn ấm áp, dưới ánh mắt dịu dàng của mẹ, ăn từng thìa cháo nóng.

Hết thảy đều phảng phất giống như trong mơ, rốt cuộc là mọi chuyện trước đó đều là một cơn ác mộng thống khổ, hay là vì cậu  chịu khổ quá nhiều, nên giờ mới mơ một hồi mộng đẹp? Suy nghĩ của cậu có chút hỗn loạn.

Không, tất cả mọi thứ trước đó tuyệt đối không phải là mơ, mọi thứ đã từng xảy ra, mình đều nhớ rõ như vậy, cái chân bị bẻ gãy, những ngón tay bị đập nát, thậm chí là tiếng súng đã lấy đi mạng sống của cậu vẫn còn văng vẳng bên tai, hết thảy đều chân thật như vậy, tuyệt đối không phải nằm mơ!

Vậy hiện tại...... cậu trong lòng rùng mình, duỗi tay nhéo mạnh lên đùi mình một cái, một cơn đau nhói ập đến khiến khoé mắt cậu lập tức đỏ hoe, lại không phải bởi vì đau, mà là bởi vì vui mừng. Đau như vậy, hiện tại nhất định cũng là sự thật, cậu thật sự sống lại rồi, ông trời thật sự cho cậu thêm một cơ hội nữa!

Nếu đây thật sự chỉ là một giấc mộng... vậy thì xin hãy để cậu mãi mãi đắm chìm trong giấc mộng này, đừng bao giờ tỉnh lại.

Mẹ Bạch thấy con trai đầu tiên là ngơ ngốc ăn cháo đến xuất thần, rồi lại tự nhiên dùng sức véo mình một cái, bà muốn ngăn cũng không kịp, giận đến mức suýt nữa muốn đánh cho đứa con út không thể bớt lo này một trận, nhưng lại không nỡ, chỉ có thể không ngừng càm ràm:

"Làm sao vậy đứa nhỏ này! Đang yên đang lành không chịu ăn, còn tự dưng đi véo mình? Lại còn mạnh tay như vậy! Chỗ đó sắp tím cả rồi! Thật là làm mẹ không bớt lo!"

Bạch Nhất Hàm nghe thấy những lời cằn nhằn mà trước đây từng thấy phiền phức, lúc này chỉ cảm thấy khắp người ấm áp. Cậu không nhịn được ngẩng đầu lên, nói:

"Mẹ ơi, mẹ thật tốt."

Mẹ Bạch mặt đỏ lên, trách yêu:"Con cho rằng nói vài câu ngon ngọt là mẹ sẽ bỏ qua cho con hả? Hứ.”

Bà nói xong liền lấy chén cháo đang đặt trước mặt Bạch Nhất Hàm, Bạch Nhất Hàm vội vàng giữ tay bà lại: " Sao vậy mẹ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com