Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

• Chương 09 •

Biết cô ấy không?

Mạnh Thiểu Du càng nghĩ càng giận, cậu chỉ muốn xử lý tên hèn hạ kia giúp Dư Giang Hoà ngay lập tức, nhưng bây giờ cậu chỉ có thể ngoan ngoãn đứng một bên, còn phải nghe khoá huấn luyện tạm thời của Tiểu Lâm.

Lần này Trương An Sinh không chỉ đến để giới thiệu trợ lý, mà quan trọng hơn cả là thảo luận vai diễn mới với Dư Giang Hòa.

Bắt Lấy Màn Đêm đã đóng máy hai ngày trước, dựa theo sắp xếp ban đầu, Dư Giang Hòa sẽ nghỉ ngơi một thời gian rồi gia nhập đoàn phim mới.

Tuy nhiên, lại có một vấn đề bất ngờ xảy ra.

Ban đầu họ đã thoả thuận xong vai nam chính với đoàn phim Truy Tìm Mưa Gió, chỉ cần quay xong Bắt Lấy Màn Đêm là sẽ gia nhập vào đoàn ngay. Thế nhưng hai ngày trước, đạo diễn lại gọi điện báo cho Trương An Sinh rằng vai nam chính sẽ đổi người!

Trái với thỏa thuận ban đầu, Dư Giang Hòa bị giáng từ nam chính xuống nam thứ, mà vai nam chính thì được phân cho một tên có "ô dù".

Khi ấy Trương An Sinh rất tức giận, hợp đồng đã kí rồi mà anh lại nói với tôi là đổi người?! Lại còn nhét ảnh đế Dư nhà chúng tôi vào một vai phụ, muốn anh làm bệ đỡ cho cái tên kia nữa?!

Nằm mơ à!

Đạo diễn cũng rất khó xử, lén lút tiết lộ với Trương An Sinh rằng người có ô dù kia ở cùng công ty với Dư Giang Hòa, chính là Dịch Hạ với độ nổi tiếng đứng đầu trong năm nay, mà quan trọng nhất là hắn ta đang được đại gia chống lưng...

Đút tiền để vào đoàn thì cũng thôi, đằng này hắn ta còn vung tay trả hai trăm vạn tiền vi phạm hợp đồng, còn đổ thêm năm mươi vạn nữa để yêu cầu Dư Giang Hòa làm nam thứ.

Đây đích thị là chèn ép người khác, khi ấy Trương An Sinh không khỏi nổi giận, mẹ nó chứ mấy người coi ai là đồ ngốc vậy?!

Nhưng phía nhà đầu tư cũng không hề sợ hãi — Dư Giang Hòa không có thói quen nhận nhiều vai cùng lúc, sau khi nhận vai này thì anh đã dời toàn bộ lịch trình khác đi. Điều đó cũng có nghĩa, nếu từ chối thì Dư Giang Hòa sẽ không có phim gì để quay trong vòng mấy tháng tới, không có dịp lộ diện trước công chúng.

Vậy thì anh chỉ có thể nằm nhà móc chân, đợi đến khi quay lại thì giới giải trí đã cho anh vào quên lãng rồi!

"Giang Hòa, cậu thấy sao? Hay là kiện cậu ta luôn?" Nghĩ đến bên kia, sắc mặt của Trương An Sinh vô cùng khó coi.

Thế nhưng trong chuyện này, dù có kiện cáo thì cùng lắm cũng chỉ được bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, hơn nữa cũng chưa chắc đã thắng được trận chiến dư luận. Đối phương là dân tư bản, chỉ cần chịu bỏ tiền là có thể đè chuyện này xuống ngay.

Dư Giang Hòa cũng không thích cách xử lý này, anh khép lại quyển sách trong tay, thản nhiên nói: "Nếu họ đã không cần tôi, vậy thì không diễn nữa."

Trương An Sinh cau mày, do dự nói: "Nhưng thế thì sắp tới cậu không có phim nào đâu..."

Suy cho cùng Trương An Sinh vẫn là người đại diện, vấn đề ông lo lắng nhất chính là việc lộ diện trước công chúng, nếu không thì chẳng ai lại đi trăn trở vì chuyện này. Dư Giang Hòa bèn nói thẳng: "Đúng lúc cho tôi nghỉ ngơi vậy."

Trương An Sinh: ". . ."

Sau đó Dư Giang Hòa cũng không quan tâm Trương An Sinh định nói gì, chỉ đứng dậy rồi đi về phía cửa. Thấy vậy, Tiểu Lâm lập tức kéo Mạnh Thiểu Du vẫn đang ngơ ngác bên cạnh đi sát theo anh.

Ơ kìa, ít nhiều gì thì mấy người cũng phải lo lắng một tí đi chứ!!

Trương An Sinh ngổn ngang đứng tại chỗ.

Mạnh Thiểu Du theo chân Dư Giang Hòa xuống thang máy, Tiểu Lâm lên tiếng: "Thầy Dư đợi ở sảnh một lát nhé, để tôi đi lấy xe."

Thế rồi cậu ta rời đi ngay.

Mạnh Thiểu Du ngây ra đôi chút, đoạn mở lời: "Bây giờ chúng ta làm gì ạ?"

Dư Giang Hòa nhìn thoáng qua cậu rồi giải thích: "Lát nữa đến bệnh viện thăm một người bạn."

À.

Mạnh Thiểu Du gật đầu, sau đó hai người không nói gì nữa.

Im lặng hồi lâu, đương lúc Mạnh Thiểu Du suy nghĩ xem phải phá vỡ tình huống lúng túng này như thế nào, một người đàn ông ăn mặc lộng lẫy chợt bước vào từ cửa.

Sau khi trông thấy Dư Giang Hòa, gã lập tức bước đến với vẻ mặt tươi cười: "Sao thầy Dư lại đứng một mình ở đây vậy ạ? Trợ lý đâu? Phải rồi, nghe nói anh vừa đóng máy phải không? Sắp tới định gia nhập đoàn phim nào vậy? Vẫn là nam chính à?"

Mạnh Thiểu Du đứng một bên nghe ngóng, cậu nghĩ bụng, người này không lên tiếng thì thôi, vừa mở miệng ra đã biết ngay là một tên quái gở.

Sau đó cậu nghe người đàn ông kia nói: "Sẵn nói thì Dịch Hạ nhà chúng tôi cũng sắp gia nhập đoàn phim Truy Tìm Mưa Gió, còn vào vai nam chính nữa, đến lúc đó mong thầy Dư chỉ bảo nhiều hơn nhé!"

". . ."

À, hoá ra đây là người đại diện của Dịch Hạ.

Mạnh Thiểu Du liếc nhìn Dư Giang Hòa, thấy người kia vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh nhạt, cứ như chẳng nghe thấy tên này nói gì.

Người đại diện của Dịch Hạ còn đang định chọc ngoáy tiếp, nhưng Mạnh Thiểu Du đã không kìm được mà nói: "Xin lỗi anh nha, thầy Dư nhà chúng tôi diễn nam chính nhiều rồi, nhận được quá nhiều giải thưởng, đâu đâu cũng săn đón, thầy Dư nhà chúng tôi cũng phải nghỉ ngơi chứ! Sắp tới anh ấy không có dự định gia nhập đoàn phim nào đâu! Không biết Dịch Hạ nhà anh bận rộn như vậy, có phải là để tranh mấy giải thưởng lớn không ạ?"

Mạnh Thiểu Du vừa mở lời, nét tươi cười trên gương mặt người đại diện của Dịch Hạ lập tức cứng đờ.

Tuy Dịch Hạ có độ nổi tiếng đứng đầu trong năm nay, nhưng hắn ta có thể phất lên cũng là vì may mắn. Trước đó hắn ta chỉ là một con tép riu ở hạng mười tám, nếu không phải tốt số ôm được đùi vàng[1] thì làm gì có phim cho hắn quay?

Đừng nói gì đến chuyện giật giải!

Mạnh Thiểu Du vừa đâm một nhát vào tim người đại diện của Dịch Hạ, nghệ sĩ mà gã ta dày công dẫn dắt bấy lâu nay cuối cùng cũng thành công, thế nên gã bắt đầu nhăm nhe địa vị của Dư Giang Hòa trong công ty.

Cướp được vai nam chính của người có địa vị cao nhất nên bọn họ cảm thấy mình đã "lên hương" rồi, nào ngờ chỉ trong chốc lát đã bị vạch trần bộ mặt thật.

Mạnh Thiểu Du nhướng mày, cậu nhìn gã ta mà cười lạnh một tiếng: "Đã ăn cướp thì đừng có la làng, đừng có chạy đến trước mặt người khác mà giả vờ giả vịt, coi chừng sau này vui quá hóa buồn đấy!"

Sắc mặt người đại diện của Dịch Hạ vừa xanh vừa trắng, gã hung dữ nói: "Cậu là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy? Là tân binh à? Coi chừng tôi nói công ty đóng băng cậu đó!"

Chưa để Mạnh Thiểu Du kịp đáp trả, Dư Giang Hòa vốn đang xem bọn họ như gió thoảng bên tai bỗng mở lời: "Đây là trợ lý của tôi, anh muốn đóng băng ai?"

Dư Giang Hòa vừa lên tiếng, bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Người đại diện của Dịch Hạ vô thức lui về sau vài bước, lắp bắp nói: "Không, t-tôi đùa thôi mà..."

Dám bước đến khiêu khích đã là sự can đảm tột cùng của gã ta, mà gã dám tiến lên âu cũng là vì Dư Giang Hòa sẽ không thèm để ý. Bây giờ đối phương đã lên tiếng, người đại diện của Dịch Hạ lập tức hoảng sợ như chim cút.

Dư Giang Hòa dừng mắt trên người gã ta, lạnh nhạt nói: "Nhóc trợ lý nhà tôi nói đúng, cướp đồ của người khác thì đừng chạy đến giả vờ giả vịt, sẽ bị chế giễu đấy."

Lúc này đây người đại diện của Dịch Hạ như nghẹn lại, muốn giận cũng chẳng dám giận, chỉ có thể chán nản chạy vào thang máy.

Gã ta không dằn lòng được mà gọi cho Dịch Hạ trong thang máy, nói với vẻ dữ tợn: "Tiểu Hạ, cậu tuyệt đối phải nắm chắc cơ hội này, đến lúc đó người có địa vị cao nhất trong công ty này sẽ là cậu!"

Ngoài thang máy, thấy người đại diện của Dịch Hạ đã bỏ đi, Dư Giang Hòa thu lại tầm mắt rồi nói với Mạnh Thiểu Du: "Đi thôi, Tiểu Lâm lấy xe đến rồi."

Mạnh Thiểu Du đứng cạnh anh chứng kiến từ đầu đến cuối, cậu đuổi theo bước chân của Dư Giang Hòa, không khỏi âm thầm vỗ tay cho anh!

Thầy Dư của chúng ta quá tuyệt vời!

"Ban nãy thầy Dư trút giận đã thật! Không hiểu da mặt người đó làm bằng gì mà còn dám bước đến khiêu khích nữa, hừ!" Mạnh Thiểu Du đi bên cạnh Dư Giang Hòa, nói với vẻ bất bình. Nhưng anh lại không có phản ứng gì đáng kể, sau khi lên xe thì cậu cũng không nói nữa.

Tiểu Lâm không có mặt ở hiện trường, cậu ta nghe vậy thì tò mò hỏi hai câu. Mạnh Thiểu Du bèn kể lại chuyện đã xảy ra, Tiểu Lâm lập tức nổi ba máu sáu cơn, mắng mỏ không ngừng cùng Mạnh Thiểu Du!

Người gì mà mặt to như cái bàn vậy!

Càm ràm cùng Tiểu Lâm xong thì Mạnh Thiểu Du lại càng thêm bực mình, nhớ về khí đen trên mặt người đại diện kia, cậu hừ một tiếng rồi nói: "Cùng lắm bọn họ cũng chỉ vui vẻ được vài ngày thôi, ấn đường đen thui như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp xui xẻo!"

Cậu vừa dứt lời, trong xe lập tức rơi vào im lặng.

Tiểu Lâm không ngờ cậu trợ lý mới vừa mở miệng đã đụng trúng chỗ hiểm, sợ đến mức không dám lên tiếng.

Mạnh Thiểu Du còn chưa kịp hiểu ra thì đã nghe Dư Giang Hòa lạnh nhạt nói: "Sau này phải đọc nhiều sách báo khoa học hơn, cậu còn nhỏ tuổi, đừng mê muội với mấy chuyện viển vông như vậy."

Mạnh Thiểu Du: ". . ."

Trong lúc họ trò chuyện thì đã đến bệnh viện.

Đây là một bệnh viện tư nhân, tuy thu phí đắt đỏ nhưng có độ riêng tư và an toàn rất cao, những người đến nơi này thường là giới nhà giàu và các ngôi sao nổi tiếng.

Đỗ xe xong, Tiểu Lâm cầm một giỏ hoa quả đã chuẩn bị sẵn rồi theo vào bệnh viện.

Bấy giờ Mạnh Thiểu Du mới biết, hóa ra bệnh nhân mà Dư Giang Hòa muốn thăm chính là Lương Diễn Triều!

Trái đất nhỏ thật, Mạnh Thiểu Du nhìn Lương Diễn Triều đang nằm chơi di động trên giường bệnh mà nghĩ bụng. Cậu đã nghe nói đến sự kiện fan cuồng đâm chém xảy ra cách đây không lâu, nhưng không ngờ Lương Diễn Triều và Dư Giang Hòa lại có mối quan hệ tốt như vậy, lại còn đến bệnh viện thăm hỏi nữa.

Lương Diễn Triều bị thương ở bụng, may mà lúc đó có bảo vệ ngăn lại kịp thời nên không đụng đến chỗ hiểm, phẫu thuật xong rồi tĩnh dưỡng một thời gian là có thể xuất viện.

Thấy Dư Giang Hòa bước vào, Lương Diễn Triều giương mắt nhìn thoáng qua rồi lười biếng nói: "Ngồi tạm chỗ nào đi, tôi không tiếp đãi đâu."

Có vẻ như Dư Giang Hòa đã quen, anh liếc nhìn Lương Diễn Triều rồi nói: "Bác gái nhờ tôi chuyển lời với cậu, nếu cậu còn không chịu về nhà thì bác ấy sẽ tới đây gô cổ cậu đi đấy."

Hồi còn trẻ, mẹ của Lương Diễn Triều và mẹ của Dư Giang Hòa đều là diễn viên, khi ấy hai người đẹp thay nhau tung hoành trong giới giải trí, thường được gọi là Hoa Hồng Đỏ và Hoa Hồng Trắng. Song song đó, hai mẹ đã là bạn tốt kể từ khi dấn thân vào showbiz, mà sau khi rời khỏi showbiz để kết hôn, cảm tình của hai người cũng không hề phai nhạt.

Sau này mang thai họ cũng đưa các con đi chơi cùng, vì thế mà Dư Giang Hòa và Lương Diễn Triều đã lớn lên cùng nhau. Hai người chơi với nhau từ nhỏ, sau khi vào giới thì vẫn giữ mối quan hệ thân thiết, mẹ của Lương Diễn Triều hay nhờ Dư Giang Hòa trông nom con mình.

Chẳng hạn như bây giờ, Lương Diễn Triều sống chết không chịu nghe lời mẹ về nhà nghỉ ngơi, Dư Giang Hòa đành đảm nhận vai trò chuyển lời.

Nghe vậy, Lương Diễn Triều cười khổ rồi nói: "Mẹ tôi còn kêu cậu đến tận đây, nếu tôi về nhà, không phải sẽ bị bà ấy mắng chết à..."

"Sau khi xảy ra chuyện như vậy, bác ấy cũng chỉ lo lắng cho cậu thôi." Dư Giang Hòa nhận xét. Bà Lương sinh ra hai người con, song người con thứ hai đã mất từ khi còn bé, vì thế mà bà rất bảo bọc đứa con trai duy nhất này.

Lương Diễn Triều cũng hiểu điều đó, y thở dài một hơi rồi nói: "Tôi biết rồi!"

Sau đó y lại dừng mắt trên người Mạnh Thiểu Du đang đứng cạnh Dư Giang Hòa, tò mò hỏi: "Đây là?"

Dư Giang Hòa bèn giới thiệu: "Trợ lý mới của tôi, Mạnh Thiểu Du."

Lương Diễn Triều nhìn Mạnh Thiểu Du, đoạn nở nụ cười: "Trông trợ lý của cậu đáng yêu hơn cậu nhiều, tôi còn tưởng là người mới trong công ty chứ."

Mạnh Thiểu Du nở nụ cười ngại ngùng, mà Lương Diễn Triều càng nhìn lại càng vừa mắt, y gật đầu rồi nói: "Tiểu Du à, nếu sau này cậu không muốn làm trợ lý nữa thì cứ đến tìm tôi, tôi viết bài hát tặng cậu! Bảo đảm viết riêng cho cậu thôi."

Phải biết mỗi một ca khúc của thiên vương Lương đều được bán với giá rất cao trong giới, Mạnh Thiểu Du không ngờ y lại nói như vậy, cậu ngây ra một lát rồi ấp úng nói: "Cảm ơn anh, nhưng khả năng ca hát của tôi chỉ bình thường thôi, chắc không được đâu ạ."

Lương Diễn Triều thấy cậu thú vị nên định trêu chọc tiếp, nào ngờ Dư Giang Hòa lại im lặng đứng dậy chặn đi tầm mắt của y rồi nói: "Chuyển lời xong rồi, thăm hỏi cũng xong rồi, tôi về đây."

Dứt lời, anh lập tức kéo ai kia rời khỏi phòng bệnh.

Lương Diễn Triều ngây ra một lát, mãi sau mới lắc đầu rồi hừ một tiếng: "Chỉ là một trợ lý mà cũng che chở gớm. Đúng là keo kiệt."

. . . . . .

Dư Giang Hòa thực sự định ra về, vừa rời khỏi phòng bệnh thì anh đã bước ngay vào thang máy.

Mạnh Thiểu Du và Tiểu Lâm đi theo bên cạnh anh, Tiểu Lâm vẫy vẫy cây dù trong tay, chuẩn bị nghênh đón kẻ thù.

"Anh làm gì vậy?" Mạnh Thiểu Du tò mò.

"Lần trước đến thăm bệnh bọn tôi bị tạt nước, tôi phải chuẩn bị kĩ càng!" Tiểu Lâm nghiêm túc đáp. Nghe vậy, Mạnh Thiểu Du trưng ra vẻ mặt thương hại, đây là xui xẻo đến mức nào chứ...

Ra khỏi thang máy, Tiểu Lâm nhìn dáo dác xung quanh với biểu cảm hồi hộp.

Mạnh Thiểu Du đi cạnh Dư Giang Hòa với sắc mặt bình tĩnh, thế nhưng bên tai cậu đột nhiên vang lên một giọng nói.

"Thầy Dư! Thầy Dư! Cứu tôi với —"

Mạnh Thiểu Du nhìn theo tiếng động, từ phòng bệnh bên cạnh, một hồn ma bỗng dưng lao ra rồi vọt thẳng về phía Dư Giang Hòa, lúc sắp chạm đến anh thì lại bị văng ra!

Hồn ma nọ đụng phải bình nước bên cạnh, bình nước theo đó mà sóng sánh, nước bên trong hất về phía Dư Giang Hòa...

"A —-!"

"Xoảng!"

Tiếng kêu thảm thiết của hồn ma hoà vào tiếng vỡ của bình nước, Tiểu Lâm nhanh chóng bật dù, chặn đi phần lớn nước đổ ra.

Mạnh Thiểu Du nhìn về phía Dư Giang Hòa, đột nhiên hỏi: "Thầy Dư, anh có quen một người phụ nữ đang mang thai không?"

Hết chương 09.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com