Chương 39
Chương 39: Cuộc trò chuyện về căn cứ Dung Nham, bị đè xuống chịch mạnh mẽ đến khi bụng phình lên, chủ động ngậm cặc.
Editor: Tiểu Tinh Thần
Một bữa cơm được ăn trong niềm vui của cả chủ lẫn khách, Lâm Ngư trò chuyện một lúc với gia đình Trần Sở Kiều. Sau đó, bố mẹ Trần bảo: "Mấy đứa trẻ các con cứ tự nhiên chơi, bọn ta già rồi, đi ngủ đây." Thế là trong phòng khách chỉ còn lại ba người họ.
Lâm Ngư liếc nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ tối: "Sao bác trai bác gái đi ngủ sớm thế?"
Trong mắt Trần Sở Kiều lóe lên một tia đau đớn và phẫn uất, tay cô vô thức siết chặt: "Bố mẹ chị... trước đây khi chị chưa tìm được họ, họ đã sống ở căn cứ Dung Nham."
Lại là căn cứ Dung Nham?!
Lâm Ngư nghiêm túc hơn: "Em biết chỗ đó, nghe nói họ kỳ thị người thường."
Trần Sở Kiều gật đầu: "Căn cứ Dung Nham chẳng còn chút nhân tính. Người thường không có dị năng chẳng có chút tôn nghiêm nào, hoặc là sa vào lầu xanh, hoặc sống như chó lợn, hoặc bị đuổi khỏi căn cứ."
Tần Thời Dã nhớ lại, kiếp trước hắn cũng từng mang niềm kiêu ngạo của một dị năng giả, chẳng màng đến cuộc sống của người thường trong căn cứ, cũng chẳng thèm để mắt. Sau này, hắn muốn rời đi vì bất mãn với sự nghi kỵ của tầng lớp cao tầng, còn tình cảnh của người thường chỉ khiến hắn thêm chán ghét nơi đó. Cuối cùng, hắn chết trong tay đám người ấy, và hắn cũng chẳng phải hoàn toàn vô tội. Đứng càng cao, ngã càng đau.
Kiếp này, nhờ có Lâm Ngư, hắn mới thực sự nhận ra rằng trong mạt thế, người thường cũng có thể sống tốt, cũng có cách sinh tồn của riêng mình. Những kẻ phân biệt đồng bào thành ba bảy loại cuối cùng sẽ bị hủy hoại bởi chính sự kiêu ngạo và định kiến của họ.
Trần Sở Kiều kể về cuộc sống của bố mẹ cô ở căn cứ Dung Nham: "Khi mình tìm được họ, họ sống trong một cái lều lớn. Mẹ chị ốm nằm liệt giường, bố chị thì lê cái chân bị thương, mỗi ngày làm việc hơn chục tiếng chỉ để kiếm chút khẩu phần đủ để không chết đói."
Lâm Ngư cảm thấy nặng nề: "Chân bác trai giờ ổn chưa?"
Trần Sở Kiều mỉm cười: "Ổn rồi. Sau khi đến căn cứ Hải Thị, chị tìm được một dị năng giả hệ chữa trị, đã chữa lành cho bố."
Lâm Ngư nhớ lại dáng đi của bác trai hôm nay, trông khá tự nhiên và linh hoạt, chắc hẳn hiệu quả điều trị rất tốt: "Vậy thì tốt quá."
Trần Sở Kiều nói tiếp: "Cái này là phải cảm ơn em, nhờ em bảo chị đi tìm nhóm sinh viên để lập đội. Trong nhóm có một người là dị năng giả hệ chữa trị, bọn chị hợp nhau lắm, giờ vẫn là một đội."
Lâm Ngư cười tươi: "Có gì đâu, chỉ nói một câu thôi mà."
Nhưng Trần Sở Kiều lại nghĩ, vào đầu mạt thế, một bài đăng trong vòng bạn bè của Lâm Ngư đã giúp cô tích trữ đủ vật tư. Lời khuyên của bạn trai cô khiến cô kịp thời ra ngoài thích nghi với mạt thế, thức tỉnh dị năng cũng vào thời điểm an toàn. Nếu không có Lâm Ngư lo lắng, bảo cô tìm người đi cùng, có lẽ cô đã tự lái xe về tìm bố mẹ, gặp nguy hiểm trên đường mà chẳng ai giúp. Nếu cô chết, bố mẹ cô cũng chẳng sống được bao lâu.
Có thể nói, Lâm Ngư là ân nhân cứu mạng cả gia đình cô. Trần Sở Kiều biết Lâm Ngư chẳng xem đó là chuyện lớn đáng nhắc tới, cũng không mong cô mang ơn. Đó chính là tấm lòng chân thành của cậu. Cô chỉ lặng lẽ ghi nhớ, chờ cơ hội báo đáp.
Lâm Ngư không biết cô đang nghĩ gì, chỉ kể lại những gì Chân Tông Hạo từng nói với cậu và Tần Thời Dã cho Trần Sở Kiều nghe. Trần Sở Kiều hít một hơi lạnh, rồi giận dữ: "Căn cứ Dung Nham đúng là một khối u ác tính!"
Lâm Ngư gật đầu mạnh mẽ: "Căn cứ này phải biến mất! Chỉ dựa vào chúng ta thì khó mà làm được. Giá như có cách nào gặp được thủ trưởng căn cứ thì tốt."
Thủ trưởng căn cứ chính là vị lãnh đạo đức cao vọng trọng. Trần Sở Kiều hiểu ý cậu: "Ý em là muốn quốc gia can thiệp? Ừ... đúng là một cách hay. Người như thủ trưởng chắc chắn không dung thứ cho chuyện này."
Lúc này, Tần Thời Dã chen vào: "Cô có thể hỏi bạn mình, người có dị năng chữa trị ấy. Dị năng đó quý hiếm, có khi cô ấy quen biết rộng."
Mắt Trần Sở Kiều sáng lên: "Đúng rồi, chị sẽ tìm cô ấy. À, cô ấy tên Trịnh Hiểu Văn, trước mạt thế cũng học trường chị. Bình thường ngoài việc làm nhiệm vụ với bọn chị, cô ấy còn thường trực ở tổ y tế căn cứ, gặp nhiều nhân vật lớn hơn chúng ta."
Lâm Ngư nắm tay Tần Thời Dã: "Vậy bọn em chờ tin tốt từ chị! Có gì cần giúp, cứ tìm bọn em." Cậu liếc nhìn Tần Thời Dã, "Bọn em cũng muốn góp sức tiêu diệt khối u ác tính Dung Nham này."
Lâm Ngư luôn để tâm đến chuyện của Tần Thời Dã. Dù anh Thời Dã không nói, cậu vẫn nhạy bén nhận ra qua những biểu hiện bất thường của hắn rằng anh Thời Dã có mối thù sâu sắc với căn cứ Dung Nham.
Dù Lâm Ngư cũng thắc mắc, rõ ràng Tần Thời Dã chưa từng đến Dung Nham, hai người luôn ở bên nhau, sao hắn lại như vậy? Nhưng cậu không biết nguồn gốc cảm xúc của anh Thời Dã, chỉ biết rằng nếu hắn muốn làm gì, cậu sẽ giúp. Huống chi căn cứ Dung Nham vốn đã quá tệ hại. Những chuyện khác, đến ngày anh Thời Dã sẵn sàng nói, cậu tự nhiên sẽ biết.
Trần Sở Kiều đáp: "Được, có tiến triển chị sẽ tìm em. Bố mẹ chị bị căn cứ Dung Nham hành hạ như thế, chị cũng không tha cho chúng."
Lâm Ngư trò chuyện thêm vài câu với Trần Sở Kiều rồi chào tạm biệt. Cả hai về nhà, Tần Thời Dã nắm cổ tay Lâm Ngư, kéo cậu vào lòng: "Em có thắc mắc không, tại sao anh chưa từng đến Dung Nham mà lại ám ảnh với nơi đó?"
Lâm Ngư thuận thế ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn: "Anh muốn nói với em không? Anh nói, em sẽ nghe. Anh không nói, em cũng không hỏi."
Tần Thời Dã đặt cằm lên đầu cậu mỹ nhân, cơ thể bao bọc lấy thân hình mảnh khảnh của cậu, như muốn giữ cậu trong vòng tay: "Đợi khi căn cứ Dung Nham sụp đổ, anh sẽ kể cho em."
Lâm Ngư nhón chân hôn lên khóe môi hắn: "Được thôi."
Sau đó, mọi chuyện thuận theo tự nhiên, cả hai lăn lên giường. Lỗ đít hồng hào của cậu mỹ nhân bị những ngón tay thon dài mạnh mẽ của hắn đút vào, khiến nó ướt át và giãn nở. Nước dâm nhớp nháp chảy xuống khe mông, nhỏ giọt lên ga giường. Ngón tay Tần Thời Dã mài giũa, xoay tròn, thỉnh thoảng chạm vào điểm nhạy cảm lồi lên. Ngón cái bên ngoài còn xoa nắn vòng da thịt quanh lỗ đít.
Lâm Ngư nằm trên đùi hắn, rên rỉ vài tiếng. Con cu nhỏ cọ vào chân hắn, bắn ra. Lồn không được vuốt ve cũng co bóp, khao khát được hắn tùy ý chơi đùa.
Lỗ đít ngậm lấy ba ngón tay, thịt bên trong quấn chặt lấy kẻ xâm nhập, mút mát. Khi ngón tay rút ra, nó còn lưu luyến quấn lấy, cho đến khi một con cặc thô dài nóng rực từng chút một chen vào lỗ đít đã giãn nở đủ. Tần Thời Dã bế cậu lên, đâm vào, cuối cùng để cậu mỹ nhân ngồi trên hông mình, ngậm trọn con cặc cương cứng.
"Ha... a..." Cảm giác lấp đầy lỗ đít khiến Lâm Ngư ưỡn lưng, dâng cặp vú non lên miệng hắn. Tần Thời Dã ngậm lấy một bên núm vú hồng hào, mút mạnh, lưỡi liếm láp đầu vú và một chút thịt vú trơn mịn. Bàn tay to nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu mỹ nhân, nâng lên hạ xuống. Con cặc tím đỏ ra vào không ngừng trong cái lỗ hồng tươi, kéo theo lớp thịt gấp nếp bên trong bị cặc đâm mở, ép phẳng. Mỗi lần đều chạm vào điểm nhạy nhất, rồi đâm mạnh vào chỗ sâu nhất.
Lâm Ngư ôm đầu hắn, miệng tràn ra những tiếng rên rời rạc. Một bên núm vú bị liếm đến sưng đỏ, to hơn một vòng, như hạt lựu chín mọng. Bên kia bị bỏ quên đã lâu, vẫn mềm mại hồng hào, khiến người ta ngứa ngáy. Lâm Ngư vươn tay véo núm vú, xoa nắn vài cái, rồi bị hắn ngậm luôn cả những ngón tay trắng nõn mà liếm láp.
Núm vú nhạy cảm và kẽ ngón tay đều bị lưỡi hắn liếm khắp. Lâm Ngư dùng tay còn lại đẩy Tần Thời Dã một cái, lấy lại ngón tay ướt đẫm, nhưng lại bị hắn dẫn xuống dưới.
"Lồn và lỗ đít của em đều phải được thỏa mãn." Giọng nói gợi cảm khàn khàn của hắn vang lên bên tai Lâm Ngư. Mỗi lần nghe giọng đầy dục vọng của anh Thời Dã khi làm tình, Lâm Ngư đều không kìm được mà rung động, lỗ đít và lồn co bóp đầy hưng phấn.
Con cặc dữ tợn tung hoành trong lỗ đít, thịt lỗ bị địt mềm, địt quen, quấn chặt lấy cặc, co bóp mút mát lấy lòng kẻ xâm nhập. Lồn trống rỗng đột nhiên bị đút vào ngón tay của cả hai. Bốn ngón tay ra vào, cọ xát trong lồn, mang theo một lượng lớn dâm thủy. Một phần nhỏ giọt xuống con cặc đang rút ra, rồi bị cặc đâm mạnh vào lỗ đít, nghiền sâu vào bên trong.
"A... a..." Lâm Ngư bị Tần Thời Dã lật người, con cặc cắm sâu trong lỗ đít xoay nửa vòng. Cậu thét lên vài tiếng. Hắn từ phía sau đè xuống, đôi chân cậu mỹ nhân không chịu nổi sức nặng hơn trăm cân của hắn, run rẩy vài cái rồi bị hắn đè chặt xuống giường. Con cặc trong cơ thể theo sức nặng đâm sâu hơn, mạnh hơn.
Bàn tay chai sạn của hắn vuốt ve qua lại trên eo Lâm Ngư, khiến cậu ngứa ngáy, run rẩy. Cậu muốn cười nhưng lại bị con cặc lớn trong lỗ đít đâm mạnh, bật ra tiếng rên. Tần Thời Dã vừa va chạm mạnh mẽ vào lỗ đít và mông cậu mỹ nhân, cặc khoan sâu vào lỗ nhỏ chặt chẽ ướt át, vừa liếm hôn khắp lưng và cổ cậu, để lại những dấu hôn lấm tấm, đánh dấu chủ quyền.
Vì Tần Thời Dã để mặc mình đè lên Lâm Ngư, cơ thể hai người dính chặt, chỉ có hông hắn nhấp nhô đôi lúc tạo một khe hở nhỏ. Hắn không rút cặc ra hoàn toàn, mà giữ nó sâu trong lỗ đít chặt chẽ ướt át của cậu mỹ nhân, cọ xát, ép chặt. Biên độ ra vào không lớn, nhưng lực đạo rất mạnh, nhắm vào điểm chết người của Lâm Ngư, nghiền ép, đâm chọc lặp đi lặp lại.
"Không được... Ha... a... Anh..." Lâm Ngư cắn ga giường, ngửa đầu ra sau. Lỗ đít siết chặt con cặc, run rẩy. Vì bị đè chặt, núm vú và cặc nhỏ của cậu cũng bị ép xuống giường, cọ xát theo động tác của hắn. Hột le bị ma sát, lồn bị ép chặt cũng tạo khoái cảm. Đồng thời, điểm nhạy trong lỗ đít vẫn bị đâm chọc không ngừng. Cả cơ thể cậu, mọi điểm nhạy cảm đều chất chứa khoái cảm, khiến Lâm Ngư nhanh chóng không chịu nổi mà lên đỉnh.
Ga giường ướt đẫm một mảng lớn, dâm thủy và các thứ khác chảy lênh láng dưới thân Lâm Ngư và trên giường. Tần Thời Dã lần đầu thử cách địt này, cảm giác không tệ. Cậu mỹ nhân dưới thân run rẩy toàn thân, ngón tay bấu ga giường tạo thành nếp nhăn, như con mồi vô lực vươn móng vuốt. Hắn hôn lên gáy cậu: "Thoải mái không?"
Lâm Ngư rã rời, hầu như không nói nên lời, mãi mới đáp được một câu "thoải mái".
Nhưng Tần Thời Dã cũng sợ đè hỏng người, dù sao hắn là gã đàn ông cao mét chín. Hắn chống tay hai bên, để lại chút khe hở. Lâm Ngư tỉnh táo lại, vỗ vỗ hắn, ra hiệu đứng dậy. Vừa nãy, cậu suýt có cảm giác nghẹt thở, lúc lên đỉnh tưởng không thở được.
Tần Thời Dã ngồi dậy, rút cặc ra khỏi lỗ đít hồng mềm của Lâm Ngư. Hắn ôm cậu nằm nghiêng trên giường, nâng một chân cậu mỹ nhân lên. Con cặc thô dài đâm vào lồn lầy lội của cậu, vẫn là tư thế doggy. Đầu khấc nhếch lên ép chặt vào thành lồn, địt mạnh. Lần này là địt hết sức, không kiêng dè, đâm sâu.
"A... ư... a..." Lâm Ngư chỉ có thể phát ra những tiếng rên vô nghĩa. Con cặc trong lồn tung hoành, đầu khấc ép vào hoa tâm, nhanh và mạnh, khiến lỗ nhỏ sâu bên trong co bóp liên tục, bị kích thích đến tiết ra từng chút mật dịch. Thân cặc thô to lấp đầy cả lồn, đầu cặc va chạm vào tử cung mềm mại nhạy cảm, cuối cùng chui qua lỗ nhỏ, đâm vào trong, chặn kín dâm thủy đang rỉ ra.
Con cặc địt vào tử cung, cùng lượng lớn dâm thủy bị đầu buồi khuấy động trong tử cung, mang lại khoái cảm như bị điện giật, khiến Lâm Ngư hét lên. Cậu trợn trắng mắt, le lưỡi, như sắp bị địt ngất. Cơ thể cong lên, phun nước, chân co duỗi đung đưa.
Đầu óc Lâm Ngư trống rỗng, thịt lồn co bóp điên cuồng, ép chặt con cặc. Thành lồn ướt át quấn lấy, mút mát như vô số cái miệng nhỏ. Tần Thời Dã rên một tiếng, cặc căng phồng, gân xanh nổi lên, đột nhiên dùng sức đâm vào tử cung, ép chặt hoa tâm, bắn ra. Tinh dịch ào ạt tràn vào tử cung, hòa lẫn với dâm thủy bị chặn lại, khiến bụng nhỏ phẳng lì của cậu mỹ nhân phình lên, như mang thai ba tháng.
Lâm Ngư như chết đi một lần, mặt dán lên giường, ngực phập phồng thở hổn hển. Cậu vừa nghĩ mình sắp ngất, khoái cảm khủng khiếp đó đến giờ vẫn khiến cậu sợ hãi. Tần Thời Dã rút con cặc nửa mềm ra, lật cậu lại, ôm vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng để trấn an.
Khi mắt Lâm Ngư lấy lại tiêu cự, cơ thể vẫn run rẩy. Cậu ngồi dậy, lượng lớn chất lỏng trong cung khang chảy ra ào ạt, như mất kiểm soát, mang theo tinh dịch trắng đục, chảy ướt cả chân cậu, khiến ga giường vốn đã bừa bộn càng thêm lem luốc.
Nhìn bụng nhỏ phình lên dần xẹp xuống sau khi dâm thủy chảy ra, Tần Thời Dã lóe lên tia tiếc nuối, vươn tay xoa bụng mềm mại của cậu mỹ nhân.
Lâm Ngư giật mình vì cái xoa ấy, tưởng anh Thời Dã muốn tiếp tục, vội muốn bò dậy chạy. Nhưng ý tưởng thì hay, cơ thể vừa bị địt tơi bời lại chẳng chịu nghe lời, lảo đảo một cái, tự ngã nhào vào người hắn. Mặt cậu đập ngay vào con cặc to lớn chưa cương hẳn. Không chỉ tự làm mình ngớ người, Tần Thời Dã cũng giật mình.
Con cặc tím đỏ còn dính dâm thủy và tinh dịch chọc vào khuôn mặt đỏ hồng xinh đẹp của cậu mỹ nhân. Miệng cậu khẽ hé, cọ qua thân cặc. Ban đầu, Tần Thời Dã thấy Lâm Ngư mệt, định tha cho cậu, nhưng giờ cặc hắn cứng lên, to hơn một vòng, chĩa thẳng vào miệng cậu mỹ nhân đang ngây ra.
Lâm Ngư nhắm mắt, lòng thầm khóc. Lần địt này không tránh được rồi, huhu, đều tại cơ thể mình không chịu nghe lời. Cậu mỹ nhân cam chịu nắm lấy con cặc cương cứng của hắn, há miệng ngậm đầu khấc, liếm láp, mút mát, hai tay xoa nắn qua lại, hy vọng dùng miệng khiến hắn bắn một lần để lồn và lỗ đít quá tải của mình được nghỉ ngơi.
Con cặc được miệng nhỏ ướt nóng mềm mại ngậm lấy, liếm láp. Tần Thời Dã ánh mắt sâu thẳm, xoa đầu cậu mỹ nhân đang chủ động bú cặc: "Sao gấp thế, vừa nãy chưa cho em ăn đủ, còn muốn thêm à?"
Lâm Ngư ngước nhìn hắn, nghịch ngợm cắn nhẹ vào rãnh quy đầu, khiến hắn không kìm được mà nhấp một cái. Lâm Ngư vội giữ chặt cặc, nắm quyền chủ động.
Vì cổ họng cậu nông, anh Thời Dã không bắt cậu deep throat. Lâm Ngư ngậm đầu khấc, liếm khắp nơi, lưỡi lướt qua đỉnh vài lần, cố chui vào lỗ sáo, khiến hắn kìm nén, bật ra tiếng rên từ cổ họng.
Rồi cậu nhả ra, liếm thân cặc như liếm kẹo mút, từ đầu xuống dưới, lưỡi vẽ theo gân xanh nổi lên, khiến mọi chỗ đều ướt đẫm. Cậu vùi mặt sâu hơn, ngậm lấy hai hòn dái tròn căng bên dưới, đồng thời không quên xoa nắn thân cặc.
"Ư... ngoan." Tần Thời Dã vuốt tóc Lâm Ngư từng cái, mắt không rời khỏi cậu. Đôi môi hồng hào giờ đang ngậm cặc hắn, ngước lên nhìn hắn, mắt chỉ có hình bóng hắn, tự nguyện làm những việc dâm đãng này, chỉ vì hắn là người cậu yêu.
Con cặc trong miệng cậu mỹ nhân như cảm nhận được, lại to thêm chút nữa, lấp đầy miệng cậu. Lâm Ngư bất ngờ bị nhét đầy, lưỡi chẳng còn chỗ để. Miệng vô thức nuốt, mút, rồi cảm nhận con cặc rung lên, tinh dịch lập tức tràn ngập khoang miệng.
Lâm Ngư nuốt một ít, nhưng quá nhiều, không kịp nuốt hết, bị sặc, nhả cặc ra, ho vài tiếng. Mặt cậu dính chút tinh dịch, mắt ướt đỏ, lưỡi liếm quanh môi, nuốt nốt chút tinh trắng vào miệng.
Tần Thời Dã bế cậu mỹ nhân hơi chật vật lên, hôn thương yêu, cho cậu uống chút nước. Lâm Ngư ôm hắn, hỏi: "Anh thích không? Thoải mái không?"
Bình thường Tần Thời Dã hay hỏi thế, giờ Lâm Ngư hỏi, hắn cười: "Thích, thoải mái. Lần sau anh giúp em."
Nghe câu trả lời của anh Thời Dã, Lâm Ngư thỏa mãn. Cậu như hiểu vì sao anh hay hỏi thế, vì làm người kia vui, mình cũng vui hơn. Cậu hôn cằm hắn: "Anh còn muốn không?"
Tần Thời Dã bế cậu vào phòng tắm: "Em vất vả rồi, ngủ thôi."
Sau khi tắm rửa, cả hai ôm nhau thân mật, chuẩn bị ngủ. Sự kết hợp chặt chẽ giữa thể xác và tâm hồn luôn khiến người ta mãn nguyện.
⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾
-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.
Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com