Chương 46 : Đánh dấu tạm thời
"Anh là của tôi!"
---------------------
Tin tức tố của Cận Nhiên khuyết thiếu, tuy rằng Cận Thiệu Nguyên tìm người kích thích cho y từ khi còn nhỏ, nhưng y lớn lên lại mang bộ dạng nổi loạn, y cảm thấy chính mình so với những Alpha bình thường còn mạnh hơn nhiều lần, cho nên y mới không cần người khác kích thích tin tức tố hộ mình.
Y không chịu làm quen với sự chi phối của tin tức tố, kết quả y cũng không thể kiểm soát được nó giống như người bình thường.
Mùi bạch xạ hương chạy dọc tứ chi, làm nhiễu loạn ý thức y rối thành một mớ bòng bong, Bùi Hành Ngộ biết y hiện tại đã hoàn toàn mất lý trí, hành động bây giờ tất cả đều là theo bản năng, y đã hoàn toàn bị tin tức tố chi phối, coi hắn như là "báu vật" của riêng mình, ai cũng đừng hòng chạm đến.
Nếu lúc này có một người xuất hiện muốn tranh đoạt với y, cho dù y chỉ có một mình, y nhất định sẽ không do dự mà xé xác người đó thành trăm mảnh.
Năm đó dáng vẻ thiếu niên của y cũng chính là như vậy, hắn bị y hung hăng giam trước lồng ngực, thiếu niên tuy không cao bằng hắn nhưng lại có sức lực kinh người khiến hắn không thể rời đi, thậm chí đợi tới lúc Cận Thiệu Nguyên trở về khuyên nhủ y một câu thôi, mùi chiếm hữu và ghen ghét điên cuồng lập tức tăng lên phủ đầy không khí.
Cơ thể nhớ lại những sự kiện lúc đó còn nhanh hơn trí nhớ, khi Bùi Hành Ngộ cùng y vượt qua kỳ dịch cảm lần đầu tiên, cổ tay và gáy hắn đều bị cắn miết vô cùng tàn nhẫn, Cận Nhiên khi ấy giống như con thú nhỏ man rợ, khí tức thù địch phát ra với bất kể ai nhưng chỉ nghe lời mình hắn.
Bùi Hành Ngộ hạ thấp giọng, cố gắng tỉnh táo đưa tay đặt lên mắt y, nhẹ nhàng nói, "Cận Nhiên, tôi biết hiện tại cậu đang rất thống khổ, ngoan, đừng nháo nữa."
Hô hấp của Cận Nhiên trong thoáng chốc chậm lại, ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, lồng ngực phập phồng thở dốc như bị thương, Bùi Hành Ngộ cảm nhận được mồ hôi dính vào tay mình, nhiễm theo mùi Bạch xạ hương vô cùng nồng.
Hắn suýt chút thì bị Cận Nhiên kích thích cưỡng ép tiến vào kỳ phát tình, hắn chậm chậm điều chỉnh hơi thở sao cho không hít phải mùi Bạch xạ hương nữa, nếu hắn cứ thế tiến vào kỳ phát tình, vậy thì mọi chuyện tiếp theo sẽ không thể kiểm soát được.
"Tích tích tích!" Thông báo trên tàu nhanh chóng vang lên, đèn cảnh báo đỏ rực chớp lóe cực nhanh, nhắc nhở tất cả rằng điểm chuyển tiếp đang ở rất gần, Bùi Hành Ngộ che mắt Cận Nhiên, cẩn thận dỗ dành y, "Tôi gửi một mệnh lệnh cho mọi người, đừng gây sự nhé, được không?"
Cận Nhiên không nói, nhìn cũng không thấy.
Bùi Hành Ngộ nín thở, thận trọng bật máy liên lạc, giọng nói của Lâm Khai Tuế và Bộ Ngu đồng thời vang lên, "Tư lệnh, chúng ta sắp tới điểm chuyển tiếp rồi, ngài không sao chứ?"
"Hành Ngộ, cậu có sao không? Có cần tôi qua đó không?" Câu nói này là của Bộ Ngu, cách xưng hô vô cùng thân thuộc.
Cận Nhiên vốn dĩ đang ngoan ngoãn nghe lời, đột nhiên như bị ai đó cầm kim đâm trúng vảy ngược, nhe răng nanh như muốn xé xác người vừa lên tiếng.
"Cút!" Cận Nhiên đỏ cả mắt hét vào thiết bị liên lạc, "Cút ngay! Anh ta là của t...!" Trái tim Bùi Hành Ngộ đột nhiên co rút, không chút suy nghĩ mà đưa tay lên che miệng Cận Nhiên, mà y lại như trút giận, cắn một cái thật mạnh lên tay hắn, đau đến mức khiến hắn phải hít một hơi.
"Shhh...." Bùi Hành Ngộ nén cơn đau, cố gắng bình tĩnh nhất để nói, "Tôi không sao, Cận Nhiên có chút không thoải mái, để tôi thiết lập hệ thống tự động lái, mọi người chú ý một chút, cẩn thận có người mai phục ở điểm chuyển tiếp."
Lâm Khai Tuế do dự một lát rồi đáp, "Vâng, tư lệnh."
Cận Nhiên đã nhả tay hắn ra rồi, có lẽ do nếm được vị máu, y ngơ ngác nắm lấy tay Bùi Hành Ngộ như một đứa trẻ mắc lỗi, đôi mắt đỏ hoe lại càng trở nên đáng thương.
Bùi Hành Ngộ lại tắt máy liên lạc, nhìn y, cứ tưởng y đã bình tĩnh hơn một chút, "Ở đây không có thuốc ức chế, cậu thử dùng cách tự khống chế như lúc trước tôi dạy cho xem, đợi đến trạm trung chuyển rồi tính tiếp."
Trong tay Cận Nhiên trống rỗng, Bùi Hành Ngộ đã rút tay về, y ngơ ngác nhìn một hồi, đang lúc hắn định rời đi liền kéo người trở về ấn lên bàn điều khiển.
Từng dây thần kinh, từng tế bào trong cơ thể y đang không ngừng gào thét kích thích y đánh dấu hắn, y muốn người đàn ông lạnh lùng này, người mà cho dù lúc này y không nhìn rõ mặt, khiến hắn phát ra những âm thanh mềm mị khe khẽ, lông mi run rẩy nức nở.
Sao lại nóng như vậy.
Cận Nhiên chỉ cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, vừa vặn người trước mặt này lại lạnh lẽo tựa tảng băng, có thể xoa dịu đi nỗi thống khổ của y, bản năng chiếm hữu lại lần nữa bị thôi thúc, y cứ liên tục nghĩ đến sẽ đem chiếc cổ mát lạnh kia nuốt vào cổ họng mình.
Y quả thực tuân theo bản năng, cúi đầu chạm lên phiến môi tái nhợt của hắn, hung hăng tàn sát bừa bãi.
Bùi Hành Ngộ né tránh nghiêng đầu, nụ hôn liền rơi bên cổ hắn, Cận Nhiên bực bội không kiên nhẫn được nữa, xé toạc cổ áo quân phục của hắn, cúc áo bật tung rơi xuống sàn, hắn còn chưa kịp vung tay chặn y lại đã bị mạnh mẽ chế trụ ra sau.
"Anh là của tôi." Cổ họng Cận Nhiên phát ra âm thanh trầm thấp, giống như phát ra từ vực sâu tăm tối không có ánh mặt trời, mang theo sự tính chiếm hữu vặn vẹo vô cùng điên cuồng.
Cổ Bùi Hành Ngộ bị cắn, răng cắm vào da thịt truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn, đầu tim cũng vì thế mà tê dại, không biết là vì một câu nói "Anh là của tôi" hay là bởi vì hắn đang bị người ta hung ác gặm cắn.
Cận Thiệu Nguyên tuy rằng cũng nóng nảy nhưng ông ta là kiểu quân nhân truyền thống điển hình, quy củ và nguyên tắc làm việc ở quân đoàn cũng giống y ở nhà, dạy dỗ Cận Nhiên vô cùng nghiêm khắc, việc thiếu hụt tin tức tố không phải là lỗi của y, mắt không nhìn rõ hay thiếu một ngón út cũng không phải do y muốn, nhưng tất cả những khiếm khuyết ấy khiến y phải nhận lại sự khiển trách và thất vọng của chính người lớn trong nhà.
Cận Nhiên sinh ra đã không còn mẹ, chỉ có một người tỷ tỷ là Cận Nhàn dịu dàng đối xử tốt với y, thế mà ngay cả tỷ tỷ cũng chết không có lý do.
Bùi Hành Ngộ đặt tay xoa xoa lưng y rồi vỗ nhẹ hai cái, Cận Nhiên lập tức buông lỏng cổ hắn, sau đó lại không biết bị cái gì kích thích, liền hung hăng dụi đầu cọ cọ trong cổ hắn, một tay ôm hắn lại siết chặt hơn.
"Không được! Cận Nhiên, không được phép hồ nháo!" Bùi Hành Ngộ biết y muốn làm gì, da đầu tê dần, hắn dãy dụa muốn đứng dậy, không khách sáo mà nhấc chân thục vào bụng y nhưng lại bị bàn tay như gọng kìm khóa cứng lại lần nữa.
Cận Nhiên sử dụng ưu thế Alpha trời sinh mà giam cầm hắn, Bùi Hành Ngộ dãy dụa cùng với "Không được phép hồ nháo" ở trong mắt y chính là đang cự tuyệt, chính là muốn chạy trốn cách xa y, y mới không cho phép đồ của mình thoát khỏi bàn tay dễ dàng như vậy!
Y hung tợn mà bắt lấy tay Bùi Hành Ngộ vặn về phía sau, một tay chế trụ, một tay kéo rộng cổ áo hắn, nương theo nơi phát ra mùi Lan hoàng thảo mà hung ác cắn xuống.
"Ư..." Bùi Hành Ngộ run lên, hai tay trong nháy mắt thoát lực, tuyến thể mềm mại chưa bao giờ bị người khác chạm vào bây giờ lại bị răng nanh đâm thủng, tin tức tố cấp S như luồng điện mạnh mẽ chạy khắp người hắn.
Hắn căn bản chịu không nổi thứ tin tức tố lớn mạnh như vậy, khóe mắt thấm nước không ngăn được mà ướt nhẹp, chỉ trong chốc lát đã đỏ bừng, hô hấp rối loạn đến lợi hại.
Trong đầu Bùi Hành Ngộ vang lên những tiếng ong ong, hắn cảm thấy mọi thứ trước mắt mình đang dần sụp đổ, mùi Bạch xạ hương theo tuyến nước bọt ngấm vào mạch máu, cả người hắn như sắp bị thác lũ cuốn trôi đi.
"Cận Nhiên..." Âm thanh của hắn rất khàn, có chút run rẩy.
Hắn không thể rơi vào kỳ động dục lúc này, Cận Nhiên không có lý trí, nào thèm để ý nhiều như vậy, y bây giờ đang thỏa mãn khẽ liếm liếm chỗ hắn bị cắn loạn, mãn nguyện ngửi mùi tin tức tố của mình chiếm đầy nơi đó.
Y gục vào cổ Bùi Hành Ngộ như con thú đã bị thuần phục, thở nhẹ một hơi, "Anh là của tôi, cả người anh đều là mùi vị của tôi."
Bùi Hành Ngộ bị y đè trên bàn điều khiển, thời điểm bị y cọ tới cọ lui trên cổ thì cơ giáp cũng đã đi qua điểm chuyển tiếp, tinh vân mờ mịt bị xé tan, vũ trụ mênh mông lại cuồn cuộn chảy, phía trước rõ ràng là cấp dưới của hắn, là chiến trường mà hắn kiêu ngạo nhất.
Vậy mà hiện tại hắn lại bị người ta đè trên bàn điều khiển, phải chịu sự đánh dấu không mong muốn, Cận Nhiên dưới tính chiếm hữu cùng sự nhỏ nhen đã đem hắn đánh dấu tạm thời!
"Đỡ tôi đứng dậy." Bùi Hành Ngộ run run nói.
Cận Nhiên lúc này ngoan ngoan buông lỏng tay, thân hình cao lớn như con cẩu bự đỡ hắn đứng dậy, còn chưa kịp nói gì đã thấy Bùi Hành Ngộ giơ tay, sau đó bên sườn mặt y truyền đến cảm giác nóng rát tê dại.
Bùi Hành Ngộ cho y một cái bạt tai vang dội, không có thương tiếc, chỉ có tàn nhẫn và chính xác vô cùng.
Cận Nhiên yên lặng không lên tiếng mà nhìn hắn, ngón tay Bùi Hành Ngộ từ phẫn nộ đến run rẩy, "Tốt hơn có đúng không, tốt rồi thì lập tức cút qua một bên cho tôi!"
Kỳ thực Cận Nhiên lúc này căn bản chưa khôi phục ý thức, kỳ dịch cảm khiến y mất đi lý trí, Bùi Hành Ngộ cho y một cái tát không khiến y thanh tỉnh hơn chút nào, chỉ khiến y cảm thấy thấp phần oan ức tủi thân mà thôi.
Y ngoan ngoãn đi sang một bên, chiếc mèo tam hoa không biết từ đâu nhảy ra, nhảy lên cánh tay y, nhưng ẻm thấy mình không được ôm nên trượt xuống, sau đó lại nhảy lên một lần nữa, lúc này Cận Nhiên mới vòng tay ôm lấy ẻm.
Bùi Hành Ngộ nhũn cả chân, Cận Nhiên suýt chút nữa cho hắn một vé tiến vào kỳ phát tình, sau đó còn tàn nhẫn đánh dấu hắn, hắn hiện tại giống như ngọn núi lửa sắp phun trào, tất thảy buồn bực đều bị nhồi nhét trong lòng, đương lúc sắp phun trào lại tận lực áp chế nó xuống.
Hắn tát y một cái còn chưa hết giận, quay đầu thì thấy Cận Nhiên đang ôm mèo đứng đó nhìn hắn, hắn liền tức giận chỉ vào hướng cabin cá nhân, "Không tự mình cút vào còn đợi cái gì, ở yên trong đó, tôi chưa bảo ra thì đừng có ra!"
Cận Nhiên rũ mắt, ngoan ngoan đi đến cửa cabin quét tròng mắt, lại quay đầu nhìn hắn thêm một cái, còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ im lặng đi vào trong.
Bùi Hành Ngộ đột nhiên ngã trên ghế, bàn tay đè lên bàn điều khiển, cái đồ hỗn trướng!
Tuyến thể hắn bị cắn rối tung rối loạn, trên cổ tay đều bị dấu đỏ in hằn hết lên, tuy cổ hắn có áo che lấp nhưng nóng rát đau đớn lợi hại, vậy mà y còn ủy khuất, y có mắt mũi mà ở đấy ủy khuất!
Y mới là kẻ điên, y mới là kẻ có lỗi, nửa năm nhốt phạt với người như y là quá ngắn, nên cho cái đồ hỗn trướng này nhốt cả đời!
Lồng ngực Bùi Hành Ngộ phập phồng kịch liệt, hận không thể đem Cận Nhiên từ cửa khoang đá văng ra ngoài, cho y một mình ở không gian tự sinh tự diệt. Nhưng mà chỉ cần nhớ lại lúc y đỏ mắt nhìn hắn chằm chằm không nói lời nào, chỉ nói hắn là của mình, trái tim lại không nhịn được run lên, nặng đến trĩu xuống.
Hắn nghỉ ngơi một lát, nhìn ánh sáng phía trước càng lúc càng rõ, đến trạm trung chuyển mới bật máy liên lạc, "Lâm Khai Tuế, cùng Trương Châu và Hạ Tinh Lan tiếp tế cho cơ giáp bị tổn hại, Bộ Ngu, cậu hỗ trợ Chu Thước sửa chữa mạng lưới phòng ngự, tôi lập tức qua."
Lâm Khai Tuế, "Vâng, tư lệnh!"
Bộ Ngu chần chừ một lát mới mở miệng, "Tôi qua xem ngài một lát?"
Bùi Hành Ngộ hạ thấp giọng, "Tôi không sao, cậu đi xem cho Tống Tư Thâm và mọi người trước đi, trị liệu cho họ quan trọng hơn."
Bộ Ngu trầm mặc, "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com