Chương 10
Chương 10
Lâm đại tẩu hết cách, đành phải gật đầu.
Lâm a cha lấy áo bông ra, đặt lên bàn đã lau sạch.
Lâm đại tẩu vừa nhìn thấy chất liệu vải bông, liền biết những bộ quần áo này không phải là quần áo cũ không thể mặc được nữa, tất cả đều là vải bông tốt nhất chỉ giặt qua vài nước, đừng nói ở nhà bọn họ, ngay cả ở trấn trên cũng có người muốn.
Nàng vuốt quần áo, không ngừng nói: "Sửa lại thật đáng tiếc, đây hẳn là cửa tiệm trên trấn làm, đường may vừa dày vừa chỉnh tề như vậy."
"Ta ngược lại thấy nó được may thưa thớt một chút, bây giờ tháo ra mới không phí công sức." Lâm Chân không biết may vá, liền ôm tiểu nhi tử của Lâm đại tẩu lên người, thuận tay trêu chọc tiểu tử nhà nhị ca kia.
Lâm đại tẩu nhìn hắn một cái, đột nhiên cười cười: "Nói thật, Tam đệ, đệ không giống trước kia chút nào."
Lâm Chân ôm đứa bé, nhìn lại nàng: "Không giống chỗ nào?"
"Lần trước ấy, ngươi nói bạc Cố Đại để lại đều cho nhi tử của y, hồi đó làm cho ta cực kỳ kinh ngạc, trước đây ngươi coi trọng tiền bạc hơn bất kỳ thứ gì khác, người khác muốn từ trong tay ngươi móc một đồng xu cũng không có khả năng."
"Lần này trở về, lại lấy xiêm y tốt như vậy cho bọn nhỏ Xuân Hương Hạnh Hương, từng việc từng việc xảy ra, nếu không phải chính ta tận mắt nhìn thấy, còn sợ rằng là người khác bịa ra để gạt ta."
Lâm đại tẩu nhanh mồm nhanh miệng, có cái gì nói cái đó, hơn nữa nàng ấy cũng không kiêng dè mình không thích Lâm Chân trước kia.
Lâm Chân nói: "Cũng không biết tại sao, đột nhiên lại hiểu ra."
Hắn nhìn Lâm đại tẩu tay chân tê dại chọn kim châm: "Người sống một đời, thật sự không cần ch.ết vì tiền bạc, có bao nhiêu thì mới tốt chứ, dù không có nhiều cũng phải sống tự do tự tại."
Hắn là điển hình của tiểu ca nhi có dáng người không cao lớn như hán tử, cho nên Lâm đại tẩu cao gầy không kém hắn bao nhiêu, thậm chí bởi vì quanh năm lao động thoạt nhìn so với hắn còn lực lưỡng hơn một chút.
Lâm đại tẩu nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của hắn, khuôn mặt mà nàng chưa từng thấy qua nơi nào khác, trong lòng tựa như bị ong mật châm đốt.
Người tam đệ này a, thật sự là không giống những người chân đất bọn họ, chỉ sợ không bao lâu nữa lại có người tới cửa cầu hôn.
Hai người bọn họ một người tháo kim khâu, một người trêu chọc trẻ nhỏ, trong phòng náo nhiệt rộn ràng.
Tới gần giữa trưa, Lâm Chân thấy công việc trong tay Lâm đại tẩu còn nhiều, dứt khoát cõng Lâm Thiết Đản vẫn chưa biết đi, nói với nàng: "Đại tẩu cứ tiếp tục làm, ta đi nấu cơm trước."
"Được." Hàn huyên cho tới trưa, hiện tại Lâm đại tẩu thật sự yêu thích Lâm Chân, ngẩng đầu nói: "Bột cao lương và bột kiều mạch ở trong vại bên cạnh tủ bát, đồ ăn kèm có củ cải trắng."
Nàng suy nghĩ một chút nói: "Tầng trên cùng có thịt khô, ngươi rửa nấu chín, xào một đĩa đồ ăn."
Lâm Chân cầm lấy nắp vại, chỉ thấy bên trong chứa bột cao lương màu xám xịt, bên cạnh là bột kiều mạch.
Đây là hai loại cây nông nghiệp có sản lượng tương đối cao, nhưng vị bình thường, bất kể là làm thành bánh bao hay là mì sợi đều cứng hơn lúa mì.
Lâm Chân tính toán lượng cơm ăn của người trong nhà một chút, múc ba gáo bột cao lương ba gáo bột kiều mạch bỏ vào trong chậu, sau đó đem nước nóng trong nồi pha thành nước ấm, thêm nước vào bên trong chậu dùng sức nhào mạnh.
Chờ nhào nặn xong hai loại bột, dựa theo lời Lâm đại tẩu nói đem đoạn thịt khô không biết để bao lâu kia xuống, rửa sạch bỏ vào trong nồi nấu, sau đó rửa củ cải trắng, rửa sạch một chậu lớn.
Cơm nước của Lâm gia đều là Lâm a cha Lâm đại tẩu Lâm nhị tẩu luân phiên nhau làm, bởi vì bột cao lương cùng kiều mạch không mềm mại như lúa mì, cơ hồ tất cả đều là thêm chút nước dùng đũa quấy thành cục bột so với đầu ngón cái còn nhỏ hơn, hấp thành mụn cơm.
Tuy rằng không ngon, nhưng có thể lấp đầy bụng.
Nhìn cách làm của Lâm Chân, Lâm đại tẩu suy nghĩ một chút vẫn đi theo hắn.
Lâm Chân không giống bọn họ, chưa từng trải qua cuộc sống khổ cực, không biết cách làm của bọn họ cũng là bình thường.
Khối bột đã nở ra, so với ban đầu chỉ lớn hơn có một chút, Lâm Chân dùng ngón tay chọc chọc, đem chậu bỏ qua một bên, vớt thịt khô lên cắt thành thịt băm to bằng ngón cái.
Hắn mới vừa đem thịt băm bỏ vào trong nồi xào, bên ngoài liền vang lên thanh âm của Lâm a cha cùng Lâm phụ.
Dẫn đầu chạy vào nhà là Lâm Trụ Tử đầu đầy mồ hôi, hổ thẹn gọi Lâm đại tẩu: "Nương, cơm xong chưa!?"
Lâm Chân nói: "Sắp xong rồi, rửa tay rửa mặt là có thể ăn."
Lâm Trụ Tử lúc này mới nhìn thấy Lâm Chân bên bếp, trên mặt hồng hồng: "Cô cô."
Bọn họ ngày hôm qua mới ăn kẹo đường Lâm Chân cho, đối với cô cô Lâm Chân có hảo cảm rất mãnh liệt, cái mũi ngửi ngửi ra có mùi thơm, nó lấy can đảm hỏi Lâm Chân: "Cô cô, trưa nay ăn cái gì nha?"
"Ăn tai mèo, đúng rồi, ngươi rửa tay giúp ta cầm bát để lên bàn."
Tai mèo???
Tai mèo ít thịt như vậy, có thể ăn sao??
Lâm Trụ Tử không hiểu ra sao, đáp ứng một tiếng chạy ra ngoài rửa mặt rửa tay.
Những huynh đệ khác còn ở bên ngoài nhìn thấy nó, ra sức ngửi mùi thơm đặc trưng của thịt khô, khẩn cấp hỏi nó: "Ca ca, chúng ta ăn cái gì nha?"
"Cô cô nói chúng ta ăn tai mèo."
"Tai mèo?"
"Tai mèo nào?"
Tai mèo cũng có thể ăn được sao?
Mấy người lớn cũng nháo không rõ, giống như Lâm Trụ Tử mang theo nghi vấn rửa tay đi vào.
Còn bên này Lâm Chân đã đem thịt khô xào thơm cùng với dầu, sau đó cho thêm mấy gáo nước lớn vào trong nồi, đem cải trắng đã nấu qua một lần bỏ vào nấu cùng, một tay ấn bột mì một tay thật nhanh hướng bên trong nhéo.
Từng khối mì rơi vào trong canh đun sôi, sau khi nấu chín màu sắc trở nên nhạt hơn so với lúc trước một chút.
"A cha phụ thân, mau tới bưng." Lâm Chân múc một muỗng lớn, đem chén lớn đựng đầy, gọi Lâm a cha và Lâm phụ.
Cả nhà đều thật lâu không ăn thức ăn mặn, chỉ ngửi thấy mùi vị liền trực chờ nuốt nước miếng, Lâm a cha bưng lên bát của chính mình, nhìn một nồi lớn không phải lỗ tai mèo, yên tâm mà ăn.
Vừa mới vào miệng, liền nhịn không được nói: "Ăn ngon!"
Lâm Chân nhịn không được cười, hắn đối với trù nghệ của mình rất có lòng tin, kiếp trước kiếm được không ít tiền rồi về sau hắn chăm chỉ nấu ăn, không quan tâm đó là món ăn gì, chỉ cần là ăn ngon hắn đều không cự tuyệt.
Mì cao lương cùng kiều mạch này tuy rằng cứng, nhưng vo thành lát mỏng nấu ăn lại vừa khéo, hơn nữa còn có mùi thịt khô, cải trắng nấu đến nát nhừ ăn ngon miệng, nhất là ăn vào mùa đông.
Những người khác đã sớm chờ không kịp, bưng phần của mình lên liền bắt đầu ăn, trong lúc nhất thời trong phòng đều là tiếng húp nước canh.
"Ăn ngon quá." Hòe Hương mới sáu tuổi, hay đi theo nhặt củi híp mắt lại, bưng bát còn lớn hơn đầu mình, hận không thể vùi mặt vào ăn.
Lâm a cha ngồi xổm bên cạnh nó, đem một khối thịt thái hạt lựu đặt vào trong bát nó: "Vậy chúng ta ngày mai cũng ăn cái này, được không?"
"Được không ạ!?"
"Sao lại không được chứ."
Hòe Hương còn chưa nói chuyện, những người gần đó nghe thấy lời hắn nói bắt đầu bàn tán.
Lâm a cha ngồi trên ghế cười đến vui vẻ, y lấy khuỷu tay quẹo quẹo Lâm phụ, ý bảo lão nhìn bọn Lâm Chân đang ngồi xổm chung một chỗ, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu cao hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com