Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 174: Mất Mát • Hai

“Vĩnh Dạ, là tên của bức điêu khắc này sao?”

“Tôi không biết, nhưng trong các văn hiến chưa từng xuất hiện xưng hô này.”

“Sự tồn tại ngoài phạm vi kiến thức xuất hiện ở đây, có vẻ vô cùng đáng ngờ…”

“Hai vị!” Giang Hồng có phát hiện mới, nói, “Cái chữ này trên pháp trận hình tròn, có chỉ dẫn năng lượng địa mạch!”

“Tốt quá!” Trì Tiểu Đa nói, “Ở đâu? Tôi xem nào?”

Thế là ba người ngồi xổm cùng nhau, bắt đầu nghiên cứu hài cốt của thú canh mộ. Vấn Hào Tư làm nhiệm vụ quả thực tiến triển thần tốc, tất cả đều là những nhân tài có kiến thức sâu rộng. Hơi có manh mối là sẽ nhanh chóng bị nắm thóp. Giang Hồng cảm thấy mình giống như đang chơi mật thất cùng Trương Tích Đình vậy.

“Có một trung tâm điều khiển,” Trần Lãng “nói”, “Thông qua pháp trận trung tâm, để điều khiển từ xa các thú canh mộ ở các nơi.”

Giang Hồng đại khái xác định rằng, ở một nơi sâu thẳm nào đó dưới lòng đất không rõ tên, nhất định có một trung tâm. Trung tâm này thông qua địa mạch làm liên kết, giống như dây điện, điều khiển rất nhiều địa điểm phân nhánh có thú canh mộ.

“Có thể thông qua địa điểm này để liên hệ với các địa điểm khác, tìm ra một số di tích khác.” Trần Lãng “nói”.

Trì Tiểu Đa đáp: “Nhưng không có tọa độ rõ ràng, chúng ta không thể sử dụng Độn Long Xuân để dịch chuyển.”

“Có lẽ cổng dịch chuyển có thể?” Trần Lãng đề nghị.

“Ấy… Chờ một chút,” Tiểu Bì yếu ớt nói, “Là kỹ thuật đã bị bỏ đi đó sao?”

Trì Tiểu Đa và Trần Lãng đồng thời đáp: “Đúng vậy.”

Giang Hồng đột nhiên có dự cảm không lành: “Không phải nói nó rất không ổn định sao?”

Trì Tiểu Đa: “Cũng không có bất ổn đến mức đó đâu, xác suất xảy ra sự cố chỉ chưa đến 0.2% thôi…”

“Khoan đã!” Giang Hồng sợ Trì Tiểu Đa lại đột nhiên phát động cái pháp trận kỳ quái nào đó. Cậu suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy nơi này vẫn còn những câu đố chưa được giải đáp.

“Nhưng cái nơi này dùng để làm gì vậy?” Giang Hồng bệnh tò mò lại tái phát, “Chỉ là một bãi tha ma thôi hả?”

“Đúng vậy nhỉ.” Trì Tiểu Đa cũng bắt đầu chú ý đến điểm này.

Theo tính cách của Giang Hồng, khi chơi game nhất định phải tìm hiểu kỹ từng cảnh vật từ trên xuống dưới, bởi vì có rất nhiều nơi chứa phần thưởng ẩn, những rương báu bị bỏ sót hay giấu sau những tảng đá, điều đó thực sự khiến cậu khó chấp nhận được.

Nhưng tính cách của Trì Tiểu Đa thì không như vậy. Anh thích nhanh chóng đẩy mạnh cốt truyện chính, chỉ cần đạt yêu cầu là được. Việc hoàn thành tất cả nhiệm vụ phụ và đạt được mọi thành tựu, thu thập đủ các yếu tố, đối với anh mới là chuyện phiền phức chết đi được.

Trần Lãng lại đề nghị: “Tôi vẫn kiến nghị mở quan tài ra xem thử.”

Trì Tiểu Đa: “Ô ô ô, quả nhiên cuối cùng vẫn phải đi đến bước này sao…”

Tiểu Bì lấy hết can đảm nói: “Con có thể… giúp đỡ. Con đã không còn sợ như vậy nữa rồi.”

“Con đúng là con nuôi ngoan của ta.” Trì Tiểu Đa rơi nước mắt nói, “Đại Hoàn, cậu cứ tùy tiện mở một cái quan tài ra xem đi…”

Thế là, Giang Hồng và Trì Tiểu Đa nấp sau Tiểu Bì, Tiểu Bì thì nấp sau Trần Lãng. Trần Lãng đứng bên cạnh Đại Hoàn. Đại Hoàn và Nhị Hoàn hợp sức, đẩy mở một nắp quan tài.

Lang Khuyển: “Bố!” Lang Khuyển phấn khích nói, “Là xương cốt ạ! Đây là cá chình hả?”

“Cái này không giống xương bò khô!” Trì Tiểu Đa nói, “Đừng đụng nó!”

“Ủa?” Tiểu Bì nói, “Ê, mọi người mau xem?”

Trần Lãng: “Đây không giống hài cốt người.”

Bên trong quan tài là một bộ xương hình rắn, gãy khúc vài chỗ, lấp đầy cả quan tài.

Giang Hồng: “……”

Trì Tiểu Đa: “Yêu tộc.”

Chỉ cần không phải xương người thì không đáng sợ đến thế. Trần Lãng vì thế lại bảo mở các quan tài khác ra xem. Bên trong có loài chim bay, có thú đi bộ, còn có nước đen nhợt nhạt ngâm. Trần Lãng dùng một cái chai, lấy một ít về để xét nghiệm. Họ giống như đang mở blind box (túi mù) vậy. Cuối cùng, họ cũng tìm thấy hai bộ hài cốt người, thế là cả đám lại hồn bay phách lạc, sau một phen hỗn loạn, nhanh chóng đẩy nắp quan tài lại.

“Đây không phải mộ địa gia tộc.” Trì Tiểu Đa nói.

“Đúng vậy.” Giang Hồng suy nghĩ một chút, nói, “Ngược lại giống như một nơi chôn cất thành viên của giáo phái nào đó.”

Trần Lãng: “Phỏng đoán dưới đây: ‘Vĩnh Dạ’ này có lẽ còn hứa hẹn điều gì đó về sự sống lại sau khi chết. Tôi đại khái đã hiểu rồi, chúng ta đi nơi khác xem thử đi.”

Trì Tiểu Đa “Ừm” một tiếng, từ trong túi của Đại Hoàn lấy ra một ăng-ten dùng cho radio, cắm nó vào địa mạch.

Giang Hồng thầm nghĩ quả nhiên cuối cùng vẫn phải dịch chuyển, hy vọng đừng xảy ra sự cố.

“Loại cổng dịch chuyển địa mạch này dễ bị linh lực quấy nhiễu. Nếu là Lục Tu và Hạng Thành, sự quấy nhiễu sẽ tương đối mãnh liệt. Chỉ cần yêu khí không mạnh… Ừm… Chắc sẽ không sao đâu.” Trì Tiểu Đa suy nghĩ một chút, nói, “Bì Nhật Thiên có thể đi theo chúng ta, dù sao tu vi của con thấp.”

“Dạ.” Tiểu Bì đáp.

Trần Lãng: “Giang Hồng cũng có thể, cứ bốn người chúng ta đi.”

Vào thời điểm này, Vấn Hào Tư quả thực thể hiện sự gan dạ phi thường. Ba người thường, một yêu thú nhỏ gần như không có pháp lực, lại sắp đi thám hiểm.

Trì Tiểu Đa lại nói với Đại Hoàn, Nhị Hoàn và Lang Khuyển: “Mấy đứa ở lại đi, yêu lực quá mạnh dễ gây nhiễu loạn cổng dịch chuyển.”

Giang Hồng chủ động nói: “Túi để tôi cõng cho.”

Đại Hoàn hơi lo lắng, nhưng nếu Trì Tiểu Đa đã quyết định, hai gấu trúc liền không nói gì thêm.

Ăng-ten bắt đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Trì Tiểu Đa lại lấy ra một đoạn ăng-ten khác, đặt gần cái đang cắm trong địa mạch, nói: “Nắm chặt tôi.”

Bùm bùm, giống như cuộn Tesla, hai đoạn ăng-ten bắt đầu phóng điện, chiếu sáng toàn bộ hang động trắng xóa chói mắt. Giang Hồng như bị điện giật, kêu lên một tiếng. Ngay sau đó, tia điện “ong” biến mất, đưa cả bốn người họ dịch chuyển đi.

“Chỗ này là… ủa?” Giang Hồng chợt nói, “Tôi đã đến đây rồi! Tôi đã đến đây rồi!”

Trong nháy mắt, Giang Hồng đã được dịch chuyển đến một không gian dưới lòng đất. Nơi này tàn phá không thể tả, trên đỉnh đầu còn có một cái lỗ do bị oanh tạc, địa mạch uốn lượn như mạch máu, phát ra ánh sáng xanh lam.

“Đây là núi Kỳ Liên!” Giang Hồng lờ mờ cảm thấy như đã phá được một vụ án.

“Có tín hiệu rồi,” Trì Tiểu Đa nói, “Kiểm tra GPS.”

Trần Lãng: “Đúng vậy, nơi này là núi Kỳ Liên.”

Giang Hồng: “Chính là nơi làm Hoan sống lại đó.”

Tiểu Bì: “Đúng đúng! Tôi cũng đã đến đây rồi!”

Lúc trước, Lục Tu xuyên qua cổng dịch chuyển của Mê Hoặc, có một trận đại chiến với Trần Chân Hắc Ám, Giang Hồng đã thành công lấy được Vạn Vật Thư, chính là tại nơi đây.

“Nhìn lên tường kìa.” Tiểu Bì nói.

Nơi này không có quan tài, mọi người liền nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hoạt động khắp nơi. Trần Lãng dùng đèn pin chiếu rọi vách tường, thấy những chữ tượng hình tàn khuyết.

“Vĩnh Dạ… Hạ… Đại địa,” Trì Tiểu Đa nói, “Vĩnh viễn… Sinh… Đến…”

Hang động đã bị vụ nổ pháp lực lần trước của Lục Tu phá hủy đến mức không còn nguyên vẹn. Giang Hồng lập tức sao chép những chữ tiếp theo.

“Cậu đoán đúng rồi.” Trì Tiểu Đa nói.

“Ừm.” Trần Lãng đáp, “Tôi đoán đúng rồi. Thờ phụng ‘Vĩnh Dạ’, sẽ lại lần nữa được hồi sinh trong thời gian.”

“Ồ, ra là thế này à!” Giang Hồng nói, “Vậy có phải nó có liên quan đến ‘Mặc’ (墨)không?”

Giang Hồng lại một lần nữa nhớ đến kim văn mà kẻ giả mạo Chu Cẩn Linh đã yêu cầu cậu điều tra khi làm đề thi Khám phá Thế giới trước đó.

“Đúng vậy.” Trì Tiểu Đa nói, “Rất có khả năng, có lẽ giáo chủ của ‘Vĩnh Dạ’ này rất nhiều năm sau đã phân tách ra một phe phái gọi là ‘Mặc’.”

Trần Lãng: “Về mặt ngữ nghĩa thì tương tự. Đi thôi, đi đến cảnh tượng tiếp theo xem thử?”

Nơi đây đã không còn manh mối nào nữa, vì thế Trì Tiểu Đa cắm ăng-ten trời, lại một trận phóng điện, đưa họ dịch chuyển đi.

Giang Hồng: “Tôi sắp bị điện tê liệt luôn rồi…”

Trì Tiểu Đa đến cảnh tượng mới. Trần Lãng dùng đèn pin vừa chiếu, lập tức mọi người sởn gai ốc. Nơi đây toàn là quan tài, có lớn có nhỏ, dày đặc, hơn phân nửa là nơi chôn cất của “Vĩnh Dạ”.

Trì Tiểu Đa: “Má ơi! Đi mau!”

Trần Lãng: “Ăng-ten dịch chuyển đang ở trên tay cậu đấy.”

Giang Hồng: “Đây là đâu vậy! Đi mau lên!”

Tiểu Bì: “Đi mau lên… Mẹ nuôi!”

Trì Tiểu Đa: “Tôi phải tìm địa mạch… Địa mạch đâu? Sao chỗ này không có địa mạch?!”

Ba người kêu gào thảm thiết giữa đống quan tài. Giang Hồng lập tức nói: “Tôi thấy bên kia có ánh sáng xanh lam… Mau qua đó! Tôi… tôi xung phong đi…”

Trần Lãng thì vẫn rất bình tĩnh: “Thật ra trong quan tài cũng không nhất định có xương cốt đâu.”

Ngay sau đó, một luồng sáng trắng chợt lóe, chiếu rọi sáng choang toàn bộ khu mộ địa rộng lớn này, rõ mồn một.

“Đúng vậy, nhưng vẫn sợ lắm!” Trì Tiểu Đa nói, “Đừng dùng đèn flash! Giang Hồng! Cậu lại dùng đèn flash à?”

Giang Hồng: “Tôi không có mà, điện thoại tôi còn chưa lấy ra nữa… Tiểu Bì?”

“Tớ cũng… không có.” Tiểu Bì nói.

Ba người cùng nhìn Trần Lãng. Trần Lãng vẻ mặt vô tội, chỉ có chiếc iPad trên tay phát ra ánh sáng mờ ảo.

“Vừa rồi cái ánh sáng lóe lên từ đâu ra vậy?” Trì Tiểu Đa nói.

Giang Hồng: “……”

Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai Giang Hồng. Giang Hồng lập tức xoay người, gầm lên một tiếng, tóm lấy cánh tay đó, nhấc bổng đối phương lên tại chỗ. Trì Tiểu Đa giận dữ hét: “Đi chết đi!”

Giang Hồng và Trì Tiểu Đa đồng thời tấn công. Một giọng nói vang lên: “Từ từ!”

Nhưng đã quá muộn. Người kia đầu tiên bị Giang Hồng khóa chặt, sau đó bị Trì Tiểu Đa vặn vai quăng ngã, cả người đập vào chiếc quan tài. Chợt lại có một người khác vội vàng chạy tới, hô lớn: “An Kiệt!”

Mọi người: “……”

An Kiệt: “………………”

Ánh sáng từ Tâm Đăng bùng lên, ánh sáng trắng dịu nhẹ chiếu sáng bãi tha ma, Trần Lãng lập tức dùng iPad ngoại phát: “Anh!”

Trì Tiểu Đa và Giang Hồng liếc nhau. Người bị đập vào quan tài đó, chính là An Kiệt.

An Kiệt khó khăn lắm mới bò dậy được, bị cú ngã làm cho đầu óc choáng váng, mắt đầy sao xẹt. Ngay sau đó, Trần Chân cũng chạy tới.

“Làm sao bây giờ?” Giang Hồng thầm nghĩ: "Tiêu rồi, lại đánh ông chủ hai của Khu Ủy ra nông nỗi này."

Trì Tiểu Đa linh cơ chợt lóe, nhỏ giọng nói: “Giả vờ không biết, coi như chưa từng xảy ra, nói với cậu ta là tự cậu ta vướng ngã, là chúng mình đỡ cậu ta dậy…”

“Tôi nghe thấy hết rồi!” An Kiệt gầm lên, “Trì Tiểu Đa, các cậu ra tay tàn nhẫn vậy sao? Tôi là bao cát à?”

Tiểu Bì nhanh chóng đỡ An Kiệt dậy. Hốc mắt An Kiệt thâm tím. Giang Hồng vội nói: “Không sao chứ? Ông chủ hai, anh đột nhiên vỗ vai tôi từ phía sau, tôi không biết mà!”

Trì Tiểu Đa cũng lập tức tìm thuốc, nói: “Thuốc mỡ đặc biệt này trị vết bầm tím tốt lắm đó, đảm bảo chưa đến năm phút cậu đã khôi phục vẻ anh tuấn tiêu sái, phong thái học sinh trung học như ngọc thụ lâm phong rồi…”

An Kiệt: “Đủ rồi… Tôi không muốn thoa đồ của chồng anh lên mặt tôi đâu…”

Trì Tiểu Đa: “Cái này chỉ là một loại thành phần hiệu quả trong đó thôi mà, đổi loại thuốc khác cũng không sao. Nào, ông chủ hai, để tiểu nhân tự mình trị thương cho ngài nhé.”

Trần Lãng vô cùng vui vẻ, không ngờ lại hội hợp ở đây: “Anh! Các anh đang làm gì ở đây vậy?”

An Kiệt đáp: “Trần Chân đang hỗ trợ tôi điều tra di tích do Mê Hoặc để lại, tìm kiếm những ký ức của tôi khi tôi đến Trái Đất lần trước.”

Trần Chân: “Đúng vậy, đây là việc tôi nói sẽ giúp An Kiệt làm… Bì Vân Hạo, cậu cũng đến rồi sao?”

Trần Lãng: “À, tốt quá rồi, vậy thì chúng ta không cần sợ nữa. Thật sự mà nói, đúng là hơi đáng sợ…”

Tiểu Bì: “Tôi tôi tôi, tôi tuyệt đối không ra tay đánh lãnh đạo đâu nha, anh vừa rồi thấy đó, tôi không ra tay mà.”

An Kiệt: “Bì Vân Hạo, cậu suýt nữa thì ra tay rồi đấy!”

Tiểu Bì: “Nhưng mà cuối cùng tôi vẫn không ra tay mà, ngàn vạn lần đừng trừ lương của cha tôi nha, tôi cầu xin anh.”

An Kiệt: “Tôi thấy Trần Lãng cũng không sợ gì mà, toàn là ba đứa này lúc kinh lúc la thôi. Thuốc này là cái gì?”

Trì Tiểu Đa: “Chỉ là Bạch Dược Vân Nam phun sương bình thường thôi… Được rồi, hai vị ông chủ, nhanh chóng sáng lên đi.”

Trần Chân và An Kiệt đến, nỗi sợ mà hai cố vấn Ất Bính của Vấn Hào Tư cảm nhận đã giảm đi rất nhiều. Huống hồ cả hai còn đều có thể tự phát sáng, vì thế như hai tấm khiên vậy, Trì Tiểu Đa và Trần Lãng nấp sau lưng Trần Chân, An Kiệt đi trước che chắn Giang Hồng và Tiểu Bì, bắt đầu lảng vảng khắp nơi gần đó.

Trì Tiểu Đa bắt đầu giải thích quá trình nhiệm vụ của họ. Trần Chân và An Kiệt nghe xong đại khái, cuối cùng cũng hiểu ra.

Giang Hồng: “Đây là chỗ nào?”

Trì Tiểu Đa: “Các cậu vào bằng cách nào?”

An Kiệt: “Nơi này là sâu trong sơn thể Thần Nông Giá,” An Kiệt đáp, “Là nơi Phương Nghi Phong báo cáo đã giải cứu con tin cuối cùng.”

“Ồ, thảo nào!” Giang Hồng hiểu ra.

“Vậy các cậu đến đây làm gì?” Trì Tiểu Đa hỏi.

“Không phải đã nói rồi sao! Tìm kiếm ký ức của tôi!” An Kiệt vừa đối mặt với Trì Tiểu Đa là đã muốn bùng nổ. Phong cách làm việc tùy tiện, vô tư của Vấn Hào Tư và tính cách đen trắng rõ ràng của An Kiệt quả thực là thiên địch của nhau.

“Không không.” Trì Tiểu Đa giải thích, “Tại sao cậu lại nghĩ có thể tìm thấy ký ức ở đây?”

An Kiệt: “Bởi vì Mê Hoặc có liên quan đến việc bản thể đã mất của tôi lưu lạc trên Trái Đất.”

“Anh là vị thần kiến tạo sao?” Giang Hồng lại hỏi.

Mãi đến khi hỏi ra những lời này, mọi người mới nhận ra thân phận của An Kiệt là Nguyệt Thần, tức là Thượng vị linh. Bình thường mọi người đều vô thức bỏ qua thân phận Thượng vị linh của cậu ta.

“Các câụ vừa rồi đánh một Thượng vị linh đấy nha.” Tiểu Bì cũng nhận ra.

“Không có đánh ‘một trận’,” Trì Tiểu Đa lập tức sửa lại cách nói này, “Chỉ là nhẹ nhàng chạm vào một chút thôi.”

“Đúng vậy.” An Kiệt không chấp nhặt với họ, hơn nữa cũng không thể trêu chọc họ, đành phải chấp nhận, đáp: “Khi Giang Hồng sử dụng Vạn Vật Thư, giúp tôi ngắn ngủi khôi phục sức mạnh lần nữa, tôi đã nhớ lại thêm một chút quá khứ…”

“…Tôi từng không phải vệ tinh của Trái Đất.” An Kiệt đáp, “Tôi từ một nơi khác lưu lạc mà đến.”

“Oa aaa.” Giang Hồng nghĩ thầm, đây có phải ở một mức độ nào đó đã giải mã được bí ẩn về nguồn gốc của mặt trăng không?

“Vậy điều này cũng có thể giải thích,” Trần Lãng “nói”, “Tại sao khi anh quay quanh, trước sau chỉ có một mặt hướng về Trái Đất vậy?”

Giang Hồng: “Tôi cũng luôn cảm thấy anh rất kỳ lạ, tại sao không tự quay vậy?”

An Kiệt: “Thứ nhất, tôi hiện tại không phải hành tinh, chỉ là linh hồn của một ngôi sao sống nhờ trong một cơ thể. Tôi hiện tại không quay quanh cũng không tự quay! Thứ hai, đừng băn khoăn về vấn đề quay như thế nào, tôi cũng không biết!”

Trì Tiểu Đa: “Vậy cậu đã đi qua tinh vân Oort chưa?”

Giang Hồng: “Anh sinh ra trong Hệ Mặt Trời hay ở nơi xa hơn?”

Trần Lãng: “Bay vào Hệ Mặt Trời cần tốc độ rất cao đúng không? Làm sao làm được?”

Tiểu Bì: “Ủa? Cơ thể của anh đến bằng cách nào?”

“Tôi không biết… Tôi không biết,” An Kiệt tuyệt vọng nói, “Tôi cái gì cũng không biết, tôi đang tìm kiếm ký ức của mình. Hơn nữa tôi ăn hai đòn đánh của các cậu, bây giờ vẫn còn choáng.”

An Kiệt từ bé đến lớn sợ nhất là tiếp xúc với Vấn Hào Tư. Ban đầu Trì Tiểu Đa và Trần Lãng đã rất khó đối phó rồi, huống hồ còn thêm một quái vật hỏi chấm nữa.

Trần Chân: “Các cậu có phỏng đoán gì về điều này không?”

Mọi người tranh nhau nói lên suy đoán của mình. Trần Chân một chiêu Thái Cực, liền thuận lợi đẩy đi vô số dấu chấm hỏi. An Kiệt giờ phút này nhất định thầm nghĩ: "May mà có Trần Chân đi theo, nếu không mình mà gặp phải tiểu tổ Vấn Hào Tư mang theo thần thú nhỏ dưới lòng đất, thật sự không cần sống nữa."

Trì Tiểu Đa: “Tôi cho rằng An Kiệt từng là một tiểu hành tinh ươm mầm hoặc có khả năng ươm mầm sự sống. Sau khi bị Mê Hoặc cảm nhiễm, đã chạy trốn đến bên cạnh Trái Đất, trở thành mặt trăng.”

Trần Lãng: “Phỏng đoán này hoàn toàn phù hợp với ý kiến của bọn em.”

Giang Hồng: “Đúng vậy, tôi đồng ý.”

“Ừm…” Trần Chân bắt đầu điều tra quan tài, nói, “Vậy các cậu cảm thấy cậu ta đến từ đâu?”

An Kiệt nhìn ba người.

Giang Hồng: “Tôi nghĩ anh ấy có lẽ ở ngay trong Hệ Mặt Trời, biết đâu là hành tinh thứ 9.”

Trì Tiểu Đa: “Khối lượng của cậu ta quá nhỏ rồi. Hơn nữa hành tinh thứ 9 quá xa, tôi nghĩ khả năng lớn hơn là ở giữa sao Hỏa và Trái Đất.”

Trần Lãng: “Em cho rằng anh ấy có lẽ đến từ một tinh hệ khác. Các ngôi sao đều là tồn tại cấp cao, có thể xuyên qua thời gian, phải vậy không?”

Một khi xuất hiện câu hỏi, Trần Chân liền lập tức chuyển hướng sự chú ý của họ, nói: “Đây là cái gì?”

Trần Chân mở một chiếc quan tài khổng lồ, bên trong chỉ có một lớp chất lỏng màu đen nhạt.

Giang Hồng: “Tôi đoán là máu.”

Trước đây, khi Mê Hoặc sao chép Lục Tu Hắc Ám, chính là trong trận chiến núi Kỳ Liên, chúng đã có được máu rồng vàng. Vậy có lẽ chúng sao chép những thần thú cổ đại này cũng bằng máu.

Trì Tiểu Đa: “Có lẽ Mê Hoặc dùng những thứ máu này, hoặc là xương cốt, hoặc cả hai để hồi sinh những cổ thần đó,” Trì Tiểu Đa nói, “Hay là xương cốt, hoặc là cả hai.”

“Được rồi.” Trần Chân nhìn xung quanh, nói, “Tiếp theo chính là… tìm kiếm tổng bộ của chúng. Khuynh Vũ Kim Tôn đã bị lấy đi, Phương Nghi Phong cũng đã đánh bại thú bảo vệ ma hóa sâu nhất trong ngọn núi này. Dựa trên phân tích báo cáo, tôi nghĩ đó hẳn là một hóa thân nào đó.”

An Kiệt: “Thiết bị mà chúng dùng để hồi sinh và sao chép,” An Kiệt nói, “Có thể ở gần đây. Nói cách khác, trong căn cứ tổng bộ này, hẳn là cũng cất giấu rất nhiều bí mật của ‘Vĩnh Dạ’.”

Những cuộc trò chuyện của các lãnh đạo luôn có khí thế và đầy tính xác định, phần lớn cũng sử dụng dấu chấm câu. Hoàn toàn khác với ba cố vấn của Vấn Hào Tư, những người luôn hỏi đi hỏi lại những chuyện trời ơi đất hỡi. Trần Chân kiểm tra mấy chiếc quan tài xong thì mất hứng thú.

“Đến lúc đó bảo Trương Thu đến đây, có thể mang những hài cốt yêu quái cổ đại này về nghiên cứu,” Trần Chân nói với An Kiệt, “Bộ phận Khảo cổ Yêu quái hẳn sẽ rất vui mừng.”

An Kiệt: “À, tốt nhất anh nên mở ra cho họ, hoặc xem như thưởng cuối năm mà phát.”

Giang Hồng: “……”

Trần Lãng và Trì Tiểu Đa thì thầm nửa ngày ở phía sau, hiển nhiên vô cùng tò mò về An Kiệt.

Trần Lãng: “Trước đây anh tại sao lại tồn tại dưới hình thái kim loại? Bây giờ anh có còn là kim loại không?”

Trì Tiểu Đa: “An Kiệt, cậu đã hồi sinh như thế nào?”

An Kiệt: “Tôi làm sao mà biết được, cái này còn phải trông chờ các cậu trả lời sao? Các cậu là cố vấn hay tôi là cố vấn đây?”

Trần Lãng: “Chúng tôi có thể lấy một ít mẫu của anh về nghiên cứu không?”

An Kiệt: “……”

Trần Chân: “Khụ, tôi phát hiện càng đi sâu vào, những chiếc quan tài đá xuất hiện càng lớn…”

An Kiệt: “Được.” An Kiệt nói, “Về sẽ đưa cho các cậu một ít.”

Trì Tiểu Đa, Trần Lãng và Giang Hồng cùng nhau hoan hô, có thể nghiên cứu về Nguyệt Thần rồi! Biết đâu bài luận viết ra còn được giải thưởng nữa!

Trần Lãng: “Có thể đừng chất thải được không?”

An Kiệt: “Đưa cho các cậu máu và tóc!”

Trần Chân: “……”

Giang Hồng vẫn chưa có cái nhận thức bản thân là Vấn Hào Tư đang đứng trên các bộ phận khác của Khu Ủy, loại câu hỏi này, cậu tuyệt đối không thể hỏi ra được.

“Ủa? Chỗ này có mấy cái trống không.” Tiểu Bì nói.

Giang Hồng: “Hẳn là mấy con đại yêu Cộng Công và Chúc Dung đó nhỉ?” Giang Hồng nói, “Có lẽ trong một chiếc quan tài, ban đầu chứa Vô Chi Kỳ.”

Bên cạnh còn có mấy chiếc quan tài đá, trên đó đều có những ký hiệu kỳ lạ. So với các văn tự cổ đã biết, hiện tại vẫn chưa thể giải mã ý nghĩa, nhưng điều này rất hữu ích cho khoa học cổ đại và pháp trận học. Ba người vì thế phân công nhau sao chép, ghi chép lại.

“Chỗ này có một lối vào,” Giang Hồng nói, “Nhưng nó trông giống như một cổng dịch chuyển một chiều.”

An Kiệt và Trần Chân liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn Giang Hồng.

Giang Hồng: “?”

Trì Tiểu Đa: “Hẳn là cần thỏa mãn một số điều kiện mới có thể quay về. Tôi hiện tại không có linh lực, cậu thử rót một chút linh lực vào xem, hoặc để Tiểu Lãng làm.”

Giang Hồng: “Cũng phải, nếu không làm sao mà mang xương cốt và máu đi được… Sao vậy? Mặt tôi có gì à?”

“Không có.” An Kiệt đáp, rồi giải thích: “Từng có lần tôi và Trần Chân đã suy đoán, cậu có lẽ sẽ gia nhập Vấn Hào Tư, bây giờ xem ra, đã hoàn toàn thích nghi rồi.”

“Ầy,” Giang Hồng hơi ngượng ngùng, vừa rót Tam Muội Chân Hỏa vào pháp trận, vừa quay đầu lại nói với An Kiệt, “Thật ra tôi vẫn chưa thích nghi lắm đâu…”

Trần Lãng và Trì Tiểu Đa lập tức cùng nhau nói: “Đừng vừa nói chuyện phiếm vừa phát động pháp trận! Cậu sẽ nổ tung ông chủ hai mất!”

An Kiệt: “……”

Giang Hồng vội vàng im lặng, tập trung tinh thần mở pháp trận.

Một tiếng “Ong”, pháp trận phát ra ánh sáng đỏ cam ấm áp, rồi huyễn hóa ra những hoa văn như nước. Lần này, Giang Hồng không cần nhắc nhở, liền thử thúc đẩy pháp lực chảy ngược chiều. Ngay sau đó, hồng quang được thu liễm lại.

“Làm tốt lắm, cố vấn Bính.” Trì Tiểu Đa nói.

Pháp trận lưu chuyển giống như một mê cung. Rất nhanh, Giang Hồng tìm thấy bí quyết trong đó. Pháp trận này được thiết lập theo một phương thức lưu chuyển giống như mật mã, nhất định phải thỏa mãn yêu cầu của nó mới có thể mở ra. Nhưng Giang Hồng đột nhiên bừng tỉnh, bởi vì từ hoa văn của pháp trận, cậu đã nhìn thấy một khả năng.

Ngay sau đó, cậu tụ tập Tam Muội Chân Hỏa ở đầu ngón tay, nhanh chóng viết xuống một chữ “Mặc”.

Pháp trận ầm ầm mở rộng, hiện ra một đường hầm huyền ảo.

“Giải được rồi! Làm tốt lắm!” Trì Tiểu Đa nói.

Ngay sau đó, cuối đường hầm xuất hiện một hang động dưới lòng đất khác——

——ở trung tâm có một huyết trì tĩnh lặng màu tím đen, còn bốn phương tám hướng, tất cả đều là những hang động nhỏ, nửa mở, được khảm vào trong sơn thể.

Rất nhiều hang động bên trong xuất hiện xiềng xích, xiềng xích trói buộc những cơ thể người không có ngũ quan.

“Tôi đã thấy nơi này trong mơ.” Giang Hồng khó có thể tin nói, “Chuyện gì thế này?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com