Chương 37: Trong lòng anh ấy?
Bạch Bác Nhân nhẹ giọng dỗ dành: "Không nhanh vậy đâu, nhưng sẽ không đợi lâu nữa.”
Vừa dứt lời, bác sĩ Trần đã thở hổn hển chạy tới, được dì Dương dẫn trực tiếp lên lầu. Mẹ Bạch vừa thấy ông đã vội nói: " Bác sĩ Trần ông cuối cùng cũng tới rồi, mau đến đây xem Hàm Hàm đi."
Bác sĩ Trần thở còn chưa đều đã vội vàng kiểm tra cho Bạch Nhất Hàm. Nhưng khổ nỗi cậu lại rất không phối hợp, căn bản không cho đụng vào người, khiến bác sĩ Trần đổ mồ hôi đầy đầu. Cuối cùng cũng kiểm tra xong, ngẩng đầu nói với cha mẹ Bạch gia: "Tiểu thiếu gia không sao, chỉ là bị kích động, uống chút nước ấm, ngủ ngon một giấc,nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Nếu khó ngủ, có thể dùng một số biện pháp hỗ trợ, như cho cậu ấy uống chút rượu nhẹ liều lượng vừa phải, chủ yếu là để trấn an tinh thần."
Bạch Ngạn nói: "Vậy là tốt rồi, làm phiền bác sĩ Trần đêm nay ở lại một đêm, nếu em trai tôi có chuyện gì còn kịp thời ứng phó, dì Dương, phiền dì sắp xếp phòng cho bác sĩ Trần.”
Dì Dương đáp một tiếng.
Bác sĩ Trần ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại âm thầm trợn trắng mắt nghĩ : Chỉ là bị hoảng sợ một chút thôi, vậy mà lại gọi ông đến gấp gáp như vậy, ông còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì. Giờ lại còn muốn ông ở lại cả đêm, vị tiểu thiếu gia này rõ ràng chẳng có vấn đề gì cả, còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Có điều ông cũng chẳng dại mà cùng người ta lý luận, đùa sao, với một nhà toàn nhi khống, đệ khống* này còn nói lý làm gì?
Ở thì ở đi, một đêm thôi mà.
Bạch Nhất Hàm vẫn không chịu buông tay, Mục Tĩnh Viễn cũng không nỡ gỡ tay cậu ra. Nhưng người một nhà thì không thể cứ đứng mãi ở đây, Mục Tĩnh Viễn ngẩng đầu nói: "Chú, dì, A Ngạn, Tuyết Tình, mọi người cứ về nghỉ ngơi đi, đêm nay để con ở đây trông chừng em ấy, mọi người cứ yên tâm.”
Bạch Bác Nhân nhìn con trai nhỏ, khẽ gật đầu: "Vậy Tĩnh Viễn, con ở lại trông nó đêm nay, có chuyện gì thì cứ gọi bọn chú.”
Mục Tĩnh Viễn nghiêm túc gật đầu, mọi người trong nhà họ Bạch đều biết Mục Tĩnh Viễn bảo bối con trai/ em trai nhà mình thế nào, thằng bé giao cho anh họ hoàn toàn yên tâm. Nhìn cách anh dịu dàng cẩn thận từng chút một ôm Bạch Nhất Hàm trong lòng liền biết anh đau lòng Bạch Nhất Hàm đến nhường nào, vì vậy không ai dị nghị gì, lần lượt rời khỏi phòng.
Bạch Tuyết Tình là người ra sau cùng, trước khi đi, cô ngoái đầu lại nhìn Mục Tĩnh Viễn thật sâu. Mục Tĩnh Viễn Mục Tĩnh Viễn cũng nhìn lại cô, không hề né tránh.
Bạch Tuyết Tình khẽ thở dài một tiếng. Xem ra,cơ hội để cô có được người đàn ông ưu tú này thật sự quá mong manh.
DÌ Dương nhớ kỹ lời bác sĩ Trần dặn, đi xuống lầu lấy mấy chai rượu ngon mang lên, rồi lặng lẽ lui ra ngoài, cẩn thận đóng chặt cửa lại.
Trong phòng trở nên yên tĩnh. Mục Tĩnh Viễn đau lòng hôn lên vầng trán nhẵn mịn của Bạch Nhất Hàm. Tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, cố gắng xoa dịu cảm xúc đang rối loạn trong lòng cậu.
Tinh thần Bạch Nhất Hàm lúc này tựa như vừa trải qua cơn ác mộng kiếp trước, vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ. Thật ra khoảng thời gian trước khi chết ở kiếp trước, tinh thần của cậu cũng thường xuyên trong trạng thái mơ hồ như thế này. Cậu hoài nghi bản thân có thể đã gặp vấn đề về tâm lý do những thứ đáng sợ đã trải qua, mà tinh thần xảy ra vấn đề, hơn nữa còn để lại di chứng ấy kéo dài đến tận hiện tại.
Sau một khoảng thời gian dài được trấn an, cậu cũng đã thanh tỉnh. Chỉ là nhất thời cảm thấy không có mặt mũi gặp người. Bị một tên tiểu tuỳ tùng dọa cho phát điên, thật sự có chút nói không nên lời. Dù sao thì hiện tại mọi chuyện đều chưa xảy ra, nếu người nhà hỏi, thì cậu biết trả lời thế nào đây?
Cậu nghĩ mãi cũng không biết giải thích làm sao, liền dứt khoát tiếp tục rúc trong lòng ngực của Mục Tĩnh Viễn thêm một lúc nữa vậy... Từ từ, trong lòng ngực Mục Tĩnh Viễn ?!
Cơ thể cậu lập tức cứng đờ, đúng rồi, hiện tại đang là bốn năm trước, cậu với Mục Tĩnh Viễn vẫn chưa hoàn toàn trở mặt,chỉ mới ở giai đoạn cậu đơn phương làm ầm ĩ, những tâm tư xấu xa đó cũng chưa nói ra. Cho nên Mục Tĩnh Viễn vẫn bằng lòng ôm cậu dỗ dành, nhìn cái cách anh nhẹ nhàng vỗ về lưng mình, chẳng phải là đang dỗ con nít sao?
Từ khi trọng sinh tới nay, cậu vẫn luôn cảm thấy không cách nào đối mặt được với Mục Tĩnh Viễn. Tuy rằng ở kiếp trước, nguyện vọng lớn nhất trước lúc chết của cậu là được gặp lại anh một lần nữa. Nhưng đến khi thật sự quay về, hắn lại biến thành kẻ NHÁT GAN viết hoa, cứ mãi trốn tránh, không dám tiếp xúc trực diện với Mục Tĩnh Viễn, chỉ sợ bản thân sẽ mất kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com