Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

~🍀Chương 22🍀~

Cố Thanh Dương nói: "Lên xe thôi."

Lăng Tuyết Trúc lên xe trước, Tùy Dực theo sát phía sau.

Khương Thừa Diệu đã ngồi đằng trước.

Phía sau vẫn còn chỗ cho một người, Cố Thanh Dương liền ngồi vào.

Xe lăn bánh, đèn đường xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong xe, mặt mày bọn họ đều bị ánh sáng và bóng tối luân phiên bao phủ.

Khương Thừa Diệu ngồi ở ghế phó lái, nhìn đằng trước.

Cố Thanh Dương hơi dựa sang bên Tùy Dực, sau khi uống rượu, cõi lòng anh chưa từng mềm mại đến vậy.

Anh thật sự rất ít khi uống rượu, hôm nay uống nhiều như vậy, tựa như muốn mượn rượu tăng thêm chút can đảm.

Nhưng vào giờ phút này, các bạn cùng phòng đều đang ở đây, có thể ngồi sát bên cậu anh đã đủ thỏa mãn rồi.

Lăng Tuyết Trúc mím môi nhìn Khương Thừa Diệu đang ngồi đằng trước. Xe chạy qua một đoạn đường gập ghềnh, thân xe nhẹ nhàng lắc lư, sườn mặt Khương Thừa Diệu ưu việt, đường nét góc cạnh trôi nổi trong ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ.

Chưa đến mười phút, bọn họ đã về đến cổng tây Thanh Lễ.

Một loạt taxi lục tục đến nơi, đậu gần như kín cổng, bảo vệ chạy ra từ bên trong.

Đêm đã khuya, trên đường lộ ở cổng Thanh Lễ không một bóng người, chỉ có đám học sinh bọn họ ầm ĩ.

Chú bảo vệ mờ mịt, thứ sáu đã thi xong, phần lớn học sinh đều đã về nhà rồi mà.

Bọn họ vào từ cổng lớn, rẽ phải tiến vào con đường rợp bóng, khuôn viên trường đêm khuya tĩnh mịch vô cùng, tòa ký túc cũng đã tắt đèn.

"Cố Thanh Dương đâu, không có cậu ấy, lát nữa chúng ta vào ký túc kiểu gì?" Nữ sinh hô.

Cố Thanh Dương là chủ tịch hội học sinh, anh quen biết tất cả các dì quản lý ký túc, mặt mũi rất lớn.

Cố Thanh Dương nói với bọn Tùy Dực: "Vậy các cậu đợi tớ một lát, tớ đưa các bạn nữ về ký túc trước."

"Bọn tớ không sao, dì Lưu dễ nói chuyện lắm!" Trương Giang nói.

"Nhờ anh Diệu đi gọi cửa đi, dì Lưu rất thích anh Diệu." Có người cười.

"Anh Diệu đâu?"

Tùy Dực quay đầu nhìn, thấy Khương Thừa Diệu rẽ vào siêu thị cạnh tòa ký túc.

Bọn họ về đến dưới lầu ký túc xá, nhoài lên cửa sổ của dì quản lý ký túc gọi mẹ ơi.

Dì Lưu khoác áo bước ra, mặt mày âm u: "Đã tắt đèn rồi, các cậu lớp nào, để hết tên lại cho tôi!"

Lập tức có bạn học đưa một túi đồ ăn lên: "Bạn học bọn con đón sinh nhật ạ!"

"Sinh nhật mười tám tuổi đó ạ!"

"Sinh nhật mười tám tuổi quan trọng biết bao nhiêu!"

Dì Lưu nhịn không được bật cười, nói: "Ai đón sinh nhật đâu, nhân vật chính là ai?"

"Cậu ấy không có ở đây, ngày mai bọn con sẽ gọi cậu ấy đến cho mẹ nhìn, mẹ Lưu mau mở cửa nhanh đi mà, con sắp tè ra quần rồi!"

Dì Lưu mở khóa cầu thang, đám người nhao nhao chạy lên lầu, dì Lưu ngửi thấy mùi rượu trên người bọn họ: "Vừa vừa phải thôi các cậu chủ nhỏ ơi!"

Tùy Dực lên lầu theo mọi người, mỉm cười gật đầu với dì Lưu: "Cảm ơn dì Lưu ạ."

"Các cháu cũng làm càn theo chúng nó à. Cả cháu nữa, Lăng Tuyết Trúc." Dì Lưu đương nhiên biết người của phòng ký túc 408.

Lăng Tuyết Trúc cười nhạt một tiếng, nói: "Phiền dì rồi ạ."

Đợi đến khi bọn họ lên đến lầu bốn, lại nghe thấy tiếng dì Lưu đang răn dạy bọn Khương Thừa Diệu, Tùy Dực nhìn xuống, nhìn thấy Khương Thừa Diệu đang xách một túi mua sắm, chậm rì rì lên lầu.

Cậu và Lăng Tuyết Trúc về ký túc trước, cậu đi toilet, lúc trở ra thì Khương Thừa Diệu đã vào rồi.

Khương Thừa Diệu đặt lên bàn mỗi người một chai nước uống, đến lượt cậu lại vặn sẵn nắp ra, sau đó mỉm cười vươn tay, định đưa đến trên tay cậu.

Ánh mắt muốn cười nhưng không cười nhìn cậu, dáng vẻ đó vừa nhiệt liệt vừa kín đáo.

Tim Tùy Dực đập thình thịch, vươn tay nhận lấy, nói: "Cảm ơn."

Khương Thừa Diệu kéo ghế ngồi xuống, vặn mở chai nước uống một hớp.

Tùy Dực uống một hớp, quay đầu nhìn Lăng Tuyết Trúc. Lăng Tuyết Trúc đã cởi giày, đến ban công rửa mặt.

Hôm nay không mở livestream, camera đều đã tắt. Có lẽ vì nguyên do này mà mọi người rất tùy ý.

Bao gồm cả Lăng Tuyết Trúc, y cũng không thay đồ trong mành giường nữa mà trực tiếp thảy thẳng bên dưới luôn, để lộ vòng eo trắng nõn thon gọn, hệt như trúc xanh trên đỉnh núi tuyết.

Nhưng Tùy Dực không còn lòng dạ nào thưởng thức vóc dáng thần tiên của nam sinh cấp ba, cậu rửa mặt xong liền lên giường đầu tiên.

Con người là động vật phản ứng chậm, sau khi mọi chuyện xảy ra xong xuôi mới phát giác ra. Tùy Dực suy nghĩ từ đầu đến cuối lại một lần, mới phát hiện bản thân trì trệ quá mức.

Khương Thừa Diệu luôn thích trêu chọc cậu, đây chẳng phải cách thể hiện tình cảm của bọn con trai thuộc kiểu tính cách này sao!

Cậu đang nghĩ ngợi, thấy Khương Thừa Diệu cũng đã lên giường, đầu đối đầu cậu hỏi: "Ngày mai cậu về thế nào, về đông sơn à?"

Tùy Dực 'ừm' một tiếng, nằm ngửa, đáp, "Tớ bắt xe."

"Tôi lái mô tô về." Khương Thừa Diệu hỏi, "Cần tôi đèo cậu một đoạn không?"

"Về cùng tớ đi," Cố Thanh Dương lên tiếng, "Đúng lúc tớ cần đến nhà cậu một chuyến."

Khương Thừa Diệu nhìn Cố Thanh Dương: "Cậu đến nhà bọn họ làm gì?"

"Bà nội tớ ở nhà họ Giang được mấy ngày rồi." Cố Thanh Dương đáp.

Lăng Tuyết Trúc vẫn luôn im lặng, ở bên dưới dùng khăn lau tay, sau đó nghe thấy Tùy Dực đáp: "Vậy tớ đi cùng anh Dương nhé."

Y mím môi, ném khăn giấy vào trong giỏ rác, thở một hơi, lên giường.

Trong lòng y có một niềm vui bí mật, vừa đen tối vừa lạnh lùng ác nghiệt.

Khương Thừa Diệu hỏi Cố Thanh Dương: "Cậu quen Tùy Dực từ trước à?"

"Không quen, cậu ấy mới tới Giang Hải thôi." Cố Thanh Dương cũng không muốn nói về thân thế của Tùy Dực lắm, dù sao cũng hơi phức tạp, vì thế đổi chủ đề, nói, "Tớ vừa đưa các bạn nữ về, phát hiện ký túc xá của bọn họ sắp lặp đặt máy nước nóng rồi. Không biết ký túc xá bên nam bọn mình có lắp không nữa."

"Tòa ký túc của chúng ta lâu năm rồi, không dễ cải tạo." Lăng Tuyết Trúc vậy mà lại tiếp lời anh, "Đợi ký túc xá mới bên vườn phong xây xong, tòa Tiểu Tô đoán chừng sẽ bị bỏ không."

Giọng y đặc biệt rung động trong bóng tối.

"Vườn phong ở đâu?" Tùy Dực hỏi.

Cậu chưa nghe nói nơi nào trong trường học có vườn phong.

"Vườn phong ở ngoài trường, phố ẩm thực đi thẳng về phía đông, gần đến cổng đông, về sau cầu vượt sẽ trực tiếp thông đến trong trường chúng ta." Bọn họ lại nói thêm vài câu, Cố Thanh Dương ngáp ngắn ngáp dài, uể oải nói, "Mai không cần dậy sớm nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi."

Khương Thừa Diệu cởi quần áo, mùi cơ thể ấm áp, lúc hắn nằm xuống đắp chăn lên, gió phất lên xuyên qua đầu giường xộc tới, mang theo mùi hormone của con trai độ tuổi thanh xuân.

Tùy Dực trở mình, mặt hướng vào trong.

Trong đầu xẹt qua một loạt cảnh tượng. Tủ chứa đồ, đồng phục, chạy cùng cậu lúc chạy thao trường, quay đầu nhìn cậu lúc bị phạt đứng bên ngoài.

Còn có lúc ăn cơm nữa, Khương Thừa Diệu đã nhìn cậu đáp: "Không ngoan."

Khương Thừa Diệu sớm đã nhìn ra lớp ngụy trang của cậu!

Do khá là mệt mỏi, cộng thêm không phải lên tiết, thứ bảy Tùy Dực đặc biệt dậy muộn, lúc rời giường thì Khương Thừa Diệu vậy mà đã đi mất rồi!

Cố Thanh Dương cũng rất buồn bực, nói: "Không hiểu sao hai ngày nay cậu ấy dậy sớm dữ vậy."

Lăng Tuyết Trúc sắp đi.

Lúc cậu và Cố Thanh Dương đi ăn cơm tiện đường tiễn Lăng Tuyết Trúc một đoạn.

Buổi sáng Cố Thanh Dương phải giúp giáo viên chấm thi, cũng gọi Tùy Dực lên.

Bọn họ tình cờ gặp Giang Hoài trong văn phòng, trạng thái tinh thần của Giang Hoài rất tệ, đám người lão Tiêu đều biết chuyện hôm qua cậu ta tổ chức sinh nhật, đang hỏi tình hình của các bạn học khác.

"Đều về nhà an toàn cả rồi ạ." Cậu ta nói.

Lão Tiêu nói: "Một đám học sinh cấp ba, đón sinh nhật thì đón sinh nhật, uống rượu làm gì, em là lớp trưởng, về sau tổ chức loại hoạt động này tuyệt đối phải chú ý, xảy ra chuyện gì thì xong luôn."

"Lớp các cậu có bao nhiêu người đã đón sinh nhật tuổi mười tám?"

"Bốn đúng chứ?" Lão Tiêu nhìn Tùy Dực, "Em thì sao?"

Tùy Dực đáp: "Gần thi đại học em mới đón sinh nhật mười tám tuổi ạ."

"Cậu ấy sinh ngày sáu tháng sáu!" Cố Thanh Dương nói.

Đám người lão Tiêu nghe vậy thì giật mình: "Vậy chẳng phải chính là trước kỳ thi đại học sao."

"Đến lúc đó dời đến sau kì thi mới tổ chức được không? Khi đó chúng ta sẽ gọi tất cả giáo viên đến, cùng nhau vui vẻ náo nhiệt một trận, tiệc sinh nhật, cũng là tiệc chúc mừng."

Lão Tiêu cười: "Tiệc chúc mừng tôi thích."

Lão Tiêu hôm nay vô cùng ôn hòa.

Bọn họ chấm điểm Ngữ văn, chỉ cần châm những câu hỏi nhỏ đầu, bài thi đã được cắt phách, nhưng bài thi của vài người rất dễ nhận biết.

Chẳng hạn như Cố Thanh Dương vừa liếc mắt liền nhận ra ngay bài thi của Lăng Tuyết Trúc, anh cầm lên nói: "Bài này vừa nhìn đã biết ngay của Tuyết Trúc."

Mặt bài thi của Lăng Tuyết Trúc vô cùng gọn gàng sạch sẽ, nhất là phần viết văn, nắn nót tinh tế đến kỳ cục, chẳng khác nào bản in, mọi người nhìn mà than thở.

Có giáo viên ngưỡng mộ nói: "Hạng nhất lần này lại là lớp các em rồi."

Lão Tiêu nói: "Tôi còn thật sự không thích Lăng Tuyết Trúc hạng nhất đấy, không kinh hỉ, cũng không liên quan gì đến vị chủ nhiệm lớp tôi đây."

Tuy nói thế nhưng giọng điệu khỏi nói có bao nhiêu tự hào.

Tùy Dực bỗng nhận ra bài thi trong tay cậu.

Kiểu chữ mạnh mẽ, mỗi một nét cuối cùng đều phơi bày rõ tư thế rồng bay phượng múa, đan xen giữa viết nguệch ngoạc và đẹp trai anh khí, nhìn phát biết ngay của Khương Thừa Diệu.

Cậu âm thầm quét mắt xem bài thi của hắn.

Phần viết văn Khương Thừa Diệu bị lạc đề, hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ có 600 chữ.

Ngữ văn của hắn đúng là tệ thật.

Lần này có khả năng không đạt nổi 88 điểm.

"Lại một bài đúng hết này." Giang Hoài lật bài thi nói.

Đám Cố Thanh Dương nhao nhao nhìn sang.

Ngữ văn lần này không hề đơn giản, số bài đạt điểm tuyệt đối phần trắc nghiệm đọc hiểu và viết chính tả hiếm như lá mùa thu.

Tùy Dực liếc nhìn, phát hiện là bài thi của mình.

Cậu mím môi.

Ngữ văn lần này có khả năng cậu thi được điểm hơi cao chút.

Bởi vì Lăng Tuyết Trúc đã sai hai câu hỏi nhỏ.

Buổi trưa các giáo viên mời các bạn học tham gia chấm thi ăn cơm. Ăn cơm xong, cậu và Cố Thanh Dương về ký túc xá thu dọn đồ đạc, cùng ra khỏi trường.

Một chiếc Bentley thân dài dừng trước cổng Thanh Lễ.

Tài xế tiến lên nhận lấy balo của Cố Thanh Dương, lại vươn tay định cầm của Tùy Dực, Tùy Dực xua xua tay, xách balo lên xe.

Trong xe rất rộng rãi, Cố Thanh Dương lấy nước uống từ trong tủ lạnh mini đưa cho cậu, nói với tài xế: "Đến nhà chú Giang trước."

Tài xế không quen biết Tùy Dực, vẫn luôn âm thầm đánh giá cậu.

Có thể ở riêng cùng Tùy Dực, Cố Thanh Dương vô cùng vui vẻ, hỏi Tùy Dực chủ nhật này dự định làm gì.

"Đợi sang học kỳ sau chúng ta không còn được nghỉ xả hơi vào thứ bảy nữa, mỗi tuần chỉ nghỉ được một ngày thôi, nhân lúc bây giờ còn nhiều thời gian rảnh, ngày mai có muốn tớ dẫn cậu đi khuây khỏa không? Giang Hải có rất nhiều địa điểm vui chơi."

Tùy Dực noi: "Ngày mai tớ phải đi học đàn."

Cố Thanh Dương quay đầu nhìn cậu: "Học thầy Vi à?"

"Cô Hứa."

Cố Thanh Dương không biết là cô Hứa nào.

Trước đây lúc anh học đàn, cũng là học thầy Vi. Chỉ có điều anh không hứng thú lắm với đàn Cello.

Người nhà bọn họ cũng vậy, trẻ nhỏ trên căn bản đều phải học này học kia một lần, không yêu cầu thông thạo nhiều, nhưng nhất định phải hiểu.

"Thầy Vi rất giỏi, bọn Giang Uy đều theo học thầy Vi, Tuyết Trúc hình như bây giờ cũng đang theo học thầy Vi."

Tùy Dực: "Lần trước tớ đến chỗ thầy Vi có nhìn thấy cậu ấy."

"Tuyết Trúc rất lợi hại đúng không?" Cố Thanh Dương nói, "Cậu ấy trời sinh thích hợp kéo Cello."

Tùy Dực nghĩ, Cố Thanh Dương có khả năng thích Lăng Tuyết Trúc không nhỉ?

Vì thế cậu gật gật đầu, đáp: "Anh Tuyết đúng thật người cũng như tên, rất có sức hút."

Cố Thanh Dương cười hỏi: "Vậy tớ thì sao?"

Tùy Dực ngẩn ra, cười đáp: "Anh Cố người cũng như tên."

Câu này của cậu cũng thật sự phát ra từ đáy lòng.

Hai chữ 'Thanh Dương' quả thật khái quát chính xác khí chất của Cố Thanh Dương.

Cố Thanh Dương cười rộ lên.

Cố Thanh Dương đưa cậu đến cổng lớn nhà họ Giang.

"Tớ không vào đâu, bằng không đoán chừng trong thời gian ngắn không thể ra được mất."

"Chẳng phải cậu nói muốn đến thăm bà nội cậu sao?"

Cố Thanh Dương cười: "Do tớ sắp về nhà nên bà nội tớ sáng nay đã trở về rồi. Tớ có lòng tiễn cậu đó."

Anh nói rồi vẫy vẫy tay, đóng cửa.

Tùy Dực đeo balo, nhìn Cố Thanh Dương ngồi xe đi xa, lúc này mới ấn chuông cửa.

Bảo vệ hỏi: "Cậu là?"

Tùy Dực nhìn điện thoại gác cổng: "Tùy Dực."

Bảo vệ lúc này mới nhận ra cậu, vội mở cửa cho cậu, lúc cậu vào, bảo vệ ra khỏi phòng nhìn cậu, nhìn đến độ ngẩn ra luôn.

Tùy Dực đeo cặp sách băng qua con đường nhỏ lát đá trong sân, thời gian nghỉ trưa nhà họ Giang rất yên tĩnh, người lớn hoặc không ở nhà hoặc đang ngủ trưa. Chỉ có hai chị em Giang Uy và Giang Ninh vẫn một mực đợi cậu về.

Bắt đầu từ tối qua, bọn họ vẫn luôn lo lắng bất an chờ đợi cậu.

"Chị, cậu ta về rồi kìa!" Giang Uy hô.
Giang Ninh đang vẽ tranh, nghe vậy liền chạy đến trước cửa sổ chống hai tay dòm ngó, nhìn thấy Tùy Dực đeo balo, mặc hoodie đơn giản, quần bò đen, giày bata trắng, đang băng qua sân nhà.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, Tùy Dực ngẩng đầu nhìn lại, khí chất như tuyết, dung mạo trong trẻo, cơ thể như được ánh nắng bao phủ.

--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com