Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Editor: Kally, Thỏ Chê Rau.

======

Sáng sớm hôm sau, dù vẫn còn say rượu nhưng đồng hồ sinh học chuẩn chỉ đã khiến Thẩm Thư Lâm tỉnh giấc đúng giờ.

Phòng khách trống rỗng như thể thiếu thứ gì đó. Anh nhìn quanh một lượt, phát hiện tất cả những bức tranh trang trí trên tường đã biến mất. Sắc mặt Thẩm Thư Lâm trầm xuống, chẳng cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra. 

Như thể biết được suy nghĩ của anh, điện thoại bỗng đổ chuông. Anh nhấc máy, giọng lạnh lùng: "Cậu đang ở đâu?"

Khương Nhất Nguyên phía đầu dây bên kia dường như hơi ngạc nhiên: "Chà, dậy sớm thế? Tôi tưởng anh sẽ ngủ đến trưa cơ."

Thẩm Thư Lâm hỏi thẳng: "Tranh của tôi đâu?"

"Tranh nhà anh xấu quá, tôi đổi tranh mới cho anh rồi, trưa nay sẽ mang đến." Khương Nhất Nguyên đáp. "Tôi đã bảo mà, mắt anh kém quá, treo mấy cái tranh xấu xí đó ở nhà không thấy chướng mắt sao?" Ai kia hoàn toàn chưa ý thức được hành động của mình có gì sai.

Thẩm Thư Lâm nói: "Cậu có nửa tiếng để đưa tranh của tôi về và treo lại đúng chỗ." Dứt lời, anh không đợi phản hồi mà lập tức dập máy.

"Ê ê ê?!" Khương Nhất Nguyên không thể tin nổi, cứ trừng mắt nhìn điện thoại chằm chằm.

Anh ta dám cúp máy của mình!

Bấy giờ, Khương Nhất Nguyên đang ở tiệm đóng khung, đích thân chọn khung rồi nhờ nhân viên lồng khung tranh của mình lại, dự định thay thế 16 bức tranh cũ.

Tối qua, sau khi nói ra câu "say rượu làm bậy", Khương Nhất Nguyên lập tức hối hận, làm thế này chẳng phải giống như mình tự nguyện dâng đến tận miệng người ta sao! Nhưng điều khó chịu nhất là...

Ông chú già đó đã từ chối không thương tiếc, đẩy cậu ra khỏi người mình xong thì nhắm mắt ngủ tiếp.

Mỡ dâng đến miệng mà mèo còn chê, Khương Nhất Nguyên tức phát điên phát rồ, càng nhìn mấy bức tranh trong nhà càng thêm ngứa mắt, chẳng thèm nghĩ hai lần đã gỡ hết xuống rồi tống cả vào cốp xe.

Ngủ một giấc dậy, cơn giận cũng nguôi ngoai phần nào. Khương Nhất Nguyên không muốn tính toán với anh ta nữa, định thay tranh xong thì coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Ai ngờ đối phương lại cứng hơn cậu nhiều!

Khương Nhất Nguyên gọi lại, điện thoại mới reo hai tiếng đã bị cúp, nháy máy lại lần nữa cũng bị cúp.

Nhân viên đến hỏi: "Thưa anh, việc đóng khung sẽ hoàn thành trong hai tiếng. Anh có muốn ngồi đợi không?"

Khương Nhất Nguyên hít sâu vài lần, cố bình tĩnh lại: "Không đóng nữa." Nếu người đã không cần, ta cũng chẳng muốn đưa!

Nửa tiếng sau, 16 bức tranh được gửi trả đầy đủ về phòng khách căn hộ. Khương Nhất Nguyên không nói một lời, treo chúng trở lại chỗ cũ rồi quay đầu bỏ đi.

"Đứng lại." Thẩm Thư Lâm ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly cà phê.

Khương Nhất Nguyên đứng quay lưng về phía anh, dừng bước.

"Tối qua, cảm ơn cậu đã đưa tôi về."

Khương Nhất Nguyên do dự một lúc, đoạn quay lại: "Vậy mà anh còn đối xử với tôi như thế."

"Nhưng..." Giọng Thẩm Thư Lâm chợt thay đổi, "Chuyện nào ra chuyện đó, việc cậu làm là sai."

"Đây là nhà tôi, nếu chưa có sự cho phép, cậu không có quyền thay đổi tranh của tôi. Bất kể xấu hay đẹp, cậu cũng không được tùy tiện động vào." Thẩm Thư Lâm bình thản nói. "Nếu cậu muốn đổi có thể bàn với tôi, tôi có đồng ý hay không là chuyện khác. Nhưng việc cậu lén lấy đi là sai, sai chính là sai, hiểu chưa?"

Ban đầu Khương Nhất Nguyên còn căng mặt, nhưng nghe anh nói một tràng như vậy mới dần hòa hoãn lại. Cậu biết mình đã hành động không phải lẽ, nhưng tối qua giận quá mất khôn cộng thêm tự cho rằng hai người thân thiết nên mới làm vậy.

Hiện tại đối phương vẫn chịu ngồi xuống nói chuyện chứng tỏ mọi chuyện chưa đến mức quá tệ. Thanh niên đảo mắt một vòng rồi nhích lại gần sát bên Thẩm Thư Lâm, nhìn cốc cà phê đen đặc: "Ngon không?"

"Giúp tỉnh táo." Thẩm Thư Lâm đáp.

"Không phải anh thích uống trà sao, còn đặc biệt đến Tây Nam để uống thứ gọi là trà Minh Tiền mà." Khương Nhất Nguyên nói. "Người uống trà sao lại uống cà phê?"

"Tại sao không?" Thẩm Thư Lâm uống hết ngụm cuối của cốc Americano đá. "Uống gì quan trọng à? Chỉ là để giải khát thôi." Nói xong, anh đứng dậy quay về phòng ngủ, để lại ai kia vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói đó.

Chỉ là để giải khát thôi? Đúng là lời nói của người lớn tuổi, sâu xa như còn có chút ý vị thiền vậy.

Đến khi hoàn hồn từ dòng suy nghĩ, cậu thấy đối phương đã thay một bộ đồ thể thao, đi ra từ phòng ngủ.

"Anh định ra ngoài à?"

"Ba cậu hẹn tôi đi đánh golf." Thẩm Thư Lâm cài khuy áo, cầm lấy áo khoác, "Đi thôi, cậu về trường sớm đi."

Khương Nhất Nguyên lập tức nói: "Tôi cũng muốn đi."

Người đàn ông cầm chìa khóa xe, bước ra ngoài: "Vậy thì đừng đi cùng tôi."

Ngày thường tên nhóc ấy bám lấy anh cỡ nào cũng không sao, nhưng sáng sớm thứ Bảy mà vẫn còn bám theo như vậy thì có chút vấn đề.

Cậu chợt nhận ra, tuy trong lòng đã hiểu rõ nhưng miệng vẫn cãi cố: "Tại sao cơ? Anh chán ngấy tôi rồi à? Mới chớp mắt đã không muốn đi cùng người ta nữa?"

Thẩm Thư Lâm hoàn toàn chẳng buồn đáp lời, mở cửa xe ngồi vào, điều chỉnh lại ghế lái, gõ nhẹ hai ngón tay lên hộp tỳ tay: "Ở đây không dễ bắt xe, tất nhiên cậu cũng có thể chọn cách đi bộ về."

Khương Nhất Nguyên vội mở cửa ghế phụ ngồi vào. Người đàn ông tiện đường thả cậu xuống trước cổng trường Đại học A, chiếc xe thể thao đen lao vút đi.

Thanh niên gọi điện cho ba hỏi có tiện không, con trai muốn mời ba đi uống trà buổi sớm. Khương Mạnh Long ngạc nhiên, bảo rằng ông đã hẹn cậu em Thẩm đi chơi golf. Nghe vậy, Khương Nhất Nguyên nói mình cũng muốn tham gia.

Tất nhiên Khương Mạnh Long đồng ý ngay, nhưng vẫn thắc mắc: "Con đâu có thích chơi golf?"

Đúng là cậu không thích, cậu chuộng những môn thể thao có thể dùng tay điều khiển trực tiếp như bóng rổ chứ không hứng thú với golf, vì môn này cần phải đánh bóng qua gậy. Nhưng cậu chưa xem Thẩm Thư Lâm chơi golf bao giờ.

Sau khi bịa vài câu cho qua chuyện, Khương Mãnh Long cho con trai địa chỉ.

Một tiếng sau, thanh niên cưỡi con xe cưng đến sân golf. Ánh nắng chói chang, thảm cỏ xanh mướt trải dài vô tận, xung quanh trồng đầy những cây dương rậm rạp.

Thẩm Thư Lâm mặc bộ đồ thể thao màu xám nhạt, đeo kính râm che nắng và găng tay trắng, tay cầm gậy golf vung nhẹ. Quả bóng vẽ một đường cong đẹp mắt trong không trung rồi rơi thẳng vào lỗ.

"Hay lắm!" Khương Mãnh Long tán dương, "Cậu em Thẩm giỏi thật!"

Anh đưa gậy cho caddie*, cười đáp: "Hôm nay hướng gió thuận lợi."

(Chú thích: Caddy, caddie, nhân viên kéo bao gậy hay làm "két" là những nhân viên phục vụ được thuê để kéo, bảo quản những bao đựng gậy đánh golf cho khách chơi golf trên sân.)

Cách đó không xa, Khương Nhất Nguyên đứng dưới tán ô quan sát, nhìn thấy cảnh ấy mà lòng ngứa ngáy, thực sự không nhịn nổi muốn chạy tới trêu chọc ai kia một trận.

Cuối cùng, đến giờ nghỉ giữa trận, Khương Mạnh Long đi nghe điện thoại, Thẩm Thư Lâm đến khu vực hút thuốc bên hồ châm một điếu.

Khương Nhất Nguyên nhanh chóng chạy tới đứng cạnh Thẩm Thư Lâm bên bờ hồ, khen ngợi: "Kỹ thuật của anh Thẩm giỏi thật."

Người đàn ông phả ra một làn khói, cười: "Ba cậu cũng đâu kém."

Khương Nhất Nguyên không kìm được mà muốn trêu: "Mắt em chỉ nhìn thấy mỗi anh thôi."

"Nếu ba cậu nghe thấy câu này, chắc chắn sẽ đánh gãy chân cậu." Thẩm Thư Lâm phủi tàn thuốc, bình thản đáp.

Thanh niên ghé sát lại, hạ giọng nói: "Anh mỗi lần đều đánh trúng lỗ, nhưng tối qua lại không chịu, sợ mắt kém không thấy đường à?"

Ai kia nhíu mày: "Quá thô tục."

"Anh có thể đeo kính mà, sao đâu." Khương Nhất Nguyên nhớ tới cặp kính gọng vàng, lòng bỗng nhộn nhạo cả lên, "Người ta đâu có chê anh không nhìn thấy."

Thẩm Thư Lâm nhìn cậu chằm chằm: "Tôi hy vọng cậu suy nghĩ kỹ về những gì mình đang làm và nói."

Thanh niên chậc một tiếng, liếc thấy ba đã nghe xong điện thoại đang bước tới chỗ này bèn vặn nắp chai nước khoáng đưa cho Thẩm Thư Lâm: "Uống nước đi." Sau đó, đưa chai nước khác cho Khương Mạnh Long: "Ba uống nước ạ."

Khương Mạnh Long nhận lấy: "Đánh vài gậy chứ?"

"Thôi, con xem hai người chơi." Khương Nhất Nguyên đáp. Trong lòng nghĩ cầm gậy vung qua vung lại trông ngớ ngẩn chết được, sao mà bì được với việc ngắm Thẩm Thư Lâm chơi.

Buổi sáng trôi qua, ai nấy đều rất vui nhưng Khương Nhất Nguyên là người vui nhất, khi chia tay còn vui hơn.

Cuối tuần sau là sinh nhật lần thứ 50 của Khương Mạnh Long, ông định tổ chức một bữa tiệc lớn tại sảnh tiệc ở nhà. Hầu hết những người có tiếng trong thành phố A đều được mời, tất nhiên bao gồm cả Thẩm Thư Lâm.

"Sinh nhật của anh Khương, dĩ nhiên em sẽ đến." Thẩm Thư Lâm nói, "Tuần sau gặp lại."

Ba người tạm biệt ở cổng sân golf. Thẩm Thư Lâm và Khương Mạnh Long lên xe, còn Khương Nhất Nguyên thì cưỡi mô tô.

Thanh niên nhìn chiếc xe thể thao màu đen dần khuất bóng, khóe miệng nở một nụ cười quyết tâm. Tuần sau, khi đã về đến địa bàn của bản thân, cậu nhất định sẽ kéo anh vào phòng mình.

Đã hơn hai tháng rồi, cũng đến lúc làm những việc mà "tình nhân" nên làm thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com